sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 2

Bùm!

Một tiếng nổ lớn làm rung chuyển cả căn phòng. Trần nhà, tường và mọi thứ đều chao đảo. Cuốn sách của Michelle trượt khỏi bàn rơi xuống sàn. Dụng cụ của ba bay tung tóe khắp nơi.

Tôi thét lên khi một luồng gió mạnh hất tôi ngã nhào ra. Tôi rơi đánh rầm xuống nền xi măng cứng.

Mẹ, ba và Michelle cúi nhìn tôi, cười ngặt nghẽo.

— Con ơi, con có đau không? – Mẹ hỏi nhưng hãy còn cười.

— Con không sao. – Tôi càu nhàu. – Có chuyện gì vậy? Chuyện gì buồn cười thế này?

— Sự ngạc nhiên! – Ba nói. – Cả nhà muốn đón mừng lễ sinh nhật của con bằng một tiếng nổ lớn.

— À, ra thế. – Tôi nói lúc phủi áo quần.

— Nó không đoán ra đâu. – Michelle nói.

— Không đoán ra cái gì? – Tôi không thích thừa nhận điều ấy nhưng rõ ràng là tôi chưa biết.

— Ba mẹ tặng con một bộ đồ thí nghiệm hóa học! – Mẹ giải thích. Mẹ bước sang một bên. Sau lưng mẹ, một cái hộp tọ đùng nằm chễm chệ trên sàn, với dòng chữ màu đỏ, khổ lớn in ở phía trước: NHÀ KHOA HỌC TƯƠNG LAI.

— Chào mừng Al, người đi tới thế giới hóa học diệu kỳ. – Ba nói. – Rồi con sẽ có nhiều trò chơi thú vị, bổ ích từ bộ đồ chơi này.

Ba liếc nhìn những mảnh thủy tinh vỡ và hóa chất đổ đầy trên sàn.

— Chị Michelle phải vay một vài thứ từ bộ đồ của con để chế tạo thuốc nổ. Đừng lo. Ba mẹ sẽ mua lại đủ cho con.

— Cảm ơn ba mẹ nhiều. – Tôi nói. – Bộ đồ chơi hóa học này sẽ…

— Rất thú vị phải không? – Ba hỏi.

— Đúng là từ con đang nghĩ. – Tôi nói.

— Con có thật sự thích nó không Al? – Mẹ hỏi.

— Con mê lắm, thưa mẹ. – Tôi nói dối.

Tôi không muốn làm tổn thương tình cảm của ba mẹ. Tôi có thể nhận ra rằng họ nghĩ bộ đồ hóa học là một món quà diệu kỳ.

Tôi đã từng nói với bạn là gia đình tôi say mê khoa học lắm.

Cố giấu nỗi thất vọng, tôi mở cái hộp và xem xét các dãy ống đựng hóa chất. Nhưng khi đưa tay nhấc cái ống đựng thứ dung dịch màu xanh bên trong, ba vội nắm tay tôi lại.

— Chưa được đâu, AI. – Ba nói và đặt cái ống vào lại trong hộp.

Tôi hỏi:

— Sao thế ạ?

— Còn cần phải học cách cầm tất cả các loại này. – Mẹ nói.

— Con hãy nhớ, đây không phải chỉ là thứ đồ chơi. – Ba nói. – Chị Michelle sẽ dạy con cách sử dụng an toàn bộ đồ này.

— Sao ba hay mẹ không dạy? – Tôi hỏi.

— Ôi! Đã từ lâu rồi ba mẹ không còn chơi bộ đồ hóa học nữa. – Ba giải thích. – Và bây giờ chị Michelle lại giỏi hơn cả ba mẹ về việc này.

— Đúng là Michelle chế tạo ra thuốc nổ. – Mẹ nói. – Đấy là lời chúc sinh nhật của chị ấy dành cho con.

Ôi! Chuyện đó chẳng gây bất ngờ thú vị gì cho tôi.

— Cứ nói với chị Michelle bất cứ khi nào con muốn học. – Mẹ nói tiếp.

— Con không thể đợi. – Tôi đáp. – Con muốn bắt đầu sử dụng ngay.

Nếu mà tôi biết mình sắp sửa bước vào những cơn ác mộng xấu nhất thì tôi chẳng bao giờ chịu mở cái hộp đó ra.

Tôi sẽ đợi mãi mãi!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx