sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 9

Doàng!

Quả bóng màu da cam khổng lồ nổ tung. Một vệt hóa chất dính vào mặt tôi.

Nó chảy xuống mắt, xuống mũi, xuống má. Nó đọng lủng lẳng dưới cằm tôi như một khối bùn nhão nhoét.

— Ôi, đừng. – Tôi rên rỉ. Bây giờ thì tôi sắp đần thật rồi.

Tôi phải rửa sạch ngay cái hợp chất khủng khiếp ấy ra khỏi mặt, trước khi nó kịp biến tôi thành kẻ đần độn.

Tôi cúi xuống cái tủ bên dưới chậu rửa mặt. Không còn giấy vệ sinh nữa. Hôm qua bọn tôi đã sử dụng hết cả rồi.

Tôi cởi nhanh áo sơ mi, cọ mạnh lên mặt. Bây giờ, hợp chất ấy ấm hơn. Ấm và dính cứng. Tôi không thể nào chùi nó đi được.

Tôi cứ bặm môi cọ đi cọ lại. Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra khi tôi nuốt phải một ít hợp chất ấy vào bụng? Dĩ nhiên là tôi sẽ không nuốt. Không đời nào.

Mặt tôi đỏ bừng và đau buốt khi tôi cọ xát. Nhưng tôi cứ tiếp tục cho đến khi lau sạch mới thôi.

Tôi nhét áo sơ mi vào thùng lạnh và đóng sập nắp xuống. Rồi tôi lên cầu thang, bước vội theo hành lang vào buồng tắm mà tôi và chị Michelle sử dụng chung. Tôi phải soi gương để biết chắc là không có tí hóa chất nào sót lại trên mặt.

Tôi khóa cửa buồng tắm. Tôi ghé mặt thật sát vào gương, cố phát hiện ra bóng dáng của một hạt hợp chất màu da cam còn sót lại.

Tôi không tìm thấy. Dẫu chỉ là một vệt bé tí ti. Nhưng nếu ngộ nhỡ có mấy giọt bắn vào tai tôi thì sao? Và nếu tôi không thể phát hiện được thì sao?

Tôi hình dung vệt hợp chất ấy sẽ lan qua tai, bò lên não! Tôi sẽ là thằng đần hoàn toàn. Trời ơi! Tôi phải kể hết mọi chuyện cho ba mẹ, vì đây là vấn đề nghiêm trọng.

Tôi biết ba mẹ sẽ tức giận. Thậm chí tôi cũng chẳng dám tưởng tượng hình phạt mình sẽ nhận. Có lẽ tôi bị kiểm soát chặt chẽ cho đến khi học xong đại học, nếu tôi học đại học. Nhưng có lẽ lúc ấy tôi lại quá đần độn để có thể thi đỗ.

Tôi không còn đường lựa chọn. Tôi phải kể cho ba mẹ. Tôi cần sự giúp đỡ. Ba mẹ là những nhà thông thái. Họ là những nhà nghiên cứu. Có thể ba mẹ sẽ tìm ra cách cứu tôi thoát khỏi cuộc sống đần độn.

Lòng tôi đau như cắt khi tôi đi đến phòng khách gặp ba mẹ. Hai người đang ngồi trên ghế sô pha đọc tạp chí khoa học.

Tôi hít một hơi thở dài.

— Thưa ba mẹ, con có chuyện muốn nói với ba mẹ. – Tôi run giọng nói.

— Có chuyện gì đấy, con? – Mẹ lo lắng hỏi. – Trông con tái mét kia kìa!

— Chuyện về cái hợp chất kỳ quái ấy. – Tôi bắt đầu nói. – Chester và con đã chạm phải nó. Đấy là nguyên nhân tại sao…

Ba đặt tờ Sinh học ngày nay xuống.

— Hợp chất à? – Ba hỏi. – Hợp chất gì vậy?

— Mèo Chester đã giẫm phải nó. – Tôi nói. – Nó còn bị đổ cả lên bàn ở dưới tầng trệt nữa. Thế là con đã chạm phải nó.

Ba mẹ nhìn nhau. Tôi có thể nói là họ bối rối.

Tôi hiểu mình chưa giải thích rõ vụ việc. Nhưng đầu óc tôi cũng đã rối tung cả lên. Tôi khó có thể tư duy mạch lạc về mọi thứ.

— Vậy thì cái hợp chất ấy từ đâu ra? – Mẹ hỏi.

Tôi lưỡng lự. Hãy nói đi, tôi thầm nhủ. Mình phải kể cho ba mẹ nghe. Chỉ có ba mẹ mới có thể giúp được mình.

Tôi mở miệng định nói thì chuông cửa reo.

— Con sẽ nhận! – Michelle hét lên từ trong bếp.

Tôi lại chuẩn bị nói thì Michelle lại hét lên.

Mẹ đứng dậy.

— Chuyện gì vậy? – Mẹ quát. – Có chuyện gì vậy?

Michelle bước vào phòng khách và nói:

— Đây là bức thư của Viện Kỹ Nghệ Eastland nhận con vào học.

Tôi không cần phải hỏi về sự kiện ấy bởi Viện Kỹ Nghệ Eastland hàng năm đều tổ chức thi cho các trường trung học trên toàn quốc. Nếu bạn có trí tuệ và có kiến thức thì bạn sẽ được nhận vào học. Dĩ nhiên chị Michelle đã được nhận.

Chị xé phong bì thư. Ba mẹ đi về phía chị, ghé đọc qua vai.

— Con đỗ rồi, con yêu quý! – Mẹ thốt lên. – Con đỗ rồi!

— Đỗ đầu! – Ba nói. – Ba mẹ rất tự hào về con!

— Ba! Mẹ! – Tôi nhắc. – Con cần phải nói chuyện với ba, mẹ, ngay bây giờ, về hợp chất màu da cam ấy.

— Sao con không chúc mừng chị đi? – Mẹ hỏi khi đoc lại lá thư.

— Xin chúc mừng. – Tôi lầm bầm. Michelle không buồn đáp lại.

— Con đang rất muốn nói cho ba mẹ nghe một chuyện cực kỳ quan trọng. – Tôi nhấn mạnh. – Ba mẹ phải nghe con nói. Cái hợp chất ấy đã khiến con và Chester có những hành động khác ngày thường.

— Các con có biết ba đang nghĩ gì không? – Ba hỏi.

Vâng! Tôi nghĩ. Ba sắp sửa giúp tôi!

— Anh nghĩ gì vậy? – Mẹ hỏi.

— Anh nghĩ chúng ta nên tổ chức liên hoan. – Ba tuyên bố. – Chúng ta hãy đến nơi nào thực sự vui vẻ để ăn tối. Đây là buổi tối dành cho Michelle.

Cám ơn ba nhiều, tôi nghĩ.

Tôi kéo tay mẹ.

— Đây là vấn đề sống còn đấy mẹ ạ! – Tôi rên rỉ. – Con đã nghịch với bộ đồ chơi hóa học và…

Cả ba lẫn mẹ đều quay sang nhìn tôi.

— Con đã chơi bộ đồ chơi ấy à? – Mẹ hỏi.

— Trước khi chị Michelle bày cho cách chơi an toàn phải không? – Ba hỏi.

Tôi khẽ gật đầu.

— Bây giờ hợp chất màu da cam ấy đã ở trong thùng lạnh và…

Mẹ quay sang ba.

— Chúng ta đừng làm hỏng buổi tối mừng Michelle. – Mẹ nói.

— Ba mẹ sẽ nói chuyện này vào sáng mai. – Ba bảo tôi.

— Nhưng đến sáng mai thì con sẽ bị đần hơn. – Tôi phản đối.

— Đần hơn ư? Đần hơn cái việc sử dụng bộ đồ chơi hóa học mà chưa được phép sao? Mẹ không nghĩ thế đâu. – Mẹ quát.

— Đi lấy áo khoác đi Michelle. – Ba nói. – Al, ngày mai ta sẽ nói chuyện này.

Tôi thở dài.

Có lẽ việc đi đến nhà hàng sẽ giúp tôi nguôi ngoai đi cái chuyện hợp chất màu da cam. Hơn thế nữa, đi đánh chén là việc mà tôi lúc nào cũng sẵn sàng hưởng ứng.

— Con sẽ xuống ngay. – Tôi nói. – Con để áo khoác ở trong phòng.

— Al, – ba gọi với theo. – Ngày kia là ngày thi đấu Đố vui khoa học rồi đó.

— Vâng, thưa ba. – Tôi lí nhí nói.

— Con có biết tại sao chị Michelle lại giành thắng lợi không? – Ba hỏi. – Bằng cách học hành chăm chỉ và hy sinh tất cả cho khoa học.

Michelle đã lấy áo khoác ra và đứng bên cạnh ba, tự hào nhìn tôi. Trông chị càng dễ thương hơn sau khi nhận được tin ấy.

— Có lẽ con nên ở nhà. – Ba nói. – Một mình con, một tòa nhà mênh mông. Đây là môi trường tốt để con học hành giỏi.

— Nhưng con còn phải ăn nữa chứ! Tôi hỏi!

— Con có thể hâm lại mấy món ở trên bếp ấy. Mẹ nói.

— Nhưng, mẹ ơi… – Tôi dừng lại và lắc đầu. Tôi chẳng có cách nào để lay chuyển quyết định của ba mẹ. Tôi hiểu rõ điều đó.

— Tạm biệt. – Tôi làu bàu khi ba người bước ra cửa.

Tôi buông người xuống ghế sô pha. Bây giờ tôi phải làm gì? Rõ ràng là ba mẹ không chịu giúp tôi.

Mèo Chester phóng vào phòng khách. Nó nhảy vào lòng tôi và bắt đầu pờ… rừ… pờ… rừ… ừ…

Giờ thì nó mến tôi hơn bởi lẽ tôi cũng thuộc loại đần độn như nó.

Tôi gãi gãi cằm nó.

— Ta làm gì bây giờ hả Chester? Tao nghĩ mày cũng không biết.

Chó Tubby cũng chạy vào phòng và nhảy lên ghế sô pha, ngồi xuống bên cạnh tôi.

— Tao biết là mày cũng chẳng biết phải làm gì, đúng không hả anh bạn Tubby?

Tôi thở dài và nhắm mắt lại. Tôi tưởng tượng não tôi bị hợp chất màu da cam lấp đầy.

— Ốiii! – Tôi hét. Sợ quá! Chester nhảy khỏi lòng tôi. Tubby thì dựng tai lên.

Tôi phải ngăn cái hợp chất ấy lại. Tôi không thể cứ ngồi mãi đây suốt đêm và để mình cứ bị đần thêm.

Tôi nghĩ ra rồi! Tôi nhảy khỏi ghế sô pha. Tôi sẽ đọc cuốn chỉ dẫn kèm trong bộ đồ chơi ấy. Có lẽ nó sẽ cung cấp những giải pháp cần thiết.

Tôi thực sự không muốn xuống tầng trệt khi chỉ có một mình. Thế là tôi kéo theo Tubby. Thậm chí tôi cũng không dám liếc qua cái thùng lạnh. Tôi chỉ vội chộp qua quyển hướng dẫn và chạy lại lên lầu.

Tôi lao vào phòng, đóng cửa lại. Rồi tôi ngồi vào bàn bật công tắc đèn. Tubby nằm cạnh chân tôi.

Mày có thể làm việc này, tôi tự nhủ. Tôi lật trang thứ nhất của cuốn chỉ dẫn.

— Ô, không! – Tôi rên rỉ. Từ ngữ quá khó. Nào là: Kết hợp. Phân tử. Trung tính… Làm sao tôi có thể hiểu hết những từ khó đến thế cơ chứ?

Cô Scott thường nhắc bọn tôi tra những từ khó trong từ điển. Cô luôn bắt bọn tôi phải tra.

Tôi lôi cuốn từ điển ra khỏi giá và lật đến mục chữ cái: K.

Tôi rà ngón tay theo trang sách.

— Kết, – tôi nhẩm đọc, – kết hợp.

Rồi tìm thấy nó. Sự kết hợp là kết quả của việc hợp nhất nhiều thành phần, bộ phận, nguyên tố lại.

— Câu này có nghĩa là gì nhỉ? – Tôi than vãn. Được rồi, ổn thôi, đừng nản chí, tôi thầm động viên. Ta bắt đầu với từ đơn giản hơn.

Tôi lật tìm vần B.

— Bộ phận, – tôi lẩm bẩm. – Bộ phận, bộ phận, bộ phận.

Đây rồi. Bộ phận là một phần của một toàn thể…

Tôi gấp mạnh cuốn từ điển rồi gục đầu xuống bàn. Chẳng hiểu gì cả.

— Hoàn toàn thất vọng! – Tôi thét. – Ta là một thằng ngốc. Một thằng cực kỳ ngốc!

Rồi trong đầu tôi lại nảy ra một ý tưởng khủng khiếp.

Ngày mai mình sẽ bị đần đến mức nào đây?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx