sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 7

Tony đội chiếc mũ cói rộng vành, tay cầm ô. Hôm ấy, mặc dù có gió, trời vẫn rất nóng. Anh con trai lão Schwarzkopf đội mũ dạ, tay cầm một quyển sách, đi cạnh Tony, thỉnh thoảng lại ngắm nhìn cô. Họ đi dọc bãi biển, xuyên qua công viên. Con đường rải đá và bồn hoa tường vi trong công viên nằm im lặng dưới ánh nắng mặt trời. Không hề có một bóng râm nào cả. Phía trước khách sạn, quán cà phê và hai căn nhà Thụy Sĩ được nối liền bằng một dãy hành lang dài, nhà âm nhạc lặng lẽ ngả bóng xuống rừng thông. Bấy giờ vào khoảng mười một rưỡi, khách nghỉ mát phần lớn đều đang ở ngoài bãi biển.

Hai người đi qua bãi chơi của trẻ con có những chiếc ghế quay và đu dây, qua nhà tắm nước nóng, rồi chậm rãi bước tới bãi Leuchten. Mặt trời như một bó đuốc chiếu ánh nắng gay gắt xuống bãi cỏ, ruồi xanh bay qua bay lại kêu vo vo... Từ bãi biển đằng kia vọng lại những tiếng ầm ầm, vừa buồn bã, vừa đơn điệu. Xa xa, thỉnh thoảng thấy những ngọn sóng cuộn lên, trắng xóa.

— Anh đọc sách gì đấy? - Tony hỏi.

Hai tay anh thanh niên cầm sách, lật nhanh các trang từ sau ra trước một lượt.

— Loại sách này không thích hợp với cô đâu, cô Buddenbrook ạ! Ngoài mạch máu, nội tạng, bệnh tật, thì không có gì khác... Cô xem, đoạn này nói đến bệnh phổi có nước, người Đức chúng ta gọi là bệnh tích nước. Trên lá phổi tích rất nhiều nước, bệnh này do viêm phổi gây nên, nguy hiểm lắm. Lúc này, người bệnh không thở được. Về những điều này, trong sách cũng chỉ miêu tả qua loa mà thôi...

— Chà, dễ sợ nhỉ!... Nhưng nếu anh muốn làm bác sĩ... Sau này, bác sĩ Grabow về hưu, tôi sẽ nghĩ cách mời anh làm bác sĩ cho gia đình chúng tôi nhé!

— Ha!... Cô đọc gì thế, cho phép tôi được hỏi chứ, cô Buddenbrook?- Anh biết Hoffmann không? - Tony hỏi.

— Té ra cô đang đọc truyện Người chỉ huy đội nhạc bởi cái lọ vàng đấy à? Ừ, truyện viết rất hay!... Loại sách này hợp với các bà các cô lắm đấy! Nam giới bây giờ lại thích đọc loại sách khác cơ...

— Bây giờ nhất định tôi phải hỏi anh điều này - bước được mấy bước, Tony quyết tâm hỏi - Tức là, rốt cục tên anh gọi thế nào nhỉ?

Không lần nào tôi nghe rõ cả. Bực quá! Cứ đoán mãi...

— Cô đoán mãi à?

— Ôi dào!... Anh không nên tìm sơ hở của người khác nhé! Lý ra tôi không nên hỏi nhưng tính tôi tò mò. Tôi biết là tôi hoàn toàn không nên hỏi tên anh.

— Có gì đâu! Tôi tên là Morten - Anh nói, mặt đỏ hơn lúc nào hết.

— Morten, cái tên đẹp lắm!

— Ủa, đẹp lắm à?

— Lại không ư? Nghe hay hơn tên Hinz hay Kunz gì gì đó. Lạ nhỉ!

Sao lại hơi giống tên ngoại quốc?

— Cô lãng mạn lắm, cô Buddenbrook ạ! Cô đọc tác phẩm của Hoffmann nhiều quá đấy!... Đơn giản thôi: ông nội tôi một nửa là người Na Uy, họ Morten, nên tôi đặt tên theo họ của ông nội. Chỉ có vậy thôi.

Tony bước từng bước một, luồn qua những bụi lau mọc khá cao cạnh bờ biển. Một dãy nhà gỗ mái tròn hiện ra trên bãi biển phía trước, sát mặt nước để những cái đệm tròn bện lá liễu. Các gia đình đến đây nghỉ mát đang phơi nắng trên bãi cát ấm gần đấy. Các bà đeo kính râm màu xanh, tay cầm những quyển sách mượn ở thư viện. Các ông mặc quần áo màu nhạt, tay cầm can, vẽ những hình thù khác nhau trên bãi cát. Các em bé, da phơi nắng đen bóng, đội mũ cói, đang lăn trên bãi, vun cát thành đống, đào rãnh nước, nặn bánh đất, lội xuống nước, té nước ở những chỗ cạn, chơi thuyền... Bên trái, một dãy nhà tắm làm bằng gỗ chạy dài xuống nước.

— Chúng ta đi thẳng đến lều của gia đình Möllendorpf đi! - Tony nói - Chúng ta phải đi vòng một tí.

— Được! Có phải cô muốn gặp bạn bè hay không? Tôi có thể ngồi lại trên tảng đá ở phía sau kia.

— Vâng, tôi phải đến chào qua chúng nó một tí. Nhưng thực tình thì chả muốn đi chút nào. Tôi đến đây là để tìm yên tĩnh cơ mà!

— Yên tĩnh? Cô muốn lánh xa cái gì?

— Ừ, lánh xa...

— Cô Buddenbrook ạ! Tôi muốn hỏi cô điều này... Nhưng thôi, lúc nào chúng ta có thì giờ hẵng hay. Bây giờ cho phép tôi tạm biệt cô.

Tôi ngồi ở tảng đá đằng kia nhé.

— Tôi giới thiệu anh với họ được không, anh Schwarzkopf? - Tony hỏi nghiêm trang.

— Không nên, không nên... - Morten vội trả lời - Cảm ơn nhã ý của cô. Tôi không thuộc loại người đó, cô biết đấy! Tôi ngồi ở tảng đá đằng kia!

Morten Schwarzkopf rẽ sang phải, đến những mỏm đá cạnh bãi tắm sóng bào mòn, còn Tony thì đi lại chỗ đám người tụ tập trước lều tắm của gia đình Möllendorpf. Đông lắm, toàn người nhà của gia đình các ông Möllendorpf, Hagenström, Kistenmaker và Fritsche. Trên bãi tắm, ngoài ông tham Fritsche, nghiệp chủ ở Hamburg, và Peter Döhlmann, người nổi tiếng là nhàn rỗi, còn lại đều là phụ nữ và trẻ con. Bởi vì hôm ấy không phải ngày nghỉ, các ông đều ngồi trong phòng giấy trên tỉnh. Ông tham Fritsche đã có tuổi, bộ râu trên khuôn mặt xinh đẹp cạo nhẵn thín. Lúc đó ông ta đang ngồi trên bậc lên xuống phía trên lều tắm, lấy ống nhòm theo dõi chiếc thuyền buồm xuất hiện đằng xa. Ông Peter Döhlmann đội cái mũ cói rộng vành để bộ râu tròn theo kiểu thủy thủ, đang đứng nói chuyện với các bà; có bà ngồi trên tấm thảm dưới bãi cát, có bà ngồi trên ghế vải bạt. Bà nghị Möllendorpf, họ Langhals, tay mân mê chiếc ống nhòm cán dài, mái tóc hoa râm trên đầu rối tung. Bà Hagenström ngồi cạnh Julchen. Người Julchen tuy vẫn thấp lùn như cũ, chưa cao lên được mấy tí, nhưng đã bắt chước bà mẹ, đeo đôi hoa tai kim cương. Bà Kistenmaker ngồi cạnh con gái bà tham Fritsche. Bà này người vừa thấp vừa nhỏ, mặt đầy nếp nhăn, đội mũ mềm, thậm chí ngay cả ở bãi tắm, bà cũng không quên làm tròn nhiệm vụ một bà chủ ở chỗ này. Bà chạy ngược chạy xuôi đỏ cả mặt, người bơ phờ, tính toán những chuyện như hội họp dạ hội thiếu nhi, chơi xổ số và đua thuyền buồm... Người đàn bà được bà thuê đọc sách cho bà nghe, ngồi hơi xa bà một quãng. Lũ trẻ con chơi ven bờ nước.

Công ty bố con Kistenmaker là một hãng rượu lớn vừa mới phất, mấy năm gần đây đã làm cho công ty C. F Köppen không thể ngóc đầu lên được. Hai người con trai của Kistenmaker là Eduard và Stephan, đều đảm đương những công việc trong công ty do ông bố sáng lập ra. Ông Peter Döhlmann tuy cũng đáng kể là một công tử, nhưng cử chỉ không được phóng khoáng như ông Justus Kröger. Ông ta thuộc loại khác, đúng là một công tử tốt bụng, thẳng thắn, hơi thô lỗ, nhưng rất có thiện chí. Trong giới xã giao, ông ta làm ra vẻ phóng túng, không dè dặt kiêng nể ai, vì ông ta biết các bà các cô rất thích cách ăn nói bộc tuệch và tác phong hào phóng của mình. Ai cũng cho là ông ta khác hẳn người thường. Có một lần ông ta đến gia đình Buddenbrook dự tiệc, một món ăn đưa lên muộn, khách khứa chờ phát ngán, bà chủ nhà cũng sốt ruột. Giữa lúc đó, ông ta nói giọng oang oang, để những người có mặt ở bàn tiệc nghe rõ: “Cái bụng của tôi không thể chờ được nữa rồi, bà tham ạ!”.

Bây giờ ông ta cũng đang nói oang oang, kể chuyện vui hơi tếu, thỉnh thoảng lại thêm vào vài ba câu tiếng địa phương miền Bắc nước Đức cho đậm đà... Bà nghị Möllendorpf cười ngặt nghẽo, cứ nói liên tiếp:

— Trời ơi! Thôi thôi, ông tham! Ông đừng kể nữa!

Gia đình Hagenström lạnh nhạt đón tiếp Tony Buddenbrook, nhưng những người khác thì lại rất niềm nở với cô. Ngay cả ông tham Fritsche cũng vội từ trên bậc cao của lều tắm đi xuống. Bởi vì ông ta mong, ít ra sang năm, gia đình Buddenbrook cũng có thể góp phần làm cho bãi tắm nhộn nhịp hơn nữa.

— Xin chào tiểu thư! - Ông Döhlmann cố nói rõ từng tiếng, ông ta biết Tony không thích tác phong của mình.

— Chào cô Buddenbrook!

— Cô đến đây rồi à?

— Hay quá!

— Cô đến từ bao giờ thế?

— Chà! Diện quá!

— Cô ở đâu?

— Ở nhà lão Schwarzkopf à?

— Nhà lão chỉ huy hoa tiêu ấy à?

— Thật là tuyệt diệu!

— Mốt mới đấy!

— Cô ở trong phố à? Ông tham Fritsche, chủ khách sạn bờ biển, lại hỏi một câu nữa, ông ta không muốn người khác biết ông ta đang buồn.

— Cuộc khiêu vũ tới, cô tham dự được đấy chứ? Vợ ông ta hỏi...

— À, cô ấy chỉ ở Travemünde mấy hôm thôi. - Một bà khác trả lời hộ cô.

— Bà không thấy nhà Buddenbrook có vẻ khang khác.... hả bà bạn thân mến? - Bà Hagenström khẽ nói với bà nghị Möllendorpf...

— Cô chưa tắm à? - Có người hỏi - Các cô, cô nào hôm nay chưa tắm nhỉ? Cô Marie, cô Julchen, cô Luischen? Chúng nó sẽ cùng đi tắm với cô đấy, cô Antonie ạ.

Mấy cô gái từ trong đám đông đi ra, sửa soạn cùng đi tắm với Tony.

Ông Peter Döhlmann cũng sốt sắng xin cùng đi ra bãi tắm.

— À, cậu còn nhớ chuyện hồi chúng mình ở trường nữa không? - Tony hỏi Julchen Hagenström.

— Nhớ, nhớ chứ! Cậu thì hơi một tí là nổi cáu - Julchen tươi cười nói.

Họ bước trên những tấm ván hẹp nối liền nhau làm đường đi ra bãi tắm. Khi đi qua những tảng đá, chỗ Morten Schwarzkopf ngồi cầm quyển sách ở tay, từ đằng xa Tony gật gật đầu với anh. Một cô hỏi:

— Tony, cậu chào ai đấy?

— À, con trai lão Schwarzkopf - Tony trả lời - Anh ấy đưa mình xuống đây...

— Con trai lão chỉ huy hoa tiêu ấy à? - Julchen Hagenström hỏi, và giương đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm. Morten đang buồn bã nhìn các thiếu nữ ăn mặc sang trọng. Tony nói to:

— Đáng tiếc thật! Những người như anh August Möllendorpf mà không có mặt ở đây! Ngày thường, ở bờ biển chắc là buồn lắm nhỉ?!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx