Buổi sáng, ông Hai Đặng cùng Nhật Khang bồi mấy liếp vườn mới ươm cây thì Thành Tân đến. Thấy anh, ông liền hỏi:
- Cháu mới đến đấy hả Thành Tân?
- Dạ, cháu mởi đến ông Hai ạ.
Dù cả Thành Tân và Nhật Khang đều rất thường xuyên đến đây nhưng đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau. Hai người nhìn nhau một lúc rồi đều phớt lờ.
Ông Hai Đặng lại lên tiếng:
- Cháu đến đây chơi hay có chuyện gì không vậy Tân?
- Cháu đến định chia tay ông Hai và Diệu Hương. Cháu sẽ trở về Úc vào chuyến bay sáng ngày mai.
- Vậy à!
Dừng lại một lúc rồi ông hỏi thêm:
- Còn nội cháu cùng đi vào ngày mai hả?
- Dạ không, nội cháu vẫn ở lại Việt Nam.
Qua cách nói chuyện của Thành Tân, hình như Nhật Khang cũng nhận ra anh là Việt kiều. Và anh cũng biết chắc rằng giữa anh ta và gia đình ông Hai Đặng đã có mối quan hệ thân thiết.
Còn Thành Tân thì cảm thấy khó chịu vô cùng vì sự xuất hiện của Nhật Khang. Anh không hiểu giữa Nhật Khang và Diệu Hương có mối quan hệ gì không mà sao anh ta lại tỏ ra thân thiện và gần gũi với ông Hai như vậy? Nhìn Nhật Khang bồi vườn một cách tận tình mà Thành Tân đã ngấm ngầm không thích anh ta.
Thành tâm nhìn ông Hai Đặng rồi hỏi với vẻ sốt ruột:
- Diệu Hương đâu mà cháu không thấy vậy ông Hai?
- Nó trong nhà đấy cháu à.
Không một chút rụt rè gì, Thành Tân nói một cách mạnh dạn:
- Vậy để cháu vào nhà nói chuyện với Diệu Hương môt chút.
Ông Hai Đặng gật gù:
- Nó đang ở trong nhà đấy. Cháu vào trong đó nói chuyện vớí nó đi.
- Dạ.
Đợi khi Thành Tân đã bước đi, ông Hai Đặng quay qua Nhật Khang:
- Nó cũng là Việt kiều đấy Khang à. Nhưng nó sống ở Úc.
- Dạ, lúc nãy nghe anh ta nói chuyện con đã biết rồi.
Nhật Khang tò mò hỏi:
- Anh ta là gì của Diệu Hương vậy ông Hai?
Ông Hai Đặng nói như kể lại:
- Nó và con Hương là bạn học của nhau và chơi thân với nhau từ nhỏ. Khi lớn lên, Thành Tân cùng gia đình sang sống bên Úc. Mỗi lần về nước nó tìm đến chơi với Diệu Hương lắm.
Nhật Khang vẫn lặng yên không nói gì. Một lúc sau, ông Hai Đặng nói thêm.
- Thằng Thành Tân nó thương và lo lắng cho Diệu Hương nhiều lắm. Gia đình nó đã nhiều lần ngỏ ý muốn cưới Diệu Hương về làm dâu nhà họ.
Nhật Khang đang lom khom bồi đất, nghe ông Hai Đặng nói vừa dứt câu thì anh đứng bật dậy. Tự nhiên anh cảm thấy bồn chồn kỳ lạ vì câu nói đó. Nhật Khang hỏi với vẻ hấp tấp:
- Diệu Hương có đồng ý không vậy ông Hai?
Ông Hai Đặng lắc đầu rồi thở dài:
- Hình như nó không thương Thành Tân. Nó nói chỉ coi Thành Tân là một người bạn thân dù thằng nhỏ thương nó rất nhiều.
- Chắc có lẽ Diệu Hương không thích tính tình của Thành Tân đấy, ông Hai à.
Ông Hai Đặng khoát tay:
- Nó chê bai thằng Tân đủ điều, nên đâu có đồng ý lấy Thành Tân.
Nhật Khang chậm rãi nói:
- Con thấy tính Diệu Hương rất thận trọng. Cô ấy đã nhận ra điều gì không hợp với Thành Tân nên mới không đồng ý. Con nghĩ Diệu Hương muốn tìm một người thật sự hoàn hảo với mình.
- Khi hai đứa nó còn nhỏ, ông và nội của Thành Tân có hứa sẽ tác hợp cho tụi nó khi lớn lên. Nhưng bây giờ Diệu Hương không đồng ý và ông cũng không ép nó. Ông cũng muốn nó tự tìm một người mà nó thật sự ưng ý.
Nhật Khang gật gù tỏ vẻ đồng tình:
- Dạ. Chuyện hôn nhân thì không thể cưỡng ép được, ông Hai à.
- Thì ông đâu có dám ép nó. Vả lại, tính nó cháu biết mà, làm gì có chuyện ép được nó. Chỉ mỗi chuyện cháu chụp hình nó với Hồng Trang mà nó đã quậy tung lên rồi.
Nhắc đến chuyện đó mà Nhật Khang phát túc cười. Chỉ vì chụp lén tấm hình ấy mà anh phải khổ sở ăn những món ăn có khẩu vị kỳ lạ mà Diệu Hương đã dành cho anh.
Rồi Nhật Khang lại tiếp tục với công việc của mình. Anh cũng không nhớ đến làm gì những ác cảm mà Diệu Hương đã dành cho anh.
Trái ngược với tính trầm lặng của Nhật Khang, Thành Tân tỏ ra luôn mạnh dạn, xốc nổi. Anh bạo dạn vào nhà tìm Diệu Hương. Rồi anh bắt đầu thắc mắc về sự xuất hiện của tên thanh niên lạ trong nhà Diệu Hương:
- Anh ta là ai vậy Diệu Hương?
Không có gì phải giấu giếm, Diệu Hương nói thành thật:
- Đó là ân nhân của nội em đấy.
Thành Tân tròn mắt nhìn Diệu Hương.
- Ân nhân gì? Em nói anh không hiểu.
Diệu Hương bắt đầu kể lại mọi việc đã xảy ra. Thành Tân liền tỏ ra bất đồng:
- Em phải nói hắn là kẻ thù của ông Hai chứ không phải là ân nhân.
Diệu Hương nói một cách thật lòng:
- Em nghĩ tai nạn hôm đó không phải do lỗi của anh Khang. Nếu hôm đó có anh thì anh sẽ chứng kiến anh ấy rất dũng cảm phóng xuống dòng nước xoáy để cứu nội em.
Thành Tân hấp tấp nói:
- Hắn muốn lấy lòng em chứ gì?
Diệu Hương thấy ngạc nhiên vô cùng vì câu nói đó.
Cô tròn mắt nhìn Thành Tân:
- Anh nói gì mà kỳ lạ vậy?
Biết mình đã nói hớ, Thành Tân lại hấp tấp nói:
- Chứ anh ta đã gây tai nạn mà. Anh ta không cứu ông Hai thì ai cứu chứ.
Diệu Hương nói một cách chậm rãi:
- Em thì không nghĩ như vậy. Tai nạn là điều nằm ngoài ý muốn. Nhưng em phải ghi nhận sự tốt bụng của anh ấy.
Diệu Hương cứ một mực bảo vệ Nhật Khang làm cho Thành Tân tức giận không thể tả. Nhưng anh không thể phản ứng gì khác được. Và đối với Diệu Hương, anh vẫn là một người bạn thôi mà.
Thành Tân cố dằn cơn tức giận của mình và nói với vẻ bình tĩnh:
- Thôi, hãy bỏ chuyện đó đi.
Cả hai lặng yên không nói gì. Một lúc thật lâu sau, Diệu Hương nhìn Thành Tân rồi hỏi một cách nhỏ nhẹ:
- Anh sang chơi hay có chuyện gì không vậy?
Thành Tân nói với giọng buồn bã:
- Anh định qua đây chia tay Diệu Hương và ông Hai.
Diệu Hương tròn mắt và ngạc nhiên:
- Bộ anh chuẩn bị trở về bển hả?
- Ừ, - Chừng nào vậy anh Tân?
- Anh sẽ về bển bằng chuyến bay ngày mai.
Diệu Hương hỏi một cách tò mò:
- Anh về Úc có chuyện gì không mà gấp quá vậy?
- Ba mẹ anh điện thoại qua bảo anh phải thu xếp về bển. Anh cũng không biết có chuyện gì không nữa?
- Chắc lâu lắm anh mới về Việt Nam hả?
Thành Tân nhìn Diệu Hương rồi nói một cách thật lòng:
- Lâu lâu, anh sẽ về thăm Diệu Hương và ông Hai.
Diệu Hương khẽ lắc đầu:
- Như vậy thì tốn kém lắm anh Tân à. Nếu rảnh anh viết thư hay điện thoại nói chuyện thì cũng vui rồi.
Trầm ngâm một lúc rồi Thành Tân bộc bạch:
- Chưa bao giờ anh rời Việt Nam mà cảm thấy buồn như lúc này. Tự nhiên anh cảm thấy không muốn đi chút nào cả.
- Sao anh lại nói vậy anh Tân?
Thành Tân nhìn Diệu Hương rồi nói một cách nghiêm túc:
- Còn ở lại đây thì anh còn có dịp tới lui gặp mặt em. Bây giờ mà về nên đó rồi chắc anh sẽ nhớ em nhiều lắm.
Diệu Hương khó chịu vô cùng trước lời bộc bạch của Thành Tân. Đã nhiều lần cô trả lời thẳng thừng với anh mà anh vẫn kiên nhẫn đến vậy.
Diệu Hương cố cười giả lả:
- Thì em đã nói rồi, anh cứ viết thư hay điện thoại về nói chuyện với em cũng được mà.
- Nhưng anh chỉ cần gặp em. Nếu không, khi rời Việt Nam, anh sẽ không chịu nổi.
Diệu Hương nói với giọng nài nỉ:
- Anh đừng nói nữa anh Tân à. Anh đừng làm em phải khó xử.
- Em đừng buộc anh phải lặng thinh mãi được Anh nhất định hôm nay anh phải nói ra để em hiểu về anh. Anh biết nếu cứ lặng thinh anh sẽ không còn cơ hội nữa.
Diệu Hương vẫn lặng im chưa kịp phản ứng gì thì Thành Tân lại tiếp tục thổ lộ tình cảm của mình:
- Hôm nay anh nhất định nói với em một điều. Điều mà em đã hiểu ra từ lâu.
Nhưng bây giờ anh muốn chính anh sẽ khẳng định điều đó với em.
Bất ngờ, Thành Tân nắm chặt lấy hai tay Diệu Hương rồi anh siết chặt. Anh nhìn cô bằng ánh mắt cảm xúc:
- Anh thương em... Anh yêu em nhiều lắm Diệu Hương à.
Tự nhiên, Diệu Hương cảm thấy sợ hãi vô cùng. Cô tìm cách rụt tay ra nhưng càng rụt tay cô lại càng bị siết lại. Đôi viền mi cong của Diệu Hương đã ngân ngấn nước. Cô nói với giọng nghèn nghẹn:
- Anh đừng làm vậy, anh Tân à. Anh buông tay em ra đi, em đau lắm.
Thành Tân nhẹ buông tay Diệu Hương ra nhưng mắt anh vẫn đắm đuối nhìn những đường nét xinh đẹp trên gương mặt cô. Diệu Hương liền cúi xuống để lảng tránh cái nhìn của anh, cô cất giọng nhỏ nhẹ:
- Sao anh Tân lại làm kỳ vậy?
- Mong em hiểu cho anh, anh quá yêu em mà Diệu Hương.
Diệu Hương nhìn Thành Tân rồi nói một cách bình tĩnh:
- Em hiểu anh. Em biết anh rất quan tâm đến em, thậm chí là rất thương em.
Nhưng đã nhiều lần em nói với anh rồi mà, mình chỉ dừng lại ở giới hạn tình bạn thôi anh Tân à.
Vẻ mặt Thành Tân nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu:
- Em dã hiểu anh sao em cứ từ chối tình cảm của anh hoài vậy? Em cho là anh không xứng đáng để em thương phải không?
Diệu Hương lắc đầu nguầy nguậy:
- Anh đừng suy đoán lung tung như vậy.
- Hay là em đã bị anh ta hớp hồn rồi.
Cách nói của Thành Tân làm Diệu Hương khó chịu vô cùng. Nhưng cố dằn lại và nói một cách bình tĩnh:
- Anh ta đến đây chỉ là khách của nội em. Chưa bao giờ em xem trọng mối quan hệ với anh ta như tình bạn của tụi mình đâu.
- Vậy sao em lại từ chối tình cảm của anh?
Diệu Hương tròn mắt nhìn Thành Tân:
- Sao anh lại hỏi em một câu hỏi kỳ lạ vậy?
- Anh đã kiên nhẫn nhiều lắm rồi Diệu Hương à. Bây giờ anh sắp xa em, anh không thể chờ đợi hơn nữa.
Diệu Hương nói với giọng lạnh tanh:
- Em đâu có hứa hẹn gì mà anh phải chờ đợi em. Anh không cần phải làm khổ em như vậy.
Cách nói của Diệu Hương làm Thành Tân cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Anh nhìn Diệu Hương một lúc rồi dịu giọng hẳn lại:
- Nhưng anh muốn biết vì sao em lại từ chối tình cảm của anh như vậy.
Diệu Hương trầm ngâm một lúc thật lâu rồi cô nói cách dứt khoát:
- Câu hỏi của anh làm cho em rất khó trả lời, nhưng bây giờ thì em cũng không giấu giếm anh nữa làm gì. Thật ra, giữa em và anh có những điểm không hợp nhau thì làm sao chúng ta nảy sinh một tình cảm bền vững được.
- Nếu anh chấp nhận tình cảm của anh thì mọi thứ có thể thay đổi được mà.
- Hãy thông cảm cho em đi anh Tân à. Tình yêu chứ không phải trò đùa. Em không dám mạo hiểm như vậy.
Thành Tân nhìn Diệu Hương rồi nói một cách mạnh dạn:
- Anh cám ơn em vì đã nói thẳng với anh. Nhưng anh không bỏ cuộc đâu.
Anh vẫn hy vọng sẽ chinh phục được tình cảm của em.
- Em không cấm anh chuyện gì cả. Anh cứ tự quyết định theo suy nghĩ của mình.
Cả hai đều ngồi lặng yên mà chẳng ai nói thêm gì. Một 1úc thật lâu sau, Diệu Hương quay qua nhìn Thành Tân:
- Anh có định nói thêm gì nữa không?
Thành Tân lại lặng yên một lúc rồi anh đứng bật dậy:
- Thôi, anh về thu xếp đồ. Em và ông Hai ở lại khỏe nha.
- Dạ, chúc anh vui vẻ, khỏe mạnh.
- Cám ơn em.
Dù Thành Tân rất cưng chiều và tốt bụng với Diệu Hương nhưng anh lại rất hời hợt, không sâu sắc. Điều đó làm Diệu Hương ít ấn tượng về anh.
Diệu Hương vẫn lặng lẽ nhìn theo Thành Tân. Cô biết lần chia tay này còn rất lâu nữa cô mới gặp lại người bạn luôn ở bên cô từ nhỏ. Nghĩ đến điều đó, tự nhiên cảm thấy trong lòng nao nao kỳ lạ.
Buổi chiều, Nhật Khang phải dầm suốt dưới trời mưa để bồi cho xong mấy liếp vườn. Và tai nạn đã ập xuống với anh. Nhật Khang bị cảm khá nặng. Dù vẫn còn giận anh như ''kẻ thù'' nhưng Diệu Hương vẫn cảm thấy lo lắng vô cùng.
Ông Hai Đặng nắm chặt lấy tay Nhật Khang và hỏi với vẻ sốt ruột:
- Cháu thấy trong mình như thế nào rồi Khang?
Nhật Khang lặng yên không nói gì, tay chân thì run rẩy. Bệnh trạng của anh làm mọi người lo lắng vô cùng.
Diệu Hương hỏi với vẻ lo lắng:
- Anh ta phải uống thuốc gì bây giờ hả nội? Để con đi mua cho ảnh.
- Bây giờ thì lại trạm xá thì xa lắm con à.
- Chứ chẳng lẽ ngồi nhìn anh Khang bệnh như thế này sao?
- Nó bị cảm khá nặng. Con hãy nấu cho nó một nồi xông đi.
- Không uống thuốc mà làm sao hết được.
- Nếu bị cảm thì xông sẽ hết ngay mà con.
Diệu Hương đã cảm động thật sự vì bệnh tình của Nhật Khang. Dù sao thì ''kẻ thù'' bệnh vì giúp nội cô làm vườn dưới trời mưa. Rồi Diệu Hương cũng nấu tặng ''kẻ thù'' một nồi thuốc xông thật tử tế.
Nhật Khang đã khỏe rất nhiều nên làm mọi người đỡ lo lắng hơn. Anh đang ngồi nghỉ trên giường thì Diệu Hương mang lên cho anh bát cháo.
- Anh ăn cháo đi cho mau khỏe.
Cám ơn Diệu Hương nha. Tôi làm phiền Diệu Hương với ông Hai quá.
- Anh đừng bận tâm làm gì. Hôm nay ngoại lệ vì anh bệnh, nếu không thì anh đừng có mơ.
Dù biết Diệu Hương vẫn còn dị ứng với anh, nhưng Nhật Khang vẫn trêu chọc:
- Anh ước gì lúc nào cũng được Diệu Hương lo lắng cho anh như thế này.
Diệu Hương tròn mắt nhìn Nhật Khang:
- Có chuyện đó nữa à. Đừng có mơ!
- Đó là điều ước duy nhất của anh mà. Chẳng lẽ Diệu Hương cấm anh ước mơ sao.
Diệu Hương xua tay:
- Thôi, tôi không nói chuyện với anh nữa. Anh ăn cháo đi cho mau khỏe.
- Thấy chưa, anh biết Diệu Hương cũng lo lắng cho anh lắm mà.
- Có chuyện đó nữa à.
- Nếu không lo lắng cho anh thì Diệu Hương đâu có vất vả như thế này.
- Thôi, anh ăn đi. Tôi biết tôi không nói lại anh đâu.
Nhật Khang chăm chú nhìn vào bát cháo một lúc rồi nói tiếp:
- Cha! Cháo hột gà. Diệu Hương nấu ngon quá hả.
Nhật Khang cứ trêu chọc hoài làm Diệu Hương bực bội vô cùng. Vẻ mặt cô phụng phịu:
- Thôi, anh ăn đi. Người gì đâu mà nhiều chuyện dữ vậy.
Bưng bát cháo trên tay, Nhật Khang cứ len lén nhìn Diệu Hương hoài làm hai má cô đã đỏ bừng. Cách nhìn của anh làm Diệu Hương ngượng không thể tả.
Một tuần đã trôi qua, Nhật Khang đã trở về Sài Gòn. Anh muốn tìm một số đối tác để bàn về việc thành lập công ty tại Việt Nam. Cả một tuần qua công việc quá vất vả nên Nhật Khang cũng không có dịp trở về miền Tây để thăm ông Hai Đặng và Diệu Hương nữa.
Buổi tối, Nhật Khang ngồi một mình tại quán cà phê ven đường. Sài Gòn về đêm sao lại ồn ào, tấp nập. Tự nhiên Nhật Khang nhớ đến cái không khí êm ả của miền Tây vô cùng. Bất chợt chuông điện thoại của Nhật Khang reo lên. Thì ra đó là cuộc gọi của bà Diễm Hoa, mẹ của anh từ Canada điện sang:
- Alô.
- Alô. Nhật Khang hả con?
- Dạ. Mẹ khỏe không mẹ?
Bà Diễm Hoa đã phớt lờ câu hỏi của anh. Bà không muốn Nhật Khang quá lo lắng về bệnh trạng của bà. Rồi bà lảng sang chuyện khác.
- Công việc chuẩn bị của con như thế nào rồi Khang?
Nhật Khang nói với vẻ phấn khởi:
- Dạ, cũng thuận lợi lắm mẹ ạ. Con đã trao đổi với rất nhiều đối tác, việc chúng ta thành lập công ty chỉ còn phụ thuộc vào thời gian.
- Con nói vậy, mẹ mừng lắm.
Nhật Khang thắc mắc:
- Mẹ điện thoại cho con có chuyện gì không vậy?
- Công việc của con tương đối ổn chưa?
- Dạ, cũng ổn lắm rồi.
- Vậy con cứ trở về Canada đi, mẹ có chuyện muốn bàn với con.
Tự nhiên Nhật Khang thấy lo lắng về lời yêu cầu của bà vô cùng. Anh hỏi với vẻ sốt ruột:
- Có chuyện gì không vậy mẹ?
Bà Diễm Hoa vẫn ấp úng chưa nói gì thì Nhật Khang lại hỏi vởi vẻ hấp tấp:
- Mẹ lại bệnh nữa phải không?
Trong lúc Nhật Khang còn đang ở Việt Nam, bà Diễm Hoa cũng không muốn nói ra sự thật. Bà đành nói dối Nhật Khang:
- Không. Mẹ vẫn khỏe con à.
Nhật Khang lại thắc mắc:
- Vậy sao mẹ lại bảo con phải về bển gấp?
- Thì con cứ tranh thủ về đi, mẹ có chuyện muốn bàn với con mà.
Lặng yên suy nghĩ một lúc rồi Nhật Khang nói như khẳng định:
- Được rồi, con sẽ trở về bển ngay.
- Thôi, mẹ cúp máy nha.
- Dạ.
Thời gian quá gấp gáp. Nhật Khang đã lên máy bay vào sáng hôm sau. Anh quên cả việc từ giã những người thân và quen biết tại Việt Nam.
Trở về Canađa, Nhật Khang mới biết mẹ anh đang nhập viện vì căn bệnh viêm phổi lại tái phát. Thì ra bà không muốn Nhật Khang lo lắng nên đành giấu giếm anh.
- Mẹ nhập viện lúc nào mà không gọi điện cho con trở về?
- Mẹ không muốn con lo cho mẹ mà dở dang công việc. Mẹ nhập viện cả tuần nay rồi.
- Trời ơi! Chuyện như vậy mà mẹ cũng giấu con được nữa sao?
Bà Diễm Hoa nắm lấy tay Nhật Khang:
- Con đừng trách mẹ mà. Mẹ biết con thương mẹ lắm nên mẹ không dám điện thoại cho con. Mẹ không muốn con quá lo lắng cho mẹ.
Nhật Khang nhìn bà rồi hỏi vởi vẻ quan tâm:
- Bây giờ mẹ đã khỏe nhiều chưa?
- Mẹ cũng khỏe nhiều lắm rồi con à. Cũng gần xuất viện được rồi đấy.
Dừng lại một lúc, rồi bà Diễm Hoa nói thêm:
- Mấy ngày nay tội nghiệp Tuyết Tuyết lắm. Nó ở đây suốt để nuôi mẹ.
Nhật Khang hỏi với vẻ hấp tấp:
- Cô ấy đâu rồi mẹ?
- Nó vừa về nhà thì con đến đấy.
Bà Diễm Hoa nhìn Nhật Khang rời thắc mắc:
- Từ lúc con sang Việt Nam đến nay, sao không liên lạc gì với nó hết vậy.
- Công việc tất bật lắm mẹ à. Vả lại con cũng đã có dự định trở về đây thăm mẹ và Tuyết Tuyết.
- Tội nghiệp nó lắm. Nghe tin con trở về nó liền mừng quýnh lên.
Nhật Khang hỏi với vẻ sốt ruột:
- Chừng nào Tuyết Tuyết trở vào đây vậy mẹ?
- Nó về thăm nhà một chút rồi trở vào đây ngay mà.
Bà Diễm Hoa vừa nói dứt câu thì Tuyết Tuyết xuất hiện. Thấy Nhật Khang, cô mừng quýnh lên:
- Anh Khang! Anh về hồi nào vậy hả?
- Anh vừa về đến đấy Tuyết Tuyết à.
Bà Diễm Hoa nhìn hai người rồi nói như yêu cầu:
- Tụi con ra ngoài vừa đi dạo vừa nói chuyện cho tự nhiên đi.
Bà Diễm Hoa nói chưa dứt câu, Tuyết Tuyết liền choàng lấy tay Nhật Khang:
- Mình đi anh!
Rồi Nhật Khang miễn cưỡng chiều theo ý Tuyết Tuyết. Hai người cùng bước bên nhau, trên hành lang, Tuyết Tuyết cứ choàng chặt lấy tay, rồi cô nghiêng đầu vào vai anh, một cử chỉ thật tình tứ:
- Em nhớ anh lắm anh Khang à.
- Thôi anh biết rồi mà, vì công việc nên anh mới về Việt Nam lâu như vậy.
Tuyết Tuyết trách móc:
- Anh về bên đó rồi bặt tin luôn, em tưởng anh bị mấy cô gái Việt Nam bắt cóc luôn rời chứ.
Nhật Khang phì cười:
- Bắt cóc anh mất công nuôi chứ làm gì.
- Hứ! Anh đẹp trai phong độ để ra đường mà em không giữ thì người khác sổng mất.
- Thôi đi, anh đi vì công việc chứ đâu phải đi chơi đâu em.
Dừng lại một lúc rồi Nhật Khang hỏi với vẻ quan tâm:
- Lúc này công việc của em như thế nào rồi Tuyết Tuyết?
Cô nàng nói một cách điệu đàng:
- Nói chung là bình thường. Nhưng em đi diễn về rất khuya đi về lại có một mình buồn muốn chết đi được.
Nhật Khang nói với vẻ nghi ngờ:
- Có thật như vậy không hả?
- Em nói thiệt đó. Bộ anh không tin em hả?
- Anh chỉ sợ bên này có một mình, em và Tom Smith thoải mái hẹn hò với nhau hơn đó chứ. Diễn chung với anh ta hoài, mà em và hắn lại là "cố nhân".
của nhau mà. Người ta hay nói ''tình cũ không rủ cũng đến''.
Tuyết Tuyết phụng phịu:
- Làm gì có chuyện đó chứ. Em đã chủ động chia tay với Tom Smith để đến với anh mà.
Bất ngờ cô nàng ôm choàng qua cổ Nhật Khang và nhìn anh với ánh mắt thật tình tứ:
- Anh bỏ em ở đây có một mình em nhớ anh. Em yêu anh nhiều lắm anh Khang à.
Rồi cô lại siết chặt lấy Nhật Khang và hôn lên môi anh tới tấp. Nhật Khang có cảm giác ngượng cứng người. Những người qua lại trong bệnh viện đang chú ý đến hai người làm Nhật Khang ngượng không thể tả. Anh tìm cách đẩy nhẹ cô ra:
- Em làm gì kỳ lạ vậy Tuyết Tuyết?
Cô nàng phụng phịu:
- Bộ anh không nhớ em hả?
- Em biết đây là đâu không?
- Bệnh viện.
Người ta qua lại cứ chú ý đến mình. Kỳ lắm em à!
- Ở đây chứ không phải ở Việt Nam đâu, anh Khang à.
- Biết là như vậy nhưng mình là người gốc Việt. Phải kín đáo mới đúng em à.
Bị Nhật Khang từ chối Tuyết Tuyết thấy bực bội vô cùng, cô giậm mạnh hai chân:
- Em có cảm giác anh đã quên em thì phải.
- Thôi mà, sao em nói gì kỳ lạ vậy?
Cả hai người đều lặng yên một lúc mà không ai nói. Vẻ mặt Tuyết Tưyết vẫn còn nhăn nhó và bực bội. Cô hỏi với vẻ khó chịu:
- Anh về lần này có định trở qua Việt Nam nữa không vậy?
- Anh chưa có dự định trở lại Việt Nam. Mẹ anh vẫn còn đang bệnh mà.
Tuyết Tuyết trách móc:
- Mẹ anh nằm viện cả tuần nay sao anh không về? Em ở suốt trong đây để chăm sóc dì Hoa đó.
- Thôi, anh biết em vất vả nhiều lắm mà.
- Em vất vả như vậy là vì anh đó.
Nhật Khang thấy khó chịu vô cùng vì cách nói của Tuyết Tuyết. Anh tròn mắt nhìn cô:
- Hóa ra em chăm sóc mẹ anh để lấy lòng anh à?
Biết mình đã nói hớ, Tuyết Tuyết vội xua tay rối rít:
- Không. Ý em là...
- Là gì hả?
- Là anh không về một mình em xoay xở hơi vất vả.
Dừng lại một lát rồi Tuyết Tuyết nói thêm:
- Cũng may nhờ bác sĩ Tony Hoàng tới lui chăm sóc dì Hoa. Anh ta cũng nhắc anh hoài đó.
Nhật Khang thắc mắc:
- Sao Tony Hoàng biết mẹ anh nằm viện trong này vậy?
- Anh ta là bác sĩ trưởng khoa này mà.
- Vậy à! Anh quên mất.
Trầm ngâm một lúc rồi anh nhìn Tuyết Tuyết và nói như yêu cầu:
- Em trở vào phòng với mẹ anh nha. Anh qua đây một chút.
- Anh đi đâu hả?
- Anh qua phòng khoa tìm Tony Hoàng để hỏi xem bệnh trạng của mẹ anh như thế nào.
Rồi Tuyết Tuyết miễn cưỡng trở vào phòng. Còn Nhật Khang vội bước đến phòng khoa gặp lại người bạn thân. Bác sĩ Tony Hoàng tỏ vẻ mừng rỡ:
- Mày khỏe hả?
- Thì khỏe mới tới đây tìm mày nè.
Tony Hoàng hỏi với vẻ quan tâm:
- Công việc làm ăn của mày ở Vìệt Nam như thế nào rồi Khang?
- Tao dự định thành lập một công ty bên đó. Nói chung là mọi việc đang thuận lợi.
- Bác Diễm Hoa giấu không cho mày biết bác ấy nhập viện phải không?
- Ừ. Mẹ tao sợ tao quá lo lắng rồi bỏ dở dang công việc.
Nhật Khang sốt ruột hỏi:
- Mày thấy bệnh của mẹ tao như thế nào vậy Hoàng?
- Sức khỏe bác ấy đang phục hồi rất tốt. Mày cứ yên tâm đi. Tao thường xuyên đến khám riêng cho bác ấy.
Nhật Khang vỗ vai Tony Hoàng một cái rồi nói vởi vẻ biết ơn:
- Bạn bè với nhau mà. Trong lúc tao xa nhà cũng nhờ mày giúp đỡ.
- Có gì đâu. Cứ yên tâm làm ăn. Chuyện gì trong khả năng thì tao sẽ giúp mà.
Vẻ mặt Nhật Khang đầy lo lắng:
- Chừng nào mẹ tao mới xuất viện được vậy Hoàng?
- Khoảng hai tuần.
Nhật Khang tròn mắt nhìn Tony Hoàng:
- Hai tuần lận hả?
- Đối với căn bệnh bác ấy thì thời gian như vậy là không lâu đâu. Đợi bác ấy thật sự bình phục mới cho xuất viện được.
Cách nói của Hoàng làm cho Nhật Khang lo lắng vô cùng. Anh lại thắc mắc:
- Sao bệnh mẹ tao lại tái phát hoài vậy Hoàng?
- Bác Diễm Hoa mắc phải bệnh viêm phổi mãn tính, thời tiết ở đây khá lạnh nên nó rất dễ tái phát.
- Chẳng lẽ không có cách nào để trị khỏi hẳn sao?
Trầm ngâm một lúc rồi Tony Hoàng nói nhanh như sực nhớ:
- Mày định mở công ty ở Việt Nam phải không?
- Ừ. Chi vậy?
- Thời tiết ở Việt Nam ấm áp rất tốt để điều trị bệnh viêm phổi. Nếu bác Hoa sống và điều trị tại Việt Nam thì sẽ khỏi hẳn đấy Khang.
Nhật Khang gật gù:
- Nếu vậy thì tốt quá. Tao làm thủ tục cho mẹ tao về Việt Nam ngay được không Hoàng?
- Đợi đến lúc bác ấy xuất viện đã. Nếu bác ấy chưa bình phục hẳn mà thay đổi thời tiết đột ngột thì rất nguy hiểm.
- Vậy à?
Tony Hoàng vỡ vai Nhật Khang:
- Mày cứ yên tâm đi. Tao có vài người bạn là bác sĩ chuyên khoa hô hấp ở thành phố Hồ Chí Minh. Nếu bác Hoa về bên đó thì tao nhờ họ giúp đỡ.
- Vậy thì quá tốt rồi! Thôi, để tao bàn với mẹ tao nha Hoàng.
- Ừ.
- Cám ơn mày nha.
- Có gì đâu.
Hai tháng sau, bà Diễm Hoa cùng Nhật Khang trở về Sài Gòn trị bệnh. Vì không muốn xà Nhật Khang, Tuyết Tuyết cũng muốn hỗ trợ phần vốn của mình vào việc làm ăn của Nhật Khang. Rồi cô cũng trở về Việt Nam để được ở gần bên Nhật Khang.
Thời gian không lâu sau. Gia đình Nhật Khang và Tuyết Tuyết bắt đầu vào công việc làm ăn của mình. Công ty hoa quả đóng hộp ''Hương Quế' rất lớn tại trung tâm Sài Gòn được khánh thành.
@by txiuqw4