Từ trên trời giáng xuống một tiếng gầm thét.
Lạc Thiểu Tuấn đang ôm Xán Xán còn chưa định thần, đã bị một cổ lực đạo cường đại kéo ra, sau một khắc, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn đã bị một cú đấm nặng nề, người té ở trên mặt đất, có tiếng mắt kiếng rơi xuống đất.
“Ta cho ngươi biết, đừng có động tới nàng!”
Thanh âm lạnh lùng vang lên, chui vào trong lỗ tai Xán Xán, tại sao quen tai như thế?
Nàng từ trong hỗn loạn trì hoãn quá thần, thấy dưới ánh đèn hoàng hôn của bãi đậu xe có một thân ảnh quen thuộc, sống lưng bởi vì tức giận mà đã cứng còng, cúi đầu nhìn xuống Lạc Thiểu Tuấn ngã ngồi dưới đất, ánh đèn ở trên chiếu xuống làm khuôn mặt của hắn rớt xuống bóng đen rất sâu, vẫn như cũ không thể che kín đôi mắt phượng quen thuộc kia, tóc dài che nửa tròng mắt tràn đầy lệ khí.
“Cao… Cao đại ca?”
Nàng còn chưa kịp nói cái gì nữa, Cao Vũ bỗng nhiên xông qua kéo tay nàng, “Đi theo ta!”
Sau đó, nàng đã bị kéo rời đi.
Lạc Thiểu Tuấn từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn hai người chạy càng xa, dần dần biến mất ở trước mắt, ánh mắt bỗng nhiên trở nên xa xăm, đầu óc lần nữa trở lại mười bảy năm trước, hiện lên ánh mặt trời rực rỡ sau giờ ngọ…
Giờ ăn cơm buổi trưa, trong phòng học của trường tiểu học hoa hướng dương một trận náo nhiệt.
Trên ba hàng ghế, một tiểu nam sinh mắt đeo kính, mắt to, tiểu tấc đầu, gương mặt thủy non non.
Không sai! Đây chính là Lạc Thiểu Tuấn tám tuổi.
Bỗng nhiên, chủ nhiệm lớp nhỏ Ngô lão sư trẻ tuổi xinh đẹp đi đến, tiếng náo động lớn ngưng lại.
“Các bạn học, hôm nay trong lớp ta có một bạn học mới! Chúng ta cùng nhau vỗ tay hoan nghênh nàng!”
Ba ba ba ba …
Sau một trận tiếng vỗ tay, Tiểu Tuấn ngẩng đầu, hắn nhìn thấy một thân ảnh nhu nhược từ phía sau lão sư đi ra, mặc âu phục hoa màu trắng, khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn đỏ bừng, một đôi mắt to đen bóng phát sáng tò mò đánh giá các bạn học trong phòng học, sau đó, nàng nhếch môi cười, âm thanh như trẻ đang bú sữa mẹ, “Chào mọi người, ta tên là Tô Xán Xán!”
Hắn chưa từng nghe qua thanh âm dễ nghe như vậy.
Hai người nhìn nhau một chút, Tiểu Tuấn trên mặt một trận nóng ran.
“Sau này Tô Xán Xán là một thành viên trong lớp của chúng ta, mọi người có muốn làm bằng hữu với nàng không?”
“Có ạ!” Lời đáp của Tiểu Tuấn phá lệ vang dội.
Cho nên, sau khi tan lớp hắn nổi lên dũng khí đi tới trước mặt bạn học mới, tự giới thiệu mình, “Xin chào, ta tên là Lạc Thiểu Tuấn, ta… Ta có thể cùng ngươi làm bằng hữu không?”
Xán Xán nhìn hắn một cái, lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, “Không được!”
“Vì… vì sao?” Trong lòng có loại cảm giác khổ sở.
Xán Xán nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc nói, “Bởi vì ngươi là bé trai, bé trai phải làm bằng hữu với bé trai mới phải.” Lời này Triệu Noãn Noãn nói cho nàng biết.
“Thật… Thật?”
“Không sai!” Tiểu Xán Xán dứt khoát kiên quyết gật đầu, “Bé trai nhất định phải hôn bé trai, phải cùng bé trai kết bằng hữu, nếu không chính là không bình thường! Nga! Ngươi là người không bình thường! Người không bình thường!!!”
…
Tiểu Tuấn nhìn Xán Xán, lui về phía sau mấy bước, chạy đi cực kỳ nhanh, vừa chạy vừa khóc… Thì ra hắn vẫn là người không bình thường… Ô ô ô…
Vì có thể thành một người bình thường, Tiểu Tuấn quyết định, từ nay về sau kết bằng hữu với bé trai!
Đối tượng thứ nhất trong lớp là Vương Da lông ngắn.
“Xin chào… Ta… Ta tên là Lạc Thiểu Tuấn… Ta có thể cùng ngươi là bằng hữu không?”
Vương Da lông ngắn đem sô cô la thật nhanh nhét vào trong miệng, sau đó dùng thanh âm mơ hồ không rõ nói, “Có thể… Bất quá ngươi không thể ăn sô cô la của ta…”
“Tốt!” Tiểu Tuấn mặt mày hớn hở, xem ra hắn cách người bình thường không còn xa!
“Ta có thể hôn ngươi không?”
…
“Mụ mụ! Biến thái a!”
Vương Da lông ngắn nhanh chóng chạy đi, dọc đường rơi lả tả tất cả các loại bao sô cô la lớn nhỏ.
@by txiuqw4