Chương 9: Quỷ môn mở
“Không ngủ mà mang hành lý, xuất quỷ nhập thần định đi đâu?” Sóc Phong đang ngồi trên cây chịu trách nhiệm canh gác, tức cười hỏi nàng.
Hoa Thiên Cốt run lên, vội vàng lấp liếm: “Đừng nói từ kia!”
“Từ nào?”
“Quỷ ý.”
Đột nhiên nàng sực nhớ ra, vội vàng che miệng mình lại, ngó nghiêng xung quanh, giống như lúc nào yêu ma quỷ quái cũng có thể kéo tới.
“Định chuồn đi một mình sao? Không mang con sâu róm kia đi cùng à?”
“Đường Bảo nhà tớ không phải là sâu róm đâu. Mang theo tớ sợ nó sẽ gặp nguy hiểm, ở đây Thập Nhất sư huynh và Khinh Thủy sẽ chăm sóc nó.
“Vậy cậu định một thân một mình đi đâu?”
“Đi Mao Sơn, nơi này cách Mao Sơn không xa, chắc mất khoảng hai, ba ngày. Tớ đã viết thư để lại cho Thập Nhất sư huynh, dù thế nào cũng phải tách ra để tránh ngày lễ quỷ rồi hợp lại sau, bằng không mọi người đều sẽ bị tớ liên lụy, hiện giờ quỷ càng ngày càng lợi hại rồi! Dù chúng ta chỉ là những kẻ mới tập tành tu tiên, nhưng Thập Nhất sư huynh pháp lực cao cường cũng coi như bán tiên rồi, bọn quỷ kia có kéo đến thì cũng không sợ!”
“Ừ, thuận buồm xuôi gió.” Sóc Phong nằm trên một cành cây mảnh khảnh, đung đưa trong gió như thể xích đu.
“Hả?” Hoa Thiên Cốt không ngờ cậu ta lại nói vậy, bỗng dưng cảm thấy kỳ lạ.
Nàng vẫy tay, không quay đầu lại nói: “Tạm biệt, cẩn thận ngã nhé.”
Vừa dứt lời, cành cây Sóc Phong đang nằm kia đã lên tiếng trả lời, “rắc” một cái, cậu ta vội vàng xoay người bay sang một cành khác, trừng mắt lườm nàng.
Hoa Thiên Cốt bất đắc dĩ nhìn trời, nàng có cố ý đâu, chỉ cố tình thôi.
Một mình lần mò đi về phía trước, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết truyền từ trong rừng ra, nàng cực kì nhớ chiếc áo khoác da chó ngày trước, sớm biết thế đã mang đi rồi, dù gì tinh thần cũng ổn định hơn được một chút.
Tay phải nàng cầm chặt chuôi Đoạn Niệm, tay trái cầm một chuỗi phật châu. Hu hu hu, nàng ở Trường Lưu Sơn hai năm không dùng chuỗi phật châu này lần nào, cũng không đi miếu tẩy rửa, vừa lấy ra đã thấy mốc meo hết cả, không biết linh lực còn lại bao nhiêu.
Chiếc chuông treo trên thân kiếm đi mỗi bước lại vang, trong đêm khuya vắng vẻ thế này càng cảm giác rợn gáy, nhưng không biết vì sao nàng lại không thấy sợ, có lẽ nó cho nàng cảm giác như thể sư phụ đang ở bên cạnh vậy.
Mấy đoàn ma trơi lơ lửng trên không ngửi được mùi của nàng, chầm chậm bay lại gần. Sau đó càng lúc càng nhiều ma trơi tụ tập xung quanh, tạo thành một quả cầu lửa cực lớn, bao nàng ở chính giữa. Cây cối xung quanh phút chốc cháy đen, đột nhiên nàng rùng mình một cái, tóc và lông mày đã bắt đầu đóng băng.
Chết cha, sợ rằng thế gian này chỉ mình nàng mới có thể tạo thành một cảnh tượng “hoành tráng” như vậy, nếu cứ tiếp tục thế này máu và lục phủ ngũ tạng cũng sẽ đóng băng mất. Hoa Thiên Cốt lẩm nhẩm khẩu quyết, một dòng nước phun ra từ bàn tay nàng, lập tức dập tắt mấy con ma trơi trước mặt.
Nhưng nàng cũng chỉ có thể phóng ra được chút nước thế thôi, Hoa Thiên Cốt không chần chừ, bỏ chạy thục mạng.
Cả đoàn ma trơi như một con sông dâng trào đuổi theo sau nàng, Hoa Thiên Cốt khóc không ra nước mắt, lúc thì bay lên lúc thì hạ xuống. Vô số ma trơi kia cũng bay lên hạ xuống theo nàng, tựa như dải ngân hà uốn thành một đường cong thật dài, cảnh tượng tráng lệ rực rỡ vô cùng. Chỉ có điều giờ này Hoa Thiên Cốt không còn tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, nhìn thấy phía trước có một con sông, nàng từ trên không nhảy thẳng xuống.
Chìm vào nước, Hoa Thiên Cốt nhịn thở, bắt đầu kiểu bơi chó. Dưới nước cũng có chút ánh sáng, nhưng ít hơn rất nhiều so với trên bờ. Bởi vì nước khá lạnh nên chúng không cảm nhận được sự tồn tại của nàng, bay là là trên mặt nước, lấp lánh như ánh sao, mà cả đáy sông giống như biển trời đêm mênh mang khôn cùng.
Hoa Thiên Cốt thở phào, cố hết sức bơi đến bờ.
Đột nhiên trước mặt hiện lên một vầng sáng trắng, lúc sau lại không thấy đâu. Cái gì vậy? Hoa Thiên Cốt ngó nghiêng xung quanh, thấy sờ sợ, vội vàng ngoi lên bờ.
Bỗng cái mũi ngưa ngứa, muốn hắt xì một cái mà không được, có thứ gì đó trong mũi nàng! Hoa Thiên Cốt vươn tay kéo ra được một sợi tóc rất dài màu trắng, da gà lập tức dựng hết lên. Tóc trắng? Không phải của nàng!
Lúc bơi qua một mỏm đá ngầm, đột nhiên mái tóc dài màu trắng như hải tảo bịt kín mặt nàng, vô số sợi tóc luồn vào trong mũi, quấn chặt lấy cổ nàng.
Hoa Thiên Cốt nhìn kĩ, một cái đầu rất lớn của phụ nữ tiến đến, gương mặt đã bị trương phềnh thối rữa, tất cả đều là những mảng thịt thối trắng nhợt sưng vù, hàm răng bợt bạt không ngừng va vào nhau tạo thành tiếng cười khanh khách. Hai tròng mắt giống hệt cá vàng lồi ra như sắp rớt đến nơi, bị ngâm trương trong nước nên giờ to gấp đôi hốc mắt, không thể nhét vào được. Hai lỗ mũi đầy giòi bọ, lúc nha lúc nhúc, kinh tởm vô cùng.
Hoa Thiên Cốt sợ tới mức nhắm tịt mắt lại không dám nhìn nữa, cố sống cố chết giãy giụa, nhưng mái tóc dài kia xiết cổ nàng chặt đến không thể thở nổi, khẩu quyết pháp thuật gì đó đều bay tuốt lên chín tầng mây.
Đột nhiên có thứ gì đấy ôm lấy chân nàng, cúi đầu thì trông thấy thân thể của nữ quỷ này đang không ngừng kéo mình xuống.
Hoa Thiên Cốt không kịp nhịn thở, sặc nước từng hồi từng hồi một. Xong rồi, không chết vì bị quỷ xơi thì cũng chết vì sặc nước. Hu hu hu, vậy cũng tốt, sau khi chết đuối ta cũng hóa thành quỷ, đến lúc đó sẽ tìm ngươi báo thù!
Đang lúc hoảng loạn, nàng bỗng chạm vào Đoạn Niệm kiếm, bèn cố gắng bắt mình tỉnh táo lại. Tâm vừa động, Đoạn Niệm đã tuốt khỏi vỏ, cắt đứt mái tóc dài màu trắng của nữ quỷ, rồi chém lìa tay ả ta.
Hoa Thiên Cốt tay phải cầm kiếm, tay trái điều khiển nước, không ngừng tấn công nữ quỷ. Nàng dựa vào lực đẩy của nước, cưỡi Đoạn Niệm bay khỏi đáy sông, lên được bờ.
Hoa Thiên Cốt ho từng ngụm nước ra, nếu ở thêm dưới đấy ít phút nữa thôi, nàng có bị chết đuối cũng không ai làm hô hấp nhân tạo đâu.
Bị quỷ dọa từ nhỏ đến lớn, sao nàng lại đáng thương thế chứ!
Hoa Thiên Cốt ngẩng nhìn ma trơi lại bắt đầu tiến tới, nàng bất lực thở dài. Sư phụ ơi, không phải là con cố tình không nghe lời mà sử dụng kiếm, nếu không chạy nhanh có khi người mãi mãi không được nhìn thấy đồ đệ đáng yêu của người nữa ấy. Ai bảo thuật cưỡi gió của nàng kém hơn thuật điều khiển kiếm rất nhiều.
Hoa Thiên Cốt không nói gì nữa nhảy phốc lên kiếm, nhanh như chớp đã không thấy bóng đâu.
Giằng co cả đêm làm nàng mệt rũ người. Qua giờ Tý, lễ quỷ đã tới, quỷ môn cũng mở, yêu ma sẽ càng lúc càng nhiều, có để cho người ta sống nữa không đấy!
Hoa Thiên Cốt tìm rất lâu mới thấy một ngôi miếu xập xệ bên sườn núi có thể nghỉ chân, nhưng cũng chỉ dám ngủ trên xà ngang. Nhớ tới đạo pháp Mao Sơn mà Vân Ẩn dạy, nàng bèn lấy tàn hương pha vào nước, vẽ đầy bùa chú lên xà nhà, cố gắng không để hao tổn chân khí, tạo một lớp màng bảo vệ màu bạc quanh người. Làm như vậy ít nhất có thể giấu được hơi thở của mình, quỷ quái bình thường không thể nhìn thấy.
Nếu để cho người ta biết chưởng môn phái Mao Sơn trừ yêu diệt ma nổi tiếng thế gian lại bị mấy con tiểu quái làm tội làm tình thế này, chắc chắn họ sẽ cười rụng cả răng mất. Nhưng nàng chỉ cần thấy quỷ là sẽ mất bình tĩnh, sợ tới mức chân run lẩy bẩy, còn diệt cái gì nữa?
Nàng không dám ngủ sâu, đang lúc mơ màng thì bị tiếng đấm đá đánh thức. Đây là nơi hoang sơ vắng vẻ, sao lại có người? Hoa Thiên Cốt lén nhìn, thấy một đống tay chân bay đột ngột vào, không nhịn được hít một hơi thật sâu. Mẹ ơi, người ta nói người thì phải có mặt, cây thì phải có vỏ, ngươi tưởng ngươi thành quỷ thì hay lắm đấy hả, làm cái trò mèo gì thế?! Không thể xuất hiện một cách đẹp đẽ hơn chút hả? Không thiếu tay thì là thiếu chân! Dọa ai đấy?!
Trời ơi… Hoa Thiên Cốt run rẩy cắn tay áo không dám lên tiếng.
Bỗng hai con quỷ đó vào trong miếu nghỉ ngơi, nhưng chỉ có thân mình và đầu của chúng là nghỉ ngơi thôi. Bốn cặp tay chân kia vẫn đang đánh nhau loạn cào cào, mày đấm tao đá không biết trời đất là gì.
Mà hai con quỷ này, một có gương mặt đỏ sẫm mọc chiếc sừng trâu, một là bộ xương khô răng nanh dài hoắm. Thân thể không tay không chân ngồi ngay ngắn của chúng ở chỗ kia trông giống người heo, cực kì kinh khủng.
Trận hỗn chiến tay chân trên không mãi vẫn bất phân thắng bại, tên đầu trâu ngáp một cái, lắc đầu nói: “Thôi đừng đánh nữa, lễ quỷ năm nào ta cũng đánh với ngươi, bao năm mà vẫn hòa, chả có gì hay ho cả!”
Nói xong tay chân tự động bay về lắp lại trên người.
“Vậy ngươi nói xem làm gì bây giờ?” Bộ xương khô cũng thu tay chân lại.
“Chúng ta đổi phương pháp tỉ thí đi!”
“Phương pháp gì?”
“Bây giờ không phải địa phủ nơi nơi đều nêu cao khẩu hiệu: Làm quỷ có đạo đức, làm quỷ có trình độ văn hóa, làm quỷ cực kì thú vị sao?”
“Ờ, đạo đức thì ta không dám nói, nhưng ta chắc chắn mình là một con quỷ có văn hóa, là một con quỷ cực kì thú vị, vừa đa tình, nhiều tiền lại lãng mạn, rất có khí chất nghệ thuật.”
Hoa Thiên Cốt suýt chút nữa thì lộn cổ khỏi xà ngang.
“Xì!” Đầu trâu khinh miệt liếc xương khô: “Hôm nay chúng ta so tài âm luật, ngươi dám không?”
“Được, quá hợp ý ta.”
Đầu trâu lấy một cây tiêu từ trong ngực ra, không phải vàng cũng không phải gỗ, đen như mực nhưng không hề bóng.
Mắt Hoa Thiên Cốt sáng ngời, Yết tiêu! Cây tiêu nổi tiếng trong Nhạc phổ của Thất Tuyệt phổ! Âm thấp của cây tiêu truyền thuyết này cực trầm, âm cao cực vút, tiếng phát ra kỳ lạ vô cùng, người bình thường không thể khống chế được. Sao tên quỷ đầu trâu này lại có được nó? Xem ra hắn đã chuẩn bị cả rồi mới đến.
Đầu trâu bắt đầu thổi tiêu, không ngờ hắn to lớn kềnh càng mà ngón tay lại linh hoạt như vậy. Tiếng tiêu vừa thoát ra như một tiếng thét dài cực cao cực quỷ dị, giống tiếng hét của phụ nữ khi hoảng sợ, xé toạc màng nhĩ Hoa Thiên Cốt, quỷ hồn mười dặm quanh đây đều bị dọa cho chạy hết.
Hoa Thiên Cốt vội vàng vận nội công ngăn cản, tránh để tâm trí bị đoạt. Rồi bỗng tiếng tiêu dần trở nên trong trẻo, thâm sâu như sương mù phủ trên mặt hồ, âm điệu nhu hòa, yên ả như bức tranh thủy mặc. Trong tự do mang theo chút bay bổng, trong nhịp điệu chậm rãi lại mang chút tự tại vô song.
Lòng Hoa Thiên Cốt bỗng như bay lên mây, sau đó tiếng tiêu như thay đổi hẳn, trở thành tiếng nức nở ai oán. Hoa Thiên Cốt nghe mà lòng bỗng thấy đau thương không kìm được.
Bộ xương khô kia chợt cười lạnh một tiếng, đột nhiên há miệng, vươn cái lưỡi dài ba tấc ra. Hắn lại nhả một con chim nhỏ, cho nó đứng trên đầu lưỡi. Con chim nhỏ kia hắng giọng rồi phát ra tiếng của người con gái, hòa cùng tiếng tiêu, hát: “Trăng sáng trên lầu, hoa rơi như vẽ, nửa chén rượu tàn, hao gầy vì tiêu…”
Thanh âm kia vô cùng êm tai lại cực kì u oán, tất cả đều thoát ta từ miệng con chim nhỏ, cảnh tượng thật quá sức quái dị. Hoa Thiên Cốt không nhịn được nổi da gà.
Hai con quỷ một thổi một hát, thổi càng cao hát càng cao, thổi càng u oán hát càng bi thảm. Tim Hoa Thiên Cốt đập dồn dập, nàng không dám tiếp tục nghe, vội vàng phong bế ngũ thức của mình.
Đúng lúc đang tranh đấu kịch liệt, đột nhiên ánh kiếm lóe lên, sát khí ngùn ngụt. Miệng gã đầu trâu từ từ chảy ra máu tươi, nhỏ xuống chiếc tiêu đen nhánh, thanh âm càng quỷ dị kinh người. Mà tên xương khô kia miệng nôn ra càng lúc càng nhiều chim nhỏ, phủ đầy mọi ngõ ngách trong miếu. Trăm điểu cất tiếng đối chiến với tiếng tiêu của đầu trâu.
Nhưng đầu trâu nhờ thần tiêu nên có ưu thế hơn một bậc, cuối cùng một thanh âm giống như vạn kiếm đâm xuyên đầu bộ xương khô. Trong phút chốc tim của cả trăm con chim đều nổ tung, máu tươi vung vãi khắp nơi.
Đầu Hoa Thiên Cốt cũng nổ ầm một tiếng, chân khí tan biến, người buông thõng, lăn từ trên xà ngang xuống.
Ba bên đều trợn tròn mắt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời không kịp định hình chuyện gì đã xảy ra.
Hoa Thiên Cốt thầm kêu “hỏng bét”, phen này bị quỷ ăn chắc rồi. Xung quanh đều là thi thể của những con chim nhỏ, nàng không khỏi cảm thấy buồn nôn. Cố nhịn lại, Hoa Thiên Cốt thầm nghĩ xem ra không thể trốn thoát, hai đánh một không chột cũng què, nàng nhất định không phải là đối thủ của chúng. May mà hai tên này không phải loại quỷ cấp thấp đầy tạp niệm cứ thấy người là cắn, hay dọa chúng một vố, nói không chừng lại có thể tránh được kiếp nạn.
Nàng bèn lừ mắt quát to: “Khốn kiếp, ai quấy rầy giấc ngủ của bổn đại tiên?!”
Hai con quỷ cùng dại ra, sững sờ vì tiếng quát đầy dữ dằn của nàng. Không phải nàng chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch tầm mười hai, mười ba tuổi sao, còn mang theo mùi của con người, ấy thế mà lại bày cái vẻ “coi trời bằng vung”, rồi còn hùng hổ đòi đánh người nữa.
“Chúng ta đang tỉ thí ở đây, nhóc con ngươi chạy tới làm loạn cái khỉ gì, ăn, ăn luôn bây giờ!” Bộ xương khô đang bực mình vì thua, tiện thể trút giận lên nàng.
Hoa Thiên Cốt giáng đòn phủ đầu, Đoạn Niệm phóng vụt ra chém đứt cổ tay hắn.
Hai con quỷ há hốc mồm, bọn chúng thấy Hoa Thiên Cốt còn quá nhỏ nên không chút đề phòng, hơn nữa đột nhiên có ánh sáng màu tím lóe lên, hàn khí hiện ra, không kịp trở tay, thế nên Hoa Thiên Cốt đánh lén thành công.
Bộ xương khô nhìn tay mình nhảy tách tách trên đất, vội vàng nhặt lên lắp lại, trán ứa ra hai giọt mồ hôi.
“Dám ăn bổn đại tiên, ta thấy hai tiểu quỷ các ngươi chán sống rồi! Còn dám buông lời bất kính, bổn đại tiên đánh các ngươi hồn phi phách tán hết!”
Đầu trâu thấy nha đầu này dường như có thực lực thật, mặc dù tạm thời vẫn chưa biết đạo hạnh thế nào, nhưng chỉ riêng thanh kiếm kia đã là kiếm tiên tuyệt đỉnh bảo vật thời thượng cổ rồi.
Hắn tỏ vẻ cung kính, nói: “Xin hỏi các hạ là thần thánh phương nào? Vừa nãy có chút mạo phạm, xin bỏ quá cho.”
Chân Hoa Thiên Cốt run lẩy bẩy, sắp không đứng thẳng được nữa, thuận tiện ngồi xuống bệ thần, một chân giẫm lên án: “Thôi được rồi, cha mẹ các ngươi không dạy à, làm người phải có lễ độ, làm quỷ cũng không thể quá ngang ngược. Bổn đại tiên là Mao Sơn chưởng môn, Hoa Thiên Cốt.”
Lời vừa dứt, ngôi miếu lạnh ngắt như tờ. Mao Sơn phái lợi hại nhất là diệt quỷ trừ ma, cho nên bọn chúng rất kiêng kị, nhưng một con nhóc bé tí lại xưng mình là Mao Sơn chưởng môn, thật quá lắm.
Bộ xương khô ôm bụng phá lên cười, răng rơi đầy đất nhưng vẫn nhảy lên nhảy xuống, hắn vội vàng nhặt nhét vào. Xem ra không nên thường xuyên phân thây mình ra chơi nữa, linh kiện hỏng hết rồi, toàn tự rơi ra.
Hoa Thiên Cốt cởi giày đập bốp một phát lên đầu hắn, cả giận mắng: “Cười cái gì mà cười! Nhìn xem đây là vật gì!”
Đầu trâu và xương khô vội vàng chạy lại nhìn, Hoa Thiên Cốt lật tay, một sợi cung vũ trắng như tuyết hiện ra, đồng thời ấn tín chưởng môn rực đỏ lóe ở giữa mi tâm.
Hai con quỷ sợ tới mức vội vàng quỳ lạy: “Chúng tiểu nhân có mắt như mù, bái kiến Mao Sơn chưởng môn!”
“Haiz, được rồi, đứng lên đi.” Hoa Thiên Cốt khoanh chân, trong lòng thầm đắc ý, ha ha, không ngờ xử lý nhanh gọn như thế, xem ra cái danh Mao Sơn chưởng môn này cũng rất có ích đấy chứ.
Đầu trâu nói: “Không ngờ Mao Sơn chưởng môn lại trẻ như thế… Đầy hứa hẹn, đầy hứa hẹn!”
Hoa Thiên Cốt biết mình còn quá nhỏ, thâm tâm hai con quỷ vẫn chưa tín phục.
Vì thế nàng thôi chuyển chân khí, nhất thời quanh người bao trùm một luồng ánh sáng cực mạnh, phóng ra hơn một thước. Hai con quỷ sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.
“Nhìn đi! Bổn chưởng môn đã hơn trăm tuổi, tu được tiên thân từ lâu, chứa tiên lực trăm năm, ta thích giữ lại dáng vẻ trẻ con của mình, liên quan gì đến các ngươi!” Hô hô, trên người nàng có tiên lực trăm năm là thật, chỉ tiếc rằng nàng chẳng sử dụng được tí gì.
Hai con quỷ kia ra sức gật đầu, tâm phục khẩu phục nói: “Chúng quỷ nhân dịp lễ quỷ ra khỏi địa phủ, vốn định tỉ thí âm luật, không ngờ lại quấy rầy chưởng môn nghỉ ngơi, thật đáng chết, đáng chết. Nhưng từ trước tới nay hai chúng con chưa bao giờ làm chuyện gì nguy hại đến thế gian, xin chưởng môn đại nhân khai ân!”
Hoa Thiên Cốt gật đầu, trang nghiêm nói: “Ta vốn cũng không định bắt quỷ, chỉ tình cờ đi ngang qua nơi này thôi. Hừ, các ngươi đang tru tréo chứ âm luật cái nỗi gì! Kết quả tỉ thí thế nào, ai thắng?”
Đầu trâu đắc ý tiến lên phía trước: “Bẩm chưởng môn, con thắng.”
“Thắng thì được gì?”
“Nếu thắng, hắn sẽ phải nghe con sai bảo, làm trâu làm ngựa cho con.”
Hoa Thiên Cốt liếc mắt, không phải ngươi mới là trâu à?
“Tuy rằng hắn thua một bậc, nhưng âm luật so ra không hề kém ngươi. Ngươi chẳng qua là nhờ nhạc cụ mà chiếm được ưu thế, cây Yết tiêu kia vốn là do Thị Nhạc tiên làm cho ái thiếp của mình là Vãn Hương, sau Vãn Hương mất, cây tiêu này liền lưu lạc nhân gian. Cây tiêu truyền thuyết ấy dính máu của Vãn Hương và Thị Nhạc tiên, tràn đầy linh lực, sát khí không ít, tiếng tiêu xuất quỷ nhập thần, trận đấu này không công bằng.”
Xương khô thấy nàng nói đỡ cho mình, cực kì vui vẻ uốn éo cái lưỡi, hết thò ra rồi lại thụt vào.
Đầu trâu thấy nàng nói rành mạch nguồn gốc của cây tiêu, càng thêm bội phục, liên tục gật đầu: “Chưởng môn nói rất đúng.”
“Ngươi có muốn đấu với ta một trận không? Nếu thắng ta sẽ tặng khúc tiêu ‘Ngũ Dạ Ca’ của Thị Nhạc tiên cho ngươi.”
Đầu trâu vừa nghe xong, hai mắt mở to như chuông đồng. Hắn thích tiêu đến phát cuồng, bày trăm mưu ngàn kế mới có được cây tiêu này, nếu lấy được khúc tiêu tuyệt diệu kia thì quả thật cầu còn không được, thực cảm tạ trời đất, vì thế gật liên hồi: “Vậy nếu tiểu nhân thua?”
“Thua à, điều kiện giống trận tỉ thí của ngươi và hắn, cũng phải nghe lời ta sai bảo, làm trâu làm ngựa cho ta. Nói cách khác nếu ngươi thua, cả hai người các ngươi đều phải nghe lời ta, như thế có công bằng không?”
“Được, được, được!” Hai con quỷ cùng gật đầu, đầu trâu là vì muốn tiêu phổ, còn bộ xương khô thì đương nhiên muốn Hoa Thiên Cốt có thể giải nỗi hận cho mình, hơn nữa nghe lời người giỏi hơn, như Mao Sơn chưởng môn chẳng hạn, chẳng phải càng oai phong sao!
“Được!” Hoa Thiên Cốt nổi hứng, thầm nghĩ những điều sư phụ dạy, nàng chưa bao giờ chân chính dùng, lần này coi như là thử nghiệm. Hai con quỷ này tính tình thật thà, nỗi sợ trong lòng nàng sớm đã tiêu tan hết, chỉ cảm thấy vô cùng thú vị.
Ý vừa quyết, nàng bèn lấy cây đàn Linh Cơ sư phụ tặng cất trong khư đỉnh ra.
“Chúng ta bắt đầu thôi!”
Hoa Thiên Cốt biết chân khí của mình chắc chắn không thể duy trì lâu như đối phương, phải tốc chiến tốc thắng. Tiếng tiêu của đầu trâu vừa nổi lên, Hoa Thiên Cốt gảy một tiếng rồi sau đó lướt nhanh trên phím đàn.
Bởi vì đã chứng kiến trận tỉ thí vừa rồi của hắn và bộ xương khô, phá âm, nhược âm, hư âm trong tiếng tiêu của hắn như thế nào nàng đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Hơn nữa hắn vừa đấu xong, thổi đến hộc máu, nội lực chưa khôi phục. Hợp âm Hoa Thiên Cốt đánh hoàn toàn không nằm trong âm vực, không có một quy luật nào, lọt vào tai như tiếng tường thành sập, chim thú rít gào, tiếng va chạm binh khí, thật sự rất khó nghe.
Bộ xương khô giật hai cái tai xuống giấu kín vào trong lòng, không chịu nổi ngồi xuống điều hòa hô hấp.
Cuối cùng Hoa Thiên Cốt lướt hết cả phím, giống như tiếng vàng đá cọ sát nhau. Tiếng đàn dội vào Yết tiêu, phong bế tất cả lỗ khí, Yết tiêu rốt cuộc không thể phát ra âm thanh được nữa.
“Tiểu nhân thua, sau này xin nghe chưởng môn sai bảo.” Đầu trâu buồn bã gục đầu xuống, là tài nghệ của hắn không bằng người, thua tâm phục khẩu phục, chỉ tiếc tiêu phổ kia.
Bộ xương khô hớn hở bái lạy Hoa Thiên Cốt, cuối cùng không phải nghe lời tên đầu trâu nữa rồi, nếu không bảo hắn phải giấu mặt vào cái lỗ nào đây!
Nội lực và chân khí của Hoa Thiên Cốt bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng lại rất vui. Nàng thu hồi Linh Cơ, lấy hai quyển sách từ trong khư đỉnh ra, một cho đầu trâu, một cho bộ xương khô.
“Các ngươi giờ đã là người của ta, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi. Hai bản ‘Ngũ Dạ Ca’ và ‘Thanh Thanh Khấp’ này các ngươi mang về từ từ luyện tập.”
Hai con quỷ vừa sung sướng lại vừa cảm động bái lạy nàng.
“Đúng rồi, quên mất không hỏi lai lịch và tên tuổi của các ngươi!”
Đầu trâu nói: “Con và hắn đều là nha dịch tầm tầm bậc trung trong địa phủ, vì quá lâu rồi chỉ có số thứ tự nên đã quên tên mình. Nếu chưởng môn thấy gọi không tiện thì cứ đặt bừa cho chúng con một cái tên là được.”
Hoa Thiên Cốt cười nói: “Vậy được, hai ngươi một đứa tên Tiểu Hồng, một đứa là Tiểu Bạch.”
Hai con quỷ sửng sốt, có chút xấu hổ, dầu gì bọn chúng cũng là quỷ, sao lại có cái tên đáng yêu như vậy được, bị người khác biết chẳng phải quá mất uy sao. Nhưng nếu chủ nhân đã thích thì như vậy cũng được, dù sao bọn nó cũng có tên rồi.
Vì thế cả hai đều vui vẻ đáp: “Tạ ơn chưởng môn đã ban tên.”
“Hì hì, không có gì, nghe bảo quỷ môn sẽ mở trong bảy ngày đúng không?”
“Dạ vâng, bảy ngày này chúng con sẽ ở lại dương gian nghe lệnh chưởng môn, về sau nếu có chuyện gì, chỉ cần chưởng môn gọi, chúng con sẽ đến ngay lập tức.”
“Được, được, được! Thật tốt quá! Chậc, bảy ngày này các ngươi hãy ẩn thân đi theo ta, tên tiểu yêu nào dám quấy nhiễu, hai người các ngươi phải đuổi toàn bộ!”
“Không thành vấn đề, trên đời này không có tên tiểu quỷ nào nhìn thấy quỷ dạ xoa chúng con mà dám làm càn, xin chưởng môn yên tâm!”
“Tốt quá! Thật là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, ha ha ha ha ha!” Hoa Thiên Cốt đắc ý đứng lên, “Thôi được rồi, bản chưởng môn cả ngày mệt nhọc không chịu được nữa, bây giờ ta muốn đi ngủ, các ngươi canh chừng không cho tiểu quỷ nào đến gần ta trong vòng mười trượng.”
“Dạ vâng.”
Hoa Thiên Cốt cuối cùng cũng yên chí, không ngủ trên xà nhà nữa, đốt lửa lên, nằm xuống đống rơm bên cạnh, ngủ li bì.
***
Hôm sau nàng đi suốt cả ngày, tối đến vào một trấn nhỏ, tuy Hoa Thiên Cốt không nhìn thấy Tiểu Hồng và Tiểu Bạch, nhưng biết bọn chúng vẫn đang bảo vệ mình, cho nên mới không bị yêu ma nào quấy nhiễu.
Hoa Thiên Cốt thấy đói bụng, đang định tìm tiệm cơm nào đó thì bỗng phát hiện ra một chuyện cực kỳ khủng khiếp…
Nàng đi quá vội, quên không mang tiền!
“Đang tìm cái này hả?”
Đột nhiên thấy túi tiền của mình lắc lư trên cây, thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt, Hoa Thiên Cốt sung sướng tóm lấy, ha ha, có cơm ăn rồi!
Vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp Sóc Phong che mặt ngồi trên một cành cây bên đường, dùng dây buộc túi tiền thả xuống, đang chờ câu con cá lớn là nàng.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Tưởng tớ muốn đến đây lắm hả? Còn không phải sư phụ tớ lo cậu một thân một mình, bắt tớ phải chạy tới bảo vệ tiểu sư thúc sao?”
“Ha ha, Thập Nhất sư huynh thật tốt bụng. Đường Bảo nhà tớ đâu?”
“Nó vốn cũng muốn đi theo nhưng sư phụ lấy kẹo lừa nó, bảo cậu về Mao Sơn, mấy ngày nữa sẽ gặp lại. Thật ra là sợ nó đi theo kẻ chuyên hấp dẫn ma quỷ như cậu sẽ gặp nguy hiểm thì có!”
“Đồ vô lương tâm, có kẹo quên mẹ. Hừ, bây giờ tớ có còn hấp dẫn ma quỷ nữa đâu!”
“Sao, lại học được cái thuật quái quỷ gì hả?”
“Không phải, tớ vừa tìm được hai tên vệ sĩ.” Hoa Thiên Cốt đắc ý vỗ vỗ tay, “Tiểu Hồng, Tiểu Bạch ra đây!”
Đột nhiên một tên đầu trâu cùng bộ xương khô hiện ra trước mặt Sóc Phong.
“Chưởng môn!”
“Haiz, đừng gọi ta là chưởng môn, gọi Thiên Cốt được rồi! Lại đây, giới thiệu với các ngươi, ha ha, đây là sư điệt của ta!”
Hai con quỷ vừa nhìn thấy người phía trước bịt mặt, đôi mắt sắc bén, cao to vạm vỡ, rõ ràng cao hơn Hoa Thiên Cốt, cũng hơn nàng rất nhiều tuổi, chẳng ngờ lại là sư điệt của nàng! Hai con quỷ bái kiến xong lại ẩn mình đi.
Hoa Thiên Cốt đói không chịu được nữa, bèn kéo Sóc Phong tới tiệm ăn cơm. Sóc Phong nhìn nàng quét sạch đống đồ ăn trên bàn như lốc xoáy, lại vừa lau miệng vừa nhận xét quán này kém tay nghề của nàng quá nhiều.
Khi hai người bước ra khỏi tiệm cơm thì trời tối đen, các cửa hàng xung quanh hầu như đều đã đóng cửa. Dọc đường cứ đi được trăm thước lại có một chiếc bàn thờ cùng ít hoa quả, rau dưa và thức ăn.
“Sao không thấy ai nhỉ? Đóng cửa sớm thế?”
“Bởi vì hôm nay là lễ quỷ, phải nhường đường cho chúng.”
“À, ra vậy, tớ chưa bao giờ được ra khỏi cửa vào ngày lễ quỷ cả, bình thường trước đó rất nhiều ngày phụ thân đã đưa tớ tới ngôi chùa gần nhà rồi.”
“Vậy sao cậu không thả hoa đăng?”
“Hoa đăng? Nó là cái gì thế?”
@by txiuqw4