CHƯƠNG 10
GIÁN ĐIỆP THƯƠNG MẠI
Gián điệp thương mại: lấy cắp tư liệu và văn kiện cơ mật của đối thủ để chiếm đoạt lợi ích, gây tổn thất to lớn cho công ty đối thủ.
Dùng cái tri thức về pháp luật ít ỏi, mỏng manh của mình mà phán đoán, tôi biết việc mà Nhậm Hàn bắt tôi làm bây giờ so với “gián điệp thương mại” chẳng có gì khác nhau cả. Tuy không khiến cho công ty chịu tổn thất to lớn, nhưng mà tiền thưởng cuối năm của cả phòng Biên tập cũng là một con số đáng nói.
Nghĩ đến tiền nhà trả góp của chị Tiêu Phù, tiền Xán Xán phải trả trong thẻ tín dụng, vợ Tiểu Duy vất vả ở nhà, và khoản tiền Lão Đại tích lũy để mua chiếc xe mới, tất cả mọi thứ sẽ trở thành bọt nước vì sự phản bội của tôi, cả phòng Biên tập thân yêu không có một năm tốt đẹp, trái tim tôi cảm thấy áp lực bội phần.
Suốt mấy ngày, tôi không cách nào ngủ ngon được.
Nếu không đồng ý với Nhậm Hàn, GV kia sẽ bị phát tán, tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào mà ở lại công ty nữa. Đến lúc đó cuộc sống sẽ trở thành một vấn đề, dù gì trong chốc lát muốn tìm ngay được công việc có lương hai nghìn tệ cũng không phải là dễ. Hơn nữa, lúc này chính là giai đoạn then chốt để tôi được thăng chức trong tạp chí, muốn tôi vứt bỏ, tôi thực sự không cam tâm, không cam tâm.
Nhưng mà, nếu như tôi đồng ý với Nhậm Hàn làm việc gian trá này... lương tâm tôi sẽ không yên. “Kẻ phản bội”, từ ngữ nặng nề thế này tôi không có cách gì gánh vác được. Hễ nghĩ đến việc chọn đề tài của kỳ sau, các anh chị em thân thiết ở phòng Biên tập phát hiện ra đề tài của phòng Phóng viên lại giống hệt của mình, mọi người sẽ kinh ngạc, nhìn nhau bằng ánh mắt hoài nghi, tôi sẽ phát cuồng mất. Với sự tinh anh của Lão Đại, lúc đó việc bắt được tôi là nội gián chẳng phải là chuyện khó khăn gì. Cho nên nói đồng ý cũng chết, không đồng ý cũng chết, tôi hoàn toàn tuyệt vọng.
Trong lúc chẳng biết làm gì, tôi nghĩ đến Baidu đại thúc... Có khó khăn, thì tìm Baidu.
Thế là sau buổi họp thường lệ ngày thứ Hai, tôi lén lén lên mạng.
Baidu hiểu biết.
Topic mới: Tôi có một vài điểm yếu bị lãnh đạo nắm được, bây giờ anh ta dùng nó để uy hiếp tôi, muốn tôi phải làm vài chuyện không tình nguyện, làm thế nào đây?
Người lập topic: Tiểu Ngưng Tử.
Reply 1: Muốn bạn làm chuyện không tình nguyện? Là chuyện gì? Chủ topic nói rõ nghe xem, vừa hay tôi cũng đang viết tiểu thuyết liên quan đến chuyện gạ tình, muốn thu thập chút tài liệu.
Reply 2: Woa, sao chuyện tốt thế này tôi chưa từng gặp nhỉ? Chủ topic à, nếu tôi là bạn, thì tôi sẽ đồng ý với anh ta, sau đó nhân lúc anh ta cởi quần, đá mạnh cho anh ta một cái! Đồ đàn ông xấu xa!
Reply 3: Bạn à, loại chuyện này bây giờ nhiều lắm, chủ topic, khuyên bạn nên nghỉ việc đi.
Reply 4: Bỏ của chạy lấy người.
Reply 5: Tôi không đồng ý với ý kiến của các bạn. Tục ngữ có câu rất hay, không có cuộc hôn nhân nào là không thể chia tay, chỉ có người thứ ba không nỗ lực. Nếu như thực sự có thể nghỉ việc, chủ topic còn chạy đến Baidu làm gì, còn cần phải mạo hiểm để cầu cứu nữa không? Xem ra chủ topic có lẽ cũng là người bán sức vì cuộc sống mưu sinh, nên công việc này đối với bạn rất quan trọng, cấp trên lại nhắm trúng bạn như vậy, bạn ở cùng với anh ta mấy đêm, kiếm được đủ tiền mua nhà rồi thì nói bye bye, có gì không được chứ?
Reply 6: Calcium oxide. Reply 5, bạn là người thứ 3?
Reply 7: Sao mà lại cảm thấy Reply 5 nói có chút đạo lý thế nhỉ? Ha ha. Còn nữa, chủ topic, rốt cuộc là bạn để cấp trên nắm được thóp gì vậy? Ảnh nóng của bạn bị anh ta phát hiện hả?
Reply 8: Nói tất cả mọi chuyện cho chúng tôi: rất khủng, rất bạo lực.
...
Nước mắt tôi lặng lẽ tuôn rơi ướt hết cả màn hình. Nghĩ lại mấy ngày trước cùng mấy chị em chiến hữu trong hội Thưởng Cúc than phiền về việc bị uy hiếp này, mọi người cũng đều nghĩ sai lệch hết cả, phát cuồng cao độ. Tại sao mà chuyện gián điệp thương nghiệp rất đơn thuần, mọi người đều nghĩ sang chuyện kia nhỉ? Cho nên nói Baidu cũng tốt, hội Thưởng Cúc cũng tốt, đều là tổ chức rất khủng, rất bạo lực.
Ở bên này tôi đang rút ra kết luận, thì đột nhiên phát hiện phía sau dường như có bóng dáng ai vừa lướt qua, tôi luống cuống đóng cửa sổ lại, quay người nhìn hóa ra là chị Tiêu Phù. Trái tim lần nữa bị treo ngược lên không trung, thấp thỏm lo lắng, lay động trong gió. Nếu như... chuyện này để chị Tiêu Phù biết, thì tôi cũng sắp húp cháo rồi.
Tôi nuốt nước miếng, cố làm ra vẻ thoải mái mỉm cười. “Chị Tiêu Phù, bây giờ em cũng không có việc gì, liền... tiện tay mở mấy trang web xem, chị đừng nói chuyện này với Lão Đại nhé!”
Nghe thấy vậy, Tiêu phù không nói, mở cặp mắt thanh tú chăm chú nhìn tôi, nhìn đến mức lông tơ trên người tôi dựng đứng cả lên rồi mới lạnh lùng nói: “Buổi trưa chị đợi em ở quán trà đối diện”.
“Hả? Có việc?”
Chị Tiêu Phù gật đầu, u ám nói: “Vấn đề em vừa mới cầu cứu trên mạng, chị có cách giúp em giải quyết”.
Nhất thời, nước mắt tôi chan chứa, tôi biết giấy không gói được lửa, cuối cùng cũng có người phát hiện ra bí mật GV của tôi rồi.
12:30 PM.
Tôi đến căn phòng bao của quán trà, nhưng việc ngoài dự liệu là trừ Lão Đại ra, thì Xán Xán, Tiểu Duy, chị Tiêu Phù, tất cả các thành viên phòng Biên tập đều có mặt.
Tôi thấp thỏm không yên, gọi cốc trà hoa cúc thích uống nhất, im thin thít đón nhận ánh mắt chăm chú của Xán Xán và Tiểu Duy.
Xán Xán: “Bạch Ngưng, cậu thật sự không coi bọn mình là chị em sao? Sao có chuyện cũng không nói ra?”.
Tiểu Duy: “Đúng... đúng... vậy, chị Tiêu... Tiêu Phù không nói, mình... mình cũng không biết, chẳng... trách... mấy... ngày nay, cậu buồn bã ưu phiền, lại... lại hay thở dài”.
Tôi líu lưỡi: “Mọi người đều biết rồi?”.
Chị Tiêu Phù nhả ra một làn khói thuốc, bình thản gật đầu.
Thấy vậy, tôi vô cùng kinh ngạc. Trong thoáng chốc, tay chân trở nên thừa thãi. Xán Xán và chị Tiêu Phù còn được, dù gì cũng là phụ nữ, nếu như tôi có yêu cầu sự tin tưởng gì ở bọn họ, còn có thể lý giải được, nhưng mà, Tiểu Duy cũng...
Tôi với Tiểu Duy, bốn mắt nhìn nhau, mặt đờ đẫn.
Tiểu Duy dường như cũng đoán được tâm sự của tôi, vỗ vỗ vào vai tôi nói: “Không... không có gì, tôi... tôi và Lão Đại đều lớn hơn cô, chuyện... chuyện này không cần phải buồn phiền”.
Nghe xong lời này, tôi lập tức muốn ôm lấy đầu. “Đến... đến Lão Đại cũng biết rồi?”
Xán Xán và mọi người nhìn nhau một lượt, gật đầu.
“Chính Lão Đại bảo bọn mình hẹn cậu ra ngoài nói chuyện, tìm hiểu rõ tình hình, bây giờ anh ấy chưa tiện lộ diện. Nhưng nếu như Nhậm Hàn thực sự ép quá... anh ấy sẽ ra mặt giúp cậu.”
Trong tình huống này, đối mặt với anh chị em thân thiết của phòng Biên tập, ngoài việc khóc lóc ra chẳng biết làm gì khác, những người tốt thế này, lại không nhìn hủ nữ là tôi với ánh mắt khinh bỉ. Mẹ ơi! Cuối cùng con đã tìm được những người có đủ lòng bao dung với con rồi.
Tôi ôm lấy chân Xán Xán, trút hết những uất ức mấy ngày gần đây. “Nhậm Hàn không phải là người, mà là cầm thú. À, không, ngay đến cầm thú cũng không bằng. Mình không đồng ý, anh ta lại ép mình, muốn bức chết mình, mình rất do dự, rất buồn bã. Vừa sợ anh ta, vừa hận anh ta, hu hu...”
Xán Xán vỗ vai của tôi khẽ an ủi. Chị Tiêu Phù vứt điếu thuốc, dúi mạnh đầu điếu thuốc vào gạt tàn nói: “Bạch Ngưng, không việc gì em phải sợ. Nói đi, hôm đó ở khách sạn, rốt cuộc anh ta có ức hiếp em không?”.
Tôi tắt điện, lau nước mắt đang giàn giụa.
Xán Xán cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu hôm đó anh ta thực sự ức hiếp cậu, chúng ta có quyền đi tố cáo anh ta?”.
Chỉ là ép tôi đi lấy trộm chút tư liệu, không nghiêm trọng đến mức cần phải báo cảnh sát chứ?
Nhìn Xán Xán với bộ dạng như đã sẵn sàng ra trận, tôi nhất thời cảm thấy có gì đó không đúng, có phải là... tôi bị hiểu nhầm không? Ngừng một lát, tôi quyết định hỏi cho rõ.
“Ý, chị Tiêu Phù, em muốn hỏi, mọi người làm sao mà biết được chuyện của em với Nhậm Hàn?”
Tiêu Phù nhướn mày. “Thực ra không chỉ có bọn chị biết, chuyện này đã lan truyền ra cả công ty rồi?”
“Cái gì?” Tôi đạp ghế đứng dậy, chỉ hận không thể đập đầu vào tường chết quách cho xong. Nếu như... nếu như tất cả mọi người trong công ty đều biết tôi xem GV, tôi còn có mặt mũi sống nữa sao?
Xán Xán mở chiếc laptop mang theo người, vừa gõ bàn phím lạch tạch vừa nói: “Bạch Ngưng, chắc cậu biết ở công ty có một hội là hội Nguyên lão cấp cao, trong đó đều là những người giống như chị Tiêu Phù đã làm được năm, sáu năm. Mình cho cậu xem nhật ký cuộc trò chuyện...”.
Nói xong, Xán Xán xoay màn hình máy tính đến trước mặt tôi, thoắt cái, mặt tôi đã trở nên tái nhợt.
Nhật ký cuộc trò chuyện của hội Nguyên lão trên tạp chí Thực Thượng.
[Tiểu Chí phòng Hành chính]: He he, các đồng chí, nói cho mọi người một bí mật kinh thiên động địa!
[Tiểu Trịnh phòng Phát hành]: Phải không đó, bạn Tiểu Chí ơi! Lại là cái bí mật kinh thiên động địa kiểu như bạn cùng ông xã đi xem phim vào tối thứ Bảy à?
[Tiểu Chí phòng Hành chính]: Không phải! Lần này thật sự là kinh thiên động địa, Tiêu Phù xinh đẹp, có online không!
[Tiêu Phù phòng Biên tập]:?
[Tiểu Chí phòng Hành chính]: Tiêu Phù Dung, tiểu muội muội Bạch Ngưng ở phòng các bạn gần đây có phải có chút bất thường không?
[Tiêu Phù phòng Biên tập]: Cô ấy chưa bình thường bao giờ.
[Tiểu Trịnh phòng Phát hành]:...
[Tiểu Trịnh phòng Phát hành]: Thực ra cô bé này cũng rất đáng yêu.
[Tiểu Chí phòng Hành chính]: Nói cho mọi người biết, hôm trước tôi với bạn đến The Coffee Beanery, gặp cô ấy và Nhậm phó tổng.
[Lão Huyền phòng Phóng viên]: Không phải chứ? Nhậm tổng phòng chúng tôi? Nhậm núi băng?
[Tiểu Trịnh phòng Phát hành]: Bạn thân mến ơi, chuyện cười này so với việc bạn mang thai còn buồn cười hơn đấy.
[Tiểu Chí phòng Hành chính]: Tôi nói sự thật đó! Chúng tôi ngồi ngay bên cạnh bọn họ, còn loáng thoáng nghe thấy Bạch Ngưng nói... cái gì mà một vạn tiền mà muốn bao tôi, tôi rẻ mạt vậy sao, sau đó Bạch Nhưng muốn đi, Nhậm núi băng chạy đến ôm lấy cô ấy, không biết nói cái gì, cô ấy không giãy giụa nữa. Hai người họ ôm ấp nhau đi vào khách sạn Kempinski bên cạnh.
[Tiêu Phù phòng Biên tập]: Tiểu Chí, có một số chuyện không thể nói bừa. Cô bé Bạch Ngưng này không phải loại người đó.
[Tiểu Chí phòng Hành chính]: Tôi nói tất cả đều là sự thật! Ai nói linh tinh thì sét đánh chết. Hơn nữa, tôi có thể đem chuyện này ra làm trò cười sao?
[Lão Huyền phòng Phóng viên]: Nhưng mà tôi nghe nói Nhậm núi băng rất trăng hoa, ở bên ngoài có rất nhiều phụ nữ, gần đây lại thay đổi khẩu vị, thích những cô gái chưa dậy thì hết?
Tôi giận tím mặt, nếu như đây không phải là màn hình máy tính, tôi thực sự muốn đấm vào mặt Lão Huyền phòng Phóng viên kia, lão nương đây mặc cỡ B đó, cỡ B, có chỗ nào giống như cô gái chưa dậy thì hết chứ?! Còn nữa, chị Tiểu Chí ở phòng Hành chính thật sự không hổ danh là siêu đưa chuyện, cái gì mà ôm ấp chứ? Rõ ràng là Nhậm Hàn ném tôi ra khỏi quán cà phê, còn mặt dày vô sỉ lấy lý do là uống rượu xong đau đầu, ép tôi phải đưa anh ta về nhà. Bởi vì mọi người đều biết là trước khách sạn tương đối dễ bắt xe, cho nên chúng tôi mới “quấn quýt lấy nhau” đi đến cửa khách sạn.
Nhưng mà! Chúng tôi không có vào bên trong mà!
Tại sao mới có mấy ngày, sự việc đã biến thành như thế này?
Cho nên mới nói tôi rất may mắn. Hóa ra trừ Nhậm Hàn ra, trong công ty tạm thời không có người thứ hai nào biết việc tôi xem GV.
Cho nên mới nói, tôi cũng rất kinh ngạc. Hóa ra, mọi người, Baidu đại thúc cùng hội Thưởng Cúc đều như nhau cả, tất cả đều nghĩ xiên xẹo, cho rằng tôi bị Nhậm Hàn gạ tình?
Cho nên mới nói, các tổ chức rất lớn, rất mạnh, không những chỉ có Baidu, hội Thưởng Cúc, còn có tất cả những đồng sự trong tạp chí.
Cái thế giới này loạn lên rồi.
Tôi ôm đầu vò tóc nhìn vào cặp mắt sáng như sao đang chờ đợi của Xán Xán, không biết phải giải thích thế nào.
Xán Xán kéo vai tôi lắc lắc. “Bạch Ngưng, cậu không cần sợ, nói đi! Rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu như thật sự Nhậm Hàn dám dùng một vạn tệ để uy hiếp cậu, mình sẽ là người đầu tiên đại diện cho phòng Biên tập đi giết hắn!”
Tiểu Duy cũng tán đồng, nói: “Đúng, đúng! Cậu... không cần sợ, còn... còn có Lão... Lão Đại”.
Chị Tiêu Phù: “Còn nữa, rốt cuộc là em có điểm yếu gì để anh ta nắm được vậy?”.
Tôi ngước lên trời than thầm, rốt cuộc tại sao lại biến thành như thế này?!
Thân phận hủ nữ không thể bị bại lộ, chuyện GV không thể để cho mọi người biết, hình tượng thuần khiết của tôi không thể bị hủy diệt. Thế là, sau một hồi tranh đấu, cuối cùng tôi cũng nói ra lời nói dối khiến tôi hối hận nhất trong cuộc đời: “Thực ra hôm đó là do em chủ động yêu cầu đi khách sạn... Em cảm kích việc Nhậm phó tổng cho em mượn một vạn, giải cứu em lúc nước sôi nửa bỏng, vì vậy nhất thời nghĩ không thông nên nảy sinh hành động không trong sáng là lấy thân để đền đáp. Anh ấy không đồng ý, em lấy cái chết để ép, cho nên...”.
Phụt!
Tôi nói chưa hết câu, Xán Xán đã phun cả ngụm trà lên mặt tôi.
Tiêu Phù lạnh lùng nghiêm mặt nhắc nhở: “Xán Xán, laptop của chị mà hỏng em phải đền đó!”.
Tiểu Duy?
Tiểu Duy đã ngã nhào khỏi ghế, nằm lăn dưới đất.
Đây là bi kịch của đời tôi!
@by txiuqw4