sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 125

Hai ta kết hôn sao! – Chapter 50

Chapter 50

Edit: Nileduong

Xán Xán lớn như vậy, lần đầu tiên biết cái gì được gọi là “Thực không biết vị”.

Rõ ràng là phòng ăn xa hoa nhất, đắt tiền nhất, trong chén là thứ rượu đỏ tốt nhất, nhưng vừa nhìn thấy người ngồi phía đối diện, nàng muốn ăn nhưng hoàn toàn cầm lên không nổi.

Có người nào làm thêm giờ trong phòng ăn a?

“Tổng tài… Tôi cảm thấy điều này không tốt lắm đâu…” Xán Xán cúi đầu, yếu ớt nói.

Lạc Thiểu Tuấn nhướn mi, “Có cái gì không tốt?”

“Tất cả mọi người ở trong công ty làm thêm giờ, nhưng tôi chạy tới nơi này ăn cơm… Tôi cảm thấy được đối với những nhân viên khác là rất không công bằng…” Nói xong vẫn không quên làm ra bộ dạng một lòng lo cho nước lo cho dân, tội nghiệp nhìn Lạc Thiểu Tuấn.

Lạc Thiểu Tuấn gật đầu, “Điều cô nói cũng không phải là không có đạo lý.”

Xán Xán ở một bên liều mạng gật đầu, Lạc đồng chí a! Ngài cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận!

“Cô yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không để cho loại chuyện này phát sinh ở công ty của chúng ta!” Vừa nói, rất nghĩa khí vỗ vỗ vai của nàng, “Cho nên, tôi sẽ không phát tiền lương làm thêm giờ cho cô.”

Xán Xán hóa đá …

Như vậy lại càng không tốt!

“Sao vậy? Biện pháp này của tôi không tốt sao?”

Xán Xán vừa ngoan tâm, bất cứ giá nào!

“Tốt! Tổng tài ngài nói thật sự là quá tốt!”

Người khác đi theo còn có tiền cầm, nàng theo ăn bồi uống bồi cười, thậm chí ngay cả tiền lương làm thêm cũng không có!

Xán Xán ngửa mặt lên trời Trường Khiếu: Thiên Lý ở đâu a!

Bi thống rốt cục làm cho Xán Xán một lần nữa vùng lên, nàng quyết định —— hóa bi phẫn thành thức ăn, thề phải đem tiền lương làm thêm giờ ăn trở lại!

“Tổng tài, tôi muốn gọi cánh gà nướng!”

“Có thể.”

“Tổng tài, tôi muốn một chén súp ngọt!”

“Đồng ý.”

“Tổng tài, tôi muốn một chén rượu đỏ!”

“Được!”

Kết quả là, Lạc Thiểu Tuấn ngạc nhiên phát hiện, hôm nay khẩu vị của Xán Xán rất tốt.

“Xán Xán, khẩu vị của cô hôm nay dường như rất tốt?”

“Báo cáo tổng tài, khẩu vị của tôi từ trước đến giờ đều rất tốt.”

“Là sao?” Lạc Thiểu Tuấn ưu nhã giơ chén rượu lên, “Nhưng lần trước thời điểm chúng ta xem mặt, khẩu vị của cô nhìn qua không có tốt như vậy?”

“Nói nhảm!” Xán Xán liếc hắn một cái, “Lần trước đó là xem mặt, muốn giả bộ căng thẳng! Lúc này là làm thêm giờ, dĩ nhiên không cần liều mạng nữa!”

Lạc Thiểu Tuấn bật cười, quan sát gương mặt nàng hơi có chút đỏ lên, nha đầu này dường như đã uống nhiều, lại dám nói những lời như thế.

Hắn bất động thanh sắc nhấp một hớp rượu đỏ, chậm rãi nói, “Thật ra thì cô không cần phân chia rõ ràng như vậy, lúc này cũng có thể coi như đang xem mặt.”

Xán Xán không chút nghĩ ngợi, thốt lên, “Không được!”

Lông mày Lạc Thiểu Tuấn khẽ đội lên, thấp giọng nói, “Tại sao?”

“Bởi vì…” Bởi vì tác dụng của rượu cồn, Xán Xán suy nghĩ chậm trễ không ít, “Noãn Noãn ca không thích…” Nàng vừa nói, vừa phối hợp uống một hớp rượu đỏ.

MD! Uống ngon thật!

Mắt Lạc Thiểu Tuấn híp lại, ” Noãn Noãn ca với cô có quan hệ gì?”

“Hắn là ta…” Cũng may, nàng chẳng qua là chuếnh choáng say, sửng sốt một hồi lâu, “Hắn chính là Noãn Noãn ca của tôi.”

Lạc Thiểu Tuấn ngoắc ngoắc khóe miệng, dưới mắt kiếng gọng vàng con ngươi âm thầm phát quang, nhẹ giọng thử dò xét, “Các ngươi… không có những quan hệ khác?”

Những quan hệ khác?

Trong đầu Xán Xán bỗng nhiên hiện lên hai chữ “Lão công”, sau đó đầu óc nàng càng hỗn loạn hơn, “Tổng tài, tôi có thể có một chén rượu đỏ khác không?”

Lạc Thiểu Tuấn như có điều suy nghĩ nhìn nàng, giơ tay lên gọi bồi bàn tới, “Rót rượu cho vị tiểu thư này.”

Chất lỏng hồng hồng trong chén rượu đung đưa, dưới ánh đèn, lóe lên mê huyễn quang mang.

Thời điểm cơm nước xong, Xán Xán đã say đến thất thất bát bát.

“Đi thôi.” Lạc Thiểu Tuấn vươn tay.

Xán Xán chần chờ vài giây, gật đầu, đem tay đáp tới.

Hai người đi ra khỏi phòng ăn, đêm đã khuya, dưới bãi đỗ xe không có một bóng người.

Lạc Thiểu Tuấn vịn Xán Xán, đi tới bên cạnh xe của mình, mở cửa xe, nhẹ giọng nói, “Đi, tôi đưa cô về nhà.”

Xán Xán buông tay hắn ra có chút đần độn lắc đầu, “Không được… Noãn Noãn ca đã nói sẽ đến đón tôi…”

“Tôi đưa cô về cũng giống vậy mà?” Ngữ khí của hắn dường như có chút khó chịu.

Xán Xán hé mắt, thốt lên, “Anh không giống!”

Hắn bất động thanh sắc, chậm rãi đến gần nàng, hạ thấp thanh âm, dùng cái loại thanh âm nhẹ nhàng ở bên tai nàng nói, “Có cái gì không giống?”

Xán Xán đang ngất ngất núc ních, bỗng nhiên cảm giác được có một cổ áp lực cường đại hướng tới mình, thật vất vả nhìn chăm chú, đập vào mắt chính là ánh mắt sáng tỏ của Lạc Thiểu Tuấn, nàng sợ hết hồn, cuối cùng cũng tỉnh rượu vài phần.

Bận rộn lui về phía sau, một chút đã áp vào trên cửa xe.

Lạc Thiểu Tuấn còn đang tiến tới gần, thân thể hai người đã áp vào nhau.

Xán Xán nóng nảy, đưa tay phải đẩy hắn ra, “Anh đừng đến gần tôi như vậy.”

Lạc Thiểu Tuấn sắc mặt chợt âm xuống, đè nén cơn giận của mình, vững vàng bắt được cổ tay của nàng, nắm ở cổ tay của nàng nhẹ nhàng xoa, “Xán Xán, chúng ta bắt đầu một lần nữa được không?”

Bị một cái ôn nhu kia, Xán Xán lại có chút ít ngất ngư, mờ mịt nhìn hắn.

Thấy nàng không có phản kháng, tâm tình Lạc Thiểu Tuấn vui sướng không ít, “Thật ra thì, cô rất là khả ái.”

Khả ái? Xán Xán trừng mắt nhìn, dùng cái từ này hình dung bộ dạng thật không tệ…

“Tôi thích.”

“A?”

“Tô Xán Xán, tôi thích cô.”

Thích?

Thích!!!

Xán Xán giật mình một cái, rốt cục tỉnh lại, không chút suy nghĩ, mãnh liệt đẩy Lạc Thiểu Tuấn đang muốn hôn mình ra.

Lạc Thiểu Tuấn không nghĩ tới tiểu bạch thỏ mơ hồ trong ngực mình có thể phản kháng! Hơn nữa còn là dùng khí lực lớn như vậy, hắn nhất thời không chuẩn bị, lại bị nàng đẩy thiếu chút nữa đứng không vững.

Lòng tự ái tự nhiên không cho phép nàng làm như vậy.

Hắn đi tới, một tay kiềm chế nàng vào trong ngực mình.

“Được rồi, ngươi say rồi.” Rõ ràng là giọng nói nhàn nhạt, nhưng tràn đầy ý vị nguy hiểm.

“Ta không có say! Ngươi buông ra!” Xán Xán liều mạng giãy dụa, bất đắc dĩ khí lực của hai người là không cùng một đẳng cấp, nàng giãy dụa kịch liệt, hắn ngược lại càng ôm chặt.

Lạc Thiểu Tuấn lần nữa gợi lên khóe miệng, lúc này trong tươi cười không có ánh mặt trời ấm áp nữa, hắn ghé vào bên tai nàng, nhẹ nhàng nói, “Chớ ngốc ngếch, ngươi trốn không thoát đâu.”

“Buông! Ngươi buông ra… Noãn Noãn ca!”

Con ngươi đen nhánh kia bỗng hiện lên một đạo hàn quang, tay hắn thật chặt bưng lấy mặt của nàng, “Nhớ kỹ, sau này được ở trước mặt của ta gọi tên nam nhân khác. Vĩnh viễn không được!” Bộ ngực dâng lên một cổ ghen tuông nồng đậm, hắn liền muốn hôn nàng.

Ta đã để ý đồ vật gì thì vĩnh viễn là của ta.

“Buông nàng ra!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx