sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 10

Sáng hôm sau tôi không ngạc nhiên tại sao mặt mày mình nhợt nhạt đến thế. Tôi biết rõ nguyên nhân. Tôi biết mình bị đần hơn. Khả năng hiểu biết của tôi chỉ đến thế.

Nếu tôi làm mọi thứ từ từ và không nói nhiều, tôi nghĩ, thì tôi có thể làm mọi thứ ấy không đến nỗi quá ngu ngốc.

Tôi cố mặc quần gin, áo sơ mi và đi tất. Bây giờ đến phần khó nhất: đi giày.

Tôi cầm một chiếc giày, lật ngược nó lên, quan sát kỹ lưỡng. Rồi tôi xem xét chân tôi. Nó thuận với chiếc giày.

Tôi xỏ chân vào giày và cảm thấy thoải mái.

Tôi không phải bận tâm với chiếc giày kia. Tôi cứ đi vào chân còn lại.

Mày làm tốt đấy, tôi tự nhủ. Rất tốt.

Bây giờ tôi phải đánh răng và chải đầu. Tôi vào buồng tắm.

Tôi chỉ cần ba thứ: Một cái lược, cái bàn chải đánh răng và một ống kem. Đơn giản quá, phải không?

Nhưng nhớ phải để cách ra nếu không lại mất thời gian gột sạch kem đánh răng dính vào tóc.

Tôi cầm bàn chải, nặn kem lên và đánh răng.

Tôi không băn khoăn về chuyện ăn sáng. Tôi cần dự trữ sẵn thời gian ngộ nhỡ tôi bị lạc lúc đến trường.

Mẹ đưa cho tôi chiếc cặp lồng bằng nhựa đựng đồ ăn trước khi tôi xuống cầu thang.

— Tối qua ba và mẹ đã nói chuyện về bộ đồ chơi hóa học của con. – Mẹ nói.

Chà, tôi nghĩ. Không có bài dặn dò của mẹ thì hôm nay tôi cũng đã quá mệt rồi.

— Con thật bất cẩn khi sử dụng nó mà chưa học qua các nguyên tắc về sự an toàn. – Mẹ nói với tôi. – Nhưng ba mẹ biết con rất vất vả học hành để chuẩn bị cho cuộc tranh tài sắp tới nên bố mẹ quyết định tha thứ cho con lần này.

Chà! Quả thật là không đến nỗi tồi lắm.

— Cảm ơn mẹ! – Tôi nói khi đi ra cửa. Cố tập trung vào mỗi bước chân, tôi cẩn thận đến trường trước lúc tiếng chuông vào lớp reo.

— Này, nhà thông thái kia ơi! – Có ai đó thét gọi. Tôi quay lại và thấy Eric đang đứng tựa lưng vào cây sồi lớn phía trước trường.

— Ôi! – Tôi thốt lên. Tôi đã quên bẵng chuyện Eric.

— May cho mày là hôm qua sau buổi học tao không tìm thấy mày. – Nó gầm gừ.

— Hừ. – Tôi lẩm bẩm và vẫn bước đều.

Eric đi vòng tới trước chặn tôi lại. Nó đút một mẩu giấy vào tay tôi.

— Cái gì thế này? – Tôi hỏi.

— Bài tập toán về nhà của tao, – nó nói. – Chiều nay phải nộp rồi.

— Cậu muốn tớ giúp cậu à? – Tôi hỏi.

— Khôngggg! – Eric gào lên. – Tao muốn mày phải giải nó. Và phải làm xong trước giờ ăn trưa. – Rồi hắn chạy vụt lên cầu thang.

Tôi nhìn mẩu giấy.

— Mày hãy liệu hồn đấy, Sterner. – Hắn gọi với lại.

— Cái gì?

— Làm cho đúng vào, – nó hằm hè. – Không phải đùa giống hôm qua đâu. Cơ hội cuối cùng của mày đấy!

Tôi lại nhìn mẩu giấy. Tôi cảm thấy đầu tôi bắt đầu nhức nhối.

Những con số. Rất nhiều số. Bài toán có nhiều số quá.

Nhưng mẩu giấy còn có vô khối những ký hiệu li ti kì lạ khác. Trông chúng quen quen. Nhưng tôi chẳng thể nào nhớ bất kì kí hiệu nào.

Tôi phải đi tìm Colin ngay. Nó biết cách giải. Nó sẽ giúp tôi. Tôi chạy lên bậc tam cấp phía trước, qua hai cánh cửa, xuống hành lang. Nếu tôi đến lớp trước cô Scott thì tôi có thể giải thích mọi chuyện cho Colin. Rồi nó sẽ làm bài tập của Eric cho tôi. Tôi biết nó có khả năng.

— Ngày mai nhé? – Ai đó nói. Alix tươi cười bước bên cạnh tôi.

— Ngày mai ư? – Tôi hỏi. – Ngày mai cái gì?

— Đừng giả vờ ngây ngô nữa. – Bạn ấy nói. – Tớ nghĩ là cậu miệt mài suốt ngày đêm cho cuộc thi Đố vui khoa học. Nhận đi, Al. Rõ ràng là cậu không muốn bất cứ ai ở trường này bảo chị cậu trí tuệ hơn cậu rất nhiều.

— Tớ không muốn, – tôi nói. – Tớ không muốn.

Chuông reo ngay khi chúng tôi bước qua cửa. Cô Scott bắt đầu bài giảng ngay.

Không còn thời gian để nói chuyện với Colin.

Mình sẽ làm gì bây giờ?

Eric đang đợi bài toán của nó trước bữa trưa. Còn bây giờ thì tôi không thể nói chuyện với Colin được nữa rồi.

Tôi đành phải tự làm lấy. Tôi nhìn bài toán và cố tìm hiểu.

Cái dấu chéo bé xíu này có nghĩa là gì nhỉ? Còn cái dấu hai chấm ngang hàng này là dấu gì?

Tôi có thể thấy hơi thở nóng hổi của Eric phả vào gáy mình. Tôi sẽ không giải được bài toán này. Không thể nào giải được. Nó sẽ cho tôi đi đời.

Buổi sáng trôi qua rất nhanh. Tôi không ngờ đã đến lúc ăn trưa bởi chuông đã reo rồi.

— Tao sẽ đợi lấy bài giải ngay ngoài cửa đấy. Động não đi nhé! – Eric gầm ghè.

Tôi cẩn thận đút sách vào cặp. Tôi nhặt mấy cây bút rồi dùng dây chun buộc thành một bó. Tôi lấy bút chì và gọt bỏ chỗ tẩy bị đen.

Eric đợi tôi bao lâu rồi? Nó đã chán rồi bỏ di ăn cơm chưa? Hay nó cứ đứng ngoài đấy đợi tôi?

— Al! – Cô Scott hỏi. – Em không đói à?

Tôi nhìn quanh phòng. Các bạn đã đi ăn hết rồi.

— Em vẫn chưa muốn ăn lắm ạ, thưa cô. – Tôi nói. – Cô có thấy cái khăn lau bàn ở đâu không ạ? Em muốn chùi qua cái bàn một chút.

— Thế thì muộn mất, Al. – Cô Scott nói. – Đang giờ ăn trưa, phải ăn đi, dẫu cho em chưa đói. Đây là nội quy rồi. Ăn trưa đi.

Khi tôi đứng dậy, chân tôi bắt đầu run lẩy bẩy. Nhưng tôi không còn cách nào khác. Tôi phải đi ra khỏi cái cửa kia.

— Đưa ngay đây! – Eric xồ ra ngay khi tôi vừa mới đặt chân ra hành lang.

— Tớ chưa…, – tôi nói lí nhí. – Tớ không thể.

— Lại một câu trả lời sai nữa hả Alvin? – Không đợi tôi phân trần, nó nhảy xổ vào tôi.

Nó chộp cổ áo nhưng tôi giằng ra được. Tội chạy về phía nhà ăn. Khi chạy đến cửa xoay, tôi ngoặt sang phải rồi lẩn nhanh vào hành lang khác.

Một nhóm học sinh lớp năm đang đi xuống cầu thang. Tôi xông thẳng vào chúng, nhảy một bước lên hai ba bậc cầu thang.

— Ê, hãy đi cầu thang kia kìa! – Một đứa trong nhóm hét.

— Anh không biết đây là lối cầu thang xuống à? – Đứa khác quát. – Anh có đần không đấy?

Tôi không buồn trả lời.

Tôi cứ lao bừa qua chúng lên tầng hai.

Liếc nhìn xuống, tôi thấy Eric đứng dưới chân cầu thang và đang cố chen để chạy lên.

— Tao thề sẽ tóm cho bằng được mày, Sterner! – Hắn hét.

Tôi chạy theo hành lang cho đến khi gặp một cầu thang khác. Đấy là cầu thang dùng để đi lên nhưng tôi lại chạy xuống. Rồi cứ thế lao thẳng một mạch ra khỏi trường.

Tôi không dừng lại cho đến khi về tới nhà. Cả ba và mẹ đang đi làm. Chị Michelle vẫn đang ở trường.

Mình sẽ làm gì bây giờ? Tôi thầm hỏi. Mình phải làm gì? Mình phải nghĩ ra cách thoát khỏi những chuyện lằng nhằng này.

Nhưng tôi biết tôi không thể. Tôi không thể. Tôi không giải nổi một bài toán cực kỳ đơn giản. Vậy làm sao tôi có thể xử lý được hợp chất màu da cam – một vấn đề quá lớn – một bài toán hóc búa.

Tôi không tìm ra cách giải quyết.

Tôi đã quá đần.

Và cứ mỗi giây tôi lại càng đần hơn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx