Cuộc tấn công của địch mỗi ngày một thêm quyết liệt, sức phòng vệ của quân Cao Ly càng thêm suy yếu, Quân lính chẳng còn được bao nhiêu. Và tất cả đều được huy động ra quyết tử để bảo vệ thành. Tình thế của họ thật chẳng khác nào như ngọn đèn trước gió!
Vào một hôm, từ sáng họ đã phải lao vào cuộc chiến đấu gay go, ác liệt. Họ xông vào đánh giáp lá cà với quân địch đã làm cho đoạn bờ thành cạnh cửa đông bị đổ nhào. Lợi dụng đoạn tường bị đổ, bọn lính Mông Cổ ào ào tràn vào như nước vỡ bờ.
Thế là một trận đánh giáp lá cà với quân địch đã diễn ra bên trong thành. Vào giờ phút thành đất Việt Nam sắp bị quân Mông Cổ chiếm lĩnh thì đột nhiên từ phía sau lưng quân Mông Cổ ở bên ngoài thành, những tiếng hò reo nổi lên, một đội kỵ binh lao thẳng vào như một mũi tên, bắt đầu chém giết quân Mông Cổ.
Tướng giặc Mông Cổ vốn thấp thỏm lo sợ bị viện binh hoặc phục binh của quân Cao Ly, nên khi hắn trông thấy cảnh tượng đó, hắn nghĩ ngay rằng các đơn vị quân Cao Ly đang hiệp đồng đánh úp sau lưng trận địa của hắn. Thế là hắn hoảng hốt tưởng đã mắc mưu quân Cao Ly, tức tốc ra lệnh:
" Toàn quân rút lui"
Nhưng quân Mông Cổ bị đột kích đã không phân biệt được địch ta, chỉ biết hoảng hốt lo chạy tháo thân.
Binh sỹ Cao Ly và binh lính Mông Cổ lẫn lộn vào nhau, không còn phân biệt được nữa. Tên tướng Khalitan quá đỗi hoảng sợ đã phóng ngựa chạy trước tiên, vọt ra cửa bắc trốn thoát. Tất cả quân Mông Cổ đều trốn ra ngoài thành.
Tướng lính quân Cao Ly sau khi đuổi được quân Mông Cổ ra ngoài thành liền cho đóng chặt cửa thành lại và bố trí quân lính canh giữ.
Trong lúc Hoa sơn quân đang ra sức động viên đôn đốc quân sĩ trong thành đất ngăn chặn quân Mông Cổ phá sập thành tràn vào, bỗng nghe có tiếng reo hò đột nhiên nổi lên bên ngoài thành và thấy quân địch tháo chạy, cứ nghĩ trong hàng ngũ quân địch có nổ ra nội biến bèn cho đắp lại đoạn bờ thành bị đổ và đóng chặt cửa thành lại.
Sau đó Hoa sơn quân đã cùng nhiều tướng tá và binh sĩ đứng trên thành lầu nhìn ra xa quan sát, thấy có năm sáu tướng lĩnh cưỡi ngựa chạy về phía cổng thành.
Khoảng cách càng gần càng nhìn rõ sắc phục của họ. Đốc binh Trác trông thấy vậy bèn nói:
- Trông kìa, các vị tướng ấy là tướng lĩnh của quân ta!
Quan huyện An quá ư xúc động reo lên:
- Đúng rồi, đúng là quân triều đình của chúng ta rồi.
Trong lúc mọi người đứng trên thành lầu bàn tán như vậy, thì những người kia đã đến bên ngoài cổng thành đất.
Quan huyện An đã rời khỏi chỗ đứng của mình từ lúc nào, đến bên nói với Hoa sơn quân:
- Thưa Hoa sơn quân, chúng ta cùng ra ngoài thành xem nào, không biết quân triều đình từ đâu tới vậy?
Mọi người cùng bước xuống cổng thành. Lúc này, Biện Thành Thất là người canh giữ cửa thành đất trông thấy đoàn người đi tới đã nhận ra ngay hai viên tướng mặc quân phục quân đội Cao Ly đi đầu không phải ai khác mà chính là hai người con trai của Hoa sơn quân đã lên ở kinh đô, đó là Cán và Nhật Thanh.
Anh ta quá đỗi vui mừng bèn chạy đến mở toang cửa thành.
Giữa lúc Hoa sơn quân chưa rõ đầu đuôi ra sao, có vẻ lo ngại, thì người con trai út Nhất Thanh, chẳng kể nghi thức, vội chạy đến ôm chầm lấy Người reo lên:
- Bố ơi!
- Sao, con đấy hả?
- Bố ơi, anh con cũng cùng về kia kìa.
Lúc ấy, người con trai cả là Cán bước lên cúi đầu chào bố:
- Thưa bố, đã lâu con không được gặp bố.
Hoa sơn quân dang tay ôm lấy hai con vào lòng, không nén được nổi xúc động.
Hoa sơn quân vốn dũng mãnh và trầm tĩnh trong chiến đấu với quân Mông Cổ là vậy mà giờ cũng rơm rớm nước mắt.
Quả thật có nằm mơ cũng không nghĩ ra được rằng chính hai người con trai của mình chứ không phải ai khác đến cứu thành này giữa lúc vận mệnh của nó đang được tính từng khắc một. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía ba bố con Hoa sơn quân.
Một chốc sau người con cả là Cán quay lại trịnh trọng nói:
- Thưa bố, chúng con không ngờ thành của chúng ta bị nguy ngập đến mức này. Lần trước nghe tin Mông Cổ đã rút quân. Hầu như cả nước không ai không biết đến. Kỳ này ở kinh thành Giang Hoa đã lan truyền tin viện binh của quân Mông Cổ lại sang và chắc chắn sẽ gây nhiều tai họa cho thành Ủng Tân. Đức đại vương tính toán hạ lệnh cho Tấn dương hầu Thôi Khang trao một nghìn quân cho anh em chúng con. Do vậy mà chúng con đã kịp về đến nơi. Thật suýt nữa thì xảy ra họa lớn.
Mọi người nghe xong những lời tường thuật của người con trai cả là Cán mới hiểu hết nguồn cơn việc hai anh con trai của Hoa sơn quân kéo viện binh về thành.
Nghe lời con nói, Hoa sơn quân rất đỗi cảm kích trước công ơn của đức đại vương.
- Đức đại vương đã ban cho kẻ hạ thần nhiều ân sủng thế này....
Người con trai cả là Cán, chỉ những người đứng ở phía sau mình.
- Thưa bốn vị này là thượng thư Bộ Lễ Lư Vũ Trấn, đặc phái viên của đức vua đến với bố đấy ạ
Lư thượng thư trịnh trọng kính chào Hoa sơn quân:
- Thời gian qua, Hoa sơn quân phải chiến đấu chống lại đại quân của địch, thật là gian khổ nhiều lắm.
Nghe Lư thượng thư nói vậy, Hoa sơn quân bèn đáp lại với lời lẽ nhỏ nhẹ:
- Lư thượng thư phụng mệnh đức đại vương lặn lội đến đây còn gian khổ biết bao nhiêu so với chúng tôi đánh giặc ở nơi đây. Chính nhờ có ân đức đó mà già trẻ trai gái trong thành đất này đã được cứu sống. Công ơn trời biển đó, dù chết chẳng dám quên.
Nói đoạn, Người quay về phía quan huyện An và đốc binh Trác.
- Hiện nay đây tuy là nơi trận mạc chiến đấu chống giặc không một giờ khắc nào nguôi, nhưng được vị khách quý của triều đình đến thăm, nên dù bận mấy chúng ta cũng dành thời gian mời quý khách vào bản doanh trong thành để tiếp đãi.
Quan huyện An và đốc binh Trác cúi đầu kính lễ và mời Lư thượng thư vào trong thành đất.
Đến lúc này, người con trai cả là Cán mới báo lại để thân phụ biết được viện binh đã đánh đuổi toàn bộ bọn giặc Mông Cổ ra ngoài cổng thành rồi, và các cổng thành đang được canh gác chặt chẽ.
Hoa sơn quân tỏ vẻ hài lòng, nhiều lần bày tỏ sự kính trọng đối với quan thượng thư họ Lư:
- Tất cả nhờ ơn đức của Lư thượng thư
Ngược lại, Lư thượng thư cảm thấy bối rối trước những lời tri ân đó của Hoa sơn quân.
- Không phải thế. Dầu tôi vốn xuất thân quan văn, không được am tường về binh pháp, binh sự. Hôm nay sở dĩ đánh đuổi được quân Mông Cổ là nhờ tài nghệ tuyệt vời của hai người con trai của Hoa tướng quân. Tục ngữ có câu "cha truyền con nối". Hoa sơn quân là bậc văn võ kiêm toàn như vậy thì làm sao các con của mình có thể khác được.
Nghe nói vậy, Hoa sơn quân tự dưng cảm thấy chẳng khác nào như mình gợi chuyện ra để cho người ta khen, nên chẳng biết nói sao.
Nhất Thanh, người con thứ hai của Hoa sơn quân hiểu được suy nghĩ của bố, nên hết nhìn lên gương mặt của Lư thượng thư lại nhìn lên gương mặt của bố, song lại nhìn quan thượng thư rồi chớp chớp mắt nói.
- Thưa quan thượng thư, ngày chúng tôi còn nhỏ, bố tôi ngày đêm huấn luyện cho chúng tôi cách đánh quân trong thành này ạ!... Chúng tôi đã nhiều lần bị bố phạt, đánh vào bắp chân.
Nghe nói vậy, Lư thượng thư gật gật đầu như hiểu ý.
Đoàn khách quý được mời vào nhà đón khách được gọi là " Nghênh tân quán" nằm ngay cạnh Độc thư đường ở trong thành đất.
Cán, người con cả thay mặt bố hướng dẫn khách vào nhà.
Trong đoàn khách có hai tùy tùng của Lư thượng thư, đưa vào phòng một cái hộp văn thư màu đỏ được bọc trong một tấm lụa màu xanh nửa hở. Tất nhiên những người trong đoàn đều biết trong đó đựng tấm ngự bài do triều đình sắc phong.
Cán bước vào phòng, bưng một chiếc án thư nhỏ màu đỏ đặt lên trên chiếc hòm gỗ lớn để ở phía đông gian phòng. Sau đó, theo chỉ thị của Lư thượng thư, đặt cẩn thận chiếc tráp đựng văn thư lên trên chiếc án thư.
Vốn dĩ khi tiếp nhận ngự bài được sắc phong theo lệnh của nhà vua, tất thảy đều phải tuân theo nghi lễ được quy định. Thế nhưng theo quy định của triều đình Cao Ly, khi sắc phong cho các tướng lĩnh ngoài mặt trận, không cần phải làm đủ các lễ nghi phức tạp. Bởi thế, buổi lễ trao ngự bài hôm đó đã được cử hành trước bản doanh mặt trận.
Từ sau khi về sống ở thành Ủng Tân, Hoa sơn quân đã hai lần đánh lui quân Mông Cổ. Điều đó đã hiển nhiên. Song hơn thế nữa, Người còn chăm lo giáo dục dân địa phương và xây dựng nơi đấy thành một thị trấn hòa thuận yên vui. Đối với công lao về mặt xã hội đó, triều đình đã tâu lên đại vương Cao Tông. Đại vương rất đỗi vui mừng, đánh giá cao công lao đó. Nhà vua cử Lư thượng thư đi làm thích sứ về phong cấp thực ấp là đất Ủng Tân với hai nghìn hộ dân, đồng thời trao tặng tước vị cho Hoa tướng quân.
Hai người con của Hoa sơn quân cũng nhân dịp này kéo viện binh về đi cùng với quan thích sứ.
Một chốc sau, không khí trong phòng trở lên nghiêm trang hẳn lên. Hoa sơn quân được hai con dìu hai bên, hai tay run run giơ lên cao đỡ lấy chiếc tráp đựng văn thư do Lư thượng thư trao lại bằng hai tay, đoạn đặt xuống phía trước.
Hoa sơn quân nhìn một chập chiếc tráp văn thư bên trong đặt ngự bài của đại vương Cao Tông, không ngăn được nỗi xúc động, hai hàng nước mắt lã chã tuôn rơi trên hai gò má. Người sụp lạy trước chiếc tráp, giọng nghẹn ngào:
- Niềm ân sủng này của đức đại vương, hạ thần xin đời đời ghi xương khắc cốt.
Nghe tiếng khóc xúc động của Hoa tướng quân, mọi người có mặt trong phòng cũng rơm rớm nước mắt khóc theo.
Cán và Nhất Thanh đứng hai bên lấy lời an ủi bố và dìu bố đứng dậy.
Bình thời, Hoa sơn quân là người trầm tĩnh, nay nhận được thánh chỉ của đức vua, trong lòng có nhiều mối cảm kích là điều có thể hiểu được. Nhưng không ngờ niềm xúc động đó đã bật thành tiếng khóc, thể hiện tình cảm trung thành tận đáy lòng của Người.
Trong lúc đó, bỗng nhiên viên phó tướng chạy vào báo cáo tình hình với Hoa sơn quân:
- Tướng Khalitan của Mông Cổ ngay từ đầu thấy bốn cửa thành mở toang đã sinh nghi. Hắn không ngờ bị quân Cao Ly tập kích từ phía sau lưng, bởi vậy hắn cứ tưởng đó là cuộc tập kích của phục binh quân Cao Ly đã được sắp sẵn từ trước, do đó hắn hoảng sợ chạy thoát thân ra ngoài thành. Đúng vào lúc đó, nguyên soái A Mô Khan của quân Mông Cổ hạ lệnh rút quân. Vì quân của Khalitan là đơn vị đi trước nên chúng đã bắt đầu rút.
Mọi người đang căng thẳng đầu óc, nay nghe báo cáo bỗng trở nên sôi nổi hẳn lên.
Quan huyện An ngồi thu mình ở trên ghế cuối bỗng đứng dậy như có điều gì khẩn cấp muốn nói ngay:
- Bản quan là quan huyện An Ngọc ở xứ này. Hôm nay được gặp Lư thượng thứ là thích sứ của đức đại vương và Hoa sơn quân là người chẳng khác gì phụ mẫu của trăm họ ở xứ này, bản quan xin có một lời muốn nói. Dám mong quý vị ở đây cho phép.
Mọi người cảm thấy khó xử trước lời thỉnh cầu bất ngờ của quan huyện.
Giữa lúc trang nghiêm như thế này, lỡ nói ra điều gì thất thố sẽ rất phiền. Nhưng nghĩ lại, thấy lời thỉnh cầu đó có lẽ quan huyện định nhằm nói với ai cũng nên. Nên khi ánh mắt của quan huyện vừa nhìn sang Lư thượng thư, Lư thượng thư không một chút chần chừ, liền nói:
- Quan huyện An có điều gì cần nói hãy thử nói nghe xem nào
Được cấp trên cho phép, quan huyện vốn ít hiểu biết phép xã giao bèn giơ hai cánh tay lên cao hô to:
"Đại vương Cao Tông nước Đại Cao Ly chúng ta muôn năm"
"Hoa sơn quân Ủng Tân chúng ta muôn năm"
Tiếp theo tiếng hô muôn năm vang dội, mọi người đều ra sức dõng dạc hô theo " Muôn năm!"
Không chỉ các cấp chỉ huy và binh lính ở đây mà tất cả mọi người dân trong thành Ủng Tân dường như cũng hô vang lên như vậy.
@by txiuqw4