sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

C9 - P1

Chương 9

Phần 1

Mặt trời chiều ngã về tây.

Trong vườn trường ngày chủ nhật, một tiếng khóc nức nở rất thương tâm từ trong nhà thể dục vẳng ra phá vỡ không gian yên tĩnh buổi chiều.

“Ô ô ô ô ô — ô ô ô ô ô –”

Chợt nghe được tiếng khóc nức nở đau lòng ấy, bác lao công lo lắng, chần chờ một hồi mới cố lấy dũng khí, rón ra rón rén đi vào nhà thể dục, ở bên ngoài cửa sổ ngẩng đầu lên lén nhìn vào bên trong. Chỉ thấy sắc mặt ông từ sợ hãi chuyển thành hoang mang, gương mặt già nua nhăn lại, nhìn cô gái nhỏ bên trong đang khóc rất đau lòng.

Di, không thể nào? Chẳng lẽ là cô dâu bỏ trốn a?

Thấy cô khóc thương tâm như vậy, bác lao công cũng chưa tiến vào quấy rầy, lại quay về văn phòng giáo viên, hảo tâm bắt một cuộc điện thoại, báo về người nhà đối tượng.

Không lâu sau, một chàng trai sắc mặt xanh mét đi vào cửa phòng, một đường hướng trung tâm thể dục mà đi.

“Ô ô ô ô — ô ô ô ô ô –”

Còn chưa tới cửa, Hướng Vinh đã nghe tiếng khóc của cô. Anh cau mày, đẩy cửa vào.

Những tia nắng vàng vọt của buổi hoàng hôn xuyên qua cửa kính chiếu lên lớp lễ phục trắng tinh của Hân Hân, cô đang ngồi ở một góc trên khan đài khóc rất đau lòng.

Ánh mặt trời mang chiếc áo đầm lụa trắng của cô nhuộm thành vàng óng, tạo ra một vầng sáng bao lấy cô, làm cho cô giống như một tiểu yêu tinh đã mất đi đôi cánh.

Hân Hân nghe thấy tiếng vang, ánh mắt tiểu bạch thỏ đỏ hoe ngẩng lên, vừa nhìn thấy anh xuất hiện, lập tức kinh hoảng nhảy xuống ngựa gỗ, kéo váy lên hướng cửa sau, bằng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy.

Nữ nhân này lại muốn bỏ chạy?! Cô cư nhiên lại muốn chạy trốn anh?!

Hướng Vinh đứng tại chỗ một giây, lập tức nổi trận lôi đình đuổi theo.

Hai người một trước một sau, ngay tại sân thể dục truy đuổi.

Hân Hân khóc đến tâm hoảng ý loạn, tuy rằng chạy trốn rất nhanh, nhưng lại vẫn dễ dàng bị đuổi kịp. Chạy không đến ba trăm mét đã bị Hướng Vinh ôm lấy, mang cô đang không ngừng giãy giụa vác lên vai, nhắm hướng xe đi ra.

“A – bỏ em xuống dưới, bỏ em xuống! Em không muốn trở về, không muốn –” Hân Hân liều mình giãy dụa, thậm chí lấy tay đập vào vai anh thật mạnh, nhưng anh thân thể cường kiện, căn bản không đem công kích của cô để vào trong mắt, tự nhiên mở cửa xe đẩy cô vào.

“Đi vào!” Hướng Vinh tức giận đến sắc mặt xanh mét, không để ý tới kháng nghị của cô, đè đầu của cô xuống nhét vào trong xe.

“Không muốn!” Trên đầu tay vừa buông lỏng, Hân Hân lập tức chuồn ra, lại muốn chạy trốn.

Hướng Vinh tức giận đến hai mắt tối sầm.

Anh hít sâu một hơi, lại lần nữa đuổi theo, chỉ với một hai bước đã bắt lại cô. Lúc này, anh cũng không lên xe mà trực tiếp ôm lấy cô xuyên qua vườn trường, băng qua ngã tư bên ngoài trở lại hội trường nơi tổ chức lễ cưới.

~~**~**~~

Phòng tiệc chật ních người, bạn bè thân hữu đều đã tới tham gia đông đủ. Cả những người không nhận được thiếp cưới, lúc này cũng đều bị hấp dẫn chạy đến xem.

Rõ như ban ngày, Hướng tộc trưởng tử tây trang thẳng tắp, khiêng cô dâu Âu Dương Hân Hân mặc lễ phục lụa trắng tiến vào, miệng cô dâu thì gào lên “Không lấy chồng, không lấy chồng”. Đi qua con đường náo nhiệt nhất thị trấn, mọi người đều bỏ lại công việc trong tay, chạy theo phía sau nhìn, thích thú chờ xem tình tiết mới nhất phát triển.

Bên ngoài nhà hàng, các tân khách vừa thấy bọn họ trở lại đều nhẹ nhàng thở ra, lại nghe được Hân Hân nức nở kêu.

“Hướng đại ca – thả em xuống, em không lấy chồng, anh làm sao có thể như vậy, ô –”

“Cái gì?!” Lý Nguyệt đang nằm trên ghế đắp khăn lạnh, lập tức quăng cái khăn trên trán xuống nhảy dựng lên.“Không lấy chồng?! Đồ ngu! Các ngươi mỗi ngày buổi tối tám giờ đều ở trong phòng lầu hai lăn qua lăn lại, bây giờ “Phi long tại thiên” (ý giống như câu gạo nấu thành cơm của VN đó) cũng đều diễn xong rồi, cho dù ngươi còn có chút gì cũng đều đã bị nó ăn đến sạch sẽ, chuyện tới phút này, ngươi làm sao có thể nói không lấy chồng?”

“Đúng vậy đúng vậy” Mọi người đều gật đầu phụ họa, đại biểu đồng ý.

Trong phim nói người tốt có tất có hảo báo, người xấu sẽ bị báo ứng, không phải là tan nhà nát cửa, thì cũng là bị điên. Đến cuối phim, chẳng phải người có tình đều trở thành thân thuộc đó sao?!

Hân Hân thở dốc vì kinh ngạc, cảm thấy vô cùng xấu hổ, cũng không dám nhìn bà con hàng xóm chung quanh, vùi mặt vào trong tay nhỏ bé khóc nức nở.

Hướng Vinh mang cô đi vào chỗ tận cùng của phòng tiệc trước khi lãnh nghiêm mặt thả cô xuống dưới.

Lúc này, cô lại không chạy trốn mà chui vào trong lòng anh, nắm chặt áo anh, đem mặt chôn ở trong ngực anh, hai vai gầy run lên, thương tâm nức nở.

“Ai a, Hân Hân a, dù sao gạo cũng đã nấu thành cơm, ngươi còn náo loạn làm khó cho mọi người sao?”

“Đúng vậy, Hân Hân, Hướng Vinh cũng không phải không chịu cưới ngươi, ngươi hiện tại nói không lấy chồng là muốn như thế nào?”

“Đúng rồi, Hân Hân, ngoan, đừng khóc, ngày vui mà khóc sướt mướt thật là không tốt nha. Đến đây, đến đây, lau khô nước mắt, ngoan –”

Trong khoảng thời gian ngắn, nhóm nương tử quân lại tụ họp kéo đến, đồng loạt cướp lời mở miệng.

Hân Hân căn bản không còn mặt mũi gặp người, càng thêm vùi sâu vào trong lòng Hướng Vinh, kiên trì không chịu ngẩng mặt lên, ngược lại còn khóc lớn hơn nữa.

Hướng Vinh sắc mặt trầm xuống, nhìn tiểu nữ nhân trước ngực, tiếp theo ngẩng đầu nhìn mọi người.

“Đi ra ngoài.” Anh lạnh giọng nói.

Hướng Nhu là người đầu tiên đi ra, những người khác lại vẻ mặt mờ mịt, chôn chân ngay tại chỗ không nhúc nhích.

“A? Cái gì?”

“A Vinh, ngươi đang nói cái gì a?”

“Cái gì đi ra ngoài, tại sao phải đi?”

“Là gọi ngươi đi ra ngoài!”

“Gọi ngươi thì có. Ngươi rất ồn ào, lại còn ở đây nói năng linh tinh –”

Mấy người phụ nữ líu ríu, lại tạo nên một trận hỗn loạn.

“Hết thảy đi ra ngoài cho ta!” Hướng Vinh ôm lấy Hân Hân không ngừng khóc, sắc mặt tái xanh cắt ngang lời các bà.

Đám phụ nữ cứng đờ, không nghĩ tới anh bình thường bình tĩnh lại cũng có lúc phát hỏa. Tất cả đều hoảng sợ, nhất thời im lặng, nhưng sự im lặng kia chỉ duy trì hai giây.

“A — chúng ta đi ra ngoài sao? Vậy ngươi sẽ không kết hôn nữa sao? Như vậy không tốt –”

“Cái gì? Làm sao có thể không kết hôn, ngươi cái miệng quạ đen!” Lý Nguyệt vừa nghe, lập tức lại nhảy ra nói chuyện.

“A nhưng mà Hướng Vinh người ta –”

“Uy, đừng nói nữa, ngươi nói ít một câu đi.”

“Nhưng rượu mừng còn chưa uống a?”

“Tốt lắm tốt lắm, trước tiên đi ra ngoài rồi nói sau, đừng nói nữa.”

“A nhưng là đồ ăn đều đã dọn lên–”

“Đồ ăn sẽ không chạy mất!”

Mắt thấy Hướng Vinh sắc mặt càng lúc càng khó coi, đám đàn ông tiến lên, đem các lão bà lắm mồm kéo đi ra ngoài. Trưởng bối hai nhà thấy tình huống cũng không đúng, cũng nhanh chân chạy ra giải thích, mời mọi người đi trước bên ngoài chờ.

Thật vất vả, khách nhân hoàn toàn đi ra ngoài, cha mẹ hai bên quay đầu, định khuyên nhủ hai người. Không ngờ vừa quay người lại, liền thấy Hướng Vinh nghiêm mặt, hung dữ trừng mắt nhìn bọn họ.

“Toàn bộ.” Anh nhấn mạnh.

Hai bên cha mẹ liếc mắt một cái, biết Hướng Vinh là quyết tâm muốn giải quyết bọn họ, nên mang phòng tiệc để lại cho hai người, ngoan ngoãn lui ra ngoài, ngay cả Hướng papa đang hát karaoke cũng không dám ở lại, cầm Microphone bảo bối lui ra.

Bất quá, đi ra ngoài là đi ra ngoài, ở ngoài cửa cũng là chen chúc đứng đầy người, năm mươi bàn cộng năm trăm hương thân phụ lão, không một ai rời khỏi. Mỗi người đều trốn ở bên cửa sổ hoặc ngoài cửa nghe lén, cha mẹ hai nhà vừa ra khỏi cửa, liền vội vàng xoay người lại, chiếm vị trí cửa lớn tốt nhất, muốn biết tình huống mới nhất bên trong


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx