Trước Cố Thần muốn liên kết với một số các đối tác cùng nhau lật đổ Nghiêm Xương Thạch. Nhưng mọi người tuy rằng đối với những hành vi của Nghiêm Xương Thạch hận thấu xương nhưng lại sợ không dám đối đầu với lão ta, Cố Thần đành một mình một chiến tuyến.
Hắn khẽ cắn môi, gọi thư kí Trịnh vào, bảo cô dành ra một phần tài sản đủ để ba hắn dưỡng lão, còn lại toàn bộ lấy làm vốn lưu động cùng đấu với Nghiêm Xương Thạch.
Lúc đi thăm Hứa Đồng, thư kí Trịnh đem chuyện này kể cho cô, “Anh họ tôi đã quyết định. Anh ấy cùng Nghiêm Xương Thạch chính thức khai hỏa.”
Trong lòng Hứa Đồng chấn động.
Thư kí Trịnh cũng nói: “Chương Thực Đồng tìm anh họ tôi.”
Hứa Đồng lặng thinh ngẩng đầu đợi thư kí Trịnh tiếp tục.
“Cô ta nói gì chắc cô cũng đoán được. Cô ta còn nằm mơ có ý định muốn trở lại cùng anh họ tôi.”
Hứa Đồng ngạc nhiên. Chương Thực Đồng, người này vĩnh viên không bao giờ có thể biết được đâu là điểm dừng.
Ngày đó Chương Thực Đồng tìm Cố Thần nói với hắn: “Nghe nói anh cùng Nghiêm Xương Thạch đấu đá, tổn thất rất nhiều?”
Cố Thần cười: “Lão ta tổn thất so với tôi cũng không ít.”
Chương Thực Đồng sán lại gần hắn: “Nhưng lão ta biết cách làm giàu! Trong vài ngày phục hồi thực lực, anh có thể chứ?”
Cố Thần chán nản tránh ra xa cô ta, “Chương Thực Đồng, nếu ngày trước nói cô ngu xuẩn thì bây giờ cô càng trở nên vô liêm sỉ”
Biết cách làm giàu? Buồn cười, chính là dựa vào hành vi lưu manh thổ phỉ đi đoạt lấy bát cơm của người khác, người ta chỉ trước mặt cung phụng cho lão ta, còn bên trong thì ngầm tính toán trả thù. Như vậy, cái đó không gọi là biết cách làm giàu mà phải gọi là biết cách tạo oán thù mà thôi.
“Một ngày nào đó những người kia sẽ cho lão ta biết. Cô cũng sẽ biết được người biết làm giàu này gây nên bao nhiêu hận thù!” Hắn lành lạnh nói với cô ta.
Chương Thực Đồng cười khằng khặc, “Anh nói hắn sẽ? Làm sao có khả năng! Cố Thần anh nhất định biết lão ta có thực lực đến đâu, anh thua chắc rồi!”
Cố Thần nhìn cô ta không che dấu sự chán ghét, “Cô có chuyện gì? Xin nói mau. Tôi còn nhiều việc không rảnh cùng cô nói chuyện phiếm!”
Khi ghét một người nào đó, ngay cả cô ta làm những chuyện bình thường nhất cũng sẽ cảm thấy không thể vừa mắt.
“Cố Thần” cô ta đột nhiên dừng lại, thu lại nụ cười đắc ý trên mặt, thay bằng một bộ dáng khổ sở, “Anh có biết là em vẫn không thể quên anh? Đừng tìm Nghiêm Xương Thạch đấu đi đấu lại nữa. Một gia nghiệp lớn như vậy vì cô ta mà mất đi có đáng giá hay không?” Qua một chiếc bàn, cô ta rướn người về phía hắn, vội vàng nói: “Chúng ta làm hòa đi! Chỉ cần anh trở về với em, em sẽ giúp anh đi nói với Nghiêm Xương Thạch dừng lại!”
Cố Thần cảm thấy những gì cô ta nói hoang đường đến cực điểm.
Hắn không thể kìm chế được bật cười “Đối với đề nghị của cô e rằng tôi khó có thể đáp ứng!”
Cô ta thật sự buồn cười. Nghiêm Xương Thạch là một lão già chẳng tử tế gì, cô ta dâng hiến cho lão một chút, lão ta sẽ vì cô ta mà làm nhiều chuyện như vậy sao? Huống hồ bọn họ đã bí mật đính hôn, hắn thật là tò mò Chương Thực Đồng làm sao có thể mở miệng nói với Nghiêm Xương Thạch những điều như vậy.
“Em sẽ khuyên lão giảng hòa với anh. Tuy rằng ngoài mặt em vẫn đang là vợ lão nhưng anh có biết rằng cả đời này trong lòng em chỉ có anh?”
Ý nói muốn hắn trở thành người tình của Nghiêm phu nhân?!
Quả thực vớ vẩn!
Cố Thần trừng mắt nhìn Chương Thực Đồng một lúc lâu. Hắn thực muốn biết trong đầu cô ta kết cấu như thế nào mà lại có những ý nghĩ đê tiện như vậy. Trong chốc lát hắn nhẹ nhàng nói: “Chương Thực Đồng, cô nên đến bác sĩ thân kinh khám lại đi!”
Sắc mặt Chương Thực Đồng đột nhiên trầm xuống, hét to: “Cố Thần, tôi nhìn nhầm anh rồi! Anh cùng Hứa Đồng đều không biết tốt xấu! Được, anh nhục nhã tôi như vậy tôi sẽ khiến cô ta ngồi tù cả đời!”
Một câu này đã làm Cố Thần thực sự nổi giận.
Hắn đi đến trước mặt Chương Thực Đồng nhìn xuống, khí lạnh tràn ra làm cô ta rùng mình cơ hồ không dám hô hấp.
Hắn nhìn chằm chắm đến khi làm cô ta khiếp đảm, trầm giọng nói: “Cô thử xem! Cô ấy thiếu một sợi tóc cô sẽ mất một cánh tay. Cô ấy mất một cái móng tay thì cả đời này cô chuẩn bị ngồi xe lăn là vừa. Cô dám động vào cô ấy, tôi sẽ đòi lại ở cô gấp trăm lần!”
Nói xong không để ý đến Chương Thực Đồng sắc mặt tái mét, hắn đưa lưng về phía cô ta nói: “Mời cô về cho!”
Hắn thực sự không muốn nhìn cô ta một giây phút nào nữa.
Chương Thực Đồng bỏ qua tự trọng của mình một lần đến cầu xin hắn, kết quả chỉ là tự rước lấy nhục nhã. Cô ta không kìm được nước mắt, quát to: “Cố Thần, tôi hận anh! Tôi cũng không muốn nhìn thấy anh!” Dậm chân một cái rồi quay người chạy ra cửa.
Cô ta chuẩn bị lao đi. Cố Thần ở đằng sau bình thản đáp một câu: “Đa tạ!”
Thư kí Trịnh cảm thán với Hứa Đồng: “Anh họ tôi tuy rằng lạnh lùng như đối với một người như Chương Thực Đồng như vậy đã là nhẫn nhịn đến cực hạn. Hứa Đồng, cô thật may mắn vì anh ấy đối với cô như vậy! Tôi tin anh ấy không đến thăm cô nhất định là có nguyên nhân. Cho nên cô đừng buồn. Sớm muộn gì anh ấy cũng chính miệng nói cho cô là anh ấy muốn gặp cô!”
Hứa Đồng gật gật đầu, hạ mí mắt lẳng lặng mỉm cười.
Cô biết, hắn thực sự quan tâm đến cô!
Ngày hôm sau Bàng Mông đem đến cho cô một tin tức tốt.
“Học trưởng đã có cách hiệu quả đối đầu cũng Nghiêm Xương Thạch, hiện tại đang chuẩn bị ra sức tiếp tục, lão ta cũng đã bị một đòn chao đảo. Lúc này họ Nghiêm đã lâm vào thế bí, không rảnh chú trọng đến hồ sơ bên này của chúng ta, nên chúng ta sẽ chuẩn bị ra tay lật lại bản án! Hứa Đồng, chúng ta phải lấy lại tinh thân, cố gắng nắm lấy cơ hội này.
“Nhưng dù có cơ hội chúng ta cũng phải tìm ra điểm đáng ngờ mới có thể lật lại bản án. Anh đã trở về rất nhiều ngày rồi nhưng tình hình chúng ta như trước vẫn không hề tiến triển.”
Bàng Mông nhanh chóng an ủi cô “Em đừng nghĩ tiêu cực như vậy. Trước kia là vì có Nghiêm Xương Thạch khiến chúng ta gặp trở ngại. Nhưng bây giờ chúng ta đã chia làm hai hướng, học trưởng đối đầu với họ Nghiêm, phân tán sự chú ý của lão đến bên này, không còn sức một tay che trời. Hướng còn lại anh giúp em cẩn thận thu thập chứng cứ chuẩn bị lật lại bản án. Tin tưởng anh, chúng ta chỉ cần kiên trì nhất định sẽ có kết quả!”
Hứa Đồng trầm mặc một lúc sau hỏi anh: “Chúng ta phải đấu đến cùng sao?”
Bàng Mông nhẹ nhàng gật đầu: “Chỉ được phép thành công, không được phép thất bại!” Dừng một chút, giọng nói trở nên nặng nề: “Trước kia anh không phục, vì cái gì em chọn học trưởng lại không chọn anh. Anh biết em chỉ muốn có một tình yêu thuần túy nhưng học trưởng từ trước đến giờ quan hệ yêu đương như thế nào anh cũng đã thấy được. Nhưng qua sự việc lần này, anh đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Anh ấy có thể làm tất cả cho em, đổi lại là anh, anh cũng không dám chắc mình có thể hi sinh nhiều như vậy. Cho nên Hứa Đồng, vì anh ấy em nhất định cũng phải cố gắng, dù khó khăn đến đâu cũng không được bỏ cuộc!”
Hứa Đồng động lòng, “Anh ấy ...” Chỉ thốt ra một từ cô đã nghẹn lại. Chờ đến khi bình tĩnh mới tiếp tục “Mọi người đều vì em mà vất vả, em sao có thể suy sụp trước? Được, em hứa với anh, nhất định sẽ cố gắng!”
Nghe vậy Bàng Mông mới yên tâm cười. Bỗng nhiên anh nói: “Hứa Đồng ... anh không biết nói lời này có dư thừa hay không nhưng anh hi vọng nó có thể làm em lấy lại tinh thần. Sở dĩ học trưởng không đến thăm em anh nghĩ là anh ấy muốn toàn tâm toàn ý đấu với Nghiêm Xương Thạch! Anh thấy anh ấy so với bất cứ người nào đều muốn gặp em hơn!”
Hứa Đồng gật gật đầu điềm nhiên mỉm cười: “Em biết! Em đều biết!”
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô học được cách biết quý trọng mọi thứ, sẽ không vì bướng bỉnh chỉ biết vì chính mình mà sau này sẽ tiếc nuối khổ đau.
Cô nhìn Bàng Mông, vẫn mỉm cười nhưng khóe mắt đã lăn tăn nước. “Mẹ ra đi, em không nghĩ đến trên đời này còn có người thương em như vậy. Nhưng anh ấy làm được. Anh ấy cho em nhiều thứ như thế, em còn có thể đòi hỏi gì hơn? Mặc dù cả đời ở lại trong này em cũng cam tâm! Kết quả dù như thế nào em cũng không một câu oán hận. Còn một câu nữa, Bàng Mông, cảm ơn anh quay lại giúp em!”
Bàng Mông kìm nén trong lòng một phần chua sót. Trước khi đi, Bàng Mông còn nói Hứa Đồng một việc: “Ba em ... Ông ta hình như từng đi khuyên bảo Chương Thực Đồng dừng tay nhưng bị Chương Thực Đồng cự tuyết ...”
Hứa Đồng trong lòng hơi động. Cô cũng đã từng nghĩ có khi nào một ngày Chương Khang Năm vì cô mà lên tiếng.
“Sao?” Cô hỏi lại Bàng Mông.
Bàng Mông nhăn mặt cười một cái nói: “Không có gì!”
Anh không nói cho cô sự thật – Chương Khang Năm bị kích động, trúng giỏ phải nhập viện.
“Hứa Đồng, đừng nghĩ nhiều như vậy. Anh chỉ muốn nói cho em biết, ba em cũng đứng về phía em, chính vì vậy em đừng nhụt chí!” Thở dài một hơi anh lại không đầu không đuôi nói: “Nhân sinh thiện có thiện báo, ác có ác báo, ông trời thực sự rất công bằng”
Nghe anh nói, lòng Hứa Đồng giãn ra. Cô chưa bao giờ làm việc gì trái lương tâm mình. Cô tin, kiếp nạn này nhất định mình có thể vượt qua.
@by txiuqw4