sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hãy biết tin chính mình, nhé! [Full] - H.y - Chương 06

Sáng hôm sau, họ tiếp tục lên đường. Chẳng bao lâu họ đã đi qua được khu rừng của Thần Cây. Qua khỏi khu rừng họ lại đi mãi đi mãi. Cuối cùng đến ngày thứ tư, họ bắt đầu đi đến một vùng đất khá ẩm ướt. Tuy trong bốn ngày đó họ đã đi một quãng đường rất dài nhưng xem ra so với hai cuộc thử thách trước thì đường đi đến cuộc thử thách thứ ba có vẻ dễ dàng hơn vì ít nhất Ngân và Sư Tử đã nói chuyện và cùng vui đùa với nhau rất vui trên đường đi. Nhưng quãng thời gian vui vẻ đó sẽ chẳng còn kéo dài lâu được nữa. Một thử thách lớn hơn đe dọ đến sự sống còn của một trong hai người đang ở phía trước. Nó đòi hỏi phải có một sự hi sinh rất lớn, lớn hơn rất nhiều mà Ngân có thể nghĩ đến lúc đó. Nhưng dù sao họ cũng đã đi trên con đường đó rồi và con đường đó không có đường quay lại. Họ cứ đi như vậy cho đến ngày thứ năm thì đã có chuyện xảy ra. Trời đang trong xanh, Ngân đang cùng Sư Tử men theo một bờ suối thì trời bỗng sầm tối rồi một tiếng chớp giật đùng đoàng vang lên. Một vị thần trông thật…lạnh lùng xuất hiện. Phải một vị nữ thần, rất xinh đẹp, nhưng cũng rất lạnh lùng. Đó chính là nữ thần Biển Cả. Vị nữ thần đó có dáng vẻ khá mảnh mai nhưng lại toát lên một vẻ lạnh lùng khó hiểu khiến ai nhìn thấy cũng có cảm giác sợ hãi. Ngân quay sang nói với Sư Tử:

_  Này sao tôi tưởng thần biển cả là một vị nam thần có cây đinh ba cơ mà? Vị nữ thần này nhìn giống một vị nữ thần băng giá hơn.

Sư Tử liền nói:

_  Phải nhưng mà đấy chỉ là do sự tưởng tượng của con người. Trong thế giới các vì lân tinh như chúng tôi thì không có nữ thần băng giá, vị thần của biển cả là một nữ thần lạnh lùng, rất cứng rắn nhưng cũng rất biết lí lẽ. Thử thách với vị thần này thì sẽ rất công bằng. Một điều nữa là vị nữ thần này cũng rất lạnh lùng nên cô có thể yên tâm là vị nữ thần đó sẽ không chỉ trích gì cô như là Thần Cây đâu.

Ngân mỉm cười trước câu nói đùa cố ý an ủi cô của Sư Tử. Cuối cùng thì sau khi nói chuyện nhiều với Ngân hơn, Sư Tử đã học được cách nói đùa của con người. Cô đang nghĩ thầm điều đó thì nữ thần Biển Cả lên tiếng trước:

_  Chào cô! Chắc cô đến đây để vượt qua thử thách của ta. Được thôi, chắc cô cũng biết thử thách này về cái gì rồi. Thử thách của ta cũng không khó khăn lắm đâu, chỉ có điều cô phải vượt qua được nỗi sợ hãi của bản thân. Ta đã để sẵn một thứ ở trên đầu nguồn của chiếc thác cao kia, công việc của cô là phải trèo lên đó lấy chiếc hộp rồi đi xuống đây bằng cách đi xuống cái thác đó. Không được đi đường bộ cũng không được dùng bất kì cách nào khác. Tất cả sự giúp đỡ cô có cũng như những lần thử thách khác là người bạn đồng hành với mình không hơn. Giờ hãy bắt đầu khởi động luôn đi. Ta không có nhiều thời gian đợi cô đâu. Chúc may mắn, lên đường đi.

Nói rồi nữ thần Biển Cả liền biến mất. Thật nhanh và cũng lạnh lùng y như lúc vị nữ thần này đến vậy. Ngân nghĩ thầm rồi nhìn lên cái thác cao trước mặt có phần ái ngại. Nhìn thấy vậy, Sư Tử liền nói:

_  Đừng lo nhìn thế thôi nhưng đường lên thác không khó đi lắm đâu, cô không cần phải lo. Chỗ nào khó đi quá tôi có thể cõng cô qua cũng được nhưng đừng lười biếng bắt tôi cõng cả quãng đường là được.

Nhưng Ngân nhìn Sư Tử bằng một ánh mắt sợ hãi, ánh mắt mà Sư Tử chưa từng nhìn thấy bao giờ. Chính Sư Tử cũng thấy hơi hoảng khi nhìn thấy ánh mắt kì lạ đó của Ngân nhìn mình:

_  Không phải tôi sợ không đi được mà là tôi bị bệnh sợ độ cao. Tôi không thể trèo lên tận trên đỉnh thác được. Lên trên đấy tôi sẽ không thể giữ được thăng bằng, tôi sẽ không thể thở được.

_  Cô sợ độ cao sao? Phải rồi. Sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Đây là thử thách nhằm chứng minh cô biết vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình, như vậy nghĩa là không có cách nào khác ngoài việc cô phải trèo lên đó. Nếu như cô trèo lên đó được thì coi như cô đã vượt qua được thử thách này.

_  Nhưng tôi sẽ không thể làm được đâu. Ngày xưa chỉ cần leo lên cầu thang để lên sân thượng tôi đã muốn đứng tim rồi chứ đừng nói là leo lên cái thác dốc đứng kia mà thậm chí còn không có lan can cầu thang để bám nữa.

_  Nghe này, chắc chắn cô phải làm được. Cô đã vượt qua được những thử thách trước rồi, không thể dừng lại ở đây như thế được. Ít nhất thì hãy cứ thử đi, không có lan can cầu thang nhưng cô cũng đâu phải đi một mình. Yên tâm có tôi đi cạnh cô không sợ rơi xuống đâu, chỉ cần cô bình tĩnh bước từng bước thật chắc là được rồi. Đường nhìn thế nhưng cũng không khó đi lắm đâu.

_  Đường dễ đi tôi đã đủ muốn chết rồi, khó đi để tôi chết luôn à?

_  Yên tâm! Cô không chết được đâu. Mà đằng nào nếu không vượt qua thử thách này cô cũng đâu còn sự lựa chọn nào khác. Thà chết một cách anh hùng như rơi từ trên thác kia xuống còn hơn là chết như thế này.

Nghe đến đây, Ngân quay ra nhìn Sư Tử bằng ánh mắt thật khó hiểu:

_  Anh biết cách động viên người khác hay nhỉ.

_  Vậy cuối cùng cô có đi không hay cô định bỏ cuộc ngồi ở đây?

_  Thôi được rồi. Đi thì đi, Trời ơi! Mình sắp điên rồi.

Cuối cùng, họ cũng quyết định lên đường. Lúc mới đi, xung quanh thác vẫn còn rất nhiều nhưng cây lớn mọc xung quanh thác khiến Ngân có cái để vừa đi vừa bám vào nên cô cũng thấy đỡ lo hơn. Nhưng càng lên cao, đường đi càng khó khăn và trắc trở. Cây rừng bắt đầu thưa dần, tim Ngân dần bắt đầu đập loạn nhịp. Lần này đập loạn nhịp không phải do cô đứng cạnh một người con trai mà cô thích như mọi khi nữa mà là do cô sợ. Mặt Ngân dần tái xanh đi, không biết bao nhiêu lần Ngân đã định bỏ cuộc. Cô cảm giác như rằng dù mình có đi tiếp cũng không thể thay đổi được gì. Chắc chắn là cô sẽ không thể leo lên đỉnh được. Cô thấy sợ thực sự. Lần đầu tiên trong đời dù biết là mình không thể làm được và cũng không muốn làm nhưng cô vẫn phải dấn thân vào. Đi bên cô, Sư Tử luôn có gắng dùng những lời động viên, an ủi để làm cô vững tâm hơn để tiếp tục bước tiếp. Nhưng những lời động viên đó dường như không có tác dụng cho lắm. Sư Tử càng nói Ngân lại càng thấy sợ. Khi đến lưng chừng thác thì Ngân thấy sợ thực sự. Bên cạnh cô chẳng còn cái cây nào để cô bám vào nữa, cô vừa đi mà giống như là bò hơn. Cảm giác như là cô không còn đứng vững trên hai chân của mình nữa chứ đừng nói là đi. Cũng may là có Sư Tử đi bên cạnh để ít nhất Ngân còn có cái gì đó để bám vào chứ nếu không chắc cô đã không leo được đến đây rồi. Đã nhiều lần cô tính đến chuyện nên quay xuống thì hơn nhưng Sư Tử không cho cô làm như vậy. Nhưng cái gì cũng chỉ có giới hạn của nó thôi. Khi đã đi được hai phần ba cái thác thì đó chính là giới hạn của Ngân. Cô cảm giác như mình không thể thở được nữa, cô thực sự cảm thấy như đôi chân này không phải của mình nữa. Dù cô muốn đi tiếp nhưng nó lại không chịu nhấc bước. Không khí xung quanh như loãng ra khiến cô không thể thở được. Sư Tử từ đi bên cạnh cô đã chuyển sang đi đằng sau một chút để phòng nếu cô có chanửg may mà ngã xuống thì nó đi đằng sau có thể đỡ được. Và như điều phòng trừ này là không thừa, khi đến cách đỉnh thác khoảng 100m thì Ngân đã không thể chịu đựng được nữa. Cô từ từ lả đi và để cơ thể mình rơi vào trạng thái hôn mê. Cô lịm đi và không biết gì nữa, tưởng rằng mình sẽ rơi thẳng xuống thác và thế là mọi chuyện kết thúc ở đây, cô đã chết một cách anh hùng. Nhưng không, mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản thế. Do Sư Tử đã phòng trừ trường hợp này trước nên khi thấy Ngân có dấu hiệu lảo đảo không làm chủ được bản thân nữa nó đã ra ngay đằng sau đỡ lấy Ngân. Và khi cô tưởng như mình đang rơi xuống chính là lúc cô ngã xuống và Sư Tử đã cõng cô trên lưng đi nốt 100m cuối cùng. Lên đến nơi, Ngân vẫn đang bất tỉnh chưa thể tỉnh lại được còn Sư Tử do phải cõng Ngân trên suốt 100m đường khó đi như vạ nên quá mệt mà cũng thiếp đi ngay sau khi thả cô xuống dựa vào một tàng đá. Họ cứ thế ngủ một giấc thật ngon qua hết ngày hôm đó. Sáng hôm sau Ngân thức dậy do đói quá. Cô đang định theo quán tính mò tìm thức ăn nhưng rồi mở mắt ra cô nhận ra mình đang ở trên đỉnh thác và Sư Tử đang nằm bên cạnh mình. Nhất thời bất ngờ, cô reo lên sung sướng vì đã lên được đến đỉnh thác nhưng cũng ngay sau đó cô nhận ra rằng đúng là mình đang ở trên đỉnh táhc rất cao. Cảm giác sợ độ cao lại lập tức quay trở lại. Nhưng do lúc này cô đang ngồi vững chãi ở một chỗ mà không phải di chuyển nên cô cũng đủ bình tĩnh để chấn tĩnh bản thân nên ngồi im và không nên di chuyển lung tung. Phải cô nên chờ cho Sư Tử ngủ dậy, cô không dám gọi Sư Tử dậy vì sợ nhỡ gọi dậy làm Sư Tử giật mình rồi rơi luôn xuống kia thì sao nên cô cứ ngồi chờ như vậy.

Một lúc sau, Sư Tử cũng dậy và giải thích cho Ngân vì sao cô lại lên trên này được. Sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện Ngân rất cảm kích Sư Tử vì đã cứu mình. Hơn nữa cô cũng rất vui mừng vì cô đã lấy được thứ mà nữ thần Biển Cả đã giấu trên đỉnh thác rồi. Họ cùng nhau vui vẻ cầm cái hộp của nữ thần Biển Cả xuống nhưng đến lúc này họ mới nhận ra một vấn đề nữa nảy sinh. Chẳng hiểu sao khi họ lên được đến đây thì cái thác trở nên thoai thoải hơn chứ không dựng đứng như khi họ đi lên nữa. Nhưng nước vẫn chảy rất xiết và còn sâu nữa. Chỉ có một cách duy nhất mà họ có thể dùng lúc này là bơi xuống. Thực ra đối với một người bơi giỏi như Sư Tử thì việc bơi qua dòng thác đã biến thành sông này chẳng lấy gì làm khó khăn lắm. Nhưng đối với Ngân nó lại là một điều gần như không thể vì cô có biết bơi đâu. Bơi ở bể nước bình thường cô còn chẳng bơi được đừng nói bơi sông như thế này. Nhưng ngoài cách bơi ra Ngân không được sử dụng bất kì một cách nào khác. Cô liền bàn cách với Sư Tử:

_  Tình hình là tôi không biết bơi, mà nếu như theo cách nữ thần Biển Cả nói thì ngoài bơi ra không được sử dụng cách nào khác. Làm thế nào bây giờ?

Sư Tử trả lời bằng tất cả sự ngạc nhiên của mình:

_  Đến bơi cô cũng không biết nữa sao? Thế cô định thế nào? Việc vượt qua con sông này với tôi không có gì khó khăn.

_  Chẳng nhẽ đây cũng là việc vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân sao? Nhưng không phải tôi có sợ nước đâu chỉ là không biết bơi thôi. Nhưng mà nữ thần Biển Cả có nói là tôi được dùng sự trợ giúp của người cùng đi như thế nghĩa là anh có thể giúp tôi.

_  Tôi? Giúp cô? Cô đùa à? Cô muốn tôi dạy cô bơi ngay bây giờ à?            _  Anh bị dở hơi à? Có tiên cũng không học bơi nhanh như thế. Ý tôi là anh có thể cõng tôi vượt qua sông. Anh bơi giỏi lắm mà thế có phải là mọi việc sẽ được giải quyết hết không?

Nói rồi Ngân cười một nụ cười ranh mãnh thể hiện sự láu cá của cô. Nhưng Sư Tử có vẻ không dễ bị cô thuyết phục như vậy. Không còn cách nào khác, cô đành giở chiêu võ độc nhất vô nhị và cũng rất đặc trưng của con gái ra. Chiêu đó là chiêu gì chắc hẳn nói đến đây mọi người đều hiểu là chiêu gì rồi phải không. Nói nặng không được Ngân đành chuyển sang ngọt nhạt với Sư Tử:

_  Sư Tử à. Hihihi. Thôi đi mà. Anh hãy cõng tôi sang đi. Đằng nào nếu anh không cõng tôi sang thì tôi cũng chẳng biết làm thế nào cả. Tôi không thể học bơi được trong chốc lát như thế. Mà kể cả có học bơi cũng làm sao tôi có thể bơi thành thạo ngay được. Nên là thôi để sau này tôi học bơi sau cũng đâu có muộn còn bây giờ vì là việc đang cần kíp nên thôi anh cõng tôi đi. Đi mà, Sư Tử yêu quí.

Nói xong Ngân cũng tự phục mình. Không hiểu sao cô lại có thể nói được những lời ngọt nhạt thế chứ. Hix chính cô cũng thấy hơi rờn rợn khi nghe mình nói những câu đấy vì đó không phải là những câu mà cô thường dùng. Những câu đấy chắc không có mấy tác dụng với người ở trên Trái Đất vì đó là chiêu xưa cũ lắm rồi nhưng xem ra nó lại có tác dụng với Sư Tử. Từ nhất quyết không nghe theo cách của Ngân, giờ Sư Tử đã có phần hơi nghiêng ngả. Và cuối cùng như dự đoán của Ngân, Sư Tử đã chịu khuyất phục cô và nhận để cô trèo lên lưng mình để qua sông. Sau khi nhờ vả được Sư Tử, Ngân cảm thấy khá yên tâm vì cô cho rằng vì nữ thần Biển Cả biết cô không biết bơi nên mới đề ra thử thách này. Và giờ cô đã xử lí được rồi nên mọi thứ sẽ ổn nhưng có vẻ như lần này Ngân đã hơi xem thường các vị thần. Nữ thần Biển Cả biết cô không biết bơi và cũng biết cả chiêu đó của cô nên nữ thần đã chuẩn bị một món quà bất ngờ cho Ngân. Trèo lên lưng Sư Tử mà không có chút nghi ngờ nào, Ngân nghĩ rằng mọi chuyện như thế là xong và cô đã vượt qua được thử thách của mình rồi. Nhưng mọi chuyện không bao giờ như là nó có vẻ là như thế. Đang đi giữa dòng thì đột nhiên sóng dữ bắt đầu nổi lên. Mới đầu chỉ là những con sóng nhỏ táp vào người Sư Tử khiến Ngân ngồi trên lưng bị ướt nhưng dần dần những con sóng bắt đầu táp mạnh khiến Sư Tử lắc lư. Ngồi trên lưng Sư Tử mà Ngân cảm tưởng như mình chuẩn bị rơi xuống vậy hoặc như mình đang ngồi trong một trò chơi lắc lư trong công viên giải trí vậy. Dù có hơi lo sợ nhưng Ngân vẫn bảo mình phải vững tâm, tin vào khả năng của Sư Tử. Cô tin rằng Sư Tử sẽ làm mọi cách để đến nơi được an toàn. Hơn nữa, sau một thời gian nói chuyện nhiều, giờ cô tin rằng Sư Tử sẽ sẵn sàng làm mọi thứ để cô được an toàn vì giờ đây họ đã thực sự coi nhau là bạn, là bạn thân, sống chết có nhau. Và đúng là như vậy. Dù tình hình rất nguy cấp, nhưng Sư Tử vẫn cố gắng hết sức mình để bước tới không do dự. Nhưng càng ngày tình hình càng trở nên nguy cấp. Lúc đầu Sư Tử còn cố gắng tiến bước nhưng về sau việc đứng im một chỗ thôi cũng đã là khó lắm rồi. Thực ra nếu chỉ có một mình Sư Tử thì chắc chắn vẫn có thể vượt qua được khúc sông đó, chẳng qua chỉ là mất nhiều thời gian hơn thôi. Nhưng vì có thêm Ngân nên có thể nói như Sư Tử phải gánh thêm mộ gánh nặng rất lớn. Ngân cũng hiểu được vấn đề đó. Cô cũng rất bối rối không biết phải làm cách nào. Quay lại cũng không được vì bây giờ đi tiến hay đi lui đều bị dòng nước chặn lại, nghĩ kĩ Ngân chỉ thấy còn mỗi một cách đó chính là cô bắt buộc phải nhảy xuống. Có thể nhảy xuống cô có thể và chắc chắn sẽ bị cuốn trôi đi và khả năng sống còn sẽ là rất ít nhưng nếu co không nhảy xuống thì cả cô và Sư Tử cũng se bị kẹt ở đây mãi mãi. Đúng không còn con đường nào khác. Cuộc phiêu lưu này là do cô chọn lựa, cô không thể ít kỉ vì sự lựa chọn của mình mà làm Sư Tử mất mạng được. Nghĩ như thế nào làm đúng như thế ấy, nhưng Ngân không thể cho Sư Tử biết về ý định của mình quá sớm được vì cô biết nếu Sư Tử biết thì nó sẽ không để cô làm như thế. Kiểu gì cô cũng sẽ bị mắng là ngu ngốc. Chính vì thế cô đợi đến lúc Sư Tử đang không chú ý đến cô nhất, cô chỉ kíp hét lên mấy câu:

_  Sư Tử hãy cầm lấy cái hộp này và đưa nó cho nữ thần Biển Cả. Hãy đi đến nơi về đến chốn. Cảm ơn vì đã lo lắng cho tôi suốt thời gian qua, cảm ơn vì đã là bạn của tôi và cho tôi thấy tình bạn thực sự là như thế nào. Tôi cũng sẽ nhớ những lúc anh và tôi cãi nhau, những lúc đó thật tuyệt. Hãy nhớ những lời tôi nói, hãy hoàn thành thử thách này thay tôi.

Nói rồi Ngân buông tay và dần dần ngã về phía sau. Lúc đó do sóng táp vào kêu quá to nên Sư Tử cũng không thực sự nghe rõ Ngân nói cái gì. Nhưng nó hiểu là có gì đó không tốt sắp sửa xảy ra, và lần này linh cảm của nó đã đúng. Khi đột nhiên thấy Ngân buông tay ra và thấy lưng mình nhẹ nhõm đi hẳn, nó đã hiểu chuyện gì đã xảy ra. Phải Ngân đã buông tay. Nó biết điều đó óc thể xảy ra nên trước khi nó cho Ngân cưỡi lên lưng nó, Sư Tử đã dặn kĩ Ngân dù có chuyện gì nữa thì Ngân cũng không được buông tay, khoong được thả tay dời xa nó. Ngân đã hứa với nó sẽ không buông tay vậy mà cuối cùng cô vẫn buông tay. Nó thầm nghĩ đúng như bản chất của cô, luôn không kiên trì đến cùng. Quá đau đớn, Sư Tử gầm lên một tiếng thét vang động cả trời đất. Sau khi cố gắng nén nỗi đau để đi hết con sông. Vừa trèo lên bờ, nó đã vật ra đau đớn. Từng giọt nước mắt lần đầu tiên rơi xuống. Lần đầu tiên một chòm sao đã biết khóc như con người:

_  Tại sao? Tôi đã dặn em đừng buôn tay. Sao em lại buông tay một cách dễ dàng như vậy? Làm sao tôi có thể hoàn thành cuộc hành trình mà không có em. Em đã bắt đầu nó đáng nhẽ ra em phải là người kết thúc nó chứ.

Lần đầu tiên trong đời Sư Tử thấy mình đau đớn đến thế. Và rồi nó hiểu ra rằng tình cảm mà nó dành cho Ngân giờ đây không còn là tình bạn thông thường nữa mà là tình bạn, tình bạn tri kỉ. Đây là thứ tình cảm của con người mà lần đầu tiên nó có thể cảm nhận được. Chỉ khi nó đã mất Ngân rồi nó mới có thể cảm nhận được tình cảm thật của nó giành cho Ngân. Đó là tất cả những gì Sư Tử đã nghĩ, nhưng mọi thứ đã quá muộn rồi. Nó đã nghĩ như vậy. Những giọt nước mắt vẫn không ngừng lăn rơi trên gương mặt của Sư Tử. Lần đầu tiên trong mấy ngàn năm tồn tại nó hiểu thế nào là nỗi đau thực sự. Nhưng đã quá muộn, quá muộn rồi…Đau cũng đúng thôi, chỉ trong giây lát nó đã mất đi một người bạn một người mà nó rất yêu quí. Giờ nó cũng đã hiểu được cảm giác của Ngân khi cô thức dậy và nhận ra mọi thứ trên Trái Đất đều đã bị phá hủy. Cảm giác đó thật tồi tệ Sư Tử cũng hối hận vì sao lúc đó, nó lại không hiểu cho cô cơ chứ, không hiểu được nỗi buồn, sự mất mát trong lòng Ngân. Có lẽ, Sư Tử sẽ cứ ngồi đó và đau buồn nếu như nó không nhớ đến những gì Ngân đã dặn nó. Nhớ đến cái hộp mà cả hai đã khó khăn lắm mới lấy được, Sư Tử cất tiếng gọi nữ thần Biển Cả lên lấy cái hộp của mình về. Ngay lập tức, nữ thần Biển Cả hiện lên, nhưng hiện lên cùng với Nữ thần Biển Cả còn có một người khác. Người đó không ai khác chính là Ngân. Nhưng trông cô không có vẻ gì là đã chết, nhìn cô vẫn như đang ngủ vậy, một giấc ngủ thật yên bình. Thấy vẻ ngạc nhiên của Sư Tử, nữ thần liền nói:

_  Chắc ngươi đang không khỏi ngạc nhiên. Phải chính ta đã cứu sống cô gái này vì cô ấy đã vượt qua được thử thách của ta. Cô ấy đã biết hi sinh vì bạn bè, đồng đội. Khi cô ấy buông tay khỏi người ngươi chính là khi cô ấy chứng tỏ tấm lòng hi sinh của mình và ta đã thấy điều đó. Đó là điều ta vẫn đang mong chờ và tìm kiếm.

Nghe xong Sư Tử liền nói:

_  Phải cô ấy đã chứng minh được. Nhưng chứng minh như thế để làm gì chứ, cuối cùng cô ấy vẫn phải bỏ mạng ở đây đó thôi sao. Vượt qua được thử thách này làm gì nếu như sẽ chẳng còn ai để đi tiếp đến thứ thách sau nữa.

Khác với sự tưởng tượng của Sư Tử, nữ thần Biển Cả vẫn hiền từ nói:

_  Ngươi đừng vội. Cô ấy mới chỉ chìm vào giấc ngủ sâu thôi chứ chưa chết. Mà như người ta nói chỉ cần còn sống là còn hi vọng. Hãy mở chiếc hộp mà ta bảo các người đi lấy đi.

Khi Sư Tử mở chiếc hộp ra thì một làn khói nhẹ thoát ra. Làn khói này dần tản ra xung quanh, rồi trước sự ngạc nhiên của Sư Tử, nó dần qui tụ lại rồi vây lấy Ngân. Làn khói đó dường như nhấc bổng Ngân lên cao, cùng với nó là một loạt các hạt bụi cát lấp lánh cũng bay lên theo vây lấy xung quanh Ngân. Trông cô lúcnày không khác gì một vị thần tiên đang bay cả. Dần dần các hạt bụi cát này cũng thưa dần đi, cơ thể Ngân dần dần được hạ xuống mặt đất. Lần này là trước sự ngỡ ngàng của Sư Tử, Ngân bỗng tỉnh dậy mở mắt. Trông cô như lần đầu tiên lúc Sư Tử nhìn thấy cô. Trên gương mặt cô tràn ngập sức sống chứ không có vẻ mệt mỏi, chai sạm của đi đường vượt qua hai cuộc thử thách như trước nữa. Trông cô như được phục hồi lại sau một chuyến đi dài vậy. Ngân tỉnh dậy cũng không ngờ là mình còn sống. Cô nói trong sự ngỡ ngàng:

_  Tôi đang ở đâu thế này? Chẳng phải tôi đã chết rồi sao? Sao mọi chuyện lại có thể thế này?

Rồi quay sang, cô bắt gặp ánh mắt bàng hoàng xen lẫn vui sướng của Sư Tử. Nữ thần Biển Cả cũng không bắt hai người phải đợi lâu hơn liền đưa ra lời giải thích:

_  Việc ta bắt cô trèo lên cái thác cao đó để lấy cho được cái hộp đã chứng minh rằng cô biết vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình. Nhưng còn việc cô biết hi sinh vì người khác thì phải khi cô chấp nhận hi sinh bản thân để Sư Tử về được đến đích mới được chứng minh. Và dĩ nhiên, ta không thể để cô vì chứng minh đức hi sinh của mình mà bỏ mạng được, chính vì thế ta đã bắt cô đi lấy thứ mà đã cứu cô. Trong chiếc hộp mà cô đi lấy về có một loại gió có thể chữa được tất cả mọi thứ kể cả hồi sinh người chết mà ta đã nhốt vào đó. Chính vì thế mà có thể nói tự cô đã cứu sống bản thân mình. Hơn nữa, cô còn chứng minh được những phẩm chất của mình nên cô đã vượt qua được thử thách của ta. Chúc mừng cô cũng như người bạn đồng hành của cô. Giờ hãy chuẩn bị lên đường đến với thử thách thứ tư đi. Thử thách này không khó khăn lắm nhưng cô sẽ không còn có sự trợ giúp bên ngoài nào nữa đâu. Sẽ chỉ còn lại một mình cô và tự cô sẽ phải vượt qua thử thách đó. Điều quan trọng mà cô cần phải nhớ để vượt qua được thử thách đó là câu “ Giận quá mất khôn”. Hãy luôn ghi nhớ câu đó. Nó sẽ giúp cô rất nhiều đấy nếu cô có thể hiểu được nó. Đó là tất cả những gì ta có thể cảnh báo cô về thử thách tiếp theo. Ta tin là cô sẽ vượt qua được. Hãy lên đường ngay đi chúc cô may mắn.

Nói rồi, nữ thần Biển Cả biến mất. Về phần mình, giờ đây Ngân quá hạnh phúc và bất ngờ vì mình đã không chỉ thoát chết trong gang tấc mà còn vượt qua được thử thách thứ ba nữa. Nhưng có thể cô sẽ còn mừng hơn nữa nếu như biết được sự quan trọng của cô trong lòng Sư Tử. Nhưng lẽ dĩ nhiên, Sư Tử với sự tự cao vốn có của mình không thể để Ngân biết được tình cảm thật của mình. Và thế là Sư Tử đổi ngay lại cách xưng hô là tôi và cô. Nhưng thế cũng đủ với Ngân và có lẽ là cả Sư Tử rồi. Cuối cùng thì sau bao thử thách họ vẫn còn có thể đi bên nhau để đến với thử thách tiếp theo được. Ngân mừng vì điều đó nhưng cũng lo vì thử thách tiếp theo như nữ thần Biển Cả nói là cô sẽ không được sử dụng bất kì sự trợ giúp bên ngoài nào nữa nghĩa là sao. Nhưng thôi tất cả những cái đó còn đang ở tương lai, bây giờ cô biết rằng mình còn sống và mình đã vượt qua được ba cuộc thử thách rồi. Thế cũng đã là thành công rồi. Và thế là sau khi chuẩn bị đồ dùng để chuẩn bị lên đường, họ lại tiếp tục lên đường để đối mặt với thử thách tiếp theo. Trong lòng Ngân cũng vững tin hơn vì chắc sau một lần suýt chết như thế chắc không còn gì có thể làm cô sợ hãi và nản trí nữa rồi. Và thế là họ tiếp tục lên đường trong ánh chiều tà nhạt dần…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx