sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

01. Người dẫn đường những linh hồn - Phần 3

6

Tôi không thể nhớ được mình đã ngồi trong bóng tối bao lâu, cứ ngồi im như thế, không nói gì, cũng không thể làm gì, cho tới khi Nhi gọi tôi, kéo tôi trở lại thực tại.

Bằng cách nào đó, cô bé đã tự mình thổi sáo, đưa tôi đi qua chiếc cổng đom đóm, mà tôi chẳng hay biết. Giờ đây, vẫn là cánh đồng ấy, vẫn là bờ cỏ ấy, vẫn những chiếc đèn lồng đom đóm, vẫn là ngọn gió đã từng ve vuốt cho tôi, vậy mà sao tôi lại thấy lạ lẫm đến thế? Phải chăng, thế giới trong tôi đã tắt?

- Chị Nhiên, nắm lấy tay em, nhanh lên!

- Em định làm gì?

- Có lẽ em còn nhỏ quá nên không thể nhớ gì về quá khứ - Nhi nói – Nhưng em và anh ấy đến với thế giới này bằng cùng một cách. Nếu anh ấy có thể trở lại thân phận thiên thần, em nghĩ mình cũng có thể.

- Nhưng đôi cánh của em còn bé lắm. Liệu em có đủ sức tới được thiên đường không?

- Em sẽ cố! Em nhất định sẽ đưa được chị lên đó!

Tôi ôm chầm lấy Nhi vào lòng.

- Chị nợ ơn em, Nhi à, nhiều lắm...

Người phụ nữ phúc hậu ấy dường như cũng đang đợi chúng tôi ở cổng thiên đường. Bằng cách nào đó, bà hiểu cậu chuyện của chúng tôi, hơn ai hết.

- Không cần nói gì nữa, đi theo ta nào, các con!

- Sẽ không có điều gì xấu xảy đến với bà chứ ạ? – Tôi hỏi.

- Thượng đẳng thiên thần không ác như các con tưởng đâu – Bà nói.

Chúng tôi đi qua những con đường, những vùng đất, những cánh cổng, ở đâu cũng có rất nhiều thiên thần đang làm việc, nhưng chẳng ai chú ý tới chúng tôi, hoặc họa chăng, chỉ là những ánh mắt thương xót dõi theo khi chúng tôi đã đi qua. Rồi bà lão hiền từ đưa chúng tôi đến một vùng đất đầy những đám mây xám âm u.

- Đây rồi – Bà nói và chỉ cho tôi một chiếc cổng vòm màu xám. Cảm ơn bà, tôi nắm tay Nhi, và cả hai bước vào bên trong.

Kane ngồi bất động giữa căn phòng với những cột mây xám ngắt, đôi mắt nhắm nghiền. Bao nhiêu xúc cảm trong tôi ùa về, tràn ngập, xoáy sâu, thổn thức.

- Kane! – Tôi kêu lên và chạy tới bên anh.

Kane giật mình mở mắt.

- Đừng! – Anh hét lên, nhưng không kịp nữa. Ở cái khoảnh khắc gần như có thể chạm tới anh, có một tia sét phóng xuống từ đám mây xám bên trên, xô bật tôi ngã ra nền đất.

- Em không thể bước qua đây được đâu – Kane cười buồn – Em không sao chứ?

- Em có thể không sao được không? – Tôi ngồi gục xuống, cố ngăn những giọt nước mắt – Anh bảo em làm sao có thể chịu nổi đây? Quá nhiều bí mật! – Anh bảo sao em có thể chịu nổi đây! – Tôi hét lên.

- Anh xin lỗi. Tất cả là lỗi của anh. Đáng ra anh phải kể cho em mọi chuyện…

- Anh ngốc lắm – Tôi lại hét lên – Anh cứu em để làm gì? Anh không nhớ ư? Em đã đi tìm anh trọn một kiếp người, không phải để anh hi sinh mạng sống mình cứu em!

- Anh không muốn bất lực nhìn em ra đi lần nữa – Kane nhìn tôi hồi lâu. Ánh mắt xanh lấp lánh của anh đang sưởi ấm tôi – Đối với anh, hai lần đã là quá đủ. Anh không thể chịu đựng điều đó thêm một lần nào nữa. Nghe anh, Nhiên! Em và Nhi quay trở lại dương gian đi, chỉ cần quên anh và sống thật tốt...

- Không – Tôi nói – Em sẽ không đi khi anh còn ở đây!

Khi quay sang nhìn ánh mắt Nhi, tôi hiểu, cô bé cũng không muốn rời đi.

Kane lắc đầu:

- Đây đâu phải là chuyện muốn hay không. Anh là thiên thần đang mang tội, Nhiên ạ. Rồi anh sẽ bị xử phạt. Em đâu thể ở đây mãi bên anh được? Em về đi. Anh cũng không được phép gặp em thế này.

Nói rồi Kane quay mặt vào bên trong, dù cho tôi gọi thế nào cũng không phản ứng. Lòng tôi quặn thắt lại, đau đớn.

- Vậy thì em sẽ xin họ để được chịu tội cùng anh!

Tôi nói, và kiên quyết bước ra khỏi căn phòng xám, mặc kệ tiếng gọi quay trở lại của anh. Cô bé Nhi cũng vội vã chạy theo.

- Em không sợ đâu. Chị cho em đi cùng, được chứ? – Cô bé hỏi tôi.

Tôi quỳ xuống để có thể nhìn thẳng vào đôi mắt Nhi:

- Nghe này, Nhi, em xứng đáng có một cuộc sống hạnh phúc. Em không nên cuốn vào chuyện này nữa...

- Em đã ở bên hai người, chứng kiến câu chuyện của hai người từ khi còn là một con mèo nhỏ. Em không muốn bỏ rơi hai người lúc này. Chị cho em theo với, được không?

Đôi mắt Nhi long lanh nước. Tôi ôm chặt lấy cô bé vào lòng, vuốt ve những thổn thức của em. Đúng vậy, Nhi đã luôn ở bên chúng tôi, động viên chúng tôi, thay tôi chăm sóc Kane… Em đối với chúng tôi quá tốt. Tôi cũng không nỡ rời xa Nhi, nhưng nếu để em ở lại, có khi nào tôi quá ích kỉ?

*

- Cậu thấy hết rồi chứ? – Người phụ nữ có nét mặt hiền hậu ấy nói.

Thượng đẳng thiên thần đứng hồi lâu trên áng mây hồng ấy, quan sát từng sự việc xảy ra dưới mái vòm xám bằng một ánh mắt chăm chú nghiêm nghị.

- Người đã sắp xếp tất cả những điều này, phải không, Thượng thần nguyên lão?

- Tình cảm là thứ không bao giờ có thể sắp xếp được – Nữ thượng thần lắc đầu.

- Vậy Người muốn ta làm gì? – Thượng đẳng thần quay sang nhìn bà với đôi mắt có phần ngờ vực.

- Không phải là ta muốn – Bà bật cười – Hãy làm những điều cậu muốn, hoặc những điều cậu cho là đúng.

Mất thêm một thời gian dài nữa thượng đẳng thần cứ đứng như vậy và suy ngẫm, cuối cùng ngài cũng trầm ngâm nói:

- Người đã cho họ ngọc thần sinh linh của mình rồi, đúng không?

Nữ thượng thần nhún vai.

- Hừm – Thượng đẳng thần nói – Thằng nhóc ngốc nghếch! Chẳng lẽ nó không biết rằng phải một viên ngọc hoàn thiện mới đủ cho một thiên thần không đến từ dương gian như nó được trở thành người hoàn toàn sao? Thôi được! đằng nào thì đối với ta, viên ngọc đó cũng chỉ là vật trang trí.

Nói rồi ngài quay lưng bước đi. Nữ thần nguyên lão gọi với theo:

- Vậy hình phạt của Kane giao cho cậu nhé!

Thượng đẳng thần chỉ “hừm” một tiếng rất nhỏ rồi giơ tay lên chào tỏ ý rằng đã nghe thấy, mà chẳng quay đầu nhìn lại, có lẽ ngài muốn giấu không cho bà thấy cái mỉm cười rất khẽ của mình.

*

Đó là lần cuối cùng tôi được gặp Kane. Đã một tháng trôi qua kể từ khi tôi và Nhi rời khỏi thiên đường. Thượng đẳng thần đã tước đi đôi cánh của Nhi để cô bé tiếp tục được làm người, vì Nhi không hẳn là thiên thần, và vì đôi cánh ấy được tạo ra từ chính đôi cánh của Kane. Cuộc sống của tôi vẫn trôi qua, đều đặn, đều đặn hàng ngày như chưa hề có điều gì xảy ra. Không ai có thể hiểu tôi, ngoài Nhi, vì chẳng còn ai nhớ tới Khôi nữa. Chỉ còn tôi, vẫn mãi chạy theo một hình bóng, một cơn gió, xa xôi, mơ hồ, nhưng tôi không thể dừng lại, giống như cô gái nào đó đã từng đuổi theo một màu xanh gần như vô vọng trong suốt cuộc đời mình.

- Đom đóm à, tại sao ngươi lại xanh như thế?

- Đom đóm à, có khi nào ngươi gặp anh không?

- Đom đóm à, giá như khi mở mắt, ta có thể nhìn thấy anh…

Tôi nhắm mắt lại, rất lâu, rất lâu, tận hưởng làn gió đang ve vuốt mái tóc mình. Cuộc sống không phải là câu chuyện thần tiên. Vậy thì tôi mong chờ điều gì? Phép màu ư?

- Đã có ai nói với em rằng em là một thiên thần chưa?

Có ai đó đang bước đến gần tôi. Có ai đó đang xoa đầu tôi, rất ấm. Có ai đó đang ôm tôi vào lòng. Ai đó… với trái tim đang đập mạnh dần trong lồng ngực.

- Trở thành con người và bị đày xuống trần gian, đó là hình phạt hạnh phúc nhất dành cho một thiên thần!

Ai đó nói, và nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn dài, rất dài...

“Đom đóm à, khi ta mở mắt, phép màu sẽ không biến mất chứ?”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx