Vernon và Petunia Dursley là dì và dượng của Harry.
Dì và dượng của Harry gặp nhau ở chỗ làm. Petunia Evans, muôn đời cay đắng bởi sự thật rằng ba mẹ cô dường như có vẻ yêu quý người em phù thủy hơn mình, đã mãi rời Cokeworth để đeo đuổi một khóa đánh máy ở Luân Đôn. Việc ấy đã dẫn đến một công việc văn phòng, nơi cô gặp được người đàn ông cực kỳ không dính líu đến phép thuật, ngoan cố và thực dụng - Vernon Dursley. To bự và không có cổ, anh chàng điều hành trẻ hơn ấy dường như là hình mẫu của sự nam tính với cô Petunia trẻ tuổi. Anh ta không chỉ gợi lại trong cô niềm hứng thú lãng mạn, mà anh ta còn bình thường một cách tuyệt vời. Anh ta có một chiếc xe hết sức đúng kiểu, và muốn làm những việc hoàn toàn bình thường, và cho đến khi anh ta đã trải qua cùng cô hàng chuỗi những cuộc hẹn hò chán ngắt và buồn tẻ, trong đó anh ta chủ yếu chỉ nói về bản thân mình và đưa ra những ý tưởng có thể đoán được của mình về thế giới, Petunia đã mơ về giây phút chàng trai ấy sẽ đeo nhẫn lên ngón tay cô.
Khi đến thời điểm thích hợp, Vernon Dursley đã ngỏ lời cầu hôn, rất chuẩn cách, với chân quỳ một gối trong phòng khách của mẹ anh, Petunia đã nhận lời ngay lập tức. Con sâu duy nhất làm rầu nồi canh ngon lành của cô đó là nỗi sợ hãi những gì mà vị hôn phu mới của cô sẽ nghĩ về đứa em gái, hiện đang học năm cuối tại Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts. Vernon có khuynh hướng xem thường cả những người đi giày nâu với vest đen; anh ấy sẽ nghĩ gì về một người phụ nữ trẻ dành hầu hết thời trang khoác áo chùng dài và làm phép chứ, chỉ nghĩ thôi thì Petunia đã khó có thể chịu nổi rồi.
Cô đã thú nhận sự thật vào một ngày thấm đẫm nước mắt, trong chiếc xe hơi đen huyền của Vernon khi họ ngồi quan sát cửa hàng thức ăn nhanh nơi Vernon mới vừa mua cho họ một phần ăn vặt cho buổi phim. Vernon, như Petunia liệu trước, đã hết sức sửng sốt; tuy nhiên, anh long trọng nói với Petunia rằng anh sẽ không bao giờ vì cô có một đứa đồng bóng là em gái mà đi nghĩ xấu về cô cả, và Petunia đã nhào mình vào lòng anh với lòng biết ơn mãnh liệt đến nỗi khiến anh đánh rơi cả món xúc xích tẩm bột chiên của mình.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Lily, bạn trai cô James Potter, và cặp đôi đính ước, đã trở nên tồi tệ, và quan hệ giữa bốn người họ đột nhiên trở nên trầm trọng hơn kể từ đó. James thấy hứng thú với Vernon, và anh đã sai lầm khi bộc lộ điều ấy ra. Vernon đã cố ra vẻ kẻ cả với James, hỏi xem chiếc xe mà anh lái là xe gì. James liền miêu tả chiếc chổi đua của mình. Vernon nói to rằng anh ta cho rằng đám phù thủy phải sống nhờ vào khoản tiền trợ cấp thất nghiệp. James liền giải thích về ngân hàng Gringotts, và số của cải mà ba mẹ anh lưu giữ ở đó, bằng vàng ròng. Vernon không thể nói được là liệu bản thân anh có đang bị lấy làm trò đùa hay không, và nổi cơn lôi đình. Buổi tối kết thúc với Vernon và Petunia xộc ra khỏi nhà hàng, trong khi Lily bật khóc nức nở và James (có chút xấu hổ về mình) đã hứa là sẽ làm lành với Vernon ngay khi có cơ hội.
Chuyện ấy chưa từng xảy ra. Petunia không muốn Lily làm phù dâu, bởi vì cô đã mệt với việc bị lu mờ; Lily đã bị tổn thương vì điều đó. Vernon thì từ chối tiếp chuyện với James ở quầy lễ tân, nhưng đã miêu tả, cố tình để James nghe được, rằng anh là ‘loại ảo thuật gia nghiệp dư nào đó’.
Ngay khi đã kết hôn, Petunia càng trở nên giống Vernon hơn nữa. Cô yêu căn nhà vuông ngăn nắp của họ ở số bốn, đường Privet Drive. Giờ cô thấy được an toàn khỏi những món đồ hành xử kỳ lạ, từ những chiếc ấm pha trà đột nhiên hát lanh lảnh khi cô bước ngang qua, hay những cuộc nói chuyện dài về những điều cô không hiểu được, với những cái tên như 'Quidditch' và ‘Biến hình’. Cô và Vernon chọn không đến dự đám cưới của Lily và James. Mẩu thư cuối cùng mà cô nhận được từ Lily và James là thư thông báo sự ra đời của Harry, mà sau khi khinh thường nhìn, Petunia đã quẳng nó vào sọt rác.
Chính vì thế, cú sốc khi phát hiện ra đứa cháu mồ côi của họ ở bậc cửa sau hơn một năm một chút quả là tột bậc. Lá thư đính kèm theo đã thuật lại việc ba mẹ đứa bé đã bị giết như thế nào, và cũng nhờ vả gia đình Dursley nhận nuôi thằng bé. Nó giải thích rằng, nhờ có sự hy sinh của Lily trong việc từ bỏ mạng sống của mình vì con, mà Harry sẽ được an toàn khỏi sự báo thù của Chúa tể Voldemort, miễn là nó có thể gọi cái nơi mà máu mủ ruột rà của mẹ nó vẫn còn tồn tại là nhà. Điều này có nghĩa là số 4, đường Privet Drive, là nơi trú ẩn duy nhất của thằng bé.
Trái lại, trước khi Harry đến ở, Petunia đã trở nên là người kiên quyết hơn trong gia đình Dursleys trong việc ngăn chặn mọi cuộc nói chuyện về em gái mình. Petunia có chút âm ỉ cảm thấy có lỗi với cách mà cô đã gạt Lily (người mà cô biết, sâu trong trái tim thầm kín của mình, là luôn yêu cô) ra khỏi cuộc sống của mình, nhưng chúng đã bị vùi sâu dưới lòng ghen tị và đắng cay. Petunia cũng chôn sâu trong lòng (và chưa từng thú nhận với Vernon) niềm hy vọng từ rất lâu rằng cô cũng sẽ biểu lộ ra dấu hiệu phép thuật, và được nhẹ đưa đến Hogwarts.
Tuy nhiên, khi đọc được nội dung đầy sửng sốt trong lá thư của cụ Dumbledore, kể cho cô nghe rằng Lily đã dũng cảm bỏ mình như thế nào, cô cảm thấy mình không còn chọn lựa nào khác ngoài việc nhận nuôi Harry, và nuôi nấng nó cùng với đứa con cưng của mình, Dudley. Cô thực hiện điều này một cách miễn cưỡng, và dành cả thời thơ ấu của Harry ngược đãi thằng bé theo ý mình. Sự thù ghét của Dượng Vernon dành cho Harry thì phần là, như sự thù ghét của Severus Snape, xuất phát từ sự giống nhau giữa Harry và người cha mà cả hai người bọn họ đều cực kỳ căm ghét của nó.
Những lời dối trá của họ với Harry về việc ba mẹ nó đã chết như thế nào phần lớn là do nỗi sợ của họ. Một phù thủy Hắc ám hùng mạnh như Chúa tể Voldemort khiến họ quá khiếp sợ để mà liệu trước, và như mọi vấn đề mà họ thấy là phiền hà hay ghê tởm, họ đều đẩy nó ra sau tâm trí mình và giữ vững với câu chuyện “chết-trong-tai-nạn-xe-hơi” kiên định đến nỗi họ mém nữa đã thành công trong việc tự thuyết phục bản thân rằng đó là sự thật.
Dẫu rằng Petunia được nuôi lớn cùng một phù thủy, cô lại đặc biệt mù pháp thuật. Cô và Vernon có chung một ý tưởng rối rắm rằng họ sẽ bằng cách nào đó có thể ép được phép thuật ra khỏi Harry, và trong nỗ lực loại bỏ những bức thư từ Hogwarts gửi đến vào sinh nhật thứ mười một của Harry, cô và Vernon đã cầu đến lòng mê tín xưa cũ rằng phù thủy không thể vượt qua nước được. Bởi cô thường nhibf thấy Lily nhảy qua những con suối và chạy trên những hòn đá bắc ngang sông thời thơ ấu, cô không nên thấy ngạc nhiên khi Hagrid không gặp khó khăn gì trong việc tìm đường băng qua mặt biển bão bùng để đến được căn chòi trên đá.
Suy nghĩ của J. K. Rowling
Vernon và Petunia là những cái tên được gọi cho có từ tạo hình nhân vật của họ, và chưa từng trải qua một số những cái tên thử nghiệm như rất nhiều những nhân vật khác đã trải qua. “Vernon” đơn giản là cái tên tôi chưa từng để tâm nhiều đến. “Petunia” thì lại là cái tên mà tôi luôn đặt cho những nhân vật nữ khó ưa trong những trò chơi đóng giả mà tôi từng chơi với chị gái mình, chị Di, hồi còn nhỏ. Tôi lấy cái tên đó từ đâu, tôi chưa từng dám chắc, cho đến gần đây khi một người bạn của tôi cho tôi xem một series những phim ngắn truyền thông của chính phủ từng được chiếu trên tivi hồi chúng tôi còn nhỏ (anh ấy sưu tập mấy thứ kiểu thế và cất chúng trong laptop để mà giải trí lúc rảnh rỗi). Một trong số chúng là một bộ hoạt hình trong đó có một cặp đã kết hôn ngồi trên một vách đá để tận hưởng buổi picnic và ngắm nhìn một người đang chết đuối ở bờ biển bên dưới họ. Người chồng đã gọi vợ mình là Petunia, và đột nhiên tôi tự hỏi liệu có phải là tôi đã lấy cái tên khó có thể nghĩ đến nhất này từ đó hay không, bởi vì tôi chưa từng gặp ai gọi là Petunia, hay, như tôi biết, là đọc về họ cả. Tiềm thức là thứ rất kỳ quái. Trong bộ hoạt hình ấy Petunia là một nhân vật béo mập, vui vẻ, thế nên dường như tất cả những gì mà tôi lấy mẫu là tên của cô ta.
Cái họ “Dursley” thì được lấy từ một thị trấn có tên đặt theo tên một người nổi tiếng ở Gloucestershire, vốn không xa nơi tôi sinh ra lắm. Tôi chưa từng đến thăm Dursley, và tôi ngờ rằng nơi ấy toàn những con người cuốn hút lòng người. Là do cách phát âm từ “Dursley” gây lôi cuốn hơn là do bất cứ mối liên kết nào với nơi ấy.
Nhà Dursleys là những con người phản động, thành kiến, đầu óc hạn hẹp, ngu dốt và mù quáng; gần như là đủ những phẩm chất tôi ít khoái nhất. Tôi muốn gợi ý trong tập cuối rằng có thứ gì đó tử tế (lòng yêu thương người em gái từ lâu đã bị lãng quên như vẫn lờ mờ tỏ; nhận thức rằng cô có lẽ sẽ không bao giờ được nhìn thấy lại đôi mắt của Lily nữa) suýt nữa đã vùng vẫy biểu lộ ra trong Dì Petunia khi cô tạm biệt Harry lần cuối, nhưng cô không thể thừa nhận nó, hay biểu lộ cảm xúc từ lâu đã bị chôn vùi ấy ra. Dẫu có vài bạn đọc muốn thêm nhiều hơn nữa về Petunia trong buổi chia tay ấy, tôi vẫn nghĩ rằng mình đã để cô ấy hành xử theo cách nhất quán nhất với suy nghĩ và tình cảm xuyên suốt bảy tập truyện trước của mình.
Dường như chẳng ai trông chờ điều gì tốt đẹp hơn từ Dượng Vernon, thế nên họ chẳng hề thấy thất vọng.
@by txiuqw4