Hai tháng sau.
Chỉ một thời gian ngắn, công ty "Hương Phù Sa" đã lún sâu vào những khoản nợ khủng khiếp. Hàng chục chuyến hàngxuất sang Châu Âu và Canada đều bị trả về. Những khoản bồi thường quá lớn, những áp lực của bà Diễm Hoa vì sự thất bại này đã làm Nhật Khang rơi vào tình trạng dở sống dở chết.
Buổi sáng Nhật Khang không còn tâm trí nào để đến công ty ''Hương Phù Sá' nữa. Anh nằm trong phòng một mình và đốt thuốc liên tục. Tự nhiên anh chợt giật mình khi nghe tiếng gọi của Hiếu Cương:
- Anh Khang ơi!
Nhật Khang vẫn nằm lặng yên và nói vọng ra:
- Gì vậy?
- Em muốn vào một chút được không?
Nhật Khang ngượng nghịu ngồi dậy mở cửa. Hai người đến ngồi trên sa lông. Hiếu Cương tò mò hỏi:
- Sao hôm nay anh Khang không đến công ty vậy?
Nhật Khang thở dài một cái rồi nói chậm rãi:
- Tôi cảm thấy căng thẳng quá nên muốn ở nhà nghỉ ngơi một vài ngày cho khỏe.
Dừng lại một lát rồi anh nhìn Hiếu Cương:
- Từ sáng giờ Hiếu Cương ở bên công ty hả?
- Sáng giờ em ở bên công ty. Không thấy anh đến nên em sang đây xem có chuyện gì không:
Đốt một điếu thuốc rồi Nhật Khang bộc bạch:
- Việc làm ăn ở công ty mới này hoàn toàn thất bại. Bây giờ đã lún vào những khoản nợ quá lớn. Tôi chán nản quá nên cũng không muốn đến công ty nữa.
Hiếu Cương nói như động viên:
- "Vạn sự khởi đầu nan" mà anh Khang. Anh phải có nghị lực chứ. Anh mà buông xuôi thì làm sao mấy anh em khác có tâm trí làm việc.
- Nếu Hiếu Cương ở tâm trạng của tôi thì Hiếu Cương sẽ hiểu.
Hiếu Cương khẳng định:
- Em hiểu chứ. Đâu phải thất bại này chỉ có mình anh Khang lo lắng đâu.
Mấy anh em khác như muốn điên đầu lên vì chuyện này.
Vẻ mặt của Nhật Khang nhăn nhó tỏ vẻ bực bội:
- Tôi không hiểu tại sao hàng chục chuyến hàng lại bị trả về liên tục như vậy.
- Khi các mặt hàng của chúng ta vào thị trường. Đựợc đem phân tích sản phẩm thì chỉ cho một kết quả duy nhất là thành phần phụ gia quá nhiều rồi họ trả trở lại:
Nhật Khang lắc đầu thất vọng:
- Hiếu Cương đừng nhắc đến chuyện đó nữa, tôi nản quá.
Hiếu Cương nói một cách mạnh dạn:
- Không thể chấp nhận thất bại dễ dàng như vậy được anh Khang à.
Nhật Khang nói với giọng yếu ớt:
- Theo ý Hiếu Cương thì như thế nào?
- Chúng ta phái tìm hiểu xem tại sao sản phẩm của công ty chúng ta lại kém chất lượng như vậy.
Trầm ngâm một lúc rồi Nhật Khang chậm rãi nói:
- Chúng ta phải nhờ khâu kỹ thuật chế biến kiểm tra lại xem sao.
Hiếu Cương tỏ ra đồng tình:
- Theo em nghĩ là vậy. Có lẽ ở khâu này họ không làm chính xác theo công thức pha chế nên ảnh hưởng đến chất lượng của sản phẩm:
Nhật Khang nói như rất vội vã:
- Vậy Hiếu Cương đợi tôi một chút nha. Tôi chuẩn bị đến công ty để gặp anh em trong khâu kỹ thuật chế biến ngay.
- Không cần đâu anh Khang à.
Nhật Khang nhíu mày nhìn Hiếu Cương:
- Sao vậy Hiếu Cương?
Hiếu Cương nói một cách thật lòng:
- Em thấy anh Khang có vẻ uể oải lắm. Anh nên ở nhà nghỉ ngơi đi để em đến đó được rồi mà.
Vẻ mặt Nhật Khang trở nên tươi tắn hẳn lên:
- Không đâu. Tôi không sao đâu. Để tôi trực tiếp qua công ty được mà.
Và cả hai vội vã đến công ty trong tâm trạng vừa buồn rầu vừa hy vọng.
Một tuần sau, hai chuyến hàng mới để thăm dò thị trường của công ty ''Hương Phù Sá' cũng bi trả lại. Nhật Khang như suy sụp hoàn toàn còn Hiếu Cương cảm thấy tức giận không thể tưởng về chuyện này. Rồi anh quyết định tìm Hồng Trang để báo tin cho cô ấy.
Buổi sáng, Hồng Trang vừa thức dậy một lúc thì Hiếu Cương đến. Thấy anh đến tìm cô lúc này nên rất bất ngờ:
- Có chuyện gì mà anh đến tìm em sớm quá vậy?
Hiếu Cương nghiêm giọng:
- Bây giờ mà còn sớm gì nũa.
Cách nói của Hiếu Cương làm Hồng Trang không khỏi bất ngờ. Cô tròn mắt nhìn anh:
- Chuyện gì vậy anh?
- Hai chuyến hàng mới vừa rồi cũng bị trả lại.
- Trả lại hả? Sao kỳ vậy?
Hiếu Cương nói với vẻ bực bội:
- Sầu riêng đông hộp thì kém chất lượng còn nước ép rơ ri thì trong thành phần có hóa chất.
Nhận thấy vẻ bực bội của Hiếu Cương, Hồng Trang ghì lấy tay anh và nói nhỏ nhẹ:
- Thôi bình tĩnh đi anh. Anh ngồi xuống đây đi mà.
Đợi Hiếu Cương ngồi xuống bên cạnh rồi Hồng Trang nói thêm:
- Công ty đang làm ăn thất bại nặng nề nên ai cũng bực bội nhưng anh hãy bình tĩnh, đừng quá căng thẳng như vậy.
Hiếu Cương chậm rãi nói:
- Anh cũng không hiểu tại sao chuyến hàng nào khi phân tích mẫu thì đều có chất phụ gia mà các anh chị trong khâu chế biến thì rất cẩn thận về công đoạn này.
Trầm ngâm một lúc rồi Hồng Trang tỏ vẻ nghi ngờ:
- Hay có nhân viên nào đó trong công ty cố tình phá hoại anh Khang không anh?
Hiếu Cương khoát tay:
- Làm gì có chuyện đó. Trong công ty đều là những người có uy tín, luôn hết lòng vì anh Khang mà.
- Em chỉ sợ ở khâu chế biến các công nhân làm sai cách thức pha chế.
- Anh và anh Khang đã làm việc với mấy công nhân khâu này rồi. Họ làm việc rất cẩn thận.
Dừng lại một chút rồi Hiếu Cương nói thêm:
- Lúc công ty vừa khánh thành thì những chuyến hàng đầu tiên được đối tác đánh giá chất lượng rất tốt. Rồi các chuyến hàng sau đó thì họ liên tục trả lại.
Dù chúng ta vẫn giữ nguyên phương pháp chế biến như cũ.
Hồng Trang nhíu mày cố suy nghĩ một lúc rồi khẳng định:
- Em chắc chắn là có người đang phá hoại anh Khang.
Hiếu Cương gặng hỏi:
- Sao em lại khẳng định như vậy?
Hồng Trang giải thích:
- Có hai lý do để em khẳng định điều đó. Thứ nhất là công ty chúng ta làm việc rất chặt chẽ thì làm sao mà có chuyện sản phẩm kém chất lượng. Còn lý do thứ hai là rất quan trọng.
Dừng lại một lúc rồi Hồng Trang nói như thông báo:
- Thành Tân đã về đây rồi.
Hiếu Cương thật sự bất ngờ về những điều Hồng Trang vừa nói. Anh gặng hỏi:
- Em có lầm không hả? Thành Tân đang cai nghiện ở Úc mà làm gì có chuyện về đây.
Hồng Trang khẳng định:
- Chính mắt em nhìn thấy anh ta.
- Chẳng lẽ em nghi ngờ anh ta phá hoại công ty?
Hồng Trang nói một cách mạnh dạn:
- Không những em nghi ngờ mà em dám khẳng địrth chắc chắn anh ta có liên quan đến việc này.
Hiếu Cương khoát tay:
- Thôi, em bỏ ý nghĩ đó đi Hồng Trang à.
- Bộ anh không tin em hả?
- Chuyện làm ăn của anh Khang thì có liên quan gì đến Thành Tân chứ?
Hiếu Cương không đồng tình với ý kiến của Hồng Trang nên cô nàng bắt đầu tỏ vẻ khó chịu. Cô nhíu mày nhìn Hiếu Cương:
- Sao anh không chịu nghĩ Thành Tân đang phá hoại Nhật Khang hả?
- Bộ Thành Tân rãnh rỗi lắm sao mà lại làm chuyện đó?
Hồng Trang phân trần:
- Anh không biết đâu. Trước kia Thành Tân rất mê nhỏ Diệu Hương. Nhưng Diệu Hương lại lạnh lùng với anh ta rồi sau này kết anh Khang. Em nghĩ lòng căm thù của Thành Tân nảy sinh từ đó.
Hiếu Cương gật gù:
- Có chuyện đó nữa à?
- Em biết rất rõ về ''chuyện ba ngườí' này mà.
Trầm ngâm một lúc rồi Hiếu Cương tỏ về nghi ngờ:
- Anh đồng ý Thành Tân hận Nhật Khang vì chuyện tình cảm. Nhưng việc liên quan đến vụ phá công ty chỉ đo chúng ta suy đoán thôi.
Hồng Trang nói như khẳng định:
- Em không suy đoán mà em chắc chắn kẻ gây hại là hắn ta.
Hiếu Cương khẽ lắc đầu:
- Không có cơ sở đâu Hồng Trang à.
- Dĩ nhiên là có nên em mới khẳng định như vậy.
Hiếu Cương tròn mắt nhìn Hồng Trang:
- Em nói thật đó hả?
- Dĩ nhiên rồi.
Hiếu Cương nói với vẻ sốt ruột:
- Thật ra em đã dựa vào điều gì mà kết luận như vậy?
Hồng Trang nói chậm rãi như kể lại:
- Đã nhiều lần em thấy Thành Tân lân la ở khu chợ trái cây Vĩnh Kim đấy anh à.
Hiếu Cương vẫn trầm ngâm chưa phản ứng gì thì Hồng Trang nói thêm:
- Mấy lần trước khi thấy hắn thì em nghĩ là bình thường thôi. Nhưng chuyện xảy ra như thế này thì em chắc chắn hắn ta đến đó là có mục dích. Chỉ tiếc là em không để ý kỹ hắn đến để làm gì thôi.
Cách giải thích của Hồng Trang làm Hiếu Cương hoàn toàn bị thuyết phục.
Anh gật gù tỏ vẻ đồng tình:
- Phải công nhận em thông minh lắm Hồng Trang à.
Cô nàng lườm Hiếu Cương một cái:
- Anh đừng có tìm cách lấy lòng em. Lúc nãy nói ra thì luôn phản đối. Còn bây giờ thì đã nhận thấy điều em nói là có cơ sở rồi hả?
Hiếu Cương xua tay:
- Thôi đi. Em đừng trách móc này nọ. Bây giờ chúng ta nên tìm cách làm rõ chuyện này ngay đi.
Hiếu Cương loay hoay định lấy điện thoại ra thì Hồng Trang gặng hỏi:
- Anh định điện thoại cho ai vậy?
- Anh Khang.
- Chi vậy?
- Anh định báo cho anh Khang tin này xem ảnh có cách nào giải quyết không.
Hồng Trang khẽ lắc đầu:
- Em nghĩ chuyện này không cần báo cho anh Khang đâu.
Hiếu Cương nhíu mày nhìn Hồng Trang:
- Sao vậy em?
- Em nghĩ nên giữ kín chuyện này. Em sẽ bí mật theo dõi kỹ Thành Tân xem hắn ta, lân la ở đây để làm gì.
Hiếu Cương gật gù tỏ vẻ đồng tình:
- Vậy thì em cố gắng làm việc đó nha. Trách nhiệm của em quan trọng lắm đó.
- Em biết rồi mà.
- Thôi, bây giờ anh qua công ty để bàn một số việc với anh Khang. Em chuẩn bị làm việc đó cho chu đáo nha.
- Dạ.
Suốt hai ngày qua, Hồng Trang luôn có mặt ở khu chợ trái câyVĩnh Kim nhưng không hiểu sao Thành Tân vẫn chưa xuất hiện.
Buổi chiều, sau một ngày chờ đợi mỏi mòn, Hồng Trang định trở về nghỉ ngơi thì hắn ta xuất hiện. Hình như Thành Tân ''ngụy trang'' khá nhiều nên trông rất lạ. Nhưng cho dù hắn có chết thành tro thì Hồng Trang cũng nhận ra.
Thành Tân bắt đầu bước vào một vựa sầu riêng rất lớn. Hổng Trang bước đến vựa chóm chôm kế bên và loay hoay lựa, giả vờ như người mua hàng.
Thành Tân tỏ vẻ lịch sự:
- Cho phép tôi gặp chủ vựa đi ạ.
Một người phụ nữ đứng tuổi, hai tay đeo đầy nữ trang, dáng vẻ như một bà chủ. Giọng bà the thé lên:
- Tôi là chủ vựa đây, có chuyện gì không cậu?
- Chị cho tôi hỏi, số sầu riêng này có bán cho ai chưa?
Bà ta nói nhanh:
- Chưa. Tôi chưa bán cho ai hết. Cậu cần mua hả?
Thành Tân gật gù:
- Đúng vậy. Tôi cần mua sầu riêng.
Bà chủ vựa hỏi với vẻ mừng rỡ:
- Cần mua nhiểu hay ít vậy cậu?
- Bao nhiêu cũng được. Càng nhiều càng tốt chị à.
Bà chủ vựa hấp tấp nói:
- Vậy cậu đợi tôi chút nha. Tôi sẽ hỏi các con nhỏ bên kia, xem vựa nó còn nhiều ít để mua thêm cho cậu.
Thành Tân khoát tay:
- Không cần đâu chị à. Vựa chị có bao nhiêu thì tôi lấy hết. Các vựa bên kia tôi đã có mua rồi nhưng sầu riêng không ngon. Lần này tôi muốn mua tại vựa của chị.
- Cậu tính vậy cũng được.
Dừng lại một lúc rồi bà ta gặng hỏi:
- Cân hết ngay bây giờ hả cậu.
Thành Tân lắc đầu nguầy nguậy:
- Chưa cân liền ngay bây giờ đâu chị à.
Bà trừng mắt nhìn Thành Tân:
- Sao vậy hả?
Thành Tân liếc mắt nhìn xung quanh rồi gấp tấp lấy ra một gói hàn the rất lớn và một số tiền đưa, cho bà ta:
- Đây là bột hút ẩm giúp cho sầu riêng được giữ lâu hơn. Chị hãy rắc bột này vào kẽ nứt của sầu riêng giùm tôi và đây là tiền công của chị.
Bà ta nói với vẻ hí hửng:
- Được rồi, tôi sẽ rắc ngay. Rồi chừng nào cân vậy cậu?
- Tôi là nhân viên của công ty ''Hương Phù Sá', khi nào những người thụ mua của công ty này đến thì chị bán số sầu riêng này cho họ. Chị cứ hạ giả nếu họ cần thiết sau đó tôi sẽ đến trả thêm tiền cho chị. Nhưng chị nhớ đừng bao giờ nói tôi đã đến đây.
- Nhưng họ không đến thì sao?
Thành Tân nói một cách mạnh dạn:
- Họ đến chứ. Chắc chắn họ đến. Nhưng chị nhớ phải hạ giá rẻ cho họ nha.
- Được rồi, tôi sẽ làm theo lời cậu.
Thành Tân nhìn bà ta một lúc rồi lặp lại:
- Chị nhớ đừng nói là tôi đã đến đây nha. Và cũng đừng nói là đã bỏ bột hút ẩm vào sầu riêng.
Bà chủ vựa cười ra tiếng:
- Cậu cứ yên tâm. Cậu đã thêm tôi nhiều tiền quá rồi thì có cạy miệng tôi cũng không nói đâu.
Thành Tân gật gù:
- Chị nói như vậy là tôi đã yên tâm rồi. Chị cứ làm như những lời tôi dặn.
Nếu công việc thuận lợi tôi sẽ ghé đây bù lỗ cho chị và thưởng chị nhiều hơn.
Bà ta cười toe toét:
- Cậu đã hứa với tôi rồi đó nha.
Thành Tân nói một cách chắc chắn:
- Dạ. Tôi sẽ trở lại trong nay mai. Tôi hứa với chị mà.
- Được rồi, tôi sẽ thực hiện như những gì cậu căn dặn.
- Chào chị, tôi đi.
Thành Tân lại tiếp tục đi đến những vựa sơ ri lân cận. Cũng cách chào hỏi đó, rồi hắn lại đưa tiền và nhờ chủ vựa rắc hàn the lên sơ ri. Xong công việc rồi hắn ta lặng lẽ ra về.
Và Hồng Trang đã thu được tất cả những gi đã diễn ra bằng chiếc điện thoại của mình. Cô vui mừng vô cùng vì đã làm được điều đó nhưng cô lại cảm thấy ghét Thành Tân không thể tả vì hành vi mất tính nhân đạo của hắn ta.
Buổi chiều, Nhật Khang từ công ty ''Hương Phù Sá' vừa đến nhà thì điện thoại anh chợt phát tín hiệu. Tự nhiên Nhật Khang cảm thấy lo lắng vô cùng vì đó là cuộc gọi của bà Diễm Hoa.
- Alô.
- Alô. Nhật Khang hả?
- Dạ. Có gì không mẹ?
Giọng bà Diễm Hoa thật nghiêm nghị:
- Mẹ muốn con trở về Sài Gòn ngay. Mẹ có chuyện muốn nói với con.
Phải công nhận giọng bà Diễm Hoa hôm nay lạnh lùng ghê gớm. Tự nhiên Nhật Khang cảm thấy lo sợ vô cùng. Anh dè dặt hỏi:
- Thật ra có chuyện gì vậy mẹ?
- Con trở về Sài Gòn ngay đi, mẹ muốn nói với con.
Nhật Khang nói như yêu cầu:
- Thì mẹ cứ nói đi. Con đang nghe đây mà.
- Chuyện dài lắm, mẹ không nói với con bằng điện thoại được đâu.
Trầm ngâm một lúc rồi Nhật Khang rụt rè nói:
- Chắc con không về được quá mẹ à.
- Sao vậy hả?
- Công việc công ty ở đây bận rộn quá, con sợ không có thời gian về được.
Bà Diễm Hoa quát ngang:
- Con không cần nhắc đến chuyện công ty nữa. Con có về hay không thì bảo.
Dù không trực tiếp nói chuyện với bà Diễm Hoa nhưng Nhật Khang vẫn tưởng tượng ra vẻ mặt bà đang rất giận dữ. Hình như Nhật Khang không thể trốn tránh bà mãi được. Anh miễn cưỡng đồng ý:
- Dạ, con về.
Bà Diễm Hoa buông gọn:
- Được rồi, con nhớ về nhé. Mẹ đợi con đấy.
- Dạ, sáng mai con về.
Buổi tối Nhật Khang nằm lặng lẽ hút thuốc trong phòng. Hình như anh không thể nào dỗ giấc được. Công ty thì lún nợ nần, bà Diễm Hoa thì luôn gây áp lực cho Nhật Khang. Chưa bao giờ anh rơi vào tâm trạng hoảng loạn như vậy.
Buổi sáng, Nhật Khang tranh thủ để có mặt sớm ở Sài Gòn. Anh vừa bước vảo phòng khách thì bà Diễm Hoa đang ngồi đó. Bà nhìn Nhật Khang rồi nghiêm giọng:
- Ở dưới con đi từ lúc nào mà về đến đây sớm dữ vậy?
Nhật Khang nói một cách thật lòng:
- Con sợ mẹ chờ con nên con thức dậy từ rất sớm để tranh thủ về đây.
Bà Diễm Hoa nói với vẻ quan tâm:
- Sao không đợi sáng rồi đi làm gì mà gấp gáp quá vậy?
- Con biết mẹ đang giận con nhiều lắm. Con sợ về trễ rồi mẹ giận con nữa.
Bà Diễm Hoa tròn mất nhìn Nhật Khang:
- Bộ con tưởng con về sớm là mẹ hết giận con đấy hả? Còn lâu!
Từ trước giờ, hình như chưa lúc nào bà Diễm Hoa tỏ ra nghiêm nghị với Nhật Khang như thế này. Anh biết rằng chắc chắn sẽ gánh chịu những cơn cuồng giận của bà. Nghĩ đến điều đó, tự nhiên Nhật Khang cảm thấy lo sợ vô cùng.
Nhật Khang vẫn ngồi lặng yên không nói gì thì bà Diễm Hoa nhìn anh rồi nói như yêu cầu:
- Con vào tắm rửa cho khỏe đi rồi trở ra đầy mẹ muốn nói chuyện với con một chút.
- Dạ.
Rồi Nhật Khang đi về phía phòng tắm. Một lúc sau trở ra, anh đến ngồi cạnh bà Diễm Hoa. Nhật Khang nói với giọng nhỏ nhẹ:
- Mẹ giận con nhiều lắm hả mẹ?
Bà Diễm Hoa nói với giọng thật lạnh lùng:
- Thôi đi. Con không cần phải xoa dịu mẹ.
Bà Diễm Hoa quay qua nhìn Nhật Khang và nói với giọng nghiêm nghị:
- Bây giờ mẹ cần nói chuyện nghiêm túc với con.
- Chuyện gì vậy mẹ?
- Bây giờ con định giải quyết chuyện công ty ở Vĩnh Kim như thế nào?
Nhật Khang bộc bạch:
- Công việc làm ăn dưới đó thua lỗ nặng nề. Bây giờ nợ nần quá trời. Con muốn điên đầu lên đây mẹ à.
- ''Bụng làm dạ chịú', con đừng than trách với ai hết.
Nhật Khang biện minh:
- Đó là thất bại ngoài ý muốn. Con không thể chủ động được.
Bà nhìn Nhật Khang rồi gặng hỏi:
- Rồi bây giờ con định giải quyết chuyện này như thế nào?
Nhật Khang thắc mắc:
- Ý mẹ như thế nào con không hiểu?
- Bây giờ công ty lún nợ như vậy, con tính sao?
Nhật Khang nói với giọng buồn rầu:
- Con cũng không biết nữa.
Bà Diễm Hoa nói như mệnh lệnh:
- Con hãy sang lại công ty ở Vĩnh Kim đi. Lấy số tiền đó để trả những khoản nợ.
Nhật Khang liền phản đối:
- Đó không phải là giải pháp tốt nhất đâu mẹ à.
- Mẹ nghĩ không còn cách nào khác đâu. Con phải sang gấp công ty. Không thể để tiếp tục lún sâu vào nợ nần nữa.
Nhật Khang nói một cách mạnh dạn:
- Con nhất định không chịu thất bại dễ dàng như vậy đâu con phải làm lại.
Bà Diễm Hoa tròn mắt nhìn Nhật Khang:
- Con định làm lại hay làm nợ. Bây giờ trắng tay rồi, con chưa vừa lòng hả?
Cách nói của bà làm Nhật Khang khó chịu vô cùng. Vẻ mặt anh nhăn nhó tỏ vẻ bực bội:
- Sao mẹ lại nói kỳ lạ vậy?
Phản ứng của anh làm bà Diễm Hoa cũng không dằn nổi cơn tức giận của mình. Bà quát ngang:
- Con không cần nói gì nữa hết. Mẹ bảo bán là phải bán.
Nhật Khang liều lĩnh nói:
- Con nhất định không bán lại công ty đâu. Mẹ đừng ép buộc con cho mất công.
Bà nhìn Nhật Khang bằng ánh mắt giận dữ:
- Con nói chuyện với mẹ như vậy đố hả?
Nhật Khang trách móc:
- Lẽ ra con gặp thất bại trong làm ăn như thế này mẹ phải tìm cách an ủi con mới phải chứ. Đàng này mẹ còn gây áp lực bảo con bán lại công ty.
Cách nói của anh làm bà Diễm Hoa giận không thể tả. Bà trừng mắt nhìn anh rồi quát lớn:
- Con làm táng gia bại sản rồi mà còn chưa vừa lòng hả? Con còn trách móc mẹ nữa à:
Nhật Khang nói như biết lỗi:
- Con biết mọi việc là do con gây ra. Nhưng đó là thất bại trong làm ăn, con đâu có muốn như vậy đâu.
- Con giải thích đi, tại sao con bỏ công ty ở Sài Gòn mà về dưới mở công ty mới.
- Con muốn công ty mình lớn mạnh hơn nên con mới mở rộng như vậy mà.
Bà Diễm Hoa phán xét:
- Con liều lĩnh quá để bây giờ phải lãnh hậu quả này. Tội lỗi của con lớn lắm, Khang à.
Nhật Khang nói với giọng nài nỉ:
- Mẹ cho con xin một thời gian đi mẹ. Con phải tìm cách khắc phục. Công ty mình nhất định phải lớn mạnh trở lại.
Bà Diễm Hoa khoát tay:
- Mẹ không thể chấp nhận ý kiến của con được. Mẹ không dám tin con đâu Khang à.
Nhật Khang tìm cách thuyết phục bà:
- Làm ăn thì cũng có lúc thành công có lúc thất bại. Mẹ phải tạo cơ hội cho con làm lại chứ.
- Từ lúc con về Vĩnh Kim thì có lúc nào thành công đâu. Chỉ toàn thất bại.
Bây giờ thì táng gia bại sản rồi mà con vẫn không nghe lời mẹ.
Hết lời thuyết phục nhưng bà Diễm Hoa luôn bảo thủ với quyết định của mình. Nhật Khang bắt đầu tỏ vẻ bực bội. Anh đùa đùa giọng:
- Mẹ bảo con bán công tý cũng không giải quyết được gì đâu.
- Chứ cứ để hoài rồi lại tiếp tục lún sâu vào nợ nần hả?
Nhật Khang khoát tay:
- Chuyện đó để con lo. Mẹ không cần phải bận tâm đến chuyện làm ăn của con đâu.
Cách nói đó của Nhật Khang lại làm cho bà Diễm Hoa tức giận. Bà nói lớn:
- Con trở nên vô lễ hồi nào hả? Bây giờ con muốn làm gì thì làm mà không cho mẹ ý kiến à?
Nhật Khang nói như chống chế:
- Ý con không phải như vậy. Nhưng con muốn mẹ đừng buộc con phải sang lại công ty.
Bà Diễm Hoa nói với giọng đầy hăm dọa:
- Tùy con quyết định. Nếu con không nghe lời mẹ thi con đi khỏi nhà này ngay và đừng bao giờ trở về đây nữa.
Tính bảo thủ của bà Diễm Hoa làm Nhật Khang giận không thể tưởng. Hình như anh không dám phản ứng gì vì anh biết sẽ bất lợi cho công việc làm ăn nếu chọc giận bà trong lúc này.
Bà Diễm Hoa không nói thêm gì. Còn Nhật Khang thì ngồi yên như bất động. Một lúc thật lâu sau, bà Diễm Hoa nói như thông báo:
- Điều thứ hai mẹ muốn nói vđi con là Tuyết Tuyết đã lấy chồng rồi.
Nhật Khang vẫn tỏ vẻ bình tĩnh và không phản ứng gì. Điều đó làm bà Diễm Hoa không khỏi ngạc nhiên. Bà tròn mắt nhìn Nhật Khang:
- Bộ con biết tin này rồi hả?
Nhật Khang nói với giọng nhỏ nhẹ:
- Dạ chưa.
Bà Diễm Hoa thắc mắc:
- Tuyết Tuyết đã lấy chồng, sao con tỉnh bơ vậy?
- Đối với con, việc đó đâu có gì bất ngờ.
Bà nhíu mày nhìn Nhật Khang:
- Con nói vậy là sao? Mẹ không hiểu ý con Nhật Khang ả.
Nhật Khang nói chậm rãi:
- Con đã hiểu bản chất thật sự của cô ta từ lâu rồi. Tình cảm cô ta dành cho con chỉ là sự giả dối. Nên việc cô ta lấy chồng con cũng không có gì bất ngờ.
Mẹ thấy nó tới lui tìm con hoài nên đâu có ngờ chuyện như vậy. Tụi con bây giờ yêu thương kiểu gì mà phức tạp quá.
Trầm ngâm một lúc rồi Nhật Khang hỏi với vẻ tò mò:
- Sao mẹ hay tin cô ấy có chồng vậy?
- Mấy người bạn của mẹ ở bển mới về nước đã nói cho mẹ biết.
Nhật Khang cười nhạt:
- Cô ta là người nổi tiếng nên lấy chồng ai cũng biết hết.
Bà Diễm Hoa hỏi nhanh như sực nhớ:
- Nghe nói nó lấy thằng diễn viên Canada cũng nổi tiếng lắm. Nó tên gì mẹ quên mất rồi.
- Tom Smith.
Bà Diễm Hoa tròn mắt nhìn Nhật Khang:
- Ủa! Con cũng biết thằng chồng nó nữa hả?
- Chẳng những con biết mà còn rất rành nó nữa kìa. Trước khi đến với con, nó và Tuyết Tuyết quen nhau trước rồi đó.
Dừng lại một lúc rồi Nhật Khang nói như kể lại:
- Lúc cô ta chuẩn bị về Canada cặp bồ đi Tom Smith đã đến đây đòi lại phần hùn, biết mình không trả nổi nên cô ấy gây khó dễ cho con.
Bà Diễm Hoa hỏi với vẻ bực bội:
- Biết nó và Tom Smith quen nhau trước sao con còn cặp bồ với nó?
Nhật Khang thả dài:
- Con nghĩ khi đến với con thì cô ta sẽ quên Tom Smith. Ai ngờ cô ta lại làm như vậy.
Bà Diễm Hoa vẫn ngồi lặng im không nói gì. Nhật Khang đốt điếu thuốc hít vài hơi rồi anh nói thêm:
- Cô ấy đến với con chỉ là sự thăm dò. Thấy con không giàu có, không nổi tiếng nên đã lạnh lùng rút lui.
Những gì Nhật Khang làm bà Diễm Hoa tự ái ngút ngàn. Bà đứng bật dậy rồi phán xét:
- Nó làm như vậy là quá coi thường con.
Nhật Khang gật gù rồi nói với giọng ỉu xìu:
- Con biết điều đó, nhưng con thua Tom Smith nên phải chấp nhận thôi.
Bà Diễm Hoa vừa tự ái vừa tức giận không thể tả. Bà quát ngang:
- Không thể để nó coi thường con như vậy được.
Nhật Khang xoa dịu bà:
- Thôi, chuyện đã qua thì cho qua đi mẹ à.
Bà Diễm Hoa nói một cách dứt khoát:
- Không được. Mẹ nhất định cưới vợ gấp cho con. Đó là một ca sĩ cho Tuyết Tuyết sáng mắt nó ra.
Nhật Khang khẽ lắc đầu:
- Không cần thiết phải làm vậy đâu mẹ à.
Bà nhíu mày nhìn Nhật Khang:
- Con lại cãi lời mẹ nữa hả.
- Tự nhiên bây giờ mẹ bảo con phải cưới vợ gấp.
Bà Diễm Hoa nói như khẳng định:
- Mẹ sẽ cưới ca sĩ Mỹ Anh cho con. Tuyết Tuyết sẽ không dám coi thường con nữa, nó sẽ sáng mắt nó ra.
Gương mặt thanh tú của Nhật Khang cũng trở nên nhăn nhó vì bực bội:
- Thôi đi mẹ ơi tự nhiên lại bắt con cưới Mỹ Anh nào nữa vậy?
Bà Diễm Hoa nói với vẻ hấp tấp:
- Mỹ Anh là ca sĩ đấy con à. Cô ấy là con gái út của chủ phòng trà ''Dạ Lan Anh'' là bạn thân của mẹ.
Nhật Khang nói với giọng nài nỉ:
- Mẹ làm ơn bỏ ý nghĩ đó đi. Con không đồng ý đâu.
- Con đừng cãi lời mẹ mà Nhật Khang.
- Con gái nhà ai con không biết mặt mũi ra sao hết tự nhiên bây giờ mẹ bắt con đồng ý cưới. Phải công nhận mẹ có ý nghĩ kỳ lạ thật.
Bà tiếp tục thuyết phục Nhật Khang:
- Con cứ yên tâm đi, mẹ biết mặt cô ấy rồi. Cô ấy rất xinh đẹp lại là ca sĩ nữa. Mẹ đã chọn chỗ tốt đẹp cho con mà.
Nhật Khang lắc đầu nguầy nguậy:
- Con không đồng ý cưới vợ kiểu này đâu. Làm gì có tình cảm để mà sống với nhau chứ.
Bà Diễm Hoa hết lời thuyết phục nhưng Nhật Khang luôn tìm cách từ chối.
Bà nói với vẻ bực bội:
- Vậy con có tình cảm với ai thì nói đi, mẹ sẽ cưới cho con ngay.
Trầm ngâm một lúc rồi Nhật Khang bộc bạch:
- Từ lúc nhận ra sự dối trá của Tuyết Tuyết con đã bắt đầu để ý đến Diệu Hương. Đối với con, cô ấy là một người phụ nữ toàn diện. Và tụi con cũng đã có cảm tình với nhau.
Nhật Khang cứ nghĩ bà Diễm Hoa sẽ đồng tình với lời bộc bạch của anh.
Nhưng ngược lại, bà đã tỏ vẻ phản đối:
- Tưởng ai chứ Diệu Hương thì mẹ không đồng ý đâu Nhật Khang à.
Nhật Khang hết sức sửng sốt vì câu nói đó. Anh tròn mắt nhìn bà Diễm Hoa:
- Sao vậy mẹ?
- Mẹ thấy con bé đó không được toàn diện như con nói đâu.
- Một cô gái như Diệu Hương con còn sợ mình không với tới nữa kìa. Vậy mà mẹ còn không vừa ý nữa hả?
Bà Diễm Hoa phân trần:
- Mẹ đồng ý nó có tài và cũng xinh đẹp nữa. Nhưng con bé đó có vẻ quê mùa quá con à.
- Nhưng con cảm thấy rất vừa ý cô ấy.
Bà Diễm Hoa nói một cách dứt khoát:
- Còn mẹ thì không đồng ý. Cưới cô ấy để cho Tuyết Tuyết cưới vào mũi mình à.
Nhật Khang tỏ vẻ bực bội:
- Trời ơi! Mẹ cưới vợ cho con hay là tìm cách trả đũa Tuyết Tuyết.
Bà Diễm Hoa khẳng định:
- Dù con có nói gì đi chăng nữa thì mẹ cũng không đồng ý cưới Diệu Hương.
Con phải cưới ca sĩ Mỹ Anh.
Hình như Nhật Khang không thể dằn cơn tức giận của mình được nữa. Anh thốt lên:
- Trời ơi! Sao mẹ vừa ép con sang công ty rồi bây giờ ép con phải cưới một người xa lạ sao mẹ độc đoán với con quá vậy?
Bà Diễm Hoa tức giận không thể tả vì câu nói đó. Bà thét lớn:
Con đừng vô lễ với mẹ như vậy.
- Con không chịu nổi sự bảo thủ của mẹ đâu.
Bà Diễm Hoa nói như khẳng định:
- Con phải cưới ca sĩ Mỹ Anh. Lát nữa mẹ sang phòng trà ''Dạ Lan Anh'' để bàn với họ. Tuần sau con và Mỹ Anh sẽ tổ chức lễ đính hôn. Nhật Khang bịt chặt hai tai rồi thốt lên:
- Mẹ đừng nói nữa! Con không nghe đâu.
Rồi Nhật Khang lao nhanh ra khỏi phòng và anh quyết định mua về máy bay để trở về Canada như trốn chạy bao điều rắc rối.
@by txiuqw4