sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 3

Không bao giờ đến chính xác vào tám tuần sau.

Tướng quân Hugh đã hoàn toàn bình phục và đã rời khỏi tu viện vào ngày hôm trước. Mẹ bề trên bảo với Nicholaa rằng bà đã nghe lỏm được tướng quân Royce yêu cầu bạn anh ở lại pháo đài trong khi anh mang giải thưởng đến Luân Đôn.

"Tôi tin rằng, Nicholaa, giải thưởng mà anh ta nói đến là cô," viện trưởng nhận xét với giọng cảm thông.

"Anh ta đang hù dọa đấy," Nicholaa càu nhàu.

Cô tự lặp lại hai chữ đó với bản thân không biết bao nhiêu lần trong suốt ngày hôm đó. Đêm đó cô cũng không ngủ được tí nào. Royce đã gởi một người đưa tin đến tu viện ngay trước khi trời tối với mệnh lệnh là Công nương Nicholaa phải thu dọn đồ đạc của cô và sẵn sàng rời khỏi tu viện vào sáng hôm sau.

Mẹ bề trên không tin người Norman là loại đàn ông chỉ hù dọa, nhưng bà giữ ý nghĩ đó cho riêng mình. Bà thu xếp đồ đạc vào một cái túi đi đường nhỏ của Nicholaa và mang nó xuống lối vào ở phía trước như thể đề phòng khả năng rất xa vời rằng tướng quân thực ra đã có một kế hoạch hành động trong đầu.

"Có lẽ nếu cô chuẩn bị sẵn sàng, thì không có chuyện gì sẽ xảy ra," viện trưởng tuyên bố.

Nicholaa đã mặc xong đồ và đi tới đi lui từ lúc sáng sớm tinh mơ. Cô mặc bộ đồ màu kem và xanh đậm mà cô thích nhất vì một lý do đơn giản là mẹ của cô đã giúp cô may chiếc áo này và mặc đẹp luôn làm cho tâm trạng cô thoải mái hơn. Chất liệu vải mà cô mặc quá mỏng đối với thời tiết mùa đông khắc nghiệt này, nhưng cô sẽ không đi ra ngoài vì thế chuyện đó không quan trọng.

Cô từ chối lời mời đến cầu nguyện cho buổi lễ sáng cùng các tu sĩ, biết rất rõ là cô sẽ tỏ ra lúng túng hơn khi cầu nguyện và chắc chắn là sẽ làm cho những người khác bị phân tâm.

Người hầu trung thành của cô, Alice, đến báo cho cô tin tức hàng tuần một tiếng đồng hồ sau đó. Người phụ nữ lớn tuổi hiền lành, vô cùng trung thành với cô chủ của bà, và có một trí nhớ minh mẫn để nhớ mọi chi tiết. Bà lớn hơn Nicholaa mười lăm tuổi, tuy vậy vẫn giữ lại thói quen từ thời còn trẻ là cười khúc khích bất cứ khi nào bà bị căng thẳng.

Alice đang cười khúc khích khi bà vội vàng đi đến tiền sảnh nơi Nicholaa đang đợi bà. "Đúng như chúng tôi đã nghi ngờ, tiểu thư," Alice buột miệng nói. Bà khẽ nhún gối chào nhanh, sau đó tiếp tục. "Tướng quân Hugh sẽ ở lại trong lâu đài một thời gian, và tướng quân Royce đang chuẩn bị đến đón cô."

Nicholaa nắm tay Alice và kéo bà đến gần cửa sổ. Cô ra dấu cho người hầu của cô ngồi xuống băng ghế và rồi ngồi xuống cạnh bà.

"Bà có tìm hiểu được anh ta định dùng cách nào để thuyết phục tôi phải rời khỏi nơi ẩn náu này không?"cô hỏi.

Alice lắc đầu mạnh đến nỗi một lọn tóc bạc tuột ra khỏi bím tóc của bà. "Chúng tôi đều cứ đoán và đoán, tiểu thư, nhưng không một ai trong chúng tôi đã có thể nghĩ ra được một khả năng nào. Tướng quân Royce không hề để lộ ra ý định gì. Clarise đã nhận nhiệm vụ nghe lén hai người đàn ông, nhưng cả hai không hề bàn đến đủ đoạn để bắt cô, thưa tiểu thư. Cô sẽ nghĩ tướng quân Hugh sẽ rất thích thú khi biết tướng quân Royce định dùng cách nào để bắt cô ra khỏi nơi này."

"Clarise đã rất cẩn thận, phải không? Tôi không muốn cô ấy gặp rắc rối vì tôi."

Alice lại cười khúc khích. "Clarise cũng trung thành với cô như tất cả mọi người hầu của cô. Bà ấy sẽ hy sinh mạng sống để bảo vệ sự an toàn của cô."

Nicholaa lắc đầu. "Tôi không muốn cô ấy hy sinh mạng sống của cô ấy vì tôi. Cả bà cũng vậy, Alice. Tuy nhiên bà đã rất liều lĩnh khi đến đây, Chúa ơi, tôi đang rất mong được nghe tin ở nhà."

"Nó bây giờ được gọi là Rosewood," Alice thì thầm.

Bà gật đầu khi Nicholaa nhìn có vẻ bất ngờ. "Họ đã đặt tên nhà của tôi ư?"

"Hugh là người đã đặt cái tên đó. Chàng tướng quân Royce trẻ của cô dường như không thấy phiền. Sau đó trước khi cô kịp nhận ra thì ngay cả những người hầu cũng đã đang gọi nơi đó là Rosewood rồi. Nó nghe rất dễ thương, phải không, tiểu thư?"

Alice không để cho cô chủ của bà có thời gian để trả lời. "Tôi phải nói thật, tiểu thư. Hai vị tướng quân đang làm như thể bây giờ lâu đài đã thuộc về họ."

"Họ còn làm những thay đổi gì khác không?" Nicholaa hỏi.

"Họ đã tìm ra được lối đi bí mật thông ra bên ngoài xuyên qua bức tường ở phía bắc và đã bít kín nó lại. Đó là cái duy nhất mà họ đã phát hiện ra cho đến nay."

Nicholaa nhận ra cô đang siết chặt tay mình. Cô buộc chính mình phải ngừng những hành động lo lắng lại. "Còn phòng của tôi thì sao, Alice?" cô hỏi. "Kẻ vô đạo nào đã tiếp quản phòng của tôi?"

"Không ai cả," Alice trả lời. "Tướng quân Royce đã chặn cánh cửa lại và không để cho bất kỳ ai vào bên trong. Khi Hugh bị bệnh, ngài ấy được ở trong phòng của cô, nhưng khi ngài ấy quay về Rosewood, ngài được ở trong phòng ngủ lớn. Clarise và Ruth được giao cho công việc xấu xa thường ngày là quét dọn sạch chỗ ở của người Norman. Cô có muốn nghe phần còn lại của chuyện này không, tiểu thư?"

"Có, dĩ nhiên rồi," Nicholaa nói. "Bà không nêu giấu tôi."

"Chúng tôi thật khó có thể ghét tướng quân Royce," Alice thú nhận với tiếng cười khúc khích không phù hợp khác nữa.

"Ghét là tội lỗi, và vì lý do đó thôi thì cũng đủ, chúng ta không được ghét người Normans," Nicholaa nói. "Tuy nhiên, chúng ta có thể rất không thích họ, Alice."

Người hầu gật đầu. "Nhưng thậm chí chuyện đó cũng rất khó làm," bà than vãn với giọng nói ảm đạm như tiếng gió rít ở bên ngoài. "Ngài đã gọi tất cả chúng tôi lại trước mặt ngài. Chúng tôi đã cố giấu Hacon ở phía sau, vì nghĩ rằng khi nhìn thấy ông ấy,tướng quân sẽ nhớ lại là ông ấy đã lừa gạt ngài về việc nói cô là người em sinh đôi và tất cả những chuyện khác. Và cô có biết đã xảy ra chuyện gì không, tiểu thư? Tướng quân Royce đã triệu tập cuộc họp để ca ngợi Hacon vì đã bảo vệ chủ nhân của ông ấy. Tướng quân đề nghị ông ấy quỳ xuống và thề lời thề trung thành của ông ấy. Ngài không hề ra lệnh. Ngài đề nghị!"

Nhiều tiếng cười khúc khích lớn tiếp theo sau lời giải thích. Alice đặt bàn tay lên ngực bà và hít một hơi thật sâu. "Thậm chí tướng quân đã giúp Hacon đứng lên sau khi ông ấy nói lời thề của ông ấy. À, lúc đó, chúng tôi đều đã nghĩ sai về lòng tốt đó. Tất cả chúng tôi đã nghĩ người Norman sẽ muốn cái đầu của Hacon, không phải lòng trung thành của ông ấy."

"Ai mà biết được những kẻ man rợ đó muốn gì chứ?" Nicholaa nói.

"Tướng quân cũng chưa bao giờ lớn tiếng với ai cả. Clarise nói đó là vì ngài già dặn, mặc dù tất nhiên là không già như bạn ngài, tướng quân Hugh. Myrtle đã làm đổ cả bình rượu trên đĩa thức ăn của tướng quân Royce và cô có biết là ngài không hề giơ tay của ngài lên đánh vào người cô ấy không? Hơn thế, ngài chỉ di chuyển đến một chỗ ngồi khác ở bàn và tiếp tục trò chuyện với bạn ngài."

Nicholaa không muốn nghe bất cứ điều gì nữa về Royce. "Tướng quân Hugh thì thế nào?" cô hỏi.

"Cứ hát khen cô mãi, tiểu thư," Alice trả lời. "Ngài ấy nói với tướng quân Royce chính cô là người đã chăm sóc ngài, cô ngồi bên cạnh ngài suốt đêm khi ngài bị nóng sốt, cô là người giữ tấm khăn ướt trên trán của ngài và an ủi ngài - "

"Tôi không có an ủi anh ta," Nicholaa cắt ngang, giọng của cô nhấn mạnh. "Tôi chỉ là muốn giúp cho tu sĩ Fedelity thôi. Bà biết bà ấy đã già và mệt mỏi như thế nào, Alice. Và vì tôi cũng thức đêm bên cạnh Justin, tôi chỉ là thêm Hugh vào nhiệm vụ của tôi. Chỉ vậy thôi."

"Tướng quân Hugh nói cô có trái tim hiền hậu. Bây giờ, đừng cau mày chứ, tiểu thư. Đó là sự thật. Hugh cũng đã nói là cô nhanh chóng đánh bại ngài ấy trong các ván cờ."

Nicholaa mỉm cười. "Hugh thấy chán với sự giam cầm của anh ta," cô giải thích, "và cứ trút hết cơn giận này đến cơn giận khác lên mình viện trưởng, yêu cầu phải được thả ra. Tôi chơi cờ là để giúp cho bà ấy, chứ không phải để giải trí cho người Norman."

"Tướng quân Hugh mỉm cười khi ngài nói đến cô, nhưng ngài lại cau mày giận dữ mỗi khi tên của Justin được nhắc đến. Ngài bảo rằng em trai của cô đã ném khay thức ăn vào cô. Sau đó tướng quân Royce cũng cau mày. Ngài ấy thật là dễ sợ khi ngài giận dữ, phải không?"

"Tôi không chú ý đến chuyện đó," Nicholaa trả lời. "Không ai trong bọn người Norman có thể hiểu được cực hình mà Justin đang gánh chịu," cô thì thầm. "Bây giờ vui lòng nói cho tôi nghe mọi tin tức về Ulric. Đứa cháu trai yêu quý của tôi như thế nào rồi?"

Alice mỉm cười. "Cậu ta thật phá phách, đó là vì cậu ta đang tập bò. Một cái răng khác nữa vừa ló ra vào ngày hôm kia."

"Vậy có sớm quá không?"Nicholaa hỏi.

"Không, không đâu," Alice trả lời. "Ulric chỉ làm những gì cậu nhóc lẽ ra phải làm ở tuổi của nó. Cô không có nhiều kinh nghiệm với trẻ con, vì vậy về điều này cô sẽ phải tin tôi."

Nicholaa gật đầu. "Tôi ước gì là tôi có thể mang nó đến đây với tôi. Tôi lo lắng về nó quá, Alice. Ồ, tôi biết bà và Clarise đang làm tốt công việc chắm sóc cho nó, nhưng tôi - "

"Cô đã quyết định đúng, " Alice xen ngang. "Cô đã không biết chắc là cô có đến được tu viện mà không bị bắt hay không," bà nhắc nhở cô chủ của bà. "Và thời tiết cũng sẽ làm cho Ulric bị lạnh thấu xương. Hơn nữa, cô sẽ nói gì với những người hộ tống cô? Họ nghĩ cô là nữ tu sĩ Danielle, nhớ không? Đừng cau mày nhăn trán, tiểu thư. Ulric được an toàn ở Rosewood. Đúng như chúng ta đã dự đoán," bà thêm vào với cái gật đầu. "Người Norman không chút để ý tới đứa bé. Họ vẫn còn tin vào sự dối gạt của cô rằng nó chỉ là con trai của một người hầu. Clarise lúc nào cũng giữ nó ở trên lầu cả. Tôi đang nghĩ là thậm chí tướng quân Royce cũng không nhớ là nó đang ở đó."

"Tôi cầu nguyện với Chúa là bố nó vẫn còn sống," Nicholaa thì thầm. "Chúng ta càng không có chút tin tức gì thì tôi càng tin rằng Thurston đã chết, Alice."

"Đừng có những suy nghĩ tiêu cực như thế," Alice ra lệnh. Bà lại dùng áo bà để lau khoé mắt. "Cô đã suy nghĩ nhiều đến chuyện đó, phải không? Bây giờ nghe này. Chúa sẽ không quá độc ác đến nỗi lấy đi cả hai người cùng một lúc, mẹ và bố của Ulric. Anh của cô vẫn còn sống. Cô không nên đánh mất hy vọng."

Nicholaa gật đầu. "Đúng, tôi không nên đánh mất hy vọng."

Alice vỗ nhẹ tay cô chủ của bà. "Tướng quân Royce tin rằng cô đã kết hôn," bà tuyên bố. "Kẻ ngu ngốc, James, nghĩ rằng đám cưới của cô với Roulf đã diễn ra. Tất cả chúng tôi đều cười khẩy với cái tin đó, đúng vậy. Kẻ phản bội tự cho rằng mình biết hết mọi chuyện đã không hề biết gì, phải không? Tôi đang hi vọng rằng tướng quân Royce sẽ quăng gã James ra phía sau khi ngài biết được sự thật."

Bennett và Oscar, hai người giữ ngựa, đến hộ tống Alice trở lại lâu đài. Ngay sau khi ba người hầu trung thành rời khỏi, Nicholaa vội vã đi về phòng bệnh để ngồi bên cạnh Justin.

Tâm trạng của em trai cô cũng đang sóng gió như thời tiết. Cuối cùng thì cậu cũng ngủ thiếp đi, Nicholaa khom người đắp mền cho cậu. Bàn tay phải của cậu đánh mạnh vào một bên khuôn mặt cô - hoàn toàn ngẫu nhiên, vì lúc này cậu đang ngủ, nhưng cú đánh vẫn đủ mạnh khiến cho Nicholaa ngã xuống sàn.

Justin đã đánh trúng cô ngay bên dưới mắt phải, và cô biết là từ cú đánh khủng khiếp mà cô cảm thấy là cô sẽ có một vết bầm đen trước khi màn đêm buông xuống.

Cô để lại Justin một mình và tiếp tục đi tới đi lui. Thỉnh thoảng cô ngừng lại ở cửa sổ để nhìn ra bên ngoài. Đến lúc trưa cô tin rằng bất cứ kế hoạch nào mà Royce đã đưa ra đều thất bại.

Cô định kéo miếng da động vật nặng ngược trở lại để đóng khung cửa mở thì những tiếng ầm ầm kéo sự chú ý của cô. Những người đàn ông trên lưng ngựa đang phóng tới khúc quanh trên con đường. Một đạo quân ít nhất là năm mươi người. Họ dừng lại khi họ đi đến đầu dốc dẫn đến cánh cửa của tu viện. Những binh sĩ đứng canh gác quanh chu vi bức tường sau đó gia nhập vào hàng ngũ. Khi họ gia nhập vào đội quân, con số tăng lên đến hơn bảy mươi người.

Một người chiến binh tự tách rời với những người khác và thúc nhẹ ngựa của anh ta đi lên đồi. Từ vẻ ngoài của con ngựa và người cỡi ngựa, cô biết đó là Royce.

Rốt cuộc anh đã đến vì cô.

Nicholaa lùi lại từ cánh cửa sổ, nhưng giữ ánh mắt của cô dính chặt vào anh.

Ánh nắng nhảy múa trên khuôn mặt ló ra từ chiếc mũ và những vòng kim loại may dính vào áo giáp bằng da không tay trước ngực anh. Mùa đông đang lạnh buốt, nhưng cánh tay của anh đang để trần. Nicholaa rùng mình. Royce đột nhiên có vẻ bất khả chiến bại đối với cô.

Cô phải lắc đầu. Anh chỉ là một người đàn ông, cô tự nhắc nhở mình. Một người đàn ông chẳng bao lâu sẽ bị chết cóng, cô hy vọng vậy. Nicholaa nhìn thanh gươm buộc ngay bên hông anh, nhưng cô không thấy chiếc khiên. Anh vẫn còn đang vũ trang cho trận chiến - hoặc cho một chuyến đi qua vùng đất không thân thiện để đến Luân Đôn.

Royce dừng lại khi anh đi đến giữa đường. Anh ngồi ở đó một hồi lâu, nhìn lên tu viện.

Anh ta đang chờ gì vậy? Anh ta thật sự nghĩ cô sẽ ra ngoài ư? Cô lắc đầu và mỉm cười. Người Norman có thể ngồi trên lưng con ngựa chiến của anh ta cho đến cuối ngày cô cũng không quan tâm. Cô sẽ không bị dọa nạt dễ dàng như vậy.

Royce gửi một người đưa tin lên cánh cổng sắt của tu viện và chờ cho đến khi anh tin chắc rằng Nicholaa đã được báo tin là anh đã đến.

Mẹ bề trên nhìn thấy Nicholaa đang đứng gần cửa sổ. "Tướng quân Royce yêu cầu cô nhìn ra cửa sổ, Nicholaa. Ngài nói rằng ngài có một thông điệp cho cô."

Nicholaa di chuyển đến giữa khung cửa mở để Royce có thể nhìn thấy cô. Cô đứng với hai tay khoanh trước ngực, cố trông có vẻ bình thản và tự tin. Cô không chắc là anh có thể nhìn thấy vẻ mặt của cô, nhưng cô không lấy bất cứ cơ hội nào. Cô đang lo, đúng, nhưng người Norman sẽ không biết chuyện đó. Hơn nữa, cô tự nhủ với mình, anh chỉ là đang hù dọa thôi.

Royce đợi cho đến khi anh nhìn thấy cô trên cửa sổ, sau đó từ từ cởi bỏ tấm mền dày đang bọc lấy đứa trẻ anh đang bế trong cánh tay anh.

Ulric đang ngủ say, nhưng khuôn mặt của cậu nhóc nhíu lại khi hơi lạnh táp vào nó. "Chỉ trong một phút nữa cháu sẽ đươc ấm lại," Royce hứa hẹn.

Anh nâng đứa bé lên cao trên không trung và chờ một phản ứng.

Nó không đến quá lâu. Công nương Nicholaa đột ngột biến mất khỏi cửa sổ. Tiếng thét giận dữ của cô vang vọng trong phòng.

Ulric vừa mới hít đầy phổi của cậu nhóc với ý định buông ra một tiếng gầm phẫn nộ của riêng cậu khi Royce nhẹ nhàng quấn cậu nhóc lại trong cái kén bằng mền. Hơi ấm làm dịu cậu bé, và nó bắt đầu mút một cách tích cực trên hai nắm tay mũm mĩm của nó.

Tiếng nhóp nhép soàm soạp làm Royce mỉm cười. Anh kéo mền ra để anh có thể nhìn thấy khuôn mặt của nó và được thưởng một nụ cười đến tận mang tai. Bốn cái răng sáng lấp lánh, hai cái ở trên và hai cái ở dưới, có thể nhìn thấy rõ khi Ulric lấy nắm tay ra khỏi miệng của cậu nhóc. Nước bọt nhiễu xuống cằm và má của nó. Royce vụng về lau rồi nghĩ đến chuyện để yên cho đứa trẻ bằng cách che khuôn mặt nó lại.

Ulric có ý định khác. Cậu nhóc lập tức ưỡn lưng, buông ra một tiếng thét lớn vô kỷ luật, và sau đó bắt đầu đá lung tung.

Royce tuyệt đối không có chút kinh nghiệm trong việc xử lý một đứa bé nhỏ như vậy. Ba người em gái của anh đều có con, đúng, nhưng anh chưa bao giờ ở gần chúng. Thậm chí anh còn không biết chắc là anh có bao nhiêu đứa cháu. Anh không hiểu tại sao Ulric lại khó chịu. Đứa bé đang rất ấm áp và được bảo vệ, và lẽ ra vậy cũng là đầy đủ rồi. Xét cho cùng, Royce cũng đã có đủ kiên nhẫn đợi cho đến người hầu, Clarise, cho đứa bé ăn xong.

Đứa bé tuyệt đối không có gì để than phiền cả.

Anh kéo tấm mền ra hỏi khuôn mặt của đứa bé. "Ngủ đi," anh ra lệnh trong giọng một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng cứng rắn. Ulric không oằn người đủ lâu để mỉm cười với Royce. Nó nhìn thật tức cười với mái tóc dựng đứng. Royce không thể không mỉm cười trở lại.

Rồi anh quyết định anh đã sử dụng đủ thời gian để dỗ ngọt đứa nhỏ và một lần nữa kéo tấm mền lên trên khuôn mặt của nó. "Bây giờ ngủ lại đi."

Ulric hét lên một tiếng thét khác. Lúc này Royce nhìn thấy Nicholaa. Cô đang chạy băng qua cánh cổng mở với mái tóc của cô tung bay sau lưng, không quan tâm đến thời tiết, vì thậm chí cô còn không mất thời gian để khoác áo choàng qua vai cô trong khi vội vàng chạy đến với Ulric.

Kế hoạch của anh đã thành công. Royce cảm thấy nhẹ nhõm - không cần phải làm gì nhiều để có thể gạt cô rời khỏi tu viện như để thoát khỏi đứa trẻ đang oằn người.

Nicholaa chạy bay xuống ngọn đồi một cách thật nguy hiểm. Cô bị hụt hơi nhưng đầy phẫn nộ khi cuối cùng cô cũng đến gần Royce. "Đưa đứa bé cho tôi," cô yêu cầu trong tiếng thét khàn đục.

Cô đã tức điên lên và cô không thể tự kiềm chế mình không đánh vào chân anh.

"Ulric là con trai của cô hả, Nicholaa?"

Cô do dự chỉ trong một tích tắc trước khi gật đầu. "Đúng, nó là con trai của tôi."

Anh biết cô đang nói dối. Lại một lần nữa. Anh buông ra một tiếng thở dài. Nỗi sợ hãi mà anh nhìn thấy trong ánh mắt cô làm cho anh im lặng. Anh sẽ không thách thức cô bây giờ. Cô đã nói dối vì cô sợ. Cô không thể nào hiểu anh. Anh biết cô đang cố bảo vệ đứa nhỏ khỏi bị phương hại. Royce là kẻ thù của cô, và anh có thể tưởng tượng ra những câu chuyện bẩn thỉu mà cô đã được nghe về người Normans.

"Ulric rất an toàn, Nicholaa. Nó sẽ không bị phương hại."

Sau khi đưa ra lời hứa, anh với tay xuống, đưa tay của anh cho cô.

Cô đẩy nó ra. "Đưa nó cho tôi. Ngay bây giờ."

Anh sẽ không thích việc gì bằng việc trao đứa nhỏ cho cô, vì Ulric lại oằn người, đá đạp, kêu thét, nhưng Royce không định để cho Nicholaa chiếm ưu thế. Cô không phải là người ra lệnh, và cô nên hiểu điều đó càng sớm càng tốt. Cuộc hành trình cũng đủ khó khăn ngay cả khi không có sự thách thức của cô trên từng bước đường.

Ulric đã đi đến mức độ tức giận của nổi loạn. Royce chú tâm đến việc dỗ dành nó. Anh nhẹ nhàng xoay đứa trẻ lại để lưng của nó tựa vào cái áo choàng không tay che ngực của anh. Rồi anh kéo tấm mền ra khỏi khuôn mặt nó, vì đứa bé dường như nhất quyết nhìn mọi thứ xung quanh nó. Anh cũng lau lại khuôn mặt cho nó. Sau đó cuối cùng thì anh cũng nhìn lại Nicholaa.

Tiếng quát tháo biến mất khỏi cơn giận dữ của cô. Royce đang hết sức dịu dàng với Ulric. Người chiến binh có bàn tay to lớn như vậy, nhưng anh chẳng chút vụng về với đứa trẻ. Ulric cũng thích anh ta. Đứa bé cứ nghiêng đầu của của nó lại và cười toe toét với kẻ bắt giữ nó.

Nó chỉ là một đứa bé. Nó không biết gì, cô tự nói với mình. Cuối cùng thì cô cũng nhìn lại Royce.

Họ nhìn chằm chằm vào nhau một lúc lâu trong khi Ulric nói ríu rít âm thanh mới học của nó. Đứa bé rất vui vẻ.

Nicholaa không thể giữ ánh mắt của Royce được lâu. Cô bắt đầu run rẩy và không thể hiểu cái ớn lạnh này là do thời tiết hay là cái nhìn băng giá của kẻ khổng lồ.

"Trò chơi đã kết thúc, Nicholaa. Tôi đã thắng. Nếu đây là một ván cờ, tôi sẽ nói chiếu tướng," (*) anh nói. "Thừa nhận sự thất bại của cô và tôi sẽ cho cô thấy lòng khoan dung."

Sự thích thú trong giọng của anh làm cho cô tức điên lên hơn là giọng điệu kiêu ngạo của anh. Cô lại nhìn anh và thấy rằng anh đã hết sức cố gắng để không cười nhạo cô.

Người đang ông này đang cười hả hê với chiến thắng. Cô lại vỗ vào chân anh. "Nếu đây là một ván cờ, bước đi của anh không phải là chiếu tướng, tướng quân, chỉ là chiếu (**), vì anh chỉ đã dồn tôi vào chân tường với bước đi quỷ quái này. Được rồi, trò chơi này vẫn còn chưa kết thúc."

Anh lắc đầu. "Cô ở một vị trí không cố thủ được, Nicholaa. Từ bỏ cuộc đấu tranh ngu ngốc này và chấp nhận những gì không thể thay đổi được."

Anh mỉm cười một cách láo xược với cô. Cô rất ghét anh vì đã làm vậy. Làm sao cô lại có thể nghĩ rằng anh là một người đẹp trai? Người đàn ông này là một con quái vật đã sử dụng đứa bé cho mục đích của anh ta. Anh ta đã cố tình đặt Ulric vào nguy hiểm chỉ để chiếm được lợi thế.

Nicholaa biết rằng, với tất cả sự thành thật, đứa bé không gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Cô đủ thẳng thắn với mình để thừa nhận sự thật. Ulric được an toàn. Có một đội quân đầy đủ ở gần đó để giữ cho nó an toàn không bị tấn công, và nó đã được bảo vệ tốt trong cánh tay của người Norman.

Không, Ulric không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng cô thì đúng vậy. Chỉ còn vài phút nữa là cô sẽ trở thành một khối băng bởi những cơn gió lạnh buốt.

Nicholaa chà cánh tay của cô và dậm chân huỳnh huỵch để cố gắng lấy đi cái tê cóng khỏi những ngón chân cô. "Đưa con tôi cho tôi," cô yêu cầu lại, cho dù giọng của cô bây giờ hơi thiếu tự tin.

"Nó là con trai của cô ư?"

Trước khi cô có thể trả lời câu hỏi đó, Ulric nói ríu rít ra lời: "Mẹ." Vì đứa bé đang nhìn cô, cô tóm ngay cơ hội.

"Tất nhiên rồi," cô tuyên bố. "Anh vừa nghe nó gọi tôi là mẹ mà."

Sự bực tức của anh rất dễ nhận ra. "Cô nương, trong năm phút vừa qua, đứa bé này đã gọi tôi, con ngựa của tôi, và hai nắm tay của nó là mẹ. Cô đang đùa với sự kiên nhẫn của tôi đấy," anh thêm vào với cái cau mày. "Cô nhất quyết đứng đó cho đến khi cô chết cóng hay là cô sẽ thừa nhận thua cuộc?"

Cô trề môi dưới của cô một lúc lâu trước khi đưa cho anh câu trả lời. "Tôi chỉ thừa nhận rằng anh đã đánh bại tôi bằng thủ đoạn lừa đảo tội lỗi, nhưng đó là tất cả những gì tôi chịu thừa nhận."

Nó cũng đủ làm cho anh hài lòng. Anh lấy chiếc áo choàng đang phủ qua đùi của anh và ném nó xuống cho cô.

"Mặc cái này vào đi."

"Cảm ơn anh."

Cô thì thầm những lời đó, và anh không chắc là anh nghe rõ cô nói gì. "Cô vừa nói gì?"

"Tôi vừa nói cảm ơn anh."

"Tại sao?" anh hỏi, vẻ kinh ngạc của anh rất dễ thấy.

Cô nhún vai. "Vì lòng tốt của anh," cô giải thích. "Không bao giờ có lý do chính đáng cho sự thô bạo, tướng quân. Người Saxons chúng tôi hiểu rõ điều đó, nhưng tôi cho là từ nét mặt của anh rằng người Normans không biết chuyện đó. Đây lại thêm một lý do nữa là anh nên trở lại nơi anh thuộc về và để yên cho vương quốc Anh. Văn hóa của chúng ta khác nhau quá đến nỗi không thể hoà nhập được."

Chúa ơi, cô ta thật sự làm cho anh muốn nổi điên lên. Anh buông ra một tiếng thở dài. "Tất cả người Saxons đều dở hơi như cô à?"

Cô chộp lấy mép áo khoác dày của anh khoác qua vai cô và nhìn anh trừng trừng. "Chúng tôi không phải là dở hơi. Chúng tôi là người văn minh."

Anh cười. "Văn minh đến nỗi đàn ông và đàn bà Saxon đều vẽ lên cơ thể của họ ư? Đừng lắc đầu với tôi. Tôi đã từng nhìn thấy những kẻ ngoại đạo thiết kế hình vẽ trên cánh tay và mặt của lính Saxon. Ngay cả người lãnh đạo giáo hội của cô cũng nghĩ việc đó hoàn toàn suy đồi."

Người đàn ông này đưa ra những lý lẽ hợp lý, nhưng cô không chịu thừa nhận. Cô cũng đã nghĩ nó hơi suy đồi với cái cách vài người Saxons tự vẽ cho chính mình. Tuy nhiên, ngay lúc này đây là một cuộc đàm thoại rất buồn cười.

"Sao anh không để cho tôi được yên?"

Sự đau khổ trong giọng nói của cô làm cho anh không cảnh giác. Một phút trước đó cô đang tranh cãi với anh về cách xử sự của anh, và phút tiếp theo cô đang van xin anh và trông có vẻ sắp khóc.

"Tôi không muốn gì khác ngoài chuyện để yên cho cô, nhưng nhiệm vụ của tôi là đưa cô về Luân Đôn, và nhiệm vụ của cô là - "

"Trở thành giải thưởng của một người đàn ông nào đó ư? Có phải đó là lý do thực sự mà tôi đang bị lôi đến Luân Đôn?"

Cô lại giận dữ. Cô thay đổi tâm trạng nhanh chóng đến nỗi anh hết sức ngạc nhiên. Và hài lòng. Anh thích một người phụ nữ tức giận hơn là một người chỉ biết khóc.

"Tôi đã không có ý định lôi cô suốt chặng đường đến Luân Đôn, nhưng ý tưởng đó rất hay."

Sự thích thú trong giọng nói của anh làm cho cô muốn hét lên.

"Anh đang thử sự nhẫn nại của tôi chắc," cô cằn nhằn.

"Và cô cũng đang làm vậy với tôi," anh tuyên bố khi cô hất cánh tay đang duỗi ra của anh lần thứ hai.

"Nếu tôi sẽ đi Luân Đôn, thì tôi sẽ đi bộ đến đó. Tôi sẽ không - "

Cô không có cơ hội nói xong lời dọa nạt đó, vì anh đã bắt được vấn đề trong tay anh. Theo nghĩa đen. Trước khi cô nhận ra ý định của anh, anh cúi xuống một bên yên, chộp lấy thắt lưng cô, và nhấc cô lên đùi anh. Chuyện đó xảy ra quá nhanh đến nỗi cô thậm chí không có thời gian để thở hổn hển. Mông của cô đáp trên bắp đùi cứng của anh. Lưng của cô đã được đóng sầm tì vào ngực của anh, và cánh tay của anh giữ chặt quanh thắt lưng cô.

Ulric được ẵm ở dưới cánh tay kia của anh. Tiếng cười giòn tan của đứa bé cho biết là nó đang vô cùng thích thú bị xô đẩy.

Nicholaa ghét khi quá gần gũi với kẻ bắt giữ cô. Khổ người của anh áp đảo cô. Sức nóng và sức mạnh toả ra từ anh làm cô cảm thấy yếu đuối khủng khiếp.

Cô chống chọi lại nỗi sợ hãi mới đến, nhưng cô biết cô đang thua trận khi cô lại bắt đầu run rẩy. Kẻ bắt giữ cô lại chính là người làm cho sự sợ hãi của cô lắng xuống. Anh trao Ulric cho cô và sau đó bỏ thời gian - và sự quan tâm, cô không thể không nhìn thấy - để chỉnh lại chiếc áo choàng của anh quanh vai cô. Anh nhét chiếc áo nặng quanh hai chân cô và thậm chí còn cho cô hơi ấm của anh bằng cách kéo lưng cô tì sát vào ngực anh. Anh đang vô cùng dịu dàng với cô, cũng dịu dàng như anh đã làm với cậu nhóc Ulric.

Mùi đàn ông của anh thật dễ chịu. Cô khẽ thở dài. Rốt cuộc anh không phải là một con quái vật. Thề có chúa, ý nghĩ đó đẩy cơn gió lạnh buốt ra khỏi người cô. Nỗi sợ hãi, cũng vậy. Cô biết rằng cô không thể ghét anh nhiều như cô muốn, và sau đó cô tìm lại được nụ cười đầu tiên của cô. Trời giúp cô, cô chưa bao giờ có thể thù dai vì vậy cô không thể căm ghét anh như cô muốn.

Cô nghiền ngẫm sự thật đó trong một vài phút và nghĩ ra được giải pháp thay thế. Cô không thể ghét anh, vì đó sẽ là tội lỗi. Tuy nhiên cô có thể làm cho cuộc sống của anh trở thành địa ngục trong khoảng thời gian ngắn mà họ trải qua cùng nhau. Thật kỳ quặc, nhưng kế hoạch đó làm cho cô vui hơn nhiều. Những giải pháp, xét cho cùng, là bất tận.

Kẻ man rợ Norman xứng đáng nhận mọi sự phiền phức mà cô có thể mang lại cho anh. Anh là người khăng khăng đòi đưa cô đến Luân Đôn, và bất kỳ sự khổ sở nào mà cô có thể mang lại cho anh là phần thưởng anh xứng đáng được nhận.

Sự chú ý của Nicholaa xoay sang đứa bé. Cô ôm chặt cậu nhóc sát vào lồng ngực cô, hôn đỉnh đầu nó. Ulric thốt ra một tiếng riu rít vui vẻ. Cô lơ đãng vuốt tóc nó xuống. Những lọn tóc vàng lại dựng đứng lên lại.

Royce nhìn cô. "Tại sao tóc nó lại như vậy?" anh hỏi.

Anh thì thầm câu hỏi gần tai cô. Cô giữ ánh mắt của cô dán chặt vào đứa bé. "Cái gì?"

"Dựng đứng lên," anh nói. "Trông như thể nó vừa hoảng sợ."

Cô không thể không mỉm cười. Ulric nhìn rất buồn cười. Và đáng yêu. Tuy vậy cô không để cho người Norman nhìn thấy sự thích thú của cô. "Nó thật hoàn hảo," cô tuyên bố.

Anh không tỏ thái độ tán thành hoặc phản đối.

"Anh không định mang Ulric đến Luân Đôn với chúng ta chứ, tướng quân? Chuyến đi sẽ quá khó khăn đối với nó."

Anh lờ đi câu hỏi của cô và thúc nhẹ con ngựa chiến của anh tiến về phía trước. Họ dừng lại khi đi đến cánh cổng sắt. Anh xuống ngựa bằng một cử động nhanh nhẹn. "Cô đợi ở đây," anh ra lệnh. Anh đặt tay anh lên đùi cô. "Cô hiểu ý tôi chứ?"

Cái bóp của anh đau nhói. Cô đặt tay cô lên trên tay anh để hất tay anh ra. Cô sẽ không tuân theo mệnh lệnh nào của anh. Sau đó anh chụp lấy những ngón tay cô và bắt đầu bóp mạnh. "Tôi hiểu. Tôi sẽ ở lại đây," cô nói dối, hy vọng rằng lời nói dối đó không phải là một tội lỗi, vì gã Norman là kẻ thù của cô và Chúa vẫn còn đứng về phía cô. Cô lý luận là Chúa sẽ giúp cô trốn thoát. Ngay khi gã Norman đi vào trong tu viện, cô và Ulric sẽ chạy về phía bắc.

Rồi thì sao? Người của tướng quân sẽ chắc chắn nhìn thấy cô đang bỏ trốn.

Chắc chắn là cô phải từ bỏ kế hoạch đó khi Royce vẫn bế Ulric trong cánh tay anh.

"Đưa nó cho tôi," cô yêu cầu.

Anh lắc đầu.

"Anh đang định làm gì?" cô hỏi.

"Tôi đã bảo cô ở lại đó," anh ra lệnh khi cô bắt đầu xuống ngựa.

Giọng của anh đã không lớn hơn tiếng thì thầm, nhưng cô nhận ra sự cứng rắn trong giọng nói của anh. "Đưa con trai của tôi cho tôi và tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì anh yêu cầu."

Anh giả vờ là anh không nghe cô nói gì. Nicholaa đợi cho đến khi anh đi vào trong tu viện. Cô đã bị bỏ lại để băn khoăn lo lắng cho đến mười phút trước khi anh quay lại.

Đứa bé không ra cùng với anh. Tuy nhiên Royce mang hành lý của cô, và khi anh đã cột chặt nó vào phía sau chiếc yên, anh lại ngồi ở phía sau cô.

"Viện trưởng sẽ cho người đưa Ulric quay về nhà à?"

"Không."

Cô chờ anh giải thích, nhưng sau khi anh đặt cô ngồi vào lòng anh và bọc cô lại trong cái áo choàng của anh, kẻ thô lỗ vẫn không nói một lời nào khác.

"Ai sẽ chăm sóc cho Ulric?"

Sự lo lắng trong giọng nói của cô làm cho thái độ của anh dịu lại. "Ulric sẽ ở lại tu viện cho đến khi tương lai của cô được quyết định."

"Làm thế nào mà viện trưởng lại đồng ý chăm sóc cho Ulric cho anh?"

"Tôi đề nghị với bà ấy một thoả thuận mà bà ấy không thể từ chối," Royce trả lời.

Cô có thể nghe được sự thích thú trong giọng nói của anh. Cô cố quay lại để có thể nhìn được vẻ mặt của anh, nhưng anh buộc cô phải ngồi im. "Thoả thuận đó là gì?"

Họ bắt đầu đi xuống đồi trước khi anh trả lời cô. "Để đổi lấy việc chăm sóc Ulric, tôi hứa sẽ chăm sóc cho Justin" anh nói.

Cô lấy làm ngạc nhiên. "Sao anh lại có thể đưa ra một thoả thuận như vậy? Justin đang sắp chết, hay là anh đã quên?"

Anh thở dài. "Không phải là cậu ta đang sắp chết," anh nói. "Ở một nơi nào đó trong đầu cô tôi nghĩ là cô biết tôi đang nói thật. Justin có thể không muốn sống, nhưng cậu ta sẽ phải sống, Nicholaa."

Khi cô chuẩn bị nói, anh đưa tay anh lên bịt miệng cô. "Có rất nhiều sự thay đổi trong hai tháng qua ở vương quốc của cô. Vương quốc Anh bây giờ thuộc về chúng tôi, và William cũng là vua của cô như của tôi."

Nicholaa hoàn toàn chán nản. Anh đã nói thật, và cô không ngây thơ để giả vờ khác đi. Cô cũng nghe được một vài sự thay đổi. Mặc dù tu viện bị cô lập, các tu sĩ vẫn nắm được tình hình ngoài kia. Nicholaa biết rõ là trên chiến trường ở Hastings, sự phòng thủ của người Saxon đã bị sụp đổ.

"Anh vẫn không có quyền đưa ra một lời hứa hẹn như vậy với viện trưởng. Justin là em trai tôi. Tôi sẽ chăm sóc cho nó," cô nói.

Anh lắc đầu.

Cô muốn đánh anh. "Nếu anh có chút lòng trắc ẩn nào, anh sẽ để cho tôi ở lại bên cạnh em trai tôi trong thời gian lộn xộn này để an ủi khi nó cần."

"Điều cuối cùng em trai cô cần là sự an ủi."

Anh có vẻ quá tự tin. Kỳ quặc, nhưng thái độ của anh làm cô cảm thấy có một tia hy vọng, có lẽ là anh có câu trả lời cho tương lai của Justin. Cô đã rất lo lắng cho em trai cô. Nó sẽ trở thành gì? Làm sao nó có thể học để tự sinh tồn trong cái thế giới này?

"Vậy anh nghĩ nó cần gì?"cô hỏi.

"Ai đó dạy cậu ta cách sinh tồn. Lòng trắc ẩn sẽ không giữ được mạng sống cho cậu ta. Một sự huấn luyện thích hợp sẽ làm được chuyện đó."

"Anh không quên là Justin chỉ có một cánh tay thôi chứ?"

Có tiếng cười trong giọng nói của anh khi anh trả lời cô. "Tôi không quên."

"Dù vậy anh tin rằng anh có thể huấn luyện nó?"

"Đúng."

"Tại sao?"

"Đó là những gì tôi làm, Nicholaa," anh kiên nhẫn giải thích. "Tôi là người huấn luyện binh lính."

Cô choáng váng bởi lời hứa về Justin của anh. Cô cũng vô cùng khiếp sợ. Cô có thể thật sự tin tưởng người đàn ông này không? "Chuyện gì xảy ra với lời hứa này khi anh quay về Normandy?"

"Nếu tôi quay về Normandy, Justin sẽ đi với tôi."

"Không," cô khóc thét lên. "Tôi sẽ không để cho anh cướp đi đứa em trai của tôi."

Anh nghe có sự hoảng sợ trong giọng nói của cô. Anh xoa nhẹ để làm dịu cô. Dĩ nhiên anh hiểu là cô đang lo sợ. Cô đã mất đi một người anh trai trong chiến tranh, nếu tin tức anh nghe được chính xác, và Royce tất nhiên hiểu được là cô cảm thấy cô phải có trách nhiệm với Justin. Cô mang gánh nặng trên vai cô, quá nặng, anh nghĩ, với một người trẻ tuổi như cô.

"Justin sẽ quay về vương quốc Anh ngay khi việc huấn luyện của cậu ấy hoàn tất. Cũng có khả năng là tôi sẽ ở lại đây, Nicholaa."

Chúa ơi, cô hi vọng rằng anh sẽ ở lại vương quốc Anh. Chỉ vì lợi ích của Justin thôi, cô cho là vậy. Nicholaa cảm thấy rất nhẹ nhõm. Tướng quân sẽ giữ lời của anh. Bây giờ cô không hề nghi ngờ về chuyện đó.

"Tôi vẫn không hiểu tại sao anh có thể nhận trách nhiệm huấn luyện một người lính Saxon, tướng quân, khi anh - "

Bàn tay của anh lại bịt miệng cô lại. "Chúng ta đã kết thúc cuộc thảo luận này," anh nói. "Tôi đã hết chịu đựng nổi cô, Nicholaa. Tôi đã cho phép cô bày tỏ mối lo ngại của cô, và tôi đã giải thích vị trí của tôi. Chúng ta đã phí đủ thời gian."

Cô không đồng ý với giọng điệu ra lệnh thô lỗ đó. Tuy vậy anh vẫn làm theo ý anh. Anh điều khiển con ngựa chiến của anh phi về phía trước, làm cho việc nói chuyện là không thể.

Anh phóng ngựa đi nhanh. Dù vậy có một khoảnh khắc rất buồn cười, khi anh ngừng lại tại chân đồi để lấy lại cái khiên của anh. Người lính đang ôm nó rõ ràng đã nghĩ rằng tướng quân của anh ta sẽ rất ấn tượng nếu anh ta quăng cái khiên cho tướng quân. Tuy nhiên trọng lượng của nó có vẻ quá nặng đối với người lính, và chiếc khiên có hình một con diều rốt cuộc nằm trên mặt đất giữa hai con ngựa.

Nicholaa gần như cười vang cho đến khi cô nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ trên khuôn mặt của người lính trẻ. Cô không thể làm cho anh ta xấu hổ hơn bằng cách công khai cười nhạo anh ta. Cô cắn môi dưới, nhìn xuống đùi cô,và đợi xem Royce sẽ làm những gì.

Anh không nói một lời. Tuy nhiên cô nghe thấy tiếng thở dài của anh, và hầu như đánh mất sự điềm tĩnh của cô ngay lúc đó. Chắc chắn là anh đoán được cô rất thích thú. Anh siết chặt quanh thắt lưng cô, cô nghĩ đó là một thông điệp không nói thành lời, để bắt cô tiếp tục im lặng.

Người lính đáng thương cuối cùng lấy lại trí thông minh của anh ta và chạy đến nhặt cái khiên lên. Khuôn mặt của anh ta đỏ lựng khi anh ta nhặt nó lên.

Và Royce không hề trừng phạt anh ta. Anh nhận cái khiên của anh rồi đi lên đầu đoàn người. Chẳng bao lâu họ đã ra ngoài tầm nghe của anh lính bối rối, Nicholaa đầu hàng ý muốn của cô và bắt đầu cười rũ rượi.

Cô nghĩ anh cũng có thể cười. Suy cho cùng thì nó cũng rất buồn cười. Tuy nhiên anh đã không cười, và khi anh kéo chiếc áo choàng của anh qua đầu cô, cô đi đến kết luận rằng anh phản đối tiếng cười của cô.

Không có nhiều chuyện để cười đùa trong phần còn lại của ngày dài. Họ dựng trại khi trời quá tối để tiếp tục đi. Nicholaa đang bắt đầu nghĩ Royce thật sự là một người bạn đồng hành dễ chịu. Anh đem đến cho cô sự ấm áp, ăn uống đầy đủ, và thậm chí còn dựng cho cô một túp lều gần một ngọn lửa.

Sau đó anh phá hỏng ý nghĩ tốt đẹp của cô về anh bằng cách nhắc nhở cô lý do anh đang đưa cô đến Luân Đôn. Anh nói đến một lễ cưới sẽ được cử hành ngay lập tức và cứ gọi cô là giải thưởng của Đức vua.

Cô bắt đầu thực hiện kế hoạch trốn thoát. Cô giả vờ rất ngoan ngoãn, rất mệt mỏi, và chờ cơ hội của cô.

Royce mang thêm cho cô chiếc áo choàng của anh để đắp như một tấm mền. Cô cám ơn sự quan tâm của anh.

Anh cười.

Nicholaa sắp sửa đi vào trong lều thì cô đột ngột dừng và quay lại. "Royce?"

Anh bất ngờ khi cô gọi tên anh. "Chuyện gì?"

"Bất kể điều gì xảy ra đối với tôi, anh cũng không thể nuốt lời với viện trưởng. Anh phải chăm sóc Justin, có đúng không?"

"Đúng," anh trả lời. "Lời hứa không thể phá vỡ."

Cô thấy hài lòng. Vài phút sau đó cô giả vờ ngủ thiếp. Kế hoạch đã hình thành trong tâm trí cô. Cô sẽ lẻn ra khỏi khu trại một khi những người lính đã ngủ say trong đêm. Cô biết rõ khu vực này. Khu rừng là một phần pháo đài của lãnh chúa Norland, pháo đài này nằm ở phía nam lâu đài của cô. Tuy nhiên cô phải vượt qua một đoạn đường dài để đi trở về tu viện. Nicholaa nghĩ đi đến đó sẽ mất cả ngày trời. Cô sẽ phải núp trong các hàng cây, cô nghĩ với một cái ngáp, và tránh những con đường tắt ở phía bắc càng nhiều càng tốt.

Hơi ấm từ ngọn lửa và sự mệt mỏi thực sự lấn át những ý tưởng tuyệt vời đó của cô, và cô ngủ thiếp đi.

Royce đợi cho đến khi anh tin chắc cô thật sự đã ngủ say, sau đó ngồi xuống khu đất đối diện cô. Anh dựa lưng vào một thân cây to và nhắm mắt lại. Anh không nghĩ là cô sẽ cố gắng bỏ chạy cho đến khi khu trại đã hoàn toàn yên lặng trong đêm. Như vậy anh sẽ có một hoặc hai giờ để nghỉ ngơi và... được yên ổn.

Gần nửa đêm thì Nicholaa tỉnh giấc. Ngay lập tức cô nhìn thấy Royce. Cô nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, cho đến khi cô hoàn toàn chắc chắn rằng anh đang ngủ.

Anh trông rất thanh thản - cũng rất mãn nguyện. Anh đặt chiếc mũ của anh ở bên cạnh trên mặt đất. Cánh tay trái của anh đặt trên chiếc mũ, tay của anh chỉ cách thanh gươm buộc bên hông vài centimet.

Anh là một người đẹp trai. Tóc anh sẫm màu và dài hơn hơn lẽ thường, thậm chí đối với một tên Normans man rợ. Nó dày, màu nâu tối, và cũng quăn lại thành lọn.

Nicholaa rùng mình với sự kinh tởm. Sao cô lại có thể nghĩ anh xứng đáng là một người đàn ông khi anh quyết tâm phá hỏng cuộc đời của cô chứ? Anh chỉ xem cô là một vật sở hữu, một món trang sức nhỏ để trao cho một hiệp sĩ.

Ý nghĩ mâu thuẫn đó làm cho cô bắt đầu di chuyển. Cô tìm thấy giày của cô bị vùi ở dưới mền. Những ngón chân của cô rát buốt khi cô mang giày vào. Gió đêm nay lạnh cắt buốt da. Một chuyến đi bộ dài để đi trở về tu viện là một thử thách hãi hùng trước mắt cô. Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó cũng làm cho cô gần như thở dài lớn tiếng.

Nicholaa quấn mình trong chiếc áo choàng của Royce và lẳng lặng đi đến phía bên kia khu rừng. Không có một binh sĩ nào chú ý nhiều đến cô, mặc dù một trong ba người đàn ông đứng gần ngọn lửa thứ nhì liếc về phía cô. Khi anh ta không la to lên, Nicholaa cho rằng anh ta nghĩ cô cần một vài phút để làm chuyện cá nhân.

Ngay khi cô quay lưng của cô lại, Royce ra dấu cho đám lính ở yên tại chỗ. Anh đợi chỉ một hoặc hai phút rồi đứng lên, duỗi thẳng đôi chân, và đuổi theo cô.

Anh đã đoán là cô sẽ đi bước này, và cô đã không làm cho anh thất vọng. Người phụ nữ liều lĩnh đương đầu với điều kiện thời tiết khắc nghiệt như thế này chỉ để lẩn trốn anh. Ngu ngốc, anh tự nghĩ, nhưng cũng rất dũng cảm.

Nicholaa bắt đầu chạy ngay khi cô thoát ra khỏi lối đi dày đặc cành lá. Dưới ánh mặt trăng hình bán nguyệt cô không thể nhìn rõ những chướng ngại vật nhỏ trên đường đi của cô. Đường đi thật trơn trượt. Cô đã hết sức cẩn thận, cho đến khi cô nghĩ là cô nghe thấy có ai đó đang đuổi theo cô. Cô tiếp tục chạy, nhưng quay lại để xem có phải là một trong những người lính đang đuổi theo cô không.

Cô vấp một khúc cây mục và ngã chúi đầu xuống một hẻm núi. Cô nhanh trí ôm lấy đầu không để nó bị tổn thương và nghiêng qua một bên trước khi cô chạm mặt đất.

Cô rơi xuống với tiếng uỵch. Và thốt ra một tiếng chửi thề. Cô làm mất một chiếc giày và cả chiếc áo khoác của Royce khi ngã, và cuối cùng khi cô ngồi bật dậy, vẻ ngoài của cô nhìn thật thê thảm. Có nhiều lá cây còn nhiều hơn những lọn tóc quăn trong tóc cô, và cả người cô phủ đầy bụi đất.

Royce đứng trong bóng tối và chờ đợi. Người phụ nữ nông nổi này có thể đã bị té gãy cổ. Nhưng tiếng cằn nhằn lớn tiếng, không nữ tính mà anh nghe được nói cho anh biết là cô không sao, chỉ là giận dữ. Cô đang rủa ầm ĩ để đánh thức các nữ tu sĩ ở tận tu viện.

Cô sẽ không bao giờ đi được bước chiếu tướng. Cô không biết cách tính toán bước đi của cô. Cô cũng sẽ không bao giờ trở thành một kẻ thù thật sự. Anh đã kết luận rằng bản thân cô không có chút thù hằn...hoặc ý định trả thù nào. Thậm chí cô còn không biết cách ghim gút ác cảm. Royce mỉm cười, nhớ lại cách cô đã chất vấn anh về chuyện giữ lời hứa chăm sóc cho Justin, dù có xảy ra chuyện gì với cô. Lúc đó anh biết ngay là cô sẽ cố gắng trốn thoát. Suy nghĩ của cô quá dễ đọc, vẻ mặt của cô quá trung thực và không thể nhầm lẫn.

Lồng ngực anh thắt lại. Nicholaa giống như là một bông hoa dễ vỡ, rất tinh tế, cực kỳ mềm mại, rất xinh đẹp.

Bông hoa nhỏ tinh tế của anh đang thì thầm nguyền rủa những lời cộc cằn nhất mà anh chưa từng nghe cô thốt ra bao giờ. Không một cụm từ nào có nghĩa cả.

Mặc dù vậy, tâm trạng tức giận của cô qua rất nhanh. Cô xấu hổ vì cô đã dùng những lời lẽ thô lỗ như thế. Cô làm nhanh dấu thánh để làm nguôi cơn giận của đấng Tối cao, rồi đứng lên.Ngay khi cô đặt trọng lượng của cô lên bàn chân trái, một cơn đau buốt lan nhanh lên bắp chân cô.

Nicholaa thốt ra một tiếng khóc to và ngã xuống đất. Cô ngồi ở đó trong vài phút tính toán phải làm gì.

Khi Royce nghe tiếng rên rỉ của cô, anh bắt đầu đi về phía cô.

Cuối cùng Nicholaa cũng thừa nhận thất bại. Cô kêu cứu.

Anh đứng bên cạnh cô trước khi cô kết thúc lời cầu cứu. Vì quá đau đớn mà cô không nhận thấy anh không mất nhiều thời gian để đến chỗ cô.

Anh cầm một chiếc giày của cô trong tay. Anh thả nó vào lòng cô, sau đó quì một đầu gối xuống bên cạnh cô.

Cô nghĩ anh trông có vẻ giận dữ. "Nếu bây giờ mà anh nói 'chiếu' với tôi thì tôi sẽ hét lên đấy."

"Cô đã hét rồi," anh trả lời, giọng nói của anh rất vui vẻ. "Và nó là 'chiếu tướng', Nicholaa. Trò chơi đã kết thúc."

Cô không có tâm trạng để tranh cãi với anh. Cô nhìn xuống người cô. "Tôi bị té," cô thông báo, chấp nhận thực tế. "Tôi tin là tôi đã bị vỡ mắt cá chân."

Cô có vẻ rất tội nghiệp. Cô cũng trông có vẻ hối hận. Tóc của cô xoã tung trên mặt thành một đống bù xù, cái áo choàng của cô bị rách ở vai, và người cô phủ đầy những chiếc lá rụng.

Royce chẳng nói một lời nào, chỉ khom người tới phía trước và kiểm tra vết thương. Cô thét lên trong đau đớn thậm chí còn trước cả khi anh chạm vào cô.

"Nicholaa, thông thường là phải đợi cho đến khi cô cảm thấy đau rồi mới phàn nàn," anh giảng giải.

"Tôi đang chuẩn bị," cô cáu kỉnh.

Anh giấu nụ cười của anh. Anh chắc chắn là mắt cá chân của cô không bị vỡ. Không có chút dấu hiệu sưng tấy quanh xương. Cô cũng có thể di chuyển ngón chân của cô mà không khóc thét lên, đó là một dấu hiệu nữa để anh dám chắc là cô chỉ bị bầm tím thôi.

"Nó không có bị vỡ."

Cô không tin anh. Cô ngả người về phía trước, theo bản năng đặt bàn tay của cô trên cánh tay anh để lấy thăng bằng, để tận mắt nhìn thấy mắt cá chân của cô không bị sao. Khuôn mặt của cô chỉ cách mặt anh vài centimet. Cô nhìn chằm chằm vào chân cô trong khi anh nhìn chằm chằm vào cô.

"Trông nó có vẻ như bị vỡ," cô thì thầm.

"Không hề."

"Giọng của anh phải có vẻ phấn khởi vậy à? Tôi phải nên nhận được sự thương xót của anh với cái tan nạn bất hạnh thảm thương này," cô nói.

"'Tai nạn thảm thương' này đã không xảy ra nếu cô không cố gắng để - "

Cô ngắt lời anh. "Tôi chỉ là muốn có vài phút riêng tư để vệ sinh cá nhân thôi."

Cô nhìn thẳng vào anh khi cô thốt ra lời nói dối đó. Đó là một sai lầm, ngay lúc đó cô nhận ra cô đang rất gần với anh.

Họ nhìn chằm chằm vào nhau trong một lúc lâu. Không ai nói một lời nào. Nicholaa dường như nín thở.

Royce cũng không thể. Anh không biết phải nghĩ sao về phản ứng của anh đối với cô. Thôi thúc được chạm vào cô đã quá mức chịu đựng. Anh không thể tự kiềm chế mình đừng nhẹ nhàng vuốt tóc ra khỏi khuôn mặt cô. Những ngón tay của anh khẽ chạm vào má cô.

Nicholaa được an ủi bởi cái vuốt ve. Mặc dù là cảm giác đó không kéo dài lâu, vì anh đột ngột quắc mắt nhìn cô. Mắt cô mở to. Bàn tay của anh kẹp chặt cằm cô, và anh buộc đầu cô nghiêng qua một bên, hướng về ánh trăng. Sau đó bàn tay còn lại của anh vuốt tóc ra khỏi mắt cô.

"Sao cô lại bị vết bầm này?" anh hỏi. Giọng của anh cứng rắn, giận dữ.

Cô nhún vai.

Anh bóp cằm cô. "Trả lời tôi ngay. Chuyện này không thể là vừa mới xảy ra, Nicholaa. Vết bầm quá đen."

Anh cau mày dữ dội hơn. "Nhưng chiều nay nó không hề có nếu không tôi đã nhận thấy nó rồi."

"Chiều nay nó đã có ở đó," cô nói với anh. "Chỉ là không thấy rõ thôi. Tại sao anh lại quá tức giận vậy? vết bầm là của tôi đấy, không phải của anh."

Anh lờ đi nhận xét đó. "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Không liên quan đến anh."

Cô đẩy tay anh ra và thụt người lại. Người đàn ông ngang bướng không giữ cô lại nữa. Anh đẩy nhẹ cằm cô bằng những ngón tay của anh.

"Tôi chán tính bướng bỉnh của cô rồi, cô nương."

"Cũng như tôi ngán ngẩm những mệnh lệnh không ngớt của anh hả?"

Cô nghĩ đó là một lời đối đáp khá khôn khéo. Cô nghĩ là cô đang trả lại nhiều như cô đang nhận. Hơn nữa, người Norman cần biết là anh không phải đang đối mặt với một kẻ thù rụt rè, sợ hãi. Anh sẽ không dọa nạt được cô. Anh cũng không nên quay lưng lại với cô, vì nếu cô có một con dao găm, cô sẽ đâm đầu lưỡi dao vào sâu giữa hai bả vai anh.

Chúa phù hộ cô, bây giờ cô đang tự lừa dối bản thân. Cô không thể giết anh. Và tại một góc trong tâm trí cô, cô nghĩ có thể là anh biết điều đó.

Cô buông ra một tiếng thở dài thất vọng. Cô nhận thấy một mớ tóc của anh rũ xuống trán. Trước khi cô có thể nghĩ là cô đang làm gì, cô vươn tay lên và vuốt nó ra khỏi trán anh.

Anh làm như thể cô vừa mới tát anh. Anh thụt người lại, trông có vẻ hoài nghi. Cô quá bối rối bởi phản ứng của anh đến nỗi cô nhìn đi chỗ khác.

Phải mất một lát anh mới nhận ra ý tốt trong hành động của cô. Giọng của anh cộc lốc khi anh nói, "Mỗi một vết bầm trên cơ thể cô đều có liên quan đến tôi, Nicholaa. Tôi chịu trách nhiệm về cô. Bây giờ nói cho tôi biết làm thế nào mà cô bị vết thương này."

"Anh sẽ cáu kỉnh nếu tôi nói."

"Sao cô biết?"

"Tôi đã quan sát anh," cô trả lời. "Việc hiểu đầu óc của kẻ thù suy nghĩ như thế nào rất là quan trọng đấy, tướng quân. Tôi đã và đang nghiên cứu anh một cách kỹ lưỡng và bây giờ tin rằng bản tính của anh là cáu kỉnh."

Anh cười với giọng điệu uy quyền của cô. "Và cô còn nhận ra điều gì khác nữa?"

"Anh không thích tôi."

Cô chờ anh phản đối. Khi không có lời nào, cô tiếp tục. "Anh nghĩ tôi là một sự phiền toái."

"Đúng, tôi nghĩ vậy."

Cô còn không thèm nhận xét, chú ý đến sự trung thực đó của anh. " Nếu không phải linh hồn sẽ bị huỷ diệt khi ghét ai đó, tôi có thể rất ghét anh."

"Không, cô không thể," anh trả lời, khẽ mỉm cười. Ánh mắt anh làm dạ dày cô run rẩy. "Có thể là bản tính của tôi vốn dĩ khó chịu, Nicholaa, nhưng cô là một người rất dịu dàng. Cô không biết cách ghét."

Cô quá mệt mỏi đến mức không thể đưa ra những lời sỉ nhục anh. "Tôi sắp bị đóng băng nếu tôi không quay lại với ngọn lửa," cô bảo. "Anh đang chờ tôi cầu xin sự trợ giúp của anh ư?"

Anh lắc đầu. "Tôi đang đợi để nghe vì sao mà cô bị vết bầm này " anh cương quyết.

Chúa ơi, anh ta thật ngoan cố. Từ vẻ mặt của anh cô hiểu là anh quyết tâm có được những gì anh muốn. "Justin đánh trúng tôi."

Lẽ ra cô không nên nói thật. Royce trông có vẻ giận dữ chết người. Cô không muốn anh nghĩ xấu Justin. "Anh không thể trách em trai tôi."

"Chỉ ở địa ngục tôi mới không thể."

Anh bắt đầu đứng lên. Cô chộp lấy cánh tay anh. "Tôi có thể giải thích," cô nói.

"Nicholaa, cô không thể nào biện hộ cho - "

Cô dùng tay bịt miệng anh lại. "Justin đã ngủ say, Royce. Tôi đang chồm qua người nó để đắp chăn cho nó, và nó quay lại. Nắm tay của nó đánh trúng dưới mắt tôi khi nó xoay người nằm nghiêng. Justin không biết là nó đã đánh trúng tôi."

Anh nhìn như không tin.

"Tôi đang nói cho anh nghe sự thật," cô cằn nhằn. "Các anh chị em người Saxon không đánh nhau. Có phải vì những gia đình người Norman đánh nhau như những con quỷ dữ cho nên anh thấy sự thật của tôi khó tin chăng?"

Anh sẽ không để cho cô bẫy anh. Anh nhặt cái áo choàng của anh lên, quấn nó quanh người cô, và bế cô trong cánh tay của anh. Cô vòng tay ôm cổ anh khi anh quay về khu trại.

Cô thì thầm lời cảm ơn trên cổ anh.

Anh sẽ làm cái quái gì với cô đây? Anh muốn biết.

Cô đang tự mình đi thẳng vào trái tim anh và anh không có bất cứ thứ vũ khí nào để chặn cô lại. Quỉ tha ma bắt, cuộc sống của anh đã được đặt trong khuôn mẫu, và anh đã quá già để thay đổi. Hơn nữa, anh thích mệnh lệnh, kỷ luật, trong công việc thường ngày của anh. Anh rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Phải không?

Royce cố đẩy người phụ nữ khó bảo ra khỏi suy nghĩ của anh. Dù vậy, thật khó làm điều đó, vì cô cực kỳ mềm mại và đang cuộn mình trong cánh tay anh.

Cô vẫn còn là một sự phiền toái. Cô đẩy anh xuống địa ngục suốt dọc đường trở lại khu trại. Cô trở lại tâm trạng tranh cãi với anh. Anh thì ở trong tâm trạng muốn bịt miệng cô chỉ để có được một vài phút yên tĩnh.

Cuối cùng thì họ cũng về đến địa điểm hạ trại, anh mang cô về chỗ của anh ở thân cây. Anh ngồi xuống trong một chuyển động nhanh nhẹn thậm chí không lắc người cô, điều chỉnh vị trí của cô trong vòng tay anh, đẩy đầu cô áp lên vai anh, rồi nhắm mắt lại.

Chiếc áo choàng của anh phủ kín cô từ đầu đến chân, và cánh tay anh ôm chặt lấy cô. Hơi nóng từ cơ thể anh làm cho cô dễ chịu và ấm áp.

"Royce?"

"Bây giờ thì có chuyện gì nữa đây?"

"Tôi không nên ngủ như thế này," cô thì thầm. "Xét cho cùng tôi là một phụ nữ đã có chồng, và tôi - "

"Chồng của cô đã chết."

Cô bị bất ngờ bởi giọng nói dữ dội của anh. "Anh không thể nào biết là người chồng yêu dấu của tôi chết hay sống."

"Anh ta đã chết."

Anh có vui không nhỉ? Cô nghĩ có thể là anh thích thú, nhưng khi cô cố nhìn vào khuôn mặt anh, anh thô bạo đẩy đầu cô xuống vai anh lại. "Ồ, được rồi," cô cằn nhằn. "Anh ấy đã chết. Mặc dù vậy tôi vẫn còn để tang cho anh ấy."

"Cô mặc đồ xanh để tang cho anh ta à?"

Cô đã không nghĩ đến điều đó. Cô nhận ra người đàn ông này là một người suy nghĩ rất nhanh. Nhưng rồi, cô cũng vậy. "Tôi đang để tang cho anh ấy trong lòng tôi," cô cằn nhằn.

"Anh ta chết bao lâu rồi?"

Anh đang nhẹ nhàng chà xát vai cô. Sự ve vuốt nhẹ nhàng làm cho cô cảm thấy quá dễ chịu để mà phản đối. Cô ngáp một tiếng ngáp lớn, không giống một quý cô trước khi trả lời. "Hai năm."

"Cô chắc chứ?"

Chắc chắn là anh đang cười nhạo cô. Cô có thể nghe thấy sự vui thích trong giọng anh. "Có, tôi tin chắc," cô cáu kỉnh. "Đó là lý do tôi không còn mặc đồ đen nữa. Anh ấy đã chết hai năm rồi."

Đấy, cô đã đánh bại anh, cô tự nghĩ. Cô nhắm mắt lại. Nụ cười của cô thật tự mãn.

Một lát sau. Cô hầu như đang thả hồn vào giấc ngủ lúc anh thì thầm tên cô.

"Nicholaa?"

"Gì?"

"Ulric bao nhiêu tuổi rồi?"

"Gần được tám tháng."

Anh đoán là cô đã quá buồn ngủ đến mức không nhận ra sơ hở trong sự dối trá của cô. Thậm chí cô còn không gồng mình trên người anh. "Nhưng chồng của cô đã chết hai năm rồi?"

Anh nóng lòng muốn xem cách cô sẽ cố thoát khỏi chuyện này.

Mắt của cô mở to. "Chồng của tôi chết mới chỉ có một năm. Đúng, chính xác là gần một năm. Tôi nhớ rõ là đã nói với anh như thế."

Năm phút trôi qua trước khi anh nói tiếp. "Cô cũng không giỏi nói dối."

"Tôi không bao giờ nói dối."

Anh bóp vai cô để báo cho cô biết là anh đang bực mình với cô. "Bây giờ cô chịu thừa nhận thất bại chưa?" anh hỏi. "Cô đang cố bỏ chạy."

"Anh có để cho tôi ngủ không?" cô hỏi.

"Khi cô thừa nhận - "

"Được," cô ngắt lời. "Tôi đang cố bỏ chạy. Đấy, bây giờ anh vui rồi chứ?"

"Cô sẽ không thử trốn chạy nữa."

Anh không cần dùng cái giọng đanh thép như vậy khi anh ra lệnh cho cô. Nicholaa đột nhiên cảm thấy như muốn khóc. Cô phải trốn thoát. Đó là cách duy nhất để cô có thể tự bảo vệ mình khỏi tương lai khủng khiếp mà chúa công của anh, William, đã lên kế hoạch cho cô.

Cô chỉnh cánh tay cô quanh vai anh. Ngón tay của cô lơ đãng đùa với tóc đằng sau gáy anh trong khi cô nghĩ đến sự bất công trong cái kế hoạch đó.

Sự đụng chạm của cô đang làm cho anh phát điên.

"William của anh quyết tâm dùng tôi như một chiến lợi phẩm cho một người đàn ông, phải không?" cô hỏi.

"Đúng."

Cô đẩy vai anh ra và trừng trừng nhìn anh. Một chiếc lá rơi ra khỏi tóc cô. Khuôn mặt cô bị bầm tím và đầy vết bẩn. Anh không thể cản được nụ cười của anh. Nicholaa nhìn như thể cô vừa mới thua cuộc thi kéo co.

"Tôi không phải là một giải thưởng."

Anh hoàn toàn đồng ý. "Không, cô không phải."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx