sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi! - Tập 3 - Chương 04

Buổi sinh nhật của phù thuỷ

HOÀNG ANH TÚ

Buổi sinh nhật được tổ chức tại một nơi có tên là Hẻm Xéo. Với lời chỉ dẫn khá tỉ mỉ đường đi bằng thứ mực màu huyết dụ như máu. Nhân vật chính của buổi tiệc, người nhận bức thư sấm (ngoài bì thư ghi vậy) là tôi. Có một mụ phù thuỷ trẻ người non dạ nào đó đã quyết định tổ chức buổi sinh nhật này cho tôi tại Hẻm Xéo. Lúc đầu tôi định không đi vì tôi vốn không đủ nhẫn nại với những gì tôi không nắm rõ trong tay. Với một kẻ suốt 20 năm qua chỉ quen với những con số chính xác thì một cái mông lung vậy giống như một lời đùa bỡn hơn là lời mời tha thiết. Hôm nay đúng là sinh nhật tôi. Mùng 3 tháng 10. Tên trên phong bì đúng là tên tôi: Hoàng Anh Gia Bách. Nhưng người gửi bức thư nhìn ghê chết này lại ký một cái tên cực kỳ đáng ngờ phù thuỷ Chíp Hôi. Tự xưng là phù thuỷ đời thứ 3560 của một dòng họ sinh ra đã là phù thuỷ, mụ phù thuỷ trẻ người non dạ này chọn tôi để tổ chức một bữa sinh nhật. Y như là thế giới phù thuỷ có trò Hành Trình Văn Hoá và tôi chiến thắng với giải thưởng là được tổ chức một bữa sinh nhật trên Thiên Đường miễn phí vậy. Cụ tỉ là: “Chúc mừng anh đã được chọn làm người đại diện duy nhất của loài người trần mắt cận được các phù thuỷ tổ chức lễ sinh nhật cho anh. Xin vui lòng đến dự vì nếu không, buổi sinh nhật rất tốn công phu này sẽ bị ế.” Bức thư được cài trong một cuốn truyện mà tôi mua ở Nguyễn Xí. Cuốn “Cuộc đời của Pi” của dịch giả Trịnh Lữ. Thế mới kinh dị! Có thể nó đã được bí mật nhét vào khi tôi không để ý. Tôi mua cuốn sách này sau khi hỏi đến 4 cửa hàng không còn. Cửa hàng thứ 5 thì có. Bà chủ chừng 60, 65 tuổi, cười mủm mỉm khi đưa sách cho tôi. Có phải bà ấy chính là phù thuỷ? Vì rất bất ngờ, tôi chưa kịp hỏi, bà ấy đã đưa sách cho tôi. Nghi lắm! Nhưng một phù thuỷ 60, 65 tuổi thì không thể là phù thuỷ mời tôi tham gia trò chơi này được. Non dạ không thì không biết chứ trẻ người thì tuyệt đối không rồi. Tôi không định đi đâu. Tôi không muốn thành trò cười cho lũ bạn điêu ác của tôi chút nào cả. Đằng sau vụ này hẳn phải là một âm mưu to lớn. Nhưng đúng giờ, một chiếc taxi đã đỗ xịch trước cửa nhà tôi:

- Xin lỗi, anh có phải là Gia Bách?

- Vâng! - Tôi cẩn trọng - Anh đến để đưa tôi đến Hẻm Xéo?

Anh chàng lái taxi cười rất đáng ngờ:

- Không! Tôi chỉ đưa anh đến Ga Vua thôi! Đến đó, anh sẽ được người khác đưa đi tiếp.

- Tôi có thể từ chối được không? - Tôi cắc cớ hỏi dù đã bước chân lên xe.

- Được thôi! Nhưng sẽ thật tội nghiệp cho người mời - anh khẽ nheo mắt đầy ẩn ý với tôi.

Tôi nhún vai. Đập vào mắt tôi, phía sau lưng ghế tài xế, một bức thư y hệt bức thư tôi đã nhận trong cuốn sách. Tò mò, tôi rút ra. Thư viết “Chào mừng anh đến với buổi sinh nhật của phù thuỷ. Hãy làm theo những chỉ dẫn. Anh sẽ không phải hối tiếc buổi tối hôm nay đâu. Xin đừng nghi ngờ vì đây hoàn toàn là một câu chuyện nghiêm túc. Ký tên phù thuỷ Chíp Hôi”. Thật không thể nào tưởng tượng nổi. Nhưng tôi đã bắt đầu thấy hồi hộp. 20 năm qua, tôi đã quen với những gì thật sờ sờ ra trước mắt. Tôi không thích sự mơ hồ nào cả. Tôi chỉ làm một điều gì đó khi bản thân tôi thấy được, sờ được, tin được nó thành công. Có thể điều đó khiến tôi không yêu được ai chăng? Có thể! Vì lần nào thinh thích một ai đó, tôi lại ngồi gạch đầu dòng ra những điều mình có mà người ta muốn. Và lần nào tôi cũng thấy tôi thiếu trầm trọng. Và tôi gạt phắt tình cảm đó đi vì tôi không muốn làm những điều mà tôi sẽ phải thất bại. Còn hôm nay, sinh nhật tôi, OK, thử một lần phá vỡ nguyên tắc 20 năm xem sao? Xe đỗ lại ngay đầu đường Lãng Yên. Có một tấm các-tông ghi dòng chữ: “Ga Vua chào đón hành khách Gia Bách” được dán trên cột điện đầu đường. Tôi xuống xe. Chưa kịp nói gì thì chiếc xe đã lao vút đi. Đang ngơ ngác, một chiếc xe máy trờ tới. Người đàn ông lái xe có một bộ râu quai nón và to lừng lững, giọng ồm ồm:

- Cậu là Gia Bách?

- Vâng! Chú là…

- Tôi đón cậu vào Hẻm Xéo.

- Nhưng…

- Mời cậu lên xe kẻo muộn giờ.

Tôi như vô thức leo lên xe. Chiếc xe đi sâu vào trong đường Lãng Yên. Theo đường này, tôi biết, tôi sẽ ra sông Hồng. Tự nhiên một cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng. Nhỡ tôi bị bắt cóc tống tiền? Hay đây là cái bẫy của bọn buôn người? Nhưng tôi đâu giàu có gì? Gia đình tôi cũng vậy. Hôm nay tôi cũng không mang quá nhiều tiền theo. Tổng cộng trong túi không hơn 200.000 đồng. Chính xác, tôi đang có 197.600 đồng. Hai tờ 50.000 đồng, bốn tờ 20.000 đồng. Ba tờ 5000 đồng và 2 đồng xu mệnh giá 1000 đồng cùng 600 tiền 200 đồng. Tôi luôn chính xác như vậy.

Quả đúng. Xe ra ven sông Hồng. Xe chạy đường xóc. Cứ men theo triền sông khoảng 500m. Đến cầu cảng. Đây là cảng đường thuỷ Hà Nội. Tôi thấy những ánh nến lung linh. Xe dừng trước đường vào cầu cảng. Tôi xuống xe. Cũng giống như chiếc taxi, chiếc xe máy lao vụt đi mất. Tôi lò dò đi vào. Hẻm Xéo là đây chăng? Hai bên đường tôi đi, hai hàng nến lung linh. Tất cả đều được bao bằng một cái chụp đèn lồng đỏ trông rất đơn giản nhưng đẹp mê hồn. Những chiếc đèn lồng vuông vức như những viên gạch bằng giấy. Tôi đi vào sâu trong. Những chiếc cần cẩu cực lớn với những dải ruy băng nhiều mầu phần phật bay trong gió. Có một cái lều nhỏ màu xanh bộ đội. Có một chiếc bánh ga-tô nhỏ xinh xinh. Không còn ai nữa cả. Sông Hồng vẫn cuồn cuộn chảy. Đang mùa nước lên, sông đỏ quạch phù sa. Phía đầu nguồn mà mắt có thể nhìn tới là cầu Chương Dương lấp lánh ánh đèn. Bên kia sông thì mờ mịt. Tôi ngó quanh. Không có ai! Tôi ghé mắt nhìn chiếc bánh ga-tô. Có dòng chữ viết bằng kem: Chúc mừng sinh nhật Gia Bách. Tôi đang loay hoay thì bỗng giật mình. Tiếng loa phường xoẹt xoẹt rồi vang lên: “Happy birthday to you”. Giai điệu rộn rã đến cảm động. Và phù thuỷ hiện ra. Bằng xương bằng thịt. Cô gái không như tôi hình dung về khuôn mẫu phù thuỷ. Tức là không nhỏ thó, mũi khoằm khoằm hay đội một cái mũ chóp cao vút. Cô đơn giản với một chiếc quần Jeans và áo Pull. Cao. Mắt một mí. Cái miệng xinh xinh. Cổ cao trắng ngần. Cô dịu dàng hơn tôi nghĩ. Tôi chẳng biết cô xuất hiện từ đâu ra nữa. Tôi hỏi:

- Cô là phù thuỷ chíp hôi?

- Vâng! Là em! Anh có thất vọng không?

- Tôi…

Tôi nhận ra cô gái. Học cùng trường tôi hồi cấp 3. Nhưng tuyệt nhiên, tôi chưa bao giờ nói chuyện với cô ta cả. Tôi nhớ được là vì hồi đó, tôi chạm mặt cô ta liên miên ở trường. Cho đến khi tôi lên Đại Học, tôi vẫn hay gặp cô ấy trên đường. Cô kém tôi 2 tuổi.

- Nhưng sao cô biết hôm nay sinh nhật tôi?

- Em còn biết nhiều hơn thế nữa kìa! Vì em là phù thuỷ mà!

- Biết nhiều hơn?

- Vâng! Anh làm gì, đi đâu, quen ai và thích điều gì em đều biết tất cả. 4 năm qua, chưa một lúc nào em rời anh.

- Cô theo dõi tôi?

- Sao anh không đổi lại là “dõi theo”? Em nghĩ là từ đó mới đúng!

- Vậy là tôi cũng có Fan hâm mộ?

- Có thể cho là thế đi! Nhưng thôi, mời anh vào tiệc!

Cô gái chui vào trong lều lôi ra một cái bàn kiểu Nhật, đặt những bánh kẹo trong ba lô lên bàn. Nhanh thoăn thoắt. Tôi hơi lúng túng. Cô gái cười:

- Anh không phải áy náy nữa! Cứ vô tư đi! Thả lỏng mình ra nào!

- Thực sự tôi hơi bị bất ngờ…

- Bữa tiệc nhỏ này em đã chờ bốn năm nay rồi!

- Không lẽ…

Tôi định nói, không lẽ cô ấy yêu thầm tôi. Nhưng nói ra thì sợ mình hơi tự tin quá đáng. Nên thôi! Cô gái quay lại, nhoẻn miệng cười:

- Đúng! Và bây giờ, khi em đã trở thành Sinh Viên, em có quyền lựa chọn, tự quyết cuộc sống của mình. Em muốn nói với anh rằng em đã nghĩ về anh suốt bốn năm qua.

- Nhưng tôi… tôi đâu có gì để cô yêu tôi đâu?

- Yêu? Em chưa nghĩ tới vì thực sự, bữa tiệc này là bữa tiệc làm quen với nhau thôi!

- Tôi xin lỗi! Nhưng tôi hơi choáng vì sự chuẩn bị này.

- Đúng! Nó rất đường đột. Nhưng dù thế nào thì em cũng muốn được thực hiện nó.

Cô gái kéo tay tôi ngồi xuống.

- Nào, anh hãy ước điều gì đó đi trước khi cắt bánh!

- Tôi…

Nhưng tôi vẫn ước. Tôi ước gì tôi cũng không nhớ nữa. Cắn miếng bánh đầu tiên, tôi hỏi:

- Cô tên là gì?

- Em tên là Lê Nguyên Như. Năm nay em học năm thứ nhất trường ĐH KHXH và NV, khoa Báo Chí. Anh cứ gọi em là phù thuỷ chíp hôi cũng được nhưng đừng gọi là cô xưng tôi nữa, nghe già lắm!

- Ừ, cô, à quên, phù thuỷ sao nhét được thiệp mời vào sách hay thế?

- Vì hôm ấy em đi ngay sau anh. Cũng rất tình cờ thôi. Em nghe anh hỏi về cuốn sách đó. Em đã phù phép để 3 cửa hàng sau đó đều từ chối bán sách cho anh. Đến cửa hàng thứ 5 thì em nhờ chị chủ hàng đưa sách cho anh sau khi em đã lo liệu chu toàn được cái giấy mời sinh nhật.

- Nhưng sao cô, à quên, phù thuỷ biết 3/10 là sinh nhật của anh?

- Bốn năm qua sinh nhật nào của anh em cũng muốn làm một điều gì đó thay cho lời chúc mừng nhưng em đã không đủ dũng khí để làm.

- Tức là phù thuỷ biết rất rõ về anh? Còn anh thì mù tịt!

- Vâng! Nếu anh thích một ai đấy, anh sẽ biết rất nhiều về họ.

- Thích anh? Nhưng nhỡ anh sẽ không nhận lời mời này thì sao?

- Thì em sẽ ăn hết chỗ bánh kẹo này một mình.

Tôi chợt nhói lòng khi nghĩ đến cảnh Như ăn hết chỗ bánh kẹo này một mình ở một nơi vắng lạnh thế này. Khẽ liếc mắt nhìn Như thật gần. Cảm giác khi biết có một cô gái thích mình, làm rất nhiều điều cho mình khiến tôi hơi sốc.

- Em vẫn biết, tình yêu không phải từ cảm xúc một phía, em cũng không thích phải bắt một ai đó yêu mình chỉ vì mình yêu họ. Thế nên sau buổi này, nếu anh muốn cưa em, anh sẽ có nguyên một tháng để khiến em phải đổ.

- Tức là anh có một tháng?

- Nếu anh nhận!

- Được! Hơi kỳ quái nhưng anh sẽ thử vì đằng nào anh cũng đang cô đơn!

Tôi cho miếng bánh ga tô cuối cùng vào miệng và nghĩ ngay đến chuyện sáng mai, tôi sẽ dậy thật sớm rủ Như đi ăn sáng. Có nguyên một tháng cho tôi thử tiếp cận với Như. Tôi bắt đầu thích thú với sự can đảm của cô phù thuỷ bé nhỏ này. Tại sao không kia chứ? Khi mà cô đã dám thử làm một điều mà cô ao ước bất kể kết quả nó thế nào. Còn tôi, một chàng trai 20 tuổi lại không dám thử? Nếu không đi, sao biết con đường sẽ dẫn về đâu? Như 20 năm qua, tôi đã quá cẩn trọng và chạy theo những sự chính xác. Mà trái tim thì không có chỗ cho sự chính xác đâu!

Khách trọ bí mật

PHAN HỒN NHIÊN

1. Trở về nhà từ lớp luyện thi vẽ kiến trúc, Quân rẽ sang đoạn đường ngược chiều. Việc này xảy ra không thường xuyên, nhưng tựa như thâm nhập vào trò chơi căng thẳng, không thể đoán trước điều gì sẽ ập đến một khi bắt đầu hành động phạm lỗi. Cuối đường, mảnh trời tam giác hiện ra giữa các vòm cây đang biến màu một cách đáng kinh ngạc, từ sáng xanh sang óng đỏ rồi tím thẫm lại. Nhiều ốc gió cuốn xoáy cát khô và lá mục trên vỉa hè. Những con chim thảng thốt bay thấp náu dưới mái hiên. Sắp mưa. Một bàn tay vô hình vặn dây cót, đẩy các chuyển động lao nhanh hơn .. Chính vào thời điểm ấy, mắt Quân đột ngột bắt được tín hiệu đỏ bên phải con đường. Nguy hiểm băng ngang mũi chiếc ô tô, xe cậu đến rất gần tín hiệu đỏ. Đó là quả táo lớn đặt ở ngăn lưới ngoài cùng chiếc ba lô lớn. Chiếc ba lô trĩu một bên vai cô gái đứng bất động trên vỉa hè. Trạc tuổi Quân, không hơn, nhưng dáng vẻ cô ta điềm tĩnh và đơn độc khác thường. Giữa đám đông hối hả trốn chạy cơn mưa, cô ta hoàn toàn là kẻ ngoài cuộc. Đột nhiên, giọng Quân vang lên, chính cậu cũng không ngờ:

- Hi! Bạn có cần tôi giúp không?

Cô gái ngoảnh nhìn, lấy lại bình tĩnh sau cái giật mình nhẹ:

- Tôi cần một nơi ẩn náu, vào lúc này!

Không kịp ngạc nhiên, suy tính chớp nhoáng vụt qua đầu Quân:

- Gia đình chúng tôi có một căn hộ chung cư cho thuê, hiện đang bỏ trống!

- Tôi sẽ trả đủ tiền – Cô gái nói nhanh! – Nhưng tôi cần được giữ bí mật!

- Được. Tôi đưa bạn đến nơi đó. Lên xe đi! – Quân nói, dường như tất cả diễn biến kỳ quặc này đã lập trình trước, trong một ngẫu nhiên bí ẩn. Cô gái ngồi sau xe Quân, giữ khoảng cách, im lặng. Xe ra khỏi đoạn đường ngược chiều, cô chợt nói khẽ: “Chạy nhanh nữa lên, Quân!”. Cậu ngạc nhiên: “Bạn biết tên tôi ư?”. “Phù hiệu áo. Chúng ta cùng tên. Tôi là Thư Quân!”. Không nói gì thêm, Quân chăm chú vào tay lái. Mưa bắt đầu rơi các hạt nước to và nặng. Nhưng Quân không lưu tâm. Bên trong cậu, nỗi căng thẳng lẫn bàng hoàng bắt đầu hiện lên.

2. Trận mưa chuyển thành một cơn bão khi Quân về đến nhà. Ướt át và cóng lạnh, cậu tái nhợt. Người nhà nhìn cậu, ngạc nhiên: “Con ốm sao?”. Treo chiếc ống gỗ đựng bài vẽ lên vách, Quân nói khẽ, khó chịu: “Vâng, gần như vậy. Con muốn được một mình!”. Người lớn nhìn nhau, lặng thinh, phản ứng tôn trọng tế nhị trước hành động khác thường của một chàng trai tuổi mười bảy. Quân vào phòng, đóng chặt cửa. Mặc dù Will Young là đĩa nhạc yêu thích, mặc dù các bài tập tin học phức tạp thật đáng say mê, thì những điều vừa xảy ra trong vài giờ trước vẫn là ấn tượng quá mạnh .. Khi Quân mở khoá căn hộ chung cư và bật đèn sáng, cô gái lạ giữ nguyên vẻ bình tĩnh lạnh lùng. Tuy nhiên, bước vào bên trong căn hộ trống, tháo ba lô xuống, đột nhiên cô run lập cập. Bối rối, Quân chỉ cho cô ta chiếc ghế dài duy nhất trong phòng: “Có lẽ nó cũng là cái giường bạn nằm tối nay ..”.

“Vậy tốt lắm rồi – Thư Quân nở nụ cười nhợt nhạt – Ban nãy, tôi đã nghĩ mình phải ngủ ở trạm xe bus hoặc trong công viên”. Quân đưa cho cô chai nước mang theo khi đi học thêm. Cô uống từng ngụm lớn, bớt run rẩy. Ngồi im lìm ngay dưới đèn, cô gái giống một bức tượng trầm tư với mái tóc kỳ lạ, phía trước cắt ngắn giữa trán và phần đuôi dài buộc chặt sau gáy. Quần áo của cô gây ấn tượng thanh nhã, một phần bởi vóc dáng người mặc khá cao, mảnh khảnh. Cô mang đôi giày đắt tiền, hiệu Rebok, màu xám xanh buộc dây, còn khá mới, loại dành cho người đi bộ. Bỗng cô ngước lên, bắt gặp đôi mắt quan sát của Quân.

- Tối mai, và nhiều ngày tiếp theo, bạn sẽ nghe mô tả về tôi trên ti vi. Trong mục tìm người mất tích – Cô nói chậm rãi.

- Bạn trốn nhà đi, đúng chứ? – Quân hỏi.

- Đúng! – Thư Quân gật nhẹ – Lúc này tôi chưa thể nói lý do. Nhưng tôi không làm điều gì xấu. Bạn phải tin tôi.

Quân bước tới cửa sổ, mở tấm màn ngăn gió. “Đừng làm vậy – Tiếng kêu thảng thốt – Nhỡ ai đó nhìn thấy!”. Quân nhún vai: “Nhìn thấy? Trừ phi người theo dõi sử dụng trực thăng. Chúng ta đang ở tầng 12 chung cư”. Điện thoại dưới gầm ghế reo đột ngột. Đôi vai cô gái co rúm. Nhưng chỉ là ai đó quay nhầm số. Quân gác máy, nhắc: “Nếu tôi gọi, sẽ có hai hồi chuông báo hiệu. Ngoài ra, đừng nhấc điện thoại, bởi rất có thể đó là ba má tôi”.

“Tôi hiểu. Thậm chí, tôi không được lên tiếng nếu ai đó gõ cửa – Ánh nhìn Thư Quân lơ đãng – Nhưng lúc này thì tôi quá đói!”.

Quân xuống cửa hàng tạp hoá tầng trệt, mua vài hộp mì và mượn ấm đun nước điện. 9 giờ tối, Quân xách ống bài vẽ rời căn hộ. Cô gái bước theo ra cửa, đặt vào tay cậu quả táo đỏ:

“Bạn sẽ không nói với ai về tôi, phải không?”

“Tôi đã hứa” Cậu thoáng nhíu mày.

“Cảm ơn bạn, Quân!” Cô gái thầm thì. Một hạt nước mệt mỏi mấp mí khoé mắt nâu lần đầu tiên cậu nhìn sâu. Trong thang máy xuống nhà gửi xe tầng hầm, Quân soát lại tình thế lạ lùng và nguy hiểm mình vừa mắc vào. “Mình có thể bỏ mặc bạn ấy trên hè phố! Ra sao nếu ba má phát hiện một cô gái hoàn toàn xa lạ trốn trong nhà?”. Chuỗi suy nghĩ đẩy cậu lún sâu vào trạng thái âu lo, rồi chuyển thành nỗi sợ hãi sắc nhọn. .. Quân đặt quả táo trên máy tính. Quả táo đỏ óng, một tín hiệu toả sáng. The long and winding road, bản nhạc cũ Will Young hát lại vang lên tuyệt diệu. Làm hết bài tập tin học, Quân mở hộp thư, kiểm tra e-mail. Một tin nhắn kèm hình vẽ gửi đi từ Nhi, cô nàng dễ thương cậu để ý lâu nay. Nhi khoe có chiếc mũ mới. Quân không trả lời dòng chữ ngộ nghĩnh nông nổi trước kia vẫn khiến cậu mỉm cười thú vị một mình.

3. Thường xuyên ở nhà, căng thẳng lắng nghe các trao đổi giữa ba má, giật thót người mỗi khi nghe cụm từ nhà cho thuê là tình trạng hiện nay của Quân. Ba má hơi ngạc nhiên nhưng đồng ý khi cậu đề nghị để mình cậu trông nom căn hộ chung cư cho đến khi tìm được người cho thuê mới. Tại lớp học, giữa các khoảng lặng của bài giảng, nỗi lo âu xuyên qua Quân bằng ý nghĩ giờ này Thư Quân đang làm gì, có ai trông thấy cô ta hay không. Về đến nhà, tức khắc cậu gọi điện sang chung cư. Sau hai hồi chuông rồi tắt máy, lần bấm số kế tiếp, cậu sẽ nghe vang lên tiếng a lô nhẹ trầm và rụt rè từ Thư Quân. Luôn là câu trả lời dễ chịu “Mọi việc ổn thoả” khi cậu hỏi “Không có gì xảy ra chứ?”. Trước giờ học thêm buổi chiều, cậu vội vã rẽ qua căn hộ chung cư, mua hộ thức ăn cho cô bạn. Tiếng gõ đúng quy ước, cánh cửa sẽ hé mở. Nhiều ngày trôi qua, vững tin hơn, Thư Quân mở tấm màn ngăn gió. Giữa các bức tường trắng và chiếc ghế dài cũng sơn trắng, cô gái như một vật thể nhỏ nhoi. Đồ đạc luôn cất gọn trong chiếc ba-lô lớn, ở tình trạng sẵn sàng rời đi. Phát hiện này khiến Quân vừa vững tâm, vừa buồn rầu. Ngoài vài bộ quần áo thay đổi, hành lý của cô rất nhiều sách, những tập dày cộp có tựa xa lạ, và một máy nghe nhạc cầm tay.

- Bạn muốn mượn máy chơi games của tôi không? – Một lần mang lên cho cô bạn túi bánh mì và hộp fromai ăn cả ngày, Quân gợi ý – Để giết thời gian.

- Tôi đọc sách – Cô gái nói giản dị.

- Tôi chỉ đọc truyện tranh hoặc xem phim, khi thích mơ tưởng chút ít mà thôi.

- Một quyển sách tốt còn hơn thế. Chúng giống như một người khôn ngoan nói chuyện với ta, nhưng chẳng gây ồn ào – Nụ cười Thư Quân thông minh khác lạ.

- Bạn trốn nhà đi giống như trong sách, phải không? – Quân thoáng châm biếm.

Đôi mắt sẫm tối, cô gái mím môi, lặng thinh. “Tôi xin lỗi!” – Quân tự căm ghét phản ứng ngốc nghếch làm tổn thương người khác. “Quên nó đi! – Thư Quân nhẹ nhàng – Tôi hay bạn đều có lý do để sử dụng thời gian theo cách riêng”. Vài buổi mưa, giữa hai đầu ghế mọc lên cuộc trò chuyện dễ chịu. Quân bộc bạch suy nghĩ giấu kín, về khát vọng học lên cao, về lựa chọn một cách sống để mỗi giây phút trôi qua không rơi vào uổng phí. Lắng nghe, chia sẻ suy nghĩ cùng Quân, cô nói khẽ: “Thật đáng sợ nếu có ngày nào, ta hối tiếc kinh khủng nhận ra đã sống dật dờ, mờ nhạt vì chạy theo các trò vô bổ hào nhoáng bề ngoài”. Những nhận xét từ người bạn xa lạ gây chấn động sâu xa trong Quân. Cậu lờ mờ nhìn thấy sau niềm vui hời hợt với xe đời mới, trang phục đắt giá, games, phim hình sự hay các đĩa nhạc thời thượng, hiện lên niềm khát khao lặng lẽ chạm đến những điều sâu sắc hơn, ý nghĩa hơn, chỉ có ở tuổi mười bảy .. Thư Quân ngồi bệt trên sàn, quay về quyển sách đọc dở, nhíu mày chăm chú, có lúc cười lơ mơ. Đã đến giờ học thêm. Trước khi rời đi, Quân chợt tò mò:

- Việc học của bạn cũng đứt đoạn, Thư Quân hả?

- Bạn cho mượn sách giáo khoa vật lý, nhé! – Món tóc ngắn giữa trán ngẩng lên, mỉm cười – Đó là môn tôi tệ nhất. Rồi có lúc tôi sẽ quay lại trường học. Chắc chắn đấy.

4. Buổi tối của một ngày khó chịu. Quân và nhóm bạn, có Nhi, sau giờ học ban sáng đã xảy ra tranh cãi quanh một chuyện nhỏ: Cậu không tham dự cuộc cắm trại trong rừng vốn dự định từ lâu. Kinh ngạc và thất vọng, Nhi kêu lên nghẹn ngào: “Dạo gần đây bạn cư xử kỳ quặc làm sao. Quân, bạn đâu thèm lưu ý xúc cảm của người khác!”. “Đừng làm một việc đơn giản trở nên trầm trọng. Chỉ là một lần cắm trại không có mình ..” Quân nói bình tĩnh và lặng lẽ rời khỏi lớp. Chiều, lúc cậu ghé đến căn hộ chung cư, Thư Quân hơi sốt. Quân nói: “Rất nguy hiểm nếu tối nay bạn ở đây một mình!”. Cô gái nhìn ra cửa sổ, khẽ khàng: “Tôi biết mình sẽ ổn. Dù sao, bạn không còn phải lo cho tôi lâu hơn nữa”. Bữa cơm tối, ba má bật ti vi, xem thời sự. Trong phần quảng cáo, có tin nhắn tìm người thân. Bức ảnh cô gái mười bảy tuổi trên màn hình có ánh nhìn thắng, nghiêm nghị. Các chi tiết mô tả trùng khớp. Thư Quân. Lời nhắn hai lần: “Hãy về gấp. Thủ tục đã hoàn tất. Thiếu con, gia đình không thể xuất cảnh”. Ba chuyển kênh quốc tế, phàn nàn:

- Thật không thể hiểu bọn trẻ! Được chăm sóc chu tất, chúng còn muốn gì chứ?

- Một cô bé bỏ nhà phải đương đầu vô số cạm bẫy. Thật điên rồ! – Má nhận xét.

- Không đúng! – Quân kêu lên, mặt tái nhợt.

- Con sao vậy, Quân? – Ba hơi ngạc nhiên. Nhưng ông đổi đề tài khác. Hồi chiều, ba ghé căn hộ chung cư. Cửa sổ, cả màn ngăn gió đều không đóng .. Giọt nước lạnh giá dọc lưng Quân, cảm giác đông cứng. Nhưng ba dừng ở đó, như kết thúc một việc rất thường. Cầm điện thoại vào phòng riêng, tay cậu run không ngờ. Chuông điện thoại vang lên hai lần. Thêm hai lần. Không ai nhấc máy. Khi Quân dắt xe ra cổng thì Nhi đến. Cô xin lỗi việc to tiếng ban sáng và muốn copy một phần mềm mới. Chép xong vào đĩa đưa cho Nhi, cậu nói nhanh: “Bây giờ mình phải đi. Có việc gấp!”. Nhi nheo mắt: “Cho mình đi cùng nhé!”. “Không được” “Mình ghét bạn!” Nhi kêu lên, chộp quả táo trên nóc máy tính ném mạnh vào tường. Những mảnh vỡ đỏ rơi trên sàn, tựa tín hiệu gấp gáp.

5. Chạy xuyên cơn mưa to. Thang máy chung cư hỏng. Không nghĩ ngợi, Quân chạy bộ lên tầng 12, gần như kiệt sức, áo đẫm mồ hôi lẫn nước mưa. Căn hộ bên trong trống rỗng, chiếc ghế tĩnh lặng dưới ngọn đèn toả sáng. Cậu ngồi xuống, bên ghế, chờ đợi giọng nói trầm khẽ vang lên từ đầu ghế bên kia. Nhưng không ai cả. Một hạt nước lặng lẽ ướt mặt. Tuổi mười bảy cô độc và buồn bã. Chợt, bàn tay ấm nóng đặt nhẹ lên vai. Cậu ngẩng nhìn lên, bàng hoàng: “Thư Quân, bạn đấy sao?” “Ban sáng, tôi đã toan để lại bức thư cùng món tiền thuê nhà. Thế mà tôi lại muốn được nhìn bạn một lần nữa. Và tôi quay trở lại” Ánh mắt người bạn sẫm nâu, mềm mại. Quân hỏi khó nhọc: “Bạn đi đâu? Ban nãy, tôi nghe tin nhắn gia đình bạn trên ti vi”. “Đã tới lúc tôi phải về nhà. Quân ạ, tôi quyết định sẽ cùng gia đình ra nước ngoài sống, rồi tiếp tục việc học. Trước kia, tôi hoàn toàn chỉ muốn được học, được lớn lên trên mảnh đất này. Tôi đã bỏ nhà đi, như cách từ chối việc mà tôi không muốn. Nhưng tôi bỗng hiểu ra đôi khi phải biết chấp nhận hoàn cảnh sống của mình. Bởi sẽ đến một ngày, tôi đủ sức thay đổi nó. Điều ấy, tôi đã phát hiện ra trong những ngày yên tĩnh trong căn phòng này, và khi trò chuyện với bạn ..”. Sau câu nói dài, Thư Quân lặng thinh. Họ ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế trắng. Tia nhìn Quân dừng trên đôi giày lấm bụi dưới chân bạn. Biết bao đường dài khắp trái đất này đang chờ đợi những bước chân. Chiếc phong bì nhỏ đặt lên ghế, bối rối: “Tiền thuê nhà”. Quân gạt nhẹ: “Cất đi!”. Nụ cười mơ hồ hiện trên môi cô gái: “Bạn sẽ đọc sách chứ?”. Quân gật đầu. “Tất cả sách trong ba-lô này là những gì tôi quý nhất. Gửi lại bạn. Sách của Quân. Tôi thích viết như thế vào các quyển sách mới. Lạ lùng biết bao khi chúng ta cùng tên”. Câu nói sau cuối vang lên từ người bạn lạ lùng, in sâu vào trí nhớ Quân. Phố sau mưa tinh sạch, gió mát lạnh dưới các vòm cây. Quân trở về nhà, một cảm giác khác thường vương vất, thanh khiết và dịu buồn. Bìa một quyển sách bay nhẹ trong giỏ xe. Ngày mai, mọi thứ sẽ trở lại nhịp quen thuộc. Cậu lại bận bịu các lớp học. Sẽ điện thoại, viết mail cho Nhi .. Nhưng Quân biết, sâu thẳm bên trong, cậu đã lớn lên, như vừa băng qua chặng đường dài diệu kỳ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx