Hoa Thiên Cốt thở dốc, cắn chặt răng, tủi thân ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Họa.
Bạch Tử Họa thấy hình con rùa trên mặt nàng, suýt nữa phì cười, mà Đường Bảo ngồi trên vai nàng, đang nháy mắt ra hiệu cười xấu xa với hắn.
Bạch Tử Họa nhếch miệng, giúp nàng lau từng nét mực trên mặt đi, hai người giống như hai bức tượng băng trên mỏm đá Lộ Phong. Hoa Thiên Cốt không dám động đậy, sợ sẽ đánh mất khoảnh khắc dịu dàng này của sư phụ.
Nàng vẫn sống một cuộc sống đơn giản ở Tuyệt Tình điện, sư phụ rất ít khi đích thân dạy nàng học, nhiều nhất chỉ là vạch ra chỗ sai, dẫn nàng quay lại đúng đường. Người cũng không hạn chế nàng điều gì, phần lớn thời gian đều ném một đống sách bắt nàng tự đọc.
Lúc đầu Hoa Thiên Cốt không hiểu, sau này mới nhận ra, khối lượng kiến thức khổng lồ mà mình học thuộc dần dần ngấm vào tiềm thức, khiến học vấn của nàng vô cùng phong phú. Đống sách cổ bí pháp vừa khô cứng vừa khó nhằn này không ai dạy, nàng phải cố hết sức mới hiểu được, thế nên trong quá trình đọc, khả năng tự lĩnh hội của nàng trở nên thuần thục hơn người khác rất nhiều. Dần dà không cần ai nhắc nhở, rất nhiều phương pháp tu luyện khó hiểu nàng đều dễ dàng nắm bắt được.
Cuối cùng nàng cũng hiểu được dụng tâm của sư phụ, cho người con cá không bằng cho họ cần câu cá, nếu người dạy nàng sẽ chỉ làm nàng vĩnh viễn đứng dưới bóng người, rất khó đột phá. Hơn nữa đạo tâm tu luyện, khẩu quyết bí pháp, mỗi người có một cách hiểu riêng, sư phụ không muốn áp đặt những điều mình nghĩ lên người nàng, mà hy vọng nàng có thể dùng cách hiểu của bản thân để tự nâng cao năng lực. Hơn nữa người không bao giờ cứng nhắc yêu cầu nàng điều gì, chỉ đốc thúc đúng lúc. Người hy vọng nàng không cần ai ép buộc hay giúp đỡ, cũng tự giác học tập, có kế hoạch riêng, trong quá trình tu luyện gian khổ vẫn có thể sống thoải mái vui vẻ.
Nói tóm lại, sư phụ không dạy nàng học thuật gì, chỉ dạy cho nàng phương pháp học tập quan trọng nhất.
Tuy rằng lúc mới bắt đầu, tu vi của nàng kém hơn Nghê Mạn Thiên và Khinh Thủy rất nhiều nhưng sau đấy lại tiến bộ cực nhanh, đột phá cảnh giới khám tâm. Ở Trường Lưu Sơn chỉ trong một thời gian ngắn mà có thể đạt được thành quả như thế, trăm năm chưa có một ai.
Càng kì diệu hơn, cung hoa, cung ngọc… của người ta đều chỉ mang một màu sắc tương ứng với hệ tu luyện, nhưng cung linh của nàng lại dần dần có cả năm màu Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, treo trên thân kiếm tỏa sáng muôn nơi.
Nhìn chiếc chuông rực rỡ như cầu vồng nàng vui mừng khôn tả. Nàng biết bởi vì sư phụ muốn điều chỉnh thể chất cho nàng, nên bắt nàng học cả ngũ hành thuật, không được xao lãng hệ nào. Thế nên cho dù nàng không có sở trường đặc biệt gì trong thuật ngũ hành, lực công kích cũng không mạnh, nhưng năm loại pháp thuật có thể từ từ tiến bộ, sau đó càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh. Dù nàng có gặp cao thủ hệ nào đều có thể tương sinh tương khắc.
Lúc này Hoa Thiên Cốt mới thật sự cảm nhận được, nàng đã gặp được vị sư phụ tốt bụng nhất, lợi hại nhất.
Chỉ trong chớp mắt, nàng đã trải qua ba năm bình thản ở Trường Lưu Sơn.
Hoa Thiên Cốt mười bảy tuổi, nhưng dung mạo vẫn mang dáng vẻ một đứa bé mười bốn tuổi chưa dậy thì, không chút thay đổi. Tính cách nàng cũng không trưởng thành thêm được ít nào, ngày ngày vấn kiểu đầu bánh bao chạy tới chạy lui nhanh như chớp giật trong Tuyệt Tình điện. Đường Bảo không dài thêm, nhưng bề ngang phát triển không ít, càng ngày càng tròn vo.
“Thiên Cốt, mẹ đang vẽ quỷ gì thế?” Đường Bảo gặm gặm chiếc bánh hoa đào thành một gian phòng nhỏ, thò đầu ra khỏi hang ngó nghiêng xung quanh.
Hoa Thiên Cốt cắn đầu bút, cười hì hì, thần bí nói: “Ta đang vẽ sư phụ.”
“Mẹ chắc là mình đang vẽ sư phụ chứ không phải là Hắc Bạch Vô Thường chứ?
“Đương nhiên là sư phụ rồi, ta đang vẽ tấm lưng trần của sư phụ.”
Đường Bảo phun sạch đống bánh ra, kết quả bị Hoa Thiên Cốt gõ mấy cái lên đầu.
“Dám phun lên tranh của sư phụ đại nhân này, có tin ta xoắn mi thành bánh chẻo không hả?”
“Hu hu hu, con sẽ mách cha, mẹ Cốt Đầu ngày càng bạo lực!” Đường Bảo ôm đầu trốn vào trong căn phòng nhỏ.
Hoa Thiên Cốt cắn đầu bút nhìn trời, vừa nhớ lại hình ảnh tấm lưng trần của sư phụ hôm ấy, vừa bày ra vẻ mặt say mê, nước miếng chảy ròng. Haiz, chỉ có thể trách mấy môn nghệ thuật cần chăm chỉ rèn luyện như đánh đàn vẽ tranh gì gì đó, dù đống lí luận hay kiến thức của nàng đủ chất đầy một sọt, nhìn một bức tranh là có thể nói vanh vách, nhưng bảo nàng động tay vẽ, nàng đành chịu.
Nàng muốn tự tay vẽ sư phụ đại nhân, sau đó lúc nào cũng mang theo bên người, nhưng dù vẽ thế nào trông cũng không giống. Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa, trên đời này sợ rằng không một bức tranh nào có thể lột tả được tiên tư của người, dung mạo của người, phong thái của người, khí chất của người.
“Tiểu Cốt.”
Đột nhiên một tiếng gọi vang bên tai.
Hoa Thiên Cốt vội vàng giấu bức tranh đi, luống cuống đáp: “Dạ, có con.”
“Qua tiền điện một lát, vi sư có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Vâng, con qua ngay.”
Hoa Thiên Cốt vội vàng giấu kín bức tranh, rồi chạy tới tiền điện.
“Sư phụ, Tiểu Cốt tới rồi!”
Bạch Tử Họa buông chén trà trong tay, gật đầu nói: “Các môn phái bảo vệ thần khí đã bị lộ hết. Xuân Thu Bất Bại tuyên bố Mười lăm tháng sau sẽ thống soái liên quân yêu ma tới cướp đi, nhưng gã ta cùng một lúc gửi thiệp tuyên chiến cho tứ đại môn phái cách nhau cực xa, không biết trong đó đâu là thật đâu là giả. Dựa vào thực lực của bọn chúng tuyệt đối không thể đồng thời tấn công tứ đại môn phái, phỏng chừng gã làm thế để phân tán sự giúp đỡ của các tiên phái khác, sau đó dẫn đại quân tấn công duy nhất một bên. Tứ phái kẻ nam người bắc, cách biệt xa xôi, dù là ngày đi ngàn dặm cũng rất khó cứu trợ. Tu vi của ngươi mặc dù chưa phải đạt tới đỉnh cao, nhưng vẫn có thể một mình đảm đương một phía. Lần này ngươi cùng các đệ tử khác xuống núi, cũng coi như một lần trải nghiệm.”
Nàng phải xuống núi một mình sao, nàng không muốn, hu hu hu, nàng không muốn xa sư phụ một bước…
“Đệ tử xin tuân lời sư phụ.” Hoa Thiên Cốt cung kính cúi đầu.
“Vậy đi sắp xếp hành lí, ngày mai lên đường.”
“Vâng.” Hoa Thiên Cốt chậm rãi lui ra ngoài điện.
“Trên đường tất cả đều phải nghe lời Thập Nhất sư huynh của ngươi, không được chạy loạn.”
“Vâng.”
“Mang nhiều quần áo một chút, đêm đến ngoài trời sẽ rất lạnh.”
“Vâng.”
“Mang Đường Bảo theo, lúc cần thiết nó có thể giúp ngươi.”
“Vâng.”
“Sang bên Y Dược các lấy ít hoa cầm máu và Hồi Thanh đan, nếu bị thương còn có cái mà dùng.”
“Vâng.”
…
“Tiểu Cốt.”
“Dạ?”
“Đi đường cẩn thận, chú ý an toàn.”
“Con biết rồi mà sư phụ, ha ha ha…” Hoa Thiên Cốt thật sự không nhịn được cười, vui vẻ chạy ra khỏi điện, trong lòng nở hoa. Thì ra sư phụ không nỡ xa nàng, cũng phải thôi, trong bốn năm nàng hầu như có ra ngoài bao giờ đâu, huống hồ lại là chuyện nguy hiểm như đi đánh nhau với yêu ma. Thảo nào mà sư phụ lo lắng!
Sư phụ yên tâm! Tiểu Cốt lần này ra ngoài nhất định sẽ không để người phải mất mặt đâu! Hô hô hô!
“Thiên Cốt, muội không sao chứ?” Lạc Thập Nhất điều chỉnh lại tốc độ kiếm, cùng bay song song với nàng đang chậm chạp ở cuối hàng.
“Không sao ạ.” Hoa Thiên Cốt chột dạ cười, vẻ mặt hơi căng thẳng.
Nghê Mạn Thiên quay đầu lại lườm nàng một cái, bay vụt lên vị trí đầu tiên. Nàng ta luôn thích đứng đầu, nguyên nhân rất đơn giản, vì nàng ta muốn mọi người đều phải chăm chú nhìn mình.
Vài năm nay, khác với dáng vẻ y nguyên không thay đổi của Hoa Thiên Cốt, Nghê Mạn Thiên mười tám tuổi đã trổ mã hoàn toàn, ngày càng trở nên kiều diễm, mắt khói mày cong khiến các trang nam tử của Trường Lưu Sơn đều điên đảo, thế nên càng coi thường Hoa Thiên Cốt chỉ cao đến ngực mình.
Hoa Thiên Cốt thở hồng hộc nhìn xuống bộ ngực ngàn năm không đổi của bản thân, khẽ thở dài, sau đó khinh thường nhận xét: “Còn chả đẹp bằng cái ngón út của Thiên Mạch tỷ tỷ, hừ!”
Lần này Trường Lưu Sơn tổng cộng phái đi gần trăm đệ tử cũ mới, chia thành bốn nhóm, đi tới bốn phía khác nhau. Các phái lớn khác cũng đưa đệ tử tới hỗ trợ, nhưng nhân số rất ít, vì họ sợ liên quân yêu ma dương đông kích tây, có mệnh hệ gì sẽ khó bảo toàn bản phái.
Bốn nơi bị nhắm tới là Lao Sơn cực Nam, Thiên Sơn ở cực Tây Bắc, Trường Bạch Sơn cực Đông Bắc, cùng Thái Bạch Sơn ở vùng trung tâm. Thiên Sơn, Trường Bạch Sơn, Lao Sơn tạo thành một tam giác khổng lồ, còn Thái Bạch Sơn nằm ở trung tâm của tam giác ấy. Khoảng cách từ đây tới ba hướng Thiên Sơn, Trường Bạch Sơn, Lao Sơn cũng tương đương nhau, cho nên binh lực của tiên giới tập hợp ở Thái Bạch nhiều nhất. Nếu ba phía khác có nguy hiểm gì, từ đây tới đó sẽ tiết kiệm được thời gian hơn.
Thượng Thượng Phiêu xuất thân từ Thiên Sơn phái, nên đi theo hai vị trưởng lão và một vài đệ tử khác tới đó. Hồ Thanh Khâu và đệ tử của nàng cùng các môn nhân khác chịu trách nhiệm Trường Bạch Sơn, bọn Hỏa Tịch và Vũ Thanh La thì chạy tới Lao Sơn. Lạc Thập Nhất mang theo hai đồ đệ là Nghê Mạn Thiên và Sóc Phong, cùng Khinh Thủy, Hoa Thiên Cốt, thêm hơn mười đệ tử khác, tổng cộng là hai mươi người bay tới Thái Bạch Sơn.
Vốn dĩ nếu dựa theo tốc độ bay chậm nhất của bọn họ, ngày đi đêm nghỉ, thì từ Trường Lưu Sơn lơ lửng trên biển tới Thái Bạch nhiều nhất cũng chỉ mười ngày. Nhưng đoàn của bọn họ lại xuất phát sớm, từ bây giờ tới Mười lăm tháng Tám còn hơn một tháng.
Phần lớn người trong đoàn đều rất trẻ, dù tu luyện đã có chút thành tựu nhưng lại không hề có kinh nghiệm thực chiến. Rất nhiều người từ khi vào núi tu hành đến nay chưa bước ra khỏi cửa lần nào, huống chi là đối đầu với yêu ma. Cho nên Thế tôn cố ý để Lạc Thập Nhất đưa bọn họ đi trước một tháng, sau khi vượt biển xong phải cất kiếm đi bộ đến Thái Bạch Sơn, vừa quan sát người trần, vừa mở rộng hiểu biết, diệt yêu trừ ma, tích lũy chút kinh nghiệm sinh tồn.
Hoa Thiên Cốt cực kì chờ mong, cuối cùng cũng có cơ hội ra ngoài chơi rồi.
Thế nhưng trước khi đi, sư phụ lại phong ấn mảnh câu ngọc đeo trên cổ Lãng ca ca tặng nàng để phòng thân. Người nói nàng phải tự đối mặt, không được ỷ lại vào sự bảo vệ của ngoại lực.
Kết quả ngay lập tức nàng thấy cảm giác trói buộc và áp lực quẩn quanh mình trước kia đã trở lại, dường như luôn có gì đó quấn lên người, tay chạm đến đâu, hoa cỏ ở đấy đều héo rũ cháy đen, tinh linh cỏ cây ở Trường Lưu Sơn thấy nàng đều tránh xa như thấy bò cạp.
Mà đó mới chỉ là bắt đầu, càng lúc mùi trên người nàng càng nồng. Vừa đi khỏi Trường Lưu Sơn chưa xa đã có mấy luồng gió lạnh xoay dưới lòng bàn chân nàng không chịu bay đi, Hoa Thiên Cốt thật khóc không ra nước mắt, sư phụ làm thế chẳng phải đưa nàng vào miệng quỷ sao, hu hu hu, thứ nàng sợ nhất là quỷ, vì sao cuối cùng vẫn không thể trốn thoát?
Cả đoàn từ từ tiến vào đất liền, tìm một nơi không người đáp xuống, sau đó bắt đầu hành trình cuốc bộ xa xôi.
Vì tiên quy nghiêm cấm không được đánh nhau với người phàm, không đến mức bất đắc dĩ thì không được lộ pháp thuật, thế nên bọn họ ngụy trang thành đệ tử của môn phái gì đó trong giang hồ, quang minh chính đại đi lại khắp nơi.
Ở trên đường có rất nhiều thứ hay ho, làm người ta hoa cả mắt. Hoa Thiên Cốt vừa đi được vài bước đã thấy bên mình chẳng có ai, tất cả mọi người đều ùa ra các quầy hàng ngắm nghía.
Nàng đang bực Lạc Thập Nhất sao không quản lý mọi người, một lúc sau đã phát hiện ra huynh ấy đang dừng lại ở một sạp tò he. Đường Bảo hưng phấn làm một động tác của Tôn Ngộ Không trên vai Thập Nhất, cụ ông bán tò he nặn hai cái giống hệt hai người. Lạc Thập Nhất lén dùng thuật làm đông cứng cây kẹo đó rồi cất vào trong ngực như cất vật quý, còn kẻ kia vừa mới lấy liền cắn đứt đầu mình luôn.
Sau đó vì cảm kích Lạc Thập Nhất mua tò he cho mình, nó đưa lên miệng Lạc Thập Nhất: “Thập Nhất sư huynh, huynh có muốn nếm thử không?”
Lạc Thập Nhất kinh ngạc vì sự hào phóng bất thường này, chỉ liếm vài cái, sợ chẳng may sẽ ăn hết của nó.
“Có ngọt không?”
“Ngọt! Rất ngọt!” Lạc Thập Nhất cảm động đến nỗi hai mắt đẫm lệ.
Nghê Mạn Thiên đứng bên cạnh cắn đứt đầu Trư Bát Giới xong, khinh rẻ ném xuống đất: “Kinh quá đi mất, món gì thế này?”
Hoa Thiên Cốt bất lực ngửa đầu nhìn trời thở dài, không hiểu tại sao Lạc Thập Nhất bình thường siêu phàm thoát tục, trưởng thành chững chạc như thế, nhưng cứ ở trước mặt Đường Bảo lại biến thành một người hoàn toàn khác?
Khi cụ ông bán tò he mãi vẫn chưa hết hốt hoảng tự hỏi có phải mình mờ mắt lãng tai không, mà sao sâu lại biết nói chuyện, thì đoàn người đã đi xa.
Khinh Thủy vui vẻ lấy hộp son cho nàng xem, Vân Đoan lại như một đứa trẻ, cầm chong chóng chạy đi chạy lại.
Đầu Hoa Thiên Cốt chảy dài mấy vạch đen, đột nhiên một mặt người sặc sỡ đập vào mắt làm nàng sợ tới mức nhảy dựng lên ôm thân cây, hu hu hu, đang ban ngày ban mặt, sao bọn quỷ xuất hiện sớm thế?!
Nhìn kĩ thì hóa ra là một mặt nạ, Sóc Phong thong dong tháo xuống, đắc ý nhướn mày, rồi lại đeo vào, xoay người đi.
“Rốt cuộc cậu đeo mấy cái mặt nạ đấy hả?” Hoa Thiên Cốt nắm chặt tay căm giận hét với theo.
Buổi tối bọn họ ăn cơm tại một nhà trọ nhỏ, bởi vì được tính vào phí công tác, Lạc Thập Nhất lại coi tiền như rác nên mọi người không khách khí gọi hai bàn lớn đầy đồ ăn, vui vẻ không biết trời đất là gì.
Lạc Thập Nhất cũng không hiểu rốt cuộc bọn họ đi rèn luyện hay đi du lịch, nhưng nhìn Đường Bảo vui vẻ như thế, thì sao cũng được hết.
Hoa Thiên Cốt vốn cực kì nhiệt tình, nhưng cứ chốc chốc lại thấy mấy thứ dơ bẩn kia, thật sự làm nàng tụt hết cả hứng, ăn cơm như nhai rơm, chỉ có thể ngẩng đầu lên trời, ta không thấy, ta không thấy, ta không thấy gì cả.
Ăn uống no say, mọi người ai về giường nấy. Hoa Thiên Cốt quấn lấy Khinh Thủy, chạy sang ngủ cùng nàng. Đường Bảo vẫn ngủ trong gian phòng nhỏ của nó, trên cổ đeo chiếc nhẫn bạc tinh xảo mà Lạc Thập Nhất mua cho. Hoa Thiên Cốt cười bảo Lạc Thập Nhất chỉ cần mua thêm một cái dây thừng nữa thôi là có thể dắt Đường Bảo về nhà như dắt một con cún nhỏ.
Trước khi ngủ nàng cố ý bày một trận pháp, rải rất nhiều tro ở ngoài cửa, cuối cùng bình yên vượt qua một đêm.
Nhưng họ càng đi tiếp càng không có thành trấn, ngủ trong núi thì rất rắc rối.
Để nhanh gọn, bọn họ chọn đi phần lớn là đường có nhiều dấu vết của con người, ít yêu ma. Vốn dĩ yêu ma ngửi được khí của bọn họ đều phải tự động tránh xa, nhưng thật kỳ lạ, chúng cứ như thú dữ, không ngừng tập kích, kẻ trước ngã xuống kẻ sau xông lên, giết bao nhiêu cũng không hết.
Hoa Thiên Cốt ngửa đầu nhìn trời, ta không biết, ta không biết, ta chẳng biết gì cả.
Tới tận tối, cả đoàn đã mệt bã người nhưng vẫn không dám ngủ, thỉnh thoảng lại có vài quỷ hồn tới quấy rầy, hại bọn họ hết bày trận rồi lại bắt hồn, mệt chết đi sống lại.
Những người khác không biết nguyên nhân chính là vì Hoa Thiên Cốt, nhưng Lạc Thập Nhất thì biết. Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao sư phụ bắt bọn họ đi sớm, còn ngụ ý cho Hoa Thiên Cốt đi theo. Cả một đường chém giết, tới Thái Bạch Sơn, trình độ thực chiến của bọn họ có thể không tăng lên sao?! Đi đêm càng gặp quỷ nhiều hơn, lũ tiểu quỷ bọn họ gặp suốt rồi, nhưng thỉnh thoảng đụng phải vài con quỷ hung dữ lợi hại, không tránh khỏi mấy trận khổ chiến.
Hoa Thiên Cốt từ nhỏ đã quen ngày đêm bất an, trèo đèo lội suối, nhưng bọn Nghê Mạn Thiên lại được nuông chiều, sao chịu khổ cho nổi. Chẳng chê ngủ trên mặt đất cứng thì chê ban đêm lạnh, đồ này không ngon đồ kia rất dở.
Hơn nữa Đường Bảo luôn ở bên Lạc Thập Nhất, ngày nào cũng nói nói cười cười, thế nên nàng ta cực kì khó chịu. Vốn tưởng rằng khó khăn lắm mới được ra khỏi Trường Lưu, đây là cơ hội để Nghê Mạn Thiên nàng vun đắp tình cảm với Lạc Thập Nhất, không ngờ tất cả sự chú ý của huynh ấy đều dồn vào con sâu bé xíu kia, thật muốn giẫm bẹp nó luôn!
Vài ngày sau, đoàn người rõ ràng không còn vẻ mặt vui mừng háo hức như lúc mới xuất phát, ai cũng đều cúi đầu trầm mặc đi về phía trước, lúc nào cũng phải đề phòng yêu ma quỷ quái bất chợt xuất hiện. Mới đầu bọn họ còn sợ hãi và hơi bất lực, nhưng giờ thì cứ chém lia lịa chẳng khác gì chém củ cải.
Hoa Thiên Cốt cả người lạnh băng, trực giác mách bảo sẽ có chuyện không hay xảy ra. Đột nhiên nhớ tới điều gì đó bèn hỏi Khinh Thủy: “Hôm nay ngày bao nhiêu?”
Khinh Thủy giật nảy mình, nhất thời mặt trắng bệch: “Mười bốn tháng Bảy, ngày mai là lễ quỷ, quỷ môn sẽ mở đó, hu hu hu…”
@by txiuqw4