sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 292: V87.2

Chỉ sau một giờ ra chơi ngắn ngủi, tin Mộc Như Lam và Đoạn Nghiêu trở về đã lan truyền khắp học viện Lưu Tư Lan. Có người nhanh tay chụp được hai tấm ảnh lúc Mộc Như Lam vừa mới bước vào cổng, những tấm sau đó lại càng đẹp hơn, góc chụp vô cùng hoàn hảo, đăng lên diễn đàn chưa được mười phút đã có hơn trăm lượt bình luận.

Học sinh Lưu Tư Lan có thể dùng thẻ học sinh để lập tài khoản trên diễn đàn, mỗi người chỉ được lập một tài khoản, không phải học sinh Lưu Tư Lan thì sẽ không đăng kí hay đăng nhập được, chỉ học sinh Lưu Tư Lan có đặc quyền xem nội dung trong vào diễn đàn, tiện cho truyền tin tức trong nội bộ Lưu Tư Lan. Admin diễn đàn không phải hội học sinh mà là ban giám hiệu, có quản lý chuyên môn giám sát, phát hiện bài đăng nào xấu hoặc không phù hợp thì gỡ xuống – trường hợp nghiêm trọng người đăng sẽ bị cảnh cáo –quyền đóng mở diễn đàn hoàn toàn nằm trong tay họ.

Chỉ một số ít người biết, admin diễn đàn thật ra chính là Âu Khải Thần.

Làm con trai một của Âu gia, công việc đầu tiên bố hắn giao cho hắn là quản lý diễn đàn học sinh Lưu Tư Lan.

Thầy giáo đang giảng bài trước mặt mà Âu Khải Thần chỉ cắm cúi vào điện thoại, trên màn hình là ảnh Mộc Như Lam đứng trước cánh cổng vàng kim chạm trổ hoa văn, cô ấy ăn mặc đơn giản gọn gàng, có vẻ như đang nói chuyện với người nào đó không có trong ảnh, cô quay đầu sang nghe, khóe môi uốn một độ cong nhu hòa tuyệt đẹp, đôi mắt trong trẻo cười híp lại như cặp trăng khuyết.

Hắn lướt ngón tay, chuyển sang một tấm ảnh khác vừa được đăng lên, vẫn là Mộc Như Lam. Ảnh chụp một bên mặt, cô hơi ngước đầu, đường nét khuôn mặt trông tinh tế lạ lùng, trên ngón tay trắng nõn là một chú bồ câu vừa thu cánh, từng chiếc lông vũ trắng tinh như sáng lên. Ánh mặt trời rực rỡ ôm lấy họ, một cô gái tựa thiên sứ và một con bồ câu tượng trưng cho hòa bình, duy mỹ thánh khiết đến khó thể nào tưởng tượng!

Âu Khải Thần ngẩn ngơ, những học sinh không được tận mắt chứng kiến cảnh đó nhìn ảnh cũng ngẩn ngơ.

Sau đó số lượt chia sẻ ảnh hiển thị trên giao diện quản trị viên của Âu Khải Thần bắt đầu tăng… 1… 30… 116… 300…

Con số tăng một cách chóng mặt, Âu Khải Thần cau mày, nỗi khó chịu trong lòng làm ngón tay hắn cử động — cấm chia sẻ.

Số lượt chia sẻ cũng vì thể mà dừng lại ở “520”*.

*520: anh yêu em (từ lóng).

Phía dưới bắt đầu có bình luận la lối, nhiếc móc tên admin cấm họ chia sẻ ảnh, thật tức điên lên được.

Cơm nắm rong biển lớp C: Uhuhu ai cho tui xin ảnh nữ thần với! Thiên sứ với bồ câu a! Aaaaaa!

Bồ hóng lớp B: Mẹ nó! Thằng ad giở chứng gì đấy? Ngứa cúc à? Mở chia sẻ ảnh nữ thần ra coi!

Hương hoa cúc lớp B: Ê ê đừng có xúc phạm hoa cúc nhá! Thằng ad nhất định là tên biến thái! Thấy ảnh hội trưởng đại nhân cái là muốn độc chiếm đây mà!

Chim non lớp F: Xin ảnh xin ảnh xin ảnh…

Nhân ngưu lớp A: Quỳ xin ảnh! Ai tốt bụng ib ảnh cho tui với, tui đổi ba trăm bộ AV hàng hiếm!

++++

Diễn đàn có quá nhiều bài viết, chủ đề và tin tức cũng không ít chút nào, nếu không được ghim lên đầu thì sẽ bị chìm xuống rất nhanh và khó tìm lại, vì thế các học sinh thường chia sẻ thứ mình muốn xem về tường nhà, bây giờ Âu Khải Thần tự dưng cấm chia sẻ, bảo sao người ta không tức cho được.

Trong lớp cũng có vài học sinh chia sẻ không được mà chửi thầm trong miệng, mặt thì nhăn thấy rõ, Mina nhìn về phía Âu Khải Thần, cân nhắc xem có nên hack vào tài khoản của hắn không…

Âu Khải Thần định thần lại, tập trung nhìn bảng như chưa hề có cuộc chia ly, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng lạnh như băng.

Hắn ghét những kẻ đăng ảnh Mộc Như Lam lên mạng, càng ghét hơn là những kẻ đi chia sẻ tràn lan, cứ nghĩ đến chuyện trong điện thoại học sinh nào cũng có ảnh Mộc Như Lam là hắn lại thấy cực kì khó chịu, cảm giác như bị cướp mất thứ gì vậy.

Hắn nhớ như in lần hắn cùng Hoắc Á Lan lên núi tế bái, một đạo sĩ đã nói đường nhân duyên của hắn và Mộc Như Lam dây dưa đến tận lúc chết, vốn trái tim của cô phải thuộc về hắn! Từ đó hắn không còn biểu lộ tình cảm hay tỏ ra săn sóc với cô nữa, bởi hắn cho rằng, dù thế nào đi nữa Mộc Như Lam cũng là của hắn. Vậy mà cuối cùng cô lại đính hôn với Mặc Khiêm Nhân. Chẳng lẽ sau này bọn họ sẽ hủy hôn, rồi Mộc Như Lam trở thành người của hắn?

Âu Khải Thần vừa khinh lại vừa mong sao ngày này sẽ đến, vì thế mặc dù đang hẹn hò với Phỉ Phi, hắn vẫn căm ghét bất kỳ ai yêu Mộc Như Lam.

Đột nhiên có một học sinh kích động đứng bật dậy. Âu Khải Thần đưa mắt ra ngoài cửa sổ thì thấy Mộc Như Lam đang đi ngang qua, cô nhìn vào lớp, mỉm cười làm dấu tay bảo bọn học sinh đừng quá kích động kẻo phiền thầy giáo, nào biết thầy giáo trên bục giảng đã nhìn họ từ nãy giờ, ông chẳng những không nổi giận mà còn mỉm cười hiểu cho sự phấn khích của đám học trò.

Chạm mắt Âu Khải Thần, Mộc Như Lam gật đầu cười xa cách rồi nhìn sang chỗ khác. Như đối xử với một bạn học bình thường, không, thậm chí còn không bằng bạn học bình thường!

Ánh mắt Âu Khải Thần lạnh toát, nắm tay siết lại nghe răng rắc, hắn hận cái thái độ khi gần khi xa của Mộc Như Lam, hận Mộc Như Lam đối xử với người khác tốt hơn hắn, hận Mộc Như Lam khiến nhiều người yêu cô như thế… Nếu cô không thu hút nhiều sự chú ý như thế, thì liệu hắn sẽ bớt đau khổ hơn chăng? Nếu hắn phá hủy hết tất cả những điều tốt đẹp đó, liệu cô sẽ hoàn toàn thuộc về hắn chăng…

Ý tưởng này xẹt qua trong đầu Âu Khải Thần như một hạt mầm theo gió bay tới, lặng lẽ hạ xuống đất, chờ ngày mưa xuống mọc rễ đâm chồi…

++++

Dãy phòng làm việc của hội học sinh.

Tầng 5. Văn phòng hội trưởng hội học sinh.

Thư Mẫn đang ngẩn ngơ xem ảnh trên diễn đàn thì có tiếng gõ cửa, nghĩ bằng móng chân cũng biết người đến có thể là ai, vì thế cô vội tắt điện thoại đi, đoạn đè tay lên lồng ngực nóng rực, hít sâu hai hơi để lấy lại bình tĩnh, cũng may là cô đã quen rồi.

“Vào đi.” Giọng nói lạnh nhạt dứt khoát của Thư Mẫn vang lên.

Mộc Như Lam mở cửa, thấy Thư Mẫn đang cầm bút nghiêm túc ngồi làm việc, trước khi nhóm Thái Sử Nương Tử nhậm chức, bọn họ vẫn


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx