Mùa hè đã qua, Diệu Hương và Hồng Trang trở lên Sài Gòn. Hai cô bạn thân cùng xóm bây giờ lại ở cùng phòng trọ với nhau. Hình như từ lúc nhỏ đến giờ họ chưa bao giờ vắng nhau lâu cả.
Hồng Trang nằm dài trên giường, cô lặng lẽ lật từng trang báo quảng cáo. Tự nhiên cô nàng ngồi bật dậy rồi rồi gọi lớn:
- Diệu Hương ơi!
Diệu Hương đang lân la ở các phòng bên cạnh vội chạy về:
- Gì vậy?
Hồng Trang nói với vẻ hí hửng:
- Mi lại đây xem nè. Có một công ty mới thành lập nên cần tuyển gấp nhân viên.
- Công ty gì vậy?
- Công ty xuất khẩu trái cây ''Hương Quế'.
Diệu Hương liền đến ngồi gần nhỏ bạn. Cô nhìn nhìn vào tờ báo rồi hỏi:
- Mi xem họ tuyển đối tượng nào?
Hồng Trang nói nhanh:
- Họ cần tuyển một nhân viên ở phòng kỹ thuật chế biến, và cần một số công nhân ép nước trái cây.
Diệu Hương hỏi thăm đò:
- Rồi mi tính sao đây Trang?
- Nếu được tuyển vào chỗ này thì hay quá rồi. Ta với mi có thể đi làm chung đấy.
Diệu Hương trầm ngâm một lúc rồi tỏ vẻ lo lắng:
- Chỉ tuyển có một nhân viên ở phòng kỹ thuật chế biến. Ta sợ xin không được quá.
- Thì chúng ta cứ đến đó nộp hồ sơ xem sao.
- Chỉ sợ không được tuyển rồi lại phải tìm chỗ nữa thì mất công lắm.
Hồng Trang tròn mắt nhìn Diệu Hương:
- Sao mi không tự tin gì hết vậy? Mi đậu tốt nghiệp cũng cao điểm chứ bộ, ta nghĩ chắc mi được tuyển mà.
- Vậy mi định chừng nào chúng ta đến đó?
Hồng Trang ngẫm nghĩ một lúc rồi nói nhanh:
- Ngày mai mình đi được không?
- Ừ. Vậy ngày mai mi đi nha.
Buổi sáng, Diệu Hương thức dậy từ rất sớm. Cô đã chuẩn gọi tất cả còn Hồng Trang thì vẫn còn nán lại trên giường.
- Mi dậy đi. Làm gì mà nướng dữ vậy Trang?
Hồng Trang vặn mình một cái rồi chầm chậm ngồi dậy:
- Hồi hôm ráng thức học bài bây giờ uể oải quá.
Diệu Hương châm chọc:
- Làm biếng ngủ nướng thì có. Còn bày đặt đổ thừa lý do này nọ.
Hồng Trang lườm Diệu Hương một cái:
- Tại ta thức khuya học bài chứ bộ.
- Ta thấy mi ngủ cũng sớm lắm mà.
Hồng Trang nói giọng nũng nịu:
- Mi ra trường rồi khỏi phải học bài nữa. Còn ta phải học bài hoài mệt quá trời đi.
- Ta thấy chương trình mi học năm cuối cũng rảnh lắm mà.
- Biết rồi. Nhưng phải cầm tới tập học bài sao ngán quá.
Diệu Hương mỉm cười nhìn Hồng Trang:
- Biết sao bây giờ. Đâu có ai mà học bài giùm cho mi được. Cố gắng đi nhỏ ạ.
Hồng Trang không nói thêm gì. Cô lại vươn vai rồi che miệng ngáp một cái.
Diệu Hương nhìn vẻ uể oải của nhỏ bạn rồi nói như yêu cầu:
- Thôi mi đi tắm rửa cho khỏe đi.
Hồng Trang nhìn Diệu Hương rồi gặng hỏi:
- Mi chuẩn bị xong hết rồi hả?
- Ừ. Xong rồi. Mi tranh thủ chuẩn bị đi.
- Từ từ rồi đi. Còn sớm mà sao mi gấp quá vậy?
- Sao ta thấy nôn nao quá.
Dừng lại một lúc rồi Diệu Hương nói với giọng thôi thúc:
- Sao mi ngồi đó hoài vậy. Chuẩn bị nhanh đi Trang à.
- Ừ. Đợi ta một chút nha.
Buổi trưa, cả hai mới tìm đến được công ty ''Hương Quế'. Bước đến phòng bảo vệ, Diệu Hương nhỏ nhẹ hỏi:
- Chú ơi! Cho phép tụi cháu vào công ty được không chú.
Lướt nhìn hai người rồi người bảo vệ hỏi:
- Tụi cháu định vào công ty làm gì hả?
Diệu Hương chưa kịp nói gì thì Hồng Trang liền lên tiếng:
- Dạ tụi cháu đến công ty xin việc đấy chú.
Người bảo vệ gật gù:
- Vậy à! Công ty đang tuyển người đấy.
Diệu Hương khẽ gật đầu:
- Dạ, tụi cháu biết công ty cần tuyển nhân viên thông qua báo. Hôm nay tụi cháu đến để xin xét tuyển.
- Tụi cháu mới vừa ra trường hả?
- Dạ, cháu mới vừa tốt nghiệp đại học.
Diệu Hương chưa kịp nói dứt câu thì Hồng Trang xen vào:
- Còn cháu đang học đại học năm cuối ạ.
Người bảo vệ tròn mắt nhìn Hồng Trang:
- Cháu định nghỉ học để đi làm hả?
Quyết định thế thì tiếc lắm cháu à.
Thấy chú bảo vệ hiểu lầm mà hai người phát tức cười. Miệng Hồng Trang cười tủm tỉm còn tay cô thì xua rối rít:
- Không phải vậy đâu chú à.
- Vậy cháu đi theo bạn chơi chứ không phải đi xin việc hả?
- Dạ, cháu đi xin việc.
Cách nói của Hồng Trang làm ông ta càng thêm thắc mắc:
- Cháu đi học mà làm sao đi làm được chứ?
- Dạ, cháu có thời gian rảnh nên muốn đi làm thêm để kiếm tiền chú à.
Ông gật gù:
- Thì ra là vậy. Nãy giờ làm chú hiểu lầm.
Diệu Hương nhìn ông và nhỏ nhẹ hỏi:
- Chú cho cháu hỏi phòng giám đốc ở đâu vậy chú.
- Ở trên lầu một. Nhưng các cháu không cần lên phòng giám đốc đâu.
Hồng Trang thắc mắc:
- Vậy thì tụi cháu phải đi đâu hả chú?
Hai cháu cứ vào phòng ở góc phải tầng trệt. Nơi đó là phòng tuyển nhân viên.
Hồng Trang lại hỏi thêm:
- Giám đốc công ty cũng đang ở đó hả chú?
- Không, phòng ấy là phòng tuyển nhân viên do anh Hiếu Cương đảm trách.
Diệu Hương nói một cách nhỏ nhẹ:
- Vậy tụi cháu xin phép chú vào trong ạ.
- Ừ. Tụi cháu cứ vào đi.
Hai người định bước đi thì ông ta lại nói thêm:
- Chú quên giới thiệu với tụi cháu một điều.
Hồng Trang tò mò hỏi:
- Gì vậy chú?
Ông nhìn hai người mà miệng cười tủm tỉm:
- Anh Hiếu Cương còn rất trẻ, mà lại chưa có gia đình nữa đấy.
Hồng Trang cười tinh nghịch:
- Vậy hả chú? Cháu cám ơn chú nha.
Hồng Trang nói xong cả ba người đều phì cười. Rồi cả hai người chào ông bảo vệ và đi vào công ty.
Bước vào phòng tuyển nhân viên, đúng như người bảo vệ nói, anh chàng tuyển nhân viên còn rất trẻ. Thấy hai người, anh ta liền tươi cười. Có lẽ tánh tình anh chàng cũng vui vẻ lắm.
Không giống như mọi ngày, tự nhiên Hồng Trang lại tỏ ra rụt rè lạ thường.
Còn Diệu Hương thì mạnh dạn bước đến:
- Chào anh! Tụi em được biết công ty đang cần tuyển nhân viên nên hôm nay tụi em đến để xin việc.
Hiếu Cương nói một cách chậm rãi:
- Công ty đang cần tuyển rất nhiều công nhân làm bên khâu ép nước trái cây.
Và cần tuyển một nhân viên có kiến thức chuyên môn để làm ở khâu kỹ thuật chế biến.
Diệu Hương nói như giới thiệu:
- Em tên là Diệu Hương vừa tốt nghiệp đại học khoa công nghệ thực phẩm.
Cô chìa tay về phía Hồng Trang rồi nói thêm:
- Đây là Hồng Trang bạn em, bạn em định xin vào làm công nhân cho công ty.
Hiếu Cương nói như thông báo:
- Công ty đang rất cần công nhân, Hồng Trang có thể ở lại đây trực tiếp làm việc với tôi. Còn Diệu Hương thì phải lên phòng giám đốc để trực tiếp làm việc với giám đốc và cố vấn kỹ thuật.
Hiếu Cương nói và dứt câu thì Hồng Trang liền choàng lấy tay Diệu Hương:
- Ta đi với mi nha Hương.
- Tự nhiên mi làm gì kỳ lạ vậy Trang?
- Mi đi chẳng lẽ bỏ ta ở đây một mình hả?
Diệu Hương nhíu mày nhìn Hồng Trang:
- Bộ mi không nghe anh ta nói gì sao.
Hiếu Cương lặp lại:
- Hồng Trang không cần lên gặp giám đốc đâu. Chỉ một mình Diệu Hương đi thôi.
Hồng Trang căn dặn Diệu Hương:
- Chút nữa mi trở xuống đây nha. Ta đợi mi nha Hương.
- Ừ Chút nữa ta sẽ xuống mà.
Khi Diệu Hương đã bước đi, Hiếu Cương kéo nhẹ chiếc ghế ra và nói một cách lịch sự:
- Mời Hồng Trang ngồi.
- Dạ cám ơn anh.
Hồng Trang nhìn Hiếu Cương và hỏi một cách dè dặt:
- Có phải tên anh là Hiếu Cương không?
Hiếu Cương thật sự bất ngờ khi Hồng Trang biết tên mình. Anh tròn mắt nhìn cô:
- Ủa! Sao Hồng Trang lại biết tên anh?
Cách xưng hô của Hiếu Cương làm Hồng Trang ngượng không thể tưởng.
Cô lặng yên một lúc và cố giữ vẻ binh tĩnh:
- Dạ, do chú bảo vệ đã giới thiệu với tụi em.
- Vậy à!
Cả hai người đều lặng im không nói gì. Một lúc sau Hiếu Cương tò mò hỏi:
- Nhà em gần đây không Hồng Trang?
Cô nàng nói một cách thành thật:
- Quê em ở miền Tây. Hiện em đang học ngành du lịch. Em và Diệu Hương ở trọ cũng gần đây thôi.
- Em định xin làm công nhân để kiếm tiền thêm à.
- Dạ. Em thấy rảnh rỗi nên định kiếm tiền thêm để phụ gia đình trang trải học phí.
Cách nói thật tình của Hồng Trang làm anh cũng thông cảm cho cô. Hiếu Cương nhìn cô chăm chú thật lâu rồi anh nói một cách thật lòng:
- Vừa đi học lại vừa đi làm kiếm tiền, anh thấy em vất vả quá.
- Em là sinh viên ở tỉnh mà. Không tìm viếc làm thêm thì làm sao mà gia đình lo cho xuể.
Hiếu Cương nói với vẻ quan tâm:
- Em đi làm thì làm sao có thời gian học bài. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của em đấy.
Hồng Trang nói như khẳng định:
- Em đã quyết định đến đây xin việc thì sắp xếp được mà.
- Nếu em đã có kế hoạch của riêng mình thì tốt.
Hiếu Cương không nói thêm gì. Anh cứ đăm đăm nhìn Hồng Trang như kẻ mất hồn. Hình như Hồng Trang không thể phản ứng gì, cô chỉ biết nhìn sang hướng khác để lảng tránh cái nhìn của anh ta.
Thấy Hiếu Cương vẫn lặng yên nhìn cô mà không nói gì. Hồng Trang liều lĩnh gọi lớn:
- Anh Hiếu Cương!
Hiếu Cương bỗng giật mình khi nghe cô gọi:
- Gì vậy Hồng Trang?
Hồng Trang loay hoay lấy ra túi hồ sơ rồi đưa về phía Hiếu Cương:
- Đây là toàn bộ hồ sơ xin việc của em. Mời anh xem qua cho!
Nhận lấy túi hồ sơ, Hiếu Cương bỏ ngay vào hộc tủ. Rồi anh nói như tuyên bố:
- Anh chịu trách nhiệm tuyển công nhân cho công ty. Hôm nay anh xin đại diện phía công ty chính thức nhận em làm nhân viên.
- Anh không xem qua hồ sơ của em sao?
- Không cần đâu. Bây giờ em đã là nhân viên của công ty.
Hồng Trang vui mừng vô cùng khi nghe quyết định của Hiếu Cương. Nếu như có Diệu Hương ở đây thì cô đã nhảy tưng lên rồi. Nhưng cô vẫn còn đủ tỉnh táo để biết rằng trước mặt cô bây giờ Hiếu Cương, người luôn chú ý đến cô từ lúc mới gặp đến giờ. Hồng Trang cố giấu niềm vui trong lòng và cô nói một cách dè dặt:
- Như vậy là em được tuyển phải không anh Cương?
Hiếu Cương khẳng định:
- Đúng vậy.
Hiếu Cương đắm đuối nhìn Hồng Trang một lúc rồi tán tỉnh:
- Anh đã tuyển rất nhiều công nhân vào công ty, nhưng anh thật sự vui mừng khi tuyển được Hồng Trang. Chỉ mới lần đầu tiếp xúc mà anh cảm thấy Hồng Trang rất hiền hậu và dễ mến.
Từ lúc mới gặp tôi giờ Hiếu Cương luôn chằm chằm nhìn Hồng Trang. Tự nhiên bây giờ anh lại đột ngột tán tỉnh làm cô ngại muốn chết đi được. Mắt Hồng Trang vẫn nhìn sang hướng khác và cô nói nhỏ nhẹ:
- Em chỉ sợ mai mốt em đi làm anh tiếp xúc em thường xuyên hơn thì mới nhận ra em không được như những gì anh nói.
- Hồng Trang đừng khiêm tốn như vậy. Anh không đánh giá sai về em đâu.
Hồng Trang cũng không nói thêm gì. Còn Hiếu Cương lại đắm đuối nhìn cô.
Tự nhiên gương mặt Hồng Trang đỏ bừng lên, cô thấy ngượng không thể tả.
Không còn cách nào khác Hồng Trang buông ra câu nói vu vơ:
- Không biết bây giờ Diệu Hương có gặp giám đốc chưa hả?
- Không đâu giám đốc đang ở Canada. Bây giờ trên phòng chỉ có bà cố vấn kỹ thuật.
- Vậy để em lên phòng giám đốc tìm Diệu Hương nha.
- Hồng Trang cứ ngồi đây tự nhiên đi.
Hồng Trang khẽ lắc đầu:
- Thôi, để anh làm việc, em trở ra phòng bảo vệ chờ Diệu Hương cũng được mà.
- Tùy Hồng Trang thôi.
Hồng Trang hỏi nhanh như sực nhớ:
- Chừng nào em mới bắt đầu làm việc vậy anh Cương?
- Hồng Trang cứ thu xếp. Đúng hai tuần lễ nữa em sẽ bắt đầu công việc.
- Vậy em sẽ đến đúng hẹn, Chào anh!
- Hẹn gặp lại!
Hiếu Cương nói vừa dứt câu, Hồng Trang đã vội vàng bước ra khỏi phòng anh như gió.
Cửa phòng giám đốc đang đóng kín. Từ nãy giờ Diệu Hương vẫn ngồi ở chiếc ghế đá trước phòng chờ đợi. Một lúc sau, cô thấy một người phụ nữ đứng tuổi, trông rất sang trọng bước đến. Diệu Hương liền gật đầu lễ phép:
- Chào cô!
- Chào con!
- Cô cho con hỏi, cô có phải là giám đốc công ty Hương Quê không ạ?
Bà Diễm Hoa liếc nhìn Diệu Hương rồi chậm rãi hỏi:
- Con tìm giám đốc công ty có chi không vậy?
Diệu Hương nói một cách nhỏ nhẹ:
- Dạ, con đến công ty để xin việc. Lúc nãy con gặp anh Hiếu Cương ở phòng tuyển nhân viên và anh ấy đã hướng dẫn con lên đây.
- Vậy à!
Bà Diễm Hoa bước lại mở cửa phòng rồi nói nhỏ nhẹ:
- Mời con vào phòng!
- Dạ. Cám ơn cô.
Nói xong, Diệu Hương chậm rãi bước theo bà Diễm Hoa. Rồi cô ngồi xuống đối diện với bà. Diệu Hương đưa mắt nhìn xung quanh, đó là một căn phòng rất sang trọng và ngăn nắp. Điều mà làm cho Diệu Hương phải chú ý là có hai chiếc bàn riêng biệt với hai bảng hiệu ''Giám đốc'' và ''Cố vấn kỹ thuật''.
Bà Diễm Hoa vẫn lặng yên sắp xếp lại xấp hồ sơ trên bàn nước. Diệu Hương nhìn bà rồi mạnh hỏi:
- Cô có phải là giám đốc của công ty không ạ?
Bà Diễm Hoa nở nụ cười hiền hòa rồi khẽ lắc đầu:
- Không phải con à. Cô chỉ là cố vấn kỹ thuật còn giám đốc là con trai cô.
Diệu Hương hỏi với vẻ tò mò:
- Vậy anh giám đốc chắc còn trẻ lắm phải không cô?
Bà nhìn nhìn Diệu Hương một lúc:
- Chắc nó lớn hơn con vài tuổi.
Dừng lại một lúc rồi bà Diễm Hoa thăm hỏi:
- Tên con là gì vậy?
- Dạ, con tên Diệu Hương.
- Nhà con ở đâu vậy Diệu Hương?
- Dạ, quê con ở miền Tây, con ở trọ cũng gần đây thôi cô ạ.
- Công ty của cô đang cần một nhân viên làm ở phòng kỹ thuật chế biến.
Chắc con muốn tuyển dụng vào khâu này nên Hiếu Cương đã hướng dẫn con lên đây.
- Dạ cháu xin được xét tuyển vào khâu này ạ.
Bà Diễm Hoa nói một cách nghiêm túc:
- Đối với công ty của cô, phòng kỹ thuật chế biến giữ vai trò rất quan trọng.
Nên nhân viên ở khâu này phải có trình độ cao.
Diệu Hương nói một cách mạnh dạn:
- Với khả năng của mình con hy vọng con có khả năng đảm trách được nhiệm vụ mà công ty đặt ra.
Bà Diễm Hoa gật gù:
- Con có tâm huyết như vậy thì rất tốt. Cô hoàn toàn hài lòng ở con về điều đó. Dừng lại một lúc rồi bà nói thêm:
- Đã nhiều người đến đây và cô đã từ chối không nhận họ.
Diệu Hương bắt đầu lo ngại về điều mà bà Diễm Hoa vừa nói. Bây giờ cô đã hiểu ra rằng bà Diễm Hoa tỏ ra hiền hòa, vui vẻ nhưng lại rất khắt khe trong việc tuyển nhân viên.
Diệu Hương nhìn bà Diễm Hoa rồi hỏi với vẻ lo lắng:
- Sao cô 1ại từ chối không nhận họ vào công ty?
- Vì họ không đảm bảo yêu cầu chuyên môn con à:
Dừng lại một lúc rồi bà Diễm Hoa nói như yêu cầu:
- Con có thể cho cô xem hồ sơ của con đi Diệu Hương.
- Dạ. Hồ sơ của con đây cô ạ.
Cả hai người đều lặng yên không nói gì. Bà Diễm Hoa nghiên cứu thật kỹ bộ hồ sơ của Diệu Hương. Bà thật sự hài lòng khi biết Diệu Hương đạt tốt nghiệp loại giỏi và có cả chứng chỉ C ngoại ngữ. So với những người trước đây thì trình độ của Diệu Hương vượt trội hơn rất nhiều.
Bà Diễm Hoa nói với vẻ hài lòng:
- Cô đã xem qua hồ sơ của con và cô tin tưởng năng lực làm việc của con sẽ rất tốt.
- Nếu được tuyển dụng, con hứa sẽ cố gắng.
Bà Diễm Hoa khẳng định:
- Cô đồng ý nhận con vào làm việc cho công ty nhưng việc phân công nhiệm vụ cụ thể của con thì phải chờ giám đốc trở về đã.
Diệu Hương cảm thấy rất vui mừng trước quyết định của bà Diễm Hoa. Cô hỏi với vẻ nôn nao:
- Chừng nào anh giám đốc mới về vậy cô?
- Vài ngày nữa con à.
- Vậy chừng nào con mới đến gặp anh ấy được?
- Vậy con cứ về chuẩn bị. Đúng một tuần nữa con đến đây, phía công ty sẽ phân công nhiệm vụ cụ thể và thời gian bắt đầu làm việc của con.
- Dạ. Tuần sau con sẽ đến.
- Bây giờ thì con có thể ra về được rồi.
- Dạ. Xin phép cô, con về.
Rời khỏi phòng giám đốc, Diệu Hương nghe như có cảm giác nhẹ bổng trong người. Ngày đầu tiên đi xin việc, Diệu Hương đã nhận được quyết định ngay. Tự nhiên cô cảm thấy trong lòng dấy lên một cảm xúc khó tả.
Buổi tối, một không khí vui vẻ như bao phủ cả căn phòng. Cả Hồng Trang và Diệu Hương đã nằm trên giường nói chuyện với nhau rất lâu mà chưa ai ngủ được. Nhỏ Hồng Trang nghiêng người nhìn Diệu Hương và miệng cười tủm tỉm:
- Có chuyện này từ chiều giờ ta không dám kể cho mi nghe đó Hương à?
Diệu Hương tò mò hỏi:
- Chuyện gì mà mi giấu kỹ dữ vậy?
- Ta sợ ta nói ra rồi mi chọc ta nữa.
Diệu Hương nài nỉ:
- Mi kể cho ta nghe đi, ta hứa là không chọc mi đâu Hồng Trang à.
Hồng Trang tròn mắt nhìn cô bạn:
- Mi hứa với ta rồi đó nha.
- Ừ, ta hứa mà.
Lặng yên một lúc rồi Hồng Trang nói chậm rãi:
- Lúc trưa mi bỏ đi lên phòng gặp cô Diễm Hoa chỉ còn ta với Hiếu Cương.
Anh ta nói chuyện mà cứ nhìn ta chằm chằm, làm ta mắc cỡ muốn chết.
Diệu Hương tròn mắt nhìn Hồng Trang:
- Thật vậy hả Trang?
- Thật mà, mỗi lúc anh ấy nhìn ta thấy ngượng không thể tả.
- Chắc anh ta bị mi hớp hồn rồi chứ gì.
- Ta không hiểu vì sao anh ấy lại nhìn ta như vậy. Nhưng cách nhìn anh ấy kỳ lạ lắm.
Diệu Hương tò mò hỏi:
- Kỳ lạ sao hả? Mi nói ta nghe đi.
Hồng Trang xua tay:
- Làm sao mà ta diễn tả cho mi hiểu được. Ta chỉ biết là ánh mắt ảnh cứ mơ màng nhìn ta thôi.
Diệu Hương bụm miệng lại cười khúc khích mà không nói gì. Hồng Trang phụng phịu:
- Mi cười gì hả?
- Coi bộ anh chàng tuyển nhân viên này nhạy cảm dữ à nha. Mới gặp con người ta lần đầu mà nhìn quên trời quên đất rồi.
Cách nói của Diệu Hương làm Hồng Trang cảm thấy hơi ngượng ngùng. Cô xua tay:
- Chắc không phải như vậy đâu Hương.
- Ta chắc với mi đấy.
Hồng Trang thắc mắc:
- Sao mi lại khẳng định như vậy?
Diệu Hương chậm rãi nói:
- Lúc ta với mi mới đến phòng của Hiếu Cương thì ta đã phát hiện điều đó rồi. Khi ta giới thiệu tên mi thì thấy hắn đang đẩm đuối nhìn mi đấy.
Hồng Trang gặng hỏi:
- Có thật là anh ấy chú ý đến ta không Hương?
- Không phải là anh ấy chú ý mày mà anh ấy đã bị mày hớp hồn rồi đó.
Hồng Trang vẫn lặng im ánh mắt cô nhìn đăm đăm lên trần nhà. Diệu Hương nhìn cô một lúc rồi hỏi với vẻ tò mò:
- Lúc mi ở lại phòng ngoài chuyện trao đổi về công việc, anh ta có nói gì với mi với không?
Hồng Trang nói một cách thành thật:
- Ta cũng không hiểu vì sao anh ấy không hề xem qua hồ sơ của ta. Ta định đưa túi hồ sơ cho anh ấy xem thì anh ấy liền bỏ ngay vào hộc tủ rồi khẳng định là nhận ta.
Diệu Hương lại bật cười khúc khích mà không nói gì. Cử chỉ đó làm Hồng Trang tròn mắt nhìn cô:
- Mi cười gì hả?
- Rồi sao nữa, mi cứ nói tiếp đi.
Hồng Trang nói nhanh như sực nhớ:
- À! Anh ta còn khen ta hiền hậu, dễ mến.
Cách nói của Hồng Trang làm Diệu Hương ôm bụng cười lăn lộn. Hồng Trang lay nhẹ tay Diệu Hương:
- Mi làm gì mà cười hoài vậy Hương?
- Ta thấy anh ta thích mi thiệt đó Trang ơi.
Hồng Trang vẫn đang trầm ngâm thì Diệu Hương nói thêm:
- Thật ra là anh ta tán tỉnh mi đấy.
Hồng Trang hỏi thăm dò:
- Mi thấy anh ta như thế nào vậy Hương?
- Mới gặp thì làm sao ta biết được. Nhưng chắc chắn một điều là anh ấy rất vui vẻ.
Hồng Trang nói nhanh:
- Đúng rồi, anh ấy vui vẻ lắm.
Diệu Hương tròn mắt nhìn Hồng Trang:
- Ta thấy mi cũng có quan tâm đến Hiếu Cương rồi đó nha.
Hồng Trang chẳng để ý gì đến câu nói của Diệu Hương. Cô lặng im một lúc thật lâu rồi lại nhận xét một cách nhiệt tình về Hiếu Cương:
- Phải công nhận Hiếu Cương rất hiền, anh ấy nói chuyện lịch sự lắm Hương à.
Diệu Hương châm chọc:
- Thì ra không chỉ có một mình Hiếu Cương để ý đến mi đâu. Hình như ta thấy mi chú ý đến anh ta còn nhiều hơn nữa kìa.
- Mi đáng ghét quá. Lúc nãy đã hứa rồi mà bây giờ lại chọc ta nữa hả.
Diệu Hương không dừng lại, cô tiếp tục châm chọc:
- Bộ ta đáng ghét lắm hả? Mi phải nhớ ơn ta đấy nhé. Lúc trưa ta đã bỏ đi để tạo cơ hội cho mi nói với anh Hiếu Cương.
Hồng Trang lườm cô bạn một cái:
- Ta chưa xử tội mi nữa kìa. Bỏ ta một mình với anh ấy làm ta ngại vô cùng.
- Có gì đâu mà ngại, trước lạ sau quen mà. Mi chuẩn bị là đồng nghiệp của anh Cương rồi mà.
Hồng Trang nhéo Diiệu Hương một cái rồi nói với giọng hăm dọa:
- Ta cấm mi không được chọc ta nữa nha.
Diệu Hương năn nỉ:
- Thôi, mi tha cho ta đi. Không dám chọc nữa đâu nhỏ?
Cả hai người không nói thêm gì. Nhìn vẻ mặt vừa giận vừa ngượng của Hồng Trang mà Diệu Hương phải tức cười. Nhưng cô không muốn chọc nhỏ bạn thêm nữa. Rồi cả hai người lặng yên để cố dỗ ngủ.
@by txiuqw4