Đang nói chuyện Vương Khánh thấy chiếc ghế đẩu tự nhiên như có qủy ám,bèn co chân đá tung,nhưng vì đá quá mạnh bị vẹo xương sườn,ngã khụy xuống,miệng lẩm bẩm kêu “khổ quá”,một lúc lâu không cử động được.Vợ Vương Khánh nghe kêu chạy ra xem,chỉ thấy chiếc ghế lăn một bên,còn chồng thì đang nhăn nhó.Vợ bèn phát vào mông hắn một cái rồi nói:
-Mình làm gì đi suốt cả ngày,không ngó đến nhà?Tối nay về được một lúc lại toan sinh sự chuyện gì?
Vương Khánh đáp:
-Mình đừng cười,tôi bị vẹo mạng sườn, đang đau chết đi được!
Vợ Vương Khánh dìu hắn đứng dậy.Vương Khánh vịn vào vai vợ,rụt đầu nghiến răng mà kêu “Ái dà đau quá!”.Vợ Kháng mắng:
-Đồ vô tích sự! Ngày thường chỉ thích chân đá tay đấm,bây giờ mới lòi cả ra.
Vợ hắn nói xong,biết là lỡ lời bèn kéo tay áo che miệng cười.Vương Khánh tuy đang đau điếng,nghe vợ nói “lòi cả ra” cũng không nhịn được,bật cười ha hả.Vợ hắn lại ghé sát tai nói nhỏ: “Của khỉ,lại nghĩ đi đâu thế?.Nói đoạn dìu chồng lên giường nằm,bưng đến một đĩa thịt băm viên,mo-(t bình rượu rồi đi ra đóng cửa,cài then,trở vào buông màn, đập muỗi,rồi ngả lưng nằm với chồng.Vương Khánh vì đau mạng sườn nên không động cựa gì được,chuyện ấy bất tất phải nói.
Đêm ấy không xảy ra chuyện gì.Sáng hôm sau,Vương Khánh vẫn còn đau ê ẩm không vào phủ đánh trống điểm canh được,chưa biết đối đáp với quan phủ thế nào.Gần trưa vợ hắn giục đi mua thuốc cao,Vương Khánh gắng gượng ra phố đến nhà Tiền Lão Nhi mua hai lá cao như hồi trước vẫn mua mỗi khi bị đánh.Lão bán thuốc nói:
-Đô bài muốn chóng khỏi phải uống thêm hai thang thuốc cho tan huyết.
Nói xong,Tiền Lão Nhi lấy hai gói thuốc đưa cho Vương Khánh.Vương Khánh móc túi lấy một thỏi bạc chừng hai ba phân,xin tờ giấy bản gói lại.Lão chủ liếc nhìn thấy Vương Khánh gói thỏi bạc thì vờ quay mặt đi.Vương Khánh trao gói giấy nói:
-Nếu tiên sinh không chê ít thì chỗ bạc còn dư đem mua quả dưa mát mà ăn.
Lão bán thuốc nói:
-Ông đô bài cứ nói thế,chỗ quen biết thì chừng ấy thuốc có gì mà phải tính toán.
Miệng nói vậy nhưng lão cầm ngay gói giấy kéo ngăn tủ bỏ tọt vào;Vương Khánh cầm thuốc định đứng dậy ra về thì thấy trên đường phố có gã thầy bói đang đi tới.Gã ta đầu chít khăn the quá trán,mặc áo chùng vải,tay cầm ô,dưới ô treo lủng lẳng tờ giấy quảng cáo để bốn chữ lớn “Tiên thiên thần số”.Hai bên dòng chữ ấy còn có mười sáu chữ nhỏ: “Kinh Nam Lý Trợ,thập văn nhất số,tự tự hữu chuẩn,thuật thắng quản lộ”(Lý Trợ người miền nam Kinh Châu,mười đồng một quẻ,lời lời đều đúng,diệu thuật hơn người).
Vương Khánh vốn đã có chuyện với tiểu thư Kiều Tú,lại gặp việc kỳ quái hôm qua,nên cũng muốn hỏi một quẻ xem sao.Nghĩ vậy Vương Khánh gọi:
-Mời Lý tiên sinh ghé vào đây chốc lát!
Lý Trợ hỏi:
-Qúy quan có điều gì dạy bảo?
Miệng nói vậy,nhưng đôi mắt Lý Trợ đã đảo nhanh nhìn Vương Khánh khắp một lượt.
Vương Khánh nói:
-Tiểu nhân muốn nhờ tiên sinh bói giúp một quẻ.
Lý Trợ cụp ô bước vào hiệu thuốc,chắp tay chào chủ quán:
-Xin phiền chủ nhà một chút.
Nói đoạn Lý Trợ luồn vào ống tay áo lấy hộp xóc bằng gỗ tử đàn,mở ra lấy đồng tiền Đại Định đưa cho Vương Khánh rồi nói:
-Quý quan ra đằng kia khấn trời đất đi.
Vương Khánh cầm đồng tiền ngửa mặt nhìn vầng mặt trời nóng gắt,khom lưng nhẩm khấn,nhưng vì đau quá không cúi được,phải đỡ lưng,vòng tay,ngửa mặt mà khấn.Lý Trợ đứng nhìn nói khẽ để hỏi dò lão chủ hàng thuốc:
-Gã này mua thuốc cao của tiên sinh tất phải chóng khỏi lắm.Chắc là bị đánh đau?
Lão chủ đáp:
-Hắn ta bảo cái ghế ma quái thế nào đó,hắn đá vào nên bị vẹo xương sườn,khi mới đến đây còn thở hổn hển,chỉ dán hai lá cao của tôi là cúi được.
Lý Trợ nói:
-Xem chừng đau mạng sườn.
Vương Khánh khẩn trời đất xong trở lại đưa đồng tiền cho Lý Trợ.Gã thầy bói hỏi họ tên Vương Khánh rồi lắc bộp xóc,miệng nhầm khấn: “Ngày lành giờ tốt,trời đất mở mang,thánh nhân soạn Dịch,thần minh giúp ngầm,muôn tượng bao la,kiền khôn hợp đạo.Cùng trời đất đức cả,cùng nhật nguyệt sáng lòa,cùng bốn thời tuần tự,cùng qủy thần lành dữ.Nay có quân tử họ Vương, ở phủ Khai Phong thành Đông Kinh xin với trời đất được mua quẻ bói.Trung tuần tháng Giáp DẦN?NGÀY Ất Mão,kính thỉnh tiên sư Chu Văn Vương,tiên sư Qủy Cốc Tử,các bậc chí thần chi thánh,chí phúc chí linh,chỉ giáo mê hoặc,hiển ứng rỏ ràng”.
Lý Trợ lắc hợp xóc hai lần,rồi rút quẻ bói gọi là quẻ “Thủy lôi truân”,xem động tĩnh của sáu hào,rồi hỏi:
-Quý quan muốn xem về sự gì?
Vương Khánh đáp:
-Hỏi về việc gai trạch
Lý Trợ lắc đầu nói:
-Qúy quan đừng trách,tiểu nhân xin nói thật “Truân” có nghĩa là gian nan,quý quan sắp gặp tai nạn đấy.Có mấy câu giải đoán sau đây quý quan nên ghi nhớ.
Lý Trợ cầm chiếc quạt giấy,phe phẩy rồi nói:
-“Nhà cửa rồi tan tành,tai quái chẳng yên lành.Cổ miếu hoặc cầu treo,bạch hổ cùng sói beo,gieo căn bệnh hiểm nghèo,gia cảnh phận gieo neo”.Quý quan nên nhớ kiêng kỵ trong các ngày hổ,long,kê,khuyển thì mới khỏi phiền nhiễu.
Bấy giờ Vương KHánh cùng ngồi với Lý Trợ,chịu không nổi mùi thối ở chiếc quạt giấy phất cậy của gã thầy bói,bèn kéo tay che mũi.Lý Trợ đọc xong lời đoán quẻ,lại nói với Vương KHánh:
-Tiểu nhân xin nói thật,quý quan ở nhà lại còn chuyện ma quái gì nữa đấy,phải dời đi nơi khác ở,may ra mới vô sự.Mai là ngày Bính Thìn,quý quan phải cẩn thận.
Vương Khánh thấy lão ta nói những chuyện lành dữ đâu đâu,cũng không chú ý mấy,chỉ lẳng lặng nghe,rồi lấy tiền trả công cho Lý Trợ.Gã thầy bói ra khỏi hiệu thuốc,giương ô đi về phía đông.Lúc ấy có năm sáu người công sai ở phủ Khai Phong thấy Vương Khánh liền hỏi:
-Giờ này sao phó bài còn ngồi ở đây tán gẩu?
Vương Khánh kể lại chuyện thấy ma quái hiện hình rồi bị vẹo xươn sườn,mấy người kia nghe nói đều bật cười.Vương Khánh nói:
-Quan phủ có hỏi,nhờ các quan anh nói giúp cho thật chu toàn.
Mấy người công sai đáp:
-Được rồi việc ấy không khó;
Nói xong,ai đi việc nấy.
Vương Khánh về nhà bảo vợ sắc thuốc uống.Vì muốn chóng lành,chưa đầy một buổi hắn đã uống cả hai thang.Muốn cho thuốc chuyển nhanh,Khánh lại uống thêm dăm chén rượu nữa,rồi hai vợ chồng đi ngủ.Sáng bạch hôm sau thức dậy,Vương Khánh thấy trong bụng đói meo,bèn đi hâm rượu ngồi uống. Đến lúc ăn sáng,chưa xong bữa đã thấy bên ngoài có tiếng gọi:
-Đô bài có nhà không?
Vợ Vương Khánh ghé mắt nhìn qua kẽ vách,bảo chồng:
-Hai người công sai trong phủ.
Vương Khánh nghe nói thế sững người,vội đặt bát xuống,lau miệng chạy ra,vòng tay hỏi:
-Hai vị quá bộ đến,có việc gì chỉ giáo cho tiểu nhân?
Hai người công sai nói:
-Đô bài làm ăn giỏi quá đấy!Mới sáng sớm mà mặt mũi hồng hào xuân sắc ghê.Sáng nay quan phủ điểm danh không thấy đô bài đâu đã nổi trận lôi đình.Bọn anh em chúng tôi đã nói đô bài đau mạng sườn,nhưng quan lớn không tin.Quan liền đưa thẻ lệnh,sai hai người chúng tôi mời đô bài đến trả lời.
Nói đoạn giơ thẻ lệnh cho Vương Khánh xem.Vương Khánh nói:
-Mặt đang đỏ bừng thế này làm sao gặp quan lớn được?Xin hai vị nán chờ cho một lát thì tốt.
Hai người công sai nói:
-Bọn tôi không dám,quan phủ đang chờ,về trể thì bọn tôi liên lụy,bị ăn đòn. Đi mau thôi!
Nói đoạn hai vị công sai dìu Vương Khánh đi luôn.Vợ Vương Khánh vội chạy theo thấy chồng đã bị dẫn ra khỏi cổng.
Hai người công sai dìu Vương Khánh đến phủ Khai Phong,lúc ấy quan phủ doãn đang ngồi trên ghế tựa bọc da hổ ở giữa công đường.Hai công sai dắt Vương Khánh đến tới bẩm rằng:
-Vâng lệnh quan lớn,chúng tôi đã bắt tên Vương Khánh về đây
Vương Khánh gắng gượng lạy bốn lạy.Quan phủ quát:
-Vương Khánh,ngươi là phận làm lính,sao dám chơi bời lười biếng,bỏ phiên hầu không đến điểm danh?
Vương Khánh bẩm với quan phủ mình thấy ma hiện, đá phải chiếc ghế bị đau mạng sườn,rồi nói:
-Quả thật là con bị đau, đứng ngồi,nhắc chân động tay không được chứ không dám lười biếng.Mong quan lớn thương tình tha tội cho.
Quan phủ nghe xong,thấy Vương Khánh đỏ mặt lại quát:
-Tên Vương Khánh kia,ngươi lại là tay bợm rượu,chuyên uống say rồi làm những việc xằng bậy không coi phép công ra gì.Hôm nay ngươi lại ngụy tạo yêu toan lừa dối thượng quan!
Nói đoạn quát quân lính nọc Vương Khánh ra đánh.Vương Khánh không thể nào biện giải được,bị đánh rách da nát thịt,buộc phải nhận tội ngụy tạo yêu ngôn mê hoặc dân chúng,ngầm mưu làm điều bất chính.Bị tra khảo đau đớn,chết đi sống lại mấy lần,Vương Khánh không tài nào chịu nổi, đành phải cung khai nhận tội.Quan phủ ghi khẩu cung của Vương Khánh,rồi gọi lính ngục đem Vương Khánh đi đóng gông vào cổ,giam vào lao tử tù để xử tội ngụy tạo yêu ngôn,mưu làm điều bất hợp pháp.Lính ngục vâng mậnh khiêng Vương Khánh vào nhà lao tử tù.
Nguyên là Đồng Quán đã bí mật sai người đến nhờ quan phủ Khai Phong tìm cớ trị tội để tống khứ Vương Khánh đi nơi khác.Vừa may lại gặp câu chuyện ma quái này.Bấy giờ người trong phủ chẳng ai không biết chuyện vụng trộm của Kiều Tú,rỉ tai bảo nhau: “Vương Khánh phạm tội phen này thì chỉ có chết”.Chuyện lọt cả đến tai Sái Kinh,Sái Du.Cha con nhà này bàn tính với nhau,nếu đem Vương Khánh ra xử chém thì càng lộ ra là chuyện có thật,tiếng xấu đồn xa! Vì vậy cha con Sái Kinh sai một viên tâm phúc đến bàn riêng để quan phủ chỉ xử Vương Khánh ở mức thích án chữ đi đầy biệt xứ,như thế mới bịt được tai tiếng.Mặt khác,Sái Kinh,Sái Du chọn ngày lành để làm lễ cưới đón Kiều Tú về nhà chồng,vừa là để che bớt điều xấu hổ cho Đồng Quán,vừa để dập tắt lời bàn tán của người ngoài.
Hôm ấy, đúng vào ngày Tân Dậu (ngày gà)quan phủ sai lính ngục dẫn Vương Khánh lên trước công đường sai tháo gông,phạt đánh hai mươi trượng,gọi thợ thích chữ vào mặt, đem đi đầy ở lao thành Thiểm Châu thuộc đất Tây Kinh.Quan phủ ra lệnh thay gông mới có nữa vòng sắt nặng mười cân,dán niêm phong, áp triện vào văn thư,cho hai người công sai là Tôn Lâm và Hạ Cát áp giải Vương Khánh đi Thiểm Châu.
Bọn Tôn Lâm dẫn Vương Khánh rời phủ đường ra ngoài phố thì gặp Ngưu Đại Hộ là bố vợ của Vương Khánh.Ngưu Đại Hộ mời Tân Lâm,Hạ Cát dẫn Vương Khánh vào quán rượu ở phố Nam Nhai.Ngưu Đại Hộ gọi tửu bảo đem rượu thịt đến.Rượu cạn vài tuần,Ngưu Đại Hổ lấy ra một gói bạc vụn,nói với Vương Khánh:
-Có ba mươi lạng bạc đưa cho ngươi chi tiêu dọc đường.
Vương Khánh chìa tay nhận túi bạc nói:
-Xin đa tạ nhạc phụ.
Nhưng Ngưu Đại Hổ đẩy tay Vương Khánh ra mà nói:
-Dễ dàng thế! Bọn ta cũng chẳng có tiền bạc đâu mà cho ngươi.Ngươi bị đầy đi Thiểm Châu, đường xa ngàn dặm,biết bao giờ mới được về?Ngươi hú hí với con gái nhà khác,bỏ lửng vợ ngươi! Nay ngươi đi đầy thì vợ ở nhà ai nuôi?Con cái cũng không có,gia tư điền sản cũng không.Sau khi ngươi đi, ở nhà ta sẽ cải giá cho vợ ngươi.Ngươi cần viết tờ đơn thuận nguyện để sau này khỏi sinh tranh chấp rắc rối.Có chịu như thế thì ta mới đưa bạc cho.
Vương Khánh xưa nay quen tiêu phá của,nghĩ bụng: “Ta trong túi chẳng có lạng bạc nào,lấy gì tiêu đường từ đây đến Thiểm Châu?”Suy đi nghĩ lại mãi,rồi thở dài nói:
-Thôi được xin viết đơn thuận tình.
Ngưu Đại Hộ một tay nhận tờ đơn của Vương Khánh,tay kia trao túi bạc,rồi ra về.
Vương Khánh theo hai người công sai về nhà thu xếp tay nải quần áo.Lúc ấy nhà hắn cửa đóng then cài,sau mới biết Ngưu Đại Hộ đã đưa vợ hắn về bên nhà rồi.Vương Khánh bèn nhờ nhà láng giềng cho mượn chiếc búa,phá khóa cửa mà vào.Bước vào nhà thấy quần áo gương lược của vợ đều đem đi cả.Vương Khánh vừa giận vừa buồn,tình cảnh thật thê thảm.Vương Khánh bèn nhờ người hàng xóm họ Chu sang sửa soạn chút ít đồ ăn thịt nhắm để mời hai người công sai,rồi lấy mười lạng bạc đưa cho hai người nói:
-Tiểu nhân bị đánh đòn đau quá,không đi được,muốn xin hai vị cho nghĩ ngơi vài ngày rồi hãy lên đường.
Bọn Tôn Lâm,Hạ Cát đã nhận bạc nên cũng chiều ý Vương Khánh,chỉ sợ Sái Du sai người tâm phúc đến giục lên đường.Vương Khánh bèn gọi người đến bán hết đồ đạc,trả nhà thuê cho chủ nhà là Hồ viên ngoại.
Bấy giờ cha Vương Khánh là Vương Hoạch bị mù lòa cả hai mắt, đã ở riêng nơi khác,mỗi khi Vương Khánh đến đều bị cha chửi mắng.Hôm ấy nghe tin Vương Khánh bị quan xử tội thích mặt đi đầy,Vương Hoạch cũng chẳng buồn thương xót,bèn sai thằng nhỏ dìu đến nhà Vương Khánh.Vương Hoạch nói:
-Khánh ơi,con không chịu nghe cha dạy dỗ mới đến nông nổi này.
Nói xong,hai mắt mù lòa ứa lệ.Vương Khánh từ thuở nhỏ chưa từng một lần nói tiếng “Thưa cha”,Nay gặp cảnh cửa nhà tan nát, đội nón ra đi,trong lòng thấy nghẹn ngào chua xót,thốt lên thành lời:
-Cha ơi! Nay con bị quan ti xử tội,nào ngờ lão Ngưu Đại Hộ tệ bạc,bắt con phải giết giấy bỏ vợ con mới chịu đưa cho ít tiền tiêu đường.
Vương Hoạch nói:
-Ngươi thường ngày chỉ biết yêu chiều vợ,có hiếu với nhạc gia,nay họ đối xử với ngươi như thế nào?
Vương Khánh nghe câu nói sỗ sàng như thế tức giận uất người,chẳng thèm nhìn đến cha già nữa,quay lại sửa soạn tay nải theo hai người công sai ra đi.Vương Hoạch giẫm chân đấm ngực than vãn:
-Lẽ ra ta không nên đến nhìn mặt thằng con phản nghịch ấy mới phải.
Nói đoạn vịn thằng nhỏ đi về nhà.
Lại nói Vương Khánh cùng Tôn Lâm,Hạ Cát rời Đông Kinh,tìm thuê nhà trọ ở một nơi vắng vẻ để chữa trị cho Vương Khánh.Hơn mười ngày vết thương đã đỡ đau,hai người công sai bèn giục Vương Khánh lên đường đi Thiểm Châu.
Bấy giờ là thượng tuần than&g sáu,thời tiết nóng nực,mỗi ngày chỉ đi được bốn năm chục dặm, đi đường không tránh khỏi cực khổ nằm đất ăn sương. Đi hơn nửa tháng thì đến núi Tung Sơn.Một hôm đang lúc đi đường,Tôn Lâm chỉ ngọn núi ở phía tây mà nói:
-Quả núi ấy gọi là núi Bắc Manh thuộc đất Tây Kinh!
Ba người vừa đi vừa nói chuyện.Chưa hết buổi sáng đã đi được hơn hai chục dặm đường.Phía đông núi Bắc Manh có một thị trấn,dân quê các làng xung quanh tấp nập trẩy chợ.Về mé đông thị trấn nhà cửa thưa thớt,từ xa thấy rõ một hàng ba cây bách lớn.Dưới bóng cây râm mát,một đám đông người đang chen vai thích cánh đứng vây quanh một người mãi vỏ.Người ấy thân hình cao lớn,mình trần trùng trục đang quát thét múa gậy ào ào.Hai người công sai và Vương Khánh đến bên gốc câydừng chân ngồi nghĩ.Vương Khánh mặt mũi nhễ nhại,quần áo ướt đẫm mồ hôi,trên cổ lại mang gông,nhưng vẫn cố chen vào tận nơi,kiễng chân đứng xem mãi võ.Xem một lúc,Vương Khánh buột miệng nói:
-Đánh như thế chỉ để xem cho đẹp thôi!
Người mãi võ say sưa với nước gậy đang đi,chợt nghe câu nói của Vương Khánh,bèn dừng tay đưa mắt nhìn ra.Thấy Vương Khánh là kẻ phạm tội bị đầy,người kia tức giận mắng:
-Thằng giặc bị xung quân kia,tài nghệ thương bổng của ta xa gần đều biết,sao ngươi dám nói năng khinh mạn?
Nói đoạn người kia quăng gậy,nắm tay đấm vào mặt Vương Khánh.Vừa lúc ấy trong đám đông có hai người trẻ tuổi bước đến chặn tay người mãi võ mà nói:
-Không được đụng đến người ta!
Nói đoạn quay lại hỏi Vương Khánh:
-Túc Hạ hẳn phải là tay cao thủ?
Vương Khánh đáp:
-Tiểu nhân nói chơi một câu,không ngờ làm cho người kia nổi giận.Nói về thương bổng thì tiểu nhân cũng có hiểu biết sơ qua.
Người mãi võ tức giận bảo Vương Khánh:
-Ngươi có dám đọ tài với ta?
Hai người trẻ tuổi nói với Vương Khánh:
-Nếu ông dám so gậy và hạ được hắn,bọn ta sẽ biếu ông hai quan tiền mọi ngưởi mới thu góp tại đây.
Vương Khánh cười đáp:
-Cũng được thôi!
Nói đoạn Vương Khánh đến mượn chiếc gậy của Hạ Cát,cởi áo ngoài đã ướt đẫm mồ hôi,xắn cạp quần cầm gậy đánh thử trên tay.Mọi người nói:
-Đeo gông trên cổ làm sao mà đánh được!
Vương Khánh nói:
-Có thế mới là hiếm thấy. Đeo gông mà đánh thắng được hắn mới kể là võ nghệ cao cường.
Mọi người nói:
-Ngươi đeo gông mà đánh thắng được thì hai quan tiền ấy nhất định sẽ thuộc về ngươi.
Đám đông rẽ lối cho Vương Khánh đi tới.Người mãi võ cũng đã cầm gậy,chụm chân đứng tấn rồi quát: Đến.
Vương Khánh nói:
-Xin các vị lượng thừ đừng chê cười.
Thấy Vương Khánh vẫn phải đeo gông nặng trên cổ,người mãi võ tỏ ý coi thường,bèn chuyển bước đi gậy theo thế “mãng xà thôn tượng”(trăn nuốt voi).Vương Khánh cũng chuyển bước thành thế “Thanh đĩnh điểm thủy”(rắn lục chờm nước).Bỗng người mãi võ quát to một tiếng,rồi nhẩy đến vụt gậy đánh xuống.Vương Khánh bườc lùi một bước,người mãi võ liền sấn tới,lại một lần nữa nâng gậy vụt xuống đầu địch thủ.Vương Khánh nghiêng người ngó sang bên trái.Người mãi võ đánh hụt,chưa kịp thu gậy về,liền bị Vương Khánh vọt người đưa ngang một gậy đánh đúng cổ tay,gậy rơi xuống đất.Cũng may chiếc gậy còn thương tìnhnên cánh tay hắn không bị gẫy.Người xem thích thú cuưòi vang.Vương Khánh bước lên cầm tay người mãi võ mà nói:
-Trót chạm vào đại ca,xin bỏ qua cho;
Người mãi võ bị đánh đau ở tay phải,vội cúi xuống giơ tay trái nhặt lấy hai quan tiền.Mọi người kêu ầm lên:
-Người kia kém tàilúc nãy đã ai thắng thì trao tiền cho người ấy.
Hai người trẻ tuổi nói chuyện với Vương Khánh lúc đầu,từ trong đám đông chen đến giật lấy hai quan tiền đưa cho Vương Khánh,nói:
-Mời túc hạ ghé vào tệ trang nói chuyện.
Người mãi võ loè bịp không được, đành thu xếp khăn gói,thương bổng đi về phía thị trấn.Người đứng xem cũng tản ra về.
Hai người trẻ tuổi mời Vương Khánh và hai công sai về nghĩ ở trang viện mình.
Ba người đều đội mũ rộng vành, đi về phía nam qua hai khu rừng nhỏ,rồi đến thôn ấp.Trong rừng có một trang viện lớn,xung quanh xây tường đất,bên ngoài là rặng liễu có đến vài ba trăm cây lớn ra rả tiếng ve kêu.Phía trong trang trại,tiếng chim sẻ kêu ríu rít khắp mái hiên.Hai người trẻ tuổi mời Vương Khánh lên thảo đường.Ba người cởi giày, áo ướt mồ hôi,rồi chia ngôi chủ khách cùng ngồi.Trang chủ nói:
-Các vị từ xa tới,chúng tôi nghe nói giọng Đông Kinh.
Vương Khánh xưng họ tên và kể lại việc mình bị quan phủ doãn Khai Phong hãm hại.Sau đó Vương Khánh hỏi họ tên hai vị chủ nhân.Hai người cả mừng.Nguời ngồi ghế trên nói:
-Tôi họ Cung,tên là Đoan,còn đây là em ruột tôi,tên là Chính. Ông bà cha mẹ chúng tôi sống ở đây,vì thế thôn này gọi là Cung Gia thôn thuộc huyện Tân An đất Tây Kinh.
Nói xong Cung Đoan sai trang khách lấy quần áo sạch cho ba người đến phòng giữa,tắm rửa rồi ra thảo đường ăn bữa điểm tâm.Tiếp đó,trang chủ sai giết gà vịt,nấu nướng món ăn bày tiệc rượu khoản đãi bọn Vương Khánh.Các trang khách lại dọn tiệc mới,trước hết bưng ra một đĩa tỏi bóc đầu,một đĩa hành cũ thái mỏng,sau đó là các món rau quả tươi,cá,thịt gà,thịt vịt...Cung Đoan mời Vương Khánh ngồi ghế trên,hai người công sai ngồi ở ghế dài kê phía dưới,anh em Cung Đoan ngồi ghế đối diện.Các trang khách đứng hầu rót rượu.Vương Khánh cảm tạ nói:
-Tiểu nhân chỉ là kẻ tội phạm bị đầy sung quân,may được hai vị quá yêu,tiếp đãi ân cần,thật không xứng đáng tấm thịnh tình của hai vị.
Cung Đoan nói:
-Túc hạ không nên nói thế,người ta ai là kẻ giữ được hoàn toàn vô sự,mà đi đường có ai mang cơm rượu theo đâu?
Đến khi ăn uống no say,Cung Đoan mới đem chuyện ra nói:
-Thôn nhỏ này của chúng tôi cũng có đến hơn hai trăm nhà, đều suy tôn anh em chúng tôi làm chủ.Anh em tôi cũng có biết các môn thương bổng,chế ngự được mọi người.Tháng hai năm nay,bên thôn đông làm lễ tế thần,có diễn kịch hát và các trò vui.Anh em tôi cũng sang chơi bên đó,vì việc đánh bạc cãi nhau với người thôn ấy tên là Hoàng Đạt,bị tên ấy gây chuyện đánh nhau.Anh em chúng tôi hai người cũng không đánh nổi hắn.Tên Hoàng Đạt ấy trước mặt mọi người vẫn khoe khoang sức mạnh,anh em chúng tôi không làm gì được hắn, đành phải im hơi nuốt giận.Vừa rồi anh em chúng tôi thấy đô bài có phép đánh gậy rất chắc chắn và kính miếng nên anh em tôi muốn kính đô bài làm sư phụ,mong sư phụ chỉ giáo cho,anh em tôi xin hậu tạ.
Vương Khánh nghe xong cả mừng,nhưng cũng từ chối lấy lệ.Anh em Cung Đoan bèn sụp lạy tôn Vương Khánh làm thầy. Đêm ấy mọi người ăn uống say sưa đến tận khuya,trời mát mới đi nghỉ.
Sáng sớm hôm sau khi trời chưa nắng,Vương Khánh ra sân đập lúa dạy bài đánh gậy cho Cung Đoan,bỗng thấy một người chắp tay sau lưng từ bên ngoài đi vào quát:
-Tên tù phạm ở đâu đến đây khoe khoang võ nghệ?
Hãy biết trước rằng:chỉ vì có người ấy đi vào mà Vương KHánh rắp mưu gây đại loạn,mà Cung Đoan cũng kết mối thù sâu.
Đúng là:
Họa dấy theo sóng nổi,
Nhục chuốc bởi bạc bài.
Chưa biết người chắp tay đi vào trang viện của Cung Đoan là ai,xem hồi sau sẽ rõ.
@by txiuqw4