sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 15: Cần Yêu Thương Nhiều Hơn Chút Nữa

Ngồi tàu còn phải đi xe ôm thêm mấy cây số nữa mới đến được cổng doanh trại nơi anh đóng quân. Phải hơn nửa năm nay cô không tới đây, nơi này cũng có nhiều thay đổi, cụ thể là gì thì khó nói bằng lời, nhưng cảm giác thấy rất lạ lẫm.

“Tìm chỉ huy Ngô ạ? Xin chờ một chút, tôi phải liên hệ qua điện thoại đã”, cậu lính gác cổng tỏ ra rất nhiệt tình làm Ẩn Trúc còn cảm nhận được chút ấm áp.

“Chỉ huy Ngô hôm nay được nghỉ ra ngoài rồi, chút nữa sẽ có người ra đón chị, chị vào phòng ngồi đợi một lát.”

Ra đón Ẩn Trúc là chính trị viên của liên đội ba, tên Lục Dã. Đầu tiên anh ta đưa Ẩn Trúc đến căng tin ăn nhẹ, sau đó đưa cô về phòng của Ngô Dạ Lai nghỉ ngơi.

“Tôi đã liên hệ xong với bên nhà khách rồi. Anh chị sẽ được bố trí phòng ở bên đó.”

“Không cần đâu, ở đây là tốt lắm rồi.”

“Thế sao được? Tôi để lại chìa khóa, khi nào anh Ngô về anh chị cứ qua bên ấy. Vừa nãy trước khi ra đón chị tôi đã gọi điện cho anh Ngô rồi, chắc anh ấy cũng sẽ về ngay đấy. Ông anh này cũng hay thật, vợ đến thăm mà còn ra ngoài.”

“Do em không báo trước cho anh ấy là em đến.”

“Ha ha, muốn gây bất ngờ cho anh Ngô hay chị muốn kiểm tra đột xuất đây?

Làm thế nào bây giờ, tôi làm lỡ kế hoạch của chị mất rồi.”

Đồng chí Lục Dã này, thoạt nhìn chắc nhiều hơn vợ chồng họ mấy tuổi, là người rất thoải mái mà cũng thích nói đùa.

“Ông anh Ngô Dạ Lai nhà chị biểu hiện không tốt.”

“Anh ấy sao thế ạ?”, đây là lần đầu tiên Ẩn Trúc nghe người khác nói về biểu hiện của anh trong quân đội. Chắc là anh vừa được đề bạt lên làm chỉ huy chứ trước đó vẫn làm phó.

“Có cô vợ đẹp thế này mà đến một tấm ảnh cũng không chịu cho chúng tôi xem.”

“Ở đây anh ấy không có ảnh của em, không phải là không chịu cho các anh xem đâu.”

“Sao lại không có? Không tin tôi tìm cho chị xem”, nói xong, Lục Dã bật máy vi tính trên bàn lên.

Anh ta tìm thấy một folder, “Nhìn đây, chính là cái này này, lần nào cũng thần bí, hễ thấy ai trong chúng tôi vào là tắt ngay”.

Ẩn Trúc cũng hiếu kỳ mở một tấm ảnh ra rồi vội vàng tắt phụt, “Cái này không thể tùy tiện cho các anh xem được, em cũng không biết anh ấy chụp từ lúc nào”.

Ẩn Trúc nói như thế làm Lục Dã cảm thấy bản thân có chút hồ đồ, vừa đúng lúc ấy có người tìm nên anh ta liền ra ngoài.

Anh ta đi rồi, Ẩn Trúc khóa trái cửa vào rồi mới mở lại folder đó mở từng tấm ảnh ra xem, càng xem càng kinh ngạc. Những bức ảnh đó hoàn toàn không phải là những cảnh thân mật như Lục Dã nghĩ mà người trong ảnh lại không phải là Phùng Ẩn Trúc. Ẩn Trúc thật sự phải gồng hết sức lực mới có thể khống chế được bản thân không tỏ ra thảng thốt trước mặt Lục Dã.

Bởi vì những bức ảnh đó không phải ảnh của Ẩn Trúc, cũng chẳng phải ảnh của các minh tinh. Người trong ảnh cô biết, cho dù đã mấy năm không gặp thì chỉ vừa nhìn Ẩn Trúc cũng đã nhận ra ngay. Khi còn học cấp ba, cô ấy là Khổng Thần, là lớp phó văn nghệ của lớp Ba.

Năm đầu tiên học cấp ba, không ai không biết đến Khổng Thần. Sau khi vào trường, bất kỳ hoạt động văn thể lớn nhỏ nào cô ấy cũng là người dẫn chương trình không thể thay thế. Ngoại hình đẹp giọng nói ngọt ngào, thành tích học tập cũng tốt, trở thành học trò cưng của thầy cô cũng là điều đương nhiên. Nhưng có bao nhiêu nam sinh thích cô ấy thì cũng có bấy nhiêu nữ sinh không thích cô ấy, Ẩn Trúc cũng thế. Ở tuổi của cô khi đó vẫn chưa đủ chín chắn để cảm nhận được sự hấp dẫn của con gái nên toàn cho rằng Khổng Thần đang tỏ vẻ.

Ẩn Trúc ngồi đờ người ra ở đó, nhớ kỹ lại từng chi tiết, cô ở bên Ngô Dạ Lai lâu như thế mà chưa bao giờ nghe anh nhắc đến Khổng Thần một câu nào. Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Bọn họ lén lút có quan hệ với nhau hay anh có được những bức ảnh này qua một kênh khác? Tại sao lưu trong máy tính mà lại sợ bị người khác nhìn thấy? Trong suốt thời gian đợi anh về, cô cứ tự dày vò mình bằng những câu hỏi tự đặt ra mà không thể tìm được câu trả lời.

Trước khi Ngô Dạ Lai về đến nơi, Ẩn Trúc đã hạ quyết tâm sẽ không bị hạ gục một cách không rõ ràng như thế. Cô vẫn còn yêu anh thế nên đành nhẫn nhịn im lặng.

Phải tin rằng những bức ảnh kia không liên quan đến tình cảm cá nhân, phải tin rằng trái tim anh vẫn ở nhà, vẫn còn dành cho cô. Nhưng để làm được những điều đó đối với cô thật sự không dễ dàng gì. Cô phải kìm nén mọi hoài nghi trong lòng, dù chỉ một chút cũng không thể để nó nảy sinh làm rối tung tâm trạng lúc này của cô.

Khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng Ngô Dạ Lai cũng trở về.

Ẩn Trúc thấy trên gương mặt anh có chút rạng rỡ khi nhìn thấy cô đến thăm.

“Sao trước khi đến không gọi điện thoại cho anh?”, anh vừa cởi áo vừa hỏi.

Ẩn Trúc không đứng lên, cô cảm thấy tim mình loạn nhịp, chỉ sợ để lộ ra điều gì đó bất thường.

“Tự nhiên em có ý định đi thôi, không ngờ anh lại đang được nghỉ.”

Ngô Dạ Lai ra ngoài rửa mặt, quay vào mới nói: “Bọn anh được nghỉ nhưng có thể bị triệu tập bất kỳ lúc nào, không được đi xa vì thế mới không về nhà”.

Hai người ngồi nói chuyện, dường như cả hai đều đã quên lần dập máy đột ngột trước đó, quên những việc không vui đã xảy ra. Ẩn Trúc gặp phải tình huống bất ngờ như thế, trong lúc còn chưa rõ trắng đen, cô cố gắng kìm nén không nhắc lại chuyện cũ. Còn về phần Ngô Dạ Lai, Ẩn Trúc đến thăm làm trái tim anh như được sưởi ấm. Chuyện lần trước, anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều và cho rằng mình cư xử có phần thiếu suy nghĩ nên việc cô giận, anh cũng hiểu được. Còn về phần Tôn Duy Thắng, anh đích thân gọi điện cho cậu ta thì coi như chuyện này đã được giải quyết xong. Anh ghi nhớ tấm chân tình của cậu ta, sau này có cơ hội sẽ báo đáp.

“Em ăn cơm chưa?”

“Em ăn rồi, vừa nãy chính trị viên Lục đã đưa em ra căng tin ăn mỳ. Anh ta còn nói đã đặt phòng cho chúng ta ở nhà khách, chìa khoá đây này”, Ẩn Trúc không muốn ở lại căn phòng này, đối diện với cái máy tính chứa đựng đầy tâm sự trong lòng kia, cô cảm giác cứ như đang ngồi trên một quả bom, không biết ngọn lửa trong trái tim mình sẽ bắt lửa lúc nào làm nó nổ tung.

“Cũng được, vậy mình qua đó nhận phòng rồi đi ăn cơm.”

Ngô Dạ Lai đứng dậy mặc áo, thấy Ẩn Trúc cũng nhanh chóng chuẩn bị xong, không mang thêm thứ gì nên anh hơi thắc mắc, “Chỉ có chỗ đồ này thôi à?”.

“Vâng, em đi thẳng từ công ty đến đây, không về qua nhà”, trước kia, lần nào đến mà không túi lớn túi nhỏ? Dù biết ở đây anh không thiếu thứ gì thế mà vẫn mang đến hai túi đồ liền. Lần nào cô cũng nói là do bà và bố mẹ bảo mang cho anh, Ngô Dạ Lai có trách cứ vài câu hay mắng cô phô trương nhưng cũng sẽ không nói gì nhiều.

Lần này Ẩn Trúc đến nhưng lại đi tay không. Khi cô quyết định đến đây vẫn nghĩ chắc chắn hai người sẽ có một cuộc tranh luận, nói không chừng gay gắt quá là cô sẽ về luôn. Cô không muốn mang theo túi lớn túi nhỏ để tXXhấp danh dự của mình. Nhưng khi nguy cơ thật sự tìm đến trước mặt thì cô lại rúm ró co người vào. Cô có cãi vã ồn ào với anh cũng chỉ là muốn được anh quan tâm và yêu thương hơn, chứ đâu phải cố ý đẩy anh ra xa hơn.

Ngô Dạ Lai không hỏi gì thêm, giúp Ẩn Trúc cầm túi, “Đồ đạc trong này hết rồi phải không?”.

Mặc dù không phải là hành động gì to tát, nhưng Ngô Dạ Lai quan tâm chăm sóc cô như thế, đối với Ẩn Trúc thật hiếm khi gặp được. Không biết vì sao, càng cảm thấy được quan tâm cô lại càng cảm thấy tủi thân. Cô dang tay ôm chặt lấy cánh tay cầm túi của Ngô Dạ Lai mũi đã cay xè như sắp khóc đến nơi.

“Sao thế em?”, Ngô Dạ Lai ôm cô vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô. Anh không đóng cửa phòng, do đó dù không kiêng dè gì khi hành động nhưng nói rất nhỏ.

“Không, không sao ạ”, Ẩn Trúc dùng sức ôm anh, ôm thật chặt, úp mặt vào ngực anh khịt mũi, “Em rất nhớ anh, nhớ anh lắm”.

Ngô Dạ Lai nghe thấy thế, cánh tay cũng dần siết chặt hơn, nhấc Ẩn Trúc lên một lúc rồi lại đặt cô xuống, “Đi nào, đừng trẻ con thế”.

Lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói sang sảng của Lục Dã: “Anh Ngô, anh Ngô”.

Ngô Dạ Lai đã buông tay đẩy Ẩn Trúc ra, Ẩn Trúc đành chỉ biết đứng đực ra đó.

“Rõ ràng anh ít tuổi hơn anh ta, sao anh ta lại gọi anh là anh Ngô?”

“Cũng chỉ là cách gọi thôi mà.”

Trong lúc họ nói chuyện, Lục Dã đã đi tới cửa. Họ đứng ngoài hành lang trao đổi vài câu mới thấy Ngô Dạ Lai quay vào, “Buổi tối họ muốn mời em ăn cơm, họ nói là đã đặt xong hết rồi. Nếu em mệt thì để mai”.

“Em không mệt, dù sao cũng phải ăn cơm mà, đúng không? Hôm nay đi”, nếu anh đã muốn cô đi thì dù có mệt thật, cô cũng vui vẻ tới dự. Mặc dù cô cũng không hiểu lắm, một người luôn chừng mực như anh sao hôm nay lại chịu phô trương như thế?

Đến khi tới quán ăn rồi, Ẩn Trúc mới biết là tại sao. Chỉ một câu: Ngoại giao giữa các phu nhân.

Ẩn Trúc đến thăm thật đúng lúc, phu nhân của Tham mưu trưởng cũng đến thăm chồng và định ở lại đến sau tết Nguyên Tiêu mới về, họ đang lo lắng vì không biết phải tiếp đãi thế nào.

Vợ của Tham mưu trưởng là giáo viên tiểu học, tên là Tôn Lạc Châm, hơn ba mươi tuổi, tính tình thân thiện nhiệt tình. Ẩn Trúc vừa đến, chị ta đã kéo tay Ẩn Trúc ra nói chuyện không ngừng. Chị ta không phải rất xinh đẹp nhưng biết cách trang điểm ăn mặc, giọng nói lại khá nũng nịu trẻ con. Nếu chỉ nghe giọng thôi, chắc Ẩn Trúc không dám đoán tuổi của chị.

Nói chuyện một lúc, Ẩn Trúc cũng đoán ra được sở thích của chị Tôn, thế là cứ theo đó mà nói, chỉ một loáng hai người đã trở nên thân thiết gần gũi, nói chuyện rất sôi nổi.

“Anh Trịnh nhà chỠthường khen Tiểu Ngô giỏi giang, tuổi còn trẻ thế mà đã làm chỉ huy rồi:”

“Vẫn là nhờ cấp trên tạo cơ hội chị ạ.”

“Cơ hội chỉ là một phần, cơ bản là cậu ấy thật sự có bản lĩnh.”

Ẩn Trúc liếc nhìn Ngô Dạ Lai đang ngồi phía đối diện, bên này nói chuyện nhiệt tình thì bên kia họ cũng đang uống rất nhiệt tình. Chỉ trong một lúc nói có vài câu mà cô đã thấy anh cạn liền ba ly.

“Anh Trịnh, các anh không ai được uống nhiều quá! Bỏ hết rượu trắng đi, mỗi người một lon bia thôi.”

Lục Dã là người bỗ bã thẳng tính, anh ta cầm ly rượu qua, “Chị dâu, thế là chị không đúng rồi! Các chị đến đây, các anh ý vui, các anh mừng, còn bọn em có được gì đâu? Rượu mà không cho uống thì còn gì là vui nữa! Nào, em kính chị một ly”.

Tôn Lạc Châm cười nói: “Tôi không biết uống, cứ để anh Trịnh uống thay tôi.”

“Chị dâu, không đồng ý chị như thế đâu! Bọn em còn không biết tửu lượng của chị chắc? Chị uống thay cho Tham mưu trưởng đâu có ít.”

Lúc này, vị Tham mưu trưởng trước giờ vẫn im lặng đã chịu lên tiếng, “Tôi uống, bắt đầu từ lúc này lời của chị dâu các cậu là mệnh lệnh cao nhất, nghe rõ chưa hả?”, nói xong, anh ta nâng ly uống cạn.

Mấy người còn lại đều hô vang rồi cạn ly, Lục Dã vẫn không chịu dừng lại, “Em nhìn cũng biết rồi nhé”. Anh ta nâng cốc lên uống rượu, “Thứ nhất, thuận vợ thuận chồng thì mấy anh em mình làm sao mà chống lại được; Thứ hai, Tham mưu trưởng… sợ vợ!”, nói xong, anh ta ha hả phá lên cười.

Tham mưu trưởng đứng dậy: “Tôi đường đường chính chính chẳng sợ gì cả, đấy là vừa kính vừa yêu. Nào, lại đây bà xã, vợ chồng mình cạn với anh em một ly. Chào đón tiểu Phùng, nhân cơ hội này gặp gỡ vui vẻ với anh em một lần”.

“Ngụy biện! Lại còn vừa kính vừa yêu nữa. Không cho anh uống nữa, anh rót vào đây để em uống!”, Tôn Lạc Châm nói thì nói thế nhưng vẫn đứng dậy cùng cạn ly, nói vài câu trêu đùa ép Lục Dã phải cạn sạch hai ly mới chịu ngồi xuống. Chị ta vừa ngồi xuống, Tham mưu trưởng vội vàng rót cho vợ một cốc nước hoa quả, nịnh nọt nói rằng mùi vị rất thơm ngon.

Bia đang lạnh, Ẩn Trúc muốn uống tiếp nhưng uống được hai ngụm thì răng như lạnh cứng lại, đành cầm cốc uống từ từ.

Tôn Lạc Châm đưa tay ra nói: “Đặt xuống, ai cho cô uống chứ. Cô cứ yên tâm, Lục Dã không dám ép cô đâu, Tiểu Ngô nhà cô có uy lắm”.

Ẩn Trúc nửa tin nửa ngờ đặt ly xuống, “Chị dâu, Tham mưu trưởng thật quan tâm đến chị”.

“Đúng vậy, anh ấy rất biết cách thương yêu người khác, người đàn ông tôi yêu trước đó không ổn. Đàn ông ấy mà, vẫn nên là lớn hơn mình vài tuổi, họ biết cách sống, lại còn biết quan tâm lo lắng cho gia đình. Hai vợ chồng cô bằng tuổi nhau phải không?”

“Vâng, bọn em là bạn học.”

“Vẫn còn ít tuổi, vài năm nữa cậu ấy sẽ khác, sẽ biết thương vợ thôi.”

“Có lúc, em cảm thấy anh ấy chẳng để tâm”, sinh nhật, lễ tết hay mấy ngày kỷ niệm, chẳng thấy anh có biểu hiện gì, hành động cụ thể cũng không, thậm chí một lời ngọt ngào cũng không có nên Ẩn Trúc hoài nghi về việc có thể anh ấy chẳng nhớ. Cô không nghĩ đợi thêm vài năm nữa, anh sẽ tự nhiên gọi cô là bà xã hay em yêu trước mặt tất cả mọi người, lúc riêng tư hai người còn chưa bao giờ gọi thế nói chi đến việc gọi trước bàn dân thiên hạ.

“Tôi thấy cậu ấy dồn toàn bộ tâm sức vào công việc ở đây rồi, cô cũng phải hiểu mà tự tìm niềm vui ình. Vợ chồng sống với nhau, ai cũng phải bỏ công sức ra để vun đắp mối quan hệ ấy. Bỏ công sức không phải bảo em bỏ thời gian vào đấy, không phải ngày nào cũng nhớ nhung, dày vò cậu ấy thì hai người sẽ có cuộc sống vui vẻ, quan trọng là phương pháp thôi.”

Nếu là trước kia chưa chắc Ẩn Trúc đã để tâm đến những lời này, nhưng hôm nay nghe chị ấy nói thế, Ẩn Trúc thấy câu nào cũng có lý.

Thấy Ẩn Trúc lắng nghe chăm chú, Tôn Lạc Châm lại nói: “Vừa nhìn đã biết cô là người thật thà, thế cũng tốt. Nhưng trong cuộc sống hôn nhân, không phải chuyện gì cũng giải quyết bằng lý. Thỉnh thoảng, cô tỏ ra mềm yếu, nũng nịu còn có ích hơn là căng lên cãi nhau với cậu ấy”.

Ẩn Trúc gật đầu, “Chị dâu, có phải chị muốn nói, chuyện gì có thể vờ không biết thì vờ như không biết, phải không ạ?”.

“Đúng thế. Cứ nhìn tôi đây này, trước kia đã ly hôn rồi nhưng hàng tuần vẫn phải gặp con chứ, tất nhiên cũng không tránh được việc gặp mặt bố các con mình. Bọn tôi cũng từng là bạn học, cũng có tình cảm với nhau thật. Mới đầu nếu không phải vì quen anh Trịnh thì vì các con chắc bọn tôi cũng quay lại với nhau rồi. Cô nói xem, bọn tôi gặp nhau anh Trịnh có thể không biết không? Anh ấy có cảm thấy dễ chịu không? Nhưng chưa bao giờ anh ấy hỏi tôi dù chỉ một câu và đương nhiên tôi cũng không nói. Có những việc, không nói ra thì nó chẳng đáng là gì cả nhưng đã nói ra rồi thì sẽ rất khó chịu.”

Những lời này như nói trúng tim Ẩn Trúc, có một số chuyện không thể nói ra, không nói thì chuyện đó sẽ không có gì hết.

Bữa cơm đó tới hơn mười giờ mới xong, mọi người ai cũng uống nhiều. Ẩn Trúc cũng uống cùng Lục Dã thêm ba ly nữa, cô chưa từng uống bia lạnh thế bao giờ nên hơi men bốc lên đầu cũng rất nhanh, cảm giác đầu nặng trình trịch, toàn thân nặng trĩu, chỉ muốn tìm chỗ nào đấy để nằm.

“Lục Dã, nhìn xem, đều tại cậu cả, làm Ẩn Trúc uống say tới mức này rồi”, Tôn Lạc Châm dìu cô ra ngoài mà không quên cằn nhằn Lục Dã mấy câu.

“Chuyện này có thể trách em sao? Bọn em không uống được với Ngô Dạ Lai nên đành uống với em dâu thôi”, anh ta uống quá nhiều nên nói năng bắt đầu lắp ba lắp bắp.

Trên đường về, vẫn là Tôn Lạc Châm cùng về với Ẩn Trúc, Ngô Dạ Lai và Tham mưu trưởng Trịnh vừa đi vừa nói chuyện ở đằng sau. Tiễn họ về tận nhà khách xong, Ngô Dạ Lai mới nói anh phải quay lại doanh trại xem qua tình hình rồi mới về.

Ẩn Trúc vào phòng, tắm qua rồi leo lên giường nằm, liếc nhìn đồng hồ thấy đã hơn mười một giờ rồi. Cô muốn ợi anh về cùng ngủ nhưng không thể chống cự lại với cơn buồn ngủ đang kéo đến nặng trĩu cả mắt.

Nửa đêm xoay người, tay đập vào thứ gì đó khiến cô bừng tỉnh Ẩn Trúc nói trong vô thức: “Xin lỗi”, nói xong mới nhận ra, có lẽ cô đã đập tay vào người Ngô Dạ Lai đang ngủ bên cạnh.

Mở mắt nhìn sang bên thì thấy Ngô Dạ Lai đang ngồi dựa vào đầu giường, đang cúi đầu nhìn cô, ánh mắt như đang cười.

“Đánh trúng anh mà anh vui thế sao?”

“Anh vui là vì cuối cùng em cũng đã dậy rồi…”, Ngô Dạ Lai nói thủ thỉ rồi anh nhẹ nhàng phủ đầu xuống, mặt áp sát mặt Ẩn Trúc vuốt ve.

Ngô Dạ Lai tối nay có vẻ gì đó không giống bình thường. Sắc mặt anh rất trắng, ánh mắt lại sáng rực, khuôn mặt áp bên má Ẩn Trúc lúc này nóng hơn bao giờ hết.

Ẩn Trúc đương nhiên biết chuyện gì sẽ xảy ra. Có điều hai người phải đến nửa năm không gần gũi rồi, mấy tháng gần đây thậm chí còn không gặp mặt nên chuyện này cũng là lẽ tự nhiên. Có những chuyện vốn là kỹ năng cơ bản, học được rồi thì sẽ không bao giờ quên, nhưng nếu để lâu thì khi làm không thể tránh khỏi cảm giác lúng túng gượng gạo.

Ẩn Trúc cố nhớ lại, trước kia cũng đều do Ngô Dạ Lai chủ động, Ẩn Trúc thả lỏng bản thân để mặc anh tùy ý. Trải nghiệm của lần đầu tiên không được tốt lắm, vì vậy đối với chuyện này, Ẩn Trúc không hoàn toàn gạt đi nhưng cũng chẳng nhiệt tình. Thích được đụng chạm vào anh, cũng thích được anh đụng chạm nhưng cô không thích cách đụng chạm mãnh liệt thế này. Cũng may đối với chuyện này, Ngô Dạ Lai cũng không phải người có quá nhiều nhu cầu mặc dù mỗi lần anh về cũng vẫn làm bình thường nhưng không phải đều đặn đêm nào cũng phải có. Vì vậy, Ẩn Trúc chỉ cần đối phó đêm đầu tiên, sau đó coi như đã được giải thoát.

Nhưng Ngô Dạ Lai của đêm nay, người đàn ông cô luôn muốn chiếm hữu, đã có được rồi nhưng vẫn không sao tiêu hóa được ấy chỉ khe khẽ gọi tên cô bên tai làm Ẩn Trúc cũng có chút kích thích. Sự đụng chạm đó với Ẩn Trúc là chưa đủ.

Cô kiên nhẫn ngửa cổ lên, khẽ chà khuôn mặt vào chiếc cằm đầy râu của anh, “Muốn em tỉnh, để làm gì?”.

Những chuyện như thế này thật sự không cần ai dạy, cũng không cần phải tích lũy kinh nghiệm, trong nháy mắt Ẩn Trúc bỗng nhiên thể hiện ngay sự dịu dàng cần thiết, khẽ giọng hỏi anh.

Ngô Dạ Lai thở gấp nói: “Em nói xem nào?”. Anh lúc mạnh lúc nhẹ khẽ cắn vào cổ Ẩn Trúc, tay phải bắt đầu luồn xuống dưới, vuốt nhẹ dọc theo đường cong của lưng, ngón tay anh dừng lại ở phía sau tai cô. Đột nhiên anh nắm chặt lấy vành tai ngoài của Ẩn Trúc vân vê rất mạnh, sau đó choàng tay qua kéo Ẩn Trúc về phía mình, hôn lên môi cô.

Nụ hôn đó khiến Ẩn Trúc đê mê. Môi anh truyền cho cô một thứ cảm giác vững chãi, hơi thở phả ra giữa hai bờ môi dường như đều bị một mình anh nuốt hết, Ẩn Trúc chỉ có thể tìm kiếm chút không khí ít ỏi trong miệng anh. Ngô Dạ Lai bắt đầu chậm lại, không còn vồ vập nữa, chỉ khe khẽ chạm vào cô rồi lại ngẩng lên làm Ẩn Trúc đành phải nhướng lên theo. Cô muốn nhướng lên mở rộng bản thân mình, khao khát sự đáp lại của anh, dường như chỉ có làm thế mới có thể thỏa mãn được ham muốn đang lan từ ngực ra khắp toàn thân cô lúc này.

Ngô Dạ Lai nhân cơ hội Ẩn Trúc ngồi dậy ôm chặt lấy mình, cởi chiếc áo ngủ ra khỏi người Ẩn Trúc, sau đó kéo cô nằm lại xuống phía dưới mình. Ẩn Trúc chỉ cảm thấy thoắt lạnh thoắt nó, thoáng cái đã lại nằm trong lòng anh rồi. Toàn thân anh dính chặt lấy cô, lúc này Ẩn Trúc mới phát hiện ra anh đã chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ này từ lúc nào.

Chỉ một lúc, Ẩn Trúc đã cảm thấy người mình bắt đầu toát mồ hôi, vừa ngứa vừa buồn, cả người đã bị đè ở dưới rồi nên có muốn lau đi cái cảm giác đó thì cũng không biết phải làm thế nào. Tay anh di chuyển trên người lại càng làm cô cảm thấy khó chịu hơn. Chỉ những nơi tay anh chạm đến mới làm cô cảm thấy dễ chịu, mà sự dễ chịu đó lại như việc uống rượu độc để giải khát, qua đi rồi thì những đợt sóng khác lại tới, hối hả và nhiệt tình hơn.

Giọng Ngô Dạ Lai dịu dàng hiếm thấy, “Em vẫn ổn chứ?”.

Ẩn Trúc khẽ “Vâng” một tiếng đáp lại câu hỏi của anh rồi không nói thêm gì nữa… Ẩn Trúc không thể không thừa nhận thể lực của cô yếu hơn anh rất nhiều. Lần nào cô cũng đều mong anh mau chóng kết thúc chuyện này nhưng kết thúc lần này rồi thì lại tiếp tục đến lần khác. Cứ như thế hết lần này đến lần khác khiến Ẩn Trúc cũng không buồn hy vọng nữa, đành phải gắng gượng chịu đựng.

Không tham gia thì anh lại suy nghĩ lung tung. Chút vị ngọt ngào ban đầu dần chuyển sang vị hơi đăng đắng, dường như lần đến thăm anh này chính là để họ thấy cần nhau hơn, để bù đắp cho nhau nhiều hơn. Với Ngô Dạ Lai thì tầm ảnh hưởng của cô cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nhiệt độ của cơ thể bắt đầu giảm xuống, ít nhiều cô cũng cảm thấy hơi thất vọng. Ẩn Trúc kéo chăn lên, cuốn chặt vào người mình, nằm cuộn tròn lặng lẽ ổn định lại tâm trạng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx