sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 17

Dừng đụng đến bọn tao. – Tôi quát. – Hãy để chúng tao yên.

— Ôi! Nó cũng biết nói. – Tôi nghe tiếng Colin thốt lên khi quái vật hợp chất màu da cam tiến về phía trước.

— Mày đã làm một việc rất tốt đấy. – Quái vật bảo tôi. – Mày dã làm theo lời chỉ dẫn, và mày đã mang lại cuộc sống cho tao. Một kế hoạch thật tuyệt vời, đúng không?

— Tao, tao không hiểu. – Tôi lắp bắp.

— Tao sẽ giải thích. – Quái vật nói. – Rồi khi ra đi tao sẽ mang theo não của mày.

Tôi chẳng muốn nghe điều này, nhưng tôi biết mình không có đường lựa chọn. Cả người tôi run lẩy bẩy khi nghe nó nói.

— Hành tinh của tao cần não người. – Quái vật mở miệng nói. – Não của những người thông minh sẽ giúp chúng tao mở rộng quyền lực trí tuệ. Vấn đề đặt ra ở đây là tìm chúng ở đâu? Phải nhờ bộ đồ chơi hóa học! – Quái vật giải thích. – Chỉ có những người thông minh mới sử dụng bộ đồ hóa học.

Quái vật người hành tinh khác bước về phía trước:

— Vì thế nên bọn tao để những câu hướng dẫn vào các bộ đồ chơi hóa học và bày bán khắp mọi nơi trên trái đất. Và mày đã nhận được một bộ. Một kế hoạch thông minh đấy chứ, phải không?

Quái vật không đợi câu trả lời.

— Giải thích rõ rồi đấy, – nó tuyên bố. – Bây giờ đã đến lúc tao lấy phần não còn lại của mày.

— Không! – Tôi gào lớn. – Không!

Mình nên làm gì? Mình phải làm gì? Hãy nghĩ đi! Nghĩ mau đi! Tôi thầm nhủ.

Rồi giải đáp đã đến: CHẠY!

Tôi chạy vòng ra sau lưng quái vật và lẩn nhanh vào hành lang.

Cọt kẹt. Cọt kẹt.

Quái vật hợp chất màu da cam đuổi theo tôi. Nó chạy trên hành lang. Bây giờ nó chạy rất nhanh. Nhanh đến mức khó có thể tưởng tượng nổi.

Tôi chạy đến phòng khách rồi lao tới cửa trước. Kéo mở nó. Kéo mở nó, tôi thầm nhắc, lúc đặt tay vào nắm đấm.

Tôi vặn rồi kéo nấm đấm cửa.

Cánh cửa mở ra, đúng rồi!

Nhưng đã quá muộn.

Một bàn tay nóng hổi, dinh dính của quái vật đã tóm được tôi.

— Buông tao ra! – Tôi thét. – Buông tao ra.

Quái vật nhấc bổng tôi lên.

Tôi cố vùng vẫy để thoát khỏi tay nó.

Tubby phóng ra khỏi bếp, lao vội tới cứu tôi.

Nó đâm sầm vào quái vật. Đâm vào khối hợp chất dẻo quẹo.

Quái vật buông tôi ra khi cơ thể mỏng của nó quấn quanh Tubby.

— Ồ, không! Ồ, không! – Tôi hét. Tubby tội nghiệp đã bị nhốt trong tấm lưới rung rung quái đản kia rồi.

Tôi kinh hoàng nhìn khi Tubby cố vùng vẫy thoát ra. Nhưng nó không thể. Nó không còn lối thoát.

Rồi đột nhiên quái vật đứng sững lại. Nó cong người. Tubby rơi ra.

Nó rơi đánh rầm trên sàn nhà.

— Tubby! Tubby! – Tôi gọi con chó. – Mày không sao chứ?

Tubby nhìn tôi với đôi mắt vô cảm. Cái nhìn giống hệt cái nhìn của Chester khi bị quái vật màu da cam hút hết não.

— Ôi, Tubby, – tôi than vãn, – nó đã hút hết não mày. Nó đã lấy hết não mày rồi.

Cọt kẹt. Cọt kẹt.

Tôi ngẩng đầu lên. Quái vật màu da cam đã cúi xuống tôi.

Bây giờ cơ thể nó rất đồ sộ.

Não của nó cũng thế.

Tôi có thể thấy bộ não di chuyển sau lớp sọ mỏng của nó.

— Tao muốn có ngay phần còn lại của não mày! – Nó tuyên bố. – Tao cần não mày.

— Không! – Tôi hét lên. – Không! Mày không thể có nó. Nó là của tao! Của tao! – Tôi đá và đấm vào người quái vật. Nhưng nó quá khỏe so với tôi.

Nó nhấc tôi lên khỏi sàn.

Nó đút tôi vào cái mõm gớm ghiếc của nó.

Rồi sau một tiếng gầm đinh tai, nó đút tôi xuống họng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx