sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hắn "Đồ lạnh lùng" - Chương 01 - 02

-honey

-dạ-tiếng tôi vang lên trong điện thoại đáp lại hắn

-đến chưa

-rồi

Hắn lại cúp khi nghe tôi nói “rồi” o___O

Sau hơn 10′ tôi nghe tiếng xe máy từ xa phóng lại

Hắn nhanh hơn tôi tưởng

Lần này thắng chắc, đã bảo mà ^_______^ tôi là thần may mắn

-honey, lên xe

-sao

Chưa kịp nói gì hắn đã kéo tôi lên xe O________o thô bạo quá

-gặp cớm hả

-uh

Chuyện thường thôi

Tôi huyên thuyên một hồi

Hắn vẫn lái xe và làm người nghe bất đắc dĩ

-đói bụng rồi

Từ nãy giờ chỉ toàn tôi nói mà

Hắn cuời, cười sự ngô nghê của tôi

Tôi giận tím người >.< hắn coi tôi như con miu ở nhà

-dừng

Hắn vẫn chạy

Hic hic

Tốc độc kinh khủng

Tóc tôi bay lên luôn

Kitsssssssssssssssssssssssssssssss

Người tôi bị giật lại

-sao dừng lại

-ko phải muốn ăn sao

-chỗ này

Tôi chỉ tay vô cái quán bên đường

Hẵn vẫy tay kêu món

-cho hai tô mì quảng

Gọi xong hắn đi vòng ra đằng sau, để lại tôi một mình

Hic hic

Lỡ gặp lưu manh thì chết

Ngồi được một tí thì tôi đụng lưu manh thiệt

Tụi nó thấy tôi xinh và hiền nên làm tới he he ^_____^

-em có làm da xinh quá

-cho tụi anh sờ thở đi

Tôi đứng lên chống tay

-thử đụng tôi coi

-dữ thế ko có ai thik đâu

Vừa nói gã vừa lấy tay định vuốt mặt tôi

He he

Tôi đâu có vừa

Đây là lúc áp dụng những cái mà tôi đã học

Tụi này chỉ có 3 người đối với tôi hạ chúng là chuyện thường

-hoan hô, đại tẩu giỏi quá

Từ trong hắn đi ra cùng với một người chắc cỡ hắn, nhưng bộ đồ thì dơ phải nói

-đại tẩu dùng món võ gì mà trông lạ thế

-võ cổ truyền

Hắn và người đó ngồi xuống

Hắn vẫn chưa nói gì

-mày ko đi làm hả

Bây giờ mới lên tiếng, nhưng lại chọc ngay họng người ta

-dạ

Vừa nói anh ta chạy tới lau bàn, bưng mì

-thì ra là bồi

Vừa nói tôi vừa cười

Hắn nói:

-có vậy mà cũng cười

-tôi chưa thấy bồi nào dơ như vậy

Hắn cười

-anh Phương cười

Hắn ko nói gì ăn tiếp

Anh bồi nhìn tôi khó hiểu

-anh quen, anh bồi hả

-nó tên Linh

Tôi “à” lên một tiếng như hiểu rõ

Hắn mà

Lính nhung nhúc

He he

Đi đâu tôi cũng gặp lính của hắn cả

Giàu có, nghèo có

Nhưng ai cũng vui vẻ, hòa thuận với nhau cả

-anh bồi

-tẩu đừng gọi em là bồi

-vậy gọi sao

-cứ gọi em là Linh được rồi

-Linh, Linh tên hay quá, tôi cứ tưởng tên này dành cho con gái thôi

Linh nhìn tôi ngượng đỏ mặt

Còn tôi thì vui lắm, vì gặp được một người con trai tên Linh

Hắn ko nói gì

Nhưng tôi biết hắn đang cười tôi thầm trong bụng

-honey của tôi còn trong sáng, trẻ con lắm

Vừa nói hắn vừa nhìn tôi cười

Tôi nói:

-đừng nói Phong như vậy

-chứ muốn sao

Nhìn hắn cười tôi tức lắm

Phụng phịu ko buồn ăn

Hắn vẫn thế kinh tôi mà

Lần đầu gặp, hắn đã chẳng xem tôi là gì rồi

***

Lần đầu gặp

-Phong con ngồi ngay ngắm lại coi?

-yes, madam

-con ra dáng người lớn cho bố nhờ đi

-yes, madam

Bố của tôi ko buồn nói nữa

Ông đã quá mệt với cô con gái cứ như trẻ con của mình

Ông đứng lên khi thấy người mình gặp đã đến

-Phong con đứng lên chào bác đi

-dạ

-aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaassssssssssssss

Tiếng hét thất thanh đó là của tôi. Lê Ngọc Phong con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn họ Lê đang học lớp 11 tại trường Đông Á

-con trai, ba

Tôi níu tay bố như muốn biết câu trả lời

-con bình tĩnh đi, đây là cậu Phương người có hôn ước với con

-thì ra là vậy, người quen-tôi nói như đính chính

Ngồi một lúc thì hắn lên tiếng

-ba cho con được dẫn Phong đi dạo một chút ko ạ

-à nếu vậy con hỏi bác Lê thử coi

Bố của hắn lên tiếng

——–

Còn tôi thì rất thik được ra ngoài rồi

-chúng ta đi đâu đây

Chưa kịp nói gì, hắn đã đưa cho tôi 1 cái mũ bảo hiểm

-đội lên đi

Ko hiểu sao cái mặt lạnh như tiền của hắn làm tôi phải tuân theo

Hắn phóng như điên, để rồi đến một nơi, kỉ ho cò gáy

Nhưng khi đi sâu vô thì thấy rất nhiều người

Họ reo hò, khi thấy hắn tới

Tôi nghĩ vậy đó, vì nghĩ trông mặt hắn ngầu vậy mà

-đại tỉ mời xuống xe

Tôi ko để ý lắm với cách gọi của một người theo tôi là bạn hắn, nhưng lại có vẻ khúm núm trước hắn

-cám ơn

Một lũ con gái vậy quanh hắn

Hắn dẫn tay tôi ^____^ tay kia mở đường đi tới một nơi *___* đuơng nhiên là tôi ko biết

-nhanh lên honey

Đấy đấy

Đấy là lần đầu tiên hắn gọi tôi là honey đó *__________*

-đại ca sao trễ thế

-bận kiến đại tỉ cho tụi bay

Tiếng cười vang lên khi hắn nói câu đó

Có một tiềng nói vang lên

-vậy tìm được chưa

Hắn đẩy tôi lên

-honey, chào mọi người đi cưng

-ai vậy

-đàn em

Bất ngờ, hắn bảo những người trước mặt tôi là đàn em của hắn

-cha, anh có nhiều em quá, tôi có thể sai họ được ko

Tôi nói như phát hiện ra điều gì đó

-cứ thoải mái

Vừa lúc đó

-đại ca, đua rồi

Hắn đội mũ lên

Trông cực ngầu luôn nhá

-anh đi đâu vậy

-đua

-đua gì?

-xe

-hay quá cho tôi thử đi

Hắn ko nói gì, chỉ nói gì đó với một người theo tôi là em của hắn

Nói xong hắn bỏ đi

Hic hic *___________________*

Vừa lúc đó, cái người ban nãy hắn nói chuyện bảo tôi theo người đó

Người này ko bảnh bằng hắn, ko đi xe cóng như hắn, ko cao bằng hắn, ko lạnh lùng bằng hắn………..nhưng dễ thương hơn hắn

-anh tên gì?

-chị gọi em là Thành cho thân ạ

-vậy chúng ta đang đi đâu

-đích

-sao phải đến đó

-đại ca chờ chỗ đó

Nói xong anh ta phóng đi, tốc độc ko bằng hắn

Đến nơi Thành bỏ tôi xuống một nơi được gọi là đích

Rất nhiều người

Có cả băng rôn cỗ vũ

À, có rất nhiều cái đề tên hắn

“Phương, vua tốc độ cố lên”

“Phương, em yêu anh”

Trời cái đó là của một đám con gái

Ăn mặc khỏi phải nói

-đại tẩu uống chút nước

Tôi cầm lấy chai nước, đưa lên miệng tu

Cùng lúc đó, có vài cô gái chạy đến chỗ tôi và Thành đang đứng

-anh Thành, hôm nay anh Phương đi mấy pha

-anh cũng ko biết

Một cô gái nhìn tôi chằm chằm hỏi

-cô ta là ai vậy

-đại tẩu

Hả Hả Hả Hả Hả Hả…………………

Mấy cô gái đi vòng vòng quanh tôi

-vòng 1 ok-một cô gái lên tiếng

-vòng 2 quá chuẩn

-vòng 3 tuyệt

-chiều cao được

-mặt mũi

Nói tới đó

Mấy cô gái xúm lại Thành và hỏi

-cô ta là ai mà tuyệt vậy anh

-đại tẩu

Có vẻ nhưng mấy cô gái đó thấy rõ sự khác biệt

Nhưng cũng có người ko chịu thừa nhận mà lên tiếng

-chỉ được cái vẻ bề ngoài, ko biết cái bên trong có ra ngô khoai gì ko, thì ko biết chừng

Nói xong cô ta ngúyt tôi một cái rồi bỏ đi

-đứng lại

-cô cần gì?

-chỉ là thấy ai ko bằng người ta nên định đạm đổ thôi

-cô ý nói gì

Cô gái đó vung tay, nhưng tôi kịp xoay người bẻ tay cô ta

Khuôn mặt cô ta lộ rõ vẻ đau đớn

-đại tẩu em biết lỗi rồi ạ

Tôi buông tay cô gái ra, nhưng cô ta đâu phải hạng vừa

Tôi vừa buông là cô ta dơ bàn tay mình lên cào tay tôi

Do quán tính, tay tôi chỉ bị chảy chút máu

Nhưng nó đủ làm tôi khóc

Vì tôi sợ máu

-đại tẩu, để em băng lại cho

-ko cần

Tôi nói rồi rụt tay lại

Vừa lúc đó, thì tiếng hò vang lớn dần

Đoàn xe đua đến gần, nhưng tôi chỉ lo cho cái tay mình mà ko để ý gì mấy

-đại tẩu, đại ca về nhất

Tôi òa khóc, ko ai lo gì cho cái tay của tôi cả

-đúng là trẻ con

Vừa nói hắn vừa dơ tay tôi lên xem xét

-anh ở đâu ra vậy

-trên đó

Hắn chỉ tay lên trời, nói với vẻ kinh tôi ra mặt

-anh điên à

Hắn ko nói gì, im lặng, và sát trùng vết thương cho tôi

-nè-tôi kều tay hắn

-gi’?

-Phong đứng thứ mấy

-vẫn như cũ

Hic hic “vẫn như cũ” nghe mà đau lòng, hắn luôn coi tôi ở một vị trí nào đó trong lòng hắn, một vị trí nào đó mà chi dù tôi có cố gắng cũng nhận cái vị trí đó, ko bao giờ thay đổi

Hắn vẫn luôn thế “lạnh lùng”

“Trích nhật kí của gió”.

Chương 2

-cô Liên vô đây tôi bảo-cô thư kí nhỏ nhắn bước vô với gương mặt thất thần

-dạ, chủ tích gọi em

Vứt xuống bàn tập hồ sở, vị chủ tịch ra hiệu cho cô thư kí lui ra ngoài

Tiếng điện thọat reo

-alo?

-đại ca, là em đây

-chuyện gì?

-tụi thằng Côn gây sự, tụi em ko biết giải quyết thế nào, nên

-tao nói rồi, giải tán, giải tán hết đi

Một giọng nói khác vang len trong điện thọai

-Phương, mày bình tĩnh lại đi, chuyện đã qua rồi mà

Cúp máy thật mạnh, Phương thở một cách mệt mỏi. Anh ko bao giờ muốn nhớ lại cái chuyện kinh hoàng ấy, câu chuyện của 7 năm về trước

Cho xe chạy vô nhà, Phương mệt lừ, lê thân mình lên phòng rồi nằm bịch xuống giường. Anh nghĩ miên man rồi thiếp dần

Reng reng

-alo?

-Phương tụi tao cần mày

-nói đi, nên nhớ đây là lần cuối

-hai pha

-ở đâu?

-chỗ cũ

Hỏi xong Phương cúp máy, anh tắm rửa sạch sẽ, khóat lên người bộ đồng thun, vô gara dắt chiếc moto yêu quý ra chỉnh một hồi rồi lên xe vút đi, anh đế hơi trễ nên, mọi người bắt đầu vô cuộc hết rồi

-em chàu đại ca

Tiếng thằng Thành vang lên

-đại ca muốn chơi luôn ván này ko

-ko

-đợi đợt sau đi

Phương ngồi lặng một hồi, suy nghĩ lung tung. Bất chợt ánh mắt của anh dừng ở phía một cô gái. Nhưng theo anh cô ta thật buồn cười.

Chiếc váy dài đụng mắt cá màu trắng có viền đắng ten, tay dài màu đen. Cô ta đội cái nón vành rộng có cái nơ to kinh khủng, hơi che khuất đôi mắt nên Phương ko thấy rõ, sống mũi cao, khuôn mặt nhỏ nhắn, tay cầm theo cái xắc đen miệng liên hồi hỏi những người đi đua xe. Điểm đặc biệt là cô ta đi đôi bốt cao trông thật là lố bịch. Nhìn kĩ trên người cô ta chỉ có hai màu đen, trắng

- đại ca, đến giờ

Phương nhảy lên chiếc xe, có ai đó ngồi sau lưng Phương anh giật mình quay lại thì ra là cô gái ban nãy mà anh chú ý. Cô ta thật khácvới chiếc nón bảo hiểm trêm đầu

- cô có bị lộn xe không ?

-anh có phải là Phương ko?

-phải thì sao mà ko thì sao?

-phải thì anh cho tôi quá giang, ko thì tôi xuống, nhưng tôi biết anh là Phương

Cô gái hít thật sâu, rồi dơ tay ra hiệu

Phương sẵn sàng, chiếc xe lao như tên lửa, cô gái ôm chặt lấy Phương, cô thủ thỉ bên tai

-tôi sẽ là nữ hoàng chiến thắng của anh

-cô im cho tôi nhờ

Cô ta ko nghe anh, vẫn cứ thao thao vè đủ thứ. Làm anh nhớ đến Phong, cũng đã 7 năm rồi nhưng cô vẫn còn hiện diện trong anh rất quan trọng, anh ko hiểu nổi tại sao có thể để cho cô gái này ngồi đằng sau mà ko hề la mắng, cái vị trí đó chỉ luôn dành cho Phong mà thôi, anh cũng ko hiểu chính mình nữa

Cô ta nhảy xuống xe một cách điệu nghệ, khi gần tới đích, Phương nghĩ liên miêng mà ko ngờ rằng cô gái đó đang nhìn anh một cách khó hiểu

-bộ thik nhìn tôi lắm hả

Ko chần chừ cô ta gật đầu cái rụp, và cười. Cô ta ko biết rằng mình quá vô duyên sao

-đại ca, pha hai ở đường Lê Thánh Tông

Thành chưa kịp dứt lời, thì cô gái lạ đã lên tiếng

-cho tôi theo với

-cô ta là?

Vừa nói với Phương, anh vừa quay sang chỉ vô cô gái

-tôi là Nguyễn Nhật Phong

-ko ý tôi là cô có quan hệ gì với đại ca của tôi

-người yêu

Khuôn mặt tươi cười vì chiến thắng của Phương dần đổi sắc

-cô ta trốn viện tâm thần đó-vừa nói anh vừa khoát tay Thành ra hiệu cho anh ra xe

Phương cũng hơi bất ngờ

Hai cái tên Nguyễn Hà Phong và Nguyễn Nhật Phong, chẳng lẽ họ là chị em

Phương nghĩ miên man, anh gạt tất cả mọi hình ảnh Hà Phong ra khỏi đầu, và thôi nghĩ đến cô. Nhưng làm sao anh có thể xóa hết hình ảnh người con gái đã hi sinh vì anh được, ý nghĩ có lỗi luôn vây lấy anh như hình với bóng

-thưa chủ tịch

Cô thư kí liên tục gọi Phương, làm anh trở về với thực tại.

-có chuyện gì ko?

-buổi chiều anh có cuộc nói chuyện ở trường đại học

-mấy giờ .

-dạ 3h.

-tôi nhớ rồi, cô lui đi

-dạ

————-

-thưa chủ tịch ca sĩ cho phần quảng cáo nước hoa lần này nên mời ai ạ

-cô mở một cuộc tuyển ca sĩ mới cho tôi

-thưa nhưng mà

-dùng ca sĩ chuyên nghiệp quá bình thường rồi, nếu muốn gây tiếng vang thì phải mới mẻ, nếu cần cô dùng ca sĩ mới tuyển vừa hát vừa quảng cáo luôn

-nhưng có quá mạo hiểm ko

-ko mạo hiểm thì chả đụng được tới thành công

Liên im lặng cô hiểu chủ của mình là một người rất quyết đoán, anh hơi mạo hiểm nhưng biết nắm bắt cơ hội, và tìm con đường cho riêng mình, anh tự tay lập ra DK một công ti quảng cáo có tiếng trong ngành này, là cậu con trai quý tử, duy nhất của chủ tập đoàn Dương Vũ nhưng từ khi đi làm đến bây giờ anh chưa phải ngửa tay xin ba một cắc nào. Phương hơi khó tính trong công việc anh đòi hỏi rất cao ở nhân viên mình, một ông chủ nổi tiếng là đào hoa và máu lạnh, anh thay bồ mỗi tuần có chi cũng là mỗi ngày là chuyện bình thường, ngoài ra anh còn là một tay đua rất đỉnh.

—————-

-anh chàng nào mà bảnh vậy tụi bay-một đám con gái nhìn Phương ngưỡng mộ, nhưng anh ko thèm liếc

-cô Liên

-dạ

-cô để xe lại cho tôi, cô có thể về

-dạ

Phương bước chân vô phòng thuyết trình, hôm nay anh có một cuộc nói chuyện tại đại học Đ ( Phượng mới học 11 thôi nên ko biết lắm về đh ^_______^) về sự thành công của mình, khi đi ngang sân trường anh nghe một giọng nói quen quen vang lên.

-anh

-anh nói rồi về nhà mau, đừng có chạy lung tung như bửa hổm làm anh với bố tìm khắp nơi

-em muốn đi chơi-vừa nói cô gái vừa nắm tay chàng trai lúc lắc với vẻ đáng yêu của người đang xin xỏ, nhưng ko làm anh ta thấy động lòng

Bất chợt người con trai quay qua Phương và cười, như nhận ra người cũ.

-Phương

-thằng Trình

-ko ngờ mày còn nhớ. Mày đi đâu đây?

-tao có công việc ở đây

-mày làm gì ở đây?

-giảng viên

Cô gái vẫn chưa nhận ra Phương trong khi anh nhận ra cô từ lâu.

-anh dẫn em đi chơi đi mà

-à Phương xin giới thiệu đây là?

-Nhật Phong

-hai người quen nhau sao?

Phong bây giờ mới chú ý sang người bên cạnh, cô cũng bất ngờ vì gặp Phương ở đây

-anh Phương

-sao cô biết tên tôi

-bí mật

-anh Phương có rảnh ko?

Nhận thấy Nhật Phong sẽ chuyển đối tưởng năn nỉ nên Trình đánh bài chuồn, lỡ mà Phong có năn nỉ Phương ko được thì anh cũng đã biến rồi, khi đã biết mình ở vị trí an toàn anh quay lại vẫy vẫy Phương.

-giúp tao trông nhỏ em nha

-mày tính gì?

Lúc này Phong vẫn cầm chặt lấy tay áo anh lay lay

-anh, anh rảnh ko

-ko

Nói rồi anh bỏ đi để lại cô một mình, nhưng Phong ko bỏ cuộc cô lẽo đẽo theo anh

-sao cứ đi theo tôi mãi thế

-dẫn em đi chơi đi

-kiếm người khác đi

-ko có

-bạn cô bé thì sao?

-ko có

Phương hơi bất ngờ, ngay cả bạn mà ko có khác chi người ngoài hành tinh.

-tự đi ko được sao

-Nhật Phong sợ lạc

Phương cười với ý nghĩ của cô bé này, lớn chừng này rồi mà còn bị lạc

Anh nhìn cô chăm chú, cô bé này vẫn thế chỉ độc mỗi hai màu trắng đen, chiếc quần jean màu đen đắt tiền, áo cộc màu trắng tóc búi cao, rất phong cách ra dáng một người ăn chơi mà.

Cô lấy hai tay che che trước ngực khi anh nhìn chằm chằm

-anh cười gì?

-nhìn cô bé thấy mắc cười

Cô ngoắt mắt nhìn anh cái dáng vẻ dễ thương lại làm anh bật cười, cô phụng phịu bực mình véo vào má anh

-cô định là gì?

-ai bảo anh cứ nhìn người ta

Bực mình anh bỏ đi, Phương vô thuyết trình xong ra nhưng anh vẫn thấy Nhật Phong đang chờ anh ngoài hành lang, anh bước một bước cô cũng bước một bước

-cô bé ko thấy mệt sao?

-ko

Khuôn mặt dễ thương, của Phong nhìn Phương làm anh muốn chọc cô lần nữa

-đi theo tôi

-ya, vậy là anh đồng ý dẫn tôi đi dạo rồi phải ko

Không nói gì Phương suy nghĩ cô ta thật khác Hà Phong tuy có nét giông giống như Hà Phong là một người chững chạc đâu như con bé này, còn là chị em hả, nếu vậy sao cô bé này ko biết anh là ai. Anh rất hay đến nhà Hà Phong chơi sao ko thấy cô .


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx