sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 2

Phản ứng của Royce đối với lời thông báo của gã Saxon là ngạc nhiên nhưng chỉ thoáng qua. Anh ngửa đầu ra và cười đến chảy cả nước mắt. Anh cảm thấy thú vị với thủ đoạn thông minh của Công nương Nicholaa để có được nơi ẩn náu. Người phụ nữ này đã chứng tỏ là cô vô cùng khôn ngoan, một đặc tính mà anh phải nhanh chóng xét đoán đúng bất cứ khi nào anh có cơ hội đụng phải.

Nicholaa không phải là một tu sĩ. Sự nhẹ nhõm dâng lên trong lòng anh. Anh không hiểu lý do tại sao anh lại có một phản ứng như thế, tuy nhiên, và nhanh chóng đẩy cảm giác đó qua một bên. Sau đó anh lại bắt đầu cười. Lạy chúa, rốt cuộc thì anh đã không thèm muốn một nữ tu của nhà thờ.

Ingelram không biết phải nghĩ sao về hành vi kỳ quái của vị thủ lĩnh. Trong khoảng thời gian ngắn dưới quyền của tướng quân Royce, thậm chí anh chưa bao giờ nhìn thấy ngài mỉm cười. Gã thuộc hạ đột nhiên nhận ra là gã cũng chưa bao giờ chứng kiến thủ lĩnh của anh chấp nhận bị thua cuộc.

"Ngài có hiểu không, thưa tướng quân?" Ingelram buột miệng nói. "Ngài đã bị bẽ mặt vì tôi. Tôi đã tin vào sự dối trá của cô ta. Tôi đã hộ tống cô ta đến tu viện."

Ingelram dũng cảm tiến tới trước cho đến khi anh đứng gần chỉ huy của anh, sau đó nói trong tiếng thì thầm đau đớn, "Chỉ có một mình tôi phải chịu trách nhiệm."

Royce nhướn cao chân mày với sự thú nhận thật ấn tượng của gã thuộc hạ. "Chúng ta sẽ thảo luận chuyện này sau," anh tuyên bố với cái liếc mắt ý nghĩa về phía gã Saxon.

Khi Ingelram cúi đầu, Royce quay trở lại với người thu thuế. "Nói cho ta biết những gì ngươi biết về Nicholaa," anh ra lệnh.

James nâng vai của hắn ta trong cái nhún vai bất lực. "Tôi đã bị đuổi ra khỏi khu vực này hai năm rưỡi trước, thưa ngài, khi nhiệm vụ thu thuế được giao cho một người khác. Tôi biết là Nicholaa sẽ kết hôn với một gã to xác tên Roulf có một tòa lâu đài lớn ở phía nam. Cô ta được hứa hôn với anh ta từ khi còn nhỏ, và nếu đám cưới đã diễn ra đúng như dự định, cô ta đã kết hôn với anh ta cách đây hai năm rồi trước khi anh ta bị giết chết ở Hastings. Đó là tất cả những gì tôi biết về Nicholaa, thưa ngài."

Royce không đưa ra lời bình luận nào với thông tin mà anh vừa nhận được. Anh cho James lui ra, đợi cho đến khi hắn đã rời khỏi phòng khách, rồi quay trở lại với Ingelram. "Sau này, cậu không được khoe khoang tội lỗi của cậu ở trước mặt người ngoài. Cậu hiểu ý tôi chứ?"

Ingelram gật đầu. Nhìn anh ta có vẻ choáng váng với lời khiển trách đó.

Royce buông ra tiếng thở dài. "Khi cậu hành động dưới sự giám sát của tôi, Ingelram, sai lầm của cậu trở thành của tôi. Nếu cậu đã học được bất cứ bài học gì từ sự việc này, thì sự phiền phức mà cậu đã gây ra cho tôi có thể là một điều tốt."

Ingelram kinh ngạc về lời nhận xét của người thủ lĩnh. Trước đây anh chưa từng nghe ai nói sự thất bại được xem như là một sự phiền phức. Anh không biết cách trả lời lại.

Hugh kéo sự chú ý của Royce sang anh khi xen vào, "Công nương Nicholaa đã chứng tỏ là cô ta rất xảo quyệt đúng không, Royce? Chắc chắn là cô ta đã tuột khỏi tay anh.... trong lúc này," anh nói thêm với cái gật đầu hướng về Ingelram.

"Đúng," Royce trả lời với một nụ cười đến tận mang tai. "Trong lúc này thôi."

"Đó là sự thật, tôi là nạn nhân của sự dối trá của cô ta," Ingelram buột miệng nói.

"Không phải," Royce phủ nhận. "Cậu là nạn nhân của sắc đẹp của cô ta. Nhận thức được bản chất của lỗi lầm để cậu sẽ không lặp lại nó."

Gã thuộc hạ chậm chạp gật đầu. Ingelram hít thật sâu trong khi anh ta rút gươm của anh ra khỏi bao. Bàn tay của anh ta run rẩy khi anh ta dâng vũ khí quí báu của bố anh cho Royce. "Tôi đã làm cho ngài thất vọng, tướng quân. Vì tôi, ngài đã bị mất mặt."

Ingelram nhắm mắt lại đợi một cú đánh. Một phút khổ sở dài trôi qua trước khi anh mở mắt ra. Tại sao thủ lĩnh của anh lại do dự? "Ngài không muốn trừng phạt sao, tướng quân?" anh hỏi, rõ ràng có sự bối rối trong ánh mắt anh ta.

Royce để cho anh ta nhìn thấy sự giận dữ của anh. Anh hướng về Hugh, bắt gặp nụ cười của anh ta, và hầu như chính anh cũng mỉm cười. "Những gì tôi muốn làm và những gì tôi sẽ làm là hai chuyện khác nhau, Ingelram," anh nói. "Rồi có lúc cậu sẽ hiểu. Tại sao cậu lại đưa cho tôi thanh gươm của cậu?"

Ingelram ngạc nhiên với câu hỏi đó. Giọng nói của tướng quân Royce quá nhẹ nhàng. Lẽ nào người thủ lĩnh của anh không quá khó chịu khi phán xét lỗi lầm của anh? "Tôi đưa cho ngài thanh gươm của tôi để ngài có thể sử dụng nó trên người tôi, nếu đó là những gì ngài muốn. Thưa tướng quân, tôi không hiểu tại sao ngài.... tôi đã làm cho ngài bị nhục nhã, phải không?"

Royce lờ đi câu hỏi đó và hỏi một câu của riêng anh. "Trước khi cậu gia nhập vào hàng ngũ của tôi, cậu đã ở dưới quyền của ai vậy?"

"Tôi đã từng là cận vệ của tướng quân Guy trong hai năm," Ingelram trả lời.

"Và trong tất cả thời gian đó có bao giờ cậu nhìn thấy Guy sử dụng gươm của một thuộc cấp trên người anh ta không?"

Royce đã chuẩn bị để nhanh chóng nghe thấy một lời phủ nhận. Anh biết Guy đôi khi sử dụng những chiến thuật dọa nạt khi xử lý những người lính trẻ, thiếu kinh nghiệm, một phương pháp mà Royce không mấy thích. Thậm chí đã có lời xì xào về những hành động thật sự tàn bạo, nhưng anh đã không để tâm đến những lời bàn tán như thế. Anh tin câu chuyện chỉ là sự thổi phồng được truyền đi bởi những kẻ bực tức đã không thể đáp ứng được yêu cầu huấn luyện khắt khe của tướng quân Guy.

Anh không thể che giấu sự bất ngờ khi Ingelram gật đầu. "Tôi đã chứng kiến sự trừng phạt như thế. Tướng quân Guy không bao giờ giết thuộc cấp, nhưng đáng tiếc là sau đó nhiều binh lính bị chết vì hình phạt quá nặng mà ngài ấy đã giáng xuống. Vết thương của họ đã bị nhiễm trùng."

"Ingelram, điều đó đã giải thích cho hành vi đặc biệt khác thường của cậu," Hugh xen vào. Anh hướng về Royce. "Chàng trai trẻ đang nói thật đấy, Royce. Guy áp dụng sự trừng phạt lên thân thể thuộc hạ và sỉ nhục để đạt được sự phục tùng và lòng trung thành. Cho cho tôi biết một điều, Ingelram," Hugh tiếp tục với ánh mắt hướng về gã thuộc cấp. "Hai thằng con hoang Henry và Morgan vẫn làm cánh tay phải và tay trái của Guy phải không?"

Ingelram lại gật đầu. "Họ là các cố vấn thân cận nhất của ngài ấy," anh nói. "Khi tướng quân Guy bận rộn với những việc quan trọng hơn, Henry và Morgan giám sát việc huấn luyện binh sĩ."

"Và hình phạt cũng vậy hả?" Hugh khích động.

"Vâng," Ingelram trả lời. "Hình phạt cũng vậy."

"Morgan còn tệ hơn cả Henry," Hugh công bố. "Tôi đã từng nhìn thấy hắn ta chiến đấu. Tôi đã mong hắn ta sẽ chết trong cuộc chiến, nhưng bọn Saxons đã không làm toại nguyện mong ước của tôi. Tôi nghĩ quỷ dữ muốn giữ lại mạng sống của hắn."

Ingelram mạnh dạn bước tới. "Tôi có thể được tự do nói không?" anh hỏi Royce.

"Không phải đó là những gì cậu đã và đang làm sao?" tướng quân của anh trả lời.

Ingelram đỏ mặt. Royce đột ngột cảm thấy như một ông lão. Anh lớn hơn gã thuộc cấp ít nhất là mười hai tuổi, nhưng sự khác biệt trong phản ứng của họ làm cho nó có vẻ giống hai mươi hơn. "Còn chuyện gì khác mà cậu muốn nói, Ingelram?"

"Hầu hết các binh sĩ ngoan ngoãn nghe theo Guy, nhưng họ không trung thành, như tướng quân Hugh nghĩ. Họ sợ ngài ấy và tuân lệnh của ngài ấy chỉ vì lý do đó. Không có lòng trung thành, dĩ nhiên là vẫn trung thành với Công tước William."

Royce không biểu lộ phản ứng trước cái tin khó tin về Guy. Anh dựa lưng vào kệ lò sưởi và khoanh tay trước ngực. Vẻ ngoài của anh thì có vẻ rất thoải mái. Bên trong anh rất tức giận. Royce tin là một người ở địa vị như thế với quyền lực hơn hẳn binh sĩ của anh ta đúng ra nên là một người che chở. Nghe như thể Guy đã trở thành kẻ hủy hoại.

"Ingelram?" Hugh hỏi. "Cậu đã yêu cầu được chuyển sang hàng ngũ của Royce hả?"

Tiếng thở khò khè đáng chú ý đã hiện rõ trong giọng nói của Hugh. Anh ngả người trên ghế để làm dịu vẻ mệt mỏi và xoa cái quai hàm có râu trong khi anh chờ câu trả lời.

"Tôi đã yêu cầu xin chuyển," Ingelram trả lời. "Sự thật là vậy, mặc dù tôi đã không hy vọng nhiều là tôi sẽ được chấp thuận. Danh sách các binh sĩ xin được gia nhập vào quân đội của tướng quân Royce hơn cả ngàn người. Tuy nhiên bố tôi có thể xin William và tên của tôi được đưa lên đầu danh sách. Tôi thật là may mắn."

Hugh lắc đầu. "Tôi vẫn không hiểu sao cậu có thể làm được, dù là có hoặc không có may mắn được William chấp thuận. Trước tiên đề nghị của cậu phải được Guy chấp thuận. Thực tế là Guy rất nổi tiếng trong việc bác bỏ những yêu cầu như thế, nhất là những thứ có lợi cho Royce. Guy đã cạnh tranh với Royce kể từ ngày họ còn là cận vệ."

Hugh ngừng lại để buông ra tiếng chắt lưỡi. "Hầu như tôi cảm thấy tiếc cho Guy. Anh ta luôn đứng ở vị trí thứ hai. Tôi nghĩ nó đang làm cho anh ta điên tiết."

Royce đang theo dõi Ingelram. Khuôn mặt của gã thuộc hạ trở nên đỏ lựng. Khi Ingelram nhận người thủ lĩnh của anh đang nhìn chằm chằm vào anh, anh buột miệng nói, "Tướng quân Guy không phải là bạn ngài. Ngài ấy luôn ghen tị với Ngài. Ngài đã luôn đánh bại ngài ấy."

"Nhưng tại sao anh ta lại đồng ý cho cậu được chuyển qua đây?" Hugh hỏi dồn, muốn giải mã câu đố này.

Ánh mắt của Ingelram hướng về đôi giày ống của anh ta. "Ngài ấy thấy việc chuyển tôi sang đây không phải là có lợi đối với tướng quân Royce. Thực ra là hoàn toàn ngược lại. Cả Henry lẫn Morgan đều có một trận cười thoả thích với quyết định xảo quyệt của tướng quân Guy. Tất cả bọn họ đều tin rằng tôi sẽ không bao giờ trở thành một hiệp sĩ đích thực."

"Tại sao Guy lại cho là anh không thể?" Royce hỏi.

Nếu mặt Ingelram đỏ hơn nữa, Royce nghĩ, anh ta có thể phực cháy thành lửa. Anh kiên nhẫn và chờ người lính trả lời anh.

"Tôi rất nhút nhát," Ingelram thú nhận. "Tướng quân Guy đã nói tôi không đủ cứng cỏi mạnh mẽ để đứng trong đội quân của ngài ấy. Bây giờ ngài đã biết sự thật, và tướng quân Guy đã đúng. Nhược điểm của tôi gây ra sự thất bại của ngài."

Royce cảm thấy muốn gầm gừ. "Chúng ta đã không bị đánh bại," anh cáu kỉnh. "Vì Chúa, cất gươm của cậu vào. Thậm chí cậu còn chưa bắt đầu đợt huấn luyện của cậu, và vì lý do đó tôi không đổ lỗi cho cậu. Tuy nhiên, nếu, sau sáu tháng theo sự chỉ dẫn của tôi, cậu vẫn còn có những phán đoán sai tương tự, tôi sẽ bóp cổ họng của cậu giữa hai tay tôi và cố gắng bóp nghẹt những cảm xúc bên trong người cậu. Cậu hiểu chưa?"

Giọng của Royce rất cứng rắn. Ingelram sôi nổi gật đầu ngay lập tức. "Tôi sẵn lòng dâng cho ngài cần cổ của tôi nếu tôi lại làm cho ngài thất vọng," anh ta hứa một cách long trọng. "Không có sự thất bại nào khác mà tôi - "

"Vì Chúa, cậu ngừng gọi sự phiền phức nhỏ nhoi này là sự thất bại được không?" Royce yêu cầu. "Công nương Nicholaa chỉ là đang gây trở ngại cho tôi; cô ta còn chưa thoát khỏi tay tôi. Khi tôi sẵn sàng đi Luân Đôn, tôi sẽ đến tu viện, và tôi sẽ không phải đi vào trong, Ingelram. Cô ta sẽ đi ra ngoài với tôi."

Anh bước tới một bước đe dọa gã thuộc hạ của anh. "Cậu nghi ngờ tôi à?"

"Không có, thưa thủ lĩnh."

Royce gật đầu. Anh không giải thích cách anh định hoàn thành kỳ tích này, và Ingelram không dại gì mà hỏi. Chủ đề này được bỏ qua.

Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, Royce buộc phải đặt vấn đề bắt giữ Nicholaa xuống dưới cùng danh sách nhiệm vụ mà anh phải hoàn thành. Hugh bị thương nặng hơn mọi người nghĩ. Sáng hôm sau, người chiến binh sốt cao.

Royce ở lại bên cạnh bạn anh trong suốt ba ngày ba đêm. Anh không định để cho bất cứ chàng trai trẻ thiếu kinh nghiệm nào của anh hay những người hầu Saxon ở gần người Norman. Họ sẽ đầu độc anh ta nếu có cơ hội, hoặc Royce tin là vậy. Vì vậy nhiệm vụ chăm sóc người hiệp sĩ do Royce đảm nhiệm. Đó là một nhiệm vụ mà anh, thật không may, không am hiểu lắm để có thể dễ dàng hoàn thành.

Royce giữ người thu thuế trong pháo đài và chỉ một lần duy nhất để hắn ở lại bên cạnh Hugh trong những đêm khuya đó, để chất vấn người Saxon về gia đình Nicholaa. Anh đã hình thành một kế hoạch để buộc người phụ nữ bước ra khỏi nơi ẩn náu của cô, nhưng anh muốn chắc chắn rằng anh đã không bỏ qua bất cứ một chi tiết nào.

Tình trạng của Hugh tệ đi. Cho đến cuối tuần, nó trở nên hết sức rõ ràng là Hugh sẽ chết nếu anh không được điều trị thích hợp. Trong sự tuyệt vọng, Royce mang bạn anh đến tu viện. Cả Ingelram lẫn thuộc cấp của Hugh, Charles, đi hai bên chiếc xe ngựa mà Hugh đang nằm.

Bốn người đàn ông đã bị từ chối ở lối vào tu viện cho đến khi họ đồng ý cởi bỏ vũ khí của họ. Royce không tranh cãi với yêu cầu đó, và khi những thanh gươm đã được giao nộp, cánh cổng sắt của tu viện được mở ra.

Tu viện trưởng gặp họ ngay giữa sân sau lát đá. Bà là một người lớn tuổi, gần bốn mươi theo ước tính của Royce, cũng có lưng tôm, nhưng thật đáng ngạc nhiên là nước da không bị nhăn nheo.

Bà ta mặc đồ đen, từ khăn che tóc đến đôi giày, và cho dù đỉnh đầu của bà thậm chí còn không cao đến vai anh, có vẻ như bà không hề bị ấn tượng bởi kích thước của anh. Ánh mắt của bà nhìn thẳng, không nao núng.

Viện trưởng gợi cho anh nhớ về Nữ tu sĩ Danielle hay đúng hơn là Công nương Nicholaa, anh sửa lại.

"Tại sao ngài cho binh lính của ngài bao vây tu viện này?" Nữ tu sĩ hỏi trong câu chào đón.

"Binh lính của tôi ở đây để đảm bảo rằng Công nương Nicholaa không rời khỏi nơi ẩn náu của cô ta," Royce trả lời.

"Ngài đến đây với ý định thuyết phục cô ấy rời khỏi ư?"

Royce lắc đầu. Anh đi đến phía sau xe ngựa và ra dấu cho mẹ bề trên đi theo.

Viện trưởng tỏ ra là người giàu lòng trắc ẩn. Ngay sau khi bà nhìn thấy tình trạng của Hugh, bà ra lệnh mang anh vào trong.

Hugh yếu đến nỗi không thể tự đứng được. Royce vác người chiến binh đang ngủ lên vai anh. Anh lảo đảo dưới sức nặng, đứng thẳng lên, rồi đi theo viện trưởng vào bên trong. Có một cái cầu thang đá uốn cong ở bên trái lối vào. Anh và người của anh leo xuống những nấc thang và đi theo tu sĩ xuống một hành lang dài, sáng rực.

Những tiếng thì thầm theo sau họ. Tiếng gót giày khua vang của họ dội lại từ những bức tường đá khi họ bước xuống sàn nhà bằng gỗ, nhưng Royce vẫn có thể nghe được tiếng tụng kinh cầu nguyện của các tu sĩ khác. Anh càng đến gần cánh cửa ở cuối hành lang, thì âm thanh đó trở nên rõ ràng hơn. Anh nhận ra đó là kinh Pater Noster và các tu sĩ đang cầu nguyện. Từ hướng của âm thanh êm dịu như nhạc, anh đoán là các tu sĩ đang ở trên tầng trên.

"Chúng tôi chỉ có duy nhất một phòng căn phòng rộng cho những người bị bệnh được mang đến đây," viện trưởng giải thích.

"Chỉ mới tuần qua, chúng tôi đầy ắp người, nhưng hôm nay chỉ còn một người lính Saxon tiếp tục được chúng tôi chăm sóc. Ngài có đồng ý rằng, tướng quân, tất cả mọi người đều bình đẳng bên trong bức tường này, dù là người Norman hay người Saxon?"

"Tôi đồng ý," Royce trả lời. "Người lính Saxon này có phải là em trai của Công nương Nicholaa không?"

Viện trưởng quay lại. "Phải," bà trả lời. "Justin đang nghỉ ở bên trong."

"Tôi được biết là cậu ta sắp chết có đúng không?"

"Chỉ có Chúa mới có thể trả lời câu hỏi đó," bà trả lời.

"Justin từ chối không nhận cây thánh giá khoác lên vai cậu ta. Cậu ta chống lại sự điều trị của chúng tôi. Cậu ta cầu được chết trong khi chúng tôi tích cực cầu nguyện cho sự hồi phục của cậu ta. Tôi chỉ có thể hy vọng rằng Chúa sẽ không bị lúng túng bởi những lời cầu nguyện mâu thuẫn của chúng tôi."

Royce không chắc là mẹ bề trên đang nói đùa hay không. Trán của bà nhíu lại thành cái cau mày. Anh lại gật đầu, xốc Hugh lên vai anh, và sau đó nói, "tôi mong muốn bạn tôi được nghỉ ngơi. Chúng ta có thể không thảo luận đến những lo lắng của bà cho đến khi Hugh được thoải mái không?"

"Bây giờ tôi chỉ có một điều lo lắng duy nhất đó thôi," viện trưởng tuyên bố. "Tốt nhất là ngài nên biết rằng tôi có ý định sắp xếp cho bạn ngài nằm cạnh giường Justin. Tôi có thể nhìn thấy cái cau mày của ngài vì ngài không thích quyết định này, nhưng tôi có lý do chính đáng và thiết thực. Nữ tu sĩ Felicity là người có khả năng nhất để chăm sóc cho cả hai người. Bây giờ bà ấy đã khá lớn tuổi, và tôi sẽ không để cho bà ấy chạy khắp phòng. Bà ấy sẽ ngồi ở giữa những người lính. Ngài có chấp nhận sự sắp xếp này không?"

Royce gật đầu. Viện trưởng trông nhẹ nhõm hẳn ra. Bà xoay người và mở cửa. Căn phòng mà Royce bước vào rất rộng. Anh nheo mắt bởi ánh mặt trời chiếu vào từ ba khung cửa sổ lớn ở bức tường đối diện. Có những băng ghế gỗ dưới mỗi khung cửa sổ. Những bức tường trông rất sạch sẽ vì mới được quét vôi.

Dọc bức tường đối diện có hơn hai mươi chiếc giường. Kế bên mỗi giường là một cái tủ nhỏ. Một cây nến trắng nằm đơn độc trên mỗi cái tủ.

Mỗi bộ giường và tủ được che lại bởi những tấm màn trắng treo từ trần nhà đến mặt đất. Khi màn cửa được kéo lại, khu vực trở thành một căn phòng rất riêng biệt.

Tất cả, ngoại trừ một cái giường đang được ánh mặt trời chiếu sáng. Royce đoán cái chỗ che màn trắng ở giữa phòng là nơi Justin đang tịnh dưỡng.

Anh đặt Hugh nằm trên chiếc giường cạnh chỗ đã che màn. Chỉ trong vòng vài phút anh đã cởi bỏ lớp quần áo bên ngoài nặng nề của người bạn và đắp cho Hugh một đống mền mềm và dày.

"Những vết thương trên cánh tay và vai của anh ta đang trở nên trầm trọng," viện trưởng nhận xét với cái cau mày lo lắng. "Nữ tu sĩ Felicity sẽ biết cần phải làm gì." Bà cúi đầu và vuốt trán Hugh với cử chỉ của một người mẹ. "Cầu xin Chúa, người này sẽ hồi phục."

Royce gật đầu. Anh tiếp tục vâng lời cho đến khi nữ tu sĩ đề nghị anh và người của anh rời khỏi. Royce lắc đầu. "Không," anh nói. "Một người lính Norman sẽ bảo vệ Hugh cho đến khi anh ấy bình phục. Anh ấy sẽ không được phép ăn hoặc uống bất cứ thứ gì cho đến khi chúng đã được nếm bởi người của bà," anh thêm vào bằng một giọng cứng rắn.

Cái nhìn bất ngờ trên khuôn mặt viện trưởng rõ ràng chứng tỏ rằng bà không quen với chuyện bị cãi lại. "Ngài là một người đàn ông đa nghi, tướng quân," bà cau mày nói. "Đây là ngôi nhà thiêng liêng. Sẽ không có ai làm hại bạn ngài."

Khi Royce chỉ nhún vai, viện trưởng hỏi, "và nếu tôi không chấp nhận điều kiện của ngài thì sao?"

"Bà sẽ không từ chối Hugh," anh phản công. "Lời thề của bà sẽ không để cho bà làm điều đó."

Nụ cười của bà làm cho anh ngạc nhiên. "Tôi thấy ngài cũng ngoan cố như tôi," bà nói. "Cả hai chúng ta sẽ phải sử dụng một chút thời gian để ăn năn hối lỗi cho vết nhơ đó trong bản chất của chúng ta. Rất tốt, được. Tôi sẽ chấp nhận điều kiện của ngài."

Hugh rên rỉ trong giấc ngủ của anh, kéo sự chú ý của mẹ bề trên. Bà nhẹ nhàng nhét tấm chăn quanh người chiến binh, trong khi đó thì thầm những lời an ủi dịu dàng. Sau đó bà đóng rèm và đi tìm Nữ tu sĩ Felicity. Khi bà vừa rời khỏi, Royce ra dấu cho Ingelram và thuộc cấp của Hugh. Hai người lính lập tức đi theo viện trưởng đến ngưỡng cửa và đứng vào vị trí ở hai bên lối vào. Không ai ngoài tu sĩ sẽ được phép vào bên trong phòng cho đến khi Hugh hoàn toàn được hồi phục.

Trong khi anh chờ viện trưởng quay trở lại, Royce quyết định thỏa mãn tính hiếu kỳ của anh về người lính Saxon. Anh muốn chính mắt nhìn thấy rằng người đàn ông này quá ốm yếu đến nỗi không thể là một hiểm hoạ đối với Hugh. Anh sẽ không tin bất cứ chuyện gì gã Saxon đã kể cho anh nghe cho đến khi anh đích thân xác nhận nó.

Royce đi sang phía bên kia chiếc giường của Hugh và định đẩy tấm màn ra cùng lúc có ai đó kéo nó trở lại từ phía bên kia.

Anh đột ngột thấy vai mình đối mặt với Công nương Nicholaa.

Hơi thở hít vào của cô nói với anh rằng thậm chí cô còn bất ngờ với cuộc chạm trán của họ hơn anh. Anh cho rằng cô nghĩ là anh đã rời khỏi với viện trưởng. Anh biết chắc là cô đã nghe mỗi một lời trong câu chuyện giữa anh và viện trưởng.

Họ đứng cách nhau không quá một mét. Mùi hương thơm ngát của hoa hồng thu hút sự chú ý của anh.

Chúa ơi, cô ta thật đẹp - và, anh hy vọng, hoảng sợ. Mắt của cô mở to với những gì mà anh cho là nỗi sợ hãi.

Đúng, anh quyết định, cô ta hoảng sợ. Royce nghĩ đó là một phản ứng thông minh nhất. Phụ nữ nên sợ anh, rốt cuộc thì mỗi hành động đều có một hậu quả nào đó. Công nương Nicholaa đã nói dối để đạt được sự tự do tạm thời. Tuy nhiên, chẳng bao lâu nữa, sẽ tới lượt anh trả đũa.

Không ai nói một lời trong vài phút. Royce cao hơn cô và chờ cô co rúm lại.

Cô đợi cho đến khi cô có thể kiềm chế cơn giận của cô.

Càng nhìn chằm chằm vào anh, sự giận dữ của cô càng lớn. Sao gã Norman này lại dám cả gan chui vào phòng bệnh của em trai cô?

Cằm của cô ngẩng lên trong một hành động thách thức theo bản năng.

Anh không cười nữa.

Cô không sợ anh. Nhận xét đó làm cho anh choáng váng. Theo sau đó là một ý nghĩ tội lỗi. Người phụ nữ quá gần để anh có thể chộp lấy. Chúa ơi, thật dễ làm sao chỉ cần tung cô qua vai anh và rời khỏi tu viện. Đó là một ý nghĩ tội lỗi vì bây giờ cô đang ở dưới sự bảo vệ của nhà thờ. Nhưng nó không tội lỗi hơn sự khao khát đột nhiên đến làm cho anh kinh ngạc.

Nếu người đàn ông nào thích những cô gái mắt xanh, thì Nicholaa chắc chắn sẽ là sự lựa chọn đầu tiên của anh ta. Anh tự nói với mình sở thích của anh không phải như vậy. Sau đó anh công nhận đó là lời nói dối và chịu thua. Quỷ quái, anh có thể bằng lòng sử dụng thời gian còn lại trong ngày của anh chỉ để nhìn chằm chằm vào cô và muốn nhiều hơn.

Miệng của cô quá hấp dẫn làm cho đầu óc của anh không thể ngừng hoạt động. Tất cả những gì anh muốn là nghĩ đến chuyện cô có mùi vị như thế nào.

Sự tự chủ của anh tránh cho anh khỏi chộp lấy cô và tìm hiểu câu trả lời ngay lúc đó. Anh hít một hơi thở sâu, bình tĩnh. Anh buộc bản thân phải đặt khát vọng của anh qua một bên và tập trung vào việc nhìn người phụ nữ từ đầu đến chân. Vẻ thách thức có lẽ thích hợp trong những tình huống nhất định, nhưng lúc này thì không phải. Bây giờ cô cần phải sợ. Vì sợ hãi sẽ mất đi cảnh giác, anh lập luận. Nicholaa đã gây ra đủ khó khăn rồi. Đã đến lúc cô nên đầu hàng. Anh quyết tâm làm cho cô nhận ra là cô đang chống đối với ai. Anh là kẻ chinh phục cô, và cô là chiến lợi phẩm của anh. Cô càng sớm nhận ra điều đó, thì cuộc sống của cô sẽ dễ chịu hơn.

Anh rất giỏi trong việc dọa nạt. Dĩ nhiên là vết sẹo trên khuôn mặt của anh đã giúp rất nhiều.

Kỳ quặc, nhưng nó dường như đang không giúp được anh. Bất kể sự giận dữ của anh gia tăng như thế nào, cô vẫn không co rúm mình.

Anh tất nhiên hết sức ấn tượng. Anh bước tới một bước. Mũi giày của anh chạm vào những ngón chân trên giày cô. Cô vẫn không lùi lại. Đầu của cô ngửa ra để cô có thể tiếp tục giữ ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh, và nếu anh đã không biết rõ hơn, anh sẽ nghĩ là có tia sáng lấp lánh trong mắt cô.

Cô dám chế giễu anh à?

Nicholaa đang gặp khó khăn trong việc hít thở. Thực ra, cô giận dữ với bản thân mình hơn là với gã thủ lĩnh quân phiệt đang cau mày giận dữ nhìn xuống cô. Phản ứng của cô đối với người Norman thật không thể giải thích được. Cô không thể không nhìn chằm chằm vào anh. Anh có đôi mắt màu xám thật đẹp, mặt dù Chúa ơi, tại sao cô lại bỏ thời gian để nhận ra điểm hấp dẫn đó thì lại nằm ngoài sự hiểu biết của cô.

Anh đang cố doạ dẫm cô. Cô sẽ không để cho anh làm được chuyện đó. Qủi tha ma bắt, người chiến binh thật sự đẹp trai. Và thật chết tiệt khi cô nhận thấy điều đó. Cô bị sao vậy? Anh là kẻ thù của cô, và lẽ ra cô phải căm ghét anh, đúng không?

Rõ ràng là anh không có bất cứ rắc rối nào trong việc căm ghét cô. Vẻ mặt tối sầm của anh nói với cô rằng anh không hài lòng. Lưng của cô thẳng lên đáp lại.

"Lẽ ra tôi phải giết chết anh khi tôi có cơ hội," cô thì thầm.

Anh nhướn cao chân mày. "Và khi nào vậy?" anh hỏi bằng một giọng chế giễu, nhỏ nhẹ.

"Khi tôi làm cho anh đo ván bằng một viên đá từ cây ná của tôi."

Anh lắc đầu.

Cô gật đầu. "Đích nhắm của tôi thật chính xác," cô kiêu hãnh. "Ý định của tôi chỉ là để lại sẹo cho anh, không giết chết anh. Bây giờ tôi hối hận với quyết định đó. Có lẽ tôi sẽ có được cơ hội thứ hai trước khi anh bị đuổi trở lại Normandy, nơi mà anh thuộc về."

Anh vẫn không tin cô. Anh khoanh tay trước ngực và mỉm cười xuống cô. "Tại sao cô không giết tôi khi cô có cơ hội?"

Cô nhún vai. "Lúc đó tôi đã không thích làm," cô tuyên bố. "Bây giờ thì tôi thích."

Khi anh cười, cô nhận thấy rằng anh vẫn không tin cô. Cô nghĩ là cô không thể trách anh, vì cho đến chính giây phút này, cô cũng không hề nói cho anh nghe một sự thật nào cả. Cô tự hỏi liệu anh đã phát hiện ra cô thật sự không phải là một nữ tu sĩ. Tất nhiên là anh đã phát hiện ra, cô quyết định hầu như ngay lập tức. Gã thu thuế phản nghịch đã kể cho anh nghe.

Nicholaa có thể cảm thấy sự bình tĩnh của cô đang giảm đi. Đầu gối của cô, cũng vậy. Cô quyết định lờ anh và với tay lên để kéo tấm màn đóng lại.

Anh còn nhanh hơn cô. Anh giữ bàn tay cô thậm chí còn trước khi cô chạm được vào vào tấm màn.

Anh cũng không chịu bỏ ra. Cái kẹp chặt của anh đau như bị một con ong bắp cày chích. Cô chịu thua trong việc cố kéo tay ra ngay khi cô nhận ra sự chống chọi của cô chỉ là vô ích, và nó làm cho cô trông rất yếu đuối.

"Đồ đạc của cô ở đây cả chứ, Nicholaa?"

Câu hỏi đó, một câu hỏi quá rõ ràng, làm cho cô sửng sốt. Cô gật đầu trước khi cô có thể ngăn được mình. Sau đó cô nói, "Tại sao anh lại hỏi tôi một câu hỏi như vậy?"

"Tôi là một người đàn ông thực tế," anh trả lời. "Sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian nếu đi thẳng đến Luân Đôn từ nơi này. Hãy chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng nếu không tôi sẽ bỏ chúng lại. Ngay khi bạn tôi bình phục, chúng ta sẽ lên đường."

Cô kinh ngạc bởi sự kiêu ngạo của anh. "Tôi sẽ không đi đâu cả."

"Có, cô sẽ đi."

Cô lại lắc đầu với anh. Cái khăn trùm tóc của cô tuột sang một bên. Trước khi cô có thể chỉnh lại, anh với tay lên và kéo lớp bọc trên đầu cô xuống.

Mái tóc vàng hoe rực rỡ của Nicholaa từ cái búi trên đỉnh đầu xõa tung xuống thắt lưng cô. Hơi thở của anh nghẹn lại trong họng anh trước hình ảnh tuyệt đẹp đó.

"Chỉ có nữ tu sĩ mới đội khăn trùm đầu thôi, Nicholaa, và cô không phải là tu sĩ, đúng không?"

"Sự giả vờ là cần thiết. Chúa sẽ hiểu. Ngài đứng về phía tôi, không phải phía các người."

Nhận xét buồn cười đó làm anh mỉm cười. "Và làm thế nào mà cô rút ra được kết luận đó?"

Nụ cười hiện lên trong giọng nói của anh ta. Anh ta đang cười nhạo cô chăng? Không, dĩ nhiên là không, cô tự nói với mình. Anh ta sẽ không biết cười. Những người chiến binh Norman không có cảm xúc của con người. Họ sống chỉ để chém giết và chinh phục, anh em của cô đã kể cho cô nghe như thế. Lý do rất đơn giản: quân địch làm theo thủ lĩnh của chúng, kẻ giống quái vật nhiều hơn là con người.

"Tại sao cô lại tin Chúa đứng về phía cô?" anh hỏi lại khi cô không trả lời anh.

"Tôi đã thoát khỏi anh, phải không? Chuyện đó cũng đủ là một bằng chứng, tướng quân, rằng Chúa đứng về phía tôi. Tôi khá an toàn ở đây."

Anh không thể tranh cãi với lôgic khập khiễng đó. "Trong lúc này, cô được an toàn," anh đồng ý.

Cô đồng ý với anh bằng một nụ cười khoe lúm đồng tiền hấp dẫn trên má cô. "Tôi sẽ ở lại đây đến chừng nào mà tôi muốn," cô khoác lác. "Đó là sự thật, tôi sẽ không rời khỏi nơi ẩn náu này cho đến khi cuộc xâm lăng được chặn đứng và anh trở về nhà nơi anh thuộc về."

"Cuộc xâm lăng đã chấm dứt, Nicholaa. Nước Anh thuộc về chúng tôi. Chấp nhận thực tế đó đi, và cuộc sống sẽ dễ chịu hơn đối với cô. Các người đã bị chinh phục."

"Tôi sẽ không bao giờ bị chinh phục."

Lời nói khoác lác đó bị phá hỏng bởi sự run rẩy trong giọng nói của cô. Anh ta cũng nhận ra điều đó. Người đàn ông thô lỗ mỉm cười một cách láo xược. Vai của cô thẳng ra chống đối lại.

Royce bóp chặt tay cô trước khi cuối cùng cũng thả nó ra. Nicholaa bắt đầu xoay người lại. Anh chặn cô lại bằng cách chộp lấy cằm cô.

Anh buộc cô ngẩng lên, sau đó cúi xuống cho đến khi anh chỉ còn cách cô vài centimet. "Đừng gây thêm khó khăn cho tôi nữa."

Anh không còn cao giọng nữa, chỉ là một tiếng thì thầm khi anh đưa ra mệnh lệnh đó, nhưng giọng nói của anh đủ cứng rắn làm cô thực sự tức điên lên. Cô hất tay anh ra khỏi cằm cô, sau đó di chuyển sang một bên để anh có thể nhìn thấy rõ em trai cô.

"Anh thực sự tin rằng tôi quan tâm đến chuyện gây khó khăn cho anh hay không hả?" cô hỏi. "Em trai của tôi gần chết vì sự tham lam, đói đất của chúa công của anh, Công tước William. Nếu như ông ấy để yên cho nước Anh, thì Justin vẫn còn nguyên vẹn."

Royce chuyển sự chú ý sang em trai cô. Ý nghĩ đầu tiên trong tâm trí anh là người lính Saxon thật sự đang cận kề cái chết.

Nước da của cậu ta trắng như tấm mền đang đắp trên người cậu ta. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Tóc của cậu ta cũng vàng như Nicholaa, nhưng đó là sự tương đồng duy nhất giữa hai chị em.

Royce không thể nhìn thấy vết thương, vì tắm chăn đã che từ cổ đến chân của người đàn ông to lớn.

Anh đánh giá người lính còn rất trẻ vì không có những nếp nhăn ngoài khoé mắt và vài vết sẹo trên khuôn mặt cậu ta. Anh nhớ lại là tên Saxon cung cấp tin đã kể cho anh nghe rằng Justin nhỏ Nicholaa một tuổi, và từ diện mạo, cô là một người phụ nữ còn rất trẻ.

Vậy là bọn Saxons cũng đưa những chiến binh trẻ con ra trận. Royce đột ngột cảm thấy rất mệt mỏi. Anh lắc đầu để cố gắng giũ đi ý nghĩ đó trong khi anh cứ nhìn chằm chằm vào người Justin. Giấc ngủ của người em thật thất thường. Cậu ta đang cau mày cho thấy ma quỉ đang xuất hiện trong cơn ác mộng của cậu ta. Royce thấy mình mủi lòng khi nhìn thấy sự đau đớn rõ ràng như vậy.

Nicholaa nhìn thấy sự quan tâm trong mắt anh. Anh đã cố giấu phản ứng của anh, nhưng anh đã không thể. Cô bị bất ngờ, cũng rất bối rối. Anh không thấy hả hê sao?

"Khi nó thức giấc, nó cầu nguyện được chết," cô thì thầm.

"Tại sao?"

Giọng của anh nghe có vẻ như thực sự lúng túng. Nicholaa nhận ra anh không thể nhìn thấy nỗi đau của Justin. "Tay trái của em tôi đã bị chém đứt trong trận chiến."

Royce không biểu lộ phản ứng gì với thông báo của cô. "Cậu ta vẫn có thể sống," anh nói sau phút dài. "Vết thương có thể chữa lành."

Cô không muốn anh thấy lạc quan. Cô muốn anh cảm thấy có lỗi. Cô bước tới gần em trai của cô như để bảo vệ. "Anh có thể là người đã là làm điều này với Justin."

"Đúng."

Sự chấp nhận một hành động bẩn thỉu dễ dàng như vậy của anh làm cô kinh ngạc. "Anh không cảm thấy hối hận sao?"

Anh trao cho cô ánh mắt như muốn nói là cô đã mất trí. "Hối hận không có chỗ đứng trong tâm trí của một người chiến binh."

Anh có thể nói từ vẻ mặt của cô là cô không hiểu anh đang nói gì. Anh kiên nhẫn giải thích. "Chiến tranh giống như một ván cờ vậy, Nicholaa. Mỗi trận chiến giống như những bước đi có tính toán trên bàn cờ. Một khi nó bắt đầu, không nên có bất kỳ cảm xúc nào liên quan đến bất cứ chuyện gì."

"Cho nên nếu anh đã thực sự làm hại em trai tôi - "

"Chắc chắn là không phải vậy," anh ngắt lời.

"Tại sao?"

"Đó không phải là cách tôi đánh trận."

Anh làm cho cô không thể hiểu gì. "Ồ? Vậy thì anh làm gì khi anh lâm trận nếu anh không làm hại kẻ thù của anh?"

Anh buông ra một tiếng thở dài. "Tôi giết chúng."

Cô cố không cho anh biết là cô đang hoảng sợ đến dường nào. Người đàn ông này làm như thể họ đang thảo luận đến kế hoạch làm lễ mi-xa trong tuần, với mọi cảm xúc trong giọng nói của anh ta. Thái độ chai sạn của anh làm dạ dày cô rát buốt.

"Theo tôi được biết thì em cô bị thương gần Hastings và không phải ở miền bắc, đúng không?" anh hỏi, kéo sự chú ý cô.

"Không, Justin không đánh trong trận chiến gần Hastings," cô trả lời. "Nó đã bị đốn ngã tại cầu Stamford."

Royce không thể che dấu sự bực tức của anh. Người phụ nữ rối trí này đã lẫn lộn kẻ thù của cô trong đầu cô ta. "Tôi là người Norman, Nicholaa, hay cô đã quên thực tế đó?"

"Dĩ nhiên là không."

"Trận chiến tại cầu Stanford ở miền bắc do Vua Na Uy và binh sĩ của ông ta khởi xướng. Thậm chí người Norman chúng tôi còn không có mặt ở đó." Anh bước tới sát cô. "Và vì vậy, cho dù là cô có trông mong hay không, tôi không thể là người đã làm hại em trai cô."

"Tôi đã không mong chuyện đó," cô buột miệng nói.

Royce không biết nên nói gì. Anh đã tự cho là mình là một thẩm phán tuyệt vời với phản ứng của đối thủ. Nhưng bây giờ anh nghi ngờ khả năng của chính mình. Chúa ơi, cô ta trông nhẹ nhõm. Chuyện đó không có chút ý nghĩa nào đối với anh. Tại sao nó lại có ý nghĩa đối với cô ta nếu anh đã hoặc không làm hại em trai cô ta?

"Cô trông có vẻ nhẹ nhõm."

Cô gật đầu. "Tôi... rất vui khi biết không phải là do anh làm," cô thừa nhận. Cô nhìn xuống sàn nhà. "Và tôi xin lỗi anh về việc đã vội đi tới kết luận sai lầm."

Anh không thể tin nổi những gì anh vừa mới nghe. "Cô nói gì?"

"Tôi xin lỗi," cô thì thầm.

Anh lắc đầu, cố làm rõ cuộc nói chuyện phi lý này.

"Nếu là do anh làm, tôi sẽ phải trả thù, phải không? Tôi chỉ còn có mỗi Justin, tướng quân. Phải bảo vệ nó đã trở thành nhiệm vụ của tôi."

"Cô chỉ là một người phụ nữ."

"Tôi là chị của nó."

Nicholaa chà xát cánh tay của cô, vì dường như căn phòng đột ngột trở nên lạnh buốt. Chúa ơi, cô thật mệt mỏi. Cô đã bị lạnh quá lâu, và quá kiệt sức đến nỗi cô gần như không thể suy nghĩ mạch lạc.

"Tôi không thích cuộc chiến này," cô thì thầm. "Đàn ông các người thì thích phải không? Họ thích đánh nhau."

"Có một số thì vậy," anh công nhận, giọng của anh cộc cằn chống lại thôi thúc đột ngột muốn ôm Nicholaa vào vòng tay anh. Chúa ơi, cô trông có vẻ mong manh quá. Anh có thể tưởng tượng được là cô đã sống trong địa ngục kể từ khi có cuộc xâm lăng. Anh nhận ra anh khâm phục việc cô cố gắng bảo vệ em trai cô,mặc dù nó khá buồn cười khi cô nghĩ cô có thể làm được.

Từ những lời thì thầm anh đã nghe về cô, anh nhận biết anh không nên mong đợi chuyện gì ít hơn thế này. "Cô có biết, Nicholaa, rằng cô đã trở thành huyền thoại giữa những người lính Norman không?"

Lời tuyên bố đó làm cô cảm thấy hoàn toàn chú ý và khơi dậy trí tò mò. "Chỉ có người chết mới trở thành huyền thoại," cô phản kích. "Không phải là người sống."

"Nếu đó là sự thật thì cô là một ngoại lệ," anh nói. "Cô đã lãnh đạo phòng thủ chống lại ba người thách đấu mà Công tước William đã gửi đến trước đây để đánh chiếm pháo đài của cô, phải không?"

Cô nhún vai. "chúa công của anh gởi những đứa trẻ ranh đến cướp nhà tôi. Tôi chỉ là gửi trả chúng lại."

"Dù vậy," anh tranh cãi, "Có - "

Cô ngắt lời anh. "Binh lính của anh tôi đều ở dưới sự chỉ huy của tôi, đúng vậy, nhưng chỉ sau khi người đầu tiên được thay thế anh tôi làm chỉ huy buộc phải rời khỏi."

"Ai là người lính này và bây giờ anh ta đang ở đâu?"

"Tên của anh ta là John," cô trả lời, "và anh ta đã đi về miền bắc." Cô khoanh tay trước ngực và xoay lại nhìn xuống em trai của cô. "Anh sẽ không bao giờ bắt được anh ấy. Anh ấy cũng thông minh giống như anh."

"Anh ta nghe giống như là một kẻ hèn nhát. Anh ta bỏ lại cô không người bảo vệ."

"Tôi đã buộc anh ấy rời khỏi. John không phải là một kẻ hèn nhát. Hơn nữa, tôi có thể tự chăm sóc cho mình, tướng quân. Tôi thậm chí có thể thoát khỏi những tên Norman nhàm chán khi tôi muốn."

Anh lờ đi câu khoác lác đó. "Một người Norman sẽ không bao giờ rời bỏ một người phụ nữ và để cho cô ta cáng đáng nhiệm vụ."

Cô lắc đầu. Cô biết bây giờ cô không thể biện hộ cho John. Từ tận đáy lòng, cô nghĩ đến người thuộc hạ trung thành của anh cô là một người dũng cảm nhất mà cô từng biết. Vượt qua nhiều chông gai, anh đã mang Ulric đến cho cô. Anh trai Thurston của cô đã ra lệnh cho John mang con trai của anh đến cho Nicholaa chăm sóc cho đến khi cuộc chiến kết thúc. James, tên phản bội Saxon, cũng không hề biết về đứa bé, Nicholaa lập luận, vậy thì cả người Norman cũng vậy. Tiếc là bây giờ Nicholaa không thể khoác lác về sự can đảm John. Sự an toàn của Ulric là quan trọng nhất. Về phần người Normans, Ulric chỉ là con của một người hầu.

Royce nhìn những cảm xúc lướt qua trên khuôn mặt cô và tự hỏi cô đang nghĩ gì. Anh không thích cách cô bênh vực cho tên lính đã để mặc cho cô tự sống sót với vài người bảo vệ cô, nhưng anh quyết định bỏ qua đề tài đó lúc này.

"Cô đã chứng tỏ rất là khôn ngoan khi cô cải trang thành nữ tu sĩ. Binh lính của tôi đều bị lừa."

Cô nhận thấy anh không hề tính anh vào trường hợp đó. Anh không chịu thừa nhận rằng anh đã bị lừa sao?" Binh lính của anh cũng chỉ là một đám con nít," cô nói. "Thêm một lý do nữa làm cho anh sẽ bị đánh bại, tướng quân."

"Hầu hết binh lính của tôi đều lớn tuổi hơn cô."

"Vậy thì họ đều là ngu dốt cả."

"Không được huấn luyện, không phải là ngu dốt," anh chỉnh lại. "Những người lính nhiều kinh nghiệm được dùng cho việc quan trọng hơn."

Anh đang thành thật với cô, nhưng nét mặt của cô cho biết rằng cô bị bẽ mặt bởi sự thật. Cô quay lưng lại với nỗ lực tống khứ anh.

Anh chưa sẵn sàng bị gạt bỏ. "Tôi nên cảnh báo cô, Nicholaa, rằng sự thông minh sẽ không giúp được gì trong tình huống của cô. Hành trình đến Luân Đôn sẽ rất khó khăn, và thời gian chúng ta buộc phải trải qua cùng nhau sẽ dễ chịu hơn cho cô nếu cô cư xử cho đàng hoàng."

Cô không chịu quay lại. Có lửa trong giọng của cô khi cô nói. "Chúa ơi, anh là một người đàn ông kiêu ngạo. Tôi có một chỗ ẩn náu ở tại đây và ngay cả người Norman xấu xa cũng không thể phá vỡ luật lệ đó. Tôi sẽ không rời khỏi."

"Cô sẽ."

Cô thở hắt ra và xoay lại đối mặt với anh. "Anh sẽ xông vào nơi thiêng liêng này à?"

"Không, nhưng cô sẽ đi ra bên ngoài các bức tường này khi thời điểm đến."

Cái rùng mình sợ hãi chạy dọc sống lưng Nicholaa. Anh sẽ sử dụng vũ khí gì để chống lại cô? Đầu óc cô nhảy từ một khả năng này đến một khả năng khác, và sau một phút dài cô kết luận rằng anh chỉ đang dọa. Anh không thể làm gì để ép cô rời khỏi nơi trú ẩn của cô.

Sự nhẹ nhõm lướt qua làm mắt cô đầy lệ.

Anh mỉm cười.

Sự bình tĩnh của cô biến mất. Cô hoàn toàn quên là cô đang đứng trong phòng bệnh. Nếu không thì chắc chắn cô đã không quát tháo gã hung hãn này.

"Chừng nào mà người Norman còn ở vương quốc Anh, thì tôi sẽ không bao giờ rời khỏi đây. Không bao giờ!"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx