sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 1

Hầu hết trẻ con đều không phải nài nỉ gì mấy con chó đuổi theo nhặt bóng. Nhưng Tubby không giống những con chó ấy.

— Đuổi theo nó đi! – Tôi giục khi ném quả bóng ra. – Mày có thể làm được mà!

Tubby vẫy đuôi. Nhưng một khi nhìn thấy quả bóng đang lăn nó bèn cố cắn quả bóng.

— Nhặt đi nào, Tubby! – Tôi hét. Tôi ném quả bóng quần vợt màu vàng. Quả bóng bay sát mặt nó.

Tubby nằm xoay xuống sân cỏ. Nó thậm chí không buồn liếc mắt nhìn theo.

Cánh cửa sau nhà được mở ra. Tôi quay lại và thấy Michelle, chị gái tôi đang đi về phía tôi. Như thường lệ, chị luôn cắp một cuốn sách kè kè bên mình.

— Khi nào thì em mới sáng mắt ra, Al? – Chị hỏi lúc ngồi xuống, dưới bóng cây táo. – Con chó của em là một loại tổng khờ.

— Không, nó chẳng đần đâu. – Tôi phản đối. – Bây giờ nó đang không hứng chơi, có phải không, Tubby? – Tôi ngồi xuống, bên cạnh chú chó và vỗ vỗ đâu nó. Bộ lông trắng điểm vàng xù xù của nó đang ấm lên bởi nắng trời.

Michelle hứ lên một tiếng rồi mở sách của mình ra.

— Chị đang học à? – Tôi hỏi. – Vào thứ bảy ư? Rồi còn bảo Tubby là đần nữa chứ?

— Chị muốn đạt điểm cao trong suốt cả năm lớp chín này. – Michelle nói.

Michelle mới mười bốn tuổi, hơn tôi ba tuổi. Nhưng chị đang tập giải các bài toán của lớp mười.

Nếu bạn chưa biết thì thế này, đối với Michelle, trở thành nhà thông thái có nghĩa là tất cả mọi việc của đời chị. Ba mẹ tôi cũng nghĩ thế. Cả ba người đều thuộc hàng có trí tuệ. Tôi nghĩ rằng đó là những nhân tài.

Nói ra thì thật xấu hổ, bởi các thầy cô giáo luôn hỏi tôi có phải là em của chị Michelle không. Khi tôi đáp: “Vâng”, họ nghĩ tôi cũng học hai mươi bốn tiếng một ngày như chị ấy chăng?

Tôi cũng thông minh, có lẽ cũng bằng Michelle. Nhưng tôi lại không muốn tiêu phí cả cuộc đời chỉ để chúi mũi vào sách vở. Tôi thích chơi hơn.

Tất cả công việc của Michelle là học, học và học. Nếu có ai hỏi tôi, thì tôi sẽ bảo là chị ấy đã có quá thừa kiến thức cho cuộc đời riêng của chị.

Tubby từ từ nhổm cái thân hình to đùng của nó dậy. Nó đi đến hàng rào bao quanh vườn và bắt đầu bới.

Rồi nó lại phóng qua Michelle để bới một cái hố mới gần nơi chị đứng.

Vài phút sau, nó lại đào tiếp thêm một cái hố nữa gần hàng rào.

Michelle lắc đầu:

— Con chó của em thật quá đần. Thậm chí nó cũng chẳng còn nhớ nơi nó đã chôn xương nữa. Em nên nuôi lấy một con mèo. Loài mèo rất thông minh.

— Giống như Chester chứ gì? – Tôi hỏi. Chester là con mèo của Michelle. Chị cho rằng nó rất sáng dạ.

— Thế chị đã kể cho em nghe bây giờ nó đã biết đếm đến tám chưa? – Michelle hỏi.

— Thế thì nó đã biết làm phép nhân và phép chia chưa? – Tôi đùa.

Michelle lè lưỡi tỏ ý xem thường tôi.

— Nó có thể đẩy hé cửa sổ để lấy ánh sáng. Nó biết nhảy lên sử dụng cái mở nắp hộp điện tử để mở các hộp thức ăn dành riêng cho mình mỗi khi đói. Và…

— Ai cần quan tâm đến việc nó thông minh hay không? – Tôi ngắt lời chị. – Đấy không phải là điều mọi người yêu cầu ở vật nuôi của mình.

Nhưng Michelle vẫn không thèm chấp những lời nói ấy mà tiếp tục nói:

— Chị nhìn thấy một con mèo trên ti vi biết cách xả nước giội toa lét. Chị cũng sẽ dạy Chester như thế.

— Chà, sao chị lười thế hả Michelle. Tại sao chị không tự mình giội lấy toa lét?

— Nó không chỉ giội toa lét, ngốc à, mà sẽ còn biết sử dụng cả phòng tắm, như cái cách chúng ta sử dụng. Rồi sau đó ta không cần phải tắm cho mèo nữa!

— Michelle, chị sẽ uổng công thôi. Chị sẽ không làm được chuyện ấy đâu.

— Đúng là em đã ghen tị rồi bởi vì em sẽ không thể nào dạy Tubby làm được như thế, dẫu chỉ là một việc đơn giản như nhặt bóng. Có đúng không hả Al? Chester thì thông minh gấp tỉ lần con chó của em.

— Chị định làm nổi đấy à, chị Michelle?

— Nếu em hỏi Chester một cách tử tế, – Michelle nói tiếp, – thì chắc nó sẽ dạy cho em cách giội nước toa lét!

— Đi thôi, Tubby. – Tôi gọi con chó. – Chúng mình không cần nghe một lời nào nữa.

Tôi đi qua vườn cỏ, nắm lấy vòng cổ Tubby. Tôi phải giật thật mạnh đến lần thứ ba thì nó mới chịu đi. Tôi dắt nó vào nhà.

Mẹ đang đứng ở cái bàn trong bếp, xịt kem lên cái bánh.

— Con đừng nhìn, Al! – Mẹ bảo, tay mẹ đang vung vẩy cái muôi bám đầy sô cô la.

Những giọt sô cô la bé xíu rơi bám trên mặt mẹ. Nom chúng tựa như những vết tàn nhang to tướng. Tôi và mẹ có rất nhiều tàn nhang và có cùng mái tóc hung, mắt nâu.

— Nhưng! Mẹ ơi! – Tôi nũng nịu. – Hôm nay là sinh nhật con cơ mà. Con rất muốn nhìn thấy cái bánh sinh nhật của mình như thế nào. – Rồi tôi nghĩ: “Con đâu phải là một thiên tài để hình dung ra được hình thù của cái bánh ấy cơ chứ.”

— Mẹ muốn dành cho con sự bất ngờ. – Mẹ khăng khăng nói. – Về phòng con đi. Và đừng ra ngoài chờ cho đến khi con nghe cả nhà hát nhé. Trong lúc chờ con có thể học thuộc tên các thủ đô của các nước ở Nam Mĩ…

Tôi thở dài.

— Con đã thuộc cả rồi ạ.

— Thế thì hãy chuẩn bị môn Khoa học phổ thông cho ngày thứ tư đi. – Mẹ gợi ý.

Tôi nhún vai rồi bước ra hành lang về phòng mình, Tubby được tôi kéo theo. Trong nhà tôi, mọi người nếu không nghiên cứu thứ này thì cũng phải nghiên cứu thứ nọ.

Ba và mẹ là những nhà khoa học. Đấy là lý do tại sao tôi lại mang tên Al, một cái tên được chiết ra từ tên nhà bác học Albert Einstein.

Tôi không giận ba mẹ về hy vọng muốn tôi trở thành một thiên tài khoa học. Nhưng tôi ước, giá mà ba mẹ hiểu cho rằng việc chơi bóng chày và lang thang với bạn bè thì không phải là sự phí phạm “một đầu óc trác tuyệt” như mẹ thường gọi tôi.

Tubby ngáp và nằm xoài trên sàn nhà khi chúng tôi vào phòng. Tôi tìm cuốn tạp chí Trượt băng siêu hạng rồi nằm xuống giường.

Tôi không rõ những gì ba mẹ đã chuẩn bị cho dịp sinh nhật này của tôi. Ba mẹ luôn tặng cho chị Michelle và tôi những quà tặng có giá trị về mặt văn hóa vào các lần sinh nhật. Vào những dịp như thế, chúng tôi đi nghe hòa nhạc, còn nếu may mắn hơn thì cả nhà đi đến nhà hát ô pê ra.

Những món quà sinh nhật còn có ý nghĩa giáo dục. Quá chán. Hoàn toàn chán!

Tôi muốn sinh nhật năm nay sẽ khác. Tôi mơ ước một bộ đồ trượt tuyết. Tôi đang khao khát có nó. Tôi dán những tờ quảng cáo bộ đồ ấy khắp mọi nơi.

Thêm vào đó, tôi không hề bỏ sót cơ hội nào có thể nhắc tới nó, với ý nghĩa giáo dục đích thực. Tôi bảo mẹ tôi rằng bộ đồ trượt ấy sẽ giúp tôi luyện đôi mắt cho tinh tường hơn.

Tôi bảo với chị Michelle rằng người ta đã cải tiến bộ đồ trượt ấy đến mức hoàn hảo.

Tôi nói với ba về bộ đồ trượt được bày bán ở cửa hiệu Dalby.

Tôi hy vọng mọi người sẽ đoán ra. Bởi lẽ đây là những nhà thông thái, họ sẽ hiểu mọi chuyện.

Lúc đang lật mấy trang của cuốn tạp chí Trượt băng siêu hạng, tôi nghe tiếng những bước chân nện rầm rầm trên cầu thang xuống tầng trệt. Điều ấy có nghĩa mọi người sắp sửa hát. Chúng tôi luôn tổ chức liên hoan ở dưới tầng trệt.

Tôi quẳng cuốn tạp chí xuống sàn, nhảy khỏi giường.

— Đã sẵn sàng cả chưa? – Tôi hét từ phía hành lang.

— Sắp sửa rồi, Al! – Ba tôi nói.

Tôi phấn khích thực sự. Tôi cảm nhận như thể những thanh trượt ấy đã được buộc vào chân tôi.

— Khi nào đây? – Tôi hỏi.

Tôi không thể chịu đựng thêm một chút nào nữa.

— Bây giờ chứ? – Tôi hét lên để hỏi.

— Ngay bây giờ!

Tôi chạy.

Tôi giật tung cánh cửa tầng trệt và thấy ba mẹ đứng ngay cạnh chân cầu thang. Chị Michelle đứng phía trước, tay bưng chiếc bánh. Tất cả những ngọn nến đều đang cháy.

Mọi người bắt đầu hát – Mừng sinh nhật.

Tôi bước xuống từ từ, mắt nhìn quanh phòng tìm quà tặng của mình.

Mắt tôi nhìn thấy bộ máy vi tính của mẹ.

Không có gì ở đó.

Tôi liếc nhìn trên cái bàn lớn đặt giữa phòng. Nhưng chỉ có một cuốn sách của chị Michelle trên đó, ngoài ra không còn gì cả.

Tôi nhìn vào chiếc thuyền chạy bằng năng lượng mặt trời mà bố đang thiết kế, dụng cụ chế tạo vứt ngổn ngang nhưng không thấy món quà sinh nhật. Không có.

Tôi không thể tin được điều này, tôi nghĩ. Mình phải có bộ đồ trượt, nhưng mình lại không có quà sinh nhật.

Tôi bước thêm ba bước nữa rồi đưa mắt nhìn quanh một lần cuối nhưng tôi không thấy có vật gì được bọc giấy cả.

Cuối cùng tôi xuống đến chân cầu thang, gần sát nơi Michelle và ba mẹ đứng rồi há hốc mồm vì sự ngạc nhiên chưa từng có trong đời.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx