sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

C2 - P2

Phần 2

“Em còn muốn đi chỗ nào khác không?”

Phía trên đầu vang lên tiếng nói trầm thấp êm dịu.

Hân Hân ngẩn người đứng trước cửa hàng văn phòng phẩm nhìn cánh cửa sắt loang lổ, vẻ mặt vô tội ngẩng đầu lên hỏi.“Cái gì?” Cô chớp mắt, câu hỏi chậm chậm mới truyền vào đầu.“ Oh, uh, tốt, em nghĩ, ah, ah, chắc không còn chỗ nào–” Cô ấp a ấp úng trả lời.

Cô tuy rằng không muốn về nhà đối mặt với nhóm nương tử quân để bị oanh tạc quả bom thông cảm, nhưng lúc này lại nghĩ không ra bản thân có thể chạy đi đâu.

Hơn nữa, bà chủ tuy nói là có việc, nhưng đại khái cũng chỉ là cái cớ để từ chối, đợi bọn họ rời khỏi nhất định sẽ gọi điện thoại về nhà cô hỏi thăm. Nếu cô còn không về nhà, bà chủ nói không chừng lại khẩn trương báo động nguy hiểm khẩn cấp, hô hào làng xóm đi khắp nơi tìm người, đến lúc đó chẳng những lao sư động chúng [3], còn có thể liên lụy đến Hướng đại ca –

Nghĩ đến tình cảnh vớ vẩn hiện tại, cô không khỏi lại thở dài một hơi.

“Anh đưa em về.” Hướng Vinh đưa tay đỡ cô đứng vững, sau đó mới xoay người đi về phía chiếc xe đang đậu bên đường.

“Được.” Cô gật gật đầu, nhưng chỉ giống như theo đuôi đi phía sau anh, phải rối rít chạy theo mới có thể đuổi kịp sải chân dài của anh.

Hướng Vinh giúp cô mở cửa xe, cô thì thầm nói lời cảm ơn, động tác ngồi vào xe có chút cứng ngắc, mới ngồi xuống liền nhịn không được mở miệng.

“Hướng đại ca, anh tại sao lại đến đây?” Đôi mắt trong suốt xuyên qua hàng mi thật dài, lặng lẽ ngắm nhìn người con trai bên cạnh.

Anh ấy đến cửa hàng văn phòng phẩm để làm gì? Mua cái gì sao?

Hân Hân nhíu mày, phủ định suy đoán này. Phải biết rằng, Hướng Vinh là một ông chủ lớn, mỗi ngày mua bán hoa cỏ lợi nhuận thu được nhiều hơn một năm ngồi vẽ của cô, nếu có gì cần, chỉ cần nói một tiếng, chắc chắn sẽ có người thay anh xử lý thỏa thỏa đáng, làm sao cần anh tự mình động thủ đây?

“Anh mang canh gà qua cho em, đi ngang nơi này vừa vặn thấy em đi vào trong cửa hàng văn phòng phẩm.” Hướng Vinh chỉ chỉ vào cái bình giữ nhiệt bên chân cô.

“Oa, canh gà!” Cô cuối xuống, mang bình giữ nhiệt ôm vào trong ngực, cẩn thận mở nắp, một mùi hương ngào ngạt bay ra, cô khẽ nhắm mắt, hít sâu một hơi hưởng thụ.

Thật tốt quá! Buổi sáng lúc cô vội vàng chạy trốn, căn bản đã quên ăn điểm tâm, lúc này sớm đã đói vô cùng, canh gà này vừa vặn có thể dùng để tế ngũ tạng [4] miếu của cô.

Nhìn thấy cô làm bộ dáng tham lam, miệng anh bất giác nở nụ cười yêu thương.

“Về nhà rồi uống, trước hết thắt dây an toàn vào.”

“Nha.” Hân Hân lưu luyến không rời cái bình giữ nhiệt, kéo dây an toàn, cố gắng chốt vào khóa, nhưng vì cô ôm trong lòng cái bình canh gà bảo bối, nên thật không dễ dàng khóa được, sờ soạng nửa ngày, nhìn thấy xe sắp khởi động, nhưng cô vẫn cứ chậm chạp tìm không ra vị trí chính xác.

“Hướng đại ca, chờ, chờ một chút, em còn chưa –” Cô chật vật lúng túng, cố gắng mò mẩm, bàn tay nhỏ bé đột nhiên nóng lên. Bàn tay to lớn vươn đến, bao lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô, giúp cô tìm cái móc, dễ dàng lắp vào chỗ khóa.

Hân Hân chớp mắt, trừng trừng nhìn bàn tay to kia, chỉ cảm thấy chỗ da thịt bị anh nắm giữ giống như bị đốt nóng bởi nhiệt độ của bàn tay anh, một đường xông lên, làm mặt của cô cũng đỏ.

“Ách, cám ơn –” Cô thì thầm nói lời cảm ơn, ôm lấy canh gà trong lòng, cảm thấy không gian bên trong xe đột nhiên nhỏ lại. Từng nhịp thở cùng động tác của người con trai bên cạnh xâm chiếm từng giác quan của cô, làm cho thần kinh của cô căng lên, thủy chung không thể thả lỏng –

Hướng Vinh lại dường như không có việc gì gật đầu, buông tay ra lái xe rời đi.

Cô lén nhìn nửa khuôn mặt của anh, cẩn thận ngắm nhìn những đường cong cương nghị, phát hiện chuyện da thịt tiếp xúc khi nãy làm cho cô hết sức bối rối đối với anh lại tựa hồ không có ảnh hưởng.

Quen biết đã nhiều năm, cô đối với anh luôn kính trọng, từ trước đến giờ vẫn luôn giữ tình cảm trong sáng. Đầu óc cô đơn giản, cũng chưa bao giờ nghĩ tới quan hệ của hai người sẽ có cái gì khác phát triển.

Nhưng từ ngày đính hôn đến giờ, mỗi lần anh chạm vào cô, mỗi lần anh nhìn cô lại giống như là vạch trần bí mật nào đó của cô mà cô đã chôn giấu từ lâu. Cô bắt đầu trở nên tò mò, quá khứ kính trọng đơn thuần bây giờ hình như đang từng giọt từng giọt biến chất.

Đến ngay cả bàn tay vừa bị anh nắm chặt thì đã làm cho hai gò má cô ửng đỏ, trong lòng vô cùng bối rối –

Ai a, cô rốt cuộc là đang miên man suy nghĩ cái gì đây?! Hướng Vinh đã có đối tượng, anh đối với cô thân thiết như vậy nếu không là vì xem cô như em gái thì cũng là vì thương hại cô bị vứt bỏ thật đáng thương nên mới đến an ủi cô.

Nhiệt độ trên tay, trên mặt, trong lòng cũng vì suy luận như vậy mà chậm rãi biến mất.

“Bác gái là muốn anh mang theo canh gà đến an ủi em sao?” Hân Hân áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào bình canh, cảm thụ ấm áp, đáng thương nhìn anh.

Lần này cô nhận được sự an ủi quả thực quá mức, thậm chí còn có lời đồn, đã có người tốt tổ chức quyên tiền, muốn vì cô mà lập quỹ “khí phụ cơ kim hội”[5].

Hướng Vinh liếc mắt nhìn cô một cái, không đáp hỏi lại:“Em cần người an ủi sao?”

“Ngô, không cần, cám ơn.” Nhìn vào con ngươi đen kia làm tim cô tăng tốc. Để tránh cho trái tim không bị quá tải, cô thở nhẹ một hơi, vội vàng nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn vào mắt anh nữa.

Hành động trốn tránh này quá mức rõ ràng, dù là ai cũng nhìn ra được nguyên nhân chân tay luống cuống của cô là vì cô cùng anh ở cùng một chỗ.

Hướng Vinh khóe miệng khẽ nhếch, biểu tình không thay đổi, chỉ có cặp mắt kia đã tiết lộ ra sự tự đắc. Sự nhút nhát và lo lắng của cô lại làm anh cảm thấy hài lòng.

Một tia sáng lóe lên bên khóe mắt anh khiến anh phải chú ý. Anh liếc mắt nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay mảnh mai của cô.

Chớp mắt, nụ cười trong đôi mắt đen lập tức biến mất, thay vào đó là sự tức giận đến run người.

“Nghe nói Trần gia đang tích cực tìm bắt con trở về.” Hướng Vinh không nhanh không chậm nói, sự nôn nóng bị đè nén bên trong lời nói tưởng như bình tĩnh kia.

“Ân, mẹ em có nhắc tới chuyện này.” Hân Hân cằm đặt trên cái bình, mắt xuyên qua lớp kính ngắm nhìn ruộng hoa cúc ngoài cửa xe.

“Em hy vọng hắn trở về?”

“À, cũng được –” Cô nói mơ hồ.

Hướng Vinh trán nổi gân xanh, sự tức giận đã lên tới đỉnh điểm.“Cũng được?” Anh thấp giọng lặp đi lặp lại hai chữ này, hai tay siết chặt, cơ hồ muốn bẻ gảy vô-lăng.

“Hắn có trở về hay không cũng không liên quan gì tới em. Em nghe nói, cái kia Trần — Trần –” Cô cau mày, cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn không nhớ nỗi người nọ tên gọi là gì.

“Trần Tín Minh.”

“Nha, đúng, hình như là tên này.” Cô nhún nhún vai, hai tay ôm bình giữ nhiệt càng chặt hơn.“Hắn cùng quả phụ ở tiệm cà phê lưỡng tình tương duyệt [6], vì gia đình phản đối nên mới bỏ trốn. Mẹ em nói, khi lòng hắn đã thuộc về người khác, cho dù em có lấy được chồng cũng sẽ không có hạnh phúc.”

“Như vậy, tại sao em vẫn còn đeo nhẫn đính hôn?” Lời giải thích của cô làm cho lông mày đang xoắn chặt của Hướng Vinh dần dần giãn ra, nhưng chiếc nhẫn kim cương kia nhìn vẫn vô cùng chướng mắt, làm anh khó có thể tiêu tan. (anh ghen í mà =D)

“Nhẫn? Nhẫn đính hôn nào?” Hân Hân lộ ra khuôn mặt ngây ngốc.

“Tay phải.” Lời ít mà ý nhiều.

Cô ngoan ngoãn giơ tay phải lên, lập tức chuyển sang vẻ mặt ngạc nhiên, bậc ra tiếng kêu nhỏ, cho đến lúc này cô mới phát hiện nó tồn tại.

Trần gia hai lão trong lòng rất thích cô, trước khi đính hôn liền mua một chiếc nhẫn kim cương rất xa xỉ cho cô, tuy rằng hôn sự thất bại, nhưng trong lòng Trần gia vừa thương vừa thấy có lỗi với cô nên không hề đề cập tới chuyện trả lại lễ vật.

“A, đúng nha, em quên mất.” Hân Hân không chút do dự cởi nhẫn kim cương ra, đặt ở lòng trong lòng bàn tay.

“Em tính xử lý nó như thế nào?”

Cô khẽ cúi đầu trong chốc lát.

“Theo lý mà nói em nên tự mình trả lại, nhưng –” Giọng của cô càng lúc càng nhỏ hơn.

Ai, cứ tưởng tượng đến lúc đối mặt với Trần gia hai lão, nghe bọn họ khóc lóc giải thích hết bài này tới bài khác cô liền cảm thấy lỗ tai ngứa ngái, chân chưa đi đã mềm nhũn, không có dũng khí mang nhẫn kim cương trả về cho chủ.

Tiếng nói trầm thấp bên tai cô vang lên.

“Anh thay em đi trả lại.”

Bàn tay ngăm đen to lớn chìa ra trước mặt cô, trong lòng bàn tay lộ ra nhiều vết chay sần, nhiệt tình giúp đỡ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tỏa sáng, vô cùng vui mừng, dùng ánh mắt sùng bái nhìn anh, cảm kích anh đã rút dao tương trợ, để cho lỗ tai đáng thương của cô có thể tránh khỏi một kiếp.

“Thật không? Anh thật sự có thể giúp em trả lại?” Tuy rất vui mừng nhưng cô vẫn còn chút do dự.“Ngô, như vậy thích hợp sao?” Nhẫn kim cương đính hôn của cô lại do Hướng Vinh mang trả, cảm thấy hình như có điểm là lạ –

“Thích hợp.” Khẩu khí của anh rất kiên quyết.

Nếu Hướng Vinh đã nói thích hợp, như vậy hẳn là không có vấn đề gì?! So với cô anh thông minh hơn, chu đáo hơn, lại nói từ trước tới giờ anh cũng chưa từng lừa gạt cô cái gì!

“Vậy làm phiền anh!” Hân Hân lập tức bỏ đi do dự, lựa chọn hoàn toàn tin tưởng anh, đem nhẫn kim cương đặt vào lòng bàn tay anh.

Anh đem nhẫn kim cương bỏ vào túi áo, tức giận cũng theo đó cất vào. Miệng của anh tuy không hề nhếch nhưng lại hàm chứa nụ cười hài lòng.

Con đường từ trong trấn về đến nhà Âu Dương cũng không xa, xe chạy qua một con đường hoa, căn nhà ba tầng đơn độc của Âu Dương gia đã ở ngay trước mắt. Xe tắt máy dừng ở trước sân, bên cạnh là bốn, năm chiếc xe máy.

Hướng Vinh tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe, lại thấy cô ôm giữ ấm hồ, cắn môi dưới, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Anh nhíu đôi mày rậm, không thúc giục cô, ngược lại dừng lại động tác, lẳng lặng nhìn cô, vô cùng kiên nhẫn chờ cô mở miệng.

Sau một lúc lâu, Hân Hân mới có dũng khí mở miệng.

“Hướng đại ca, người đó – người đó –”

“Người nào?”

“Anh thật sự đã có đối tượng?” Nghi vấn này giống như cái xương cá mắc kẹt trong cổ họng, làm cô mất ăn mất ngủ. Không biết vì sao, cô lại rất quan tâm đến chuyện này.

Con ngươi đen hàm chứa nụ cười sâu sắc.

“Thật sự.”

Nha, ngực của cô đau quá!

“Anh thực thích cô ấy?”

“Anh yêu cô ấy.”

Cảm giác đau đớn càng lúc càng tăng, tiếp tục tăng.

“Cô ấy… em có biết cô ấy không?”

“Biết.” Anh đơn giản trả lời, cúi đầu đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn đang khẩn trương lo lắng.“Em muốn biết đó là ai không?”

Hân Hân sắc mặt trắng bệch mãnh liệt lắc đầu.

“Không muốn!” Cô vội vàng trả lời, một tay ôm giữ ấm giữ nhiệt, một tay đặt trước ngực chạy vào nhà, vội vã muốn tìm một bệnh viện gần nhất trong danh bạ điện thoại tìm một bác sĩ giúp cô kiểm tra điện tâm đồ.

Ô ô, không xong, cô xác định trăm phần trăm tim của cô nhất định đã xảy ra vấn đề lớn!

Chú thích:

[3]: lãng phí nhân lực

[4]: 5 cơ quan: tim, gan, lá lách, phổi, thận

[5]: hội người phụ nữ bị chồng bỏ

[6]: thu hút, gắn bó với nhau


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx