sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 14

Dáng buồn thay, đây cũng là điểm cuối cùng của một học trò đã ghi được trong cuộc thi Đố vui khoa học đó.

Thầy Emerson hỏi thêm ba câu nữa nhưng không có ai cố gắng trả lời thầy. Geoff và Cóc đang bận hò hét chứng minh với nhau ai là kẻ đần hơn. Melanie bận nhai kẹo cao su. Còn Tanya thì cứ tết đi tết lại mái tóc của mình.

Cuối cùng thầy Emerson quẳng tập câu hỏi xuống.

— Thầy không hiểu chuyện gì đã xảy ra với các em! – Thầy thốt lên. – Các em luôn là những học sinh thông minh nhất của đội tuyển! Các em rất nhanh nhẹn. Nhưng giờ đây, các em lại học hành theo kiểu gì kì lạ vậy?

— Em học suốt đêm. – Cóc phản đối. – Trước giờ ăn trưa em đã thuộc lòng hết những câu hỏi ấy rồi.

Nhưng thầy Emerson không nghe lời phản đối ấy. Tôi chưa bao giờ thấy thầy tức giận đến thế.

— Cuộc thi chấm dứt. – Thầy tuyên bố. – Trường sẽ không tổ chức bất kỳ một cuộc thi nào nữa cho đến khi các em phải chứng tỏ cho tôi thấy rằng bản thân các em đủ thông minh để tham dự cuộc thi.

Hầu hết các học sinh và giáo viên lẫn các phụ huynh đều lặng lẽ và nhanh chóng ra khỏi hội trường. Nhưng ba mẹ vẫn đợi tôi cạnh bục thi.

Tôi từ từ theo ba mẹ ra khỏi trường. Tôi chẳng biết mình phải nói gì với ba mẹ.

Chúng tôi không ai nói gì cả cho đến khi đoạn đường về đến nhà chỉ còn một khoảng ngắn, lúc ấy ba phá tan bầu không khí im lặng.

— Ba chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra hôm nay. Con đâu có đần độn mà Al.

— Con biết trả lời câu về Galileo mà. – Tôi lí nhí nói. – Con đã đoạt nhiều điểm hơn các bạn kia.

— Nhưng lẽ ra con phải trả lời được hết tất cả các câu hỏi kia. – Ba nói.

— Mẹ cũng thất vọng vì cuộc thi của con. – Mẹ nói. – Nhưng chiều nay, đứa nào trong số bọn con cũng lúng túng thật kỳ lạ. Có lẽ do bởi lần đầu tiên các con tham gia cuộc thi. Sự căng thẳng là khó tránh khỏi.

— Nhưng ngay lần đầu đi thi, Michelle lại tỏ ra rất xuất sắc. – Ba nói. – Ban đầu có lẽ căng thẳng thật, nhưng sau đó nếu các con thuộc các câu hỏi thì vẫn có thể trả lời. Con đã không học bài.

Chúng tôi rẽ vào nhà.

— Ba mẹ phải làm việc. – Mẹ nói. – Con hãy về phòng suy nghĩ, xem chiều nay con đã hành động như thế nào. Chúng ta sẽ nói chuyện này khi ba mẹ về nhà.

— Chúng ta phải khẳng định là chuyện này sẽ không xảy ra nữa. – Ba nói. – Nếu không cẩn thận thì con sẽ để mất cơ hội được vào học một trường trung học tử tế đấy.

— Cao đẳng ư? – Tôi nghĩ. Sau những gì hợp chất màu da cam đã gây cho tôi thì liệu tôi có qua được lớp sáu không chứ?

Tôi nhìn ba mẹ vào xe, lái đi. Rồi tôi vào nhà. Tôi vặn nắm đấm cửa và mở ra. Cánh cửa không nhúc nhích.

Tôi cố sức đẩy một lần nữa, nó cũng không mở.

Tôi lại xoay nắm đấm và kéo. Cánh cửa mở tung ra hất tôi văng sang một bên.

Mạch máu trên đầu tôi giật thình thình. Tôi không còn biết cách mở cửa nữa rồi. Tôi biết làm gì đây.

Tôi đi dọc hành lang về phòng, ngồi xuống giường. Tubby chạy vào nằm xuống cạnh chân tôi.

Tôi nhìn thấy một quyển tạp chí ở trên bàn. Trên bìa nó được in hình đôi gậy trượt tuyết. Tôi cố đọc tên cuốn tạp chí. Nhưng sau chữ T tôi đành bất lực và quẳng nó xuống sàn.

Tôi nằm vật ra giường nhìn trần nhà. Hợp chất màu da cam đã hủy hoại đời tôi. Tôi không thể đọc, không thể tư duy và không thể mở được cửa.

Thầy Emerson giận tôi. Thầy giáo khoa học là thầy Gosling cũng thất vọng về tôi.

Còn cả ba mẹ, ba mẹ cũng xem tôi như đồ vứt đi.

Tôi cũng không buồn nghĩ về những gì chị Michelle sẽ nói khi chị ấy nghe thấy những chuyện ở cuộc thi.

Nhưng điều tệ hại bây giờ là bốn bạn kia đều đã chạm phải hợp chất màu da cam. Cuộc sống của các bạn ấy cũng bị đe dọa. Đây là lỗi của tôi.

Sao mình lại ngu ngốc đến như thế? Tôi tự hỏi.

Tôi chẳng muốn nghĩ về chuyện ấy nữa.

Tôi chẳng muốn nghĩ về những gì sẽ còn xảy ra với chúng tôi trước khi hợp chất kinh khủng ấy hủy diệt hết các bộ não của chúng tôi.

Tôi không muốn nghĩ về chuyện đó bởi tôi hoàn toàn không có cách nào ngăn nó lại.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx