sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 2

Ngày cưới của chị Hồng đã đến. Vì Đây là đám cưới người chị ruột của Hồng Trang nên bạn bè trong xóm đều có mặt đông đủ. Chỉ riêng Thành Tân, anh phải đi gấp về Sài Gòn để làm một số thủ tục nhập cảnh.

Hôm nay, Diệu Hương được mời làm phụ dâu. Cô mặc chiếc áo dài màu tím ngát, mái tóc xõa ngang vai trông cô xinh đẹp lạ kỳ. Khi vừa bước đến, Diệu Hương đã trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Hồng Trang nhìn cô rồi trêu chọc:

- Công nhận mi mặc áo dài đẹp ghê nha.

Diệu Hương tròn mắt nhìn Hồng Trang:

- Đẹp đến nỗi mà mi phải ''ghế' luôn hả?

- Ta nói thật đó, mi ngồi xuống Đây đi hương.

Hồng Trang kéo nhẹ chiếc ghế cho Hồng Trang ngồi xuống cạnh cô. Cô vừa nhìn Diệu Hương miệng thì tíu tít nói:

- Lâu quá Đâu có thấy mi mặc áo dài Đâu. Từ hồi hết mặc phổ thông đến giờ mới được thấy. Phải công nhận mi mặc đẹp lắm Hương à.

Diệu Hương nói với giọng nài nỉ:

- Thôi mà. Mi đừng trêu chọc ta nữa mà Trang.

- Mi làm thấy ghét quá. Ta thấy đẹp nên khen thật tình đó. Mi không cho sao?

Diệu Hương khoát tay:

- Mi muốn nói gì thì nói. Nhưng cứ khen hoài làm ta mắc cỡ muốn chết.

Hồng Trang vỗ nhẹ vai bạn một cái rồi hỏi nhỏ:

- Mi nói thật đi. Tại sao ta thấy quần áo của mi chọn chọn 1à màu tím không vậy?

Diệu Hương khẽ nhún vai:

- Đơn giản thôi. Vì ta thích.

Hồng Trang nói nhanh:

- Thích màu tím của hoa sầu riêng chứ gì?

Diệu Hương vẫn ngồi lặng yên không phản ứng gì. Hồng Trang đăm đăm nhìn Diệu Hương một lúc rồi nói thêm:

- Ta cảm thấy mi kỳ lạ thật:

- Câu nói lấp lửng của Hồng Trang làm Diệu Hương cảm thấy khó hiểu vô cùng. Cô tròn mắt nhìn Hồng Trang:

- Sao mi lại nói vậy?

- Ta nói không phải sao. Bao nhiêu loài hoa đẹp không thích chỉ thích màu tím của hoa sầu riêng.

Diệu Hương lườm cô bạn một cái:

- Sao mi vô duyên quá vậy? Mỗi người có một sở thích khác nhau chứ.

- Bởi vậy ta mới nới mi kỳ lạ khác thường.

Diệu Hương phụng phịu:

- Thôi, ta không thèm nói chuyện với mi nữa.

- Ta nói vậy bộ mi giận ta hả?

- Ai mà thèm giận một người đáng ghét như mi chứ.

Biết bạn mình đang nổi cáu, Hồng Trang liền lảng sang chuyện khác.

- Thôi, mi đừng nhăn nhó như vậy nữa. Để ta báo cho mi một tin buồn này nè.

- Hôm nay là ngày của chị Vân, có chuyện gì mà buồn chứ?

- Chuyện này của mi.

- Gì vậy?

- Hôm nay anh Tân không đến để đưa chị Vân về nhà chồng được.

Hình như Diệu Hương rất bất ngờ vì câu nói đó. Cô tròn mắt nhìn Hồng Trang:

- Sao vậy hả?

- Anh Tân phải trở về Sài Gòn gấp để hoàn thành một số thủ tục, nên anh ta không thể đến dự được.

- Vậy à!

Dừng lại một lúc rồi Diệu Hương tiếp lời:

- Anh ấy không đến được thì thôi. Có sao Đâu chứ?

Hồng Trang nhìn Diệu Hương và mỉm cười:

- Ta chỉ sợ không có anh Tân thì mi buồn đó chứ.

- Làm gì có chuyện đó.

Hồng Trang tròn mắt nhìn Diệu Hương và nói với giọng trêu chọc:

- Thật không hả?

- Anh Tân đến được hay không là chuyện của anh ấy. Có gì liên quan đến ta chứ.

- Thôi ta chỉ chọc mi chút cho vui thôi mà. Đừng giận mình nha nhỏ.

- Ta còn lạ gì cái tính của mi nữa chứ. Chỉ giỏi trêu chọc người khác.

Những giây phút hờn dỗi đã qua, Diệu Hương và Hồng Trang lại ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau trong không khí nhộn nhạo của ngày cưới.

Mọi nghi lễ rước dâu đã xong. Bà con hai họ rất đông vui, mọi người cùng ngồi trên chiếc xuồng máy đuôi tôm đang chầm chậm chạy trên sông nước miệt vườn. Những vườn hoa sầu riêng ven hai bên sông tỏa hương thơm ngan ngát.

Diệu Hương vẫn ngồi lặng yên ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Đã lâu lắm rồi cô mới có dịp chứng kiến lại một đám cưới miền quê nó rất bình dị nhưng cũng khồng kém phần trang trọng và không khí vui vẻ.

Xuồng máy vừa ra tới vàm sông thì bất ngờ suýt dụng vào một chiếc ca nô chở khác du lịch. Ông Hai Đặng đang ngồi ở đầu xuồng đã bị té xuống dòng nước. Mọi người đã nhao nhao hẳn lên. Diệu Hương vừa cảm thấy lo sợ vừa luýnh quýnh vô cùng. Cô thét 1ớn:

- Ông nội ơi! Ai cứu nội tôi với...

Nhanh như cắt, Diệu Hương chưa nói dứt câu thì có một chàng trai lạ bên chiếc ca nô chở khách du lịch đã nhảy xuống dòng nước xoáy Anh chàng đã vớt được ông Hai Đặng vào bờ.

- Ông có sao không vậy?

- Không sao cháu à. Cám ơn cháu nha.

Ngay 1úc đó mọi người trên xuồng máy cũng ùa đến. Diệu Hương nói với giọng nghẹn ngào sợ hãi:

- Nội có sao không nội?

Dòng nước xoáy suýt nữa làm ông mất mạng. Nhưng ông Hai Đặng vẫn nhìn mọi người và cười tỉnh bơ:

- Tôi chỉ bị ướt thôi mà. Không sao Đâu.

Ông Hai Đặng đã thoát nạn. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm và họ bắt đầu để ý đến chàng trai lạ trắng trẻo, phong độ đã cứu ông Hai. Ông Hai Đặng nhìn anh rồi nói với vẻ biết ơn:

- Cũng nhờ có cháu này dũng cảm cứu tôi. Mà cháu tên gì vậy hả?

- Dạ, cháu tên Nhật Khang.

- Cám ơn cháu nhiều lắm nha, Nhật Khang.

- Dạ không có chi Đâu ông ạ.

Ông Hai Đặng quay nhìn mọi người:

- Thôi mọi người cứ lên xuồng để đưa cháu Vân về nhà chồng đi. Quần áo tôi đã ướt hết rồi, để tôi trở về thay đồ rồi sẽ đến sau.

- Nhớ đến ngay nha ông Hai!

- Ờ. Tôi đến ngay mà.

Mọi người đã trở lên xuồng máy. Nãy giờ Diệu Hương vẫn chưa hết sợ hãi.

Cô liếc nhìn Nhật Khang một cái sắc như dao cạo. Diệu Hương gắt giọng như muốn khóc:

- Sao anh cẩu thả như vậy chứ? Nãy giờ nội tôi lỡ có bề gì thì sao?

Nhật Khang phân trần:

- Đâu phải lỗi do tôi, tại vì người lái xuồng máy bên cô ra tới đầu vàm mà vẫn chạy quá nhanh mà.

- Anh suýt đụng vào xuồng máy của người ta mà còn không nhận lỗi nữa hả?

Nhật Khang lắc đầu nguầy nguậy:

- Đâu phải lỗi của tôi. Tôi đang lái trên sông lớn, còn xuồng máy của cô từ sông nhánh ra mà.

- Hứ! Không biết lái ca nô thì thôi, suýt đụng vào xuồng người ta rồi còn nói lý do này nọ.

Thấy không khí đã trở nên căng thẳng, ông Hai Đặng liền giảng hòa:

- Thôi đi Hương à. Chuyện đã lỡ rồi, đừng cãi vã làm gì.

Nhật Khang tiếp lời:

- Tôi cũng không muốn chuyện như vậy xảy ra đâu cô Hương à.

Diệu Hương liếc Nhật Khang một cái thật dài:

- Ai cho anh gọi tên tôi.

- Thôi đi mà con.

Rồi ông Hai Đặng quay qua Nhật Khang:

- Nhà cháu gần đây không vậy Khang?

Anh nói một cách thành thật:

- Dạ, cháu là Việt kiều sống ở Canada. Cháu mới vừa về Sài Gòn lập nghiệp.

- Vậy à?

Nghe Nhật Khang giới thiệu là Việt kiều, Diệu Hương lại nguýt anh một cái dài cả cây số. Cô cảm thấy kỳ lạ thật. Không hiểu sao cô ghét Việt kiều mà luôn bị các anh Việt kiều quấy nhiễu.

Thấy quần áo của ông Hai Đặng đã ướt đẫm, lạnh run. Nhật Khang liền tỏ vẻ quan tâm:

- Quần áo ông đã ướt hết rồi. Bây giờ cháu mời ông và cô Hương lên ca nô để cháu đưa về nhà giúp cho.

Ông Hai Đặng liền tỏ vẻ đồng ý:

- Vậy thì tốt quá. Nhờ cháu giúp đưa tôi về nhà nha.

- Dạ.

Diệu Hương phản đối:

- Không cần làm phiền anh ta đâu nội à. Để con nhờ mấy người quen có ghe đưa mình về cũng được mà.

- Không sao đâu cô Hương à. Để tôi đưa cô và ông về.

Diệu Hương lườm Nhật Khang một cái:

- Ai mà cần anh đưa chứ. Tôi có thể nhờ người khác được mà, không cần phải làm phiền tới anh.

Ông Hai Đặng cau mày nhìn Diệu Hương:

- Con nói gì kỳ lạ vậy. Hãy để cậu Khang đưa mình về cũng được mà.

Diệu Hương cảm thấy bực bội vô cùng nhưng cô không thể phản ứng gì.

Ông nội đã quyết định như vậy thì làm sao mà cô dám cãi lại.

Nhật Khang nói một cách nhỏ nhẹ:

- Cháu mời ông lên ca nô để cháu đưa về ạ.

- Ừ. Tranh thủ nhanh lên ông còn phải trở qua đám cưới nữa.

Nhật Khang quay qua Diệu Hương:

- Mời Diệu Hương lên ca nô để tôi đưa về.

Diệu Hương quát ngang:

- Ai cho anh gọi tên tôi.

- Chứ tôi phải gọi cô như thế nào hả?

- Mặc kệ anh nhưng không được gọi tên tôi.

Ông Hai Đặng nhìn hai người rồi nói giọng thôi thúc:

- Nhanh lên cậu Khang à?

- Dạ.

Diệu Hương cũng miễn cưỡng bước theo ông Hai Đặng. Nhật Khang bắt đầu cho ca nô nổ máy và nheo mắt cười chọc Diệu Hương. Nhìn chàng Việt kiều lạ hoắc vừa là kẻ gây nạn vừa là ân nhân của nội mình, Diệu Hương thấy ghét hắn không thể tả.

Suốt thời gian qua, Nhật Khang vẫn thường tới lui thăm ông Hai Đặng.

Hình như mỗi lần đến đây anh cũng muốn tìm Diệu Hương để trò chuyện. Dù rất dị ứng với anh nhưng Diệu Hương không thể nào lảng tránh được. Cô phải miễn cưỡng ngồi nói chuyện với anh dù cảm thấy khó chịu vô cùng.

Dù là Việt kiều nhưng Nhật Khang ăn mặc không chải chuốt. Có lần anh và ông Hai Đặng nhậu bằng rượu đế. Tính cách giản dị đó cũng làm cho Diệu Hương phải để ý đến anh đôi chút.

Buổi sáng, Diệu Hương đang loay hoay chăm sóc mấy cây sầu riêng giống trong vườn ươm, thì Hồng Trang lại đến tìm cô. Thấy Hồng Trang vừa đến, Diệu Hương liền hỏi:

- Đến tìm ta hả Trang?

- Mấy ngày nay không qua, nhớ mi quá trời luôn.

Diệu Hương nhìn Hồng Trang rồi thắc mắc:

- Sao mấy ngày nay mi không qua chơi vậy?

- Có chị Vân và chồng chị về chơi thì làm sao đi được.

- Chị ấy trở về bển rồi hả?

- Ừ. Chị ấy vừa về thì ta qua đây ngay đó.

Diệu Hương nhìn Hồng Trang rồi nói như yêu cầu:

- Mi phụ ta lặt những lá sâu này đi.

Hồng Trang cũng loay hoay giúp Diệu Hương tỉa những lá sâu, lá úa trên các cây sầu riêng giống. Cả hai lặng yên làm việc một lúc rồi Hồng Trang tò mò hỏi:

- Hương! Mấy ngày nay anh Việt kiều Canada có đến tìm mày không vậy?

Diệu Hương nói đính chính:

- Anh ấy đâu có tìm ta chứ. Anh ấy đến là để thăm ông nội.

Hồng Trang nhíu mày:

- Sao mi khờ quá vậy Hương? Ta thấy anh Khang cũng như anh Tân thôi, nói là đến thăm ông Hai nhưng thật ra là tới thăm mi thì có.

- Không phải như mi nói đâu Trang à.

Hồng Trang gặng hỏi:

- Mà anh ta có tới nữa không hả?

Diệu Hương thành thật nói:

- Anh ta tới đây thường xuyên lắm, mà lần nào cũng tìm đến để nói chuyện với ta.

- Thật vậy hả?

- Thật mà.

- Thấy chưa. Ta nói có sai đâu. Anh ấy đã để ý đến mi rồi chứ gì.

Diệu Hương khẽ lắc đầu:

- Không phải vậy đâu Trang à.

- Không phải mà lại tìm mi hoài. Ta chắc chắn là anh Khang để ý mi đấy.

- Còn ta thì dị ứng với anh ấy vô cùng.

Hồng Trang nói với giọng trêu chọc:

- Có phải là dị ứng không đó.

- Ta nói thật đấy. Mi không tin hả?

Hồng Trang lại tiếp tục trêu chọc Diệu Hương:

- Tin thì tin chứ. Nhưng ta không hiểu tại sao ông trời lại không công bằng chút nào.

Diệu Hương thắc mắc:

- Sao mi 1ại nói vậy?

- Chứ còn gì nữa. Như ta thì chẳng ma nào để ý đến còn có người thì hai ba người đeo đuổi mà lại toàn là Việt kiều nữa chứ.

Diệu Hương nhéo hông Hồng Trang một cái:

- Mi đáng ghét quá. Ta cảm thấy bực bội quá rồi đây nè.

Hồng Trang nhăn nhó và nói với giọng nài nỉ:

- Thôi, mi tha cho ta đi. Ta không dám chọc mi nữa đâu Hương à.

- Mi nói vậy thì ta tha cho mi đó.

Cả hai lại lặng yên không nói gì. Một lúc thật lâu sau, Hồng Trang lại hỏi với vẻ tò mò:

- Mi thấy anh Khang như thế nào vậy Hương?

- Ta chỉ tiếp anh ấy cho qua chuyện vậy thôi. Chứ có để ý làm gì.

Hồng Trang nhíu mày:

- Sao mi lại hời hợt quá vậy?

- Ta nói với mi rồi, ta rất dị ứng với hắn ngay từ lúc gặp hắn ở ngoài vàm sông. Vậy thì để ý đến anh ta làm gì chứ.

Dừng lại một chút rồi Diệu Hương tròn mắt nhìn Hồng Trang:

- Sao mi lại quan tâm đến anh ta dữ vậy?

Hồng Trang nheo mắt một cái:

- Ta hỏi thăm về anh Khang, nhưng chẳng có gì đâu. Thấy anh ta có dấu hiệu muốn đeo đuổi mi nên ta muốn tìm hiểu xem anh ấy có hợp với mi không mà.

- Sao mi tự nhiên lại tốt đột xuất vậy hả?

- Ta lúc nào mà chẳng tốt bụng chứ. Mi mới biết đó à.

Hồng Trang vừa nói xong thì cả hai đều cười xòa. Diệu Hương vẫn lặng yên thì Hồng Trang lại nói thêm:

- Ta hỏi thiệt nha. Mi có thấy điểm gì khác nhau giữa hai anh chàng Việt kiều đó không vậy?

Diệu Hương nhíu mày cố suy nghĩ một lúc rồi cô khẽ lắc đầu:

- Ta cũng không để ý nữa Trang à?

- Mi không để ý thật hả?

Diệu Hương nói nhanh như sực nhớ:

- Hình như là có khác. Anh Khang ăn mặc không chải chuốt. Có lẽ cách sống của anh ấy giản dị.

Hồng Trang liền vỗ vai nhỏ bạn một cái:

- Ta định nói với mi chuyện đó đấy.

- Nhưng đó là chuyện của anh ta, cần gì mà mình phải quan tâm chứ?

- Chẳng phải mi đã từng dị ứng với Thành Tân vì cách trang sức nổi bật của anh ta à. Bây giờ gặp anh Khang quá bình dân đó mi còn chọn lựa nữa không.

Diệu Hương lườm Hồng Trang:

- Nói qua nói lại gì thì mi cũng muốn bàn đến chuyện này à?

Hồng Trang mỉm cười nhìn Diệu Hương:

- Ta chỉ sợ mai mất bị anh Khang hớp hồn rồi tội nghiệp cho anh Tân phải đau khổ thôi.

- Mi thật 1à đáng ghét, ta không để ý ai cũng chắng làm khổ ai cả.

Khi Diệu Hương vừa nói dứt câu, cả cô và Hồng Trang chợt giật mình khi có ánh đèn của máy chụp ảnh nhá lên. Thì ra Nhật Khang đang lén lút chụp ảnh của hai người. Vẻ mặt Diệu Hương nhăn nhó nhìn anh ta:

- Anh có biết anh đang làm gì không vậy?

- Thấy Diệu Hương và Hồng Trang đang đứng gần bên nhau nên anh muốn chụp một tấm làm kỷ niệm.

Diệu Hương gắt giọng:

- Bộ muốn chụp ảnh người ta là chụp hả? Anh phải hỏi xem người ta có đồng ý không chứ.

Hồng Trang tiếp lời:

- Anh muốn chụp ảnh Diệu Hương thì để em nói với nó. Đừng chụp cả ảnh em vào anh Khang à.

Nhật Khang cười giả lả:

- Tôi muốn chụp hai người chung một tấm mà.

Vốn đã rất dị ứng với Nhật Khang, giờ hắn lại tự ý chụp hình lén, điều đó làm Diệu Hương giận hắn không thể tả. Cô liếc Nhật Khang một cái dài cả cây số:

- Tôi chưa thấy ai mà mất lịch sự như anh cả.

Nhật Khang phân trần:

- Tôi chỉ chụp một tấm ảnh thôi, có đáng gì đâu mà cô nặng lời với tôi vậy Diệu Hương?

Diệu Hương quát ngang:

- Anh không được quyền làm vậy. Chụp ảnh lén người khác là hành động thiếu lịch sự đó anh biết không.

Càng lúc Diệu Hương càng trở nên nóng giận. Thấy vậy Hồng Trang liền xoa dịu:

- Thôi. Anh ấy chụp một tấm ảnh thôi mà. Có đáng gì đâu mà nóng giận vậy Hương. Nhật Khang nói một cách chậm rãi:

- Tôi mới vừa bước ra vườn thấy hai người đang đứng gần nhau. Tôi định chụp một tấm để khi về rửa xong sẽ gửi xuống làm quà bất ngờ cho hai cô.

Không ngờ Diệu Hương lại nổi cáu lên như vậy.

Diệu Hương nhìn Nhật Khang bằng ánh mắt giận dữ:

- Anh im ngay đi! Tôi không cần anh phải biện minh cho hành động của mình.

- Tôi nghĩ chuyện này không đáng gì cả. Cô đừng lớn tiếng như vậy Diệu Hương à.

- Tôi đã tôn trọng anh vì là khách quen của nội tôi đấy. Chứ người khác thì nãy giờ tôi đã đuổi về rồi.

Hồng Trang siết chặt tay Diệu Hương:

- Thôi đi mà. Mi đừng nói chuyện với anh Khang như vậy mà Hương.

Nhật Khang nói với giọng nài nỉ:

- Thôi, cô cho tôi xin lỗi nha Diệu Hương.

Cô trừng mắt nhìn Nhật Khang:

- Anh nghĩ xin lỗi như vậy là huề mọi chuyện hả?

- Thôi, anh Khang đã xin lỗi mi rồi, còn đòi hỏi gì nữa chứ.

Nhật Khang cảm thấy phản ứng của Diệu Hương quá đáng vô cùng. Hình như anh cũng không thể dằn cơn nóng giận của mình được nữa. Nhật Khang đùa đùa giọng:

- Vậy theo cô bây giờ tôi phải làm gì hả?

Nhật Khang vung tay:

- Tôi đã xin lỗi rồi. Sao cô bảo thủ quá vậy?

Diệu Hương quát lớn:

- Tôi không nói chuyện với anh nữa. Đồ đáng ghét.

- Ai mà cần cô thương.

- Anh phải nói là ai mà thèm thương một người mất lịch sự như anh.

Hồng Trang nói với giọng nài nỉ:

- Thôi cho tôi xin đi mà hai người. Sao ai cũng có máu nóng hết vậy?

Hình như lời can ngăn của Hồng Trang không có tác dụng gì.

Nhật Khang vẫn cao giọng:

- Nếu tôi không lịch sự thì tôi đã không xin lỗi cô đâu. Con gái gì mà hung dữ dễ sợ.

Cách nói của Nhật Khang làm Diệu Hương tức run bần bật. Cô quát lớn:

- Tôi dữ hay hiền mặc kệ tôi.

Vẻ mặt Hồng Trang nhăn nhó tỏ vẻ bất lực:

- Trời ơi! Hai người làm gì mà căng thẳng dữ vậy.

Ngay lúc đó ông Hai Đặng liền bước đến:

- Có chuyện gì mà mấy đứa lớn tiếng vậy hả?

- Nhật Khang và Hồng Trang chưa kịp giải thích thì Diệu Hương vội vã nói:

- Anh ta chụp hình lén con đấy nội.

Ông Hai Đặng cảm thấy mơ hồ trước câu nói của Diệu Hương, ông quay qua nhìn qua Nhật Khang.

Nhật Khang chậm rãi nói:

- Lúc nãy con thấy Diệu Hương và Hồng Trang đang nói chuyện ở đây và con đã chụp hình hai người.

Hồng Trang tiếp lời Nhật Khang:

- Diệu Hương và anh Khang lớn tiếng với nhau, con có ngăn nhưng chẳng có tác dụng gì.

Ông Hai Đặng nhìn vẻ mặt vẫn còn tức giận của Diệu Hương rồi cười xòa:

- Nhật Khang chỉ chụp hình con với Hồng Trang thôi mà, làm gì con tức giận dữ vậy?

Diệu Hương phụng phịu:

- Nhưng con không đồng ý anh ta chụp hình lén con như vậy.

Nhật Khang xen vào:

- Nhưng tôi đã xin lỗi Diệu Hương rồi mà.

Diệu Hương quát ngang:

- Tôi không nói chuyện với anh.

Ông Hai Đặng nhíu mày nhìn Diệu Hương:

- Sao hôm nay con nói chuyện kỳ lạ vậy?

- Thôi đi mà Hương, mi làm gì mà nóng nảy quá vậy?

Diệu Hương trách móc:

- Anh ta làm vậy mà nợi cũng bênh vực anh ta nữa à.

- Nội nghĩ chuyện không đáng gì con à.

Nhật Khang nhìn Diệu Hương rồi nói với giọng nài nỉ:

- Cô cho tôi xin lỗi đi mà Diệu Hương.

Diệu Hương không nói gì. Vẻ mặt cô vẫn hầm hầm vì còn tức giận Nhật Khang. Hồng Trang nhìn Diệu Hương rồi nhỏ nhẹ nói:

- Anh Khang dã xin lỗi rồi, mi đừng bướng bỉnh như vậy Hương à.

Diệu Hương vẫn không để ý gì đến lời nói của Hồng Trang. Cô liếc Nhật Khang một cái sắc như dao cạo:

- Ai mà cần anh xin lỗi chứ.

Nói dứt câu, Diệu Hương đã ngoe nguẩy bỏ đi. Phải công nhận hôm nay cô quá bướng bỉnh. Mọi người chỉ biết yên lặng nhìn theo cô mà thở dài thất vọng.

Buổi trưa, trời đã đổ mưa rất to. Nhật Khang không thể ra về và đành nán lại ở nhà ông Hai Đặng. Và cơn mưa ấy mãi kéo dài chưa dứt hạt.

Cả ông Hai Đặng và Nhật Khang ngồi lặng yên thật lâu. Rồi ông bất ngờ gọi lớn:

- Diệu Hương à!

Từ nhà sau, Diệu Hương vội bước ra:

- Nội gọi con có chuyện gì không vậy?

Ông Hai Đặng nói như yêu cầu:

- Con chuẩn bị cơm mời Nhật Khang đi. Trưa rồi chắc cậu ấy đói bụng lắm.

Nhật Khang lắc đầu nguầy nguậy:

- Con không đói đâu ông Hai à.

Rồi anh quay qua Diệu Hương:

- Không cần chuẩn bị đâu, Diệu Hương.

Diệu Hương vẫn không để ý gì đến câu nói của Nhật Khang. Cô lặng yên một lúc để suy nghĩ điều gì đó rồi qụay qua ông Hai Đặng:

- Nội có đói bụng chưa? Để con chuẩn bị cơm cho nội ăn luôn nha.

- Nội chưa thấy đói. Con dọn cơm cho Nhật Khang ăn đi.

- Thôi đừng dọn, Diệu Hương.

Mặc cho Nhật Khang tìm cách từ chối, Diệu Hương vội đi ngay về phía nhà bếp. Một lúc thật lâu sau, cô bưng một mâm cơm được chuẩn bị thật tử tế, có cá canh chua và tép rang nước cốt dừa trông thật hấp dẫn.

Nhật Khang cũng không hiểu ra tại sao mà Diệu Hương lại tỏ ra tử tế như vậy. Mới lúc sáng cô còn giận anh ghê gớm kia mà. Diệu Hương đặt mâm cơm lên bàn rồi dịu giọng:

- Mời anh Khang ăn cơm.

Không cần nghĩ ngợi gì cả, Nhật Khang liền tỏ vẻ lịch sự:

- Được rồi. Anh cám ơn Diệu Hương.

Ông Hai Đặng nói như yêu cầu:

- Cháu ăn tự nhiên đi Khang à.

Hình như Nhật Khang không thể nào từ chối trước những lời mời của ông Hai Đặng rồi nói một cách nhỏ nhẹ:

- Con mời ông Hai cùng ăn với con cho vui.

- Thôi, cháu cứ ăn tự nhiên đi, ông chưa thấy đói.

Rồi Nhật Khang ngồi vào bàn ăn một cách tự nhiên. Và anh đã hiểu ra vì sao Diệu Hương đã tử tế như vậy. Canh chua mà Diệu Hương dọn lên vừa cay lại vừa chua không chịu nổi. Còn tép rang thì quá nhiều nước cốt dừa nên thật là ngán. Thì ra Diệu Hương đang trả thù Nhật Khang chuyện lúc sáng. Không còn cách nào khác, Nhật Khang vẫn cố ăn ngon lành đến nỗi nước mắt nước mũi ứa ra trông thật tội nghiệp.

Đợi Nhật Khang ăn cơm vừa xong, Diệu Hương mang lên cho anh một trái sầu riêng đã khui sẵn. Cô nói với giọng thật nhỏ nhẹ:

- Mời anh Khang dùng tráng miệng!

Nhật Khang cũng không biết cô ta đang định làm gì nữa đây. Nhưng Nhật Khang vẫn tỏ vẻ lịch sự:

- Được rồi, để anh tự nhiên mà. Cám ơn Diệu Hương nha.

Ông Hai Đặng lên tiếng:

- Cháu ăn sầu riêng đi Nhật Khang à. Đây là giống sầu riêng mới đấy. Cháu ăn thử xem có ngon không.

- Dạ.

Nhật Khang cũng nhận ra rằng đó là trái sầu riêng sượng. Thì ra Diệu Hương vẫn tiếp tục ra đòn với anh. Ông Hai Đặng nhìn anh rồi gặng hỏi:

- Có ngon không vậy Khang?

Nhật Khang không nói gì mà anh lại gật đầu lia lịa. Diệu Hương đứng sau cửa màn, cô cố nhịn cười mà lòng dạ hả hê.

Thời gian sau, Nhật Khang vẫn cứ đến chơi thường xuyên. Hoàn toàn khác với Thành Tân, những món quà của anh mang đến tặng ông Hai Đặng là những túi phân vi lượng, tài liệu về cách chăm sóc cây trồng do anh dịch từ trên mạng Internet, anh còn tặng những tấm bạt lớn để che mát cho vườn ươm. Từ đó, giữa Nhật Khang và ông Hai Đặng trở nên rất hợp ý.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx