Phần 2
Sau khi lên xe, Hướng Vinh thủy chung trầm mặc không nói. Anh thuần thục lái xe, giữa đêm khuya lao vun vút trên đường cao tốc, ngoài cửa sổ ánh đèn chiếu rọi đi vào, bên trong xe im ắng.
Hân Hân liếc trộm anh một cái, một câu cũng không dám phát ra.
Khi đi qua trạm nghỉ Thái An, anh đi xuống xe, mua chút thức ăn cho cô.
Khí trời rất lạnh, cô yên lặng uống súp nóng, dùng chiếc ống hút làm bằng trúc, đâm xuyên qua lớp giấy vào bên trong ly quấy tròn, thỉnh thoảng lén nhìn anh một cái, suy đoán chỉ số cơn giận của anh đang tăng lên hay là giảm xuống.
Vẻ mặt anh không chút thay đổi, nhưng thoạt nhìn có vẻ nghiêm khắc hơn.
Xuống khỏi đường cao tốc, xe tiếp tục đi về phía trước, cũng không lâu lắm, cô liền phát hiện, chiếc xe không đi về nhà, ngược lại chuyển hướng con đường nhỏ lên núi, bốn phía càng lúc càng âm u, đừng nói là người ở, ngay cả đèn đường cũng không có.
Một lát sau, xe chạy nhanh đến trước một cái cửa sắt, Hướng Vinh xuống xe mở cửa ra, xong lại lên xe.
Hân Hân khó hiểu nhìn trái, nhìn phải, trong bóng tối đậm đặc nhận ra con đường này là đường đi đến nhà kính trồng hoa tư nhân của anh.
Hướng gia mấy đời trồng hoa lan, Hướng Vinh mặc dù thay đổi phương châm kinh doanh, nhưng vẫn còn một mảnh đất tư nhân trên núi, giữ lại một cái nhà kính, dùng để nuôi dưỡng những loài hoa lan quý hiếm. Chẳng qua là, nhà kính này rất vắng vẻ, bình thường không có người nào đi lên, Hân Hân cũng chỉ đi lên vài lần.
“Chúng ta đang đến nhà kính trồng hoa sao?”
Cô nhỏ giọng hỏi.
Anh không nói chuyện, cho đến khi lái xe đến cuối đường mòn, lúc này mới tắt máy.
“Di? Không phải còn chưa tới sao? Xe hư sao?”
Cô nhìn chung quanh, bốn phía tối như mực, không có lấy một ánh đèn, chỉ có thể nhìn thấy một vài ngọn đèn dầu xa xa dưới chân núi.
“Không có.”
Anh lạnh giọng nói.
Vừa nghe đến thanh âm lạnh lùng kia, cô sợ hãi nâng hai mắt, nhỏ giọng hỏi thăm.
“Hướng đại ca — anh, anh đang tức giận?”
Anh mím chặt môi, một hồi lâu sau mới mở miệng.
“Em nói đi?”
“Ách, tại sao?”
Cô thật không hiểu nổi nha, tình huống vừa rồi quá hỗn loạn, ai biết được anh đang giận cái gì?!
Anh nheo mắt, hít vào một hơi, trầm giọng nói:
“Em đến đó làm gì?”
“Ách, em tình cờ gặp lại bạn học cũ, đi ăn một bữa cơm –”
Thấy trong mắt anh bốc lửa, Hân Hân tiếng nói càng lúc càng nhỏ.
“Đi vào PUB ăn cơm?” (DD: mà sao anh í tìm được hay vậy ta??)
Vẻ mặt anh xanh mét.
“Phượng… Phượng Đình nói, chỗ đó vừa khai trương, đồ ăn rất ngon, mà, hơn nữa em cũng đã nói với Hướng Cương rồi. Ai biết gặp phải hai tên tửu quỷ kia –”
Cô cắn môi, càng nói càng ủy khuất.
“Em nhìn thấy cô ấy bị kéo đi ra ngoài, mới lo lắng đuổi theo.”
Âm lượng cực đại nổ tung trong xe.
“Em không biết tìm người giúp sao?”
Hân Hân bị hù đến thiếu chút nữa nhảy khỏi xe, cô hít sâu một hơi, mới có dũng khí tiếp tục mở miệng.
“Ách — em nhất thời không nghĩ tới –”
Cô cúi đầu, duy trì tư thái cầu xin tha thứ, biết mình đã sai, hiểu rõ sự phẫn nộ của anh là bởi vì lo lắng an nguy của cô. Anh có tức giận, chứng tỏ anh thật sự là quan tâm cô?
Hướng Vinh mím chặt môi, không nói lời nào.
Thấy Hướng Vinh sắc mặt không có dấu hiệu dịu xuống, Hân Hân vươn tay ra, giật nhẹ ống tay áo của anh.
“Hướng đại ca, anh đừng tức giận, em, em, em lần sau sẽ nhớ tìm người giúp.”
Mắt đen u ám nhìn xuống, nhìn bàn tay nhỏ bé trên ống tay áo, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng bất an của cô.
Một lát sau, ngũ quan căng thẳng kia mới từ từ hòa hoãn. Anh di chuyển chìa khóa xe trong tay, xe lại lần nữa khởi động.
Hô, nguy cơ đã được giải trừ!
Hân Hân len lén thở phào nhẹ nhỏm, nhưng lại phát hiện, Hướng Vinh sau một giây lại tắt máy.
“A, tại sao?”
Cô chớp mắt, lo lắng xe có phải bị hư hay không.
“Anh đã quên một chuyện.”
Hướng Vinh mở miệng.
“Cái gì?”
Cô vô tội hỏi, một giây sau liền phát hiện anh đang hôn cô.
Đây là nụ hôn nhiệt tình đam mê, giống như tất cả tương tư xa cách mấy ngày vừa rồi đều được trút cả xuống nụ hôn này. Mấy sợi râu không cạo của anh, ghim vào da thịt non mịn của cô đau đau, hai cánh tay siết chặt tựa vòng sắt, khiến cô cơ hồ không thể hô hấp.
Hân Hân một trận choáng váng, không tự chủ tham lam đáp lại, thật chặt vịn vào đôi vai tin cậy của anh. Trời ạ, cô rất nhớ anh, thân nhiệt của anh, mùi vị cùng thân thể rắn chắc của anh –
Không khí lạnh như băng mơn man trên hai ngọn đồi mềm mại, Hân Hân đột nhiên phục hồi tinh thần lại, khẩn trương mãnh liệt lắc đầu.
“Không được!”
Cô thở hào hển, lui đến một góc, e lệ bắt đầu nói lắp.
“Em, em, em còn chưa có tắm — “
“Anh thích mùi vị của em.”
Hướng Vinh thanh âm trầm thấp, ngón cái mơn trớn đôi môi bị hôn đến sưng đỏ mọng của cô.
Mấy ngày qua, anh dùng tốc độ nhanh nhất, ngựa không ngừng vó xử lý xong tất cả thương vụ, Hướng Nhu hỗ trợ anh cũng mệt mỏi đến chưa từng chợp mắt, không ngừng oán trách anh quá mức nóng lòng, phạm vào nguyên tắc kinh doanh.
Nhưng mà, anh làm sao có thể không nóng lòng? Lần trước kéo dài thời hạn trở về nước, Hân Hân thiếu chút nữa thành con dâu của Trần gia, hôm nay mặc dù hai người ngày cưới đã gần ngay trước mắt, nhưng là chỉ cần rời mắt khỏi tiểu nữ nhân mơ hồ này một khắc, khó đảm bảo sẽ không có cái gì không may xảy ra!
Quả nhiên, anh chẳng qua là rời đi mấy ngày, cô liền đần độn hướng nguy hiểm nhảy vào. Lúc trước ở bên ngoài PUB, anh chính mắt nhìn thấy cô thiếu chút nữa bị đánh, sự bình tĩnh nhiều năm đột nhiên bị phá vỡ, anh tức giận đến mất đi lý trí, quả thực muốn giết hai kẻ say rượu kia.
Hướng Vinh hít sâu một hơi, dùng sức ôm chặt tiểu nữ nhân thơm mềm trong ngực, xác định cô bình yên vô sự, không có một chút nào thương tổn.
Bên ngoài bắt đầu mưa xuống.
Bên trong xe âm u, da thịt cô như tuyết, phía dưới là hỗn độn quần áo, trong không gian tranh sáng tranh tối thấp thoáng bóng người. Hai vai của cô, cánh tay trắng noãn mờ ảo, theo mỗi nhịp hô hấp mà run rẩy.
Hơi thở nóng rực nam tính lướt qua da thịt cô, Hân Hân chỉ cảm thấy một trận ý loạn tình mê, tay nhỏ bé vươn lên mân mê mái tóc mềm mại anh, vuốt ve cánh tay màu đồng, cảm nhận từng mạch đập đầy sức sống nảy lên từ làn da dưới tay cô.
Cô bởi vì tầm mắt nóng rực kia mà phát run, mông lung cảm giác được một đôi tay to ôm lấy eo của mình.
“Ngồi dậy.”
Anh nói. (Clair: *xịt máu mũi*, DD: *nhắc ghế tránh xa ba mét*)
“Cái gì?”
Hai mắt cô mông lung, môi hồng ướt át khẽ nhếch.
“Ngồi lên trên người của anh.”
Anh khàn giọng lặp lại, trong bóng tối, hai mắt sáng ngời.
(Clair:*xịt máu tập 2* Ta không làm nữa đâu >__<
DD: *nhe răng* tại nàng “hên” quá mà, chọn trúng 3 chương đều H T__T)
Cô e lệ đỏ mặt, khẽ cắn môi dưới, chần chờ một chút, nhưng dục vọng như ngọn lửa trong lò thiêu đốt mãnh liệt, muốn áp chế cũng áp không nổi. Hơn nữa, chỉ mấy ngày nữa, anh sẽ không còn là của cô, kia — dù sao cũng là lần cuối cùng –
Hân Hân run rẩy kéo lên dũng khí, vịn vào vai anh, theo anh nắm giữ, dạng chân trèo lên người anh.
Trong nháy mắt, cô có chút khẩn trương. Cửa sổ xe trong suốt, xa xa còn có thể nhìn thấy ngọn đèn dầu dưới chân núi –
Sau đó, Hướng Vinh nhiệt năng dục vọng xâm nhập mềm mại hoa kính, cô thở mạnh, phản xạ định tránh né, thế nhưng đôi tay to lớn ngang hông không cho phép.
Ánh mắt của anh nóng rực như lửa, khóe môi khẽ nhếch, dạy cô cử động.
Hân Hân thở gấp khẽ rên, không bao lâu đã quên hết thảy xung quanh, hai tay nắm chặt hai cánh tay của anh, thân thể giống như bắt lửa, nóng lên, từng giọt mồ hôi nhỏ rịn ra trên da thịt.
Anh nắm lấy eo nhỏ của cô, gia tăng lực đạo cùng tốc độ.
Khó có thể không thừa nhận đam mê kia, tiếng rên rỉ chuyển thành tiếng nấc khẽ, bên trong buồng xe chật hẹp, tối tăm, càng lộ vẻ khiến người say đắm. Ngọn lửa thuộc về anh, một trận lại một trận vọt tới, hai người cơ hồ đồng thời lên đến cao trào –
Cuối cùng, Hân Hân gục ở trên người anh thở khẽ, lắng nghe nhịp đập trái tim của hai người, từ dồn dập dần dần quy về bình tĩnh. Cô nhắm lại hai mắt, cho đến lúc này mới bi thảm phát hiện một chuyện thực kinh người.
Làm sao bây giờ? Cô yêu anh.
Ngày hoàng đạo, mặt trời như bình thường ở trên cao tỏa ánh nắng ấm áp.
Hân Hân đứng trong phòng, nhìn chằm chằm cây xanh ngoài cửa sổ đến ngẩn người, mặc cho biểu tỷ thay cô làm nốt những chuẩn bị cuối cùng.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, cô phục hồi tinh thần lại, chuyển đầu nhìn phục trang cô dâu trong gương, trên người mặc bộ váy cưới màu trắng, trong lòng không có nửa điểm vui mừng của cô dâu mới, ngược lại khổ sở đến muốn khóc.
Hướng đại ca đã đi rồi sao? Đêm trước hôn lễ, chính là thời điểm mọi người không phòng bị nhất. Mặc dù nói, cô phát hiện mình đã động tâm, chẳng những yêu anh, hơn nữa còn yêu đến không thể kiềm chế, nhưng anh rõ ràng đã có đối tượng, cô thật sự không cách nào hoành đao đoạt ái (dùng vũ lực chiếm đoạt tình yêu)–
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vừa vang, biểu tỷ giúp cô choàng lên khăn voan trùm đầu cất giọng trả lời.
“Chờ một chút, xong ngay đây.”
Nói xong, biểu tỷ mỉm cười thay cô vuốt phẳng lụa trắng.
“Chắc là người bên nhà trai đến, đi thôi, như vậy là được, chuẩn bị xong chưa?”
Tới?! A, không, anh sẽ không tới, anh đã đi theo ý trung nhân của anh bỏ lại gia đình rồi –
Cô nén xuống nước mắt sắp vỡ đê trào ra, chấp nhận số phận đứng lên, đi đối mặt với hỗn loạn sắp xảy ra.
Clair: *đúng đúng, chuẩn bị đối mặt đi*
DD: *trợn mắt nhìn Clair*
Nếu như mẹ phát hiện Hướng đại ca bỏ trốn, có thể lại ngất xỉu hay không?
Những người khác lại sẽ vội vã giúp cô an bài việc chung thân?
Hân Hân được biểu tỷ giúp đỡ đi xuống bậc thang, trong hốc mắt lại có nước mắt dâng lên.
Hướng đại ca bỏ đi đâu?
Sau này còn có thể gặp được anh không?
Anh có chút nào sẽ nhớ đến cô không?
Nước mắt lăn trên má phấn, lồng ngực của cô giống như là bị đào một cái hố, rất đau rất đau.
Bước xuống bậc thang cuối cùng, liền chạm mặt Lý Nguyệt, Hân Hân hít sâu một hơi, ngẩng đầu chuẩn bị ứng phó với sự gào khóc của mẹ mình.
“Ai a, Hân Hân, nhanh lên một chút nhanh lên một chút, đừng để trẽ giờ, tới cửa bên này, Hướng Vinh cũng đã tới một lúc lâu rồi a.”
Anh tới?!
Cô đột nhiên ngẩn ngơ, lăng lăng nhìn Lý Nguyệt nụ cười đầy mặt.
Bên cạnh Lý Nguyệt, hàng xóm tới xem náo nhiệt chật ních, nam nữ người nhà hai bên bận rộn thành một đoàn, trên bàn đặt sính lễ đủ màu. Mà Hướng Vinh thì mặc tây trang nghiêm chỉnh, đứng ở dưới cửa, đôi mắt đen nóng rực lướt qua hơn phân nửa phòng khách, nhìn chăm chú trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Hân Hân nín thở, còn tưởng rằng người đàn ông trước mắt là ảo ảnh do bản thân tưởng tượng ra, vội vàng vén lên lụa trắng, muốn nhìn cẩn thận.
Không! Không phải là ảo giác, người đàn ông mặc tây trang kia đúng là Hướng Vinh, hàng thật giá thật, đảm bảo không phải mạo nhận! Anh không có chạy trốn, ngược lại còn theo người nhà tới trước cửa, chuẩn bị cưới cô làm vợ.
Anh muốn kết hôn với cô? Anh rõ ràng đã có người khác trong lòng, nhưng vẫn kiên trì vì chịu trách nhiệm mà cưới cô?
Sắc mặt của cô đột nhiên trắng bệch, quả thực có thể sánh ngang với màu lụa trắng trên người.
“Hân Hân a, còn sững sờ cái gì, nhanh đi qua đi!”
Lý Nguyệt thúc giục, đẩy con gái về phía Hướng Vinh.
Không nghĩ tới Hân Hân không những không chịu tiến lên, ngược lại còn lui về sau, một bên ra sức lắc đầu, một bên lùi về cầu thang, khi đến chỗ rẽ gần cầu thang, cô đột nhiên nhấc lên làn váy của bộ lễ phục trắng, đông đông đông hướng trong phòng chạy.
“Hân Hân, con làm cái gì a?”
Lý Nguyệt nhíu mày, một đường đuổi theo, nhưng chỉ kịp nhìn thấy Hân Hân dùng sức đóng cửa.
“Nha đầu ngốc này, lúc này còn xấu hổ a? Mở cửa nhanh, giờ lành đã đến!”
Bà mãnh liệt đập cửa, gấp đến độ muốn giơ chân lên đạp cửa.
Tất cả mọi người chen chúc đi lên, bu ở trước cửa nhìn quanh, không hiểu có chuyện gì xảy ra.
“Hân Hân làm sao?”
“Không biết, đột nhiên lại tự nhốt mình trong phòng.”
“Trang điểm lại sao?”
Mọi người thảo luận rối rít, mà Hướng Vinh đứng ở phía sau đám đông, sắc mặt từ từ chuyển thành xanh mét.
Lý Nguyệt quyết định thật nhanh, đi xuống lầu cầm lên cái búa, xông lên, cách cửa phòng hô.
“Hân Hân, mở cửa a! Nếu không mở cửa, mẹ liền phá cửa!”
Chuyện cho tới bây giờ, bà kiểu gì cung muốn đem con gái gả đi.
Bên trong im ắng, không có bất cứ động tĩnh gì.
Lý Nguyệt hít sâu một hơi, cầm lấy búa hướng khóa cửa đập. Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, khóa cửa theo âm thanh mà bị chặt đứt, mấy thân bằng hảo hữu một bên rất có nghĩa khí bổ sung thêm mấy đá, cả cánh cửa lập tức bị vỡ ra, Lý Nguyệt dẫn đầu xông vào trong phòng
“Hân Hân a, con — “
Trong phòng trống rỗng, không có lấy nửa người. Trước bàn đọc sách cửa sổ mở ra, trên nhánh cây còn lưu lại một chiếc giày cao gót đỏ chót.
“A, người đâu?”
Cô ba thấy vậy đi vào, mờ mịt nhìn trái nhìn phải.
“Không phải là nhìn thấy con bé chạy vào sao?”
“Ai a, sẽ không phải là leo cây bỏ trốn chứ?”
Dì Tư nói, lo lắng nhìn Lý Nguyệt tay cầm búa, không ngừng phát run.
Bịch!
Lý Nguyệt té xỉu.
@by txiuqw4