sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

05. Truyền thuyết hoa hồng xanh - Phần 2

Thuyền buồm rẽ sóng ra đi trong lặng lẽ, trong màu xám xịt của bầu trời. Trên thuyền có đầy những hoa, không hiểu Ken đã mang lên từ khi nào nữa. Tôi cười buồn: “Chút an ủi cuối cùng”, nhưng cũng thầm cám ơn sự tinh tế của Ken. Khuôn mặt Ken đầy lo lắng, trầm mặc, vầng trán nhăn lại, đôi mắt chất chứa buồn. Anh không nói với tôi nửa lời, chỉ chăm chăm nhìn về phía bầu trời xa, như sợ rằng một điều gì đáng sợ sẽ đến. Cho đến bây giờ, khi đã sắp phải rời xa anh, tôi vẫn cảm thấy đau vô vàn khi phải đối diện với tất cả những ưu tư của anh, lo lắng vì anh. Anh sẽ mãi như vậy sao? Mãi mang cái vẻ khắc khổ đó, cô độc đó, khiến tim tôi xót thương mà chẳng thể làm gì được cho anh, bất lực…

Gió nổi lớn hơn, bầu trời xám xịt hơn, khó có thể nhìn được xa, hoặc như thể có một màn sương mờ đục đang dần bao quanh con thuyền, cô lập chúng tôi giữa biển khơi. Ken nhíu mày, khuôn mặt lo lắng hơn trước. Anh vội vã ra lệnh cho tôi vào bên trong và chạy lên trên quan sát. Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau, con thuyền chòng chành quá mức khiến tôi không thể ngồi im, những bó hoa Ken chuẩn bị trên thuyền rơi xuống tả tơi, dập nát.

Khi tôi chạy ra đến ngoài, một hình ảnh đáng sợ đang diễn ra trước mắt, hơn tất cả những gì tôi từng hình dung về một trận bão biển, tôi bám chặt lấy một thanh xà, quan sát. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, như là sắp đặt của số phận. Trời tối sầm lại, mưa xối xả, gió không ngừng gào thét, từng đợt sóng gập ghềnh lên xuống, cơn lốc xoáy khổng lồ hình thành từ sóng đang dần tiến đến chỗ chúng tôi. Ken đã hạ buồm xuống, đứng mũi thuyền, hét tôi quay trở lại, nhưng tôi sợ một mình anh không thể đương đầu nổi với bão, sợ rằng tôi sẽ mất anh vào trong lòng biển khơi dữ dội.

Ken dang tay ra, gió thổi qua anh vùn vụt, như thể gió của cả thế gian đang tập trung lại nơi đây, sẵn sàng thổi tung mọi thứ trên hành trình của nó. Nhưng Ken đang đứng rất vững nơi mũi thuyền, như là vị thần vĩ đại của gió, điều khiển chúng chặn lại cơn lốc xoáy của đại dương đang tiến đến nhanh dần bằng tốc độ tia chớp.

Gió bão và lốc xoáy đâm đầu vào nhau, cột lốc vỡ tan thành những đợt sóng thần bắn tung tóe, đổ ập xuống sàn thuyền dữ dội. Con thuyền gần như chìm nghỉm vào bọt sóng. Nhưng chỉ một giây sau, nó lại trồi lên mạnh mẽ, hất phăng làn nước trả lại biển khơi đục ngầu, giận dữ. Tôi ướt sũng, bám lấy được cột thuyền đã là quá khó khăn, nhiều khi chỉ trực trượt văng ra khỏi sàn thuyền mà bị nuốt chửng vào cái miệng đen ngòm của bờ sóng. Đâu đó bên tai tôi, tiếng hét của Ken vọng lại, biến dạng bởi gió: “Có sao không?”. Tôi dùng hết sức mình để đáp lại, nhưng không chắc là Ken có thể nghe thấy. Bên ngoài biển khơi kia, bão vẫn chưa muốn buông tha con thuyền nhỏ bé, vẫn muốn nhấn chìm chúng tôi trong sâu thẳm lòng nước đại dương, gào thét.

Có tiếng người như âm vang của sóng cất lên, một khuôn mặt khổng lồ lờ mờ xuất hiện trên làn mây xám xịt. Trời nổi sấm sét. Lần này, sóng hợp lại thành năm cuộn lốc xoáy, mang trên mình đầy những vỏ ốc sắc nhọn, tiến dần từ năm hướng bao quanh thuyền chúng tôi. Ken hét lên:

- Penta, ông muốn làm gì tôi cũng được, nhưng hãy để cô ấy trở về!

Tiếng người ban nãy còn lớn hơn trước, rền vang như những hồi sấm không có điểm dừng. Khuôn mặt đáng sợ của người đàn ông khi nãy lại xuất hiện, rõ rệt hơn, nhưng vẫn chỉ như được hợp lại bởi mây, lờ mờ trên khuôn trời đen xám.

- Ngươi tưởng dễ dàng như vậy sao, Ken? Ồ, lạ thật! Theo ta nhớ, có bao giờ người yếu đuối và mất bình tĩnh như vậy đâu?

Lại một tràng cười nữa ầm ầm cất lên cuốn tung mặt sóng. Khi khuôn mặt ấy biến mất, cũng là lúc cả năm cơn lốc đang cùng ùa vào con thuyền chúng tôi nhanh như vũ bão. Gió của Ken vỡ tan trong sự bóp vụn của lực ép từ biển. Vào khoảnh khắc anh lao nhanh về phía tôi, tôi thấy nỗi sợ hãi hằn sâu trong đôi mắt anh, kéo sầm khuôn mặt anh tối đen trong mây mưa vần vũ.

Lực ép đáng sợ khiến con thuyền bị thổi tung lên và vỡ tan thành nghìn mảnh, tôi chỉ vừa kịp ý thức được một vòng tay vững chãi lao qua ôm chặt ngang eo mình, trước khi cơn đau dữ dội và một va chạm thật mạnh vào đầu khiến tôi ngất lịm đi trong lòng biển khơi và bão tố.

5

Sóng đang trôi dạt dưới chân tôi, gió trườn qua, lạnh ngắt. Toàn thân tôi đau nhức, tê dại. Mùi biển mặn nồng phả vào mặt, nhưng trong đó còn có mùi hương gì quen thuộc lắm, như hương hoa trên hòn đảo thần tiên. Nó khiến tôi lấy lại ý thức, nhớ lại tất cả những gì khủng khiếp vừa trải qua. Tôi vội vàng mở mắt

Tôi đang nằm úp trên bờ biển, nửa thân mình chôn vùi trong cát. Vẫn là hòn đảo nơi tôi sống thời gian qua, vẫn rừng hoa kia, vẫn ngọn hải đăng dẫn đường trong cơn bão. Ẩn sâu trong lòng cát, tay tôi nằm gọn trong lòng bàn tay Ken nắm chặt. Nhưng bên cạnh tôi, anh nằm sấp, bất động, khuôn mặt hướng về phía tôi bết máu. Vậy mà máu vẫn còn đang rỉ ra nơi vết thương gần thái dương, đỏ thẫm, đặc quánh.

Trái tim tôi thắt lại trong một nỗi đau không nói thành lời. Ken đã kiệt sức, anh ấy đã dốc kiệt sức để đưa tôi về đây. Cố kìm lại nỗi sợ hãi mơ hồ, tôi lấy hết sức mình đứng dậy, xốc Ken lên, dìu anh trở về tòa lâu đài cổ. Ken gần như đã bất tỉnh hẳn, đầu anh gục xuống, nhưng anh vẫn cố theo kịp bước chân rất chậm của tôi. Phải mất rất nhiều thời gian chúng tôi mới có thể vào tới lâu đài, nhưng khi tôi định đưa Ken vào phòng mình, như trước kia, một lần nữa anh lại gượng dậy, thì thầm rất khẽ:

- Lên tầng ba!

Tôi làm theo lời Ken nói. Trước kia khi khám phá lâu đài, toàn bộ các phòng ở tầng ba đều khóa, tôi không thể vào được. Ken là chủ nhân của tòa lâu đài, chắc hẳn anh đã giữ rất nhiều bí mật trong đó. Ken đưa tôi chìa khóa một căn phòng. Tôi đưa anh vào bên trong, giúp anh thay áo, đặt anh nằm xuống giường. Ken một lần nữa gượng mở mắt, thì thào:

- Thuốc trong chiếc lọ thủy tinh vàng trên kệ. Tôi bị trúng độc từ gai nhọn vỏ sò trong cơn bão. Độc biển.

Tôi nhanh chóng làm theo những gì Ken nói. Cái lọ thủy tinh ấy rất lớn, nhưng số thuốc bên trong chỉ còn lác đác vài viên. Tôi lấy cho anh một viên thuốc vàng óng ánh. Trước khi uống, Ken còn kiên quyết bắt tôi trở về phòng nghỉ ngơi cẩn thận, rồi mới uống trọn viên thuốc vào người và ngay lập tức chìm vào giấc ngủ sâu chóng vánh.

Tôi không muốn đi. Chờ khi Ken ngủ, tôi trở lại chăm sóc cho anh, giữ giấc ngủ anh an toàn giống như những đêm về trước. Tôi lấy khăn ướt lau sạch vết thương cho Ken. Trán anh đang nhăn lại, mắt nhíu không dứt, như thể đang gặp một cơn ác mộng, môi anh mấp máy một từ gì đó mà tôi không thể nghe ra. Tôi nắm chặt lấy bàn tay của anh, tay còn lại đặt lên trán, che mắt anh khỏi ánh sáng bên ngoài. Ken dần yên giấc trở lại. Tôi ngồi gục bên giường, một lần nữa ngắm nhìn anh trong câm lặng.

Bỗng nhiên, có cái gì đó rất lạ đang diễn ra. Một luồng khí mơ hồ màu đỏ trong veo hơi tanh mùi máu đang dần thoát ra từ vết thương trên người Ken, như làn khói, bắt đầu bay nhẹ về phía cánh cửa khác trong phòng anh. Tôi gần như đã hét lên, nhưng rồi tự giữ cho mình bình tĩnh trở lại. Ken vẫn đang say giấc, đôi mắt nhắm nghiền không chút vướng bận, anh không sao cả, điều ấy khiến tôi thấy an tâm hơn một chút.

Tôi thận trọng đi theo hướng của làn khói đỏ. Đó là một cánh cửa nhỏ nhưng rất đẹp, màu trắng và chạm khắc những hoa văn màu vàng kiểu cổ, đầy bí ẩn và khêu gợi. Hít một hơi thật sâu, tôi mạnh dạn đẩy cửa bước vào.

Căn phòng bên trong khiến tôi sửng sốt. Không, đây không phải là một căn phòng. Đó là mảnh đất bao la chìm trong màn đêm huyền hoặc, đầy những sao lấp lánh trên bầu trời. Khắp nơi trên mảnh đất đó sáng rực một màu xanh thần tiên.

Tất cả, tất cả những bông hoa đều phát sáng.

Trải dài như bất tận, đây là cánh đồng của những bông hoa hồng xanh.

Luồng khí đỏ khi nãy bay vào đậm đặc dần, tụ lại mảnh đất gần chân tôi, từ đó, một chồi non nhú lên rất nhanh, rồi ra nụ, nụ nở thành hoa, cả quá trình diễn ra trong tích tắc của giây đồng hồ, trước mắt tôi, một bông hoa hồng xanh đã hình thành.

Tôi bất giác đưa tay che ngang miệng…

Trong sâu thẳm những truyền thuyết cổ xưa nhất, tôi biết rằng: Hoa hồng xanh, loài hoa tượng trưng cho tình yêu bất diệt, là loài hoa duy nhất sinh được ra bằng máu của những kẻ đang yêu...

Ma lực của cánh đồng hoa hồng xanh cuốn chặt lấy chân tôi, khiến tôi không tài nào thoát ra được, không đủ sức để quay lưng bước đi. Trước mắt tôi, cánh đồng hoa quá đẹp, quá kì ảo nhiệm màu làm tôi không thể rời mắt. Dường như những bông hoa đang rướn mình cao lên nữa, lên nữa. Chúng nhún nhảy theo một điệu nhạc vô hình mê hoặc, cả cánh đồng thì thầm khẽ hát. Tôi không nghe thấy gì, nhưng rõ ràng là chúng đang hát, hát một bài tình ca, hát một câu chuyện kể, mọi thứ tôi đều cảm nhận được, không phải bằng tai, mà bằng con tim. Rồi cứ như thế, câu chuyện của hoa hồng xanh bắt đầu bước sâu vào tâm trí tôi, biến thành những hình ảnh như thể tôi đang được nhìn trước mắt, những hình ảnh có lẽ từ một câu chuyện kể đã rất xa, rất xa...

Giữa tiếng gió tru dài ngút ngàn tưởng như bất tận, trên một hòn đảo nhỏ trơ trụi, có một người bước đi vô định trên cánh đồng cỏ khô cháy âm ỉ, lác đác và hoang vắng. Ánh mặt trời nơi ráng chiều tàn nhẫn hắt bóng anh trải lên nền đất thành một vệt loang loáng đen, như thấm vào trong những cô độc của cát sỏi. Người ấy không lau mồ hôi trên trán, không dừng chân dù chỉ một phút để nghỉ ngơi, chỉ thầm lặng đi hoài, đi hoài, như để tìm một chân trời trong vô vọng. Mỗi bước chân người đi qua, nơi ấy lại mọc ra một loài hoa, cứ thế, cứ thế, cho tới khi trên đảo phủ đầy hoa, toàn là những bông hoa mang ý nghĩa không đẹp, những bông hoa của sự lạnh lẽo và lẻ loi, cũng như tâm hồn anh đang lẻ loi và lạnh lẽo. Bằng tôi tay trần vạm vỡ, bằng những quyền năng người thường không thể có được, chàng trai đã tự xây dựng trên hòn đảo một tòa lâu đài làm nơi trú ngụ, một ngọn hải đăng thật cao, thật sáng ở giữa đảo, ngọn hải đăng luôn giữ đèn, giữ lửa, giữ hi vọng và thắp niềm tin cho những con thuyền trôi nổi vô định trên biển trong đêm khuya lạc lõng.

Thế rồi, người con trai ấy trở thành người bảo vệ của biển. Mỗi một con thuyền gặp nạn trên biển, khi bão tố xảy ra, sóng dữ điên cuồng, anh lại có mặt ở đó, một mình chống chọi lại biển cả, chống chọi lại số phận bi thảm của hàng trăm con người bị thần biển ghi tên vào sổ chết. Hàng trăm người nợ ơn anh, nhưng anh không đòi hỏi bất kì sự trả công nào. Cứ như thế, hàng đêm trong căn phòng của tòa lâu đài cổ, người ấy đối diện với nỗi cô đơn không thể nào khỏa lấp, hiển hiện trong đôi mắt một màu tối đen và lạc lõng, để rồi khi bình minh lên, anh lại lao mình vào biển cả mênh mang, tìm đến bất cứ nơi đâu con người đang gào thét. Anh trở thành cái gai trong mắt thần biển, đã hơn một lần thần biển dùng sóng nhấn chìm anh, hãm hại anh, mỗi khi có mặt anh, cuồng phong lại nổi lên, giận dữ. Nhưng người con trai ấy vẫn một lòng kiên định, chẳng hề sợ trời sợ đất, bất cứ ai cần sự giúp đỡ của anh, anh sẽ luôn luôn ở đó.

Cuộc sống của anh cứ như thế trôi đi, vừa yên bình vừa dữ dội, vừa lặng im vừa dậy sóng, nhưng vẫn luôn là sự cô độc. Cho tới một ngày, một cô gái tình cờ theo gót chân của loài hoa phong lữ, lạc bước đến hòn đảo nhỏ nằm giữa biển khơi. Đêm trở về, anh lặng mình thấy người con gái đổ gục bên thềm tòa lâu đài cổ, không dám bước vào bên trong. Dáng nằm của người con gái dấy lên trong anh thứ tình cảm xót thương mà trìu mến. Anh đặt cô lên một chiếc giường nhỏ, trong căn phòng đẹp như của nàng công chúa trong cổ tích, với tấm rèm cửa trắng bay phất phơ và một đại dương cầm đen cổ kính. Khi cô chìm trong cơn ác mộng, anh đã ngồi đó, đặt tay lên trán cô, thu hết lại những hoang mang vô định và tỏa vào bên trong một sự ấm áp bình yên lặng lẽ. Anh chơi đàn, ru cô gái ngủ trong nụ cười còn đẹp hơn cả những loài hoa chìm trong sương buổi sớm.

Và anh đã yêu cô nhẹ nhàng như thế, yêu cô trong những giấc mơ thần tiên, trong những trong veo của nụ cười ngây thơ hồn nhiên không bụi trần vương víu. Anh giữ cô lại trong bao bọc của đôi bàn tay, trong sự an toàn mà anh đã luôn tạo dựng. Giữa rừng hoa ngút ngàn đầy màu sắc, cô như đóa hoa đẹp nhất mà anh có được, quý giá đến mức anh thầm hứa sẽ yêu cô hơn cả mạng sống của chính mình, đến mức anh tự hứa với bản thân, sẽ không bao giờ để bất cứ điều gì gây tổn thương đến cô, người con gái mà anh yêu say đắm.

Đáp lại tình cảm của anh, cô cũng yêu anh bằng thứ tình cảm hồn nhiên như thế, như tâm hồn cô mỗi khi ngồi kề bên anh và hát. Trước mắt cô, người con trai ấy là anh hùng, là người đặc biệt có thể cứu giúp cuộc đời của bao kẻ khác. Cô ngưỡng mộ anh, ngưỡng mộ những việc anh làm, và cô càng yêu anh nhiều hơn. Mỗi chiều ngồi bên bờ biển, cô thường hát cho anh nghe, nắm tay anh đi dạo bên những ve vuốt rất dài của bờ sóng. Cô đối xử với anh rất đỗi dịu dàng, nấu cho anh những món ăn thật ngon, bóp vai cho anh khi trở về sau những hoàng hôn mệt mỏi của công việc, hơn hết thảy, cô xua tan nỗi cô đơn đã hằn sâu trong đôi mắt anh, biến anh trở thành một chàng trai hạnh phúc. Đêm đến, cô lại nũng nịu áp má vào lồng ngực ấm nóng của anh, mỉm cười và chìm vào giấc mộng thật sâu và thật ấm. Cô có một cuốn nhật kí ba màu, tất cả những ngày tháng bên anh, cô đều ghi lại vào những trang màu xanh hạnh phúc.

Anh đã tưởng rằng mọi chuyện sẽ mãi bình yên như thế. Nhưng không, trên thế gian này, có lẽ không có gì là mãi mãi. Một đêm chìm trong bập bùng mưa bão, vị thần tiên ấy đã đến, trách cứ anh vì những tội lỗi trong quá khứ, vì những hạnh phúc anh đang nắm trong tay. Anh là kẻ không có quyền được hạnh phúc.

“Anh là dòng máu cuối cùng của dòng tộc quỷ dữ, Ken. Hãy nhớ điều đó. Các vị thần cho anh một cơ hội duy nhất để sống, để chuộc lại lỗi lầm của cả dòng tộc, chứ không phải để anh quên nghĩa vụ và hưởng hạnh phúc một mình trên hòn đảo này!”

Anh lặng người. Những lời vị thần ấy nói, từng chữ, từng chữ, đập vào tim anh như một lưỡi dao sắc bén, kéo anh trở lại với hiện tại dữ dội, với nghĩa vụ giữ sinh mạng ngàn năm của anh gắn liền với hòn đảo này. Anh hoàn toàn không phải người tốt, tất cả những việc trước đây, cứu người, hay gì chăng nữa, cũng không phải vì lòng tốt. Anh là kẻ ác, dòng máu chảy trong anh là dòng máu của cái ác, của tội lỗi. Tất cả những gì anh đang làm chỉ là để trả nợ, để chuộc lại lỗi lầm mà thôi.

Anh bước đi trong đau đớn. Nhưng rồi anh dừng lại, bắt gặp ánh mắt cô đang lặng lẽ nhìn trong bóng tối của một bức tường gạch bên ngoài tòa lâu đài cổ kính. Anh sững sờ. Cô nghe hết tất cả rồi. Ánh mắt cô hiện lên một xoáy vực, sâu không thấy đáy. Anh không biết cô nghĩ gì, nhưng anh sợ, rất sợ, sợ rằng cô sẽ coi khinh anh, sợ rằng tất cả những ngưỡng mộ trước kia của cô sẽ không còn nữa, sợ rằng tình yêu của cô dành cho anh từ trước tới giờ sẽ sụp đổ, vĩnh viễn.

Và anh trốn chạy. Anh không đủ sức đối mặt với ánh mắt của cô. Anh không đủ sức đối mặt với sự thật về số phận nghiệt ngã đang trói buộc lấy mình. Tất cả những mộng tưởng trước kia không còn nữa, dù anh có cố thế nào nó cũng không thể quay trở lại. Chỉ còn mình anh lang thang đêm dài, một lần nữa cô độc.

Và rồi, vào cái khoảnh khắc cuối cùng của màn đêm ngày hôm đó, anh đã quyết định. Nếu số phận không cho phép anh ở bên cô, nếu số phận không cho anh được hạnh phúc, anh sẽ đưa cô rời xa chính mình. Anh không có đủ can đảm để quên cô, nhưng anh không muốn cô nhớ về anh nữa. Anh không muốn cô nhớ cái kí ức khủng khiếp khi yêu anh, một đứa con của quỷ dữ, anh càng không đành lòng bỏ lại cô trong cái kết của mối tình chia li, đau đớn. Nên anh đã quyết định, quyết định đánh cắp tất cả những trang nhật kí màu xanh lưu giữ kí ức của cô trên hòn đảo, tất cả những khoảnh khắc mà anh không chắc khi biết sự thật, cô có còn muốn viết nó vào những trang nhật kí màu xanh nữa không.

Anh lặng lẽ trở về tòa lâu đài, ru hồn cô ngủ vùi trong một giấc mơ không đầu không cuối. Kí ức của cô suốt những ngày qua đã được anh thu gọn lại, đặt vào những trang nhật kí màu xanh và cất giấu nó trong một căn phòng bí mật. Cô, vẫn trong trạng thái ngủ mơ như thế, được anh đưa trở lại đất liền, an toàn. Anh trao cô cho người hướng dẫn viên du lịch, người cũng từng chịu ơn cứu sống của anh, nhờ người đó tìm cách đưa cô trở lại ngôi nhà cũ trong bí mật. Anh nhìn mặt cô lần cuối, rồi thở dài, quay lưng đi khuất, mãi mãi không còn dám quay trở lại tìm cô.

Thời gian cứ thế vùn vụt trôi qua, kể từ cái ngày anh rời xa cô khi đó, hai năm đã trôi qua. Anh vẫn ngày ngày lao mình vào biển cả, chống lại cơn giận dữ của thần biển để cứu vớt người dân vô tội từ tay tử thần, nhưng đêm về, anh chìm đắm trong những khắc khoải nhớ thương, trong những đớn đau đến xé lòng, trong nỗi nhớ cô da diết, gặm nhấm từng chút một những kỉ niệm không thể nguôi ngoai. Giờ đây trong đôi mắt anh, nỗi cô đơn còn hằn sâu hơn trước gấp vạn lần, và giờ thì sẽ không còn ai ở bên giúp anh xua nó đi được nữa. Mỗi lần như thế, tình yêu anh trỗi dậy mạnh mẽ, hòa vào những giọt máu trên mình anh, tìm đến căn phòng giấu kín những trang nhật kí màu xanh của cô trong đó. Dần dần, chúng hòa quyện vào với nhau, bén rễ chìm sâu xuống lòng đất, nảy mầm và mọc thành một loài hoa. Loài hoa ấy cứ xanh lấp lánh một màu xanh bất diệt, tỏa sáng mạnh mẽ trong đêm. Như truyền thuyết sâu thẳm nhất trong thế giới hoa, giờ thì anh biết, hoa hồng xanh huyền bí, hóa ra nó hoàn toàn có thật.

Hai năm, tình yêu và nỗi nhớ trong anh đã tích tụ lại, nuôi dưỡng tạo thành cánh đồng hoa hồng xanh rộng lớn ấy, chỉ ngày một lớn dần lên, chứ không bao giờ nhỏ lại. Cứ thế, căn phòng chứa cánh đồng hoa hồng xanh nới rộng ra mãi, xa mãi, cho tới khi cả tầng ba của tòa lâu đài chìm trong một màu xanh huyền bí. Anh đặt vào đó màn đêm, yêu cánh đồng hoa hồng xanh hơn hết thảy mọi thứ trên hòn đảo này, vì cánh đồng ấy chứa đựng tất cả tình yêu cùng kí ức của cô và anh, những điều thầm kín mà giờ chỉ còn mình anh biết.

Tưởng như anh sẽ mãi sống cuộc sống như thế, cuộc sống cô độc cho tới cuối cùng. Nhưng không, lại vào một ngày mưa bão, cô bất ngờ quay trở lại, trên con thuyền nhỏ lạc giữa dòng. Cô hướng về ngọn hải đăng trong đêm, đi tìm lại kí ức đã mất. Từ một khoảng rất xa bên bờ biển lộng gió, anh đã thấy cô. Trong anh vỡ òa những cảm xúc, bất ngờ, sửng sốt, nhớ nhung, say đắm, cồn cào, nhưng sợ hãi. Anh lao mình cứu cô từ trong cơn bão, đưa cô trở về căn phòng mà trước kia cô từng ở, chăm sóc cho cô, đặt tay lên trán cô thu lại những lo lắng rồi truyền hơi ấm, và chơi một bản dương cầm thật nhẹ đưa cô vào giấc ngủ yên bình. Nhưng trời chưa kịp sáng, anh đã vội vã bỏ đi. Anh sợ rằng khi tỉnh giấc, anh không đủ sức đối mặt với cô. Chỉ đêm đêm khi cô đã ngủ say, anh mới lặng thầm trở về bên cô canh gác.

Nhưng anh biết sớm muộn gì cũng phải chia tay với cô lần nữa. Những lời hai năm trước vị thần kia nói với anh, anh vẫn chưa quên. Hơn thế nữa, anh đã gây thù chuốc oán với thần biển quá nhiều. Gần đây, những lần cứu người không còn dễ dàng như trước nữa. Ở đâu có anh, thần biển luôn dùng hết sức mình đẩy anh vào những tình thế khó khăn nguy hiểm, hơn gấp bội lần so với trước kia. Sự chịu đựng của ông ta đã lên tới đỉnh điểm, và anh cũng vậy. Trận chiến một mất một còn có lẽ sắp diễn ra, một ngày kia, có thể hòn đảo của anh sẽ không còn yên bình như trước nữa. Và anh sợ, sợ rằng anh không có đủ sức để bảo vệ cô, mất cô, có nghĩa là anh mất đi tất cả.

Đó là một đêm anh chiến đấu dũng cảm, một đêm anh gần như thất bại, cả chục người đã bỏ mạng trên biển, anh không cứu được, khó khăn lắm anh mới có thể lê bước trở về. Anh kiệt sức, toàn thân ướt sũng, lạnh ngắt, tái tê, vết thương trên trán gần như đóng băng, tim anh hằn sâu đau đớn. Anh bước đi bằng đôi mắt mờ đục, bằng bước chân liêu xiêu không vững. Anh không nghĩ suy gì nữa, tất cả những gì anh muốn, chỉ là được nhìn thấy khuôn mặt cô. Anh dùng hết sức lực cuối cùng tìm đến căn phòng cô đang yên giấc, nhìn cô bằng đôi mắt đầy yêu thương trìu mến, rồi gục xuống bên giường cô, vùi ngủ.

Cho đến khi anh tỉnh dậy, cô đã bên anh tự khi nào, chăm sóc cho vết thương của anh mà không hỏi anh lấy một lời. Cô dành cho anh sự tận tụy và dịu dàng mà trước kia anh đã từng cảm nhận được. Anh yêu cô một lần nữa, nhưng sợ rằng cô cũng sẽ lại yêu anh một lần nữa. Họ không dành cho nhau, yêu anh, cô chỉ đau khổ mà thôi, anh không muốn vậy. Đôi lúc anh không kiềm được mình, không tránh được cô, đôi lúc anh vẫn đem về tặng cô những thứ quà xa xôi mà phải khó khăn lắm anh mới có được, nhưng đa số thời gian, anh tìm cách tránh cô, tránh để cô nhìn thấu lòng mình, kìm nén xúc cảm để không tâm sự gì với cô nữa. Lúc nào anh cũng giữ khoảng cách, và anh lẳng lặng chuẩn bị một con thuyền nhỏ, tìm cách đưa cô trở lại đất liền. Anh biết sẽ khó khăn, anh biết thần biển sẽ ngăn cản, nhưng anh không còn cách nào khác, để cô ở lại đây, đồng nghĩa với việc đưa cô vào vòng xoáy nguy hiểm mà có lẽ một thời gian rất ngắn nữa, anh sẽ phải đối đầu.

Những lời thủ thỉ của hoa hồng xanh đang dần đi đến hồi kết. Chỉ còn lại bông hoa mới nhất, gần tôi nhất, vẫn đang ngân nga những lời hát cuối cùng, vẽ lại hành trình trên biển mà chúng tôi vừa trải qua, vẽ lại những đau thương mà Ken vừa chịu đựng. Khi bông hoa ấy ngân dài và kết thúc bản nhạc trong những âm vang trầm lắng, tôi kiệt sức ngồi gục xuống bãi cỏ, cũng là lúc một giọng nói run run rất khẽ vang lên từ sau lưng:

- Em... đã thấy hết... rồi sao?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx