sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

03. Bí mật cánh xanh. Bước chân tìm về ngôi mộ cổ - Phần 1

3. Bí mật cánh xanh. Bước chân tìm về ngôi mộ cổ

1. Kì nghỉ hè của Jamie

Jamie Clancy thực lòng mong mỏi cho kì nghỉ hè sắp tới của mình, một kì nghỉ hè cực xịn – theo như đánh giá của nó. Chứ còn sao nữa? Nơi mà mẹ đỡ đầu sẽ đưa nó tới là một nơi đầy cây với những hồ nước nguyên thủy xanh thăm thẳm như chưa hề bị làm bẩn bởi khói bụi của các nhà máy hiện đại. Tại nơi đó, nhà được lợp ngói và giếng đưa nước tinh khiết trực tiếp từ những mạch nước ngầm lên, và nó sẽ được sử dụng gàu múc nước lần đầu tiên trong đời! Đó chỉ là một phần nhỏ của những gì Jamie đã tưởng tượng, và nhân một phút cao hứng khi thu xếp lại vali lần cuối, nó bật lên một vài lời ca nho nhỏ.

- Đừng mang quá nhiều váy – Tiếng mẹ đỡ đầu người Việt của nó vọng ra từ căn phòng bên cạnh – Và đừng quên thuốc kèm theo kem chống muỗi. Con chưa quen với khí hậu trên rừng đâu.

Còn một tiếng trước khi phải ra ga tàu, Jamie liền chạy sang nhà cô bạn hàng xóm để tạm biệt. Nó bấm chuông đúng lúc Lucy đang dọn lại ổ cho mấy con sâu bướm, và căn nhà kho của Lucy thì bừa bộn y như mọi ngày. “Tưởng cậu đi rồi!” – Lucy làu bàu khi ra mở cửa. Nắng bên ngoài vàng như được tưới mật, còn khuôn mặt cô bé đỏ gắt không khác gì mặt trời. Jamie phải cố nín cười nếu không muốn ăn một cái thụi trời giáng từ cô bạn có nắm đấm uy lực nhất trong số những đứa trẻ sống cùng khu phố.

- Tớ sẽ mang về cho cậu vài con sâu bướm. Hứa đấy! – Jamie nhấn mạnh.

- Ờ - Lucy cảm kích nói – Buộc cao tóc lên, trông cậu sẽ xinh hơn. Và nếu có thể, hãy kiếm cho mình một anh chàng người rừng đẹp trai và vạm vỡ!

Lần này thì Jamie không thể nín cười được nữa. Lucy là thế, luôn quyền uy và ra lệnh cho người khác với một cung cách khiến cô bé có thể già đi vài tuổi. Và như để thêm phần khác biệt, cô bé ấy quan tâm đến sâu bướm hơn bất cứ sở thích nào mà bạn bè cùng trang lứa thường theo đuổi. Khi xe đã đi đến đầu con phố, Jamie vẫn có thể thấy rõ cô bạn từ phía xa, với mái đầu đỏ có phần dựng ngược rất đặc biệt và đôi bốt nhựa đầy cá tính, đang vẫy chào tạm biệt mình.

Đó là lần đầu tiên Jamie đi tàu hỏa, và đối với nó đó là một trải nghiệm hay ho. Nó khoái ghé mắt nhìn qua cửa sổ lưới của toa để nhìn những đoạn tàu cong cong khi con tàu đi qua những đoạn đường sắt vòng vèo, nó cũng thích để lộ ra vài tiếng reo nho nhỏ khi tàu đi qua hầm và không gian đột nhiên tối mịt, để rồi khi ánh sáng xuất hiện phía sau đường hầm, nó có thể nhìn thấy những cánh đồng lúa rộng bao la, những cánh chim bay mỏi cánh về cuối chân trời, những khu vườn rau và vườn hoa đầy màu sắc, những ngọn đồi xanh rì rậm rạp. Gió mát lộng thổi tung mái tóc nâu màu dạt dẻ của Jamie, và trong khi nó đùa nghịch với mái tóc của mình, mẹ mua cho nó vài gói hoa quả sấy để nó có thể nhấm nháp dọc đường.

Khi tàu vào ga, trời đã xâm xẩm tối. Một chiếc xe ô tô đen đợi sẵn mẹ con nó phía bên kia đường, chẳng khó gì để tìm ra nó khi mà nhà ga ở đây vắng và nhỏ hơn hẳn dưới đồng bằng. Người lái xe là anh trai cả của mẹ, như vậy – theo nguyên tắc trong giao tiếp tiếng Việt mà nó đang nhẩm lại trong đầu – nó sẽ phải gọi ông là “bác”.

“Con chào bác” – nó nói bằng giọng Việt Nam lơ lớ. Bác Trung là một người đàn ông đã luống tuổi với mái tóc hoa râm nhưng lại có dáng người cao lớn, làn da ngăm đen rắn rỏi tạo ấn tượng về một con người từng trải đã đương đầu với bao nhiêu sóng gió trong những năm tháng tuổi trẻ của cuộc đời. Mỉm cười với một vết sẹo chảy dài trên gò má, bác dành cho Jamie một cái ôm rộng rãi đến mức phóng khoáng. Và chiếc xe cũ kĩ khởi hành, chạy qua những con đường thênh thang của thị trấn miền rừng núi. Chẳng mấy chốc, những ngôi nhà xây ba tầng, hai tầng với khu chợ ồn ã đã lùi xa, nhường chỗ cho những rặng cây cao lớn mọc đầy hai bên đường. Đường nhựa gồ ghề, khúc khuỷu và dốc đến nỗi lần đầu tiên trong đời Jamie cảm thấy may phước mà nó không bị say. Chiếc xe thậm chí còn suýt đâm phải một con sóc chạy ngang qua đường đúng lúc đi qua một cái hồ nước xanh thẳm và Jamie quyết định nó sẽ đi dã ngoại ở đó khi có cơ hội. Khi bác Trung dừng xe trước một con ngõ nhỏ, Jamie đếm được nó đã đi qua ba đàn dê và hai đàn bò, tự hào nghĩ nó chẳng ngạc nhiên chút xíu nào vì điều đó.

Đường nhựa không còn nữa, thay vào đó là con đường đất toàn đá sỏi và có tiếng chim đâu đó cất lên heo hút, cảm giác như mảnh đất nó đang đứng cách xa nền văn minh ngoài kia cả vạn năm. Theo chân bác và mẹ, nó được dẫn đến một khu nhà cổ và đây là điều gây ấn tượng mạnh nhất với nó: cả khu nhà giống như một thành quách rộng lớn được bao quanh bởi bức tường xây bằng đá trắng cao hai mét, bám đầy rêu và có vài khoảng được tô điểm bằng những bụi cây leo đầy hoa dại trắng nhỏ li ti; cổng đá vòm cao lớn, vững chãi, hiên ngang trải qua biết bao nhiêu thế hệ con người. Ngôi nhà còn nằm ven bìa một khu rừng rộng lớn. Jamie há hốc miệng kinh ngạc khi thấy mẹ Lan nói cả khu rừng ấy thuộc sở hữu của dòng tộc sống trong ngôi nhà cổ này.

Một đám trẻ con đang chơi ngoài sân ùa ra đón khách khi mẹ kéo tay Jamie bước qua cổng. Tụi trẻ ồn ào và dễ thương, ăn mặc theo kiểu rất thôn quê nhưng sạch sẽ, và nhìn Jamie với ánh mắt nửa muốn nắm tay nửa e ngại. Tuy nhiên, cái e ngại ấy bay đi lập tức ngay sau khi Jamie nhe răng cười thật tươi với chúng. Trong gian nhà phía cuối bên trái mà Jamie đoán là nhà bếp vì có khói thoát ra thành cột, tiếng một người phụ nữ vọng ra lanh lảnh:

- Cô Lan đã về!

Từ trong gian nhà chính, vài người lớn khác cũng bước ra chào đón họ. Hai người đàn ông mà Jamie nhìn thấy ngay đầu có khuôn mặt gần giống bác Trung, có lẽ là hai người bác khác của nó: Nam và Việt. Khi vào trong nó còn gặp bà và một cụ ông rất già ngồi gần cửa mà khi nó cất giọng chào, một bác gái cười nói:

- Cháu chào to hơn nữa may ra cụ mới nghe thấy!

- Con chào cụ! – Mẹ nuôi của Jamie đến gần và nói – Cụ có nhớ con là ai không?

- Hả? – Ông cụ nghển tai lên hỏi bằng giọng run run to nhất của mình.

- Cụ có còn nhớ con là ai không ạ? – Mẹ Lan mỉm cười lặp lại.

- Mày là cái Chi chứ gì? – Ông cụ trả lời sau vài giây nhăn mặt.

Mọi người đều cười. Bác gái vừa nãy lắc đầu, nói: “Ông cụ độ này lẫn lắm rồi!”, sau đó bảo Jamie và mẹ ra giếng rửa mặt cho mát rồi vào ăn cơm.

Jamie có cảm giác bữa ăn tập trung hầu như tất cả những người trong dòng họ, bởi quả thực là nó có thể đếm được rất nhiều người ở đây, tới nỗi mấy bác gái phải dọn cơm ra làm hai mâm, mâm nhỏ dành cho tụi trẻ con. Jamie thích như vậy hơn, dĩ nhiên là ăn cùng mấy đứa trẻ thì sẽ thoải mái hơn chứ! Tụi nhóc cũng không có vấn đề gì với Jamie, thậm chí còn có đứa dành hẳn cho nó một miếng trứng cá khá to lúc bữa ăn vừa mới bắt đầu. Lạo rạo tiếng cười nói ở cả hai mâm.

- Mai đứa nào theo tao lên đồi bắn chim không? Tao mới kiếm được cái này hay lắm! – Thằng Cò, mặt đầy tàn nhang ở mũi hất cằm nói, điệu bộ nhấn mạnh vế cuối cùng như vừa để khoe vừa thừa một chút bí hiểm hơi lộ liễu. Nó không phải là đứa lớn nhất, nhưng có vẻ là đứa sành sỏi và oai nhất hội.

Một con bé trông nhỏ thó hấp tấp nói:

- Mai anh mà trốn đi chơi em méc mẹ cho coi…

- Ai hỏi mày! – Thằng Cò gắt – Đồ con Hĩm nhiều chuyện! Thế hai đứa mày thì sao? – Thằng Cò hướng ánh mắt về phía hai thằng con trai sinh đôi nhỏ tuổi nhất, sau khi nhìn lén Jamie một cái

- Đi chứ, anh Sáo nhá!

Một trong hai thằng sinh đôi nói, thằng bên cạnh thì gật gù hưởng ứng vì hơi bận ăn một chút. Thằng Cò nói – “Được!” – sau đó quay qua Jamie: “Thế mày thì sao?”.

- Tớ… không biết… - Nó lúng túng nói, mặt hơi đỏ.

Một anh lớn ngồi đối diện với nó nói:

- Mai em qua coi hầu thánh không, mai nhà mình có lễ ở đó đó!

Jamie lẳng lặng gật đầu. Bên kia mâm lớn, hình như các bác và mẹ nó cũng đang nói chuyện về buổi hầu thánh ngày mai. Một đứa trẻ phương Tây như Jamie chưa bao giờ được tham dự một buổi hầu đồng nào như thế, hình như cái tín ngưỡng thờ mẫu này (theo những gì nó đọc được trong sách) phát triển nhiều ở phương Đông mà thôi. Phía bên này, tụi trẻ con ồn ào chuyển qua bàn luận về những vấn đề vui chơi khác, chỉ trừ một cô gái tóc hơi xù mặc chiếc váy xanh ngồi ngay bên cạnh Jamie là có vẻ xa cách với mọi người nhất.

- Này, em tên gì? – Jamie hỏi.

Cô ngước đôi mắt đen láy nhìn Jamie nhưng chẳng nói gì. Thằng Sậu – một trong hai anh em sinh đôi ban nãy liền nói:

- Chị ấy bị câm ấy chị! Chị ấy tên Xuân An, chị cứ gọi chị ấy là Xa cũng được!

“Vậy à” – Jamie thầm nghĩ, thảo nào trông cô ấy cứ buồn buồn, và bỗng nhiên thấy có thiện cảm hơn rất nhiều với cô. Sau bữa cơm, khi tụi trẻ họp nhau lại tổ chức chơi ú tim (theo Jamie hiểu là một trò kiểu trốn tìm ở Việt Nam), Xa cũng chỉ ngồi một chỗ và quan sát những đứa khác chơi, cho tới khi một bác gái ra gọi nó vào chăm cụ.

- Cụ ông nhận nuôi Xuân An từ khi nó còn bé – Jamie nghe bác gái nói chuyện với mẹ nuôi – Nên con bé quấn cụ lắm, mà cụ cũng chỉ cho nó chăm sóc mình. Thực ra cũng có lời đồn cho nó là cháu của... Mà thôi – Bác gái bỗng nhiên lớn giọng – Cũng không có gì để bàn tán. Tôi phải đi xem lại nồi bánh đã.

Jamie hơi thất vọng. Nó đã muốn được nghe nhiều hơn những bí mật khuất sau ngôi nhà kiểu danh gia vọng tộc cổ xưa đặc trưng của phương Đông này. Nhưng không sao, nó còn cả kì nghỉ hè phía trước để khám phá cơ mà. Jamie mang những háo hức và hi vọng của mình vào tận giấc ngủ đêm hôm ấy, cho đến khi tiếng chim hót buổi sớm đưa ánh bình minh vọng vào phòng ngủ mang ngày mới đến với Jamie.

2. Hầu thánh. Long mạch và chuông gió

Sáng hôm sau khi Jamie ra rửa mặt, thằng Cò và hai thằng nhóc sinh đôi hôm qua đã đang tắm ngoài đó, tiếng cười cười nói nói rộn cả sân giếng. Nước ngầm mát lạnh và tinh khiết, nếu như không có sự phá phách của ba thằng nhỏ, hẳn Jamie đã chìm trong những mơ mộng của riêng nó về một vùng thâm sơn thủy cốc. Bao quanh khu giếng cổ này là những tảng đá vuông vắn khổng lồ gần như xếp thành hình vòng cung gợi một liên tưởng kì lạ đến những tảng đá Stonehenge, nhưng xung quanh không phải là cánh đồng mà là những rặng núi khổng lồ hùng vĩ, mang một vẻ đẹp âm u ma mị của thần núi buổi sớm, đôi lúc khiến người ta phải sởn gai ốc.

Vì chưa quen vùng đất mới, Jamie ngoan ngoãn theo mẹ nuôi và các bác đến ngôi đền thiêng gần đó xem lễ hầu thánh của dòng họ. Ngôi đền trong lòng núi được trang hoàng lộng lẫy với bàn thờ và các đồ lễ lộc chất cao như núi. Theo như những gì từng đọc trong sách, Jamie biết rằng điện thần của tín ngưỡng thờ Mẫu là một hệ thống gồm các nhiên thần và nhân thần, Ngọc hoàng, thánh mẫu, vương quan... nhưng nó chỉ nhận ra được tượng ông Lốt (rắn) bò đầy trên những thanh xà ngang của thần điện. Bà đồng thoáng mỉm cười khi đi ngang qua Jamie. Nó cũng tò mò thử theo vài người lên xin lộc của ông Hoàng Mười, nhưng chỉ được một lúc, nó đã cảm thấy hơi ong đầu vì không thích hợp nghe hát chầu văn. Jamie bước ra ngoài và đi tiếp lên những bậc cầu thang, nghe nói trên đỉnh có cái hang đá nằm giữa rừng rất đẹp. Khu đền cổ nằm trong núi gợi cho nó bao nhiêu liên tưởng kì thú về những chuyến phiêu lưu đến nơi rừng thiêng nước độc nó từng nghe trong những câu chuyện kể. Ánh nắng đã bắt đầu chan hòa, rọi xuống lấp lánh những bể nước tự nhiên trong suốt dọc hai bên đường đi. Những bậc thang đá hiếm dần theo nhịp bước chân của Jamie cho đến khi dừng lại trước một cánh rừng tre giăng dày đặc. Jamie thận trọng bước từng bước một vào bên trong, tưởng tượng giống như một nàng công chúa đang đi lạc. Chân nó bước đến đâu, những đàn bướm trắng nhỏ bay lên đến đó. Bất giác nó nhớ đến Lucy, giá cô bé ở đây, nhất định sẽ chạy nhảy khắp rừng và ôm về cả rổ sâu bướm.

Jamie không dám đi quá sâu vào bên trong, nhưng đúng khi nó định quay trở lại, nó bắt gặp hình ảnh một con bướm to khủng khiếp lượn lờ ở khoảng đâu đó trên cao, một con bướm hình như có đôi cánh pha giữa xanh lục và xanh lam với những vệt đen ở chính giữa. Điều này khiến Jamie ngạc nhiên: nó chưa từng đọc trong sách nào nói rằng ở đây lại có loài bướm khổng lồ đến vậy. Tò mò, Jamie bước đi theo nhịp bay của con bướm. Tim nó cứ thót lên khi nó tiến càng ngày càng sâu vào khu rừng và đường mòn thì khó có thể nhìn được nữa, nhưng chân nó đơn giản là không dừng lại được.

- Ối – Jamie kêu lên, nó vừa bước hụt đúng lúc đôi cánh màu xanh bay vút lên cao. Jamie tiếc nuối nhìn theo con bướm nên không nhận ra có người đang tiến về phía mình.

- Này, em không nên đi sâu vào rừng như vậy!

Khi Jamie quay mặt lại, nó nhận ra đó là một chàng trai cao lớn điển trai với sống mũi thẳng, làn da ngăm săn chắc và đôi mắt đen điềm tĩnh, điều lạ là nó cảm thấy nhìn anh rất quen, hình như đã từng gặp ở đâu đó nhưng không thể nhớ được. Anh giúp Jamie đứng dậy.

- Lần sau em nên chú ý hơn, em có thể bị lạc. Khu rừng này đôi khi vẫn biết cách đánh lừa những kẻ chưa quen.

- Anh có nhìn thấy nó không? – Jamie hỏi – Một loài bướm khổng lồ, nhưng em không chắc vì nó bay quá cao.

- Rồi em sẽ còn thấy nhiều điều kì lạ hơn ở đây – Anh nói đơn giản – Bám sát theo anh!

Họ đi theo một đường khác với con đường Jamie vừa đi, dường như là đi sâu hơn vào trong rừng thì phải. Anh chàng da ngăm có bước đi nhanh như gió khiến Jamie phải chật vật theo cho kịp. Gió thổi xuyên qua những tán tre, tiếng xào xạc bị cuốn theo những lực hút vô hình, heo hút ảm đạm đến rợn người. Anh chàng mới quen dừng lại, kiểm tra một cái bẫy trên đường, nhặt lên một con gà rừng rồi lại tiếp tục đi, như thể anh nắm cả khu rừng trong lòng bàn tay. Jamie cảm thấy hơi lạnh, nó nghĩ rằng từ lúc nó rời ngôi đền đến giờ đã mấy tiếng đồng hồ, sợ rằng lễ hầu thánh đã tan và mẹ nuôi đang kiếm nó.

- Yên tâm đi, lễ hầu thánh phải đến chiều tối mới xong – Anh chàng ban nãy nói như thể đọc được suy nghĩ của nó.

Jamie cố chạy lên cho đuổi kịp anh ta:

- Sao anh biết?

- Một chút suy luận đơn giản thôi. Ở vùng này ít người, chỉ cần để ý chút sẽ biết.

Họ không nói gì nữa cho đến khi anh chàng dẫn Jamie đến một cái lán nhỏ ọp ẹp, có lẽ đã là bìa rừng vì tre đang thưa dần nhường chỗ cho ánh sáng mặt trời. Hất cằm chỉ cái chõng tre duy nhất trong lán ra hiệu cho Jamie ngồi đợi, anh chàng mới quen đi vào gian trong, một lúc sau trở ra với một đồ vật cầm trên tay.

- Cho em này. Chúng ta đi tiếp, sắp ra ngoài đường lớn rồi.

Jamie nhận từ tay anh chàng một chiếc chuông gió làm từ tre, những rung động làm chuông gió kêu lách cách rất vui tai.

- Cảm ơn! Sao anh lại cho em thứ này?

- Nó có thể mang lại may mắn.

- Thật à?

Anh chàng gật đầu:

- Đó là phong linh, sự hòa hợp giữa chuông và gió tạo nên âm điệu của đất trời, cỏ cây, nhật nguyệt. Nó cũng dẫn ta đến sự nhận biết về âm dương ngũ hành. Nếu em đặt chuông gió ở nơi thuận, nó có thể lan tỏa khí tốt.

Khi Jamie vẫn còn chưa hết kinh ngạc và thú vị với chiếc chuông gió cầm trên tay, họ đã ra đến ngoài đường lớn. Tạm biệt anh chàng mới quen, nó bước ngược lên những bậc thang đá để trở về ngôi đền. Bên trong, lễ hầu thánh vẫn đang diễn ra.

- Con đã ở đâu vậy? – Mẹ đỡ đầu hỏi khi Jamie quay trở lại, mắt bà liếc từ chiếc chuông gió Jamie cầm trên tay đến đôi giày đầy đất của nó.

- Chỉ xung quanh đây thôi mà – Jamie nhoẻn miệng cười. Nó chú ý thấy lúc bấy giờ bác Trung đang lên xin lộc của một ông hoàng mặc áo tím. Mọi người trong dòng họ đều chăm chú theo dõi dù tiếng hát chầu văn vẫn vang lên ồn ĩ. Ông hoàng ngậm tẩu thuốc, gật gù nghe hát, gieo xu đến lần thứ ba rồi nói: “Hàn ngay long mạch số chín lại thì nhà cửa mới yên ổn”.

Jamie không hiểu lắm về những điều ông hoàng nói nhưng cũng ngồi im theo dõi cho đến khi buổi hầu thánh kết thúc. Lúc đứng đợi mọi người dưới cổng đền để ra về, nó tình cờ gặp bà đồng ban nãy. Bà nhìn chiếc chuông gió nó đang cầm trên tay và hỏi:

- Ai cho cháu cái chuông gió này thế?

- Là một anh cháu gặp trên rừng, cao lớn, da ngăm, cháu chưa kịp hỏi tên – Jamie trả lời.

Bà đồng gật gù rồi nói:

- Thằng bé này khá quá! Cháu mang về treo ở cửa sổ phòng ngủ, sẽ có lúc cần đến.

Jamie làm như lời bà đồng nói. Đêm hôm ấy, tiếng chuông gió lách cách đưa nó vào giấc ngủ bình yên.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx