CHƯƠNG 12
RỒNG ĐEN
Nghe thấy tiếng cửa đóng “rầm” một tiếng phía sau, tôi lấy lại ý thức, co rúm người dựa vào tường.
Chắc không phải chứ? Sếp tổng năm nay đã bốn mươi tuổi đầu rồi, tuy nói là làm “bố” tôi thì có hơi khoa trương một chút, nhưng làm chú thì tuyệt đối không vấn đề gì. Ông ta không nên có suy nghĩ gì với đứa trẻ như tôi mới đúng chứ?
Tôi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đứng ngay ngắn, nói thật lòng: “Lưu tổng, tôi đến lấy máy ảnh, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi”.
Sếp tổng nghe thấy thế cũng gật đầu như đúng rồi. “Chuyện đó không sao cả. Tiểu Bạch, hôm nay tôi cố tình đến đây để đợi cô, là có chuyện muốn nói với cô.”
Mặt tôi chảy dài ra, rốt cuộc là có chuyện gì mà sếp tổng phải đích thân đến khách sạn đợi tôi, lại trùng hợp thế này, Nhậm Hàn vừa hay lại sai tôi về phòng lấy máy ảnh, cứ cảm thấy có gì đó khác lạ. Tôi vừa trầm tư, vừa không thể ngăn lại các dòng tin tức lớn đang chạy qua trong não. “Một cô gái vô danh bị lừa đi công tác, ông chủ nửa đêm đột nhập vào khách sạn cưỡng bức”, “Một anh chàng đẹp trai bị tiền mê hoặc đã câu kết với cấp trên dụ dỗ lừa thiếu nữ”.
Tôi muốn khóc mà không có nước mắt. “Lưu tổng, có việc gì ngày mai đến công ty hẵng nói, bây giờ tôi thực sự muộn rồi.” Nói xong tôi co chân muốn chạy, nói thì chậm làm thì nhanh, sếp tổng bước nhanh như tên, quay người nhào vào, tôi đã bị rơi vào móng vuốt của cường bạo rồi.
“A, Lưu tổng, tôi không làm chuyện kia đâu.”
“Tuy tôi muốn thăng chức, muốn sớm trả được tiền, nhưng tôi thực sự không muốn làm chuyện đó.”
“Lưu tổng, ông tha cho tôi đi, tôi ngoài việc thối mồm, thối chân ra còn thối cả tay nữa, tuyệt không thể so sánh được với Xán Xán và Slime của phòng Phóng viên, mỹ nữ Tiểu Chí của phòng Hành chính, nghe nói gần đây cô ấy đang đòi ly hôn, lúc này ông có thể xen vào, nhất định sẽ chiếm được. Tôi... tôi thực sự không thích hợp với việc bị gạ tình đâu.”
Nếu như lúc mà sếp tổng sắp bổ vào người tôi, tôi còn ôm rất nhiều hoang tưởng. Bây giờ thì tôi đã thất vọng hoàn toàn rồi. Thật không ngờ, sếp tổng bình thường áo mũ chỉnh tề, đạo mạo lại là một tên đại cầm thú, hu... hu.
Tôi đang sợ đến mức nói lăng nhăng cuội, thì giọng của sếp tổng đáng thương hơi run run truyền đến: “Bạch Ngưng, cô có gì cứ từ từ mà nói, đừng cào mặt tôi”.
“Tôi chỉ muốn nói với cô về chuyện của Nhậm Hàn, không hề muốn gạ tình cô, cô có thể thả cánh tay tôi ra trước không, cô sắp cào rách tay tôi rồi... Còn nữa, cô đang giẫm lên chân tôi đấy.”
Nghe thấy câu này, tôi mới đột ngột phát hiện ra tư thế của tôi với sếp tổng. Hình như rất giống đại khái... đích xác là tôi có ưu thế hơn. Vào giờ phút này, sếp tổng chỉ bám vào cánh tay tôi, mà tôi giẫm cả chân lên người ông ta, một móng vuốt để trên mặt, một móng vuốt bấu chặt cánh tay ông ta.
Trên mặt sếp tổng đáng thương đã xuất hiện rất nhiều vết cào, chân cũng có vài vết.
Bỏ sếp tổng ra, tôi xoa mũi ngượng ngùng cười. “Xin lỗi, tôi hơi căng thẳng.”
Lưu tổng thầm oán than, trừng mắt nhìn tôi, bộ dạng như muốn nói: “Nếu như xin lỗi mà có tác dụng, vậy còn cần cảnh sát làm gì”. “Thanh niên bây giờ thật là kích động quá, khoa trương quá!”
Tôi im lặng, việc này cũng không thể hoàn toàn trách tôi được. Ai bảo sếp không chịu nói rõ ràng chứ, vừa đến đã động tay động chân! Tôi chuyển đề tài nói: “Lưu tổng, vừa rồi ông nói muốn nói chuyện gì đó của Nhậm phó tổng với tôi?”.
Sếp tổng vỗ vỗ đầu nói: “Cô không nói tí nữa thì tôi cũng quên mất chuyện chính” rồi dừng lại một lát, lấy lại thái độ bình thường, mặt cười gian xảo nói: “Tiểu Bạch à, chiều hôm nay tôi đã nghe được chút chuyện đang đồn đại ở công ty”.
Nghe đến đây, trái tim tôi vang lên những tiếng loảng xoảng.
Công ty... tin đồn... Không nhanh như vậy chứ? Đến sếp tổng cũng biết chuyện tôi cưỡng bức Nhậm Hàn rồi? Nếu thực sự là như vậy, chưa biết chừng vừa rồi, khi tôi lo lắng, căng thẳng đề phòng sếp tổng thì ông ấy cũng đang âm thầm đề phòng một đứa con gái háo sắc như tôi rồi.
Sếp tổng đi đến, vỗ vỗ vào vai tôi. “Quá trình thì tôi sẽ không hỏi cụ thể. Tôi chỉ hỏi cô, có phải là thật không?”
Tôi do dự cắn chặt răng, phủ nhận cũng không đúng mà thừa nhận cũng chẳng phải, trong phòng chỉ còn văng vẳng tiếng cười của sếp tổng.
Rất lâu sau, tôi nói: “Lưu tổng, sự việc cũng không khoa trương như lời đồn bên ngoài, tôi và Nhậm tổng, hì hì, chỉ là...” Từ ngữ không biểu đạt được suy nghĩ, tôi đang đắn đo xem phải dùng từ nào, thì sếp tổng đã nói chen vào: “Quá trình không quan trọng, quan trọng là, Bạch Ngưng, cô có thật sự nắm được Nhậm Hàn không?”.
Nhìn ánh mắt chờ đợi của sếp tổng, tôi chống cằm do dự. Ồ, dù gì công ty cũng đã đồn như vậy, tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, việc xem GV lại không được để lộ ra ngoài, chẳng thà đã sai cứ để nó sai. Nghĩ đến đây, tôi mạnh dạn gật đầu.
Căn phòng rơi vào im lặng.
Nửa giây sau sếp tổng đột nhiên cười gian trá, hưng phấn khua tay đạp chân.
“Giỏi lắm, thực sự là rất giỏi! Bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng ta cũng biết được có người là khắc tinh của tên tiểu tử thối Nhậm Hàn kia, cũng có người phụ nữ cậu ta không thu phục được.
Nhậm Hàn, tên tiểu tử thối này, thật không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay. Nói gì thì ta cũng là trưởng bối, nhìn thấy cậu trưởng thành từ bé đến lớn, bây giờ cậu còn là nhân viên làm việc dưới cấp của ta, nhưng mặt lúc nào cũng lạnh băng băng, kiêu ngạo khinh người. Thật không ngờ, thật không ngờ, cậu cũng có ngày phải ngậm quả đắng như vậy!
Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi Bạch Ngưng cô chuyện này, nhìn khuôn mặt cô đen sì sì thế này, tôi thấy... rất... rất sảng khoái!”
Tôi ngồi trên giường nhìn sếp tổng đang phát điên, buồn vui lẫn lộn.
Đây rốt cuộc là kiểu người gì vậy? Chỉ vì bất mãn với thái độ của Nhậm Hàn, vừa hay phát hiện ra chỉ cần nhắc đến tên tôi Nhậm Hàn liền cảm thấy rất không vui, cho nên cố ý điều tôi đến đây tối nay để làm tôi tớ cho anh ta?! Lưu tổng à, sở thích của ông, thật sự là quá quái đản.
Tôi ho một tiếng, sếp tổng ý thức được mình đang mất phong độ, cũng vội vàng đứng dậy, vỗ tay nói nghiêm túc: “He he, Bạch Ngưng à, bây giờ không phải là giai đoạn xin thăng chức sao? Nhậm phó tổng gần đây tương đối bận, có thể thường xuyên điều cô đi giúp đỡ, cô làm cho thật tốt, một tháng sau có thể thăng thẳng lên một cấp, thấy thế nào?”.
Nghe thấy lời này, mắt tôi lập tức sáng như sao, vẫy đuôi nịnh bợ nói: “Thật ạ?”.
Sếp tổng chỉnh lại trang phục. “Đương nhiên là thật.”
Tôi chống cằm nghĩ ngợi, sếp tổng muốn tôi giúp đỡ Nhậm Hàn, rõ ràng là muốn lợi dụng tôi để khiến anh ta buồn phiền, nhưng xem ra chẳng hại gì đến tôi. Thế là...
Bộp!
Đập đập tay với sếp tổng, tôi nhe răng nói: “Thỏa thuận thành công”.
Cái gì gọi là giúp kẻ ác bị ngược đãi, giờ tôi đã được thể nghiệm sâu sắc rồi.
Trong họa có phúc. Bởi vì được sự bảo đảm thăng chức của sếp tổng, dù cho biết là đối phương lợi dụng mình, nhưng suốt cả bữa tiệc tôi vẫn thấy trong lòng rất vui. Nhưng hiển nhiên, vị nhân huynh nào đó cùng đường với tôi không nghĩ vậy.
Sau bữa tiệc, Nhậm Hàn đã có chút hơi men trong người, không thể lái xe, đành phải đứng ở cửa khách sạn đợi taxi cùng tôi. Lúc vẫy xe, không khí rất căng thẳng.
Nhậm Hàn Nhậm đại phó tổng, nheo mắt quan sát tôi, cười lạnh nói: “Bạch Ngưng, có phải là cô nên đem sự kiện điện thoại giải thích một chút với đương sự là tôi không?”.
Tôi nhe răng ra cười ngọt ngào nói: “Nhậm tổng, anh đừng nên trách tôi, anh cũng biết rồi đấy, chuyện anh muốn tôi làm kia không thể tiết lộ ra ngoài, nhưng chị Tiểu Chí lại khẳng định đã nhìn thấy hai người chúng ta ở khách sạn, cho nên, tôi chỉ có thể nói dối”.
Tôi buông tay làm ra vẻ vô tội. Trong lòng sớm đã cười đến đứt ruột, may mà tôi thông minh, sớm đã có đối sách.
Nhậm Hàn nghe thấy vậy, vẫn giữ điệu cười rất mê hồn. “Ồ?”
Tôi gật đầu. “Nhậm tổng, tôi cũng rất oan ức.”
Nhậm Hàn mở to mắt, cười vô cùng đẹp trai. “Cho nên sao nhỉ? Cô trong họa được phúc, không cẩn thận phát hiện ra Lưu tổng muốn đem cô ra để ràng buộc áp chế tôi, làm tôi buồn phiền, cho nên gật đầu đồng ý với ông ta, sẽ đi theo tôi khắp nơi?”
Tôi mở to mắt, Nhậm Hàn đặt máy nghe trộm phải không? Sao mà bên kia tôi và sếp tổng vừa đạt được thỏa thuận, muốn tôi làm cái đuôi bám dai dẳng theo anh ta, ở bên này anh ta đã biết rồi?
Nhậm Hàn thấy vậy, cười nhăn nhở nói: “Bạch Ngưng, có nghe qua câu nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn chưa?”.
Tôi kinh hãi. “Ý gì chứ?”
“Vừa rồi Lưu tổng nói, thời gian này bảo tôi đưa cô đi giải quyết công việc, một tháng sau sẽ trực tiếp chuyển cô đến phòng Phóng viên.”
Tôi chỉ cảm thấy sấm nổ ùm ùm trên đầu, nhất thời rơi vào cơn hỗn loạn, hồn bay phách tán. Tôi chỉ hận Nhậm Hàn lấy GV ra để uy hiếp tôi, bắt tôi làm gián điệp, cho nên mới lưu truyền tin này, mượn thế phản công, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện lấy đá ném chân, sếp tổng thâm như vậy, muốn tôi và Nhậm Hàn ngày đêm đối đầu nhau!
Tôi vẫn chưa kịp mở miệng, trên đỉnh đầu đã truyền đến giọng nói lạnh lùng của Nhậm Hàn.
“Bạch Ngưng, rất thông minh. Biết tôi ghét những tin đồn đó, cho nên cố ý khua qua khua lại kích thích trước mặt tôi? Hả? Rất tốt, rất tốt! Bạch Ngưng, đợi sau khi cô vào phòng Phóng viên, xem tôi xử lý cô thế nào!”
Trên đời này, việc đau khổ nhất chính là việc đắc tội với cấp trên. Mà tôi lại bất hạnh như thế này, lại đắc tội với tên cấp trên độc ác, mưu mô như Nhậm Hàn.
Bi kịch ngày nào cũng có, nhưng hôm nay thì đặc biệt nhiều.
@by txiuqw4