sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi! - Tập 3 - Chương 03

Trò chơi

ĐINH LÊ HƯƠNG

“…Cuối cùng thì cũng đến lúc này…Mình đang ngồi sau lưng anh ta và chiếc xe thì đang chạy trong thành phố. Không hiểu Ly đã nói những gì với anh ta nhỉ? Mà kệ thôi. Họ là người yêu của nhau mà.

Có lẽ Ly sẽ cười:“Anh ạ, lại có thêm một con ngớ ngẩn nữa thích anh đấy. Thích thì cứ nói đại là thích cho rồi, còn bày đặt nhờ vả chuyện nọ chuyện kia”.

Và sau đó họ sẽ cười với nhau. Ly thì thích vì có thêm một đứa con gái thích người yêu của mình. “Lạ gì! Anh ta chắc cũng hài lòng. Thằng con trai nào chẳng thích khi có một đứa con gái thích mình. Chắc chắn họ coi mình là một con ngố. Kệ! Mình chỉ cần đạt mục đích của mình thôi!”

“Ngay khi Ly kể cho mình về “lời đề nghị khiếm nhã” của một con học cùng trường, mình đã biết ngay là cô ta rồi. Có lẽ mình đã nhìn thấy cô ta rất nhiều lần khi đón Ly tan học. Cô ta cũng đủ đẹp để mình nhìn theo, và cô ta luôn nhìn mình rất đặc biệt.

Có thể vì mình đẹp trai, mà cũng có thể vì mình giống thằng người yêu cô ấy thật. Ly thì nói: “chắc nó kiếm cớ đi chơi với anh một buổi thôi”. Sau đó Ly cười, điệu cười rất tự tin “Cho anh đi đấy, xem sau một buổi về có dám bỏ em không nào? Tưởng nó xinh hơn em mà em sợ à”.

Không, Ly vẫn biết là mình yêu Ly dù rằng Ly không đẹp. Nhưng mà liệu trên đời này lại có một thằng giống mình đến nỗi thế kia à? Nhưng chắc phải giống thật thì cô ta mới tin mình sẽ diễn thành công vai này chứ! Thú vị thật, mình thích những chuyện phiêu lưu và cô ta chắc cũng thế.

Mà sao cô ta chẳng nói gì thế nhỉ? Gương mặt cô ta hiện lên rất rõ ở gương xe. Của đáng tội cô ta cũng đẹp. Có người yêu đẹp thế này nhìn cả ngày không chán! Sao cái thằng kia lại ngu thế? Có người yêu thế mà không biết giữ!”

“Từ nãy đến giờ anh ta đang quan sát mình bằng gương xe. Mình lạ gì. Hồi xưa anh cũng thường xuyên làm như thế. Quái quỷ, sao mà anh ta lại giống anh đến mức thế không biết? Mình nhớ hôm con bạn mình nhìn thấy anh ta, mải ngắm thế nào mà vấp phải hòn đá lăn ra giữa đường. Hôm ấy anh ta cười khoái trí lắm, có lẽ anh ta tưởng mình đẹp trai lắm chăng?

Không hiểu anh ta có nhận ra mình không? Nếu không thì tốt, anh ta sẽ không tưởng bở là mình rất thích anh ta nên kiếm cớ đi chơi. Nhưng mình cũng không thích anh ta không nhận ra mình. Mình nổi bật đấy chứ? Mà sao anh ta đi nhanh thế? Mình chưa muốn đến nhà thằng ngớ ngẩn kia một tí nào cả.

Sao mình nghĩ giống hệt hồi xưa thế nhỉ? Mình không hiểu mình thích anh ta chỉ vì anh ta quá giống anh hay còn vì lí do nào khác? Mà thôi, mình không được phép nghĩ đến anh quá nhiều như thế này. Anh còn là gì nữa đâu”.

“Đoạn đường vừa xong vô duyên quá. Vắng tanh làm mình muốn đi chậm cũng không được. Mọi người trên đường chắc tưởng mình với cô ta là một cặp, và đang dỗi nhau đây. Đoạn đông rồi, mình sẽ đi thật từ từ. Giá như bây giờ có thằng điên nào đâm cho mình một phát, thế là hỏng xe phải ngồi sửa cũng được.

Mình đang làm sao thế nhỉ? Mình đâu phải hạng lăng nhăng, dù con gái thích mình hàng đống, tán mình lia lịa, đứa nào cũng xinh cả. Thế mà bây giờ, cô ta chẳng tỏ vẻ thích mình, lại chẳng nói một lời nào. Thậm chí lúc gặp nhau, cô ta cũng chẳng buồn nói một câu, đường hoàng leo lên xe, đưa cho mình gói quà để lên giỏ, cứ như mình là người yêu của cô ta ấy và câm như hến.

Đẹp thì có đẹp, nhưng cũng chỉ vừa vừa thôi. Thế mà mình lại thấy thế nào ấy. Trò chơi này khá nguy hiểm và lẽ ra Ly phải không cho mình chơi thì hơn. Nhiều khi Ly quá tự tin… Hy vọng đây chỉ là cảm xúc nhất thời của mình. Vì đang đi mãi với một người, mà bây giờ đi với người khác thì sẽ thấy lạ! Có lẽ mọi sự chỉ đơn giản thế thôi!”

“Anh ta diễn cũng đạt đấy chứ! Lúc mình nói “Giới thiệu với Bảo, đây là bạn mình, người mà mình vẫn nói đấy. Anh ấy mới về”. Mình thấy anh ta gật đầu chào Bảo với một vẻ lãnh đạm, rất ra chiều “Ta đến đây để khẳng định chủ quyền cho anh bạn biết. Đừng lăng xăng nữa, phí công”.

Bảo nhìn anh ta rất kĩ. Cứ thoải mái đi, Bảo đã gặp anh thật bao giờ đâu, chỉ mới xem ảnh thôi thì làm sao phân biệt được. Mình đã cố căn giờ này dể không chạm mặt đứa nào quen biết và ơn Chúa, mọi sự đều suôn sẻ cả. Nhưng chính mình cũng đang thấy anh ta …giống anh khủng khiếp, cả cái cách ngồi, lơ đãng nhìn quanh. Và cả cái thái độ với những đứa dám thích mình: cao ngạo, hơi coi thường và một chút châm biếm.

Anh ta đang ngồi cạnh mình và mình chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt bên trái của anh ta. Thật sự mình thấy thắt lòng. Anh ta giống anh quá và mình bắt đầu thấy sợ. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình thích anh ta thật? Kể cả thích chỉ vì anh ta giống anh hay thích vì bản thân anh ta thì cũng là thích. Hình như mình đang không còn là mình nữa…”

“Cái nhà này trông cũng được đấy chứ! Và thằng cha Bảo kia cũng không đến nỗi nào. Tất nhiên là không bằng mình và tất nhiên là không bằng cái thằng ngu ngốc người yêu của cô ta kia. Trông nó hơi tầm thường nhưng lại bảnh bao quá. Mình chúa ghét con trai mặc quần trắng tinh. Tuy nhiên nhà nó khá giàu, phải nói là khá đấy. Giữa Hà Nội mà có cái nhà to thế thì cũng vào dạng có của đấy. Mà tại sao cô ta lại không thích nhỉ ? Lại còn rất ghét nữa! Vào nhà này thì cả đời không phải làm gì đâu cô bạn ạ, chỉ “ ngồi mát ăn bát vàng” thôi.

À, lí do thật đơn giản, cô ta thích mình mà. Hừm,giá mà thế thật nhỉ? Nhưng nhà tớ thì chỉ kha khá thôi chứ không được như cái biệt thự này đâu. Tuy nhiên đến đời tớ thì sẽ khác đấy cho nên cứ yên tâm. Và tớ sẽ không bắt vợ phải làm gì đâu…

Mình đang nghĩ cái quỷ gì thế không biết. Tại sao mình lại lâm vào hoàn cảnh này? Cô ta đang ngồi cạnh mình và mình chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt bên phải của cô ta. Cô ta đẹp, nhưng rõ ràng không phải vì cô ta đẹp. Trời ơi! Tại sao Ly lại nhận lời thế không biết nữa?

Bảo đang nhìn mình đầy nghi ngờ. À, mình hiểu rồi, thằng cha này cũng tinh đấy. Mình quay sang cầm lấy tay cô ta “anh bảo này…” sau đó thì thầm “xin lỗi nhé”. Mắt cô ta mở to còn bàn tay thì run rẩy. Mình cũng không thể hiểu tại sao.

So với trước đây chỉ một tiếng đồng hồ thôi rõ ràng mình đã khác trước rất nhiều. Tình huống có bắt buộc mình phải làm thế đâu. Mà mình cũng không “35” đến mức độ ấy! “Đừng hiểu nhầm nhé-mình thì thầm-cũng chỉ để màn kịch đạt hơn thôi mà”. Và lời đầu tiên cô ta thốt lên với mình “Đừng lo, không hiểu nhầm đâu”! Ráo hoảnh đến mức nhẫn tâm! Được, tôi cũng chỉ muốn giúp cô mà thôi!”

“Mình không hiểu nữa. Chắc chắn anh ta cầm tay mình chỉ để cho Bảo tin mà thôi. Nhưng rõ ràng lúc anh ta cầm tay mình, mình thấy anh ta cũng rất xúc động. Nếu bây giờ anh ta lại cầm tay mình có lẽ mình sẽ không phản đối, nhưng anh ta cũng có cầm đâu. Điều ấy đã chứng tỏ mọi chuyện chỉ do cái đầu tưởng bở của mình.

Có lẽ anh ta đang chuẩn bị tí nữa sẽ gọi điện cho cô ta và ba hoa “nó thích anh cực em ạ…”. Mình nhớ có một câu chuyện mình rất thích nhưng không nhớ tên. Đại để là có một cô gái và một anh chàng gặp nhau do máy bay lùi giờ bay lại đến sáng hôm sau. Họ đi chơi với nhau một đêm và cô gái nhận ra cô đã yêu người đàn ông đó. Nhưng sáng hôm sau cô vẫn lên máy bay đến với người chồng sắp cưới, và câu chuyện chỉ là một kỉ niệm đẹp.

Mình đồng ý với cô ấy. Nhưng đó là cách đây hai tiếng. Còn bây giờ mình không nghĩ thế…Sắp về đến nhà rồi và vở kịch cũng sắp kết. Sẽ chẳng bao giờ mình có được một cơ hội nữa. Và mình sẽ lại phải đứng từ xa mà nhìn. Sao mình lại ngu ngốc nghĩ ra cái chuyện này? Nếu không có nó mình sẽ sung sướng biết nhường nào. Nhưng nếu anh ta cũng có tình cảm với mình thì sao?”

Mình không thể đi chậm hơn được nữa. Cô ta đang nghĩ gì nhỉ. Không hiểu cô ta có chút tình cảm nào với mình không? Nếu có thì có phải chỉ vì cái thằng chết tiệt kia không?

Mình vẫn nhìn mặt cô ấy trong gương. Cố hiểu cái đầu xinh đẹp ấy đang nghĩ gì. Chịu, mình vẫn chưa gặp dạng con gái này bao giờ. Cô ta thay đổi thái độ nhanh như tắc kè ấy.

Từ xưa đến nay mình chưa bao giờ tin vào “mối tình sét đánh” nhưng có lẽ mình bắt đầu tin rồi. Mình có cảm giác quen thân cô ta từ rất lâu rồi. Nhưng biết làm thế nào? Mình không còn cơ hội nào chăng? May ra cái thằng Bảo kia sẽ lại quấy nhiễu cô ta? Nhưng dù thế cô ta cũng không thể một lần nữa nói với Ly về chuyện đó được…

Mình cũng không phải là thằng liều đến mức ngay bây giờ có thể nói một cái gì đó quan trọng, nếu có nói cô ấy cũng chẳng tin. Sao lại có người thay lòng đổi dạ nhanh như thế được? Chính mình cũng không tin mà. Chắc chắn đây chỉ là ấn tượng trong chốc lát mà thôi. Rồi mai mình sẽ quên hết. Mình đang tự đánh lừa mình. Mình linh cảm chẳng bao giờ sai cả. Trong trường hợp này mình đành hi vọng là mình sai…

Đến cửa nhà cô ấy rồi. Mình dừng xe lại và cô ấy bước xuống nhưng chưa vào nhà ngay. Cô ấy nhìn mình, mình có cảm tưởng như cô ấy đang yêu cầu “nói gì đi” nhưng mình không thể. Mình cũng nhìn mãi vào mắt cô ấy “sao em không nói gì đi”. Mình tin cô ấy cũng hiểu mình nghĩ gì song cô ấy cũng không thể. “Thôi em vào đây” và đó là câu thứ hai cô ấy nói với mình.

Mình quay xe ra, biết chắc là cô ấy đang đứng trên ban công nhìn theo. Trời ơi mình có thể làm gì được nhỉ? Có lẽ chỉ có một cách duy nhất là sẽ đến trường đón Ly nhiều hơn, nhìn thấy cô ấy nhiều hơn và sẽ thấy rằng đó thực sự chỉ là một cảm giác trong một buổi tối mà thôi. Nhưng nếu đó không phải chỉ là một cảm giác thì sao…”

Một giấc mơ

PHAN Ý YÊN

Những gì sắp diễn ra dưới đây mặc nhiên là tưởng tượng lẫn suy diễn của riêng tôi, một người phụ nữ bình thường.

Bạn phải tin điều này. Chín mươi chín phần trăm phụ nữ khi bắt đầu một mối quan hệ đều muốn biết người đàn ông này đã quen biết, qua đêm, yêu thầm, “anh kết nghĩa”, chồng hoặc “búp bê” của những ai. Hai phần ba trong số đó muốn biết chỉ để tự vướng bận bản thân dưới lí do “ hai người phải thành thực với nhau”. Nhưng trên thực tế. Bạn cũng phải tin điều này. Không có sự thành thực nào là tuyệt đối cả.

Ngày đầu tiên của tháng tư. Như tất cả mọi người đều đồng ý. Mùa xuân. Tôi đợi Di ở ghế đá công viên trung tâm. Di là bạn gái tôi, ưa nhìn, chu đáo, công việc ổn định, có bằng lái ô tô và sống một cuộc sống hiện đại tích cực. Di tôn trọng những chuẩn mực đạo lý thông thường, và cũng yêu cầu tôi không thoát ra ngoài những luân thường đạo lý ấy. Tóm lại, Di là một người phụ nữ có những suy nghĩ và hành động bình thường.

Nhưng hôm nay Di đến muộn. Công viên đầy người đi dạo. Hồ hởi, phấn khởi, gái, trai, ông bà cụ lão, chó mèo, tình yêu, tình bạn. Rộn rã. Thời tiết quá đẹp để bất kì ai có thể ủ rủ. Ngay cả khi bạn đang cô đơn thì trong một khung cảnh như thế này:  gió nhẹ, nắng vàng, những bụi thủy tiên đất mạnh mẽ cựa mình, hoa anh đào bay dịu dàng… sự cô đơn của bạn cũng là một nỗi cô đơn rất đẹp.

Di vẫn chưa đến. Tôi đứng lên khẽ vặn mình, đi qua đi lại hơi sốt ruột một chút. Đàn ông vốn dĩ ghét chờ đợi mà. Thỉnh thoảng, lại đưa tay để lên gáy một cách vô thức. Đột nhiên có một bàn tay rất mềm, thơm mùi hạnh nhân từ đằng sau bịt mắt tôi.

“Anh chết nhé! Để em đợi lâu ơi là lâu! “

Không phải là Di. Đó là điều chắc chắn. Cái thanh âm trong trẻo này lại cực kì quen thuộc. Tôi gỡ tay cô gái, và quay lưng lại.

“Ôi chết, xin lỗi anh! Em cứ tưởng là bạn trai em”

Vĩ Anh mặt đỏ bừng, những ngón tay liên tục đan vào nhau. Em không thay đổi gì nhiều, mái tóc dài, đôi mắt to, xinh xắn trong trẻo, nụ cười hiền lành đến mức có thể làm tan chảy cả băng đá.

“Em là Vĩ Anh đúng không? Em không nhận ra anh à ? “

Vĩ Anh là mối tình đầu của tôi. Thực ra là mối tình đầu thầm kín. Chúng tôi học chung lớp tiếng Anh với nhau năm lớp 11. Lần đầu tiên nhìn thấy Vĩ Anh trong lớp học, tôi đã cảm thấy bản thân có thể trở nên mù quáng và làm những điều rồ dại. Cảm tình đầu tiên hay những thứ mà người ta vẫn gọi là rung động đầu đời thường diễn ra theo một quá trình mà sau này khi những mối tình khác đến và trải qua trong đời bạn cũng không thể nào có được. Bởi vì hình như tất cả những gì thuở khai sinh đều vô tư nhất, trong sáng nhất, được điều khiển hoàn toàn bằng con tim mà không bị lí trí chi phối. Lúc đó bạn hoàn toàn có thể tin vào phép màu, những ý tưởng ngọt ngào lãng mạn không khiến bạn cảm thấy ngại ngùng hay “sến”.

Chỉ có điều mối tình đầu này của tôi không diễn ra hoàn toàn như tiểu thuyết. Lúc đó tôi si mê Vĩ Anh. Đến lớp học chỉ lân la đến ngồi gần quanh đấy để hôm nào cũng có cơ hội được  làm bài nhóm cùng em. Vĩ Anh là một cô gái dễ gần và thân thiện nên chúng tôi quen biết rất nhanh. Rồi rủ nhau đi ăn sau giờ học, giải hộ em một vài bài toán, đưa em về nhà… Tất cả những cơ hội tiếp cận đấy tôi đều được trải qua hết cùng em. Cho đến ngày Vĩ Anh và tôi kết thúc khoá học và cả hai đều bắt đầu những chuỗi ngày chuẩn bị đi du học. Đối với tôi, niềm hạnh phúc lớn nhất bấy giờ là biết tôi và Vĩ Anh xin học cùng trường với nhau. Tôi tự nhủ, tất cả những điều ấp ủ định thổ lộ với em sẽ để dành đến lúc cả hai đơn độc bên nhau giữa xứ người. Thật là thiên thời địa lợi nhân hoà.

Nhưng người tính không bằng trời tính quả không sai. Vĩ Anh được nhận ở tất cả các nguyện vọng và em chọn đi Mỹ thay vì đi Anh cùng tôi. Sự lựa chọn của em rõ ràng đã trả lời cho tình yêu thầm kín của tôi. Em đã không hề tính đến tôi trong đó.

Vĩ Anh 6 năm sau vẫn vậy. Vẫn đang khiến lòng tôi bồn chồn khi nhìn thấy em cắn môi nhè nhẹ lúc bối rối.

“Ôi em nhận ra chứ! Ngượng quá! Lại gặp lại nhau trong tình huống thế này bao giờ!”

Vĩ Anh bất chợt nắm lấy cánh tay tôi lắc lắc, ánh mắt em ấm áp.

” Phải sáu năm hơn rồi ý anh nhỉ! Bây giờ anh thế nào? Đã dặn là phải giữ liên lạc cơ mà? Sao bao nhiêu emails của em anh đều không nhận được hả anh?”

Vĩ Anh hỏi liên tục, vồn vã. Như thể việc thất lạc giữa hai chúng tôi bấy lâu nay đã thực sự khiến em phiền lòng là vậy.

“Ừ anh lúc đó mới sang, nhiều chuyện bỡ ngỡ quá, rồi cứ thế mà hết năm này sang năm khác lúc nào không hay. Em về lâu chưa ? “

Vĩ Anh khẽ nghiêng đầu, khẽ níu lấy cánh tay tôi.

“Anh. Gặp lại anh, em vui quá!”

Chắc hẳn không phải ai cũng có cơ hội lại được một lần cảm thấy mùa xuân trong lòng. Như những điều xưa cũ thiêng liêng. Vĩ Anh đi rồi, Vĩ Anh cũng có bạn trai rồi nhưng việc biết chúng tôi lại sống dưới cùng một vòm trời khiến tôi cảm thấy mình như chàng trai mười bảy tuổi, ấp ủ trong lòng một hi vọng trìu mến.

Di không thể biết những chuyện này. Lúc mới quen, Di nhỏ nhẹ nằm trong lòng tôi thỏ thẻ “Anh kể cho Di nghe về những mối tình của anh đi xem nào”. Di giống như các cô gái khác, sẽ nghĩ rằng việc người đàn ông hiện tại của mình đối xử với các mối tình cũ ra sao sẽ nói lên được rất nhiều điều. Tôi đã kể hết cho Di những chuyện hẹn hò của mình. Lãng mạn có, nhạt nhẽo có, vui có, buồn có. Ngoại trừ Vĩ Anh. Tôi đã cất giữ em như một bí mật của riêng mình. Và bây giờ bí mật ấy đột ngột bước ra khỏi chỗ ẩn nấp.

Một buổi tối trời mưa tầm tã. Tôi ở nhà uống trà và xem phim cùng Di. Cả hai chúng tôi thích những khoảng thời gian lặng lẽ như vậy bên cạnh nhau. Di đột nhiên cù vao lòng bàn tay tôi và hỏi “ Anh à, chúng ta có nên làm một lễ cưới ? “

Di khiến tôi giật mình.

“Sao tự nhiên em lại hỏi vậy?”

“Không có gì. Chỉ là tự nhiên em thấy em yêu anh đủ để muốn một điều gì đó thiêng liêng với anh. “

Tôi kéo Di lại gần. Khoảng cách giữa chúng tôi còn bao xa để tôi cũng có lúc mong muốn điều tương tự? Bao nhiêu là đủ để nghĩ về một lời hứa thiêng liêng trọn vẹn?

Tôi hoàn toàn không rõ.

Điện thoại reo. Vĩ Anh đang gọi. Ngoài trời vẫn còn mưa không ngớt. Tôi kéo cửa ra ban công nghe điện thoại của em. Đầu dây bên kia là những tiếng nấc không ngừng.

“Vĩ Anh, có chuyện gì thế em ? “

Vĩ Anh vẫn không trả lời, chỉ liên tục nức nở. Lòng tôi bất giác cồn cào không yên.

“Em làm sao thế ? Em đang ở đâu. Thôi bây giờ em cúp máy đi rồi nhắn tin cho anh biết em đang ở đâu. Anh sẽ đến đó ngay bây giờ.”

Sau khi nhận được địa chỉ của Vĩ Anh, tôi mới sực nhớ ra Di vẫn đang ngủ thiếp đi trên ghế salon. Nhẹ nhàng bế Di vào giường, tôi khoác thêm áo rồi mở cửa ra phố.

Căn hộ Vĩ Anh đang ở không xa nhà tôi lắm. Cửa không khóa. Lúc tôi bước vào, chỉ kịp nhìn thấy em đang ngồi trong vùng hắt sáng, hai tay ôm lấy thân mình rũ rượi. Em ngước mặt lên, giọt nước mắt chảy dài trên má. Tôi không còn nghĩ được gì, chỉ vội quỳ xuống, ôm em vào lòng.

“Không sao. Anh đã ở đây rồi.”

Bạn trai Vĩ Anh phản bội em lần thứ n. Trong lúc kiệt sức nhất, em vô tình nghĩ đến tôi. Nhưng trong khoảnh khắc này,với tôi, Vĩ Anh là quan trọng nhất. Tôi dìu em lên ghế. Hơi thở em ấm áp luồn vào gáy. Bất giác, Vĩ Anh ôm lấy tôi thật chặt. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy mình gần với một cá thể khác đến vậy. Chúng tôi hôn nhau.

Những cơn mưa dai dẳng mùa hè, còn có ý nghĩa gì ?

Phải, còn có gì ý nghĩa nữa đâu ?

Buổi sáng, Di tỉnh dậy, rửa mặt, trang điểm, đi làm. Di cũng không hỏi đêm qua tôi đã ở đâu. Buổi tối, Di gọi điện dặn tôi về nhà ăn cơm, Di vào bếp và có mời bạn đến nhà. Hiện tại bình thường đang sống kéo tôi từ trạng thái lơ lửng này sang trạng thái mất cân bằng khác. Khi chia tay, Vĩ Anh chỉ nhìn tôi không nói gì. Ánh mắt em lạnh lùng. Như trong một giấc mơ.

Di thích mời bạn về nhà và nấu bữa tối. Những câu chuyện quanh bàn ăn luôn điềm đạm và chừng mực, thỉnh thoảng chúng tôi chơi chung một trò chơi kiểu Monopoly hay giải ô chữ. Bạn bè chung của chúng tôi không nhiều vì cả hai đều không dễ thân thiết với ai.

Hôm nay Di làm cá hồi nướng và một ít salad Ceasar. Nhìn Di cặm cụi yên lặng ở bếp khiến tôi lần đầu tiên nhận ra mình đang sở hữu những điều bé nhỏ thân thương. Những điều quen thuộc vẫn diễn ra đều đặn mà trước nay tôi chưa hề biết nó quý giá và có thể trở nên mong manh đến vậy.

Chuông cửa reo. Di tất bật đi về phía cửa. Tôi đứng dậy đi cùng. Di vẫn thích cả hai chúng tôi cùng ra mở cửa khi cô ấy mời bạn đến nhà. Tôi đưa tay mở cửa.

“Vĩ Anh vào nhà đi em. Đây là K, người yêu chị. Còn đây là Vĩ Anh, cô bé ở chung nhà với em hồi em còn học bên Mỹ.”

Chúng tôi nhìn thẳng vào nhau.

Có phải câu chuyện nào cũng là một chiêm bao không em ?

Sài Gòn, ngày 24.08.11

Phan Ý Yên


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx