sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 8

Này, cậu chạy đi đâu đấy?

Không phải Eric mà là Colin.

— Colin! Cậu phải giúp tớ mau! – Tôi thét lớn. – Tớ bị lạc đường mất rồi và tớ phải trở về nhà trước khi Eric tìm được tớ.

Colin cười cười nhìn tôi.

— Từ đây, chúng ta có thể nhìn thấy nhà cậu. – Nó quay người tôi lại rồi chỉ tay.

Nó nói đúng. Từ nơi bọn tôi đang đứng, tôi có thể nhìn thấy Phố Làng. Tôi sống ở Phố Làng mà.

Tôi cảm thấy mình như thể một thằng ngốc. Làm sao mà tôi lại sợ đến mức có thể mất cả tự chủ.

— Cám ơn cậu. – Tôi nói với Colin. – Nhưng cậu làm gì ở đây?

— Tớ nhìn thấy cậu ra khỏi trường bèn bám theo. Nhưng cậu lại chạy nhanh quá. Cậu không nghe tiếng tớ gọi hay sao?

— Không. – Tôi thừa nhận. – Tớ chỉ mải chạy lo lẩn trốn trước lúc bị Eric tìm thấy.

Hai đứa đi về nhà, không mở miệng nổi vì quá mệt.

— Cậu có vào nhà tớ chơi không? – Tôi hỏi khi hai đứa đứng trước cửa.

— Không, – nó nói. – Tớ phải về nhà. Anh tớ và tớ đang thu một băng vi đê ô bằng cái máy mới của ba tớ. Hẹn gặp cậu tại trường vào sáng mai.

Nói rồi, Colin đi về nhà.

— Thôi được, tạm biệt. – Tôi nói rồi vội lẩn ngay vào nhà. Thế là thoát Eric rồi.

Tôi thấy chị Michelle đang ngồi bên bàn trong bếp. Cuốn sách toán được mở ra trước mặt nhưng chị không đọc. Chị đang nhìn ra ngoài trời, vào cõi xa xăm.

— Chester có chuyện gì lạ lắm. – Michelle thông báo. – Nó không còn như trước. Nó không nhớ cách sử dụng cái mở đồ hộp bằng điện. Nó còn đợi cả chị bật ti vi cho nó xem nữa chứ.

— Thật thế sao? Có lẽ là nó lười đấy? – Tôi bảo chị.

— Không phải đâu Al, – chị nói. – Em không biết đâu. Có chuyện gì đó thật kỳ lạ đã xảy ra với nó. Nó không còn nhận ra các ngày trong tuần. Nó quên cách báo giờ. Nó còn không thể đếm được nữa! – Chị rên rỉ. – Hôm qua đã có chuyện gì đó. Chị biết mà. Nhưng chị chỉ biết mỗi thế thôi.

— Chị nghĩ chuyện gì khiến nó trở thành như vậy? – Tôi hỏi.

— Bởi vì trước ngày hôm qua nó hãy còn bình thường.

Tôi cuộc là chẳng có người thứ hai nào trong cả cái trường này, hay cả hành tinh này nữa, lại có một người đi lo lắng cho con mèo của mình như Michelle.

Michelle lại buồn bã nhìn ra ngoài, cố tìm ra nguyên nhân nào đã làm hại con mèo của mình.

— Này Tubby! – Tôi gọi lớn. – Tao đã về rồi này. Lại đây. Tubby! – Tôi nghe tiếng Tubby lao xuống hành lang vào phòng khách.

— Tubby! Tao ở đây, trong bếp nè. – Tôi gọi.

Tubby xông ngay vào.

— Chó của em đần quá, nó không thể nhận ra chủ mình ở phòng khách hay ở bếp để khỏi bị lạc. – Michelle nói.

— Vâng, nó thế đấy. – Tôi lấy cái bát ăn của nó, đổ vào ít xúp chó rồi lắc đều.

Tubby đứng đực ra trong bếp.

— Nhìn thấy chứ? – Tôi hỏi.

Chị tôi chê:

— Vớ vẩn, phát hiện ra cái bát của mình thì có gì là giỏi. Thậm chí một chú cá cảnh có bộ óc nhỏ xíu cũng có thể tìm ra nơi để thức ăn cho nó.

— Đi thôi, Tubby! Ta không cần phải nghe những lời ấy. Ta hãy ra ngoài chơi thôi. – Tôi đi về phía cửa xoay và bị cộc đầu vào kính.

Tubby bám sát bên chân tôi.

Tôi hi vọng chị Michelle không phát hiện ra cái chuyện vụng về, cộc đầu của tôi.

— Này, Al… – Michelle nói.

Chị ấy đã thấy rồi.

— Em cố thử mở lại cánh cửa xem nào.

— Ha, ha. – Tôi bật cười.

— Em cũng sắp đần ra như con mèo Chester của chị rồi! – Chị thốt lên. – Nào, làm tính nhẩm, Al – một cộng một bằng mấy?

Tôi không buồn trả lời. Tôi mở cửa và kéo Tubby ra vườn với tôi.

Tôi ngồi xuống cỏ. Tubby nằm bên cạnh.

Điều Michelle nói để trêu tức tôi vừa rồi không phải là cách chị thường nói để trêu tôi và Tubby.

Không, đây chắc là điều chị nói với con mèo. Nhưng nó lại khiến tôi suy nghĩ. Tôi phải nghĩ ra hàm ý gì của những lời nói đó, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra.

Mèo Chester đang hóa đần. Phải chị nói thế không nhỉ? Không, chị bảo mình cũng sắp sửa đần như Chester. Tại sao mình và Chester lại hóa đần cùng một lúc nhỉ?

Chắc là có chuyện gì rồi. Tôi lờ mờ nhận ta nhưng chưa thể thấy rõ. Hôm qua chuyện gì đó đã xảy ra với Chester. Michelle không phải nói vậy chứ?

Hôm qua là sinh nhật của tôi có phải không? Cái gì đã xảy ra vào ngày sinh nhật của tôi? Vở ô pê ra chăng? Không, nó không phải là ngày hôm qua. Không, sinh nhật của tôi là ngày trước hôm qua kia. Cái gì nhỉ? Chuyện gì đó đã xảy ra sau hôm sinh nhật tôi.

Hôm qua có chuyện gì nhỉ? Tôi nhớ mình đã ngửi phải một cái mùi hôi khủng khiếp, mùi bánh rán của Michelle. Đúng là nó rồi! Cái mùi hôi ây đã tác động đến não của tôi.

Nhưng hãy đợi đã. Tôi không ăn một cái nào. Chester thì không bao giờ ăn bánh rán rồi. Colin đã ăn một cái. Nhưng nó lại không đần hơn trước, chí ít là tôi nghĩ như thế.

Colin đã bình luận về cái bánh. Nhưng nó chẳng hề gì. Nó lại muốn làm một quả bom thối.

Có phải quả bom thối làm tôi đần độn không? Bằng cách nào? Nhưng nó không nổ. Đây là một tai họa. Nó chỉ sản sinh ra rất nhiều hạt chất lỏng màu da cam bí ẩn.

Tất cả các ý nghĩ ấy đã khiến tim tôi quặn đau. Tôi cảm giác như thể não tôi đang biến thành hợp chất màu da cam kia.

Hợp chất màu da cam.

Hợp chất màu da cam bí ẩn.

Tay tôi đã chạm phải chúng.

Chân mèo Chester cũng chạm phải chúng.

Thôi. Đúng rồi! Chester và tôi cùng trở nên đần độn. Nó đụng hợp chất nên bây giờ nó không thể đếm. Tôi chạm phải hợp chất nên tôi cho rằng Cleveland là ở Brazil.

Hợp chất làm chúng tôi đần độn.

Tôi quyết định là phải kể cho Colin nghe. Để nhắc nhở nó.

Tôi quay vào nhà, lần này không cộc đầu vào kính. Tôi chạy đến phòng ba mẹ để sử dụng điện thoại. Tôi không muốn Michelle nghe lỏm điện thoại của tôi.

Sau ba lần, tôi mới gọi đúng số phôn của Colin.

— Tại hợp chất màu da cam đấy. – Tôi nói khi nó nhấc tai nghe.

— Cái gì? – Colin hỏi.

— Hợp chất màu da cam. – Tôi đáp. Tại sao nó lại không hiểu ý mình cơ chứ! – Hợp chất màu da cam đã khiến tớ bị đần.

— Ôi chao! – Colin thốt lên. – Ai bảo cậu đần? Cậu không đần đâu.

— Không, tớ đần. Tớ nghĩ là tớ đần.

— Ừ, bây giờ nghe cậu có vẻ đần thật đấy. – Colin nói.

— Sao lại không! – Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, ít ra tôi cũng đã đoán đúng. – Nghe này, – tôi bảo Colin. – Chester giẫm chân vào hợp chất. Còn tớ thì chạm tay vào.

— Thì đã sao nào? – Colin hỏi.

— Vậy nên bây giờ Chester đần như Tubby. Và tớ thì quên béng cả đường từ trường về nhà. Tớ còn đâm đầu cả vào kính cửa, tớ không thể nhớ số điện thoại của cậu. Tớ bị đần! Colin à! Tớ đần thật đấy. Chester và tớ cùng nhau đần. Tất cả chỉ tại hợp chất màu da cam.

— Tại sao mấy cái hạt chất lỏng màu da cam ấy có thể làm chuyện đó được? – Colin hỏi.

— Tớ không biết! Làm sao tớ biết được cơ chứ. Nó đã khiến tớ ngu đần rồi!

— Thôi được! Thôi được! – Colin cố xoa dịu tôi. – Tớ có ý kiến này. Hãy xuống tầng trệt và nhìn vào thùng lạnh. Nhìn kỹ mớ hợp chất màu da cam. Cậu sẽ thấy. Hợp chất màu da cam chỉ là… hợp chất màu da cam. Nó chẳng làm hại gì được cậu đâu.

— Ngộ nhỡ nó có thể thì sao? – Tôi hỏi. – Ngộ nhỡ…

— Cứ làm theo lời tớ đi đã. – Colin bảo tôi.

Tôi bỏ điện thoại xuống rồi đi xuống tầng trệt. Colin nói đúng. Tôi phải nhìn hợp chất màu da cam. Phải thấy là nó vô hại. Nó chỉ là thứ đồ chơi để giúp tôi vui hơn.

Tôi mở cửa tầng trệt và từ từ bước xuống cầu thang. Tôi nhìn thấy cái thùng lạnh bên dưới bàn, ngay nơi tôi đã để nó.

Tôi hé mở nắp thùng và nín thở.

Một giọt hợp chất to lớn đang đè trên đỉnh của những cái phễu giấy.

Như thể những quả bóng nhỏ mà chúng tôi đã gom lại, bây giờ kết thành một khối hợp chất to lớn, tựa một quả cầu khổng lồ.

Nó lấp lánh.

Tôi mở nắp cao thêm tí nữa, và thấy quả cầu ấy có mạch máu. Những mạch máu! Phập phồng, những mạch máu đang đập!

Tôi bắt đầu đậy nắp xuống thì cả khối hợp chất ấy bắt đầu nổi bong bóng lên bề mặt. Một bong bóng nhỏ ngoi lên và nổ cái bốp. Rồi một cái nữa, một cái nữa.

Bong bóng. Bụp. Bong bóng. Bụp.

Thêm nhiều cái nữa hiện lên và nổ tung.

Lát sau, không hề có dấu hiệu báo trước, một quả bong bóng khổng lồ ngoi lên mặt. Nó đẩy cái nắp lên cao.

Tôi tì người đè xuống. Giọt hợp chất kỳ quái này, đừng phình ra nữa. Nhưng đã quá muộn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx