sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hắn "Đồ lạnh lùng" - Chương 03 - 04

-cô đừng lục lọi linh tinh

-DK là gì vậy anh?-cô cầm lấy cái danh thiếp của anh chăm chú xem

Khiêm nhìn sao cô, đôi mi dài con vuốt thật đẹp, nhìn cái cách chớp chớp mắt của cô bé làm anh thấy buồn cười, sao cô bé này lại làm anh cười nhiều đến thế

-anh, dừng xe

Cô hét lên núm lấy áo anh rồi chạy ra khỏi xe

-anh, mua cho em-vừa nói cô vừa chỉ vô hàng bán bánh mì

Khiêm nhìn Phong nhiên

-anh mua cho em đi, em muốn ăn cho biết

Phương nhìn cô bé trước mặt hỏi

-cô bé chưa ăn bao giờ hả

Phong gật đầu cái rụp, làm Phương cười ngất ngưỡng

-lại cười người ta

-bán cho cháu một ổ

Vừa cười Phương vừa nói với người bán hàng

-ngon ko

-ngon

-cô bé thường ăn gì?

-cơm

Phương lại cười, anh nghĩ mình cũng ngu nữa sao anh lại đi hỏi một câu ngu vậy chứ, ai chả biết là ăn cơm nhưng cô bé này suy nghĩ đơn giản quá.

-NP bao nhiêu tuổi?

-16

-sao ko đi học mà lang thang vậy

-trốn nhà

-cô bé hả?

-anh ko tin sao?

Phương ko nói gì, ở tuổi này con gái hay mộng mơ lắm, chắc trốn theo chàng nào đó mà

-Nhật Phong trốn nhà và bị lạc hai lần rồi

-lạc-Phương có nghe lộn ko, một cô gái 16 tuổi mà còn đi lạc

Vừa nói Nhật Phong vừa nhai, khiến Phương phải trố mắt, ngạc nhiên

-hôm đua xe đó, NP trốn đi chơi và lạc đến chỗ đua xe của anh, định nhờ anh chở về nhưng anh bỏ đi, làm NP khóc quá chừng

-quen biết gì mà nhờ

-bí mật

-còn lần nữa thì sao?

-ko muốn nói

NP im lặng cô ngừng nhai, trầm tư nhìn ra cửa sổ nên Phương cũng ko gặng hỏi

-anh Phương nhìn kìa

Vừa nói NP chỉ ra cửa bên đuờng có mấy cửa hàng bán lồng đèn, với vẻ mặt vô cùng thik thú

-anh mua cho NP một cái đi

-cái đó hả

Vừa nói Phương đỗ xe lại bên đường và nhìn theo tay cô, đích thị là cái lồng đèn, lớn rồi mà vẫn còn chơi thứ đó là sao, do NP đòi nằng nặc nên anh chiều theo

-em muốn mua cái kia, cái kia nữa, ui cái kia dễ thương quá

-cô bé định mở cửa hàng luôn sao

-lớn lên NP sẽ mở cửa hàng hoa

Từ lúc biết NP đến giờ Phương mới nghe một câu người lớn của cô nên ko khỏi ngạc nhiên, và thik thú

—————–

-anh Phương nè

-sao

-trung thu anh dẫn em đi đốt nến nhá (he he tuy đã học 11 nhưng Phượng vẫn thik đốt nến vào đêm trung thu đó *___________*)

-tại sao lại là anh?

-anh mua lồng đén cho em

-anh ko biết

-hứa chắc đó-Phương còn suy nghĩ nhưng NP lấy tay anh và ngoéo tay

-tôi ko chắc đâu

-ko móc rồi, em sẽ chờ anh ở trường anh Trình

NP hồn nhiên chăm chú xem mấy cái lồng đèn mới mua, vừa xem cô vừa xuýt xoa như một đứa trẻ, NP đem ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác cho anh, sao NP dễ tin quá chứ

-cô bé ko sợ tôi là người xấu hả

-ko, bây giờ chúng ta đi đâu

-đi chơi

Tại sao anh tốt với NP thế, chẳng lẽ cô hơi giống Hà Phong sao, ko có chuyện đó được, anh cố gạt mọi suy nghĩ vẫn vơ ra khỏi đầu, anh cho xe dừng lại giữa đường

-NP tôi đi mua cái này, chút nữa quay lại đón cô bé

NP nghe lời liền xuống xe, cô ko mảy may biết mình đang bị Phương lừa

Khi NP vừa bước xuống anh cho xe phóng đi với tốc độ kinh hoàng

————–

Sau một hồi chạy lòng vòng thành phố Phương chạy xe về công ty, thì được cho hay là có người gặp, anh lên lầu thì thấy NP đang ngồi trên bàn anh xoay xoay cái ghế với khuôn mặt thik thú, cô nở nụ cười khi nhìn thấy anh, nhưng sau đó lại cúi gằm xuống

-anh Phương đừng có mắng NP nha- Phương ngạc nhiên

-sao lại mắng-Phương ngồi xuống ghế và nhìn NP một cách dò hỏi, tại sao cô bé lại biết mà chạy đến đây

-vì NP ko nghe lời, ko chờ anh Phương khiến anh đi tìm nên bây giờ mới về

Phương cười, cười vì sự ngât thơ của cô bé

-vậy phải phạt rồi-Phương nói với khuôn mặt hơi đanh làm NP sợ

-nhẹ nhẹ thôi-nói rồi NP đi tới gần Phương và nằm sấp xuống trước đùi Phương

anh hơi khó hiểu với hành động đó, nhưng khi NP dơ tay lên bịt tai, anh đã hiểu thì ra cô bé này cứ tưởng anh phạt đánh nên nằm xuống

Phương lại cười cô bé này đúng là vừa sáng mà vừa trong

Phương dơ tay lên, chưa kịp đánh thì cô bé đã ngước lên nhìn anh, với hai mắt ướt

-Anh Phương đánh nhẹ thôi NP sợ lắm

Phương hơi hoảng vì NP mau nước mắt quá, anh đỡ cô lên và cho cô ngồi vô lòng mình

-tha lần này

-xạo

-thiệt

NP im lặng, Phương nhìn khuôn mặt cô mà thấy thik thú, đôi mắt to tròn đen láy nhấp nháy trông như con búp bê, cái mũi cao cao, đôi môi đỏ hồng

-anh sẽ đền cho cô bé

-đền

Nói rồi Phương hôn NP, hai mắt cô nhìn làm Phương lúng túng

-sao vậy NP

NP khóc và bỏ chạy, Phương lặng thinh mãi suy nghĩ vì dư vị của nụ hôn chứ ko có cảm giác tội lỗi gì

—————–

-thưa chủ tịch có cô NP gọi

Phương hơi bất ngờ, hai tuần nay anh ko gặp cô anh nghĩ cô giận anh rồi, ai ngờ cô còn gọi điện đến

-alo?

-anh Phương chúng ta đi thắp đèn đi

Phương dơ tay lên xem đồng hồ, hôm nay là trung thu, anh nhớ lại lời hứa của mình, nhưng do bận nên anh đành từ chối

-anh bận, cô bé đi với bạn đi

NP khóc, Phương nghe rất rõ

-anh xin lỗi

Phương chưa nói xong thi NP đã cúp điện thoại

Phương thấy mình có lỗi quá nhưng ngày mai anh có buổi họp rất quan trọng nên anh làm việc đến gần 12h mới về, Phương chạy vòng vòng và chợt nhớ đến NP ko biết cô còn chờ anh ko, anh lái xe đến trường đh

Vừa đến cổng anh đã thấy bóng một người con gái đang đứng trước cổng đầu cúi xuống chân gõ gõ trên sân và nhẩm bẩm, Phương nhìn kĩ lại và nhận ra ngay đó là NP, anh ko ngờ cô còn chờ anh, với ánh đèn mờ mờ phát ra từ hai bên đường anh thấy rõ, cô vẫn vậy chỉ độc mỗi hai màu trắng đen, cô mặc bộ đồ mà cả váy và áo đều độc có màu trắng duy nhất chiếc xắc màu đen, anh tuýp còi, NP giật mình nhưng nhận ra nên chạy tới

-sao anh tới trễ vậy

-trễ sao cô bé còn chờ

NP ko nói

-lỡ tôi ko đến thì sao

-chắc chắn anh sẽ tới

-vì sao

-vì chúng ta đã ngoéo tay-Phương cười vì sự cả tin của cô

Phương mở cửa cho NP lên xe

-cô bé muốn đi đâu

-thắp nến

-nhưng chúng ta ko có lồng đèn

NP xụ mặt xuống, như người bị người ta hút hết sinh khí

Phương đành lái xe đi mua lồng đèn cho cô, khuôn mặt NP sáng ngời trong ánh nến

-anh Phương, anh ngồi bên kia đi-nói rồi cô chỉ tay lia lịa bảo anh ngồi chỗ này chỗ nọ để cho gó khỏi vô làm tắt nến

-xong chưa

-ok

-bây giờ làm gì?

-đi vòng vòng

-em điên hả

-nếu được-NP im lặng và xách cái lồng đèn đã được thắp nến, đi giữa dòng người nhộn nhịp, Phương biết mình vừa nói sai nên liền chạy theo

-giận hả

NP lắc đầu, hai chòm tóc lắc lắc thấy mà thương vô cùng

-em muốn làm gì? Anh chiều

-thiệt đó

-uh

-đi bộ

-chỉ vậy thôi sao

-uh

Tối hôm đó Phương đã đi bộ với NP đến khuya, ko biết vì sao anh lại cư xử như vậy. Cư xử một cách dịu dàng với một cô bé nhỏ hơn anh lận 8 tuổi.

Chương 4

cậu Phương có cần dọn bây giờ ko

-cô cứ dọn trước đi

Bà phụ việc bắt tay vô làm khi anh cho phép

Phương thấy mệt hẳn, thế mà ko hiểu sao NP có thể đi miết mà ko than một câu, Phương thấy anh hơi hiểu NP, cô trầm tính, nhưng lại rất tình cảm, và rất lúa cái gì cũng ko biết.

—————-

-anh ăn gì?

-như cũ

Nói xong NP lủng lẳng vào trong, trông cái dáng NP mà Phương phì cười

Có lần mẹ Phương khen chỗ này ăn ngon nên rủ anh đi, ai ngờ NP làm ở đây, trông cô thật khác với bộ đồ tiếp tân. Phương còn nhớ rất rõ ngày hôm ấy

-NP lại đây bác biểu

-dạ

NP nghe giọng đàn bà quen quen nên NP quay lại, thì đúng vậy người đàn bà trạc năm mươi đang vẫy cô. NP đi lại

-bác-NP ngồi xuống nắm tay người đàn bà

-vẫn như cũ ạ

-hôm nay bác có dẫn thằng con trai đến, nên nó sẽ chọn món

NP quay lại, người thanh niên nhìn cô và mỉm cười

-anh Phương-NP chạy sang ôm lấy anh, mà ko biết mẹ anh đang nhìn cô chằm chằm

-sao cô bé vẫn trẻ con vậy, thấy ai cũng nhảy lên đùi người ta ngồi hả

-đâu có, em chỉ dám với anh thôi

-hai đứa quen nhau hả

-dạ-hai người cùng đồng thanh

“Phượng ko nhớ họ tên của nhân vật Phương nữa hic hic chưa thấy ai ngu như Phượng”

Np vui vẻ gọi món ăn cho Phương và mẹ anh, cứ như cô là chủ vậy, trông cái dáng nhỏ nhắn chạy lăng xăng của NP làm Phương cười mấy lần

——————-

-sao em nhìn anh dữ vậy

-em thik

-vậy có muốn nhìn suốt đời ko

-em ko có phước phần đó

-sao

-ko có gì? À anh Phương nè

NP ngưng một hồi, nhìn ra ngòai kiếng nơi ngăn cách nhà hàng với bên ngoài rồi nói

-anh Phương thik ngắm người ko?

Phương nhìn ra ngòai đường, nhìn những người qua lại

-còn cô bé thì sao?

-NP rất thik

-vậy cô bé dạy anh được ko

NP mỉm cười và đồng ý, cô hẹn anh gặp nhau tại trường đh nơi mà cô và anh gặp nhau lần đầu

——————–

Phương đến hơn trễ, anh thấy cô đã đứng đó sẵn chờ anh. Trông thật dễ thương trong bộ đồ cũng chỉ đặc hai màu trắng, đen và đôi giày bốt cao cót

NP chạy tới xe Phương khi thấy anh, chẳng may NP ngã, Phương đẩy cửa xe chạy lại gần cô

-cô bé có sao ko?-nói rồi anh bế NP lên, cô chỉ bị thương ngòai da, nhưng đủ làm anh cuống lên, sắc mặt anh lo lắng khi thấy cô ngã

-cô bé ko cẩn thận gì cả

Nói rồi anh lấy đôi bốt ra xem chân cô thế nào thì mặt cô đỏ

-sao nữa cô nương

-nhột-nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cô mà Phương thấy mắc cười nữa

Nói rồi Phương bế cô lên ghế đá, anh ra điệu nhún mình như một quý tộc Pháp rồi nói

-cho tôi mượn chân công nương một chút được ko

Vừa nâng chân cô lên anh liền ngân giọng và hát (Phượng định cho một bài hát ở đọan này nhưng hok có thuộc bài nào cả ngu âm nhạc lắm, hôm qua mới nghe được một bài hay lắm, à, bài “Chuyện” nghe một lần là thik, sáng nào 4h sáng cũng mở cả ^____________^ bị chửi suốt)

NP ngẩn người nghe mà ko biết cái bốt đã được tháo khỏi chân mình

-á ssssssssssssssssssssssssss

-cô bé chỉ thấy xót thôi phải ko

NP gật đầu, đúng là rất xót, hồi này Phương nắn nắn cái chân xem cô có bị sao ko, ai ngờ đụng vô vết xuớc làm cô hét lên

Nói xong anh tháo luôn chiếc bốt còn và bế cô lên xe, tiếng NP cất lên trách mắng

-sao anh dục đồ của em

-nó bị rách rồi

-nhưng em mới mua nó mà

-tôi sẽ mua cái khác

-ngoéo tay-Phương dơ dơ tay lên một cách khó khăn cho cô ngoéo, hai mắt sung sướng NP ôm lấy Phương khến anh tối mắt ko nhìn thấy đường

-cô bé thik đôi bốt đó hả

-ko

-sao có vẻ thương tiếc vậy

-vì em mua nó vì anh

-vì tôi-Phương ngạc nhiên

-người ta nói đàn ông thik con gái đi bốt cao

-cô bé nghe theo

NP gật đầu, nếu có ngày nói cô bé này bị một đứa nhóc lừa chắc anh cũng tin

NP bĩu môi tức giận đòi xuống khi thấy Phương cười mình (nhắc cái này mới nhớ Phượng có câu chuyện cừoi này rất hay ” Hai thằng bạn thân lâu ngày gặp nhau nên mời nhau đi nhậu, thế là hai người ra quán trên đường đi thì bắt gặp một người con gái từ xa trông quen quen, thế là anh đầu đinh vỗ vai anh đầu trọc *ê mày, đó có phải là Thúy người yêu hồi xưa của mày ko*. Anh đầu trọc nhìn ra xa rồi nói giọng buồn *hồi xưa vì em mà tao ở lại hai lớp chờ em còn bây giờ*. Anh đầu đinh lên tiếng *có mấy đứa rồi, 2 5 3 đứa hả*. Anh chàng đầu trọc lên tiếng *còn em ở hai năm chờ một thằng nhóc lớp 7* ^________^ nghe xong cười quá chừng)

Nhưng Phương dùng đôi mắt lạnh như băng của mình khiến cô như một con mèo, nằm im trong lòng anh. Tuy mặt lạnh vậy thôi như trong lòng anh đang cười vỡ bụng vì NP

Phương bế cô lên xe, sát trùng và dán băng cá nhân vho NP xong anh cùng cô đi lòng vòng

-anh Phương ghé vô đây đi

Phương đậu xe vô một quán ăn bên đường, anh ko có ác cảm lắm với mấy chỗ này tuy là một công tửu độc nhất của 1 gia đình giàu có và danh giá nhưng quãng thời gian đi học của anh gắn liền với những nơi thế này.

—————-

Suốt cả buổi NP bảo Phương dẫn đi nơi này nơi khác, nhưng ko để động gì đến việc mà cô hứa cả, nhưng thấy khuôn mặt vui vẻ của cô nên anh cũng thôi (Phượng định viết đọan này nhiều lắm, vì Phượng muốn có một cuộc đi chơi giữa hai người này, nhưng khi bắt đầu viết thì ^________^, hơi khó vì: nhìn người ko dễ, Phượng sợ mình nhìn sai, trên thực tế Phượng có nhìn người nhưng ko nhận xét từ phía mình mà đánh giá một cách khách quan, có nhiều người nhận xét rất hay, ước gì mình được như những người đo *________*)

————

Renggggggggggggggggggggggggggg

Phương bảo NP lấy cho anh cái di động đang kêu trong ngăn, NP mở ngăn thì một tấm hình rớt ra, NP hơi biên sắc khi thấy tấm hình, nhưng cô kịp thời bình tĩnh đưa cái di động cho Phương, khi điện xong anh quay sang cô. Phương giật lấy tấm hình trên tay cô

-đừng có tự ý đụng đến đồ của anh khi chưa được cho phép

NP ko nói gì, cho dù cô biết rõ là tấm hình đó tự rớt ra chứ ko phải cô lục lọi gì

—————–

-cô bé xuống đây đi

NP ko nói gì cô bước xuống

-có một ngày anh sẽ vì em mà từ chối tất cả cuộc hẹn

Nói xong NP bỏ đi, Phương lái xe lao hết tốc độ, anh nghĩ đến lời NP mà khinh, sẽ chẳng có người con gái nào có thể làm anh lay động được, một lần là quá đủ, anh nhớ lại những ngày vừa qua giữa anh và NP đó chắc chỉ là sự thương hại, muốn khám phá một tâm hồn khác lạ, hay chăng là sự chăm sóc cho một đứa em. NP cho anh cảm giác che chở, vui vẻ anh luôn cười khi bên cô

NP bước xuống xe mà lòng nhói đau, từ khi quen anh cô hay về khuya hơn vì phải chờ anh ở của hàng vì lỡ anh đến thì sao

Từ khi quen anh mà cô phải đi làm việc, để được thấy anh

Từ khi quen anh cô đã phải luôn tự chăm sóc mình

Vì anh mà cô thay đổi tất cả, nhưng đáp lại anh vẫn vậy lạnh lùng thờ ơ, anh luôn nghĩ đến người con gái đó

NP nặng nề mở cửa

-Phong nhỏ sao bây mới về có biết ba lo cho con lắm ko?

NP ko nói gì cô đi thẳng lên phòng, căn phòng mà trước đây là của chị cô, những gì căn phòng này có được là nó có anh, mái tóc thẳng che khuất đôi mắt, sắc lạnh, anh đang ngồi trên một chiếc moto và cười người đó ko là ai khác ngòai Phương bạn trai của chị cô

———–

Phương vừa về đến nhà, anh đã nằm lăn ra giường, ngày hôm nay đã quá mệt mỏi với anh. Vừa đưa NP đi chơi rồi buổi chiều phải tiếp khách đến khuya khiến anh mệt nhòai

RENgggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggg

Phương với người lấy cái di động đang kêu, và ném mạnh vô tường, nhưng vô ích nó vẫn kêu Phương tức mình lao xuống và quát vô điện thoại

-ồn muốn chết, có biết mấy giờ rồi ko

Phương nhận lại ko phải lời xin lỗi hay cái cúp mày cộp, hay sự tức giận khi anh chửi mà là một giọng hát trong trẻo vang lên, nó ngân nga, và vi vu trầm lắng khiến Phương hạ hỏa bớt, anh dần nhận ra giọng hát đó, chỉ có thể là NP cô cũng hát hay đấy chứ, nhưng ai cho cô bé này biết số của anh. Phương gỡ bỏ mọi suy nghĩ đang th ắc mắc nằm xuống giường nghe cô hát, anh công nhận là cô nàng này có chất giọng rất hay

Khi tiếng hát được ngân xa và ngừng thì một giọng trẻ con vang lên

-happy bỉrthday (ko biết viết có đúng ko, *______* Phượng cũng dốt đặc môn này, nên phải học nhiều lắm nhất là mấy cái thì^_____^, hồi lúc mà còn đọc truyện tranh trên mạng tải truyện về đọc mấy chap mới đó, toàn tiếng anh thế là phải dịch thời đỏ khổ quá.)

Phương nhìn vô đồng hồ, đúng là sinh nhật anh, ngay cả anh còn quên sao cô bé này lại biết

-sao cô bé biết sinh nhất tôi

-bí mật

Phương hơi tức, khi hỏi chuyện gì đó mà hơi liên quan đến anh cô bé này đều bảo là “bì mật” nên anh xẵng giọng ngái ngủ

-vậy xong rồi tôi cúp máy được chưa

NP ko nói gì một hồi rồi cúp máy, chắc cô bé này lại dở tính trẻ con nên anh cũng ko buồn nói gì, anh cũng bỏ người lên giường nhưng lại ko thấy buồn ngủ nữa nên dậy đi tắm và làm việc, ngồi mới cỡ 20′ thì có tiếng chuông cửa kêu. Phương thầm chửi người làm phiền anh giờ này, anh dậm chân thình thịch xuống nền tỏ vẻ bực tức

Người làm phiền anh ko ai khác là người duy nhất nhớ đến sinh nhật anh và hát cho anh nghe, vừa nhìn thấy Phương NP đã ôm chầm lấy cổ anh mà mếu máo

-sao anh chậm thế làm NP sợ quá chừng

Vẫn đứng ngoài cửa anh nhà mình và nhìn NP

Cô bé này làm sao biết địa chỉ nhà anh, chắc lại trả lời “bí mật” nên anh ko hỏi làm gì. Một cô nhóc mới 16 mà dám ra ngoài giờ này thì quá nhiều nhưng NP khác với kiến thức ít ỏi về cuộc sông bên ngoài mà anh nhận thấy ở cô thì thiệt là quá nguy hiểm, cô ngây thơ quá nhưng lại ranh mãnh

NP đứng ngoài cửa mà run cầm cập, cô cứ tưởng Phương giận vì cô đã làm phiền anh giờ này, nên bắt cô đứng ngoài cửa thế này, con mắt Phương nhìn chằm chằm vào NP khiến cô cảm thấy khó chịu

-NP lạnh-NP nói với giọng bực tức khi kéo dài chữ lạnh

-lại chuyện gì nữa, ko biết là trễ rồi sao còn làm phiền tôi-Phương quát to, khiến NP giật mình, anh đã xưng “tôi” khiến NP thấy tủi và khóc

-sao lúc nào nhóc cũng khóc vậy

NP bực mình vi Phương bao giờ cũng xem cô 1 con nhóc vậy, nên càng khóc to hơn

Phương dang tay đẩy cánh cửa để đóng trong khi NP vẫn ở ngoài, nhưng anh chỉ thấy bực mình vì sự làm phiền của cô thôi, lại còn khóc, anh ghét con gái khóc, nhưng anh hơi có cái gì đó khi NP khóc

NP liền ôm lấy Phương

-cho NP vô đi

-ko

-NP sợ lắm

-sợ sao còn đền đây

NP ko nói gì, Phương cảm thấy hơi thở nhè nhẹ của cô, hơi lạnh từ bàn tay lan sang anh

Phương đóng cửa đi vô, NP vẫn ôm lấy anh là cho khi Phương đi thì kéo theo NP luôn, trông cô như con chó con đang quấn lấy chân chủ

-nhóc buôn anh ra đi

NP lắc đầu

-ngoan xíu nữa cho ăn bánh

-làm như NP là con nít lắm mà mang bánh ra dỗ

-con nít mà muốn làm người lớn sao

Ko nói gì NP nhảy lên chiếc ghế xalon và ngồi trên đó

-định nghịch gì nữa đây

-em sẽ chờ anh làm xong việc, rồi chúng ta sẽ đi chơi

-vì sao

-vì hôm nay là sinh nhật anh

-vì thế cô bé lặn lội tới đây chỉ để được đi chơi vào đêm sinh nhật của tôi

NP gật đầu mà mỉm cười

Phương đúng là chịu thua con bé này nữa, đến nhà một thằng đàn ông giữa đêm hôm thế này mà ko sợ gì đúng là gan to.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx