CHƯƠNG 8
BA CHÚ GẤU
Có một câu nói từ xưa, người uống rượu mà đỏ mặt là người uống rất được.
Kỳ thực câu nói này cũng có chút cơ sở khoa học, sau khi uống rượu mà đỏ mặt, thì những tinh chất của rượu sẽ phát hết ra ngoài, cho nên có thể uống được nữa. Nhưng bây giờ, khuôn mặt đẹp đẽ của Nhậm Hàn trắng sạch, chẳng đỏ chút nào, cũng chẳng có vẻ như sắp nôn.
Dựa theo kinh nghiệm trên trường rượu nhiều năm của bản đại tiểu thư đây, tình huống như thế này chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, anh ta không say. Thứ hai, anh ta giả say. Rõ ràng, cả hai khả năng kia đều đúng với Nhậm đại phó tổng. Người thông minh như anh ta, chắc chắn trước khi ăn cơm đã đoán được ra tâm tư này của cục trưởng rồi, thế là trước khi để lâm vào tình trạng “rượu say nói lời thật lòng” đã lăn ra giả vờ say.
Bây giờ vẫn còn không chịu tỉnh, chắc chắn là muốn thăm dò tôi. Tôi đắn đo, lãnh đạo đã cho tôi cơ hội kiểm tra, một nhân viên bé nhỏ như tôi phải cố làm hết trách nhiệm, dù gì cũng phải biểu hiện tốt một chút. Thế là tôi đành cắn răng giả vờ ngốc, tự nói tự nghe:
“Nhậm tổng vẫn tốt chứ?”
Không có tiếng trả lời.
“Nhậm tổng, nhà anh ở đâu? Tôi đưa anh về nhà.”
Vẫn không trả lời.
“Nhậm tổng, chuyện này... tôi không mang theo nhiều tiền trên người để thanh toán cái hóa đơn này, đành phải lục ví của anh vậy.”
Lần này, mắt của tên gay kiêu ngạo Nhậm Hàn he hé, tôi cố nhịn cười, bắt đầu lục tìm. Gay kiêu ngạo, anh cũng có lúc phải sợ sao? Chà chà, hôm nay bản cô nương đây mà không lột sạch anh thì thề không mang họ Bạch!
Cuộc lục soát toàn thân chính thức bắt đầu.
Áo khoác, vứt đi!
Cà vạt, cởi ra!
Áo sơ mi, lột ra!
...
Tôi không tin là anh sẽ không tỉnh.
Đúng lúc tôi đang vui sướng tột độ thò móng vuốt ra, nhưng còn chưa kịp đưa vào trong áo vest của Nhậm Hàn, thì một âm thanh đột ngột vang lên, cắt đứt mộng đẹp của tôi.
“Gom se mari ga han jibbe iso
Appa gom, omma gom, aegi gom
Appa gom eun tung tung hae…”
Nếu được phép, quạ đen xin hãy thoải mái bay ra khỏi đầu tôi đi.
Nhạc chuông điện thoại di động của gã đàn ông già Nhậm Hàn này là nhạc bài Ba chú gấu thánh thót?
A... a... Trời ơi! Xin hãy đưa con đi với!
Nhất thời, tôi đứng im tại chỗ, tiến cũng không được, lùi cũng chẳng xong. Rõ ràng là Nhậm Hàn giả vờ say, lại không chịu tỉnh dậy, tiếng điện thoại tiếp tục vang lên.
“Appa gom eun tung tung hae…”
Người gọi điện này cũng không biết là có nghị lực thế nào mà gọi hết lần này đến lần khác, cho dù không có người nghe mà còn vẫn gọi. Trong lúc chẳng biết làm gì, tôi chỉ biết dùng ngón tay chọc chọc Nhậm Hàn. “Nhậm tổng, điện thoại...”
Đối phương vẫn chẳng động đậy gì, cứ nằm thượt ra như xác chết.
Một người thì giả chết không chịu nghe, một người thì cố chấp gọi điện thoại tìm, khóe miệng tôi nhếch lên, dường như đã đoán được cuộc điện thoại này là của ai.
Cuối cùng, tôi thực sự không chịu nổi sự giày vò của tiếng chuông này nữa, cầm lấy điện thoại, cắn răng nhấn vào nút nhận cuộc gọi.
“A lô, Nhậm...”
Lời của tôi còn chưa thoát ra khỏi miệng, đã nghe thấy tiếng một cô gái phía bên kia hung hăng truyền đến.
“Ai vậy?”
“...”
Quả nhiên là tôi đoán đúng, chỉ không biết người bây giờ đang gọi điện đến là cô nào, cô gái tóc xoăn, Spice Girl tóc thẳng hay là em gái học sinh thuần khiết, một trong những người đến công ty lần trước.
“Tôi...”
“Cô là bạn gái mới của Nhậm Hàn?”
Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao mà cục trưởng và cha Nhậm Hàn lại lo lắng cho chuyện kết hôn của đứa con này rồi, chưa nói đến chuyện không có ý định kết hôn, dường như ngay đến bạn gái cũng không cố định.
Đối phương thấy tôi im lặng nên mặc nhận, đột nhiên cất giọng cười điên cuồng.
“Ha... ha, tốc độ vẫn rất nhanh. Nhưng mà tôi phải nói với cô một cách rất có trách nhiệm, sự nhiệt tình của anh ta đối với cô tuyệt đối không quá một tuần, cô...”
Chưa nghe hết câu cô ta nói, tôi nhận ra bên tai mình đột nhiên trống không, vội ngẩng đầu lên, mới phát hiện Nhậm đại phó tổng đã tỉnh lại, cướp luôn cái điện thoại, chẳng nói nửa câu, tắt luôn đi. Ngây người ra hai giây, tôi nhăn mặt cười nói: “Nhậm tổng, anh tỉnh rồi à?”.
Nghe thấy vậy, Nhậm Hàn không phản đối cũng chẳng khẳng định, chỉ nhấp ngụm trà nói vẻ u ám: “Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện”.
Lần này đổi, đổi luôn đến quán The Coffee Beanery.
CHƯƠNG 9
UY HIẾP
Trong số rất nhiều quán cà phê, tôi thích nhất là The Coffee Beanery. Thứ nhất, vị cà phê ở đây đậm đà mà không ngấy, thơm mà không ngọt. Thứ hai, không gian của The Coffee Beanery yên tĩnh và thoải mái, rất thích hợp để bạn bè tụ tập và nói chuyện. Nhưng vào giờ phút đó, tôi hận đến chết cái sự yên tĩnh của The Coffee Beanery.
Nhấp một ngụm cà phê, tôi lướt mắt nhìn trộm Nhậm Hàn đang điềm tĩnh ngồi lật tạp chí, cuối cùng nói: “Nhậm tổng, anh mới uống rượu nên sẽ không thấy thoải mái lắm, nên về nhà, xin anh đó”.
Nhậm Hàn nhướn mày nhìn tôi một cái. “Cô đuổi tôi?”
Tôi sặc sặc, tí nữa thì phun hết cà phê ra ngoài.
Nhậm Hàn thấy vậy, vẫn chậm rãi, chống cằm trầm ngâm nói: “Kỳ thực thì tôi đang rất buồn phiền, nên không muốn về nhà”.
Tôi im lặng, tuy không thể hiểu được vì sao Nhậm Hàn lại nói với tôi những điều này, đưa tôi đến quán cà phê là có mục đích gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu nói: “Vậy à? Ngày nào cũng bị ép đi xem mặt chắc là rất đau khổ”.
Nhậm Hàn nheo mắt nhìn tôi, cười giận dữ nói: “Ai nói với cô tôi bị ép đi xem mặt?”.
Tôi lại sặc sặc lần nữa, thực sự chẳng biết nói gì tiếp, Nhậm tổng, anh nhất định phải khiến tôi cứng họng thì mới thấy vui sao? Nhậm Hàn thấy vậy, vẻ mặt đầy vẻ muốn trêu ghẹo, rất lâu sau mới nói: “Bạch Ngưng, tôi buồn phiền vì việc của công ty”.
“Vâng?” Tôi nghiêng đầu, thực sự không hiểu Nhậm Hàn muốn nói gì, mà tại sao lại nói với một nhân viên quèn như tôi.
Vừa khuấy khuấy cà phê, Nhậm Hàn vừa nói: “Chẳng phải cô cũng rất rõ sao, kỳ này kế hoạch của phòng Biên tập lại được chọn, nếu như kỳ tới kế hoạch của phòng Biên tập lại được chọn, sẽ thế nào nhỉ?”.
Tôi chớp mắt. “Sẽ thế nào nhỉ? Sẽ được tiền thưởng?” Nghĩ đến đây, tôi nhất thời mở cờ trong bụng, thêm một chút tiền thưởng cuối năm cũng chính là thêm một chút tiền tích lũy. À, tôi hiểu rồi. Có phải anh ta muốn tôi trả tiền sớm chút không?
Tôi nuốt nước miếng, nói một cách vô cùng thành kính: “Nhậm tổng, nếu như nhận được tiền thưởng cuối năm, tôi nhất định sẽ trả anh sớm, và cắt đứt hẳn quan hệ với anh...”.
Tôi vẫn chưa nói xong thì Nhậm Hàn đột nhiên đập cốc xuống, chen ngang: “Nếu như kỳ sau đề tài của phòng Biên tập vẫn được chọn, cũng có nghĩa là đề tài của phòng Phóng viên bảy kỳ liền không được chọn, đến lúc đó phòng Phóng viên còn mặt mũi nào nữa. Mà tôi là trưởng phòng, cũng rất có khả năng sẽ bị đuổi về quê thôi”.
Cuối cùng tôi đã ý thức được người ngồi đối diện với mình là người có lập trường hoàn toàn đối lập. Tôi cau mày, bắt đầu hiểu được Nhậm Hàn rốt cuộc đang nghĩ gì. Nhậm Hàn ngồi khoanh chân một cách thoải mái, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Cho nên Bạch Ngưng, buổi họp chọn đề tài tháng sau, phòng Phóng viên không thể thua”.
Tôi im thít. Phòng Phóng viên không thể thua, đó là chuyện của phòng các người, liên quan gì đến tôi chứ? Hơn nữa có liên quan gì đến chuyện đến quán uống cà phê?
“Nhậm tổng, có phải là anh uống say rồi không?”
Ánh mặt Nhậm Hàn sâu thăm thẳm, cười nói: “Cô cảm thấy thế nào?”. Ngừng một lát, Nhậm Hàn mới đắn đo gõ gõ xuống bàn nói: “Bạch Ngưng, tôi muốn nhờ cô giúp đỡ một chút”.
Nghe thấy những lời này, tôi có dự cảm không hay, nhưng còn chưa kịp mở miệng Nhậm Hàn đã nói: “Trước buổi họp chọn đề tài kỳ tới, tôi muốn biết tất cả các kế hoạch của phòng Biên tập”.
Tôi kinh ngạc. “Anh muốn tôi làm gián điệp, tiết lộ kế hoạch của phòng Biên tập cho anh?”
Nhậm Hàn không nói, thản nhiên ngồi dựa vào sofa, cười châm biếm.
Tôi cũng cười rồi cầm cốc lên. “Nhậm tổng, anh thấy một người ở phòng Biên tập như tôi thì dựa vào cái gì mà phải giúp anh chứ? Chỉ vì một vạn tệ sao?” Được rồi, hóa ra Nhậm Hàn từ đầu đã tính toán đợi tôi ở đây. Đặt mua laptop, ép tôi trả tiền, giúp tôi trả tiền chính là dùng một vạn tệ này ràng buộc tôi, để tôi giúp anh ta lấy tư liệu chọn đề tài của phòng Biên tập?
Tôi rẻ mạt như vậy sao? Muốn dùng một vạn tệ để mua tôi sao? Không có cửa đâu! Tôi lịch sự đứng dậy, từ chối thẳng thừng. “Nhậm tổng, chỗ tiền một vạn tệ đó tôi sẽ nhanh chóng trả cho anh, còn yêu cầu anh đưa ra, tôi không cách nào đồng ý được”. Nói xong, tôi bước đi hiên ngang ra ngoài. Vừa bước chân đến cửa, đã nghe thấy giọng nam trầm vang lên từ phía sau.
“Được thôi, vậy ngày mai tôi sẽ chia sẻ tất cả các video GV trong USB cho tất cả mọi người cùng thưởng thức.”
Tôi nên sớm nghĩ đến việc Nhậm Hàn sẽ không buông tha cho tôi dễ dàng như vậy.
@by txiuqw4