sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hồi Thứ Mười Bốn

Trăng vằng vặc soi tấm lòng nhi nữ

Đả lôi đài hào kiệt trả thù sâu.

*

Mùa Trung Thu năm nay may mắn trời không một áng mây nên màu trăng thật rực rỡ. Lúc chiều Bạch Mai đã dẫn Hiền Nhi đi dạo khắp Giản Phố và sắm cho nàng đủ mọi vật dụng cần thiết của một thiếu nữ. Sau đó, họ xem hai đoàn múa lân và múa rồng diễn qua các phố lớn rồi mới trở về. Tối đến, Hữu Dụng mời mọi người đi uống rượu ngắm trăng nhưng Hồng Liệt và Bạch Mai bận ở võ đường, Đại Bằng và Đại Kỳ đang say mê với việc huấn luyện bồ câu nên chỉ có Văn Hiến và Hiền Nhi nhận lời. Ở Giản Phố có dịch vụ cho thuê thuyền du ngoạn trên sông để khách ngắm trăng uống rượu. Ba người chọn một chiếc rồi cho thuyền bơi ngược dòng, vòng theo sông Sa Hà thong thả ngắm cảnh trăng nước mênh mông. Hiền Nhi nhìn ánh trăng trên sông chợt nhớ đến những đêm trăng trên cửa Hàn. Nàng nói:

- Anh hai, trăng ở đây tuy đẹp thật nhưng em vẫn thích đêm trăng ở cửa Hàn của mình hơn.

Hữu Dụng hỏi:

- Vì sao?

- Dạ, cháu cảm thấy trăng ở đây như thiếu sự ấm áp. Có lẽ vì màu của nó hơi nhạt.

- Không phải màu trăng ở đây nhạt đi mà là do tình cảm cháu dành cho ánh trăng ở cửa Hàn nhiều hơn. Đó là sự khác biệt giữa quê nhà và đất khách. Nếu cháu có dịp sang tận Xiêm La hay Nhật Bản, cháu sẽ thấy màu trăng ở đó còn nhạt hơn trăng ở Giản Phố này rất nhiều.

- Như vậy sự đậm nhạt của màu trăng là do tình cảm trong lòng mình dành cho khung cảnh nơi đang ngắm trăng nhiều hay ít hả chú?

- Đúng vậy. Màu trăng ở đâu cũng như nhau, chỉ có tâm tình con người là thay đổi tùy lúc, tùy nơi mà thôi. Cho nên Đức Phật đã dạy: “Cảnh là do tâm động mà sinh ra”. Nếu cháu có thể yêu mọi cảnh, mọi người bằng một tình cảm giống như nhau, với một cái tâm duy nhất thì trăng ở đâu cũng chỉ là một, màu trăng không có sự đậm nhạt khác nhau.

Hiền Nhi nhìn lên mặt trăng im lặng như đang tập trung để hiểu thấu đáo lời nói của Hữu Dụng. Một lúc sau nàng lên tiếng:

- Nếu mình yêu hết mọi người, mọi cảnh bằng một tình cảm như nhau thì mình sẽ thấy được cái đẹp sơ nguyên của cảnh và người hả chú?

Hữu Dụng mỉm cười ý nhị:

- Đúng rồi. Đó là hạnh phúc đích thực mà chỉ người có một tâm hồn đẹp mới được hưởng. Tâm hồn như thế gọi là tâm từ bi, tâm lành, giống như của cháu vậy.

Hiền Nhi thẹn thùng cúi đầu:

- Chú lại khen cháu quá lời nữa rồi. Chú không thấy cháu yêu trăng cửa Hàn hơn trăng ở đây sao? Cũng như bao giờ cháu cũng thấy thương đàn em của cháu hơn là những đứa trẻ khác.

- Nhưng cháu cũng yêu trăng ở đây và cũng thương những đứa trẻ khác nữa, đúng không?

- Dạ.

- Đó là điều cốt yếu của một tâm hồn đẹp. Sau này nếu sống trong một môi trường mới, một vùng đất khác thì chú tin cháu sẽ yêu những đứa trẻ khác như yêu đàn em của cháu hiện giờ. Sự hơn kém trong tình cảm cháu thấy bây giờ chỉ là do cuộc sống của cháu từ lâu bị gói gọn quanh vùng cửa Hàn và trong trại nhỏ với đàn em của mình mà thôi.

Đôi mắt của Hiền Nhi sáng lên dưới ánh trăng:

- Thật vậy không chú? Đôi khi cháu thấy mình cũng hơi ích kỷ vì chỉ biết nghĩ đến những đứa em của mình thôi.

- Thật chứ! Rồi cháu sẽ thấy là chú khen cháu không quá lời đâu.

Hiền Nhi rót rượu ra các chung.

- Cảm ơn chú. Anh hai, sao nãy giờ chỉ im lặng uống rượu mà không nói gì hết vậy?

Văn Hiến mỉm cười đáp:

- Chú Dụng khen em đủ rồi, nếu anh khen thêm nữa sẽ làm em hư đấy.

Hiền Nhi nũng nịu:

- Anh hai lúc nào cũng cho em là con nít cả.

- Đâu có. Hôm qua nhìn em trong bộ y phục mới anh cứ tưởng là cô tiểu thư đài các nào chứ.

Hiền Nhi vừa bẽn lẽn vừa vui mừng:

- Thôi anh hai đừng nhạo em nữa. Lúc đó em xấu hổ muốn chết đi được. Bạch sư tỷ thật là ác, một hai bắt em phải mặc đồ rồi trang điểm, son phấn lung tung cả lên.

Hữu Dụng nói:

- Cháu thấy đó, y phục cũng góp phần làm nên con người. Hôm qua cháu đâu kém gì Bạch Mai tiểu thư.

Hiền Nhi mỉm cười xua tay nói:

- Thôi, thôi! Chú và anh hai đừng nhạo cháu nữa. Cháu nhảy xuống sông bây giờ đó.

Hữu Dụng và Văn Hiến đồng cười lớn. Chợt có tiếng hỏi vọng sang từ một chiếc thuyền gần đó:

- Có phải chú Dụng và Trương huynh bên đó không?

Hữu Dụng nhận ra giọng nói đó vội đáp:

- Là tôi đây! Âu Dương huynh đệ phải không?

- Vâng, cháu đây! Đợi chút, cháu quay thuyền lại nhé.

Hữu Dụng bảo người chủ thuyền dừng lại. Lát sau đã thấy chiếc thuyền kia trở đầu và cập sát vào mạn thuyền của bọn Hữu Dụng. Âu Dương Long đưa tay vịn vào be thuyền của họ, hai chiếc thuyền như chập lại thành một khối. Văn Hiến lên tiếng:

- Chào Âu Dương huynh. Chào Thu Hồng cô nương. Hai vị sức khỏe thế nào? Xin chào công chúa, chúng ta lại gặp nhau. Công chúa vẫn an khang chứ?

Lý Dung Dung đang ngồi phía mũi thuyền lên tiếng đáp:

- Xin chào chú Dụng, chào Trương huynh. Vâng, chúng ta lại gặp nhau. Mời ba vị sang bên này cùng ngắm trăng với chúng tôi có được không? Vị tiểu thư xinh đẹp này là...

Văn Hiến nói thay:

- Đây là Hiền Nhi, cô em gái của tôi vừa từ Hội An vào.

Chàng giới thiệu mấy người cho Hiền Nhi biết. Nàng vội đứng lên cúi đầu chào:

- Hiền Nhi xin chào công chúa. Chào Âu Dương huynh, chào Thu Hồng tỷ tỷ.

Dung Dung cũng đứng lên đáp lễ:

- Chào Hiền Nhi, rất vui được biết nhau. Mời mọi người sang bên này đi.

Hiền Nhi nói nhỏ với Văn Hiến:

- Anh hai sang bên đó nói chuyện với công chúa đi. Em ngồi đây với chú Dụng cũng được.

Thu Hồng đề nghị:

- Đã vậy thì để tiểu tì sang nói chuyện với Hiền Nhi tỷ tỷ cho vui.

Âu Dương Long tiếp lời:

- Vậy thì tôi cũng phải sang bên đó uống rượu với chú Dụng, Trương huynh tiếp công chúa nhé.

Hai người nói xong bước sang bên này. Văn Hiến đành phải qua bên thuyền của Dung Dung. Chàng nói với Hiền Nhi:

- Em nói chuyện với Thu Hồng cô nương. Anh hai cũng có vài điều muốn nói với công chúa.

Hiền Nhi đưa tay đẩy Văn Hiến:

- Anh hai sang bên đó đi.

Văn Hiến bước sang thuyền của Dung Dung. Âu Dương Long đẩy tay, hai chiếc thuyền lại tách ra. Âu Dương Long ngồi vào bàn uống rượu cùng Hữu Dụng, Thu Hồng nắm tay Hiền Nhi hỏi:

- Tỷ tỷ mới từ Hội An vào à? Đi biển có mệt không?

Hiền Nhi đáp nhỏ:

- Dạ, Hiền Nhi mới vào cùng chú Dụng. Cũng không mệt lắm. Thu Hồng tỷ là người ở đây à?

- Không, nô tì theo công chúa từ Phúc Kiến sang đây năm rồi. Vừa đúng một năm tròn đấy.

- Hồng tỷ đừng dùng hai tiếng “nô tì” khi nói chuyện với Hiền Nhi. Hiền Nhi sẽ bị giảm thọ đấy.

- Hi hi... quen mất rồi. Mà Thu Hồng là phận nô tì thật sự, có gì đâu mà giảm thọ với tăng thọ chứ?

Hiền Nhi cương quyết:

- Không! Nếu Hồng tỷ còn xưng nô tì thì Hiền Nhi sẽ không nói chuyện với Hồng tỷ nữa.

- Thôi được. Vậy chúng ta xưng nhau là tỷ muội nhé?

- Như thế có vui hơn không? Tỷ từ Phúc Kiến sang à? Xa nhỉ? Tỷ ở lại đây luôn hay sẽ trở về Phúc Kiến?

- Lẽ ra đã trở về vào mùa gió nồm vừa qua nhưng công chúa muốn đợi qua đêm Trung Thu này.

Hiền Nhi thắc mắc:

- Mùa gió nồm đi từ đây về Phúc Kiến mới là thuận gió chứ? Đợi sau mùa Trung Thu mới đi có thể gặp bão to hay gió lớn. Nguy hiểm lắm.

Thu Hồng thở dài kéo Hiền Nhi đứng lên, cả hai bước ra đứng ở mũi thuyền. Nàng nói thật khẽ vào tai Hiền Nhi:

- Biết vậy nhưng công chúa vẫn muốn đợi đến đêm trăng Trung Thu với hi vọng gặp lại Trương công tử.

Hiền Nhi ngạc nhiên hỏi:

- Gặp lại anh hai à? Họ quen nhau từ mùa trăng trước phải không?

- Họ đánh nhau ở Hội An, cứu nhau ở Phan Rang rồi uống rượu với nhau ở đây đúng vào đêm Trung Thu năm ngoái. Sau đó họ chia tay. Đúng một năm rồi.

Hiền Nhi chợt nghe lòng mình chùng xuống. Một cảm giác thật lạ xâm chiếm tâm hồn nàng. Cảm giác đó lạ lắm, nàng không thể nhận ra được là gì, chỉ biết mùi vị của nó đăng đắng, nằng nặng và buồn buồn. Vô tình nàng dõi mắt nhìn theo chiếc thuyền bên kia nói khẽ:

- Đó là chữ duyên phải không Hồng tỷ?

- Ừ, nhưng chỉ e là mối oan duyên.

Hiền Nhi tròn xoe đôi mắt:

- Vì sao?

- Không biết nữa. Tôi chỉ linh cảm như thế.

- Không đúng như thế đâu. Họ thật là đôi trai tài gái sắc. Mong đó sẽ là mối lương duyên.

- Mong là vậy!

Hai chiếc thuyền giờ đã cách nhau một quãng xa. Ánh trăng lóng lánh sóng nước trên sông Sa Hà tạo cho cảnh đêm thêm phần lung linh, huyền ảo. Văn Hiến bước đến ngồi đối diện với Dung Dung. Dưới ánh trăng trông nàng đẹp như một nàng tiên. Với khuôn mặt đượm chút u buồn, nàng rót rượu ra hai chiếc chung mời:

- Mời Trương huynh! Mừng tái ngộ!

- Mời Dung Dung! Mừng tái ngộ!

- Hiền Nhi là em gái của Trương huynh à?

- Có thể nói như vậy. Hiền Nhi là đứa em gái lớn nhất trong số hai mươi đứa trẻ mồ côi mà Hồng Liệt mang về chăm sóc.

Dung Dung nhìn Văn Hiến nở nụ cười thật đẹp:

- Đinh huynh và Trương huynh là những con người với những tấm lòng vàng.

- Là Hồng Liệt hảo tâm. Tôi chỉ giúp bọn trẻ học hành thôi. Tôi cứ ngỡ Dung Dung đã trở về Phúc Kiến rồi chứ.

- Trương huynh mong là như vậy phải không?

Chàng rót rượu ra chung:

- Mời Dung Dung!

- Trương huynh vẫn chưa trả lời.

Văn Hiến uống cạn chung rượu rồi thở dài nói:

- Tôi quả có mong như vậy.

Dung Dung nhìn Văn Hiến bằng ánh mắt trìu mến pha lẫn trách móc:

- Trương huynh thật không muốn gặp lại tôi ư?

Văn Hiến nhìn xuống li rượu, tránh ánh mắt đó của nàng.

- Tôi chỉ muốn giữ một kỷ niệm đẹp về Dung Dung.

- Kỷ niệm đẹp sao bằng thực tại đẹp?

- Thực tại thường rất phũ phàng. Trường hợp của chúng ta là như vậy.

- Trương huynh nói rõ hơn được không?

Văn Hiến hít vào một hơi dài rồi nhìn vào mắt Dung Dung chậm rãi nói:

- Toàn gia của hai người bạn thân thiết với chúng tôi ở Quy Nhơn vừa bị thảm sát. Có đến gần bốn mươi nhân mạng, già, trẻ, lớn bé, tất cả đều bị vùi chôn dưới đống tro tàn.

Dung Dung tròn xoe mắt, kinh ngạc hỏi dồn:

- Thật ư? Vì sao vậy? Ai đã nhẫn tâm giết họ một cách tàn nhẫn như thế? Chuyện xảy ra lúc nào? Vụ thảm sát ấy có liên quan gì đến chúng ta?

Văn Hiến uống cạn chung rượu, cố gắng đè nén mối thương tâm đang trào dâng trong lòng. Chàng chậm rãi đáp:

- Tháng rồi. Chưa biết chắc là ai, chỉ biết một trong các hung thủ đã sử dụng thanh Ỷ Thiên trường kiếm.

- Ỷ Thiên trường kiếm ư? Đó là thanh kiếm mà gia phụ vẫn giữ bên mình như bảo bối tùy thân. Nhưng người ở đây với Dung Dung suốt mấy tháng qua mà? Trương huynh có nhầm lẫn gì không?

- Không thể nhầm lẫn được vì Hồng Liệt đã từng chứng kiến cảnh giao đấu giữa người sử dụng thanh Ỷ Thiên kiếm cùng với người bạn của tôi vào mùa hè năm trước.

- Người sử dụng kiếm đó tên gì?

- Lãnh Diện Truy Hồn. Người đứng đầu trong Dương Tử Tam Kiếm.

Dung Dung lắc đầu nói:

- Chịu! Việc làm của gia phụ, tôi biết được rất ít. Cả những bộ hạ chung quanh người cũng thế, họ rất đông, tôi không biết hết được, chỉ nghe Âu Dương Long nói đa số bọn họ thuộc hàng cao thủ hắc bạch đạo Trung Nguyên. Tôi sẽ hỏi lại xem sự thể thế nào. Mà Trương huynh cho rằng gia phụ có liên quan đến hai vụ huyết án đó phải không?

Văn Hiến thở hắt ra, buồn bã đáp:

- Theo suy luận là như thế. Tôi chỉ hi vọng sự thật sẽ khác đi.

- Cảm ơn Trương huynh. Đó là lý do Trương huynh không muốn gặp tôi? Trương huynh muốn tôi về Phúc Kiến để khỏi vướng bận việc trả thù phải không?

Văn Hiến không trả lời, chàng hỏi lại:

- Dung Dung có biết trận so tài sắp tới giữa Kim Cương Môn và Thần Quyền Môn không?

- Có nghe Âu Dương Long nói qua.

- Diệp Sanh Ký đang muốn làm chủ toàn bộ khu Giản Phố này. Cục diện hôm nay cũng giống như năm xưa vương gia đã thực hiện ở Phúc Kiến vậy, nhưng có lẽ còn hơn thế một bậc. Cuộc so tài sắp tới chắc là sẽ có đổ máu. Dung Dung tốt nhất nên về Phúc Kiến trước hôm đó. Một vị công chúa thanh khiết như Dung Dung không nên để vướng mắc vào những cuộc tranh đấu đầy máu tanh thế này.

Dung Dung tỏ vẻ cương quyết:

- Không! Tôi muốn biết những gì xảy ra quanh tôi!

- Dung Dung càng biết nhiều chỉ càng thêm khổ mà thôi.

- Nhưng sống mà mù mịt không biết chuyện gì xảy ra quanh mình lại càng khổ hơn.

Văn Hiến im lặng. Chàng rót rượu rồi tự uống một mình một lúc ba, bốn chung. Dung Dung nhìn chàng đăm đăm, chợt nàng buông tiếng thở dài:

- Xin lỗi đã làm cho Trương huynh khó xử nhưng tình hình này tôi lại càng không thể bỏ đi được.

- Vì sao?

Nàng không trả lời, chỉ chậm rãi nâng chung rượu lên uống cạn rồi với tay lấy bình rượu trước mặt Văn Hiến định rót tiếp. Văn Hiến đưa tay giữ bình rượu lại nhưng động tác của chàng chậm hơn một chút nên bàn tay chàng đã chụp gọn bàn tay xinh xắn như ngọc của Dung Dung. Chàng giật mình vội rút nhanh tay về, giọng lí nhí:

- Xin lỗi!

Sự va chạm chỉ trong chớp mắt nhưng cả hai đều nhận ra cái cảm giác kỳ lạ chạy rần rần theo các mạch máu về tim. Họ im lặng nhìn nhau. Dưới ánh trăng huyền ảo, bốn ánh mắt đã nói cho nhau nghe tất cả những chân tình mà mình muốn dành cho người kia. Dù xua đuổi hay cương quyết ở lại thì cũng đều vì một lý do duy nhất là họ thực sự lo lắng cho nhau. Cả hai hiểu rất rõ tâm tình của nhau, nhưng càng hiểu rõ, lòng họ càng nặng trĩu. Cuối cùng, Văn Hiến lên tiếng phá tan bầu không khí nặng nề đó.

- Con người dù cố gắng đến đâu cũng không chạy thoát khỏi bàn tay của số mệnh. Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên rồi hậu quả ra sao cũng đành gánh chịu vậy.

- Không có cách nào khác ư?

- Theo tôi biết thì không!

Dung Dung suy nghĩ một hồi, cuối cùng phải nhượng bộ:

- Thôi được, tôi sẽ trở về Phúc Kiến, nhưng phải sau trận so tài sắp tới này.

Văn Hiến nhìn nàng với ánh mắt biết ơn:

- Đa tạ Dung Dung.

Vầng trăng đã chếch bóng về tây. Hai chiếc thuyền lại cặp sát vào nhau ở ngã ba Sa Hà và Đồng Nai. Văn Hiến rót hai chung rượu nói:

- Ngày Dung Dung lên đường trở về Phúc Kiến tôi xin được rót chén tiễn đưa.

Dung Dung uống xong chung rượu, giọng nàng nghe thật buồn:

- Bảo trọng!

- Bảo trọng!

Mọi người chia tay trở lại thuyền của mình. Hiền Nhi nói lớn:

- Chào công chúa, chúc công chúa ngủ ngon! Chào Hồng tỷ! Hôm nào chúng ta sẽ gặp lại chứ?

Thu Hồng vui vẻ:

- Nhất định rồi! Tôi sẽ đến tìm Hiền Nhi.

Hai chiếc thuyền lại tách nhau trở về bến. Hiền Nhi nhìn theo nói với Văn Hiến:

- Công chúa thật là xinh đẹp, chẳng khác gì tiên nữ giáng trần. Hiền Nhi chúc mừng anh hai.

Văn Hiến mỉm cười buồn bã:

- Tiên nữ sẽ trở về trời. Anh hai là người phàm nên phải mãi mãi ở lại phàm trần, có gì vui mà em chúc mừng?

Nghe câu nói đó Hiền Nhi chợt cảm thấy có một niềm vui nho nhỏ len lén chạy vào tim. Nhưng sau đó nàng giật mình thầm trách bản thân: “Đồ xấu xa, ngươi học thói xấu này từ lúc nào vậy?”. Nàng là cô gái chớm lớn, chưa hiểu tình trường, lại có một tâm hồn cao thượng nên lương tâm mới có đôi chút cắn rứt vì niềm vui ích kỷ của mình. Sau những cảm xúc bộc phát lộn xộn trong lòng, nàng lại mỉm cười tự nhủ: “Rõ vớ vẩn!”.

***

Cuối tháng tám, ban ngày trời nóng bức nên chiều xuống thường có nhiều đám mây tụ ở vùng trời đông. Khoảng đầu giờ tuất, bầu trời Giản Phố mây giăng đen kịt, khu phố cảng chìm trong bóng đen dày đặc. Chẳng bao lâu sau, mưa bắt đầu nặng hạt rồi ào ạt lớn dần. Trong màn đêm dày kịt cùng với tiếng mưa gió rào rào có hai bóng đen thân ảnh như hai con dơi từ bên ngoài vượt bức tường cao bao bọc khu trang viện của Kim Cương Môn rồi chia ra hai hướng lao vút lên mái nhà. Trang viện Kim Cương Môn rất rộng lớn, chia làm nhiều gian. Ở cuối đại sảnh lớn có lẽ là võ đường nên tiếng người tập luyện hò hét rất đông xen lẫn tiếng binh khí chạm nhau chan chát. Dưới một mái nhà ở phía tây giáp khu vườn hoa có ánh sáng tỏa ra bên ngoài nên bóng đen thứ nhất vội phóng người về phía đó rồi dùng thế Đảo quyển châu liêm móc ngược chân lên mái nhà, thòng người xuống nhìn vào bên trong. Bóng đen ấy giật mình nghĩ thầm: “Là chỗ ở của nàng ư?”. Bên trong gian phòng bày biện như một phòng đọc sách hết sức trang nhã, có cửa sổ nhìn ra vườn hoa. Dung Dung đang ngồi đối diện với một người đàn ông mặc vương phục nơi bàn sách. Người đàn ông đó không ai khác chính là Lý đại vương Lý Văn Quang. Chợt nghe Dung Dung nức nở:

- Cha giàu có đến mức độ này còn chưa đủ ư? Cha cần gì phải mở rộng thế lực chiếm trọn các thương hiệu ở khu Giản Phố này nữa?

Lý đại vương nói:

- Con là con gái, con không hiểu hết những gì một người đàn ông muốn đâu. Cha đã bảo con trở về Phúc Kiến sống an lành sung sướng mà con không chịu nghe, lại cứ muốn lưu lại đây. Bây giờ con còn chất vấn cả cha nữa à?

Dung Dung nhìn cha nàng bằng ánh mắt van lơn:

- Nhưng ham muốn gì cũng phải có giới hạn chứ? Cha đã thống trị gần như cả thương cảng Hạ Môn, mọi người đều xem cha như một ông vua, cha còn chưa vừa lòng ư?

- Con đừng quên rằng con là con cháu của Sấm Vương. Sấm Vương Lý Tự Thành, con biết chưa? Cha muốn nối chí tổ tiên để trở thành một ông vua có ngai vàng thật sự chứ không phải là một ông vua không ngai thế này.

Dung Dung sửng sốt hỏi:

- Cha định chiếm cứ vùng Giản Phố làm của riêng ư?

Lý Văn Quang im lặng không nói gì. Im lặng tức là thừa nhận. Dung Dung lo sợ nói tiếp:

- Dân Đại Việt không phải là những người cha có thể xem thường được đâu. Con khuyên cha hãy dẹp bỏ ý định đó đi.

Lý Văn Quang bật cười cao ngạo pha lẫn khinh bỉ:

- Không thể xem thường! Ha ha... Con dựa vào cái gì mà nói như thế?

- Con dựa vào lịch sử. Cha xem, cả một nước Trung Hoa của người Hán ta bao nhiêu lần xâm lăng họ nhưng rồi cuối cùng thì sao? Cũng đành phải thảm bại rút về. Cha có bao nhiêu nhân tài, vật lực mà lại nghĩ đến chuyện chiếm lấy đất đai của họ làm của riêng?

Lý Văn Quang nghe Dung Dung lý luận ông cảm thấy đuối lý nên nổi giận nạt lớn:

- Con im đi! Từ nay đừng nói chuyện này với cha nữa. Thu xếp trở về Phúc Kiến ngay đi!

Dung Dung bị cha lớn tiếng nạt nộ nên nàng bật khóc to:

- Con lo cho sự an nguy của cha, cha lại la con. Cha quên cha đã hứa với mẹ con những gì hay sao?

Lý Văn Quang nghe nàng nhắc đến người vợ quá cố mà ông yêu thương hết mực thì vội vàng đứng lên, bước đến dịu dàng vuốt tóc con gái:

- Con nín đi. Cha không bao giờ quên. Có điều việc của cha con không nên xen vào. Tạm thời con hãy trở về Phúc Kiến, đừng làm cha vướng bận.

Dung Dung tựa đầu vào người ông, nàng nói trong tiếng nấc:

- Con sẽ về, nhưng phải đợi sau trận so tài sắp tới đã.

Nàng thốt ra điều này mà lòng đau như cắt. Cha nàng không muốn vướng bận vì nàng mà Trương công tử của nàng cũng không muốn vì nàng mà vướng bận. Cả hai người nàng rất mực thương yêu đều muốn nàng biến đi để họ rảnh tay và an tâm mà đối đầu nhau. Sự đối đầu sinh tử, sự đối đầu oan nghiệt mà chính nàng là người gánh chịu nhiều nhất. Lý Văn Quang nhìn nàng hỏi:

- Cha nghe nói con quen với tên thư sinh trói gà không chặt thủ Hiến, con đang lo cho hắn phải không?

Dung Dung ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên hỏi:

- Ai nói với cha việc này?

- Tạ Tứ.

Dung Dung nói giọng bực bội:

- Cha muốn con đừng xen vào việc của cha thì con cũng yêu cầu cha đừng bao giờ nhắc tới tên khốn kiếp đó với con.

- Cha thấy hắn là nhân tài trong lớp trẻ, tương lai sẽ rất tốt. Tại sao con lại ghét hắn đến thế?

Dung Dung bĩu môi:

- Nhân tài à? Hắn là một tên hèn hạ, nhỏ nhen. Không đáng mặt nam nhi!

- Thôi được! Đó là việc của con, cha không dây vào nữa. Con nghỉ ngơi đi. Nhớ là sau trận đấu dù có thế nào con cũng phải trở về Phúc Kiến ngay. Giờ cha có việc cần làm.

Ông định quay người ra cửa thì Dung Dung hỏi:

- Cha! Cây Ỷ Thiên kiếm của cha đâu?

Lý Văn Quang ngạc nhiên hỏi lại:

- Sao con lại hỏi đến thanh kiếm đó làm gì?

- Cha trả lời con đi!

- Trong phòng cha. Còn gì nữa không?

Dung Dung nhìn thẳng vào mắt cha nhỏ nhẹ:

- Mấy tháng trước cha đã giao nó cho Lãnh Diện Truy Hồn phải không?

Lý Văn Quang giật mình hỏi:

- Sao con biết Lãnh Diện Truy Hồn?

- Cha trả lời con đi!

Lý Văn Quang trừng mắt định lớn tiếng với nàng nhưng ông vội dằn giọng xuống:

- Cha đã nói con đừng thắc mắc việc của cha mà.

Nói xong ông quay lưng bước ra cửa. Dung Dung bật khóc lớn:

- Cha sai thủ hạ giết mấy mươi mạng người vô tội ở Quy Nhơn để làm gì?

Lý Văn Quang dừng lại, quay phắt người nhìn Dung Dung, hỏi bằng giọng gay gắt:

- Làm sao con biết chuyện đó?

Dung Dung đứng lên nức nở:

- Muốn người ta không biết thì đừng bao giờ làm. Cha giấu cả thiên hạ làm sao được.

- Con im đi! Đã bảo đừng dây vào việc làm của cha mà!

Ông giận dữ quay lưng bước ra ngoài rồi đóng mạnh cửa lại đánh sầm một tiếng. Dung Dung chán nản, nặng nề thả người ngồi xuống ghế, gục đầu lên bàn khóc tấm tức. Bên ngoài, mưa vẫn nặng hạt. Văn Hiến nghe lén nãy giờ, lúc này lại nhìn thấy đôi vai nàng rung lên từng chập thì trong lòng không khỏi thương xót. Ông trời trêu ngươi nên đem một tâm hồn cao đẹp như nàng đặt vào trong một gia đình có quá nhiều tham vọng để rồi đẩy nàng vào một hoàn cảnh trớ trêu. Văn Hiến muốn nhảy vào phòng an ủi nàng đôi câu nhưng lại không dám làm kinh động sẽ lỡ việc do thám đêm nay. Chàng nhìn theo hướng đi của Lý Văn Quang, quyết định tung mình lên mái nhà, phóng đến một gian phòng khác. Chàng phát hiện ở mái bên kia, Hồng Liệt cũng đang thòng người quan sát.

Gian phòng khá rộng, có một bộ bàn dài với hơn mười chiếc ghế chung quanh. Đặt giữa phòng, đầu bàn là một chiếc ghế thái sư có chạm hình một con rồng uốn khúc quanh lưng tựa, hai thanh gác tay chạm hai đầu rồng đang ngậm trái châu. Trên hai dãy ghế đã có tám người đàn ông và một thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi, nét mặt xinh đẹp đang ngồi ở đó. Khi thấy Lý Văn Quang bước vào, tất cả đều đứng lên cung kính nói:

- Chào đại vương!

Lý Văn Quang ngồi vào chiếc ghế thái sư, sắc mặt vẫn chưa hết tức giận. Ông đảo ánh mắt như hai luồng điện nhìn mọi người hỏi:

- Công việc sắp xếp thế nào rồi?

Hà Huy hé đôi mắt lim dim suốt ngày của hắn lên thưa:

- Trình đại vương, theo chương trình đã có trong thiếp mời, chúng thuộc hạ dự định để hai trận quyền cước cho anh em Tả Hữu đô đốc là Tạ Tam và Tạ Tứ đối phó, hai trận binh khí thì một giao cho Lãnh Diện huynh đây đảm nhiệm. Vết thương hôm trước của Lãnh Diện huynh nay đã khỏi hẳn rồi. Còn trận thứ hai sẽ do Trung Nguyên Nhất Kiếm Quách Tử Dương ra tay. Trận nữ đã có Hắc Y nữ hiệp Triệu Phi Yến thủ đài.

Lý Văn Quang hỏi:

- Lực lượng bên Thần Quyền Môn và các nhà khác thế nào?

- Bẩm, Trần Đại Kỳ tuy là đại đệ tử của Thần Quyền Vô Ảnh Công Tôn Vũ, một đệ nhất cao thủ của Hoa Sơn phái trước kia nhưng hắn chưa học được bao nhiêu nên không có gì đáng ngại. Chỉ có Trần An Hảo là tay đáng gờm nhưng hắn tuổi đã cao, thuộc hạ tin chắc Tả đô đốc Tạ Tam của chúng ta sẽ không mấy khó khăn hạ gục hắn. Còn tên thủ Hiến là kẻ bại tướng của Tạ Tứ năm ngoái và tên trộm vặt họ Đinh chỉ có tài khinh công chứ quyền kiếm không đáng sợ. Riêng tên Trần Đại Bằng vừa từ Phú Xuân vào thì chúng ta chưa biết thực lực của hắn thế nào nhưng thuộc hạ tin hắn cũng không phải là đối thủ của Trung Nguyên Nhất Kiếm Quách đại hiệp đây.

Người được gọi là Trung Nguyên Nhất Kiếm tuổi độ trung niên, khuôn mặt lầm lì không biểu lộ một chút cảm xúc nào. Nghe Hà Huy khen tặng, hắn vẫn ngồi điềm nhiên trơ trơ không lộ vẻ vui mừng hay tự phụ. Văn Hiến nhìn phong cách ấy tự dưng thấy lạnh người. Chàng thầm nhủ: “Tên này không biểu lộ chút cảm xúc nào ra bên ngoài, hắn đúng là tay kiếm đáng gờm nhất bọn!”.

Lý Văn Quang nói:

- Lần này nhất thiết không được sơ sót. Nếu cần cứ giết một vài tên để nhiếp phục tinh thần bọn chúng. Ta phải loại đám Thần Quyền Môn kia ra khỏi Giản Phố này. Còn lão già đánh bại Thiên Ưng lão nhân năm ngoái thì sao?

- Bẩm, thuộc hạ có cho người theo dõi nhưng không hề thấy hắn xuất hiện ở Giản Phố. Theo lời Thiên Ưng lão nhân nói, cánh tay trái của hắn có thể sẽ bị tàn phế suốt đời, điều này chắc là đúng rồi.

Tạ Tứ bỗng lên tiếng:

- Lần này nếu tên Thủ Hiến còn dám ra mặt, thuộc hạ sẽ giết hắn để dằn mặt bọn chúng.

Hắc Y nữ hiệp Triệu Phi Yến mỉm cười nói:

- Chứ không phải nhị ca ăn phải giấm chua rồi muốn trả thù sao?

Tạ Tứ trừng mắt nhìn nàng:

- Tứ muội không nên nói đùa trước mặt đại vương.

Lý Văn Quang hỏi:

- Phần Phi Yến thấy thế nào?

Phi Yến nói bằng một giọng rất tự tin:

- Tiểu nữ tin là sẽ thủ thắng được.

- Hay lắm! Tất cả phải cẩn thận đừng để sơ suất như vừa rồi nữa.

Lãnh Diện Truy Hồn cúi mặt xuống không dám nhìn lên. Lý Văn Quang hỏi:

- Đã có chút tin tức gì về cây Ô Long đao chưa?

Lãnh Diện Truy Hồn đáp:

- Cái vực mà tên Trần Nguyên Hào nhảy xuống đêm đó rất sâu, nước lại rất lạnh. Tuy trên mặt hồ lặng yên nhưng bên dưới dòng nước xoáy mạnh vô cùng. Đại Chí đã cho người lặn xuống mấy lần nhưng tất cả hoặc bị cuốn mất hút, hoặc phải trở lên vì không chịu nổi độ lạnh cùng cực của hồ nước. Đến nay vẫn chưa tìm ra được xác của hắn và cây đao.

Văn Hiến và Hồng Liệt bên ngoài nghe bọn chúng bàn về thanh đao thì mừng thầm: “Thì ra bọn chúng chưa lấy được bảo đao. Không biết cái vực mà chúng nói đó ở đâu nhỉ? Nhất định phải tìm ra tung tích của Trần huynh và bảo đao mới được!”.

Chợt Lý Văn Quang nói:

- Thôi được. Không có cây đao đó cũng không hại gì. Lần này phải hành động thận trọng hơn.

Hà Huy vội thưa:

- Xin đại vương an tâm, mọi việc sẽ tốt thôi.

Lý Văn Quang đứng lên, cả bọn cũng đứng lên cúi đầu tiễn ông ta. Văn Hiến và Hồng Liệt liền vội vàng tung người trở lên mái nhà rồi băng mình trong đêm mưa vượt tường trở về Thần Quyền Môn. Cả hai về đến nơi đã thấy Đại Kỳ, Đại Bằng, Trần An Hảo cùng con trai là Trần An Vinh và ái nữ Trần Mỹ Phụng ở đó. Đại Kỳ nói:

- Hai người vào trong thay y phục ướt trước đã rồi ra đây uống vài chung rượu cho ấm. Mọi việc tính sau.

Hai chàng vào trong thay quần áo xong trở ra. Đại Kỳ giới thiệu mọi người với nhau. Đoạn nói:

- Ngồi xuống uống một chung mừng gặp mặt đi. Việc thế nào? Có biết được gì không?

Mọi người uống cạn chung rượu, Hồng Liệt đáp:

- Nhân sự của chúng rất đông. Lần này chúng quyết đánh bại chúng ta và loại Thần Quyền Môn ra khỏi Giản Phố.

Đại Kỳ tỏ vẻ khẩn trương:

- Lớn chuyện vậy à? Chúng bố trí thế nào?

Hồng Liệt bèn đem cách sắp xếp người tham dự các trận đấu của Kim Cương Môn thuật lại cho mọi người nghe. Cuối cùng chàng nói:

- Bọn chúng chỉ úy kỵ có Trần thúc thúc mà thôi. Còn những người khác, kể cả anh Đại Bằng dù chúng chưa biết thực tài thế nào nhưng cũng chẳng coi ra gì.

Trần An Hảo vuốt chòm râu bạc cười lớn:

- Không ngờ một tên già như ta mà cũng còn có kẻ nể mặt. Ha ha... Như thế cũng an ủi lắm rồi. Có điều bấy lâu nay sống thanh bình, không đụng đến đao kiếm, hơn nữa tuổi tác ta đã lớn nên e rằng ta không kham nổi việc này như bọn chúng tưởng đâu. Chúng nói rằng úy kỵ ta nhưng chắc là cũng chẳng lo ngại gì cả đúng không?

Hồng Liệt ngần ngừ không biết phải trả lời thế nào. An Hảo cười nói:

- Cháu không cần ngại, cứ nói thẳng xem bọn chúng nói thế nào.

Hồng Liệt đành nói thật:

- Dạ, chúng cũng biết thúc thúc đã có tuổi nên tin rằng tên Tạ Tam có thể thủ thắng được.

- Bọn chúng có vẻ biết người biết ta đấy. Dù sao ta cũng sẽ thử xem gân sức có còn vững chắc như ngày xưa không.

An Vinh rụt rè nói:

- Thưa cha, hay để con thay cha trận này. Cha đâu cần ra mặt làm gì.

- Tạ Tam là đại đệ tử của Phùng Đạo Đức, thay mặt ông ta mở Kim Cương Môn ở đây thì thân thủ của hắn không đơn giản đâu. Con quyết không phải là đối thủ của hắn. Sính cường chỉ làm hư sự mà thôi.

- Dạ, thưa cha.

Hồng Liệt nói:

- Xin phép thúc thúc và đại sư huynh, trong việc này cho cháu được thay mặt mọi người chọn ra nhân sự thích hợp để ứng chiến với bọn chúng được không?

An Hảo vui vẻ nói:

- Được, được! Cháu nói nghe đi.

- Xin thúc thúc nhường trận đấu với Tạ Tam lại cho đại sư huynh cháu. Phần Tạ Tứ, cháu xin được săn sóc cho hắn. Lần này cháu phải ra tay trừng trị tên xấc láo ấy, trả mối thù một cú đá mà Trương huynh đã nhận lấy năm ngoái. Hai trận này coi như Thần Quyền Môn chính thức tỉ thí Kim Cương Môn. Với tên Lãnh Diện Truy Hồn thì để cho anh Đại Bằng. Anh ấy đã có dịp thấy hắn giao đấu với Trần Nguyên Hào rồi. Tên này và thanh Ỷ Thiên kiếm trong tay hắn đã vấy máu của Trần gia, đây là dịp để anh đòi lại món nợ máu đó. Riêng tên Trung Nguyên Nhất Kiếm thì giao cho Văn Hiến đây.

Đại Bằng nói:

- Thân thủ của Lãnh Diện Truy Hồn không có gì đáng ngại vì trong thời gian ở lại Trần gia, tôi cùng Trần Nguyên Hào đã nghiên cứu kỹ đường kiếm của hắn. Chỉ ngại thanh Ỷ Thiên kiếm quá sắc bén trên tay hắn mà thôi.

Hồng Liệt nói:

- Anh an tâm, tôi sẽ giao lại thanh kiếm Thắng Tà cho anh để đối phó với Ỷ Thiên kiếm.

An Hảo kinh ngạc:

- Thắng Tà bảo kiếm à? Thanh kiếm này đã thất lạc từ khi nhà Tần thâu tóm lục quốc cho đến nay không thấy xuất hiện lại. Cháu làm sao có được?

Hồng Liệt đáp:

- Là sư phụ của Trương huynh tặng cho cháu.

Đại Bằng mừng rỡ nói:

- Được như thế thì hay lắm! Kiếm của người Bách Việt nay trở về với dân Bách Việt. Đây chắc là nhờ anh linh tổ tiên giúp đỡ con cháu chúng ta.

An Hảo hỏi tiếp:

- Trung Nguyên Nhất Kiếm lai lịch thế nào?

Hồng Liệt đáp:

- Lúc sư phụ còn tại thế người thường đem chuyện võ lâm Trung Nguyên kể cho cháu nghe. Theo lời sư phụ thì thời đó Quách Tử Dương đã là tay kiếm thủ bậc nhất trong lớp trẻ, hắn chưa từng bị bại một lần nào. Kiếm của hắn nhanh như điện và hiểm ác vô cùng. Hắn giao đấu trăm trận, chỉ thắng thiên hạ bằng độc nhất một chiêu. Một chiêu vừa nhanh vừa chuẩn xác nhắm vào yết hầu của địch chưa hề sai lệch.

An Hảo nghe Hồng Liệt mô tả về tên Trung Nguyên Nhất Kiếm thì ngạc nhiên vô cùng. Ông nói:

- Việc ta nhường trận đấu cho Đại Kỳ thì hợp lý thôi, nhưng còn với một tay kiếm như Quách Tử Dương, xin lỗi, Trương hiền điệt có đảm đương nổi không?

Hồng Liệt mỉm cười đáp:

- Việc này xin thúc thúc đừng lo. Cháu dám đem cả tính mạng của mình ra để đặt cược cho hắn.

Mỹ Phụng chợt chen vào:

- Đinh huynh đừng đem tính mạng của mình ra làm trò đùa. Tiểu muội xin lỗi Trương huynh trước, năm ngoái Trương huynh sao lại bị thất bại dưới tay Tạ Tứ dễ dàng quá vậy?

Văn Hiến mỉm cười không nói gì. Hồng Liệt làm bộ bí mật nói:

- Thiên cơ bất khả lậu. Tiểu thư không tin thì đợi vài hôm nữa mà xem.

Đại Kỳ nói với An Hảo:

- Theo cháu thấy lời đề nghị của Hồng Liệt rất hợp lý. Thúc thúc không cần phải nhọc sức làm gì, cứ giao cho bọn cháu đảm trách.

An Hảo gật đầu:

- Như vậy cũng được. Tre tàn phải để cho măng mọc chứ.

Mỹ Phụng đưa cặp mắt đen láy như mắt chim bồ câu nhìn Hồng Liệt hỏi:

- Còn trận nữ, Đinh huynh giao cho tiểu muội được chăng?

Hồng Liệt cảm thấy khó xử trong việc này vì không muốn làm mất mặt cha con An Hảo nhưng chàng thật sự không biết thân thủ của Mỹ Phụng thế nào. Chàng bối rối đưa tay vuốt chót mũi của mình mấy cái liền. Mỹ Phụng nhìn thấy sự ái ngại của Hồng Liệt nên mỉm cười hỏi:

- Chắc Đinh huynh chê tiểu muội tài sơ, sợ đấu không lại người ta phải không?

Hồng Liệt ấp úng đáp:

- Không phải như thế đâu. Ái nữ của Trần lão anh hùng có ai dám chê bao giờ. Chỉ có điều, vì từ trước chúng tôi không biết tiểu thư sẽ tham gia nên đã giao trách nhiệm này lại cho Bạch Mai rồi. Hơn nữa cô ấy đã cố gắng tập luyện cả ngày lẫn đêm suốt thời gian qua để chuẩn bị cho trận đấu này. Tiểu thư không tin thì vào võ đường mà xem, Bạch muội giờ này vẫn còn đang luyện tập trong đó.

Mỹ Phụng nhoẻn miệng nở nụ cười khả ái nói:

- Tiểu muội đùa chút cho vui thôi. Bạch đại tẩu dù sao cũng sẽ là người một nhà, muội không dám tranh công đâu.

An Vinh trừng mắt nhìn em mình:

- Muội muội đừng có nói nhảm, không sợ người ta cười cho sao?

Mỹ Phụng chu môi lên nói:

- Chứ không phải phụ thân và Trần bá phụ lúc xưa đã từng định hôn ước cho ca ca và Bạch tỷ tỷ hay sao?

- Nhưng việc chưa đến, Trần bá bá lại qui tiên sớm, muội không nên ăn nói hồ đồ như vậy trước mặt Đinh huynh và Trương huynh đây.

Mỹ Phụng quay sang Đại Kỳ hỏi:

- Đại Kỳ ca ca, huynh nói đi, muội nói có đúng không?

Đại Kỳ nghe hỏi bối rối đáp:

- Ơ... ơ... việc này...

An Vinh gắt:

- Muội có im đi không!

Mỹ Phụng nắm tay An Hảo phụng phịu:

- Phụ thân thấy không, ca ca lúc nào cũng bắt nạt con hết á. Con chỉ nói sự thật thôi mà.

An Hảo cười:

- Hai đứa tụi con lúc nào cũng trái ý nhau. Coi chừng người ta cười cha không biết dạy dỗ con cái.

Đại Kỳ cười giả lả:

- Không sao, không sao. Có như vậy mới vui nhà vui cửa chứ. Anh em tụi cháu cũng như thế mà.

Hồng Liệt im lặng ngồi nghe anh em nhà Mỹ Phụng nói chuyện mà răng như muốn cắn vào môi mình. Văn Hiến nghĩ thầm: “Tên trộm kỳ này bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt hóa băng rồi. Hà, ngươi cũng nên uống một tí giấm chua cho biết mùi vị cuộc đời chứ.” Bầu không khí trong phòng chợt trở nên ngột ngạt, cũng may vừa lúc ấy Bạch Mai và Hiền Nhi bước vào, cả hai y phục vẫn còn ướt đẫm mồ hôi vì tập luyện. Bạch Mai cúi đầu chào:

- Điệt nữ xin thỉnh an thúc thúc. Chào Trần huynh và Phụng muội.

An Hảo cười ha hả nói:

- Giỏi lắm, giỏi lắm! Mỹ Phụng, con hãy nhìn kìa. Bạch tỷ của con chịu khó luyện tập ngày đêm, không như con chỉ có tài vòi vĩnh cha là giỏi.

Mỹ Phụng nũng nịu:

- Phụ thân lúc nào cũng bênh vực cho Bạch tỷ. Bạch tỷ, muội ghen với tỷ đấy.

Mỹ Phụng không phải là cô gái có nhan sắc nghiêng thành nhưng khuôn mặt của nàng mười phần khả ái. Nàng giả bộ nũng nịu lại càng đáng yêu hơn. Bạch Mai bước đến nắm tay Mỹ Phụng mỉm cười:

- Thúc thúc chỉ khen tỷ theo phép lịch sự cho tỷ vui thôi. Phụng muội mới thật là viên ngọc báu của thúc thúc đó, đừng ghen với tỷ, không khéo lại mất đi cái nét bá mỵ thiên kiều của mình.

Văn Hiến không muốn Hồng Liệt phải ngồi đó chịu đựng thêm sự khó chịu nên đứng lên nói:

- Xin phép Trần thúc và các huynh muội, cháu có chuyện muốn nói với Hiền Nhi. Mọi người tiếp tục đi.

An Hảo gật đầu:

- Trương hiền điệt cứ tự nhiên. Công việc như thế cũng tạm ổn rồi, chúng tôi xin cáo từ. Đại Kỳ, mọi việc đều trông cậy vào cháu.

Đại Kỳ đứng lên chắp tay thưa:

- Thúc thúc an tâm. Dù bỏ mạng, cháu cũng không để cơ nghiệp của tổ tiên rơi vào tay người khác đâu.

- Ta tin tưởng nơi cháu!

An Vinh và Mỹ Phụng chào mọi người rồi theo cha ra về. Trước khi đi, nàng không quên kín đáo liếc nhìn Hồng Liệt bằng một tia mắt thật dịu dàng. An Vinh cũng không quên chào Bạch Mai bằng ánh mắt chứa chan tình cảm. Đại Kỳ cùng mọi người tiễn chân cha con họ Trần xong trở lại khách sảnh. Bạch Mai hỏi:

- Đã biết ai sẽ đấu với ai chưa?

Hồng Liệt đáp:

- Rồi. Bạch muội sẽ đấu với Hắc Y nữ hiệp Triệu Phi Yến, tứ đệ tử của Kim Cương Môn.

Sau đó chàng kể thêm những ai sẽ đấu với ai như đã bàn định lúc nãy. Bạch Mai nhìn Đại Kỳ lo lắng hỏi:

- Ca ca có được bao nhiêu phần thắng?

Câu hỏi này bản thân Hồng Liệt, Văn Hiến và Đại Bằng cũng rất muốn biết. Cả ba kín đáo theo dõi diễn biến trên nét mặt của Đại Kỳ. Chỉ thấy anh ta bình thản nở nụ cười với cô em gái:

- Tuyệt kỹ của họ Trần và Thần Quyền Vô Ảnh của sư phụ sẽ không để ai được phép xem thường đâu. Muội đừng lo.

Cả ba người giấu đi hơi thở nhẹ nhõm. Văn Hiến thầm nghĩ: “Chỉ với sự bình thản này, Đại Kỳ đã có được ba mươi phần thắng rồi!”

Bạch Mai lại hỏi:

- Nhị sư huynh thì sao?

Hồng Liệt mỉm cười đáp:

- Huynh sẽ cố gắng hết sức mình.

Hiền Nhi rụt rè hỏi:

- Còn anh hai?

Văn Hiến đáp, giọng hài hước:

- Đối với bậc cao thủ, việc thắng bại quyết định chỉ trong chớp mắt. Có khi chưa giao đấu đã phân định được rồi. Khi anh hai lên võ đài, Hiền Nhi cứ nở nụ cười thật tươi là anh hai sẽ thắng ngay.

Hiền Nhi vỗ tay reo lên:

- Nếu vậy thì Hiền Nhi sẽ cười suốt cuộc tỉ võ để mọi người đều thắng cả.

Cả bọn cười ồ lên.

***

Tin Kim Cương Môn sẽ thi đấu với Thần Quyền Môn đã được loan đi khắp nơi trong vùng Trấn Biên và Phiên Trấn. Mọi người háo hức chờ đợi một trận thư hùng ngoạn mục giữa hai môn phái lớn của cả miền Nam này. Mới sáng sớm, khu đất quanh võ đài đã đông kín người xem. Họ chen chúc nhau có đến hàng ngàn người trong một khuôn viên không lấy gì lớn lắm. Với số tiền mà Diệp Sanh Ký đã tặng năm trước, ngôi miếu Quan Đế nay đã được tu sửa khang trang và rộng rãi hơn rất nhiều. Trong khi các quan lại và chức sắc địa phương làm lễ trong miếu, bên ngoài đám khán giả không ngớt bàn tán xôn xao về năm trận đấu sắp diễn ra. Có nhiều kẻ máu mê cờ bạc còn bày nhau đặt cược nữa.

May mắn hôm nay là một ngày đẹp trời, ánh dương quang chói lọi khắp nơi. Vào đầu giờ Tị, việc lễ lạc trong miếu đã xong, quan khách bắt đầu tiến ra khán đài. Quan Lưu thủ Cường Oai hầu ngồi ở chiếc ghế chính giữa, kế bên trái là Cẩn Thành hầu, ba cha con Trần An Hảo, Dương Ngạn Siêu – cháu nội của Dương Ngạn Địch ở Mỹ Tho và năm đại diện của năm hãng buôn lớn ở Giản Phố. Bên phải quan Lưu thủ là Lý Văn Quang, công chúa Dung Dung, Hà Huy và một số nhân vật lạ mặt không ai biết.

Người phát ngôn của buổi thi đấu bước lên võ đài, ông ta cúi chào các quan khách trên khán đài rồi hướng về phía khán giả dõng dạc tuyên bố buổi thi tài của hai võ đường lớn nhất tại miền Nam. Ông nhấn mạnh:

- Cuộc thi tài gồm có quyền cước và binh khí. Tuy mục đích chính của cuộc thi tài là để trau dồi võ nghệ nhưng đao kiếm vô tình, nếu trong quá trình thi đấu có xảy ra điều đáng tiếc thì cũng đành phải chịu. Cho nên bên nào không đồng ý qui luật hà khắc này thì có thể rút lui khỏi trận đấu ngay bây giờ.

Đám khán giả nghe nói cuộc giao đấu quyết liệt đến có thể đổ máu thì hung tính bị khích động, họ nhao nhao bàn tán. Có kẻ lớn tiếng:

- Đúng rồi! Đao kiếm vô tình! Ai sợ chết thì cứ chịu thua rút lui! Giao đấu mà không tận hết sức mình thì sẽ nhạt nhẽo lắm.

Người phát ngôn chờ cho sự khích động của đám khán giả lắng xuống mới tuyên bố:

- Trận đấu quyền cước thứ nhất bắt đầu! Mời đấu thủ của Kim Cương Môn thượng đài.

Lời giới thiệu vừa dứt, từ hàng ghế của Kim Cương Môn đã thấy một bóng người mặc võ phục màu đen tung mình vút lên cao rồi nhẹ nhàng đáp xuống sàn đấu. Tiếng vỗ tay vang dội khắp nơi. Người vừa phi thân lên võ đài chính là Tạ Tứ. Hắn cúi chào bốn người ngồi ở các ghế giữa trên khán đài rồi quay mặt về phía Thần Quyền Môn nói lớn:

- Có người cho rằng trận giao đấu năm ngoái tôi nhờ may mắn nên mới thắng được thủ Hiến của Thần Quyền Môn. Hôm nay tôi muốn được tái thách đấu với thủ Hiến để chứng minh cho lời nhận xét kia là đúng hay sai.

Trên khán đài, Lý Dung Dung cau mày tỏ vẻ khó chịu. Cả Âu Dương Long và Thu Hồng đứng dưới cũng tỏ ý bất mãn. Âu Dương Long nói nhỏ với Thu Hồng:

- Tôi cũng mong Trương huynh lên đài dạy cho tên khốn này một bài học để hắn bỏ cái thói nhỏ nhen, ganh tỵ.

Trong lúc Âu Dương Long đang nói chuyện thì một bóng trắng từ hàng ghế của Thần Quyền Môn tung người vút lên cao, đảo lộn trên không trung bốn năm vòng rồi mới tà tà đáp xuống sàn đài, đứng đối diện với Tạ Tứ trong một tư thế hết sức ngoạn mục. Tiếng vỗ tay vang dội khắp nơi, cả những người ngồi trên khán đài cũng phải vỗ tay tán thưởng. Tiếng khen ngợi nhao nhao cả đấu trường:

- Thân pháp tuyệt đẹp!

Có người biết chút chút về võ học nói lớn:

- Truy phong vô ảnh xứng đáng là thân pháp độc bộ giang hồ!

Người vừa lên đài không ai khác chính là Đinh Hồng Liệt. Hôm nay anh vận bộ võ phục màu trắng của Thần Quyền Môn. Trên ngực áo bên trái có một huy hiệu năm quả đấm xếp vòng tròn, biểu tượng của Thần Quyền Môn. Thân pháp tuyệt đỉnh và phong thái điềm nhiên của chàng đã áp đảo tinh thần của Tạ Tứ. Hồng Liệt cúi chào quan khách trên khán đài và khán giả xong quay lại nói với Tạ Tứ:

- Vị bằng hữu nào đã nói anh bạn thắng thủ Hiến năm ngoái là do may mắn, vị bằng hữu đó quả có cặp mắt võ học nhạy bén. Với tài lực của anh bạn, nếu thắng được ta thì mới có cơ may đụng được vào chéo áo của thủ Hiến.

Tạ Tứ tuy bị thân pháp của Hồng Liệt làm cho chấn động tinh thần nhưng dù sao hắn cũng là kẻ có bản lãnh lớn nên chỉ thoáng chốc đã lấy lại được bình tĩnh. Nghe Hồng Liệt nói, máu nóng trong người hắn bốc lên, hắn lớn tiếng hỏi:

- Ngươi có phải là Thần Thâu khét tiếng vùng Thuận – Quảng không?

Hồng Liệt mỉm cười đáp:

- Cảm ơn anh bạn đã nhận biết tiện danh.

- Ngươi là gì của Thần Quyền Môn?

- Ta là sư đệ của chưởng môn sư huynh Trần Đại Kỳ. Hôm nay, ta đại diện Thần Quyền Môn lên đây phó hội với Kim Cương Môn.

- Được! Vậy ta cứ thắng ngươi trước rồi sẽ đụng đến chéo áo của thủ Hiến sau vậy. Mời!

Cả hai lùi lại một bước, đảo quyền bái tổ xong hai bên đập tay nhau rồi nhảy lui lại trụ bộ thủ thế. Tạ Tứ nóng nảy xuất chiêu tấn công trước với dụng ý tiên phát chế nhân. Hắn giở toàn bộ tuyệt học Kim Cương quyền ra quyết thắng thật nhanh trận này. Quyền pháp của hắn thật dũng mãnh và hiểm hóc, ra chiêu liên tục không cho địch thủ có cơ hội phản công. Sau khi đả thông được Sinh Tử Huyền Quan, nội lực trong người Hồng Liệt tăng lên gấp bội, thân pháp của chàng vốn đã mau lẹ nay còn nhanh hơn gấp nhiều lần. Quyền của Tạ Tứ tuy cương mãnh nhưng tất cả các chiêu thức của hắn tung ra đều bị Hồng Liệt hoặc né tránh hoặc đỡ gạt một cách tài tình. Tạ Tứ thấy dùng đòn cương mãnh không mang lại hiệu quả, hắn liền chuyển lối đánh, dùng Đại bi thiên thủ thức kết hợp với Đại cầm nã thủ của Thiếu Lâm chính tông tấn công đối phương. Hai lộ quyền và cầm nã này đều là tuyệt nghệ của Thiếu Lâm, đòn ra như gió, bóng quyền và cầm nã thủ bao trùm khắp nơi. Hồng Liệt phải vất vả đỡ gạt nhưng vẫn bị trúng liên tiếp mấy đòn. Tuy nhiên, nhờ thân ảnh mau lẹ nên không lấy gì làm nguy hiểm lắm. Mép miệng chàng lúc này đã ứa máu. Khán giả bên dưới không ngớt reo hò cổ vũ cho hai đấu thủ trên đài:

- Thiếu Lâm quyền lợi hại thật!

- Truy phong ảnh của Thần Quyền Môn nhanh không thể tưởng tượng.

Vờn đối thủ như thế đã đủ, Hồng Liệt liền giở tuyệt đỉnh Truy Phong Ảnh bộ di chuyển quanh người Tạ Tứ như phiêu như hốt, Vô Ảnh quyền mờ mịt tung ra tấn công trả đòn. Vô Ảnh quyền vốn là tuyệt kỹ trấn sơn của phái Hoa Sơn Trung Nguyên, quyền pháp tuy không cương mãnh như Kim Cương hay Phục Hổ quyền của Thiếu Lâm nhưng lại rất nhanh và tiềm ẩn một sức công phá vô cùng dữ dội. Sự kết hợp giữa Truy Phong Ảnh bộ và Vô Ảnh quyền nếu đạt đến trình độ cao siêu thì hiệu quả sẽ rất lớn, địch thủ khó có thể tránh né hoặc đỡ gạt được hết. Tạ Tứ bây giờ rơi vào thế bị động, hắn tức giận la hét vang trời cùng mỗi cú đỡ đòn.

Thình lình Hồng Liệt thay đổi quyền pháp, chàng chuyển từ thần quyền của Hoa Sơn sang Long quyền của Việt võ đạo. Chàng hét lớn một tiếng như rồng ngâm rồi sử dụng liên tiếp ba thế Nhất tiễn tấn tâm hung lao đến đấm thẳng một quyền như trời giáng vào ngực của đối phương. Quá bất ngờ, Tạ Tứ phải xoay người né đòn, Hồng Liệt nhanh chóng đảo bộ theo thế Kim kê độc lập và tung ra một cú Đảo vĩ cước như chớp giật. Cú đá này chàng và Văn Hiến đã tập dợt không biết bao nhiêu lần nên rất thuần thục. Thân thủ chẳng những trông đẹp mắt mà cú đá lại vừa hiểm hóc vừa nhanh ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Tạ Tứ vô phương né tránh, lãnh trọn một cước vào mặt, hắn lảo đảo lui lại phía sau hai ba bước liền. Hồng Liệt không bỏ lỡ cơ hội, vội lướt tới tung thêm một chiêu Ngạ hổ ly sơn, thúc cùi chỏ vào hông Tạ Tứ rồi sau đó vung hai tay đánh liền hai cú đấm thốc vào bụng địch theo thế Bá vương cử đảnh. Tạ Tứ trúng đòn liên tiếp, miệng phun trào máu tươi. Hắn còn đang chới với chưa đứng vững thì Hồng Liệt lại tung đòn quyết định Hồ điệp song phi vào ngực hạ gục đối phương.

Bịch một tiếng lớn, cả thân hình Tạ Tứ bắn xa ra sau, rơi xuống dưới võ đài ngay chỗ bọn Kim Cương Môn đang ngồi. Diệp Hồng Sanh vội đứng lên đỡ hắn. Hồng Liệt phủi hai tay nhìn theo nói:

- Ngươi đá bằng hữu của ta một đá, ta trả lại ngươi hai cước để thu hồi cả vốn lẫn lời.

Khi chàng cúi người chào quan khách trên đài thì bắt gặp đôi mắt sáng lộ rõ vẻ vui mừng và ái mộ của Mỹ Phụng nhìn mình. Chàng quay sang chào khán giả rồi từ từ bước xuống võ đài về chỗ ngồi.

Khán giả bây giờ mới thở phào sau giây phút căng thẳng theo dõi trận đấu. Tiếng bàn tán xôn xao ầm ĩ khắp nơi. Mọi người đều công nhận thân pháp và quyền pháp của Thần Quyền Môn quả nhiên tuyệt đỉnh giang hồ. Lúc trước bọn Kim Cương Môn cao hứng bao nhiêu thì sau khi bại trận đầu, họ ủ dột bấy nhiêu. Người phát ngôn trở lại võ đài tuyên bố:

- Vừa rồi là trận đấu giữa đệ nhị võ sư Kim Cương Môn và đệ nhị võ sư Thần Quyền Môn. Thần Quyền Môn thắng trận đầu. Sau đây sẽ là trận đấu của hai nữ đệ tử của hai môn phái. Tứ đệ tử Kim Cương Môn Hắc Y nữ hiệp Triệu Phi Yến sẽ thủ đài.

Lời giới thiệu vừa dứt, một bóng đen mảnh mai từ hàng ghế của Kim Cương Môn đã phóng vút lên cao rồi đáp xuống sàn đài nhẹ nhàng như một con chim én. Tiếng vỗ tay vang lên rộn rã. Một tiếng nói đâu đó cất lên:

- Thân pháp tuyệt đẹp, giống hệt như con én đang bay lượn trên trời cao vậy. Kim Cương Môn quả thật có rất nhiều nhân tài.

Một tiếng nói khác đáp trả:

- Thần Quyền Môn cũng đâu kém gì. Để xem họ sẽ đưa ai lên đài đây.

Một tiếng nói đầy ngưỡng mộ khác chen vào:

- Thì còn ai khác hơn là Bạch Y nữ hiệp Trần Bạch Mai.

Triệu Phi Yến cúi đầu chào tứ phía rồi đưa mắt nhìn về phía Thần Quyền Môn nói:

- Xin mời!

Phi Yến lưng giắt song đao, nét mặt thật kiều diễm nhưng ánh mắt lại sắc sảo đến khiếp người. Bạch Mai thong thả đứng lên bước đến gần sàn đấu rồi tung mình nhẹ nhàng lên sàn, cử chỉ ung dung nhàn hạ không một chút khoa trương. Nàng cũng giắt theo một thanh kiếm, cán kiếm có buộc một chùm tua màu trắng. Tiếng vỗ tay lại vang lên. Có nhiều tiếng nói đồng thanh:

- Bạch Y nữ hiệp trông thật diễm lệ và thanh kỳ!

- Nữ hiệp xứng đáng là đệ nhất mỹ nhân của miền Nam này.

Bạch Mai cúi chào tất cả rồi quay sang đứng đối diện với Phi Yến.

- Tiểu muội là Bạch Mai, hân hạnh được biết Phi Yến tỷ tỷ.

Bạch Mai lên võ đài thi đấu mà thái độ thân tình như đi gặp người quen vậy. Phi Yến lãnh đạm nói:

- Hân hạnh! Chúng ta sẽ đấu quyền hay đấu kiếm?

- Tùy ý tỷ tỷ!

- Hai vị sư huynh vừa đấu quyền xong. Chúng ta đấu kiếm nhé?

- Được! Nhưng đừng để đổ máu hay sát thương.

Phi Yến lạnh lùng:

- Đao kiếm vô tình làm sao tránh khỏi? Nếu vậy ta đấu quyền đi.

- Như vậy hay hơn.

Phi Yến quay người lại, ném song đao xuống cho đồng bọn. Bạch Mai cũng ném thanh kiếm của mình xuống cho Hiền Nhi giữ. Phi Yến nói:

- Mời!

Hai người bái tổ và chào nhau xong, Phi Yến liền lướt người tới tung song quyền tấn công vào mặt và bụng của Bạch Mai. Cú đánh bất ngờ và thần tốc khiến Bạch Mai lãnh trọn một đấm vào bụng, dội ngược người về phía sau. Phi Yến không bỏ lỡ cơ hội liền lướt nhanh người đến ra đòn liên tiếp. Bạch Mai tuy có hơi choáng váng nhưng nàng đã mau chóng lấy lại được bình tĩnh nên vội xoay người né tránh. Sau đó nàng sử dụng Truy phong vô ảnh bộ pháp di chuyển thật nhanh bao quanh người Phi Yến vừa né đòn vừa phản công. Phi Yến đã quan sát cách đánh của Hồng Liệt lúc nãy, cộng với lời chỉ dẫn của Tạ Tam, nàng ta bỏ lối đánh tấn công mà dùng lối phòng thủ vững chắc để làm công, đòn ra chậm lại. Rồi nàng ta sử dụng Ba la mật thủ pháp với đòn xuất trầm ổn nhưng khi phát ra đều hiểm hóc và hàm chứa sát cơ.

Hai người một y phục màu trắng, một y phục màu đen cứ chuyển bộ lướt nhanh trên võ đài trông thật đẹp mắt. Khán giả bên dưới không ngớt vỗ tay khen ngợi và cổ vũ nhiệt tình cho cả hai. Bạch Mai biết cách đánh của mình không thể chế thắng được đối phương nên nàng cũng thay đổi chiêu thức. Nàng chuyển từ nhanh sang chậm, sử dụng Viên viên miên chưởng mà Văn Hiến truyền thụ để đối phó với cương quyền Thiếu Lâm. Phi Yến thấy địch thủ chuyển sang thế thủ thì liền đổi thế tấn công. Nàng ta ra đòn mỗi lúc một nhanh hơn, kết hợp cả Ba la mật thủ và Đại bi thiên thủ thức quyết hạ cho được Bạch Mai để rửa mối nhục của sư huynh. Khán giả bên dưới càng lúc càng tỏ vẻ ngạc nhiên vì họ thấy thân ảnh của Bạch Mai nhẹ nhàng như cánh bướm trắng, hai tay như tơ nhện mềm dẻo bao bọc lấy tay quyền của Phi Yến, nhẹ nhàng đỡ gạt những cú đánh mãnh liệt của Thiếu Lâm quyền.

Bỗng nghe Phi Yến hét lớn một tiếng, nàng ta sử dụng Bát nhã chưởng, một tuyệt kỹ công phu Thiếu Lâm, tung đòn như sấm sét vào ngực đối phương. Bạch Mai tay phải nhẹ nhàng như con rắn uốn lượn theo cánh tay của địch thủ, mượn lực hất mạnh ra, còn tay trái liền theo đó vỗ mạnh vào ngực Phi Yến một cú. Phi Yến “hự” lên một tiếng lùi người ra sau. Miên quyền của Bạch Mai phát đòn liên tục nên ngay sau cú vỗ đó, cả hai tay nàng lại tiếp tục vỗ thẳng vào ngực và bụng đối phương. Phi Yến trúng ba đòn liên tiếp, miệng hộc máu tươi. Bạch Mai lướt người tới định đánh đòn kết thúc nhưng nhìn thấy Phi Yến đã bị thương nên nàng động lòng dừng tay lại nửa chừng không phát chiêu. Trong khoảnh khắc đó, Phi Yến đã dùng hết sức mình đấm thẳng vào ngực Bạch Mai một cú thôi sơn. Bạch Mai lãnh trọn một quyền vào ngực, bật người ra sau mấy bước, miệng cũng ứa máu tươi. Có khán giả bên dưới nhanh mắt nhìn thấy cú đánh lén đó của Phi Yến vội la lớn:

- Hèn hạ! Người ta đã tha mạng cho sao còn đánh lén?

Như một làn sóng lan truyền, có rất nhiều tiếng la phản đối tiếp theo vang lên khắp nơi. Người phát ngôn vội vàng chạy lên đài tuyên bố:

- Trận này hai bên đều bị thương nên được xem như là hòa. Mời hai vị nữ hiệp trở về chỗ.

Khán giả la ó om sòm.

- Bạch Y nữ hiệp đã thắng! Xử như thế là không công bằng!

Người phát ngôn lờ đi những lời phản đối đó. Một bóng trắng nhẹ nhàng từ dưới đất tung người lên sàn đấu dìu Bạch Mai xuống. Hiền Nhi ngoái lại nhìn Phi Yến trách:

- Người ta đã tha cho sao ngươi còn nỡ ra tay hạ thủ? Thật là xấu xa!

Trên khán đài, đôi mắt của Lý Văn Quang long lên một tia sáng như điện nhìn sang Hà Huy. Hà Huy thất kinh vội đưa mắt ra hiệu cho Tạ Tam đang ngồi bên dưới. Tạ Tam hiểu ý liền ra hiệu cho Lãnh Diện Truy Hồn lên đài. Không đợi người phát ngôn giới thiệu, Lãnh Diện Truy Hồn với bộ mặt lạnh như tiền tung người lên sàn đài. Thân pháp tuy không kiểu cách nhưng mọi người đều nhận ra được khinh công cao diệu của hắn. Trên lưng hắn giắt một thanh trường kiếm, cả người hắn toát ra một màn sát khí đến rợn người. Đưa ánh mắt lạnh băng nhìn xuống phía Thần Quyền Môn, hắn cất giọng cộc lốc:

- Mời!

Trần Đại Bằng tung mình nhảy lên đài. Ông cúi chào quan khách và khán giả xong quay sang đối diện với Lãnh Diện Truy Hồn. Trên lưng ông cũng giắt một thanh trường kiếm. Cả hai đứng im lặng nhìn nhau. Hai người có hai dáng dấp và phong thái thật trái ngược nhau. Một bên thì lạnh lùng, đáng sợ như một hung thần ác sát. Một bên thì nho nhã, khoáng đạt như một hiệp khách nho phong. Đại Bằng nhìn thẳng vào mắt Lãnh Diện Truy Hồn nói:

- Chúng ta lại gặp nhau ở đây.

Lãnh Diện Truy Hồn lãnh đạm:

- Hừ!

- Món nợ máu gần hai mươi nhân mạng của Trần gia ta thanh toán ở đây cho xong.

- Nếu ngươi muốn!

- Rút kiếm ra đi!

Hai tiếng “Reng! Reng!” trong trẻo cùng vang lên. Ánh kiếm lóe lên dưới ánh mặt trời làm mọi người chói mắt. Khán giả nhốn nháo hẳn lên. Có kẻ lớn giọng:

- Kiếm báu! Cả hai đều là báu kiếm trong thiên hạ. Họ có vẻ là kỳ phùng địch thủ gặp nhau đây.

Thanh Ỷ Thiên trường kiếm tỏa ánh sáng vàng rực còn thanh Thắng Tà lại phát ra một làn hồng quang dìu dịu. Hai thanh báu kiếm thời thượng cổ cùng phóng luồng hàn khí lạnh buốt cả đấu trường. Hai đấu thủ đứng im lặng nhìn nhau. Mọi người cũng im phăng phắc, một sự tĩnh lặng đầy chết chóc.

Bỗng hai tiếng thét lớn vang lên, hai bóng người nhanh chóng nhập vào nhau, kiếm quang chớp ngời không ngớt dưới ánh mặt trời rồi họ lại tách ra xa đứng đối diện nhau. Chỉ trong chớp mắt, họ đã giao đấu đến ba chiêu, mỗi chiêu đều ác hiểm chết người. Trên vai trái của Đại Bằng, máu đã tuôn ra thấm dần xuống ngực áo. Nơi ngực của Lãnh Diện Truy Hồn cũng bị một nhát kiếm, máu bắt đầu ướt đến vạt. Cả hai lại im lặng nhìn nhau như không hề biết máu của mình đang từ từ nhỏ giọt xuống sàn đấu. Lúc này có thể nghe được cả tiếng lá rơi nhè nhẹ ngoài kia. Đấu trường chỉ có tiếng gió chứ không hề nghe thấy tiếng thở của bất kỳ ai mặc dù quanh võ đài có đến hàng ngàn trái tim, nhưng dường như chúng đang ngưng đập. Lại có hai tiếng thét vang lên. Hai bóng người trên sàn đấu bay vút lên cao, nhập vào nhau, tiếng bảo kiếm chạm nhau liên tục ngân vang như tiếng chuông. Khắp võ đài như có hàng trăm đóa mai vàng bay lượn giữa trăm ngàn điểm hồng quang. Lãnh Diện Truy Hồn đã xuất tuyệt chiêu Bách hoa phong vũ trong Mai Hoa kiếm pháp. Đại Bằng cũng tung ta tuyệt chiêu Cao sơn quán nhật, một sát chiêu trong Phong Điền tam tuyệt chiêu của chàng. Rồi đột ngột những đốm sáng tắt ngúm cùng với hai tiếng rên vang lên. Hai bóng người tách nhau ra, lảo đảo một lúc mới đứng vững lại được. Thanh kiếm trên tay của Lãnh Diện Truy Hồn rơi xuống sàn đấu đánh keng một tiếng. Cánh tay phải cầm kiếm của hắn buông xuôi, chỉ còn dính toòng teng vào bả vai bằng một mảnh da mỏng. Cánh tay đó gần như bị đứt lìa, khắp người hắn máu me nhuộm đỏ, khuôn mặt trở nên trắng bệch trông thật dễ sợ. Trần Đại Bằng đưa tay trái ôm bụng, máu từ nơi đó phun ra không ngớt. Ông nhìn Lãnh Diện Truy Hồn nói:

- Gởi cái mạng ngươi lại đó. Một ngày kia ta sẽ đem ngươi đi tế trước mộ Trần gia.

Nói xong ông quay người chậm rãi bước xuống chỗ ngồi. Lãnh Diện như một xác chết biết đi, hắn cúi xuống dùng tay trái nhặt thanh kiếm lên, cứa một phát chặt đứt cánh tay phải rồi để nó rơi tự do xuống sàn. Sau đó hắn quay người đi xuống bên dưới, bỏ lại cánh tay của mình, cánh tay mà hắn đã dùng nó để giết không biết bao nhiêu mạng người. Cả đấu trường lặng thinh trong nỗi bàng hoàng. Có lẽ với tất cả những người có mặt nơi đây, trận đấu này thực là một trận đấu hi hữu nhất đời mà họ được chứng kiến. Mãi một lúc sau mới có vài ba tiếng xì xào rồi tiếng bàn tán rộ lên khắp nơi. Trên khán đài, quan Lưu thủ và Cẩn Thành hầu trao đổi gì đó với nhau nghe không rõ. Khuôn mặt của Lý Văn Quang đã đỏ lên vì giận. Đôi mắt ông sáng quắc khiến cho đám thuộc hạ Kim Cương Môn ai nấy đều nơm nớp lo sợ. Người phát ngôn đã trở lại sàn đấu. Có lẽ vẫn còn bị kinh khiếp vì trận đấu vừa rồi nên giọng ông ta hơi run:

- Trận so tài vừa qua, bên Thần Quyền Môn lại thắng. Còn hai trận so tài nữa để quyết định cuộc thi tài hôm nay. Mời Trung Nguyên Nhất Kiếm của Kim Cương Môn thượng đài.

Quách Tử Dương đứng dậy, tay cầm kiếm, chân bước chậm rãi từng bước đều nhau theo lối bậc thang lên võ đài. Hắn đứng yên lặng giữa sàn đấu, vững vàng như một tảng đá lớn, khí thế trầm ổn như dãy Trường Sơn. Hắn đưa mắt nhìn xuống phía Thần Quyền Môn rất nhanh rồi thu ánh mắt về, khoanh tay chờ đợi. Mọi người hồi hộp theo dõi không biết Thần Quyền Môn sẽ cử ai lên giao đấu với vị đại kiếm thủ được mệnh danh là Trung Nguyên Nhất Kiếm này. Khi thấy Văn Hiến đứng dậy, tay cầm kiếm theo bậc tam cấp bước lên sàn đấu thì tất cả mọi người đều “ồ” lên thất vọng. Họ nhớ lại năm ngoái, anh chàng thư sinh trói gà không chặt này đã lãnh trọn một cú đá của Tạ Tứ văng xuống đài thì bây giờ làm sao có thể giao đấu với tay kiếm thủ đệ nhất Trung Nguyên. Có người nói nhỏ nhưng cũng đủ để những người khác nghe thấy:

- Thần Quyền Môn đã hết người rồi. Chàng thư sinh này ắt phải bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của gã Trung Nguyên Nhất Kiếm kia thôi.

Văn Hiến thong thả cúi chào quan khách trên khán đài. Bắt gặp ánh mắt vừa vui mừng vừa lo sợ của Dung Dung, chàng nở nhanh một nụ cười. Chào xong quan khách và khán giả, Văn Hiến xoay người ôm quyền chào Quách Tử Dương. Hắn hơi cúi đầu đáp lễ. Văn Hiến hỏi:

- Trước khi giao đấu, tôi có một câu hỏi mong các hạ trả lời thật tình cho.

Quách Tử Dương nhếch môi:

- Hỏi đi!

- Các hạ sang Đại Việt từ bao giờ?

- Hơn hai tháng trước.

- Các hạ là người chủ chốt trong vụ huyết án ở núi Bích Khê, Quy Nhơn phải không?

Quách Tử Dương hơi nhíu mày:

- Vì sao ngươi cần biết điều này?

- Vì nó sẽ quyết định số phận của chúng ta trong trận đấu này.

- Ngươi định trả thù?

- Đúng vậy!

- Vậy ngươi tìm đúng người rồi.

- Cảm ơn.

Họ cùng lui ra nửa bước, khoảng cách vừa tầm ba thân kiếm. Rồi cả hai rút kiếm ra. Hai tiếng ngân thánh thót vang lên. Thanh kiếm trên tay Quách Tử Dương phát ra ánh sáng màu hồng nhạt. Thanh Long kiếm trên tay Văn Hiến tỏa ra ánh sáng màu xanh lạnh buốt. Hồng Liệt ngồi bên dưới la nhỏ:

- Thanh Hồng kiếm!

Có tiếng của Tạ Tam vang lên bên kia:

- Báu kiếm! Thanh kiếm màu xanh này ta chưa hề nghe nói tới nhưng quả là thanh kiếm báu trong thiên hạ.

Quách Tử Dương tay phải nắm đốc kiếm để cao ngang bụng, mũi kiếm chênh chếch hướng về yết hầu đối phương. Tay trái của hắn trong tư thế lật ngược, nắm bao kiếm chĩa thẳng xuống đất. Bao kiếm của hắn nhìn rất đặc biệt, ở phần chóp được bịt bằng một lớp thép nhọn và bén chẳng khác nào mũi kiếm hắn đang cầm trên tay. Hắn đứng yên bất động, trông hắn lúc này người ta có cảm tưởng rằng hắn, thanh kiếm và bao kiếm là một. Quả là người và kiếm đã hợp nhất thành một khối. Với khí thế như vậy thật khó để địch thủ tìm ra được điểm tấn công, vì ở vị trí nào cũng đều có cảm giác thanh kiếm của hắn đang có mặt.

Văn Hiến thoáng nhìn qua cách rút kiếm, tư thế cầm kiếm cùng với sự cấu tạo đặc biệt của bao kiếm chàng đã nhận ra ngay sát chiêu của địch thủ nằm ở đâu. Trong bất kỳ cuộc đấu nào, sự quan sát mang tính chuẩn xác bao giờ cũng là yếu tố quan trọng để quyết định thắng lợi. Từ lâu, Văn Hiến đã đặt nền tảng võ học của mình trên căn bản chữ “định”. Bằng sự định tĩnh của tâm, trí và huệ sẽ minh mẫn, cho nên mọi hành vi của bản thân đều sẽ rất chuẩn xác. Mọi chi tiết của địch thủ, dù nhỏ nhất, đều không thể thoát khỏi đôi mắt nhạy bén của chàng. Tay phải chàng nắm đốc kiếm, mũi kiếm chỉ xiên xiên xuống đất; tay trái nắm bao kiếm hướng về phía sau lưng ở tư thế song song với mặt đất.

Cả ngàn khán giả từ từ chồm người tới trước, những bàn tay đã nắm chặt lại, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, mũi nín thở, mắt mở căng chăm chú theo dõi từng cử động nhỏ của hai đấu thủ trên sàn. Nhưng nãy giờ cả hai vẫn bất động. Bốn con mắt họ đang chiếu tia nhìn thẳng vào nhau cũng bất động, không thấy chớp một lần nào. Một bên sừng sững như núi, kiếm và người hòa làm một, tỏa ra một luồng sát khí buốt lạnh. Một bên thong thả như đang dạo chơi, không có chút chuẩn bị nào trong cuộc đấu mà cái chết đến nhanh hơn cái chớp mắt. Người không am hiểu võ thuật cho rằng đó là điều quái dị. Còn những cao thủ võ lâm thì lại giật mình trước lối phòng thủ bỏ không như thế. Vì chỉ có người đạt được cảnh giới tối cao của kiếm đạo mới ung dung dường ấy. Không phòng thủ tức là phòng thủ khắp mọi nơi. Mọi vị trí trên người đều kín đáo cho nên địch thủ không tìm ra được điểm nào để làm mục tiêu tấn công. Không có mục tiêu tức là không có sơ hở. Một người khi đã thủ thế thì dù có kín đáo bao nhiêu tất cũng sẽ còn chỗ sơ hở. Và chỗ sơ hở đó chính là mục tiêu để đối phương tung sát chiêu.

Với quyền thì chỉ có “pháp” và “thuật” nhưng với kiếm thì đã vượt qua hai cảnh giới đó để đạt tới “đạo”. Cách thủ thế của Văn Hiến chứa đựng đạo lý “vô trung sinh hữu”. Chàng chỉ đứng yên bỏ ngỏ mà đã khiến trên trán của tay kiếm thủ bậc nhất Trung Nguyên lấm tấm mồ hôi. Có mồ hôi tức lòng có động. Lòng có động thì ý bị xao, mà ý bị xao thì kiếm xuất sẽ không còn hoàn toàn theo ý muốn nữa.

Quách Tử Dương hiểu rõ điều đó nên hắn vội hét lớn một tiếng và xuất chiêu. Hắn xuất cả hai tay. Cả hai tay hắn đều linh hoạt và nhanh như chớp, thân ảnh của hắn cũng di động nhanh không kém gì loài báo, kiếm và bao kiếm đồng thời nhoáng lên, lao thẳng vào yết hầu của đối phương. Nhưng hai tay Văn Hiến còn nhanh hơn một bậc vì lòng của Quách Tử Dương động mà tâm của Văn Hiến thì tĩnh. Tĩnh bao giờ cũng đúng lúc và chuẩn xác hơn. Ánh kiếm sáng lòa dưới ánh nắng mặt trời. Mọi người chỉ nghe một tiếng keng thật ngọt như có thứ gì đó bị một vật thật bén chém đứt. Liền ngay sau đó là một âm thanh tựa như mũi kiếm bị tra nhanh vào vỏ kiếm. Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt rồi trở lại bất động.

Sau cơn hoa mắt, mọi người định thần nhìn kỹ lại đã thấy thanh kiếm của Quách Tử Dương cắm sâu vào bao kiếm đang cầm trên tay trái của Văn Hiến, còn bao kiếm trên tay phải của hắn đã bị chém đứt ngọt phần chóp. Riêng mũi kiếm của Văn Hiến, nó đã cắm một lỗ sâu chừng một phân nơi huyệt mi tâm trên trán của địch thủ, máu từ đó đang rỉ ra. Quách Tử Dương chết đứng mà đôi mắt mở trừng trừng, có lẽ vì hắn quá đỗi kinh ngạc. Hắn chết mà vẫn không hiểu tại sao địch thủ lại có thể phá được chiêu kiếm tối độc, tối bí mật của mình. Với chiêu kiếm ấy, hắn đánh khắp Trung Nguyên, tên tuổi lẫy lừng vì chưa một ai đỡ được, vậy mà hôm nay, tại cái xứ An Nam nhỏ bé này lại bị một tên thư sinh hoá giải trong chớp mắt.

Văn Hiến rút kiếm về và rút luôn bao kiếm của mình ra khỏi lưỡi kiếm Thanh Hồng. Thân hình Quách Tử Dương từ từ đổ xuống sàn đấu. Văn Hiến ngước mặt lên trời khấn nhỏ: “Tôi đã thay huynh rửa được mối thù, mong Võ Trụ huynh và gia quyến hãy an nghỉ!” Khấn xong chàng quay người thong thả đi xuống khán đài.

Khán giả vẫn còn kinh hoàng nên quên cả vỗ tay hay bàn tán. Trận đấu tuy chớp nhoáng nhưng đã gây một ấn tượng mạnh khiến đầu óc họ lùng bùng trong mớ hình ảnh và âm thanh mơ hồ. Trên khán đài, Lý Văn Quang ngồi chết sững, mặt tái xanh. Quan Lưu thủ dán chặt thân hình phì nộn của mình vào ghế, hai tay bấu cứng vào thành ghế. Cẩn Thành hầu đã rời khỏi ghế lúc nào chẳng ai hay. Trên đôi má xanh xao vì lo sợ của Dung Dung, hai hàng nước mắt chảy dài. Nhưng người rơi nước mắt nhiều nhất phải kể đến Hiền Nhi. Từ nãy giờ nàng cố gắng nở nụ cười như đã hứa với anh hai nhưng cơ hàm lại bị căng cứng vì hồi hộp và lo sợ nên chẳng thể nào cười được. Cho đến khi cuộc giao đấu kết thúc, thay vì cười thì nàng đã òa khóc. Những giọt nước mắt vui mừng tuôn ra như suối không ngăn được. Văn Hiến trở lại chỗ ngồi thấy nàng đang khóc liền mỉm cười hỏi:

- Em nói sẽ cười cho anh hai thắng mà sao lại khóc thế này?

Hiền Nhi đưa tay quệt nhanh nước mắt, thút thít đáp:

- Em muốn cười nhưng không biết sao nước mắt lại cứ tuôn ra.

Bên kia, Tạ Tam dẫn theo hai tên đệ tử nhảy lên võ đài khiêng xác Quách Tử Dương và mang thanh kiếm Thanh Hồng xuống. Tạ Tam trợn mắt nhìn xuống phía Thần Quyền Môn nói như thét:

- Còn một trận nữa, xin mời môn chủ Thần Quyền Môn thượng đài!

Tiếng nói của hắn chứa đầy sự căm hờn tức giận. Cẩn Thành hầu vội lớn tiếng nói:

- Đủ rồi! Cuộc so tài đến đây là chấm dứt. Đừng để đôi bên trở thành kẻ tử thù với nhau.

Nói xong, ông tung người nhảy lên sàn đấu. Ông sợ hai bên sẽ gây nên cuộc ẩu đả mà làm rối loạn trị an. Ông lớn tiếng:

- Bà con hãy giải tán đi! Cuộc so tài đã kết thúc!

Người dân ở Trấn Biên và Giản Phố đặc biệt nể sợ vị Cẩn Thành hầu này, kể cả nhóm người của Diệp Sanh Ký. Lời ông nói không khác gì mệnh lệnh nên mọi người bắt đầu giải tán. Tạ Tam trừng đôi mắt đỏ như máu lên nhìn thẳng vào mặt Cẩn Thành hầu như muốn nổi hung, nhưng rồi hắn cũng đành nuốt giận quay người bước xuống khán đài, dẫn đám đệ tử theo bước chân hậm hực của Lý Văn Quang trở về. Đám khán giả đến lúc này mới hoàn hồn, trên đường về họ bắt đầu bàn tán sôi nổi về trận đấu ác liệt cuối cùng. Họ thắc mắc không biết làm cách gì mà anh chàng thư sinh đó có thể dùng bao kiếm của mình hứng trọn lưỡi kiếm nhanh như điện của tên Trung Nguyên Nhất Kiếm. Việc đó thật vô cùng nguy hiểm vì chỉ lệch đi một li thôi, mũi kiếm kia sẽ đâm thẳng vào yết hầu của chàng ta ngay tức khắc. Thắc mắc thì thắc mắc vậy nhưng họ cũng chẳng màng quan tâm câu trả lời làm gì bởi đa số họ đều thấy hả hê vì kết quả cuối cùng. Họ kháo nhau:

- Tưởng gì, không ngờ Trung Nguyên Nhất Kiếm cũng chẳng đỡ nổi một kiếm của chàng thư sinh Đại Việt ta. Đã thật, đã thật! Hà hà...

Mấy trận thắng liên tiếp của Thần Quyền Môn trước các cao thủ Trung Nguyên không chỉ làm dân chúng thích chí mà ngay cả vị Cẩn Thành hầu cũng không khỏi hả hê trong dạ. Từ lâu ông đã có ác cảm với lối buôn bán phá giá, bóp chẹt đồng nghiệp ở Giản Phố của Diệp Sanh Ký. Việc này giết chết từ từ truyền thống sinh hoạt tốt đẹp của Giản Phố bấy lâu nay. Nhưng vì Diệp Sanh Ký chưa làm điều gì phạm pháp nghiêm trọng nên chính quyền địa phương không có cớ để lên tiếng ngăn cản. Điều này gây khó chịu trong lòng vị cai đội vốn trực tính và nóng nảy này. Hôm nay chứng kiến cảnh cao thủ Thần Quyền Môn, những con cháu của Trần Thượng Công và các võ sĩ Đại Việt đả bại cao thủ Trung Nguyên, vị cai đội cảm thấy vô cùng hài lòng. Ông cao hứng rời võ đài xuống hàng ghế của nhóm Thần Quyền Môn định nói vài lời khen ngợi. Trên khán đài, nhóm Trần An Hảo và đại diện những hãng buôn cũng vội đến để chúc mừng. Trần Đại Kỳ đứng lên chào:

- Chào Cẩn Thành hầu. Cuộc đấu hôm nay đã vượt quá sự tưởng tượng của chúng tôi. Mong Cẩn Thành hầu và quan Lưu thủ bỏ qua cho.

Nguyễn Cư Cẩn nở nụ cười thỏa mãn nói:

- Không sao. Đều do Kim Cương Môn khiêu khích mà ra. Thần Quyền Môn các ông không có lỗi gì. Tôi xin có lời chúc mừng.

- Đa tạ thiện ý của Cẩn Thành hầu. Hôm nay, ngài có thể dành chút thời gian quá bộ đến chỗ chúng tôi trao đổi một số công việc được chăng?

- Được! Tôi cũng có chút việc muốn hỏi thăm các ông.

- Vậy mời ngài đi cùng chúng tôi.

- Các ông đi trước, tôi sẽ dùng ngựa đến sau.

Trần An Hảo vỗ vai Đại Kỳ cười ha hả nói:

- Giỏi lắm, giỏi lắm! Không hổ là con cháu của Thượng Công.

- Đều nhờ sư đệ và các bằng hữu giúp sức cả. Cháu vẫn chưa làm nên việc gì.

Mỹ Phụng nắm tay Bạch Mai nở nụ cười rạng rỡ:

- Bạch tỷ thật là tài ba lẫm liệt. Muội hết sức hâm mộ lẫn bái phục.

Bạch Mai mỉm cười:

- Cảm ơn Phụng muội. Bị một cú đấm suýt nữa bể cả phổi đây này, muội không thấy sao mà còn nói lẫm liệt với hâm mộ?

Mỹ Phụng bĩu môi:

- Cái cô Hắc Y nữ hiệp gì đó thật hèn hạ! Tỷ đã thương tình tha cho, cô ta còn giở thói đánh lén bỉ ổi. Thật chẳng có tinh thần thượng võ tí nào! Nữ hiệp cái gì, nữ quái thì có.

Nói rồi, nàng quay sang chúc mừng ba vị cao thủ thắng trận nhưng ánh mắt dành riêng cho Hồng Liệt lại đặc biệt nồng nàn.

- Muội xin chúc mừng ba vị huynh trưởng. Hôm nay, ba vị đã làm cho mọi người ở Giản Phố hết sức hả hê và hãnh diện.

Hồng Liệt thấy nàng hướng ánh mắt nhìn mình nên lên tiếng đáp lại:

- Cảm ơn Trần tiểu thư. Cũng chỉ là may mắn mà thôi.

Trần Đại Kỳ quay sang chào Dương Ngạn Siêu:

- Dương huynh lên đây lúc nào sao không ghé nhà đệ chơi?

Dương Ngạn Siêu đáp:

- Đệ hay tin đã lâu nhưng có chút việc nên mới vừa lên sáng sớm hôm nay. Được chứng kiến trận so tài này, đệ thực sự mở rộng tầm mắt. Xin chúc mừng huynh và các vị bằng hữu.

- Cảm ơn Dương huynh. Đại công tử Dương Quán Nhật lúc này ra sao rồi? Nhanh thật, mới đây mà đã ba năm trôi qua rồi.

- Cháu rất tốt. Nghe nói Trần huynh cũng sắp có người nối dõi rồi phải không? Xin chúc mừng!

- Vâng, cũng sắp. Chỉ mong có được một thằng phương phi, đỉnh ngộ như cháu Quán Nhật thì đệ mãn nguyện rồi.

Nói xong, Đại Kỳ quay sang giới thiệu Ngạn Siêu với mọi người, sau đó cả bọn cùng ra về, trên nét mặt họ không giấu được niềm vui và sự kiêu hãnh. Văn Hiến hỏi Đại Bằng:

- Vết thương của anh thế nào?

Đại Bằng mỉm cười:

- Vết kiếm khá sâu nhưng không sao. Đã rịt thuốc kim thương và băng lại rồi. Sẽ ổn thôi.

Hồng Liệt nói:

- Chiêu Bách hoa phong vũ của tên khốn đó uy lực ghê gớm thật. Có điều từ nay hắn không còn cơ hội thi triển nữa rồi.

- Cũng nhờ tôi và Nguyên Hào nghiên cứu ra đấu pháp, nếu không hôm nay chưa biết ai sẽ thiệt hại hơn ai.

Đại Kỳ bỗng quay sang hỏi Văn Hiến:

- Bí mật chiêu kiếm của tên Nhất Kiếm kia nằm ở chỗ nào?

Văn Hiến đáp:

- Nằm ở bao kiếm. Hắn luôn hướng thẳng thanh bảo kiếm vào yết hầu của địch thủ chỉ nhằm để đánh lạc hướng sự chú ý của đối phương thôi. Sát chiêu của hắn nằm ở bao kiếm có mũi nhọn như mũi kiếm kia. Hắn có biệt tài sử dụng cả hai tay thuần thục và nhanh như nhau cho nên nếu đối thủ không nhận ra sát chiêu nằm ở tay trái thì sẽ chết chắc bởi mũi nhọn trên bao kiếm.

- Hà! Võ học đúng là quá mênh mông, mỗi cao thủ đều có tuyệt nghệ riêng của họ. Thật đáng sợ!

Hiền Nhi hỏi xen vào:

- Làm sao anh hai phát hiện được sát chiêu của hắn nằm ở tay trái?

- Cách trở ngược bàn tay trái cầm bao kiếm của hắn, cộng thêm sự cấu tạo đặc biệt khác thường của bao kiếm.

- Bởi vậy anh hai mới dùng thanh kiếm của mình chặt đứt bao kiếm của hắn và dùng bao kiếm của mình bọc lấy mũi kiếm của hắn phải không?

- Đúng vậy! Tuy nói hai tay của hắn xuất thủ nhanh như nhau nhưng vì sát chiêu nằm ở tay trái nên nội lực đã bị dồn vào đó. Mũi kiếm trên tay phải chỉ là phần nghi binh cho nên sẽ yếu hơn, nhờ vậy anh hai mới có thể dùng bao kiếm của mình đón một cách chính xác được. Còn bao kiếm của hắn thì làm sao chống nổi với thanh bảo kiếm Thanh Long. Do đó đã bị anh tiện đứt rồi sẵn đà thích thẳng vào mi tâm của hắn.

- Nhỡ khi hắn thay đổi đấu pháp, dùng tay trái làm hư chiêu còn tay phải là sát chiêu thì sao?

- Người ta phong cho hắn danh hiệu Trung Nguyên Nhất Kiếm không sai đâu. Sự thay đổi giữa hư chiêu và sát chiêu trong hai tay của hắn thật sự vô cùng nguy hiểm và độc đáo. Lần này hắn giữ sát chiêu ở tay trái có lẽ do hắn đánh giá anh hai quá thấp. Hắn nghĩ rằng anh hai sẽ bị uy hiếp bởi mũi kiếm chĩa thẳng vào yết hầu của mình. Hơn nữa, hắn đã bị ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào mũi kiếm của anh đánh lừa.

Trần An Hảo vỗ tay nói:

- Thật là trầm tĩnh, minh mẫn và chính xác! Đó là những đức tính phải có của cao thủ khi đấu với cao thủ.

Văn Hiến từ tốn nói:

- Cảm ơn Trần lão anh hùng đã quá khen.

*****


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx