Buổi trưa, bà Diễm Hoa đang ngồi một mình trong phòng thì Tuyết Tuyết đến. Bà nhìn cô rồi hỏi với giọng nghiêm nghị:
- Con định đến tìm Nhật Khang hả?
Tuyết Tuyết nói một cách mạnh dạn:
- Dạ, con đến để tìm dì Hoa.
Bà Diễm Hoa thật sự bất ngờ vì cách nói của Tuyết Tuyết. Những lần va chạm trước đây làm cô ta luôn lánh mặt bà. Nhưng tự nhiên hôm nay cô lại bạo dạn tìm đến.
Bà Diễm Hoa tròn mắt nhìn Tuyết Tuyết:
- Con đến tìm dì có chi không vậy?
- Con muốn bàn với dì Hoa một việc.
Bà Diễm Hoa hỏi nhanh:
- Chuyện gì vậy con?
- Con có dự định trở về Canada. Con không muốn ở lại đây thêm nữa.
Trầm ngâm một lúc rồi bà Diễm Hoa thắc mắc:
- Sao con lại quyết định như vậy?
Tuyết Tuyết bộc bạch:
- Sống ở đây con thấy xa lạ quá. Không có bạn bè gì hết nên con cảm thấy rất buồn. Lần này con muốn anh Khang trở về bển với con.
Bà Diễm Hoa phản đối:
- Con về một mình thì được. Còn Nhật Khang thì không được đâu con à.
Tuyết Tuyết hỏi với vẻ khó chịu:
- Dì không muốn anh Khang về bển với con sao?
Bà Diễm Hoa đính chính:
- Không phải dì không cho Nhật Khang về Canada với con. Con nghĩ xem, còn cả công ty ở đây làm sao mà để nó về bển được.
- Con nghĩ công ty này nên sang lại đi. Đem vốn trở về Canada kinh doanh.
Bà Diễm Hoa hết sức bất ngờ vì câu nói đó. Bà nhíu mày nhìn cô:
- Con nói gì kỳ lạ vậy?
Tuyết Tuyết lặp lại:
- Mình nên sang lại công ty này đi dì Hoa à.
Bà Diễm Hoa khoát tay:
- Con bỏ suy nghĩ kỳ lạ đó đi. Công Ty đang làm ăn rất tất. Tự nhiên con bảo sang lại.
Dừng lại một lúc, rồi bà Diễm Hoa nói thêm:
- Nếu con không thích ở lại đây thì con cứ về một mình đi.
Tuyết Tuyết nói như khẳng định:
- Chắc chắn con phải về bển và anh Khang phải cùng đi với con.
Bà Diễm Hoa nói với giọng nài nỉ:
- Con suy nghĩ cho kỹ đi rồi quyết định Tuyết Tuyết à.
Cô buông gọn:
- Con suy nghĩ kỹ rồi.
Bà Diễm Hoa nói một cách chậm rãi:
- Con nghĩ xem, thằng Khang mà trở về bển thì công ty này như rắn mất đầu.
Còn nếu sang lại công ty thì dại dột lắm con à. Chúng ta đang cô môi trường làm ăn rất tốt. Con hãy vì tương lai vì sự nghiệp của thằng Khang đi Tuyết Tuyết à.
Vẻ mặt cô tỏ vẻ bực bội:
- Đối với con chuyện làm ăn bây giờ không quan trọng. Con muốn có tương lai giữa con với anh Khang thật tốt đẹp thôi.
Dừng lại một lúc rồi cô nói thêm:
- Con đã chán ngán việc thành lập công ty rồi. Bây giờ con trở về bên đó con sẽ có hàng loạt hợp đồng quảng cáo, quay phim. Thu nhập của con còn hơn cả việc kinh doanh ở đây nữa.
Bà Diễm Hoa rất bực bội vì cách nói kiêu căng của Tuyết Tuyết. Nhưng bà không muốn làm đổ vỡ mối quan hệ với cô vào lúc này. Bà Diễm Hoa cố dằn lại và nói thật nhỏ nhẹ:
- Nếu công việc làm ăn của con ở bên đó tốt thì con cứ về bển đi. Thỉnh thoảng con trở lại Việt Nam hay dì bảo thằng Khang về bển thăm con.
Tuyết Tuyết liền phản đối:
- Con nhất định không về bên đó một mình đâu. Con phải về bển với anh Khang.
Bà Diễm Hoa trầm ngâm một lúc rồi nói nhanh:
- Hay con cứ ở đây đi, để dì Hoa liên lạc với một số người bạn. Họ sẽ giới thiệu cho con tham gia các hợp đồng đóng phim và quảng cáo ở đây.
Tuyết Tuyết lại lắc đầu phản đối:
- Ở đây con chưa có chỗ đứng trong thị trường điện ảnh thì làm sao mà hợp đồng có giá trị thu nhập cao được. Dù sao ở Canada tên tuổi con cũng được nhiều người biết đến.
Bà Diễm Hoa đã hết lời khuyên nhủ nhưngTuyết Tuyết vẫn một mực từ chối.
Hình như không còn cách nào khác, bà đành buông xuôi:
- Con đã quyết định như vậy thì dì biết sao bây giờ. Tùy con và thằng Khang thỏa thuận với nhau sao cũng được.
Lần này thìTuyết Tuyất tỏ ra đồng tình:
- Để con sẽ bàn chuyện này với anh Khang.
Hai người lặng thinh như không muốn nói thêm gì. Một lúc thật lâu sau, Tuyết Tuyết vội đứng đậy:
- Vậy xin phép dì Hoa, con về.
Vẻ âu lo đang lộ rõ trên gương mặt bà Diễm Hoa. Bà nhìn cô và nhỏ nhẹ nói:
- Con nên suy nghĩ thật kỹ nha, Tuyết Tuyết.
- Dạ.
- Thôi con về đi.
Bả Diễm Hoa nói chưa dứt câu thì Tuyết Tuyết đã vội vã bước ra về.
Buổi tối, Nhật Khang đang nằm trong phòng. Anh cảm thấy uể oải vô cùng vì ngày làm việc hôm nay quá căng thẳng. Chợt chuông nhạc điện thoại reo lên, thì ra đó lại là cuộc gọi của Tuyết Tuyết.
- Alô.
- Alô. Anh Khang hả?
Giọng Nhật Khang lạnh tanh:
- Ừ. Có chi không vậy?
- Em muốn tìm anh có chút việc. Anh đang ở đầu vậy anh Khang?
- Anh đang ở nhà.
- Vậy anh đợi em nha, em sẽ lên ngay.
Lại là một cuộc hẹn với Tuyết Tuyết. Nhật Khang cảm thấy chán nản vô cùng. Nhưng không thể nào từ chối được, Nhật Khang đành chấp nhận:
- Ừ. Anh đợi.
Thật bất ngờ, chi một lúc sau thì anh nghe tiếng gõ cửa:
- Anh Khang ơi!
Nhật Khang đã nhận ra tiếng nói của Tuyết Tuyết. Anh vẫn nằm yên rồi nói vọng ra:
- Vào đi. Anh không có ấn khóa.
Tuyết Tuyết bước vào và đến ngồi cạnh giường của Nhật Khang.
- Anh đi làm về lúc nào vậy?
- Anh vừa về đến tắm rửa xong là em gọi ngay.
Dừng lại một chút rồi Nhật Khang hỏi với vẻ bất ngờ:
- Lúc nãy em ở đâu gọi cho anh mà lên đây nhanh dữ vậy?
- Em ở trước cổng nhà anh đấy.
Nhật Khang thắc mắc:
- Đã đến cổng rồi sao em không lên phòng mà còn gọi điện thoại làm gì.
- Em sợ vào mà anh không có ở nhà thì phiền phức lắm.
Cách nói của Tuyết Tuyết làm Nhật Khang khó chịu vô cùng. Anh nhíu mày nhìn cô:
- Cái gì mà phiền phức? Em nói chuyện sao kỳ lạ quá vậy?
Cô nàng hất mặt lên rồi tuôn một hơi:
- Anh không nhớ mấy lần trước em đến tìm anh sao. Dì Hoa bảo là em đến sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của anh.
- Nhưng bây giờ đầu có làm việc gì đâu.
- Bây giờ tìm anh sợ dì Hoa bảo là ảnh hưởng đến thời gian ngủ của anh.
Nhật Khang quát ngang:
- Thôi, em bỏ cách nói chuyện đó đi. Em đến tìm anh có chi không vậy?
Tuyết Tuyết hỏi với vẻ thăm dò:
- Dì Hoa chưa nói gì với anh sao?
Nhật Khang tròn mắt nhìn Tuyết Tuyết:
- Gì vậy?
- Ở đây em chán quá, mình về Canada sống anh Khang à.
Nhật Khang vô cùng sửng sốt vì câu nói đó. Anh ngồi bật dậy:
- Sao em lại có ý nghĩ kỳ lạ như vậy?
Tuyết Tuyết nói với giọng điệu đàng:
- Ở đây em không có bạn bè, không người thân nên em chán lắm anh à.
Nhật Khang nói với giọng lạnh tanh:
- Em muốn về bển thì về một mình đi. Anh còn ở đây lo chuyện công ty nữa.
Tuyết Tuyết nũng nịu:
- Anh lạnh nhạt với em như vậy sao? Em không chịu sống mà thiếu anh đâu anh Khang à.
Nhật Khang nói một cách dứt khoát:
- Công việc làm ăn ở công ty đang tất bật. Anh không thể nào trở về bên đó với em được.
Tuyết Tuyết phụng phịu:
- Thôi mà anh Khang. Anh không còn thương em sao? Hãy trở về Canađa với em đi.
Nhật Khang nói với giọng cứng rắn:
- Thông cảm cho anh đi Tuyết Tuyết à. Anh còn phải lo việc ở công ty, anh không thể nào bỏ mặc ở đây để về bên đó với em được.
Cô nàng giậm mạnh hai chân:
- Em không biết đâu, anh hết thương em rồi chứ gì?
Dừng lại một lúc rồi Tuyết Tuyết nói với giọng ngọt ngào:
- Anh à! Về Canada đi mình sẽ cưới nhau. Tụi mình sẽ cô một cuộc sống thật hạnh phúc.
Nhắc đến chuyện cưới hỏi Nhật Khang cảm thấy chán nản vô cùng. Đã từ lâu, Nhật Khang chẳng vui vẻ gì trong tình yêu của Tuyết Tuyết. Nhưng dứt khoát ngay bây giờ thì anh không thể làm được. Nhật Khang dè dặt nói:
- Bây giờ anh phải dốc sức vào công việc làm ăn. Anh chưa có dự định gì về chuyện đám cưới đâu.
- Anh thì lúc nào cũng lo chuyện làm ăn.
- Đã quyếtđịnh bước vào kinh doanh rồi thì phảiquyết tâm thôi em à.
Cô nàng nhìn Nhật Khang bằng ánh mắt thật tình tứ:
- Em yêu anh nhiều lắm. Em khôngmuốn anh phải vất vả với công việc như vậy đâu.
Nghe những lời ngọt ngào củaTuyết Tuyết tự nhiên Nhật Khang muốn rùng mình. Anh vẫn ngồi lặng yên không biểu hiện gì thì Tuyết Tuyết nói thêm với giọng ngọt ngào:
- Hay mình sang lại công ty nha anh. Em không muốn anh vất vả như vậy đâu.
Nhật Khang thật sự sửng sốt vì cách nói của Tuyết Tuyết. Anh trừng mắt nhìn cô:
- Em nói gì kỳ lạ vậy? Em điên rồi hả?
Tuyết Tuyết cảm thấy bực bội vô cùng nhưng cô cố dằn lại và nói với giọng ngọt ngào:
- Sao anh lại nặng lời với em như vậy hả? Em không muốn nhìn anh phải vất vả như thế đâu.
Giọng Nhật Khang dịu hẳn lại:
- Cám ơn em đã quan tâm, nhưng anh không hiểu sao em lại có ý nghĩ kỳ lạ như vậy.
- Em đã suy nghĩ nhiều lắm mới nói với anh điều đó.
Nhật Khang nhíu mày nhìn Tuyết Tuyết:
- Em có thấy công ty mình làm ăn ngày càng lớn mạnh không? Tự nhiên bây giờ bảo anh sang lại công ty.
Tuyết Tuyết lặng im suy nghi một lúc rồi tiếp tục thuyết phục Nhật Khang:
- Thôi mình sang lại công ty đi anh à. Thu vốn rồi mình trở về Canada kiếm việc khác kinh doanh anh à.
Nhật Khang nói như khẳng định:
- Anh nhất định không đồng ý theo quyết định của em đâu.
Hình như Tuyết Tuyết không còn đủ kiên nhẫn để thuyết phục Nhật Khang nữa. Cô bắt đầu lớn tiếng:
- Anh phải sang gấp công ty rồi trở về Canada với em ngay.
Nhật Khang tròn mắt nhìn cô:
- Em hãy bỏ cách nói đó đi. Anh không bao giờ làm theo ý em được đâu.
Tuyết Tuyết đứng bật dậy rồi thét lớn:
- Anh quyết định như thế nào tùy anh nhưng anh và dì Hoa phải trả lại phần vốn của tôi ngay đi.
- Em đừng làm khó anh vào lúc này.
Tuyết Tuyết nói một cách dứt khoát:
- Tôi không cần biết. Anh phải hoàn trả phần hùn lại cho tôi rồi tôi sẽ trở về Canada.
Vẻ mặt Nhật Khang nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu:
- Cô đừng gây khó dễ cho tôi. Cô thừa hiểu tôi không thể trả nổi phần hùn đó mà.
Tuyết Tuyết nói nhanh:
- Đó là chuyện của anh.
- Toàn bộ tài sản của tôi đã đổ vào công ty này hết rồi, bây giờ lấy đâu ra sẽ tiền quá lớn đó để hoàn trả lại cho cô.
- Thì anh cứ sang lại công ty rồi trả vốn lại cho tôi.
Trầm ngâm một lúc rồi Nhật Khang dịu giọng:
- Cô cho tôi một thời gian nữa đi.
Tuyết Tuyết nói với giọng đầy hăm dọa:
- Anh có trả lại cho tôi không thì bảo?
- Cô nên tôn trọng tôi một chút đi Tuyết Tuyết à. Tôi nhất định trả lại cho cô mà.
Cô nàng trừng mắt nhìn Nhật Khang rồi tuôn một hơi dài:
- Tôi làm gì mà không tôn trọng anh. Trước kia tôi hùn vốn vào công ty. Bây giờ tôi không hùn nữa thì anh phải hoàn trả lại cho tôi chứ.
Nhật Khang cảm thấy tự ái vô cùng. Nhưng không còn cách nào khác, anh cố gắng dằn lại:
Tôi hứa sẽ hoàn trả lại đầy đủ cho cô mà.
- Vậy anh trả ngay đi.
Nhật Khang nói với giọng nài nỉ:
- Cô thông cảm cho tôi đi mà. Cho tôi một thời gian nữa tôi sẽ hoàn trả phần hùn cho cô.
Tuyết Tuyết quát giọng:
- Tôi không cần biết, anh phải trả ngay phần vốn đó cho tôi. Ngày mai tôi sẽ đến nhận lại.
Nói vừa dứt câu, cô ngoe nguẩy bước đi. Nhật Khang nhìn dáng điệu của cô mà cảm thấy tức giận vô cùng.
Nhật Khang nằm dài trên giường lặng lẽ hút thuốc. Nhớ lại những lời nói, cử chỉ của Tuyết Tuyết tự nhiên anh cảm thấy tự ái và giận cô không thể tưởng.
Rồi anh quyết định mở thêm công ty để nhanh chóng sinh lợi nhuận hoàn trả lại cho cô ta. Bây giờ Tuyết Tuyết lộ rõ bộ mặt thật của mình. Anh đã nhận ra tình cảm của cô dành cho anh chỉ là sự dối trá. Rồi anh lại nghĩ về Diệu Hương, không biết bầy giờ cô và ông Hai ra sao nữa. Tự nhiên Nhật Khang cảm thấy lo lắng cho Diệu Hương và nhớ cô không chịu nổi. Hình như trái tim anh bây giờ đang dành trọn cho Diệu Hương.
Rời khỏi nhà Nhật Khang Tuyết Tuyết đi ngay đến quán bar Trùng Dương, đây cũng là nơi cô thường hay đến.
Tuyết Tuyết ngồi một mình chăm chú nhìn những cặp tình nhân dìu nhau bước theo điệu nhạc êm ả. Cô vừa nâng ly sâm banh lên nhâm nhi một chút thì điện thoại cô phát tín hiệu. Cô mừng quýnh lên khi đó là cuộc gọi của người yêu mình, chàng diễn viên Tom Smith.
- Alô.
- Alô. Em khỏe hả Tuyết Tuyết?
- Dạ, em khỏe mà.
- Em đang ở đâu mà ồn ào quá vậy?
Tuyết Tuyết nói một cách thành thật:
- Dạ, em đang ở trong quán bar:
Tom Smith hỏi với vẻ khó chịu:
- Em đi với Nhật Khang đó hả?
Tuyết Tuyết khẽ cười:
- Máu ghen trong anh lại dâng lên rồi đó à?
Tom Smith nghiêm giọng:
- Em đang đi với ai vậy hả? Hay là em đang đi với thằng Khang.
Tuyết Tuyết cười ra tiếng:
- Em buồn quá nên đi đến đây có một mình thôi, anh yêu ạ.
- Thật không đó?
- Thật mà.
Lặng yên một lúc rồi Tom Smith hỏi với vẻ sốt ruột:
- Chuyện anh nói với em đã giải quyết tới đâu rồi?
- Em đang buộc hắn ta phải trở về bển với em.
- Em nói gì kỳ lạ vậy? Sao lại buộc nó phải trở về đây với em?
- Em làm vậy là có ý của em mà.
- Về đây đặng được gần gũi bên nó chứ gì?
Tuyết Tuyết giải thích:
- Toàn bộ tài sản của Nhật Khang đã dồn hết vào công ty rồi. Họ làm gì có đủ số vốn để hoàn trả lại cho em. Khi Nhật Khang trở về Canada rồi thì công ty không ai quản lý Nhất định bà Diễm Hoa sẽ sang nhượng công ty thì sẽ có tiền trả lại cho chúng ta.
Tom Smith tỏ vẻ đồng tình:
- Em yêu thông minh lắm. Nhưng thằng Khang đã đồng ý chưa vậy?
- Hắn ta đang phản ứng dữ dội lắm nhưng em nhất định phải làm được chuyện này.
Tom Smith thở dài:
- Anh nghĩ thằng Khang không dễ gì chịu sang lại công ty đâu.
- Em có cách mà. Em buộc hắn ta phải trả ngay lại số tiền của em. Em phải dồn hắn vào đường cùng.
Tom Smith sốt ruột hỏi:
- Rồi nó trả lời em như thế nào hả?
- Hắn ta xin cho hắn một thời gian.
Trầm ngâm một lúc rồi Tom Smith nói như yêu cầu:
- Thôi, em thu xếp trở về đây đi.
Tuyết Tuyết ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậy anh?
Nhật Khang nhất định không chịu sang lại công ty đâu. Làm gì nó có tiền trả lại cho em ngay mà chờ đợi. Hãy cho nó một thời gian đi.
Lặng yên một lúc rồi Tuyết Tuyết cũng đồng ý:
- Anh tính vậy cũng được.
- Vậy em thu xếp đi chuyến bay ngày mai nha. Anh sẽ ra sân bay đón em.
- Dạ.
- Tạm biệt em nha. Hôn em!
Rồi Tuyết Tuyết vội vã trở về nhà. Cô thu xếp mọi thứ để trở về Canada theo yêu cầu của Tom Smith.
Buổi sáng, Nhật Khang gọi điện thoại để hẹn với Hồng Trang và Hiếu Cương. Cả ba người bắt đầu bàn về chuyện mở thêm công ty chi nhánh.
Nhật Khang nói với giọng nghiêm nghị:
- Tôi thấy công ty chúng ta đang có điều kiện rất tốt. Thị trường Châu Âu và Canada đang có nhu cầu rất lớn các sản phẩm của công ty chúng ta. Nên tôi muốn mở thêm một công ty chi nhánh để đáp ứng nhu cầu hiện nay.
Hiếu Cương chậm rãi nói:
- Phát triển là điều đáng mừng. Nhưng vấn đề nhân lực của công ty là rất khó khăn.
- Hiếu Cương cứ yên tâm dĩ nhiên tôi sẽ có sự bố trí hợp lý. Mẹ tôi sẽ quản lý công ty hiện nay và tôi sẽ trực tiếp quản lý công ty mới. Đồng thời ta sẽ tuyển nhân viên cho công ty mới.
Hồng Trang nói với vẻ lo lắng:
- Nãy giờ em đã suy nghĩ rất nhiều. Điều quan trọng là chọn nơi nào để xây dựng công ty cho hợp lý.
Nhật Khang quay qua Hiếu Cương:
- Theo ý của Hiếu Cương thì như thế nào?
Trầm ngâm một lúc rồi Hiếu Cương chậm rãi nói:
- Chúng ta nên xây dựng công ty tại nguồn cung cấp trái cây thì sẽ thuận lợi hơn. Lúc đó chúng ta sẽ giảm được rất nhiều khoản chi phí.
Nhật Khang nhìn hai người rồi nghiêm chỉnh nói:
- Ý kiến của Hiếu Cương là rất hay. Tôi dự định công ty mới này sẽ đặt tại miền Tây, hai người thấy thế nào?
Hồng Trang tỏ ra đồng tình:
- Anh Khang quyết định như vậy là rất hợp lý. Nơi đây nổi tiếng là vựa trái cây mà.
Hiếu Cương thắc mắc:
- Đồng ý là đặt tại miền Tây. Nhưng cụ thể là ở đâu vậy anh Khang?
Nhật Khang quay qua Hồng Trang - Ý kiến của em như thế nào vậy Hồng Trang?
- Theo em thì đặt tại Vĩnh Kim.
Cả ba người đã thống nhất về ý kiến này. Nhật Khang nhìn mọi người rồi nói thêm:
- Như vậy thời gian này tôi nhờ Hiếu Cương và Hồng Trang phải nỗ lực giúp tôi hoàn thành công việc này càng sớm càng tốt.
Hiếu Cương mỉm cười:
- Anh Khang cứ yên tâm đi. Lúc nào em cũng là trợ lý đắc lực của anh mà.
Nhật Khang cười ra tiếng rồi anh quay qua nhìn Hồng Trang:
- Còn em thì như thế nào Hồng Trang?
Hồng Trang mỉm cười dịu dàng:
- Em với anh Cương là một mà. Lúc nào tụi em cũng hết mình với anh Khang.
Chẳng bao lâu sau, công ty ''Hương Phù Sá' của Nhật Khang cũng đã được xây dựng và khánh thành tại Vĩnh Kim.
@by txiuqw4