Phần 1
Dao gọt bút hỏng rồi.
Hân Hân nhìn cây bút chì mới gọt được một nửa, lại nhìn vào một nửa lưỡi dao bị gãy, sau đó ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đối mặt với đám mây trắng đang bay lững lờ.
Hồi lâu sau, đôi môi hồng thắm buông ra một tiếng thở dài. ~~
Tiếng động cơ xe từ xa truyền đến, tới trước cửa liền đột nhiên ngừng lại, tiếp theo liền quẹo vào trong sân trước của Âu Dương gia, cùng đến có một chiếc xe máy khác, người lái cởi nón bảo hộ, lập tức thình thịch chạy vào bên trong.
Không xong, lại có người đến! > <
Nửa giờ sau, tam cô mới đăng môn bái phỏng [1], lúc này ngay cả tứ di cũng báo lại đến, có lẽ một lát sẽ tới, ngũ thẩm sau khi chuẩn bị xong bửa ăn sáng cho chồng con cũng sẽ mau chóng đuổi tới.
Từ ngày đính hôn bị đối phương trả lại tại chỗ, toàn thể Âu Dương gia liền tràn ngập một bầu không khí áp suất thấp, Lý Nguyệt cả ngày than ngắn thở dài, mà nhóm nương tử quân cũng bất chấp mưa gió, mỗi ngày tự động báo danh, tụ tập ở trong phòng khách, than thở Hân Hân vận khí quá thấp, một mặt thương thảo đối sách, vội vã muốn bù đắp lại sai lầm đáng sợ này.
Nhóm nương tử quân tuy rất tích cực nhưng lại không ai phát hiện đương sự Hân Hân vì đính hôn thất bại mà vụng trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Xuyên qua mạng lưới tình báo của những người hàng xóm, sự tình dần dần tra ra manh mối. (khiếp, các bác làm việc còn nhanh, gọn, lẹ hơn mí anh công an nữa í chứ =.=’)
Thì ra, con trai độc nhất của Trần gia là theo quả phụ trẻ tuổi của tiệm cà phê bỏ trốn, lúc trước luôn hẹn Hân Hân gặp mặt ở tiệm cà phê là vì thừa cơ nhìn mặt tình nhân. Hân Hân còn nhớ rõ, quả phụ kia tú lệ ôn nhu, nói chuyện nhẹ nhàng, giọng nói nhỏ nhẹ, rất lễ phép, sau khi chồng bất ngờ qua đời liền ngậm đắng nuốt cay một mình nuôi dưỡng hai đứa con thơ.
Thì ra, đối tượng của cô từ đầu đến cuối luôn xem cô là tấm bia đỡ đạn.
Trong cái trấn nhỏ yên bình này, không có tin tức gì lớn, ngẫu nhiên tìm được một con chó con mèo đi lạc là có thể làm cho mọi người vui vẻ bàn tán suốt một tuần. Hiện tại lại xảy ra cái loại đại sự này, bát quái tin tức đã sớm truyền khắp phạm vi trăm dặm, tin tức cấp độ này chỉ sợ đủ làm cho dân trong trấn bàn luận mấy năm.
Bình thường nữ nhân mà gặp phải loại chuyện như vậy khẳng định cho là vô cùng nhục nhã, nếu có lòng tự trọng thì cũng bị tàn phá không còn manh giáp, khốn khổ muốn chết, hoặc trốn đi không dám gặp mọi người.
Có điều, hôn sự này, căn bản là do cha mẹ hai bên quyết định, bây giờ vỗ tay cắt đứt, cô mừng còn không kịp, làm sao có thể buồn?
Người khác thấy cô dường như không có việc gì, nghĩ đến có lẽ cô là đang cố nén bi thương, nuốt nước mắt vào bụng, càng không ngờ rằng cô trốn ở trong phòng lôi ra những quả banh vải nhiều màu giữ lại hồi đại hội thể dục thể thao trung học nhìn vào gương nhảy múa, vụng trộm ăn mừng đính hôn thất bại.
Tiếng phụ nữ nói chuyện đứt quảng vang lên, Hân Hân ghé tai vào cầu thang, nheo lại hai mắt, xác định số “thành viên” còn chưa tới đủ nên mọi người chưa bắt đầu ôm đầu khóc rống.
Ngô, xem ra, nếu cô nhanh tay nhanh chân có lẽ có thể tránh được một kiếp, không bị kéo đi tham gia buổi tụ hội hôm nay.
Sau khi nhanh chóng thu dọn bút viết, mặc vào cái quần jean, thật cẩn thận xuống lầu, không quấy nhiễu pa pa đang xem tivi (bác nì ăn ùi ôm cái TV =.=), chậm chậm hướng cửa đi đến, một mặt cầu nguyện các nữ nhân ngồi trên sô pha sẽ không phát hiện ra cô.
Ông trời phù hộ, làm cho những người ấy không nhìn thấy cô, không nhìn thấy cô, không nhìn thấy cô –
“Hân Hân, con muốn đi đâu?” Lý Nguyệt vừa pha trà xong đi ra, nhìn thấy con gái rón ra rón rén đi ra ngoài, vội vàng mở miệng gọi to.
Thân ảnh mảnh khảnh cứng đờ. > <
Hân Hân mặt mày nhăn nhó, thầm oán ông trời không phò hộ, càng ai oán bản thân vì sao không có áo choàng tàng hình của Harry Potter có thể qua mắt mọi người.
“Con đi cửa hàng văn phòng phẩm mua vài thứ.” Cô nhanh chóng báo cáo nơi đi, sau đó xoa xoa lòng bàn chân, không hề báo động trước hướng ra cửa, bằng tốc độ nhanh nhất nhanh như chớp ào chạy ra ngoài.
Chạy một hơi ba bốn trăm mét, xác định phía sau không có truy binh cô mới đi chậm lại. Dọc theo con đường buôn bán, băng qua mấy ruộng hoa cúc, nhàn nhã đong đưa tay tiến vào trấn trên, sau đó chậm chạp đi đến phía trước cửa hàng văn phòng phẩm, mở cửa kính đi vào.
Leng keng!
Chuông cửa vang lên, ông chủ sau quầy ngẩng đầu lên, hí mắt xuyên qua cặp kính lão nhìn cô.
“Lâm thúc, sớm.”
“Nha, Hân Hân a, sớm a sớm a” Ông chủ trở lại với một nụ cười ấm áp, đẩy cái gọng kính màu đen trên mũi tiếp tục cúi đầu đọc báo.
“Hân Hân? Hân Hân ở đây?” Tiếng bước chân nặng nề vang lên, bà chủ với dáng người gấp đôi ông chủ lập tức xuất hiện, tay vẫn còn rỉ nước, có lẽ là đang ở phía sau giặt quần áo, vừa nghe Hân Hân đến lập tức ném quần áo sang bên chạy ra ngoài.
“Lâm mẫu, cháu là đến để –” Còn chưa kịp nói ra hết ý thì hai tay của cô đã bị bắt lấy.
Bà chủ nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, kích động lắc lắc, trong hai mắt hàm chứa nước mắt đồng tình.“Đứa nhỏ đáng thương, cháu trăm lần ngàn lần phải kiên cường a, cuộc sống không phải lúc nào cũng toàn vẹn, cháu nhất định phải nhớ rõ điều này.” Bà càng nói càng kích động, thân mình mập mạp sầu não run run khóc thút thít.“Người ta không phải thường nói, cái gì, cái gì, có đàn ông bên cạnh sẽ rất tốt sao? Cháu đừng để chuyện này –” Thời gian kế tiếp, bà chủ cố gắng khai đạo cho cô, cằn nhằn nói liên miên xả đông xả tây.
Hai tay bị nắm chặt, cô căn bản không có chỗ trốn, chỉ có thể đứng ở tại chỗ, xấu hổ mỉm cười gật đầu.
Không được bao lâu, mi mắt của cô càng lúc càng mơ mơ màng màng, tiếng nói của bà chủ từ từ xa dần, cô không tự chủ được bắt đầu mơ màng.
Ngô, không biết trưa nay mẹ có nấu cơm hay không?
Có thể nấu canh củ cải, ngày hôm qua trên chợ có bán củ cải.
Đúng rồi, buổi chiều gọi điện thoại cho nhà xuất bản, dù sao tạm thời không đính hôn cũng không kết hôn, nhận thêm mấy tác phẩm về vẻ cũng tốt.
Không biết người trong lòng Hướng đại ca là ai?
Nghi vấn này vừa mới hiện lên trong óc, ngực Hân Hân liền đột nhiên căng thẳng. Cô khẽ cau mày, vô thức phát ra âm thanh khó chịu.
“Hân Hân, Hân Hân, cháu có khỏe không?” Phát hiện cô có điều lạ, bà chủ lo lắng hỏi thăm.
“Ách, cháu không sao.” Cô nháy mắt phục hồi lại tinh thần, mặt ửng đỏ, vội vàng dùng sức lắc đầu.
“Có phải không khỏe hay không? Nếu không khỏe chỗ nào nhớ đi khám bác sĩ nha!” Ai, nha đầu đáng thương, đau lòng quá nên mới sinh bệnh đây. “A, đúng rồi, cháu tới đây là muốn mua cái gì?” Đến lúc này bà chủ mới nhớ tới, Hân Hân đến đây là để mua đồ.
“Cháu muốn mua dao gọt bút.”
“Nha, dao a, không thành vấn đề, ông già, mau lấy dao gọt bút đưa –” Mới nói được một nửa, khuôn mặt bà chủ đã chuyển sang hoảng sợ.“Dùng dao giải quyết?! Cháu muốn mua dao?”
“Đúng, cháu muốn mua một siêu cấp tiểu đao, về nhà cắt bỏ cái kia.” (há há, nghe thấy “cái kia” đầu óc đen tối của ta lại hoạt động a:”>)
Bà chủ kinh ngạc thở dốc, hai mắt mở to.
“Cắt bỏ?” (khụ! trí tưởng tượng tăng thêm 1 cấp =D)
“A, tìm được rồi, chỗ này có một hộp.” Ông chủ ở bên quầy kêu lên, thật vất vả mới tìm được một hộp, đặt trên tủ kính, chậm rãi chuẩn bị mở ra.
Bà chủ thấy thế, lần nữa hoảng sợ hít sâu một hơi, thân hình mập mạp lập tức tiến vào quầy, dùng cái mông huýt chồng một cái, thành công mang hộp giấy trên tủ đoạt về.
“Không được, hộp này không được!” Bà liên tục lắc đầu, bàn tay mập mạp đem hộp giấy giấu ở trong ngực, nói cái gì cũng không đưa.
“A?” Hân Hân có chút ngây ngốc.“Vì sao?”
“Vì sao? Ách — bởi vì — bởi vì –” Bà chủ cười gượng, trên trán xuất hiện lấm tấm mồ hôi, nói lung tung lấy cớ.“Bởi vì nó để bên ngoài đã lâu, cho nên rỉ sét hết rồi.”
Ông chủ bị đẩy té ngả trên đất, thật vất vả mới đứng lên, phủi bụi trên người.
“Không thể, siêu cấp tiểu đao đều có sơn một lớp dầu chống gỉ, sẽ không thể — ai a!” Ông phát ra một tiếng kêu đau, ôm ngón chân cơ hồ bị lão bà dặm nát, ở sau quầy nhảy tới nhảy lui, kêu rên không thôi.
“Ông già, ông quên cái hộp này là sản phẩm kém chất lượng ư, không có bôi dầu chống gỉ, hôm qua tôi mới nói với ông muốn mang về đổi. Cho nên nó không thể bán, đúng hay không ~~?” Bà chủ bên ngoài thì cười nhưng bên trong không cười hỏi, đẩy ông chồng gầy ốm đến trước mặt, nheo hai mắt tỏ ý uy hiếp.
Mắt thấy lão bà đại nhân có chỉ thị, ông chủ vội vàng gật đầu, lập tức sửa miệng.“Đúng đúng đúng, ta đã quên, tiểu đao trong hộp này có vấn đề.”
“Không có hộp khác sao?” Hân Hân tiếp tục tìm kiếm, ngồi xổm xuống nhìn vào tủ kính tìm.
Cô không quen xài bút máy, lúc làm việc đều dùng bút chì, mỗi một chỗ đều dùng một loại màu, chậm rãi dùng tiểu đao chuốt lấy.
“Không có, hết thảy đều không có!” Bà chủ cắt ngang câu hỏi của cô, cũng không quên quay đầu nhìn lão công.“Ông già nói đi, đúng hay không? Trong cửa hàng không có dao nhỏ.”
“Đúng đúng đúng, đều không có.” Ông chủ dùng sức gật đầu tán thành, chỉ thiếu điều không nhấc tay thề. (há há, tội bác quá =))
Hân Hân hoang mang nhìn hai vợ chồng kẻ hát người xướng, đột nhiên bừng tỉnh, chợt hiểu ra hai người họ đã hiểu lầm cô vì chịu không nổi đả kích bị “vứt bỏ” nên định mua đao muốn tự sát.
Mấy chuyện này sớm đã nhìn mãi quen mắt, bất luận dù cô đi nơi nào, thái độ của người nào cũng thật cẩn thận, rất sợ nhắc đến “chuyện thương tâm” của cô, càng sợ cô bởi vì không chịu nổi “đau khổ”, lại làm ra cái gì việc ngốc nghếch.
Tuần trước, cô đi mua đồ ăn sáng, người bán cũng nắm tay cô muốn cô trăm ngàn lần không được từ bỏ hy vọng, còn cho thêm hai cái bánh bao. Ngày hôm qua cô đến cửa hàng cho thuê tiểu thuyết, ông chủ cửa hàng liền vội vàng đem toàn bộ tiểu thuyết bi kịch đi dấu, còn tình nguyện tư vấn tâm lý cho cô.
Tình cảm con người nồng hậu là chuyện tốt, nhưng có nhiều sự quan tâm không cần thiết quá cũng làm cho Hân Hân thật sự đau đầu a!
“A, hai người đừng hiểu lầm, cháu mua dao là muốn dùng để –”
“Trong cửa hàng của chúng ta dao nào cũng không còn, bán hết rồi, còn chưa có lấy hàng về, cháu hôm khác hẳn tới.” Bà chủ căn bản không nghe cô giải thích, cầm lấy hộp giấy đưa cho trượng phu.“Hân Hân, bác nói cháu biết, sinh mệnh là –” Bà còn muốn nói đến đoạn khuyên bảo thì khóe mắt lại đột nhiên nhìn thấy hình ảnh cao lớn đứng ngoài cửa không biết từ đâu toát ra, toàn bộ khuôn mặt đột nhiên sáng bừng lên.
Bàn tay mập mạp khẽ đẩy ông chồng lên thay bà giải thích với Hân Hân, còn bà thì thình thịch chạy ra bên ngoài, nhanh nhẹn mở cửa kính, sau đó cầm củ khoai lang nóng hổi trên tay ném cho chàng trai bên ngoài.
“Hướng Vinh, thật tốt quá! Không ngờ cháu lại đi ngang qua nơi này.”
Anh nhẹ nhàng gật đầu thăm hỏi, vươn cánh tay, vừa vặn đón lấy nữ nhân vẻ mặt hoang mang vừa mới bị ném ra ngoài.
Bà chủ thân mình mập mạp, lấy tốc độ kinh người lui lại phía sau, miệng không ngừng giải thích.“Ta đột nhiên có việc gấp, hôm nay muốn đóng cửa sớm một chút, nghỉ bán, cháu thay ta đưa Hân Hân về nhà. Nhớ rõ, phải đưa con bé trở về an toàn, biết không?” Bà tề mi lộng nhãn [2], chỉ sợ Hướng Vinh không hiểu.
“Lâm mẫu, đợi một chút, cháu –” Hân Hân còn chưa từ bỏ ý định, vội vã muốn mua một con dao.
Bà chủ kéo cửa kính đóng lại tạo ra một tiếng động lớn, sau đó khóa trái bên trong.
“Cháu mau sớm về nhà, đừng nên suy nghĩ bậy bạ.” Cho dù là cách một lớp kính dày, giọng nói của bà vẫn vang vang trong không khí.
“Cháu mua dao dùng để chuốt bút chì, không phải muốn –”
Bà chủ mang tấm bảng “tạm nghỉ” ở bên trong treo lên.
“Làm ơn, không có dao gọt bút cháu không thể nào làm việc được –”
Bà chủ khóa cửa lại.
“Bác Lâm, cháu thề cháu mua dao chỉ là vì –”
Để làm cho Hân Hân hoàn toàn hết hy vọng, bà chủ [không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng], bằng một động tác kiên quyết cho thấy quyết tâm hôm nay không hề buôn bán.
“Bá” một tiếng, cửa cuốn trước mặt Hân Hân liền bị kéo xuống.
Chú thích:
[1]: xin gặp mặt
[2]: nháy mắt
@by txiuqw4