sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 16

Không! – Tôi hét. – Không!

Mấy ngón tay của khối hợp chất cứ rung rung vươn dài ra mãi cho đến khi chúng chỉ cách mặt bọn tôi chừng vài mi li mét. Rồi chúng dừng lại.

Colin chộp vội lấy tay tôi và chỉ vào cơ thể của quái vật.

— Tớ không nghĩ nó có thể đi lại dẫu cho hình dạng nó đã thay đổi. – Nó thì thầm. – Tớ nghĩ nó bị dính xuống sàn nhà.

Tôi nhìn cái cơ thể màu da cam óng ánh. Colin nói đúng. Đế của khốỉ nhựa dính chặt xuống sàn nên mấy ngón tay của nó không thể đưa ra dài hơn.

— Ta ra khỏi đây ngay! – Tôi hét. – Ra ngay!

Colin và tôi chạy xa khỏi hợp chất. Tôi nhìn vào quái vật, cẩn thận để không bị nó vồ.

Rồi tôi đứng sững lại bởi kinh hoàng.

— Nhìn nhìn, Colin! Hãy nhìn kìa! – Một cái bong bóng tròn đang nhô lên trên đỉnh khối hợp chất. – Nó… nó đang mọc đầu.

Tim tôi nện như trống trận khi tôi thấy cái bong bóng cứ vươn cao lên mãi, rồi hai con mắt hiện ra, nhìn trừng trừng.

Rồi một tiếng bụp nữa khẽ vang, một cái lỗ hiện ra, chuyển dần thành cái miệng to đùng.

Nhưng bộ phận đáng ghê sợ nhất là bộ não.

Khối hợp chất có một bộ não khổng lồ.

Tôi có thể thấy nó xoay đi xoay lại, dịch tới dịch lui sau lớp sọ mỏng dính.

— Đi thôi! – Colin kéo tay tôi. – Ta chạy đi thôi!

Nhưng chân tôi không nhúc nhích nổi.

Tôi đứng im như đã hóa đá và nhìn quái vật màu da cam đang mọc chân ra.

— Chạy đi nào! – Colin hét. – Chạy mau! – Nó chộp tay tôi rồi lôi tôi theo.

Chúng tôi chạy lên cầu thang, lao vào bếp.

Cọt kẹt. Cọt kẹt.

Ôi, đừng! Mày đừng theo bọn tao. Mày đừng đuổi theo!

— Ta phải trốn ngay đi! – Tôi nói. – Trốn đi.

Cọt kẹt. Cọt kẹt.

— Nó đấy! – Colin hét lên. – Nó đấy!

Quái vật màu da cam đặt một bàn chân màu da cam mỏng dẹt của nó vào bếp.

— Chạy lối này! – Tôi hét gọi Colin.

Chúng tôi chạy vào phòng khách rồi ra hành lang.

Tôi chạy qua nhà vệ sinh. À, nhà vệ sinh, nơi này trốn tốt đấy, tôi nghĩ.

— Tớ sẽ trốn trong này! – Tôi bảo Colin. – Còn cậu hãy trốn trong phòng của tớ.

Tôi mở cửa vào rồi chốt chặt lại. Tôi nghe tiếng Colin chạy vội lên phòng tôi.

Tôi đứng trong nhà vệ sinh tối om nóng bức và thở hổn hển.

Cọt kẹt. Cọt kẹt.

Nó đang đến! Nó đang đi dọc hành lang!

— Cầu cho nó đừng tìm ra tôi! Đừng tìm ra tôi. – Tôi cứ lẩm bẩm mãi.

Cọt kẹt. Cọt kẹt.

Âm thanh kinh hoàng ấy nghe rõ hơn, gần hơn.

Cọt kẹt!

Quái vật dừng lại, ngay ngoài cửa.

Tôi đưa cả hai bàn tay run lẩy bẩy cầm nắm đấm cửa, sẵn sàng mở ra tháo chạy.

Tôi đợi nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra.

Tôi lắng nghe. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Nó đang làm gì ngoài đó? Đang làm gì?

Sao nó không mở cửa? Nó có tay. Nó có thể mở. Sao nó không chịu mở?

Tôi ghé sát tai vào cửa.

Lặng như tờ.

Nó ở đâu? Nó đang làm gì?

Tôi biết nó không thể mở cửa. Bàn tay nó quá mảnh mai. Chắc chúng trượt khỏi cái nắm đấm cửa.

Đúng rồi! Tôi thầm reo lên. Đúng rồi! Nó không thể vào.

Rồi tôi cảm thấy nó. Cái gì đó nóng và dẻo bám vào giày tôi.

Tôi nhìn xuống. Tôi hoảng hồn.

Hợp chất màu da cam! Nó chui qua cửa! Và dần dần cao lớn lên.

Tôi xoay nấm đấm và cố đẩy cửa ra. Cánh cửa đã bị kẹt.

Tôi vung nắm đấm nện vào cửa rồi cào mạnh.

— Mở ra! – Tôi hét. – Mở ra! Mở ra! Mở ra!

Hợp chất đã dâng cao đến đầu gối của tôi. Và nó đang cao dần lên. Chân tôi như thể đã bị đổ xi măng đúc cứng xuống sàn. Tôi nhấc chân, cố cử động trong đám nhựa nhão nhoét ấy.

Tôi lại nắm chốt cửa, vặn rồi đẩy. Cố hết sức đẩy khi khối nhựa ấy đã dâng đến tận hông.

Nhốt tôi lại trong cái xác ẩm ướt lạnh khô của nó.

— Mở ra! Mở ra! – Tôi cứ gào mãi vào cánh cửa.

Rồi tôi nhớ ra là mình phải kéo cánh cửa. Tôi kéo và nó mở ra. Bên ngoài, nửa khối hợp chất vẫn còn đứng đó choáng cả lối đi.

Bằng một nỗ lực phi thường, tôi vùng ra được khỏi thứ nhựa-bùn-lõng-bõng đó. Tôi chạy vào phòng ngủ.

— Nó…

— Đến rồi đấy! – Colin nói nốt câu nói của tôi.

Tôi quay lại.

Nó đã đứng ngay ngoài cửa. Cơ thể hoàn hảo và lớn hơn bao giờ hết. Ít nhất nó cũng cao gần bốn mét, lông lá mọc khắp người.

Quái vật đang mọc lông. Những sợi lông cứng như thép, màu đen tua tủa đâm ra khắp cơ thể màu da cam của nó.

— Ôi, lạy Chúa! – Colin rên rỉ rồi lùi sâu hơn vào sau bàn của tôi.

Những sợi lông dài rung rung khi quái vật cúi người xuống, chui qua cửa.

— Không! – Giọng tôi lạc hẳn đi. – Không!

— Cái đầu của nó! – Colin thì thào. – Nhìn cái đầu của nó kìa!

Tôi nhìn cái đầu của quái vật. Nó thật đồ sộ, lớn hơn cả quả bóng rổ. Một khối não to lớn nhô hẳn lên trên, nó quá lớn so với cái đầu.

Tim tôi đập dồn dập khi tôi bước lùi lại.

Quái vật trừng mắt nhìn tôi qua hốc mất sâu hoắm của nó. Khi tôi kinh hãi đứng nhìn thì nó từ từ há mồm ra.

— Không được động đậy hỡi thằng người kia. – Giọng trầm trầm hơi khàn của nó vang lên. – Không được nhúc nhích. Giờ thì mày hết đường thoát rồi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx