sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

05. Truyền thuyết hoa hồng xanh - Phần 1

5. Truyền thuyết hoa hồng xanh

Giữa tiếng gió tru dài ngút ngàn tưởng như bất tận, có một người bước đi vô định trên cánh đồng cỏ khô cháy âm ỉ, lác đác và hoang vắng. Ánh mặt trời nơi ráng chiều tàn nhẫn hắt bóng anh trải lên nền đất thành một vệt loang loáng đen, như thấm vào trong những cô độc của cát sỏi. Người ấy không lau mồ hôi trên trán, không dừng chân dù chỉ một phút để nghỉ ngơi, chỉ thầm lặng đi hoài, đi hoài như thế, phải chăng để tìm một chân trời trong vô vọng? Tôi chạy theo, gọi và kìm chặt người ấy lại, nhưng đôi bàn tay tôi giống như một ngọn gió mỏng manh, chẳng thể níu lại bất cứ thứ gì, dù là bước chân của anh…

1

Chuyện kể rằng thế gian tồn tại cuốn nhật kí ba màu: màu đen, để khắc họa một tâm hồn u tối, lạc lõng; màu bạc, nơi để viết vào đó những cảm xúc trôi nổi của một ngày hoang mang, lơ đãng, vô định; và màu xanh biếc như của bầu trời hay những bông xạ cúc lam, dành trọn cho những phút giây hạnh phúc của cuộc đời. Nội nói, khi nào có thể nhìn cả cuốn nhật kí chỉ với một màu lam, ấy là lúc con người ta hạnh phúc, trọn vẹn. Những lúc đó, tôi chỉ cười, và giấu ánh mắt của mình đằng sau trang giấy. Có nên chăng, nếu tôi chỉ cho nội thấy, thế giới tôi nhìn được hoàn toàn không tồn tại màu xanh?

Cũng như cuốn nhật kí đang nằm trên tay tôi vậy. Hai năm trước, khi tỉnh dậy trong bệnh viện với kí ức trống rỗng và cuốn sổ bìa nâu sờn gáy là thứ duy nhất mang trên người, tôi phát hiện ra những trang giấy màu xanh đã biến mất. Có hề gì? Đằng nào tôi cũng không cần sử dụng đến chúng. Gấp lại cuốn nhật kí, tôi nhìn ra chân trời xa xăm, nơi thoang thoảng một dải sáng nhạt nhòa màu sữa đục, lốm đốm những vảy mây đen âm u nặng trĩu nước. Đã hơn một lần, tôi mơ về giấc mơ ấy. Người thanh niên là ai, tôi không biết, cũng chẳng bao giờ nhìn rõ mặt anh trong giấc mơ. Những hình ảnh ấy được tôi xếp lại trong những trang giấy bạc, mơ hồ và tràn đầy những liên tưởng kì cục, huyền hoặc và hoang đường, hệt như màu sắc của chính giấc mơ đem lại vậy.

- Nội à, nếu như, chỉ nếu như thôi, ngày nào đó màu xanh biến mất, con phải làm sao?

- Đi tìm, con ạ - Nội tôi mỉm cười hồn hậu – Hạnh phúc không biến mất hoàn toàn, chỉ là con có sẵn sàng để tìm nó hay không thôi.

Nhưng rồi nội lại nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngại. Tôi quay đầu tránh ánh mắt ấy. Nội từng nói, từ khi tỉnh lại, tôi không hoàn toàn là tôi nữa. Đó là nội nói, còn tôi chẳng nhớ chút xíu nào về cảm giác của những năm tháng xưa cũ ấy. Nó mờ nhạt, giống ảo ảnh, hoặc một cái gì đó như chiếc gương thần xanh đã vỡ tan thành nhiều mảnh và thất lạc về phía bên kia của đường chân trời. Nếu như những dòng kí ức ấy trước kia được xếp ở ba mảng màu rõ rệt, thì giờ nếu có thể, tôi sẽ gói chúng gọn vào trong những trang giấy bạc, chỉ bạc mà thôi.

Lặng lẽ bước ra ngoài ban công, một lần nữa, tôi ngước đầu nhìn trời. Bầu trời hoàng hôn cuối hạ đầu thu, lạnh lẽo với những cánh chim mảnh và cô độc, nhạt nhòa như tan biến dần vào cơn gió của bóng tối. Nhưng chúng vẫn còn là những con chim may mắn. Bên bờ sông đang lững lờ trôi kia, những đóa phong lữ rung rinh chiếc cánh mỏng tang, khát khao trong vô vọng được bay theo cơn gió để thoát khỏi sự tù túng của mặt đất, mà nào có được.

- Đến bao giờ, em mới thôi nhìn thế giới với màu mắt đó?

Tôi quay lại nhìn. Dan bước qua những viên gạch đen trắng như xếp thành một bàn cờ khổng lồ, lặng lẽ tiến về phía tôi. Màu da trắng cùng mái tóc sáng màu bạch kim khiến anh có gì đó không ăn nhập hoàn toàn với khung cảnh có phần u tối xung quanh. Tôi mỉm cười, không nói, hướng đôi mắt trở lại với bầu trời huyễn hoặc của mình. Dan đơn giản chỉ đến đứng bên cạnh. Thật lạ lùng, chúng tôi đã từng yêu nhau, nhớ nhau đến cồn cào, say đắm. Chúng tôi cũng từng chia li, để rồi mỗi người chìm đắm trong sự đau khổ và giày vò tưởng chừng như không thể nguôi ngoai. Đúng, anh là một phần của quá khứ xáo trộn trong tôi, một phần của cái kí ức bàng bạc mà tôi đã cất sâu dưới đáy tim. Vậy mà giờ đây, dưới bầu trời trải dài bất tận tưởng chừng như vô hạn, tôi vẫn có thể đứng bên anh như một người bạn, cùng anh đón chờ khoảnh khắc cuối cùng của một ngày, lặng lẽ, nhưng phần nào đó yên bình…

- Thật buồn! – Tôi nói – Giá như có ai đó có thể trả lời giúp em…

Một cơn gió từ đâu thổi tới, nhởn nhơ cuốn quanh bờ vai tôi, lành lạnh.

Thu qua, đông đến, hơi thở của gió đọng trong từng giọt sương buổi sớm, lạnh đến tê tái. Giá như dòng sông có thể đóng băng, ít ra, phong lữ cũng không cần phải thấy từng cái run lẻ loi cô độc của nó phản chiếu lại trên mặt gương như thế. Nhưng nó vẫn sống, kiên trì, bền bỉ, để chờ đợi điều gì?

Xuân về, gió mơn trớn, đùa bỡn, vui vẻ. Phong lữ run rẩy co mình giữa một góc màu xám của đất trời. Ai bảo cứ xuân là đẹp?

Rồi hạ ùa tới, nhanh và mạnh như một cơn lốc. Gió hòa vào tâm trạng của bầu trời, tàn nhẫn phả cái nóng vào từng cánh hoa. Cảm giác như sắc tím đã nhạt nhòa dần…

Mùa thu. Lá vàng rơi. Phong lữ gần như héo úa.

- Nội ơi! – Tôi thảng thốt gọi.

Nội lau từng giọt nước nhỏ đang nhẹ tuôn ra khỏi khóe mắt tôi, thì thầm:

- Đừng khóc. Hãy để dành cho đến khi nước mắt con có thể biến thành màu xanh. Đi đi con, cho đến khi nào con tìm thấy…

Rồi bàn tay nội lạnh ngắt, tuột ra khỏi bàn tay của tôi…

Đông về.

Màu xanh ở đâu hả nội?

- Cho anh biết, hai năm trước, có chuyện gì đã xảy ra với em? – Dan hỏi.

- Giá như em có thể nhớ - Tôi lặng lẽ nói, hướng ánh mắt về phía đóa phong lữ bên bờ sông...

Có một loài hoa mà tôi vẫn gọi tên

Loài hoa của những hành trình dài bất tận Loài hoa của những nhớ nhung sầu hận Loài hoa duy nhất không yên phận là hoa... Bên bờ sông lững lờ nước chảy Đóa phong lữ buồn in bóng sâu cay Chìm trong khát khao bay cùng cơn gió Nắng đốt con tim gió nào có hay? Từng chiếc cánh mỏng tang rung khẽ Phong lữ buồn chớp nhẹ bờ mi Để tháng ngày đầy những vọng suy Để giọt sương rơi vỡ tan mặt nước... Ngày qua ngày, gương bầu trời vẫn chảy Tim vẫn đau nhưng mắt chẳng còn cay Từng cánh hoa rụng rời màu tím biếc lặng lẽ hạ mình theo cơn gió heo may...

Phải chăng, dòng chảy của nước chính là cái bóng của cơn gió đang nhẹ lướt trên bầu trời xanh kia?

Khi những cánh hoa phong lữ cũng không còn, tôi biết mình nên đi.

Con đi tìm màu xanh, nội ạ!

Bóng người con trai đổ dài bên cột đèn đường khi đêm đã buông. Căn nhà nhỏ ấy đóng cửa kín mít, yên ắng và không còn sức sống.

Người con gái đó đã đi xa rồi…

Hồi lâu, Dan thở dài:

- Anh mất em rồi, đúng không?

2

Tôi giơ bàn tay hướng lên bầu trời xanh ngắt. “Này, đây có phải màu xanh mình cần tìm không nhỉ?” – tôi tự hỏi. Màu xanh của trời in xuống màu xanh của biển, bất tận. Gió cuốn vị mặn mà hương biển trườn qua mái tóc tôi. Người hướng dẫn viên du lịch đi qua, mỉm cười.

Đây là đầu mối! Đây là những gì tôi ghi lại trong những trang nhật kí màu đen. Hai năm trước khi chia tay Dan, tôi đã tham gia hành trình này để tìm lại cho cuộc sống chút cân bằng. Muốn tìm lại kí ức, tất phải bắt đầu từ đây...

- Này, cô gái, đừng nói cô lại vừa chia tay với một ai đó đấy chứ?

Tôi chớp mắt nhìn anh chàng hướng dẫn viên du lịch, một người có thân hình rắn rỏi, vạm vỡ, da ngăm và ánh mắt thân thiện.

- Cô không nhớ tôi? Tôi từng là hướng dẫn viên của cô hai năm về trước.

Tôi mỉm cười bối rối:

- Xin lỗi, hai năm có lẽ đã xảy ra quá nhiều chuyện.

- Không sao! – Anh ngồi xuống cạnh tôi – Thế giới luôn vận động theo những dòng chảy mà. Nhưng cũng vì thế, thật tuyệt vời là chúng ta có thể gặp lại nhau.

Tôi bật cười:

- May mắn là dòng chảy của anh vẫn giữ nguyên một hướng! – “Mong rằng của mình cũng vậy”, tôi nghĩ, đưa ánh mắt ngắm nhìn những đợt sóng cuộn trào vỡ tan nơi bờ đá.

Ngày thứ nhất của cuộc hành trình, con thuyền rời cảng và chạy đua cùng những đàn cá lấp lánh bạc lướt qua mạn thuyền. Khung cảnh xung quanh đẹp đến lạ lùng, và trong khi du khách đang sôi nổi chuyện trò, tôi chỉ ngồi im một chỗ. Người hướng dẫn viên đi qua tôi nhiều lần, để ý đến tôi nhiều hơn một ánh mắt.

Ngày thứ hai, sóng nhiều và dữ dội hơn ngày thứ nhất. Con thuyền gập ghềnh chao đảo. Nhiều du khách yếu tim say tới mức phải nằm trên giường cả ngày. Tôi vẫn thản nhiên đứng vững trên mũi thuyền, dang tay ra, biến mình thành chú chim nhỏ nhẹ lướt trên thiên đường.

Ngày thứ ba là một ngày rực rỡ nắng, con thuyền cập bến một hòn đảo nhỏ mọc đầy hoa hồng dại nhiều màu sắc. Du khách vui vẻ bước xuống thuyền, thư thái hít vào lồng ngực hương vị tinh khiết của hoa và đất. Người không say đã kịp chụp những bức ảnh đầu tiên làm kỉ niệm, người say tuy còn mệt nhưng cũng mừng rỡ với ý nghĩ ít ra mình đã thoát khỏi cái nơi gần giống như nhà tù giam lỏng đó. Tôi không phải người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng bước xuống thuyền. Và tôi chẳng thuộc nhóm nào trong số họ.

Người hướng dẫn viên đưa chúng tôi đến một khu nhà nghỉ kiểu dân dã xây dựng hoàn toàn bằng gỗ nằm bìa rừng. Tất cả mọi người đều đã ổn định. Anh ra hẹn buổi chiều chuyến tham quan sẽ bắt đầu.

Đôi khi tôi cứ có cảm giác mình chưa bao giờ thực sự tới đây. Tôi không thể thôi miên mình rằng những kí ức của chuyến du lịch năm đó vẫn còn, chỉ là đang bị bỏ quên nằm lại nơi góc sâu vô định nào đó của ngăn kéo tâm hồn, chờ một ngày kia chiếc chìa khóa được tìm lại. Nếu ai từng cho tôi uống một liều thuốc quên lãng, liều thuốc ấy có lẽ đã quá hoàn hảo mất rồi. Tôi ngắm những sản vật trưng bày tại bảo tàng mà có thể tôi đã từng ghé qua, ăn những đặc sản người ta giới thiệu trên hòn đảo mà có lẽ tôi đã từng thử, tròn mắt ngắm nhìn những trò xiếc vui nhộn người ta diễn trên đường phố giống như là lần đầu tiên được xem, mọi cảm giác đều là thật. Đêm về, tôi đắm mình trong bất lực, trong chiếc bẫy trống rỗng của kí ức, không gì có thể thoát ra.

Cứ thế, mọi thứ trôi qua trong chậm rãi và mơ hồ. Đêm cuối cùng của kì nghỉ, tôi không muốn ngủ. Đi bộ trên những dải đất nhạt màu giữa rừng và biển khiến tôi thấy thư thái. Tôi sắp xếp lại mọi thứ trong đầu. Nếu cứ thế này trở về, tất cả chỉ là con số không, tôi sẽ mãi mãi không biết được điều gì xảy ra trong hành trình năm đó. Tôi đi xa hơn, đi như người mộng du, đi mà không biết mình đang đi đâu, đi như thể không có điểm dừng. Cho đến khi con đường của tôi bị chặn lại bên bờ một con sông nhỏ mọc đầy những cây phong lữ lơ thơ tỏa bóng xuống mặt nước. Cánh hoa phong lữ vẫn lững lờ trôi, cuốn theo dòng sông chảy ra biển cả mênh mang. Phía xa xa, nằm giữa biển, một đốm sáng lập lòe lúc ẩn lúc hiện. Như điểm đến bất tận của màn đêm, như thể là cái đích cuối cùng trong hành trình phong lữ, tôi bị thu hút dần về phía ấy. Ven bờ, một con thuyền gỗ nhỏ đã nằm đó từ khi nào. Tôi lên thuyền. Nếu đây là định mệnh, tôi nhất định phải xuôi dòng.

“Cô lại đi về phía ấy, đúng không? Giống như hai năm về trước. Nơi ấy có lẽ dành cho cô, nơi ấy có ai đó cũng đang chờ cô, có lẽ…” – người hướng dẫn viên đứng sau một gốc cây, mỉm cười nhìn con thuyền xa dần nơi bờ sóng. Gió bắt đầu nổi lên, mạnh dần…

Con thuyền chao đảo. Gió đang lớn, cuốn sóng chập chờn. Ánh đèn của ngọn hải đăng còn xa quá. Tôi không muốn bỏ cuộc, tiếp tục dấn thân mình vào biển đêm mờ tối. Nhưng sóng bắt đầu lớn dần, cuốn con thuyền tôi vào những hồi xoáy tròn không dứt. Cánh hoa phong lữ chìm xuống mặt nước. Thuyền quá nhỏ, nước tràn vào tròng trành, ướt đẫm. Tôi ôm lấy thuyền, ôm lấy mình, ôm lấy ánh sáng ngọn hải đăng ve vuốt. Giữa trời và biển, chỉ còn lại tôi và niềm tin mơ hồ xoay tròn trong những điệu vũ kéo dài của bờ sóng.

3

Hình như ngoài kia mưa đang nặng hạt. Hình như ngoài kia gió lạnh đang thổi. Hình như ngoài kia bão đang đang ru trên mặt sóng. Ngoài kia, mọi thứ đều hỗn loạn. Chỉ còn tôi an toàn, trong một bờ vai ấm áp, trong một đôi mắt dịu dàng, trong một giai điệu nhẹ như mây trôi bồng bềnh của đại dương cầm đâu đó thoảng qua tai nhẹ bỗng. Tất cả đều êm ái ru tôi vào một giấc ngủ yên lành.

Khi tôi tỉnh dậy, bão đã câm lặng từ lâu. Nơi tôi đang ở không phải là con thuyền giữa đại dương, mà là một căn phòng như trong lâu đài cổ của nàng công chúa, có ánh nến, có thảm đỏ, có đại dương cầm cổ đen bóng, có bức rèm trắng khiết tinh bay nhẹ nhàng bên cửa sổ. Tôi đi qua rất nhiều phòng trong lâu đài, nơi đâu cũng toát lên một vẻ đẹp cổ điển, nhưng hoang vắng cô quạnh, không một bóng người, chỉ có điều, cảm giác ấm áp đêm qua, tôi biết là thực.

Tôi bước ra ngoài. Bầu trời rọi nắng khiết tinh, cánh đồng hoa trước mắt trải dài ngút ngàn, bất tận. Tôi sửng sốt, chậm rãi len lỏi qua từng mảng rừng hoa, đẹp đến mức tôi gần như đã khẳng định nơi đây là thiên đường, nếu như không phát hiện ra tòa tháp cao vợi bên cạnh tòa lâu đài, chính là ngọn hải đăng tôi tìm kiếm đêm qua. Ai đó đã cứu tôi ra khỏi cơn bão, ai đó đã đưa tôi lên hòn đảo này, ai đó đã cho tôi sự ấm áp và giấc ngủ yên bình, nhưng ai đó đã đi khuất khi tôi tỉnh giấc.

Hương hoa theo gió vờn qua mái tóc tôi, nao lòng. Nơi đây đẹp, nhưng buồn quá, buồn theo một cách không thể gọi tên. Toàn là những loài hoa đem lại cái buồn man mác. Khắp nơi xanh mượt một màu hoa lưu li, gợi liên tưởng đến câu chuyện tình của một chàng trai sẵn sàng hi sinh tính mạng dẫu sao mang về một loài hoa cho người mình yêu. Những bông hạnh đào trầm mặc trong gió, tượng trưng cho sự chờ đợi thầm lặng mỏi mòn của nàng Phyllip dành cho chàng Demophoon, nhưng khi chàng trở về, cô gái đã không còn trên cõi đời này nữa. Hoa cỏ chân ngỗng đầy màu sắc dưới nắng bình minh, nhưng chỉ khiến tôi nhớ lại câu chuyện về nàng Anemone bị nữ chúa hoa ghen sắc đẹp mà biến thành một bông hoa, để rồi sau đó, thần gió Tây Zephyr dần quên đi sự tồn tại của nàng, bỏ rơi nàng vào tình yêu câm lặng. Rồi những bông hoa mao địa đàng tím thẫm cho sự giả dối, hoa anh thảo muộn cho tình yêu thầm lặng, hoa bụi đường cho sự thờ ơ lạnh lẽo, hoa thạch thảo tượng trưng cho sự chia li, lẻ loi và cô độc. Tôi sững người, trong thế giới ý nghĩa của những loài hoa, đây đều là những bông hoa bị ghẻ lạnh.

Trong bữa tiệc màu sắc và vị hương bất tận của những loài hoa, chủ nhân của lâu đài này là ai, mà khiến vẻ đẹp của hoa trông buồn thảm và lẻ loi đến thế?

Tôi để mặc mình lạc bước trong sự bất tận của những rừng hoa. Nơi đây cô quạnh không bóng người, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy thân thuộc, cứ như là điểm dừng cho tất cả những lãng đãng mơ hồ trong kí ức bàng bạc của tôi vậy. Tôi dành cả chiều để khám phá từng bí mật trong mỗi khóm hoa, gió như thủ thỉ bên tai tôi những câu chuyện thần tiên dịu mát, sóng vỗ rì rào nơi bờ đá, cuốn cả hòn đảo vào âm thanh bình yên đến lạ. Tôi chợt nhận ra, dù nơi đây cô độc thế nào, tôi cũng muốn dành cho nó một tình yêu, hồn nhiên và trọn vẹn.

Buổi chiều, tôi trở về tòa lâu đài cổ kính. Trong phòng tôi đã sắp sẵn một bộ váy áo rất đẹp, và đồ ăn, với những chiếc bánh thơm lừng và giỏ trái cây ngọt mát. Li rượu sánh đỏ lấp lánh hắt ra những tia thủy tinh trong trẻo, hạ xuống khăn trải bàn trắng tinh màu nhiệm. Tôi nhìn quanh quất, vẫn không chút dấu hiệu cho thấy có ai đã từng ghé qua. Tấm rèm cửa vẫn phất phơ bay nhẹ, ngỡ như người làm ra tất cả những phép màu này chỉ là gió mà thôi. Đêm về, tôi đối diện với chiếc gương trong lặng lẽ.

Nhưng rồi sự ấm áp ấy trở lại trong giấc mơ. Như là có một bàn tay thật lớn đã đặt lên trán tôi, thu hết những hoang mang vô định và để lại trong tôi một giấc mơ đẹp đẽ. Bên ngoài trời đang mưa, tôi nghe thấy từng tiếng rơi tí tách ủ dột, nhưng có ai đó vẫn đang ở bên tôi, canh cho tôi giấc ngủ an lành. Tôi đã chìm trong giấc mơ sâu đến nỗi không thể mở mắt, chỉ biết rằng bên tai tôi, tiếng dương cầm vẫn lặng lẽ ngân từng phím, vang vọng trong đêm dài êm dịu.

The rain beats hard at my window

While you, so softli do sleep

And you can’t hear the cold wind blow

You are sleeping so deep…

Outside its dark, the moon hiding

By starlight onli I see

The hosts of the night-time go riding

But you are safe here with me…

Cứ thế, hàng đêm, giấc mơ tôi bình yên trong một vòng tay bảo vệ vô hình, ấm áp. Nhưng mỗi khi tôi choàng tỉnh giấc, chỉ còn lại tôi với bình minh và những cơn gió biển tru dài miên man, bất tận. Rồi mỗi buổi chiều ngồi giữa rừng hoa ngắm về biển cả xa mờ, tôi luôn để mình chìm trong những câu hỏi không lời giải đáp. Tại sao người ấy không bao giờ xuất hiện trước mắt tôi? Tại sao người ấy chỉ trở về khi tôi đã ngủ say, và lại ra đi khi bình minh chưa kịp ghé? Tôi như chìm nghỉm trong đại dương của những mơ hồ hỗn độn, chỉ duy nhất có một điều khiến tôi tỉnh táo… Dù người ấy là ai, dù người ấy có trốn tránh tôi thế nào, nhưng có lẽ, có lẽ, từ sâu thẳm trong giấc mơ yên bình nhất, tôi đã phải lòng người ấy mất rồi.

Người ấy là điều duy nhất, níu kéo được cánh hoa phong lữ ẩn sâu trong tôi.

Đôi khi, tôi gọi người ấy là màn đêm bí ẩn, lúc khác, tôi lại gọi anh là chàng trai của biển, nhưng phần lớn thời gian, tôi gọi tên anh bằng những khoảnh khắc bình yên dịu mát. Tôi nhớ về anh nhiều hơn mức cần thiết, đặt anh vào những mộng tưởng của riêng tôi, trong trẻo và thần tiên đến lạ. Tôi hạnh phúc ăn những đồ ăn anh chuẩn bị cho, uống li rượu vang như thể có anh cụng li uống cùng trước mắt. Cũng đã có lần, tôi thử ở lì trong phòng cả chiều chờ anh xuất hiện, nhưng những khi đó anh sẽ đặt đồ ngoài cửa phòng ngủ, lặng lẽ đến nỗi chẳng bao giờ tôi nghe được tiếng bước chân. Anh luôn tránh né tôi, nhưng có sao chứ? Chỉ cần biết rằng hàng đêm mỗi khi những vì sao sà xuống ngọn hải đăng thần bí, anh sẽ trở thành chàng kị sĩ trong chuyện cổ, canh giữ những giấc mơ lấp lánh của tôi, đã là quá đủ để tôi hạnh phúc.

4

Rồi cuối cùng ngày ấy cũng đã đến, cái ngày mà tôi thực sự được thấy người ấy. Đó là một đêm đầy bão, đêm ru tôi ngủ trong những lo âu và sợ sệt mơ hồ. Không gian lạnh lẽo quanh tôi. Bàn tay anh đâu rồi, sự ấm áp của anh đâu rồi, con tim tôi đầy ngổn ngang, thổn thức. Trong giấc mộng hỗn loạn ấy, anh đang dần rời xa khỏi vòng tay của tôi. Đêm phủ dài lên bóng anh, lúc ẩn lúc hiện, như chỉ là bóng ma của cơn gió. Tôi thảng thốt muốn gọi, nhưng tôi chẳng biết gọi như thế nào, tôi không biết tên anh, không biết anh là ai. Tôi hoang mang, vô định.

Rồi tôi choàng tỉnh giấc. Trời chưa sáng, vẫn một màn đêm đầy bão gào thét quanh căn phòng. Cửa sổ phất phơ, tấm rèm treo ướt đẫm. Kề bên giường tôi, bóng một người con trai phủ phục, bất động. Nước từ phục trang người ấy rỏ xuống sàn phòng từng giọt, hòa vào mùi tanh nồng của máu. Bàn tay anh buông thõng, trắng bệch, vấy máu, khi tôi cầm vào, nó lạnh ngắt.

Tôi muốn òa khóc. Tôi đã làm mọi thứ trong vô thức. Đỡ người con trai ấy dậy, đặt anh lên giường, sưởi ấm cho anh, lau máu từ vết thương trên trán anh. Người trước mắt tôi có mái tóc nâu sẫm, da trắng, bờ mi dài, sống mũi thẳng, nhưng bờ trán nhăn lại như thể chứa đựng đầy những ưu tư thầm kín, dù chỉ trong giấc mơ. Người ấy có một vết sẹo mờ trên mí mắt trái, nếu đôi mắt ấy mở, chắc hẳn vết sẹo sẽ bị che đi, cũng che giấu luôn sự khắc nghiệt mà anh phải chịu đựng. Khi tôi chạm nhẹ vào vầng trán anh, hình như anh mỉm cười rất khẽ, nhưng dường như nụ cười ấy càng làm tôi thấy đau lòng hơn, nụ cười như thể chất chứa những đau thương chẳng thể gọi thành tên, những đau thương mà tôi không thể thấu. Đêm đó, tôi chỉ biết thức canh cho anh chìm vào giấc mơ lặng lẽ, đem lại cho anh sự ấm áp mà anh đã từng trao tặng cho tôi.

Sáng hôm sau, bình minh đến muộn trong những xám xịt của bầu trời và mặt đất. Bàn tay tôi đang nắm khẽ động đậy, người con trai trước mắt tôi từ từ mở mắt. Anh nhìn tôi thật lâu, thật lặng lẽ, cái nhìn sâu lắng trầm mặc, khắc khoải xa xăm.

- Cô không ngủ sao?

Anh hỏi khẽ. Tôi lắc đầu. Anh định ngồi dậy, nhưng loạng choạng. Tôi vội đẩy anh nằm xuống, xót xa, anh còn yếu quá.

- Nằm tiếp đi – Tôi nói – Với vết thương đêm qua, anh không thể dậy được bây giờ đâu.

Anh bối rối, nhìn tôi bằng đôi mắt cảm kích. Tôi chỉ mỉm cười nhẹ, lẳng lặng đứng lên rót cho anh một cốc nước ấm. Suốt khoảng thời gian đó, tôi cứ có cảm giác mắt anh đang dõi theo từng cử động của tôi. Và như thế, tôi trở thành người chăm sóc cho anh những ngày vết thương còn chưa lành lặn. Lạ lùng thay, mỗi khi tôi cần, đồ ăn luôn sẵn sàng dưới bếp. Tôi nấu cho anh những món ăn thật ngon, hái hoa trang trí bên giường anh nằm, thức khuya đọc truyện cho anh nghe và vén rèm cửa sổ để anh được thưởng thức bình minh mỗi sáng. Đó là những ngày ngọt ngào dịu dàng nhất trong quãng thời gian mà tôi có thể nhớ. Nếu như có cuốn nhật kí ở đây, tôi nhất định sẽ viết tên anh trong những trang nhật kí màu xanh hạnh phúc. Tôi luôn hết lòng với anh cũng như anh luôn nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng nồng ấm, nhưng chỉ thế thôi, chúng tôi nói chuyện với nhau không nhiều. Mặc dù đêm đêm, cảm giác anh đem lại cho tôi vẫn không bao giờ thay đổi, là cảm giác được chở che bao bọc trong những giấc mơ thần tiên dịu mát.

Tôi chẳng bao giờ thắc mắc nơi đây là đâu, anh là ai, tại sao tôi lại có mặt ở đây, tại sao anh không hề xuất hiện những ngày đầu tiên khi tôi còn bỡ ngỡ. Điều duy nhất tôi biết là tên thật của anh: Ken. Tôi luôn cảm giác Ken có điều gì đó muốn giữ kín trong lòng, và tôi sợ rằng những câu hỏi của tôi một ngày nào đó thốt ra có thể khiến cho mọi chuyện không còn tự nhiên như lúc này nữa. Miễn tôi làm tốt công việc của mình ở hiện tại, và anh vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt này, vậy là được. Một ngày nào đó, nếu Ken thực sự thấy tôi đủ tin tưởng, thực sự cảm thấy muốn chia sẻ cùng tôi, tự anh sẽ nói ra thôi.

Cứ thế, tôi ru mình trong những mật ngọt của buổi sớm mai, thi thoảng lại hát lên một lời ca vui vẻ, cho con tim đang hồn nhiên trở lại. Ken cười điệu bộ nhí nhảnh của tôi, anh bình phục nhanh hơn tôi nghĩ. Đã có những chiều, tôi dìu anh ra bãi đá bờ biển, ngắm hoa ngắm trời, hải âu bay lượn thanh bình trên ngọn hải đăng lộng gió. Rừng hoa vẫn thế, như thể nơi đây không tồn tại xuân hạ thu đông, lúc nào cũng rực rỡ những chùm hoa đầy màu sắc. Con tim tôi nhẹ bẫng, hòa vào nhịp đập của sóng rì rào vuốt ve bờ đá, vào nhịp bay của từng cánh chim trên trời cao quyện đầy hương hoa thơm ngọt.

Những hình ảnh lưu lại của mùa hè năm đó trong ngăn kéo kí ức là những gì tuyệt diệu nhất mà cho đến mãi những ngày về sau, tôi biết rằng tôi sẽ không thể nào quên.

Ken bình phục hoàn toàn. Anh lại tiếp tục hành trình rong ruổi của mình ngoài biển cả xa xăm, nhưng trở về tòa lâu đài có ngọn hải đăng nhiều hơn trước, thi thoảng, mang cho tôi một thứ quà lạ nào đó mà anh tìm được. Tôi không hiểu Ken đi bằng cách nào, chỉ biết rằng khi tôi tỉnh giấc, Ken đã không còn ở đó nữa, nhưng đêm đến, Ken lại trở về thành người bảo vệ cho cảm giác trong tôi. Nhưng rồi những ngày êm đẹp cũng chẳng kéo dài được mãi. Một chiều nọ, Ken trở về trong ưu tư phiền muộn, rồi lẳng lặng chuẩn bị một chiếc thuyền buồm nhỏ. Khi anh nói với tôi bằng một giọng điệu ngập ngừng và đôi mắt không nhìn thẳng, anh sẽ đưa tôi trở về đất liền, tôi bàng hoàng, sửng sốt. Nhưng rồi tôi kìm nén cảm xúc, quay mặt đi.

- Nếu đó là điều anh muốn… – Tôi nhún vai, nhưng cổ họng nghẹn ứ.

- Tôi xin lỗi – Anh cúi đầu – Không phải tôi không mến cô, không phải tôi không muốn cô ở đây… chỉ là… nơi đây không giống những gì cô tưởng tượng, tôi không giống với những gì cô tưởng tượng… Đây là nơi cứu giúp những vị khách lạc bước trên biển, trước khi đưa họ về cuộc sống. Nhưng không ai biết được sự nguy hiểm tiềm ẩn ở hòn đảo này…

- Lúc nào cũng là bí mật – Tôi cười buồn – Tôi nên về… về chuẩn bị… thì hơn…

Nói rồi tôi quay lưng bước đi, không đủ sức nhìn lại khuôn mặt Ken lần nữa. Mắt tôi nhòa đi, nhưng không khóc. Tôi khóc làm gì chứ? Người ấy đã không muốn giữ tôi ở lại, thì tôi còn ở lại làm chi nữa? Người ấy đã không muốn chia sẻ bí mật gì với tôi, tôi còn hi vọng được nữa chăng? Nếu màu xanh ấy không dành cho tôi, ra đi là cách tốt nhất để quên hết tất cả, để mọi thứ trôi vào dĩ vãng, rồi tôi sẽ quên nhanh thôi mà …

Ken để tôi ngủ một đêm bình yên cuối cùng trước khi bình minh ló rạng trên hòn đảo nhỏ sớm hôm sau, đánh dấu cái ngày mà tôi phải rời khỏi anh, rời khỏi đảo.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx