Hứa Đồng bắt đầu thấy bất an, hai ngày rồi người nhà cũng chưa đến gặp cô. Đám cảnh sát ra vẻ đạo mạo kia lúc nào thẩm vấn cô cũng lặp đi lặp lại: “Hứa Đồng, cô nên thành thật nhận tội đi! Trên hung khí có dấu vân tay của cô, những người đứng xem đều thấy cô cùng người bị hại to tiếng qua lại, còn hỏi đối phương là chán sống sao. Sau đó anh ta ngã vào người cô, lúc tách ra trên người đã bị đâm. Tiếp theo đưa đến bệnh viện không trụ được mà phải bỏ mình. Hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, cô nên ngoan ngoãn nhận tội đi. Nếu không, cho dù cô kiên trì không nhận, nhưng với những chứng cớ này chúng tôi cũng có thể có cơ sở khép tội cô!”
Hứa Đồng không khỏi cười lạnh: “Các người đều nói, cho dù tôi không chịu nhận tội, cũng có thể khép tội tôi, vậy tại sao mỗi ngày còn lôi tôi ra thẩm vấn? Ăn no không có việc gì làm sao? Tùy các người làm thế nào, tôi không nhận là không nhận! Nhận cái gì kì thật cũng không quan trọng, không phải sao?” Kịch bản này Nghiêm Xương Thạch vốn đã an bài tốt, bọn họ chỉ từng bước hoàn thành vai diễn. Nếu muốn nói sự việc ngoài kịch bản duy nhất thì đó là người kia ngoài ý muốn bỏ mạng. Thật bất hạnh, chẳng qua là một màn diễn đi hãm hại người khác, kết quả lại làm chính mình mất mạng, cái này không phải báo ứng thì gọi là cái gì?”
Mọi người thẩm vấn bị bộ dáng bất cần của cô làm cho tức giận, “Hứa Đồng cô nghiêm túc một chút! Cô nghĩ đây là nơi nào? Nhà cô hay là cái chợ! Nghĩ muốn nói hươu nói vượn gì thì nói sao! tốt nhât nên thành thật, đừng vu oan giáng họa cho người khác, làm cho mình tội càng thêm nặng!”
Hứa Đồng không kiên nhẫn đáp, “Thật là kì quái, tại sao các vị cảnh sát đều thích mắng người khác là nói hươu nói vượn nhỉ? Kì thật, các người so với bất kì người nào khác mới là nói hươu nói vượn!” Mấy vị cảnh sát này bị cô làm cho mất mặt, không khỏi nguyền rủa cô: “Quả không thuốc nào chữa được! Thái độ cô như vậy, nhất định sẽ bị nghiêm trị!”
Hai ngày sau, người nhà rốt cuộc đến thăm cô.
Đường Tráng cùng Dương Dương vừa xuất hiện, Hứa Đồng lập tức ngây người. Trên mặt bọn họ đều mang theo vết thương. Thậm chí cánh tay Đường Tráng còn bó thạch cao. Giọng nói Hứa Đồng run run, mắt ướt nước. “Sao lại thế này? Tại sao mọi người bị thương?! Có phải hay không bị Nghiêm Xương Thạch làm! Chú Đường đâu? Chú Đường tại sao không tới? Chú ấy cũng bị thương sao?”
Bị nhốt trong trại giam mấy ngày nay, cô chưa từng rơi một giọt nước mắt. Nhưng khi nhìn thấy những người thân của mình bị thương, cô rốt cuộc không nhịn được, đáy mắt nóng lên. Bọn họ vì cô mà bị thương, cô cảm thấy thực áy náy, đau lòng.
Đường Tráng vội vàng an ủi cô. “Nha đầu, em đừng vậy, ba anh không việc gì. Quả thật là do tên họ Nghiêm kia làm. Lúc bọn chúng đến quấy rồi, ba đang ở trên phường hỏi tại sao em bị bắt, những người đó chỉ đến cửa hàng, ba cũng không bị thương, chỉ có các anh em trong quán mạt chược thôi. Hôm ấy, anh hỏi Tiểu Đồ có chuyện gì, bỗng nhiên liền có một đám người tiến vào quán, không nói hai lời ra tay đánh người! Tên Tiểu Đồ lúc ấy còn làm cho đám người kia chặn cửa sau, nói không cho người nào chạy thoát. Mấy anh em nghe thấy lời này hoàn toàn nổi giận, không quản người khác đều đánh thẳng về phía hắn. Không thể ngờ được hắn là đàn anh của bọn kia, chúng ta giữ lấy hắn, bọn kia không dám động thủ. Mọi người liền kéo hắn làm con tin chạy ra khỏi Lão Nhai, lại đánh cho hắn chết khiếp xong nhét vào thùng rác, đưa ba anh trốn đi!”
Hứa Đồng nghe Đường Tráng nói xong, hai hàm răng nghiến lại, mắt mở trừng trừng, tay nắm thành quyền, run giọng hỏi: “Trên đời này còn có công lý hay không? Chẳng lẽ cứ để cho tên họ Nghiêm ấy lấy thúng úp voi sao!”
Đường Tráng dừng lại, Dương Dương tiếp tục lời anh: “Mấy ngày nay, Đường Tráng cùng chú Đường cũng không dám về nhà, vì vẫn có người của bọn chúng canh ở đó và quán mạt chược, trong tay đều cầm dao. Chúng ta cũng đã báo cảnh sát nhưng thật buồn cười là sau khi báo thì ngược lại đám người kia tìm được chúng ta, may mà mọi người tinh ý chạy trước. Hứa Đồng, mấy ngày nay chúng ta không phải là không muốn đến thăm ngươi, thật sự là bị Nghiêm Xương Thạch vậy chặt nên không dám hành động thiếu suy nghĩ!”
Môi Hứa Đồng đã bắt đầu run lên, “Vậy mọi người bây giờ đến thăm ta, có thể có nguy hiểm hay không?”
Đường Tráng nói: “Đừng lo lắng, hiện tại không có việc gì! Em vừa bị bắt đi, Dương Dương đã sai Tiểu Ngũ đem mọi việc báo cho thư kí Trịnh, bảo cô ấy nói cho Cố Thần. Cố Thần sau khi nghe được tin tức, cái gì cũng không màng liền lập tức trở về. Bởi vì nơi anh ta đang ở không có sân bay, anh ta liền lái xe hai ngày liền không ngủ lập tức trở về!” Dừng lại một chút, anh hơi quanh co nói, “Tiểu Đồng, anh ta không đi cùng đến thăm em, em đừng suy nghĩ nhiều. Sau khi anh ta trở về, lập tức điều tra chân tướng sự việc, lại dàn xếp chỗ ở cho bọn anh, tìm vệ sĩ, ra ngoài cũng phái xe, mọi người mới có thể an toàn. Em không cần lo lắng, hiện tại việc gì anh ta cũng không quản, chỉ chuyên tâm đối phó với Nghiêm Xương Thạch! Em nhất định phải biết, tuy rằng anh ta không tới, nhưng anh ta xem trọng em hơn so với bất kì thứ gì.
Hứa Đồng rầu rĩ, “Hi vọng anh ấy có thể giúp em thoát tội!”
Rất nhiều ngày sau, Đường Hưng Bang đến thăm cô, Đường Tráng cùng Dương Dương đến thăm cô, Tiểu Ngũ Nhị Hoa đến thăm cô, thậm chí cả thư kí Trịnh cũng đến, duy chỉ có Cố Thần vẫn chẳng thấy đâu. Hứa Đồng ngoài miệng không hỏi, nhưng trên mặt cũng hiện lên thất vọng cùng mất mát.
Dương Dương nhịn không được thở dài, khuyên cô: “Lấy lại tinh thần đi! Rất nhanh thôi có thể ra ngoài! Mọi người đều đang cố gắng hết sức, chính ngươi cũng phải chịu đựng, cùng chúng ta cố gắng!”
Hứa Đồng day day thái dương, có chút nhụt chí, “Đã nhiều ngày như vậy, nếu có thể thả đã sớm thả. Tất cả chứng cứ đều bất lợi cho ta, Nghiêm Xương Thạch lại tác oai tác quái, bọn chúng sớm đã ăn dây với nhau, ngươi nói, ta còn có thể thoát được lưới của hắn sao?”
Dương Dương không khỏi rầu rĩ.
Hứa Đồng bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi cô: “Anh ấy ... thế nào?” Vì sao vẫn không chịu đến thăm cô?
Dương Dương lại thở dài, “Thật không biết hai người các ngươi đang làm cái gì. Anh ta thì chạy đôn chạy đáo cả ngày không có thời gian ngủ, người mù cũng nhìn ra được anh ta đối với ngươi lo lắng bao nhiêu, nhưng vô luận thế nào cũng không chịu đến thăm! Hứa Đồng, hai người các ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”
Hứa Đồng trầm mặc trong chốc lát, hỏi cô: “Anh ấy thực sự bận sao? Ngươi bảo thư kí Trịnh quan tâm đến anh ấy, bảo anh ấy ăn uống nghỉ ngơi, nếu sau này anh ấy ngã quỵ, chúng ta đều không có hi vọng!” Nghe thấy Dương Dương nói hắn vì mình mà chạy ngược chạy xuôi, cô cảm thấy thoải mái. Hắn không đến thăm cô, nhất định có lí của hắn. Chỉ cần trong lòng hắn có cô, thể là đủ.
Dương Dương lại nói cho cô: “Hứa Đồng, Cố Thần hiện tại tâm trạng thực dọa người. Vốn tưởng liên kết với một số đối tác cùng đối phó với Nghiêm Xương Thạch, nhưng những người đó đều sợ thiệt thân, tất cả đều rút lui. Cố Thần nói cho chúng ta yên tâm, không có người hỗ trợ cũng không quan trọng, một mình anh ta, cho dù có tán gia bại sản cũng phải cùng họ Nghiêm kia sống chết một phen!”
Hứa Đồng cười rộ lên: “Thật không? Anh ấy nói như vậy sao? Cho dù tán gia bại sản cùng muốn cùng họ Nghiêm kia sống chết một phen?”
Dương Dương nhìn cô gật đầu, “Nếu có một từ là giả, sau này ta sẽ không thể sinh con!”
Hứa Đồng nhắm mắt lại, trong lòng thoải mái, thở dài một hơi. Nước mắt lặng lẽ thấm ướt hai má cô. Cô nhớ rõ trước kia lúc đi thăm mộ mẹ, cô nói với chú Đường trong nhà Cố Thần tiền tài như vậy, xây dựng nghĩa trang này thật không đáng kể, cô nói với chú Đường đừng vì chuyện nho nhỏ này của hắn mà bị hù. Chú Đường vì thế mà cười nói với cô “Chẳng nhẽ phải làm cho hắn tán gia bại sản mới chứng minh được hắn thật lòng với cháu sao?” Không thể tưởng tượng được một câu nói đùa khi ấy, cho tới bây giờ lại thành lời sấm(1). Hứa Đồng mở mắt ra, nhìn Dương Dương nhẹ nhàng nói: “Dương Dương, giúp ta nói với Cố Thần. Chuyện cá cược kia, ta thua!”
Hứa Đồng cảm thấy hối hận. Nếu biết trước sẽ có một kiếp nạn như vậy chờ cô, cô nhất định sẽ không tùy tiện, sẽ không dỗi hắn, không bao giờ so đo thứ vô nghĩa kia. Cô hối hận không thể nói với hắn một từ yêu. Về sau cũng không biết khi nào mới có thể nói được.
Không biết còn hay không có cơ hội ở dưới ánh nắng mặt trời tự mình nói cho hắn: Đúng, Cố Thần, em yêu anh!
Dương Dương đem những lời của Hứa Đồng nói cho Cố Thần. Người đàn ông kiêu ngạo này, sau khi nghe được vài câu đơn giản đó, trên mặt có biết bao đau đớn. Dương Dương nhìn hắn, trong lòng không khỏi bi thương, rơi nước mắt. Cô xoay người rời đi, trả lại yên tĩnh cho Cố Thần.
Bên cạnh không còn người khác, Cố Thần ngã vào trong ghế da, mặt hướng ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn. Bầu trời mông lung như có một tầng bụi, làm cho lòng người một mảnh đen tối. Dĩ vãng, nụ cười của cô có thể xua tan mây đen trong lòng hắn, nhưng hiện tại, cô lại bị đưa vào nhà giam, vô vọng đau khổ. Hắn nhớ cô, hắn nghĩ đến những gì cô gặp phải mà đau đớn, khẽ cúi đầu day day thái dương.
Một lúc lâu sau, hắn xoay người lấy ra trong ngăn kéo một chiếc hộp nhỏ, chậm rãi mở. Trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương, vừa nhìn đã thấy sự tinh xảo kì công trong đó. Cố Thần đem chiếc nhẫn lấy ra, đưa đến trước mắt. Đây là chiếc nhẫn hắn đã không tiếc công sức tìm nhà thiết kế trang sức danh tiếng chế tác theo yêu cầu để cầu hôn cô. Ban đầu hắn suy nghĩ như thế này: Chờ lần tiếp theo hai người gặp mặt, nhẫn đã chế tác xong, đến lúc đó hắn có thể cầu hôn cô. Mặc dù lần trước cô giận hắn, nhưng hắn tin cô sẽ vui vẻ nhận lời. Vốn tưởng mang đến cho cô một sự bất ngờ, cho nên trước khi chiếc nhẫn hoàn thành, hắn kiên trì không nói. Nhưng thật không ngờ, khi nhẫn đến tay thì cũng chẳng thể đưa cho cô.
Nắm chiếc nhẫn trong tay, lòng hắn như có dao cắt. Hắn chưa bao giờ hối hận giống như thế này. Nếu sớm biết sẽ có hôm nay, ngày đó cô hỏi hắn có gì muốn nói hay không, hắn nhất định sẽ không mạnh miệng, nhất định sẽ không cố chấp, không nên kiên trì đợi nhẫn hoàn thành mới mở miệng. Hắn biết mọi người đều ngạc nhiên, hắn vì sao không đến thăm cô. Có trời biết hắn có nhớ cô bao nhiêu. Lần cuối cùng hai người gặp mặt, cô ương bướng nói: “Lần sau gặp mặt nếu anh còn không nói, như vậy coi như chúng ta cả đời không có duyên đi!” Hắn rất sợ hãi những lời này sẽ linh nghiệm.
Khi gặp lại cô, hắn nhất định sẽ cầm nhẫn nói: “Lấy anh nhé!” Nhưng những lời này, đối với cô và hắn thiêng liêng như vậy. Cô căn bản cũng không có tội gì, cô không thể ở trong trại giam nhận lời cầu hôn của hắn. Cho nên trước khi cô đi ra, hắn sẽ không gặp cô. Hắn sẽ không tiếc trả giá bất cứ điều gì để đưa cô ra ngoài, dành cho cô một lời cầu hôn quang minh chính đại. Hắn nhất định sẽ không để cho người đàn bà ác độc kia đắc ý.
Hắn đưa nhẫn lên môi, nhắm mắt lại, bàn tay nắm thật chặt. Mi tâm hắn nhíu lại, trong lòng đau đớn nhớ nhung.
Bàn tay hắn vẫn nắm thật chặt, chiếc nhẫn cắm vào có chút đau, cho đến khi cả người run lên mới dừng lại. Hắn nhẹ nhàng gọi một chữ “Dao Dao!” Thanh âm rất nhanh tan trong không khí, nhưng có biết bao day dứt nhớ nhung vẫn còn vương vấn quanh đây, như có một sợi dây vô hình cuốn lấy lắn, đem hắn trói chặt lại, giãy dụa mãi cũng không có cách nào giải thoát.
@by txiuqw4