sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 13

Tại sao tất cả các bạn lại không nói chuyện với tớ? – Tôi hỏi.

— Bởi vì cậu cố giữ riêng hộp hợp chất dẻo tuyệt vời như thế. – AIix nói. – Lần sau đừng quá ích kỷ như thế. Nếu không thì chẳng ai thèm chơi với cậu đâu. Điêu ấy hiển nhiên như hai cộng hai bằng…

Tôi hỏi:

— Bằng mấy? Bằng mấy hả Alix?

Tôi vẫn còn biết kết quả của hai cộng hai nhưng liệu Alix còn nhớ không. Hợp chất màu da cam đã khiến bạn ấy đần đến mức nào nhỉ?

— Hai cộng hai, – Alix lẩm nhẩm tính rồi nhăn nhó. – hai cộng hai…

Cậu có thể làm được phép tính ấy mà, Alix, tôi nghĩ. Nói đi. Hai cộng hai bằng hai mươi hai. Cậu biết thế mà.

— Hai cộng hai bằng mấy? – Tôi hỏi lại.

Alix cười xòa.

— Tớ không thể nào nhớ nổi. Chắc là tại tớ quá lo lắng cho cuộc thi Đố vui khoa học này. – Bạn ấy mỉm cười với tôi. – Đừng lo, – Alix nói. – Tớ sẽ bình tĩnh lại ngay khi cuộc thi bắt đầu.

Nhưng tôi biết sự thật là Alix sẽ không trở lại bình thường. Hợp chất màu da cam ấy đã len vào não bạn ấy rồi.

Khi chúng tôi tiếp tục đi dọc hành lang, tôi nhìn thấy ba mẹ đã có mặt ở bên ngoài phòng thi.

— Ba mẹ muốn đợi để chúc con thi tốt. – Mẹ nói.

Tôi cố mỉm cười khi đi qua chỗ ba mẹ nhưng tim tôi như thể đã ngừng đập.

— Chúc con thi tốt, con trai. – Ba nói rồi vỗ vào vai tôi.

— Cảm ơn ba. – Tôi nói. – Con cảm ơn ba.

Tôi nhìn vào phòng thi. Dường như các dãy ghế đã được ngồi kín hết. Cổ họng tôi khô khốc.

— Ta đi thôi. – Alix giục. – Cuộc thi sắp bắt đầu rồi đấy.

— Mẹ biết con sẽ mang vinh quang về cho gia đình. – Mẹ nói.

Tôi vẫy tay chào tạm biệt ba mẹ rồi theo Alix vào phòng thi. Cóc cười với tôi khi cả bọn leo lên bục thi.

— Các cậu sẽ thua đấy. – Nó khoác lác. Nhưng Geoff có vẻ hơi lo lắng.

Alix và tôi ngồi vào một cái bàn trống. Tôi liếc nhìn qua Melanie và Tanya. Cả hai bạn ấy chẳng có vẻ gì căng thẳng.

Melanie đang thổi một qua bóng màu hồng to tướng từ chiếc kẹo cao su. Tanya chăm chú nhìn quả bóng cứ to thêm.

Thầy Emerson bước lên bục ngay lúc quả bóng của Melanie nổ tung. Thầy trừng mắt nhìn khi bạn ấy đưa tay gỡ mấy mẩu cao su bám trên mặt.

— Xin phép được khai mạc vòng thi thứ nhất trong năm nay của cuộc thi đấu Đố vui khoa học. – Thầy Emerson trịnh trọng nói. – Kính thưa các đồng nghiệp, phụ huynh học sinh, và các em học sinh cũng như các thành viên tham dự cuộc thi. Dẫu kết quả cuộc thi hôm nay như thế nào chăng nữa thì các em cũng vẫn là những người thắng cuộc.

Nghe những lời trên, tôi ngỡ là thầy Emerson đã đoán được phần nào về tác hại của hợp chất màu da cam đối với các thí sinh. Nhưng tôi biết gia đình tôi chẳng hay biết tí gì.

— Chúng ta bắt đầu. – Thầy Emerson nói. – Hãy nhớ: khi một đội trả lời sai thì các đội kia có thể trả lời. Chúc các em thắng lợi.

Thầy mỉm cười rạng rỡ rồi rút từ trong túi ra một cái thẻ có ghi kí hiệu. Thầy tuyên bố:

— Chúng ta bắt đầu với Đội Xanh da trời.

Chà! Ít ra đội của tôi không phải trả lời câu hỏi đầu tiên.

— Qua các cuộc thảo luận về gien hiện nay, – thầy đọc. – hãy nói cho chúng tôi biết DNA là viết tắt của những chữ gì?

Geoff nhìn Cóc. Cóc nhìn Geoff.

— Nào, hãy suy nghĩ cẩn thận. – Thầy Emerson cười nói.

Giờ thì Geoff và Cóc đần đến mức nào nhỉ? Liệu có cậu nào tìm ra được câu trả lời chính xác không?

— DNA à? – Cóc hỏi. – Tốt hơn là cậu trả lời đi Geoff.

— Không, – Geoff khẽ nói. – Cậu trả lời đi. Cậu luôn khoác lác là cậu thông minh cơ mà. Hãy chứng tỏ trí thông minh của cậu đi.

Cóc lắc đầu.

— Thật bất công khi tớ cứ phải trả lời hết tất cả mọi câu hỏi.

Geoff miễn cưỡng đứng dậy.

— DNA, – nó lẩm bẩm. – Đây là một câu hỏi hóc búa.

— Thầy sẽ gợi ý cho em. – Thầy Emerson nói. – Nó có liên quan tới bộ môn Di truyền đấy.

Geoff nhìn xuống sàn.

— Nghe nó quen quá. – Nó thở dài. – Em đã nghe từ gien ở đâu đó rồi.

Tại sao tôi ngốc đến nỗi mang cái hộp hợp chất màu da cam ấy đến trường? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Đầu óc Geoff đang lộn tùng phèo. Đây là lỗi tại tôi!

— Em không nhớ được. – Cuốỉ cùng Geoff thú nhận.

Thầy Emerson quay sang Melanie và Tanya:

— Đội Xanh lá cây có trả lời được không? – Thầy hỏi.

Có lẽ một trong hai bạn ấy hãy còn minh mẫn để trả lời. Tôi biết tôi không thể.

Melanie gỡ một mẩu kẹo cao su bám trên mũi cho vào miệng.

— Em chưa nghĩ ra. – Bạn ấy nói trong lúc căng thẳng nhai kẹo cao su.

Tôi để ý thấy ba mẹ tôi ngồi ở dãy ghế phía trước. Ba đưa một ngón tay cái ra khuyên khích tôi. Chắc ba nghĩ tôi sẽ trả lời đúng bởi đội thứ hai cũng đã chịu bó tay.

— Đội Đỏ nào? – Thầy Emerson hỏi. Giọng thầy có vẻ lo lắng.

Tôi liếc nhìn Alix. Bạn ấy cứ lẩm bẩm mãi mấy chữ DNA và cứ lắc đầu quầy quậy.

— Thưa thầy chúng em cũng không biết. – Tôi nói.

Có ai đó trong số khán giả bật cười. Tôi nghĩ đấy là Eric nhưng tôi không nhìn xuống, Tôi không muốn nhìn thấy bất kì ai trong số khán giả, đặc biệt là ba mẹ tôi. Bây giờ chắc ba không còn đưa một ngón tay lên với tôi nữa rồi.

— Thôi được, có lẽ bây giờ chúng ta nên chuyển sang một lĩnh vực khoa học khác. – Thầy Emerson buồn bã nói.

Thầy rút một cái thẻ khác ra.

— Lần này đến lượt Đội Đỏ. – Thầy tuyên bố. – Hãy nêu định nghĩa về Sinh thái học.

— Em biết! – Alix reo lên. Bạn ấy đứng bật dậy.

Có lẽ hợp chất màu da cam đã tác động đến Alix không nhiều như tôi nghĩ.

— Rất tuyệt, Alix! – Thầy Emerson thốt lên.– Hãy nêu định nghĩa về Sinh thái học đi.

Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Alix chuyển dần sang những nếp nhăn nhó.

— Alix, nói đi! – Thầy Emerson giục.

— Một giây trước, em biết. – Alix nói lúc đang cắn cắn môi.

Tôi có thể nghe tiếng nhiều người trong số khán giả xì xào với nhau. Vài đứa trẻ ranh lại còn cười nữa chứ.

Alix nắm chặt nắm tay lại.

— Em đã biết câu trả lời. Em đã biết! Đã biết!

— Em sẽ có cơ hội khác, Alix. – Thầy Emerson nói. – Cuộc thi còn dài, phải không nào? Bây giờ Đội Xanh có muốn trả lời không?

Geoff chỉ vào Cóc.

— Xin thầy nhắc lại câu hỏi. – Cóc nói.

Thầy Emerson thở dài.

— Sinh thái học là gì? – Thầy hỏi.

Cóc đứng gù cong lưng lại.

— Sinh thái học là số tiền người ta làm ra và cách thức người ta sử dụng. – Cóc dõng dạc nói.

— Câu trả lời không đúng. – Thầy Emerson bảo.

— Thưa, thầy có chắc chắn là sai không? – Cóc hỏi.

— Cái gì? – Thầy Emerson ngạc nhiên hỏi.

— Thầy hãy xem lại câu hỏi! – Cóc nhấn mạnh. – Bởi vì ba em là một nhà sinh thái học, nên em biết em đã trả lời đúng.

— Ba là nhà kinh tế học. Một nhà kinh tế học. – Tiếng một người đàn ông gào to lên từ cuối phòng thi.

— Ba có chắc không hả ba? – Cóc nói. – Con nghĩ…

— Cóc! – Thầy Emerson ngắt lời nó. – Hãy ngồi xuống đi. Câu trả lời của em không đúng.

Thầy Emerson quay sang Tanya và Melanie:

— Thế nào các cô gái? – Thầy hỏi. – Thử trả lời xem?

Melanie xoay xoay cái vòng ở cổ tay mình rồi nói.

— Chắc là Sinh thái học không phải là tên của một chú gấu đã từng nói “Chỉ có bạn mới có thể ngăn cản được nạn cháy rừng” đó sao?

— Không, không phải. – Thầy Emerson nói. Tôi có thể nhìn thấy mồ hôi đang tứa ra trên mặt thầy. – Thật là không liên quan gì đến câu hỏi.

— Câu hỏi tiếp theo. Dành cho Đội Xanh lá cây: Louis Pasteur sinh năm nào?

— Ai ạ? – Tanya hỏi.

— Hả? – Melanie hỏi.

— Mời Đội Đỏ? – Thầy Emerson rút khăn lau trán trong lúc đợi tôi và Alix trả lời.

Alix lắc đầu. Bạn ấy đưa mu bàn tay lên dụi dụi mắt.

Tôi thấy lòng đau như thắt lại. Alix đang khóc hay sao? Bạn ấy chưa bao giờ khóc.

— Tớ đang làm mọi người thất vọng phải không? – Alix thổn thức nói. – Lẽ ra tớ không nên tham gia đội tuyển. Tố chẳng thông minh tí nào.

— Geoff cũng chẳng thông minh. – Cóc chen vào. – Cậu ấy đã làm đội của tớ mất điểm câu hỏi về DNA.

— Chính cậu cũng không biết câu trả lời. – Geoff đốp lại.

— Cậu cũng không biết! – Cóc gào lên.

— Tớ thì không biết rồi! – Geoff vặc lại. – Cậu cho là ba cậu là nhà sinh thái học à?

— Ba tớ là nhà sinh thái học! – Cóc nói.

— Không phải! – Geoff gào lên.

— Thôi đủ rồi đấy! – Thầy Emerson quát.

— Đủ rồi ư? – Tôi nghe Cóc làu bàu.

Melanie và Tanya không thèm để ý đến Cóc, Geoff, Alix lẫn thầy Emerson. Melanie đang thổi một cái bong bóng khác. Còn Tanya bắt đầu tết tóc đuôi sam.

— Thậm chí tớ cũng không biết được hai cộng hai bằng mấy! – Đột nhiên Alix gào lên. – Tớ bị làm sao ấy! Tớ làm mọi người thất vọng. Al, tớ xin lỗi cậu. – Nói rồi Alix chạy vụt ra khỏi bục.

Tôi đứng bật dậy chạy theo Alix.

— Dừng lại đã Alix! – Tôi hét. – Không phải lỗi của cậu đâu mà là…

Thầy Emerson chộp lấy tay tôi.

— Một trong số các thầy sẽ đi tìm Alix. – Thầy bảo tôi. – Em hãy ngồi xuống!

Tôi ngồi xuống.

— Chúng ta sang câu hỏi khác. – Thầy Emerson run rẩy nói. – Câu này dành cho Đội Xanh: Ai là người khám phá ra trái đất quay xung quanh mặt trời?

Mặt trời? Mấy chữ này gợi tôi nhớ lại điều gì đó. Bữa ăn sáng – Melanie đã hỏi tôi.

— Cóc nào? Geoff nào? Có em nào trả lời được câu hỏi không?

— Tớ chẳng muốn ở cùng đội với cậu nữa! – Geoff buột miệng bảo Cóc.

— Ừ, tớ cũng không muốn có cậu trong đội! – Cóc đáp.

— Im ngay! – Thầy Emerson qúát. Thầy nhắm mắt lại một lát. – Đừng nói nữa. – Thầy dịu giọng nói: – Đội Xanh sẫm có thể trả lời được chứ?

Melanie đưa tay lên.

— Nào, mời Melanie! – Thầy Emerson nói vẻ hạnh phúc.

— Em thưa thầy, em có thể ăn thêm kẹo cao su được chứ? Đầu óc em sáng suốt hơn mỗi khi em nhai kẹo cao su nhưng vừa nãy em đã nuốt mất rồi. – Melanie nói.

— Không, em không được phép. – Thầy Emerson cương quyết nói. Tôi có thể nhìn thấy mi mắt bên trái của thầy giật giật.

— Vậy thì em không thể trả lời được câu hỏi. – Melanie đáp.

— Tanya? – Thầy gọi.

Tanya ngẩng phắt đầu lên.

— Gì vậy thầy?

Thầy Emerson lắc đầu.

— Còn ai không? Ai có thể trả lời được câu hỏi nào?

Tôi liếc nhìn xuống phía khán giả. Cả ba lẫn mẹ cùng gật đầu và mỉm cười với tôi.

Chờ nhé. Chờ nhé. Tôi biết câu này.

Tôi ấn hai tay vào thái dương. Nếu tôi ấn đủ độ mạnh thì câu trả lời sẽ bật ra khỏi miệng tôi.

Cái gì có liên quan đến ba ấy? Không phải, mà là cái gì có liên quan tới một nhân vật trong Ninja Rùa ấy nhỉ.

— Galileo! – Tôi thốt lên.

Một nụ cười rạng rỡ nở trên mặt thầy Emerson. Khán giả vỗ tay ầm ầm. Ba mẹ tôi vỗ to nhất.

Tôi đoạt được điểm đầu tiên trong cuộc thi!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx