sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hủ nữ Gaga – Chương 50 - 51

Chương 50

Việc Bác Hy, tôi đã nói với Trùng Tử cả năm mười lần rồi, Trùng Tử cũng đã giúp tôi vạch ra vô số biện pháp, vậy mà tôi vẫn tâm phiền ý loạn. Đến nỗi đêm về, khi thực thi nghĩa vụ sống chung mà đầu óc vẫn mơ hồ. Thành ra Nhậm ma vương không hài lòng.

- Bạch Ngưng, em đang thử độ nhẫn nại của anh hả?

- Dạ? - Chưa kịp định thần, cằm đã bị bàn tay cứng như kìm giữ lại, đôi mắt Nhậm Hàn lấp loáng trong đêm:

- Em - đang - nghĩ - cái - gì? Vào lúc này mà còn dám cho anh leo cây à?

Nhìn vào đáy mắt Nhậm ma vương, tôi lại thở dài.

Chẳng phải là không nghĩ đến việc thổ lộ chuyện Bác Hy. Nhậm ma vương giảo hoạt gian hùng, í lộn, cơ trí hơn người, nhất định sẽ có cách tốt nhất giúp tôi cự tuyệt Bác Hy. Nhưng mà cuộc sống chung mấy tháng qua cho tôi biết, Nhậm ma vương tuyệt đối không phải là người bao dung độ lượng như vẻ ngoài vẫn tỏ ra, đã ghen thì chẳng thể nào sánh được. Nếu để anh biết sự thực việc Bác Hy, cuối cùng người chịu thiệt nhất là tôi thôi, vả lại gần đây, cách anh trừng phạt tôi ngày càng nhiều, ngày càng lắm chiêu, tôi thực tại là……

Nghĩ đến cụ thể quá trình trừng phạt, tôi lại ửng đỏ mặt dấu vào bàn tay, đột ngột nghĩ ra một ý:

- Nhậm Hàn, anh nhất định được rất nhiều người theo đuổi đúng không?

Chủ đề chuyển quá nhanh, Nhậm Hàn ngây ra, sau đó mới lim dim đôi mắt, nói:

- Hả? Lẽ nào Ngưng Ngưng nhà mình dạo này phiền muộn vì bị người khác quấy nhiễu?

Tôi thầm nghĩ, cảm giác đây cũng không phải là con đường tuyệt lộ, nên vội vàng gật mạnh đầu:

- Đúng ạ đúng ạ, Nhậm ma vương anh mau nói cho em, trước đây anh làm thế nào để cự tuyệt người ta mà không làm tổn thương tới lòng tự tôn và không khiến người ta uất hận?

Nhậm ma vương cắn cắn môi, kéo tôi vào lòng rồi mới nói:

- Đây không phải là cách hay, anh có bị người khác đuổi theo đòi nợ đâu!

Nhìn vẻ mặt vẫn như không hề có tội của Nhậm Hàn, tôi nổi cáu:

- Không phải là bị đuổi theo đòi nợ, mà theo đuổi! Theo đuổi! Là đòi yêu, hiểu không hả?

- Ra là vậy - Nhậm Hàn ngước lên trời trầm tư, hồi lâu mới nhìn tôi hạ giọng - Bạch Ngưng, ai mà không có mắt vậy?

Người này hoàn toàn không có cách nào khơi thông cống rãnh được!

Nhậm Hàn mở mắt thô lố, tiếp tục ra vẻ trong sáng:

- Anh cũng là kẻ bị hại mà, ôi chao, nhớ lại thủa ban đầu em theo đuổi anh kinh quá!

…………………..

Tôi bực mình quá, nghiến răng kìm nén:

- Chú chàng Nhậm, anh xác định anh bị em theo đuổi hả? Em thiếu nữ đương xuân như thế này, sao lại thích người đàn ông già hơn em năm tuổi cơ chứ? Cũng chẳng biết thủa trước ai dùng thủ đoạn, chơi âm mưu, từng bước từng bước lừa em vào tẩm cung, nấu chín ăn thịt chứ!

Nói xong, thấy Nhậm ma vương hấp háy mắt rất nguy hiểm:

- Em bảo anh cái gì?

Giữ nguyên vẻ cười ngọt ngào, vẫn nguyên ngữ khí hiền hậu, nhưng tôi biết, tôi đang đụng chạm tới ranh giới sâu xa nhất của Nhậm ma vương. Nhắc tới chú chàng Nhậm này, là trong đó có một mẩu điển tích.

Lại nói có một đêm, Nhậm ma vương sau một phen đè nén bỗng nhiên nhàn tình phong nhã, ôm xiết xoa xuýt tóc mai tôi:

- Ngưng Ngưng, em lúc nào cũng sếp Nhậm, Nhậm Hàn, không biết xấu à?

- Có gì mà xấu?

Nhậm ma vương cắn tai tôi, âm thanh rủ rỉ mê hoặc:

- Khi có hứng, em cũng kêu Nhậm Hàn, như thế chả khác gì người ngoài cả! Ít nhất cũng phải có cách nào độc nhất vô nhị chứ?

Độc nhất vô nhị.

Gọi thân mật.

Nhìn ánh mắt trông đợi của Nhậm Hàn, đáp án rõ ràng viết ngay trên mặt: mau gọi ông xã em, mau gọi ông xã em đi! Thế là, tôi ngừng một lát, dụi dụi mắt:

- Chú chàng Nhậm.

Vừa độc nhất vô nhị, coi như là xưng hô thân mật, tin rằng ngoài tôi có gan to mới dám dùng, người khác chẳng ai dám gọi đâu. Chỉ có tôi có thể gọi, đúng là độc nhất vô nhị.

Coi là đáp án tối ưu chứ?

- Bạch Ngưng, em thử gọi lần nữa đi!

Để đối phó với lửa của Nhậm ma vương, cách tốt nhất chính là ngập bồn nước lạnh. Thế là tôi cố ý quay mình:

- Biết chú chàng Nhậm lão đương ích tráng, ngủ đi ngủ đi. Ngày mai hãy…….

Nói chưa dứt lời, môi tôi đã bị đè mạnh xuống, tứ chi bị chú chàng Nhậm giữ chặt, đầu óc trống rỗng,

Chẳng phải tôi tự đùa với lửa thiêu mình sao? Oe oe oe!

Trước khi tôi nghẹt thở, Nhậm ma vương rốt cuộc cũng phát đại từ đại bi thả tôi ra, nghiêm trang không ai bằng, nói:

- Ngưng Ngưng, cuối tuần này, chúng ta ra ngoài ăn nhé!

- Em muốn ăn cơm do chính anh nấu.

- Lần sau.

- Không được, cuối tuần này anh làm cho em ăn, em…..

Câu nói chưa hết, ánh mắt giết người của Nhậm Hàn đã ngắm thẳng vào tôi:

- Bạch Ngưng, em không quên cuối tuần này là ngày gì chứ?

Lưng cứng đờ, tôi chau mày. Ngày gì? Ngày Phật đản? Ngày kỷ niệm thành lập Hiệp hội…….? Ngày sinh nhà văn vĩ đại Lão Xá?

Tôi ngửa mặt lên trời, còn đang mù mờ bập bõm, Nhậm Hàn đã phát cáu:

- Bạch Ngưng, nếu không nhớ nổi thì từ sau em không cần ăn cơm nữa!

Kỷ niệm công ty tròn sáu tuổi? Ngày Xán Xán trả thẻ tín dụng? Sinh nhật Ultreman?

Mẹ ơi, ai cứu tôi với?

Tôi chẳng thể nghĩ ra cuối tuần này là ngày gì, nên Nhậm Hàn tức khí, mặt sa sầm như sắp mưa. Ở công ty cũng chẳng được vẻ mặt tốt đẹp nào, thấy tôi là làm vẻ như muốn ăn thịt, khiến cả công ty đồn thổi là tôi lại bị đá.

Bị liên lụy còn có đồng nghiệp Phòng Biên tập của tôi. Đúng là chịu không nổi tia mắt hình viên đạn của Nhậm ma vương, tôi bèn cầu cứu Xán Xán và Tiểu Duy. Kết quả là, ba chúng tôi từ thứ hai đến thứ năm, liệt kê từ lúc một trăm ngày quen nhau, một trăm ngày yêu nhau, một trăm ngày sống chung đến sinh nhật cha mẹ anh, sinh nhật bà anh, em gái anh, đến ngày ước hẹn, ngày điện ảnh, mà cũng không tìm được đáp án chính xác. Đến nỗi, cuối cùng, Xán Xán trông thấy tôi là chạy, Tiểu Duy cũng khóc mất mặt, xua xua tay:

- Tiểu Ngưng Tử chị tha cho em đi, tâm tư Nhậm ma vương nhà chị khó đoán lắm, chị tự mình đi hỏi anh ấy đi!

Cuối cùng người cho tôi đáp án chuẩn xác nhất, lại là bà bầu Trùng Tử.

Nhìn tấm vé VIP mời đi dự đêm ca nhạc Kiều Kiều, tôi khinh khỉnh nhìn Trùng Tử, thấy vẫn chưa đủ, còn hận không thể đá một phát cho bà bầu này, nếu không nể mặt em bé trong bụng….

Vỗ bàn đứng dậy, tôi vứt tấm vé VIP, nhảy loi choi:

- Trùng Tử, cậu cố ý làm khó tớ thêm nữa, phải không?

- Không có đâu - Trùng Tử tay xoa xoa bụng ra vẻ rất thanh cao - Tớ chẳng phải là người cứu tinh giải nạn của cậu à!

- Cậu cậu cậu…….. - Tôi chỉ tay sát vào mũi cô ấy - Cậu biết rõ là gần đây, Nhậm ma vương vì cái ngày kỷ niệm chết tiệt gì đó mà chơi xấu tớ, cậu đã không nghĩ hộ tớ xem đó là ngày gì, lại còn đưa tặng vé mời xem ca nhạc của Kiều Kiều cho tớ và Nhậm Hàn nữa.

Nghe vậy, Trùng Tử hơi chau đôi mày đẹp:

- Ai bảo cậu là vé này gửi tới cậu và Nhậm Hàn?

Tôi cứng lưỡi, nhặt vé lên đếm lại, là hai vé mà:

- Không gửi cho tớ và Nhậm Hàn thì cậu đưa tớ làm gì? Tớ với cậu đi xem à?

Trùng Tử lườm:

- Tớ không đi, nghe nói fans của Kiều Kiều toàn bọn nhỏ quậy phá, lại còn bay qua lượn lại nữa, nhỡ mà bọn nó nhìn thấy Kiều Kiều rồi kích động lên, đè bẹp em bé trong bụng tớ thì ông xã tớ không chẻ tớ ra ấy chứ.

- Vậy tớ đi với ai?

- Bác Hy.

Tôi nảy đom đóm mắt nhìn Trùng Tử. Trùng Tử ơi Trùng Tử, nghĩ rằng cậu một đời sáng suốt, người khác đều bảo là bà bầu dễ trở nên ngu, tôi còn chưa tin, nhưng kết quả cậu đúng là bị ngốc thật rồi.:

- Là tớ nghe nhầm, hay là não cậu có vấn đề?

Tôi với Bác Hy - đôi tình nhân cũ đi xem buổi ca nhạc của ngôi sao Kiều Kiều - người mà Bác Hy đã đá tôi để đến với cô ấy. Ôi trời! Đúng là việc chưa từng có trên đời! Nếu cho bọn săn tin biết cái tin này, lại thấy tôi và Bác Hy có mặt tại hiện trường, bọn chúng chẳng mừng chết được ấy à! Trùng Tử thấy vậy, lắc đầu phản đối, rành rọt nói:

- Việc này cậu không hiểu à? Nếu Bác Hy quả thực bị mất ký ức, thì cậu coi như buổi ca nhạc là nghi thức chia tay, biết đâu cậu cùng Bác Hy đi xem ca nhạc, anh ta xúc cảnh sinh tình, trong chớp mắt lại nhớ đến Kiều Kiều thì chẳng phải là cậu được giải thoát à?

Ngừng một lát, Trùng Tử e hèm một tiếng:

- Nếu mà anh ta giả vờ quên, càng hay! Vậy thì càng nên chơi, để hai người bọn họ mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, đến khi ấy cậu giả ngốc nói lời bye bye anh ta, cũng là việc đại hoan hỷ mà. Này, cách thức cự tuyệt không tiền khoáng hậu này, bản tiểu thư phải nghĩ ba ngày ba đêm mới ra đấy, rồi lại phải nhờ tới quan hệ của bố để tìm cho hai người vị trí ngồi ở hàng thứ ba, để Kiều Kiều có thể nhìn rõ bọn cậu, cũng để Bác Hy nhìn rõ mỹ nhân Kiều Kiều, cậu không thể không đi được!

Nghe trùng Tử nói một lèo, tôi ngây ngô hỏi:

- Thực là làm được chứ?

- Vâng ạ!

- Nhưng mà, tớ đã nhận lời đi ăn ở ngoài với Nhậm Hàn rồi.

Nghĩ đến việc không đoán ra rốt cuộc là ngày kỷ niệm gì, tôi lại thấy đắng cả miệng. Nếu lại vì việc khác mà lỡ hẹn nữa, Nhậm ma vương nhất định xẻ tôi thành hai đoạn mất.

- Không sợ, - Trùng Tử lẫm liệt vỗ vai tôi, chỉ vào vé VIP - đọc chưa, buổi ca nhạc chỉ có hai tiếng đồng hồ, Kiều Kiều lại là ngôi sao lớn, bận hơn cậu gấp bội, bốn giờ chiều là buổi ca nhạc kết thúc rồi. Khi đó, Bác Hy nhớ đến Kiều Kiều cũng tốt, không nhớ cũng được, cuộc chia tay giữa cậu với anh ta đã kết thúc, cũng không còn dây mơ rễ má gì nữa. Khi đó thì rảnh rang thư thái đến hẹn với cậu cháu tôi, há chẳng vui sao?

Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của Trùng Tử, miệng như nước đổ, tôi mím môi, làm được thì tốt… Nhưng mà sao tôi cứ có linh cảm không lành vậy?

Chương 51

Tuy là cảm thấy rất hoang đường, tuy là cảm thấy cuộc hẹn chia tay có gì đó rất không bình thường, tuy là….., cuối cùng, sau khi đấu tranh tư tưởng, tôi vẫn nói với Bác Hy là cuối tuần cùng đi xem ca nhạc. Bác Hy mừng lắm, đồng ý cái rụp, đầu kia điện thoại còn trịnh trọng xin lỗi tôi, bảo rằng hôm trước do xúc động quá, bây giờ trấn tĩnh lại tự biết là bản thân rất đường đột, hy vọng là tôi hiểu, sau này nhất định sẽ hạnh phúc lâu bền…

Nói một hồi khiến tôi mắt chữ O mồm chữ A, thành ra có cảm giác mình lấy bụng tiểu nhân đo dạ người quân tử, có lẽ……. Bác Hy không đến nỗi cố chấp như mình vẫn nghĩ, anh ấy hoàn toàn có thể dựa vào sức của bản thân để hồi phục lại cơ thể và trí não. Hành động của tôi hiện tại xem ra hình như có gì đó như là xát muối vào vết thương chăng?

Nghĩ đến đây, tôi lại có chút hối hận.

May thay, cái sự hối hận nhỏ nhoi ấy sau khi gặp Bác Hy thì tắt ngóm hoàn toàn.

Chúng tôi hẹn gặp thẳng ở cửa đài truyền hình, đúng như Trùng Tử nói, người hâm mộ Kiều Kiều không nhỏ, dù chỉ là một buổi ca nhạc quy mô nhỏ mà không khí tại sân khấu náo nhiệt vô cùng, người người chen chúc, cờ trống ầm ầm.

Bác Hy đứng ở cửa, ngắm nghía chăm chú bức chân dung cỡ lớn của Kiều Kiều, thấy tôi tới thì mím môi cười:

- Ngưng Ngưng, đây là ngôi sao ca nhạc em thích à?

Tôi toát cả mồ hôi, nhưng cũng chẳng có cách nào để giải thích cho Bác Hy. Tôi biết nếu không nói rõ lý do đến dự buổi ca nhạc này, Bác Hy sẽ hiểu nhầm tôi là fan hâm mộ của Kiều Kiều, đúng như Trùng Tử tiên liệu.

Tôi lân la hỏi:

- Anh cảm thấy cô gái này thế nào?

Bác Hy xoa cằm một hồi, rồi quay sang tôi, nghiêm túc nói:

- Ngưng Ngưng, trước đây em trách anh, nói rằng hai chúng mình không hợp nhau, những gì em thích thì anh thấy không lọt mắt. Nhưng cô gái này…………

Ngón tay dài mảnh của Bác Hy chỉ vào chân dung khổ lớn của Kiều Kiều, bình phẩm:

- Mắt to, mũi nhỏ, cằm mảnh, miệng anh đào, đúng là mẫu hình anh thích! Rất đẹp, rất dễ thương, vừa yêu kiều thanh mảnh vừa khiến người ta thương cảm, mới rồi anh nghe cô ấy hát, thật là……..

Bác Hy nói tiếp gì nữa tôi chẳng nghe lọt chữ nào, chỉ thấy trong lòng phiền muộn, cảm thấy bị xúc phạm. Quả nhiên, ba năm trước cũng tốt, ba năm sau cũng được, Bác Hy, cái loại háo sắc như anh thật chẳng thay đổi gì. Tiếc cho tôi thông cảm với anh! Tiếc cho tôi còn bày ra cái hẹn chia tay với anh! Tôi thèm vào!

Tôi hy vọng cái hẹn chia tay này có thể trở thành cuộc hẹn đá bồ!

Đang nhìn một cách coi thường thì tiếng hô chói tai của fan hâm mộ Kiều Kiều vang lên.

- A, đến rồi, đến rồi!

- Kiều Kiều em yêu chị, em yêu chị!

- Kiều Kiều, nhìn chúng em một cái nào, mau nào!

Ùa theo chiếc xe màu hồng tiến vào đài truyền hình, đám đông như ong vỡ tổ ùa tới, tôi tự nhiên cũng bị xô đẩy, nếu không có Bác Hy chắn trước mặt thì chắc cũng bị nhào lên phía trước.

- Ngưng Ngưng, có sao không?

- Sao chúng ta không vào đi? Buổi ca nhạc sắp bắt đầu rồi đấy.

Hả! Tôi vẫn vào à? Một mình anh vào không tốt hơn sao? Biết đâu đến lúc Kiều Kiều nhận ra anh, anh sẽ khôi phục lại trí nhớ, thì hai người lại có thể diễn vở Truyện cổ Grim rồi. Bác Hy thấy sắc mặt tôi không tốt, e hèm một tiếng, vẻ rất khó chịu:

- Có phải em…… giận anh vì vừa rồi không vào? Như vậy đi, anh sẽ đợi để xin chữ ký giúp em nhé.

Hả! Tôi bụm miệng thở gấp, là bản thân anh muốn chứ, can hệ gì tới tôi? Lườm Bác Hy một cái, phất tay áo tôi bước đi. Bác Hy thấy vậy, cứ nài nỉ đằng sau:

- Ngưng Ngưng, em đi đâu? Buổi ca nhạc sắp bắt đầu rồi.

- Đi toilet!

Không hiểu là do tâm trí đang bực tức về chuyện Bác Hy hay là do tôi ngốc, mà sau một hồi vòng quanh đài truyền hình, tôi vẫn không tìm ra toilet. Bác Hy cứ lẽo đẽo sau lưng, mặt chảy dài, vẫy vẫy tay:

- Ngưng Ngưng, nếu không thì chúng ta vào trong sân khấu, phòng biểu diễn nhất định có toilet đấy.

- Muốn vào thì anh vào đi, em……

Nói chưa hết câu, Bác Hy đột nhiên mở mắt trừng trừng dừng lại sau tôi, kéo mạnh tôi la lên:

- Ngưng Ngưng, nhìn kìa!

- Có gì hay mà…. - Tôi chưa nói dứt câu, chữ “xem” vẫn bỏ lửng thì đã ngậm tăm, mắt ngoảnh theo tay Bác Hy. Ở cửa sau đài truyền hình, từ trên chiếc xe màu xám bạc, một mỹ nhân đeo kính đen váy hồng bước xuống, tóc lượn sóng, cặp chân dài hút hồn người, đây, đây, đây…… chẳng phải là Kiều Kiều sao?

Mẹ kiếp, hóa ra là vậy, Kiều Kiều mấy năm nay tinh ranh lên quá nhỉ! Biết là cửa trước fan đông nghẹt, sợ xảy ra bất trắc nên dùng kế điệu hổ ly sơn.

Bác Hy thấy vậy, cũng cười thành tiếng sau lưng tôi:

- Ngưng Ngưng, xem ra, cô ca sĩ ngôi sao em thích không những xinh đẹp mà còn rất thông minh nữa nhỉ!

Đang định quay đầu khinh bỉ, thì mắt tôi lại dán vào cửa trước xe ô tô. Tôi chớp mắt, một bóng dáng rất quen thuộc từ trên xe bước xuống.

Tôi như bị nghẹn thở, tôi dụi dụi mắt, không thể tin vào mắt mình. Chả lẽ cái xe rất quen này, nhưng …..nhưng không thể, Kiều Kiều và Nhậm Hàn sao có thể quen nhau? Nhậm Hàn sao có thể đưa cô ta tới buổi ca nhạc?

Tim tôi đập mạnh đến nỗi muốn trào lên mắt, trong lòng cuống quýt muốn xông ào lên phía trước làm rõ sự thực, nhưng chân lại bước không nổi, như là đã bắt rễ xuống đất.

……….Nhậm Hàn cười cợt quấn quýt bên Kiều Kiều.

...……..Rồi cúi mình xuống.

...……..Kiều Kiều dịu dàng đồng tình.

Bọn họ ôm hôn nhau!

Nhất thời, trời mờ đất mịt.

Kiều Kiều, tôi còn có thể nói gì đây?

Đúng là tôi với cô tương khắc đường nhân duyên nhỉ! Hai người đàn ông mà tôi thương, cô đều cướp mất, chơi kiểu gì vậy?

Ba năm trước, ba năm sau, đều như vậy. Hóa ra, ma quỷ chưa từng rời khỏi tôi, cái nạn bị bồ đá không chỗ nào không có.

Hả! Nhậm Hàn, em nhìn lầm anh rồi.

Hoàn toàn nhầm rồi!

Tự dưng không còn muốn để mắt tới buổi ca nhạc của Kiều Kiều, bỏ mặc Bác Hy, tôi chỉ nói là muốn yên tĩnh một mình, rồi đi lang thang vô định trên phố. Tôi nghĩ, tôi cần một thời gian và không gian im lặng, muốn suy nghĩ về nguyên nhân và hậu quả, muốn tìm xem rốt cuộc vấn đề ở đâu, muốn biết là hồi nhỏ tôi có lỗi gì với Kiều Kiều không, mà đến nỗi chỉ cần cái gì tôi thích thì cô ấy đều giành lấy rồi một phen dày vò dẫm đạp.

Lần này Bác Hy rất nghe lời, cũng có lẽ thấy sắc mặt tôi không tốt nên không đi theo. Tôi cứ đi vô định, không biết phải đi đâu, cũng không biết phải làm gì, đến lúc giờ hẹn với Nhậm Hàn sắp tới, tôi mới đột nhiên nhận ra, mình đang đứng trước cửa nhà hàng mà anh đã chọn.

Đã vậy cứ vào đi, không cần tốt xấu gì, biết đâu hôm nay không chỉ là tôi chia tay với Bác Hy, mà cũng là để tôi chia tay Nhậm Hàn nữa.

Tiến vào phòng khách, Nhậm Hàn đã đến, đang được người phục vụ đợi để chọn món, anh bình thản ngẩng đầu liếc tôi một cái, nhẹ nhàng nói:

- Sao tới muộn vậy?

Giọng anh có chút trách cứ, nếu là lúc bình thường, tôi đã mỉm cười mà nũng nịu, nhưng vào thời điểm này, tôi có nói gì cũng không nặn được ra nụ cười, nên cúi gằm chẳng nói gì. Nhậm Hàn cũng không quá chú ý đến tình trạng của tôi, chọn món xong mới mãn nguyện gõ gõ bàn nói:

- Mang lại đây!

Tôi nhìn chằm chằm vào bộ dạng duỗi tay cười tủm của Nhậm Hàn, trong lòng thấy chua cay mặn ngọt lẫn lộn, nụ cười ấy đã không còn thuần khiết nữa. Mới đây, chỉ mấy giờ trước thôi, khi anh đưa Kiều Kiều đến đài truyền hình, thì cũng cười như vậy. Nghĩ đến đây, nắm tay tôi xiết chặt, giọng trở nên sin sít:

- Mang cái gì?

Nghe vậy, Nhậm Hàn chau mày:

- Bạch Ngưng, đến giờ em vẫn không nghĩ ra hôm nay là ngày gì sao?

Tôi cười, trước đây không biết hôm nay là ngày gì, nhưng bây giờ đã rõ, là ngày kỷ niệm chia tay. Vừa nói xong, người phục vụ tiến tới, nói nhỏ gì đó vào tai Nhậm Hàn, Nhậm ma vương gật đầu, hai người khác mới đưa món tới.

Tôi vốn đang chán chường, ăn gì chọn món gì đều vô vị, nhưng những gì ở trước mặt quả là lộng lẫy bắt mắt, đến nỗi tôi muốn nhìn ra chỗ khác cũng không được.

Trước mặt tôi là một chiếc bánh ga-tô loại nhỏ, hình thức quen thuộc, xem qua mùi vị thì không thấy có gì khác biệt. Đặc biệt là ở chỗ, trên mặt bánh được dùng sô-cô-la tạo hình hai chú chó, hai chú ôm riết lấy nhau, bốn móng vuốt cùng nâng một chiếc nhẫn lấp lánh.

Tim tôi đập dồn, mơ hồ nhìn vào Nhậm Hàn ở trước mặt. Nhậm Hàn thấy vậy, hơi lúng túng hắng giọng một tiếng, ngữ khí xem ra ấp úng và dịu dàng:

- Biết em ngốc nghếch chẳng đoán được hôm nay là ngày gì, thôi để anh nói vậy. Hôm nay, e hèm, là vừa tròn kỳ hạn ba tháng sống chung, ngày đầu tiên em tới nhà anh, sống chung coi là giai đoạn thử thách, Luật Hợp đồng Lao động quy định thời gian thử việc không được quá ba tháng, vì vậy, e hèm, em có thể chuyển sang chính thức được rồi.

Đầu óc vẫn một khối mơ hồ, hoàn toàn không tiêu hóa được những lời của Nhậm Hàn, càng không có cách nối kết cảnh tượng của vài giờ trước với chuyện hiện tại. Là ý gì vậy? Chuyển sang chính thức?

Nhậm Hàn tự mình nâng ly uống một hụm, nhìn tôi một cái rồi bối rối quay đầu ra song cửa, nói:

- Nhìn anh làm gì vậy? Không cần tưởng nhầm anh đâu! Cầu hôn, càng không nên tưởng bở anh sẽ quỳ xuống nhé! Nhìn này! Mau nhận lấy nhẫn đi, để còn ăn ga-tô!

Tôi cố định thần, nhìn xuống chiếc nhẫn, trong ánh sáng u ám, nhẫn ngọc lấp lánh rạng rỡ đến chói lòa, làm mắt tôi đau nhức, đau đến nỗi nước mắt ròng ròng. Được, đúng là được lắm. Tôi hận là không thể vỗ tay cổ vũ thêm cho Nhậm Hàn.

Buổi chiều Kiều Kiều, buổi tối Bạch Ngưng, Nhậm Hàn, anh sắp xếp thế nào vậy?

Chỉ mấy giờ trước, ở trên xe, anh có tặng một chiếc nhẫn cho Kiều Kiều không? Khi ôm cô ấy, anh có thì thầm em chính thức rồi không?

- Ngưng Ngưng? - Thấy tôi không nói một lời, Nhậm ma vương rốt cuộc cũng ý thực được có gì đó không bình thường. Anh đứng dậy quỳ trước mặt tôi, bàn tay mở rộng lau má tôi, có chút run rẩy.

- Ngốc nào, sao mà khóc? Anh….. Em biết là anh không ưa hình thức mà. Được rồi, coi như anh sai, hoa tươi cũng có rồi, anh đã đặt nhà hàng chuẩn bị rồi.

Nhậm Hàn vừa rủ rỉ, vừa kéo tôi vào lòng. Nhắm mắt nhớ lại những gì hôm nay đã nhìn thấy, nghĩ đến Kiều Kiều cũng từng ấm ấp trong vòng tay như vậy, tôi thấy ruột gan xót như xát muối.

Dùng hết sức đẩy Nhậm Hàn ra, tôi tiện tay cầm cốc nước hắt vào mặt. Thế là, từ mọi ngóc ngách của nhà hàng, những tiếng kêu nho nhỏ đều vang lên. Tóc còn vương nước, Nhậm Hàn đứng dậy, vẫn còn nghi hoặc:

- Bạch Ngưng?

Tôi bĩu môi, cười khẩy:

- Nhậm Hàn, anh tỉnh táo chút đi. Tôi tới đây để nói với anh, tôi và Bác Hy quay lại với nhau rồi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx