sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hủ nữ gaga - Chương 13 - 14

CHƯƠNG 13

OFFICE SCANDAL

Office Scandal: Scandal, vốn thường được dùng là để chỉ các chuyện tình cảm của giới minh tinh với những người cùng giới và khác giới. Office scandal là để chỉ các sự việc mờ ám giữa đồng nghiệp với đồng nghiệp, cấp trên với cấp dưới trong giới văn phòng.

Theo cơ quan điều tra chuyên nghiệp, mấy năm gần đây, cùng với việc gia tăng của áp lực công việc và sự tranh đấu giữa các nhân viên cùng làm việc đã mang đến cảm giác bất lực, hoạt động buôn chuyện office đã trở thành hoạt động được yêu thích và là phương thức giảm tải áp lực được ưa chuộng của giới 8x, thậm chí là cả 7x.

9:30 AM.

Tạp chí Thực Thượng vẫn hoạt động bình thường. Các nhân viên gõ chữ như bay, cả phòng làm việc chỉ còn vang lên tiếng đánh máy. Sếp tổng thấy vậy, vô cùng hài lòng đi vào phòng làm việc, nào biết nội tình trong đó.

Cửa sổ nói chuyện của hội “Nguyên lão Thực Thượng”.

[Xán Xán phòng Biên tập]: Tại sao mình lại ở đây?Ai kéo mình vào đây vậy?

[Tiểu Duy phòng Biên tập]: Cùng câu hỏi, sao mà hôm nay vừa mới mở QQ đã vào rồi? Chỗ hội Nguyên lão này không phải chỉ cho phép những người làm việc được năm năm trở lên mới được vào sao?

[Tiểu Trịnh phòng Phát hành]: Ha ha, Tiểu Duy, tốc độ gõ chữ của cậu đúng là không thể sánh được!

[Tiểu Chí phòng Hành chính]: He he, xin đồng chí nào đó chú ý, không được vào đây để công kích nhau. Xán Xán đáng yêu MM, Tiểu Duy DD, thông qua sự nhất trí của tất cả hội Nguyên lão quyết định, hai bạn thông qua cuộc kiểm tra, có thể vào hội!

[Tiểu Duy phòng Biên tập]: (toát mồ hôi) Sao tôi lại có dự cảm không tốt nhỉ?

[Xán Xán phòng Biên tập]: (bắt tay) Tôi cũng có cảm giác này, cái hội buôn chuyện của các người, có lời nào thì cứ nói thẳng đi, đừng có dụ dỗ lừa Tiểu Duy của chúng tôi.

[Tiểu Trịnh phòng Phát hành]: Xán Xán đã thẳng thắn như vậy, chúng tôi cũng hỏi thẳng luôn. Cái cô Bạch Ngưng kia hôm nay sao không thấy đi làm? Nghe nói hôm qua cô ta đi tham gia tiệc rượu cùng Nhậm núi băng, sau đó hai người họ cả buổi tối hôm qua đều không ra khỏi khách sạn Kempinski?

[Tiểu Chí phòng Hành chính]: Thật không, tôi nghe Lưu tổng nói, tối qua Nhậm núi băng uống say bí tỉ, lẽ nào Tiểu Ngưng Tử phòng các cậu lại, he he... thò móng vuốt rồi?

[Lão Huyền phòng Phóng viên]: Hôm nay Nhậm núi băng đi làm, sắc mặt trông rất khó coi!

[Tiểu Duy phòng Biên tập]:...

[Xán Xán phòng Biên tập]:...

[Tiểu Chí phòng Hành chính]: Hai người mau nói đi! Có phải là tối qua hai người bọn họ có JQ?

[Tử Nho phòng Biên tập]: Mọi người không cần đoán nữa, Bạch Ngưng hôm nay xin nghỉ ốm.

[Lão Huyền phòng Phóng viên]: Ý... ý, quái vật vạn năm sống dưới nước hôm nay sao lại gia nhập vào đội ngũ buôn chuyện của chúng tôi thế, chẳng hiểu làm sao lại còn bênh vực cấp dưới nữa, thực sự rất kỳ quái đó.

[Xán Xán phòng Biên tập]: (thở dài) Mọi người không cần suy đoán lung tung nữa, Tiểu Ngưng Tử thật sự bị bệnh. Tối qua cô ấy về nhà gặp bọn cướp, bị thương một chút.

[Tiểu Duy phòng Biên tập]: Bị thảm nhất đó là, làm mất hết cả sổ ghi chép và máy ảnh của công ty rồi. Cô bé đáng thương, hôm qua bị làm cho sợ đến mức lúc gọi điện cho Lão Đại nói không nổi nữa.

[Tiểu Chí phòng Hành chính]: À... à, Thật không? Lão Huyền Lão Đại của các cậu thật tệ, tối qua đi đến bữa tiệc rồi lại để người ta thân gái một mình đi về nhà!

[Tiểu Trịnh phòng Phát hành]: Vết thương có nghiêm trọng không?

[Lão Huyền phòng Phóng viên]: Lẽ nào Lão Đại hôm nay không vui, là đang tự trách mình?

[Tiêu Phù phòng Biên tập]: Tại sao tôi lại nghe thấy bản chính là, tối qua Bạch Ngưng cưỡng bức Nhậm Hàn, bọn cướp kia thực sự không xem nổi nữa, ra tay tương trợ, cũng bị cưỡng bức luôn. Bây giờ Bạch Ngưng đang ở đồn cảnh sát chờ điều tra?

Trên giường bệnh, tôi nhìn thấy nhật ký trò chuyện này, ngụm trà trong miệng phun luôn ra, ướt hết cả màn hình.

Chị Tiêu Phù, chuyện cười này của chị đúng thật là... lạnh lẽo khác thường.

Sự thực là, trong ba bản chính kia chỉ có một bản là thật. Tối qua, tôi đưa Nhậm Hàn về, đích xác là trên đường về nhà, có xảy ra chút chuyện bất trắc.

Chỗ tôi đang ở hiện nay là một căn phòng đơn vị cấp cho bố tôi, qua hơn hai chục năm, bây giờ nó đã lung lay, sắp đổ rồi, những người có thể dọn đi đều đã dọn đi. Con ngõ thì nhỏ, đêm rất tối. Thêm vào đó là chính sách tiết kiệm điện, cho nên cứ sau mười giờ tối, đèn ở đầu ngõ sẽ tắt hết.

Cho nên, tối qua đang ở trong ngõ sâu, tôi may mắn gặp được tên đầu gấu tự xưng là “ăn cướp”. Nhưng tuy là ăn cướp, nhưng hai vị nhân huynh này rõ ràng là mới vào nghề. Thứ nhất, không mang theo lưỡi dao sáng choang, trong tay chỉ có một cây gậy nham nhở như chó gặm. Thứ hai, ánh trăng sáng như vậy, không gian tốt như vậy, một mỹ nữ đẹp như thế này đứng trước mặt họ, họ lại chỉ cướp đồ không cướp sắc.

Thế là trong lúc lo sợ, bản tiểu thư có chút phẫn nộ, lại nghĩ đến việc chiếc máy ảnh của công ty mà bị cướp đi mất thì sẽ lại phải ăn mì gói thêm một năm, tôi sống chết giữ lấy chiếc túi trong tay, quyết định dù chết cũng không buông. Hai tên cướp mới vào nghề thấy vậy cũng thấy hơi lo, giơ gậy nhào đến.

Trước tình hình đó, tôi một chân đá, một tay đấm vào bọn cướp... He he, đó là chuyện không thể nào. Trên thực tế, tôi khua khoắng chân tay, nhưng đang đi đôi giày cao gót, bị tên cướp đẩy cái, ngã nhào xuống đất, toàn thân đau ê ẩm, cây gậy trong tay bọn chúng đang chuẩn bị giáng xuống tôi, đúng lúc đó tôi thông minh đột suất, hét rất lớn:

“Ultraman! Ultraman! Mau đến đánh hai tiểu quái thú này!”

“Sao?”

Hai tên cướp ngây mặt ra, còn chưa kịp phản ứng, trong ngõ nhỏ đã truyền đến âm thanh khiến cho quỷ cũng phải khóc. Thoắt cái, một con chó lông xù chạy đến, bổ nhào vào hai tên cướp.

“Gâu... gâu... gâu!”

“Ultraman, cắn đi, cắn mạnh vào! Cắn chết hai tên tiểu quái thú này đi, về nhà mẹ sẽ thưởng bánh cho!”

“Có ai không, bắt cướp!”

Trong chớp mắt, đèn của con ngõ đã được bật sáng choang.

“Tên cướp kia, bắt lấy!”

“Đánh!”

“Gâu... gâu... gâu!”

Nhờ sự thông minh, lanh lợi dịu dàng của tôi, sự anh dũng của Ultraman, và sự hung hăng của bác vệ sinh khu phố, đã đánh lui được tên tội phạm mới vào nghề, cuộc giải cứu rất hoàn hảo.

Còn lúc này, tôi đang ngồi trên giường ở nhà, vừa uống hồng trà vừa xem máy tính, vui vẻ thưởng bánh cho Ultraman.

Nhìn những dòng nói chuyện không ngừng được Xán Xán copy lại cho, miệng tôi cong lên.

Đưa chuyện à, đưa chuyện đi, mọi người càng đưa chuyện, chuyện này sẽ càng được lưu truyền rộng rãi trong công ty, tôi càng thấy vui. Đây mới gọi là trong họa có phúc, ha ha!

Phúc lợi thứ nhất: Tôi vì tham gia tiệc rượu nên mới về nhà muộn, cũng có thể coi như tăng ca mà về muộn, xảy ra sự việc như thế này, công ty sẽ phải cho thêm tiền bù đắp sức khỏe, bù đắp do bị kinh sợ quá, tiền thuốc và tiền bồi dưỡng bịt miệng, mấy thứ tiền này gộp lại, rõ ràng đối với người tháng này chỉ còn dư lại năm mươi tệ tiền sinh hoạt phí như tôi là một sự giúp đỡ vô cùng lớn.

Cho nên tối qua, sau khi xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của tôi chính là giả bộ yếu đuối gọi điện thoại xin nghỉ ốm.

Phúc lợi thứ hai: Sếp tổng muốn điều tôi đến phòng Phóng viên, tên gay nhận Nhậm Hàn - cấp trên tương lai của tôi lại muốn tìm cách để ăn chặn của tôi, tôi ngốc như vậy sao? Rời khỏi phòng Biên tập ấm áp để đi đến phòng Phóng viên ư? Đương nhiên là không. Cho nên, tôi liền cố ý giả vờ do không cẩn thận làm mất máy ảnh và sổ ghi chép của phòng Phóng viên, và... mất toàn bộ ảnh và ghi chép của bữa tiệc tối qua.

Như thế này, tôi đương nhiên không thể thăng chức, cũng có thể mượn việc nghỉ ốm để tránh xa tên gay đê tiện họ Nhậm kia ra một chút. Như thế, sếp tổng sẽ không thấy hứng thú, và cũng không điều tôi rời phòng Biên tập đến phòng Phóng viên nữa. Ít nhất tôi nói dối Lão Đại về chuyện mất máy ảnh SLR cũng chẳng sao cả, đợi qua mấy ngày, sau khi sóng yên biển lặng, tôi lại đem máy ảnh trả lại nói mới mua là được.

Kế sách như vậy, tôi càng nghĩ ngợi càng cảm thấy mình được lời rồi, cho nên hôm nay, sau khi ngủ dậy tôi bắt đầu giả bệnh, đợi công ty cử bọn Lão Đại mang tiền thăm nom đến. Tôi nhớ rõ, nghỉ ốm còn không bị trừ tiền lương, ha ha, thực sự là quá tốt, quá tốt! Trời giúp tôi rồi!

Khi tôi đang sung sướng tưởng tượng thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi vui vẻ ra mở cửa. “Xán Xán, Lão Đại, mọi người đến à, mình rất nhớ...”

“Mọi người” hai chữ này chưa kịp nói ra miệng, thì tôi mở cửa và tắt điện.

Vốn dĩ con Ultraman đang gặm bánh nghe thấy tiếng động cũng lao đến như tên, đang muốn nhảy bổ vào lòng vị khách, nhưng lúc đó cũng bị vẻ lạnh lùng của người đang đứng ngoài cửa làm cho ngừng lại quay đầu đi luôn.

“Sao... anh, Lão Đại...”

Ngoài cửa, Nhậm Hàn Nhậm đại phó tổng anh tuấn đang nheo nheo mắt, cười lạnh lùng nói: “Không tồi nhỉ? Bị cướp đánh ba gậy mà vẫn có tinh thần thế này”.

Tại sao người đến đưa tiền thăm nom cho tôi lại là Hoàng Thế Nhân?

Không phải là anh ta lại muốn cắt xén luôn chỗ tiền đau ốm của tôi đó chứ?

Ultraman, con quái thú lớn thế này, mày có dám cắn không?

CHƯƠNG 14

TIỀN THĂM NOM

Tôi ngồi bên cạnh giường, ôm Ultraman, run bần bật.

Bởi vì người nào đó đang ngồi nhàn nhã lật tạp chí trên sofa, không khí thực sự quá nặng nề. Tôi và Ultraman không tự chủ, có chút run rẩy.

“Thật không ngờ, cô lại thích đọc tạp chí hoạt hình.” Rất lâu sau, Nhậm Hàn Nhậm đại phó tổng duỗi chân ra, cười thầm nói.

“À, Nhậm tổng cũng thích à?” Lúc đó, tôi cảm thấy Nhậm Hàn cũng không phải là loại cặn bã xấu xa, chí ít thì chúng tôi cũng có sở thích chung, có lẽ thông qua hoạt hình tôi có thể rút ngắn khoảng cách với anh ta, tiếp tục dẫn dắt người thanh niên sa ngã này đi trên con đường quang mình chính đại.

Mắt tôi lóe lên vẫy đuôi nịnh bợ, đang chuẩn bị nói: “Nếu như anh thích, dưới gầm giường tôi còn rất nhiều tạp chí Man Hữu, từ năm 2007 đến giờ, không thiếu cuốn nào...”.

Chỉ đáng tiếc, tôi còn chưa kịp nói ra đã nghe thấy đối phương cong môi lên nói: “Vô vị”.

Tôi sặc sặc, nhất thời chẳng biết nói tiếp thế nào.

“Nhưng mà cũng đúng.” Nhậm Hàn chống cằm nghĩ ngợi, cười mê hoặc với tôi. “Người vô vị đọc tạp chí vô vị, cũng rất hợp đó.”

Tôi tiếp tục bị sặc. Nhậm đại phó tổng anh quả nhiên không hổ danh là cánh tay đắc lực của sếp, luôn có bản lĩnh khiến cho người ta phải cứng họng.

Tôi mở to mắt rất lâu, cuối cùng cũng tìm được chủ đề mới nói: “Sao bọn Lão Đại lại không đến ạ?”.

Nhậm Hàn lườm mắt. “Cô rất thất vọng vì tôi đến?”

Tôi cười trừ. “Không phải là ý đó... chỉ là...” Chỉ là có chút kỳ quái, sao một tên gay đê tiện như anh lại tốt như thế này, lại còn đến thăm hỏi tôi.

“Còn nữa, trước khi anh đến, Lão Đại và Lưu tổng... có dặn dò anh gì không?” Thực ra tôi muốn hỏi là có mang tiền thuốc, tiền bồi dưỡng đến không? Nhưng lời này lại không thể nói trực tiếp được, nên tôi phải khéo léo dẫn dắt.

“Ồ, chuyện đó à?...”

Nghe thấy vậy cái đầu nhỏ của tôi bỗng căng ra, chỉ hận không thể đưa tay ra nhận lấy chiếc phong bì, nhưng rất lâu sau mới nghe thấy Nhậm Hàn hì hì nói: “Lão Đại của các cô bảo tạm thời cô không cần lo lắng về việc tin tức và ảnh của bữa tiệc đó, chúng tôi sẽ đi tìm khách hàng chụp lại”.

“Còn gì nữa?”

“Còn nữa?” Nhậm Hàn cau mày làm ra bộ như không hiểu gì, im lặng nhìn tôi rất lâu, mới đột nhiên đưa tay ra nói: “Ồ, chú chó nhỏ này đáng yêu quá. Chó Teddy à?”.

Tôi nhìn con Ultraman đang được Nhậm Hàn vỗ về, nó quẫy đuôi bắt chuyện, rồi mới chớp mắt nói: “Là giống chó cưng, Teddy chỉ là một phương thức thẩm mĩ cho chó cưng mà thôi, thực ra chỉ cần là chó cưng đều có thể đi cắt lông theo kiểu Teddy, vì giống chó cưng như con Ultraman này phần nhiều được cắt sửa lông thành hình như Teddy, cho nên mới có cách gọi chó Teddy như vậy. Cho nên thực ra mọi người đều có chỗ nhầm”.

Tôi thao thao bất tuyệt nói hết sự khác nhau giữa chó cưng và Teddy, ở bên này con Ultraman đã chạy ra khỏi người tôi, ngồi xuống dưới chân Nhậm Hàn, một việc vô cùng hiếm có. Nhậm Hàn lại chẳng hề tức giận, còn vuốt lông Ultraman nói: “Rất ngoan, rất ngoan, Tên là gì? Ultraman?”.

Tôi gật đầu. “Đúng vậy. Khi nó vừa mới đến nhà tôi đã thích xem phim hoạt hình Ultraman, chỉ cần thấy Ultraman đánh quái thú, nó liền hưng phấn đến mức chạy khắp phòng, cho nên mới gọi là Ultraman.”

Tôi và Nhậm Hàn ngồi nói chuyện xoay quanh chủ đề con Ultraman, nửa giờ đồng hồ sau, Nhậm Hàn cũng thả Ultraman ra, hỏi tôi: “Đúng rồi, vết thương trên người cô đỡ chút nào chưa?”.

Tôi trả lời: “Không sao ạ, cũng chỉ là ngã bị thương thôi, nghỉ ngơi hai ngày là khỏi. Nhậm tổng, tôi xin nghỉ hai ngày, công ty sẽ không trừ lương chứ?”.

“Không đâu! Cô không sao rồi, tôi sẽ về công ty nói với Lưu tổng một tiếng, cô nghỉ ngơi tốt nhé!” Nói xong, quả thực Nhậm Hàn nhấc mông dậy đi, Ultraman nhìn thấy gay nữ vương đáng yêu đi xa, đau lòng đuổi theo.

Trên ban công, tôi cứ nhìn theo bóng dáng một người, một chó, cuối cùng cũng nghĩ ra một chuyện rất quan trọng: Tiền thăm nom của tôi đâu?

Việc bi đát hơn nữa xảy ra vào ngày hôm sau.

Sáng sớm, tôi và Ultraman đang ăn sáng, người nào đó lại đến thăm. Lần này Ultraman xông đến, cảm tình của nó đối với Nhậm Hàn đúng là không thể dùng lời nào để diễn đạt được, vừa thân thiết vừa nhào đến, giống như chỉ thiếu nước mở miệng hét lớn: “Bố ơi, con yêu bố”.

Mà nguyên nhân khiến cho Ultraman vui vẻ như thế này hoàn toàn là do mấy cái túi đựng đồ lớn trong tay Nhậm Hàn. Tôi nhìn sang hướng con Ultraman đang chảy nước miếng, rồi lấy các thứ đồ trong túi ra: Thức ăn cho chó Innova EVO, bánh cho chó, thịt gà sợi, đồ ăn đóng hộp cho chó, đồ chơi cho chó, xương răng trắng, bột tảo, sữa... tất cả những đồ ăn cho vật cưng không thiếu loại gì, cái chính là chẳng có cái nào giống vậy cho tôi.

Nhậm Hàn này, thật sự rất khác lạ. Đến nhà thăm bệnh người ta, vậy mà lại mua toàn đồ ăn cho Ultraman, cũng không uổng công Ultraman tối qua tiễn anh ta về xong thì ngậm ngùi rơi lệ quay vào nhà.

Tôi lại đá phát nữa và đầu con Ultraman đang xông đến cướp đồ cười nói: “Nhậm tổng, anh thật khách sáo quá. Đến là được rồi, không cần phải mua nhiều đồ cho Ultraman thế này đâu”.

Ultraman ở chỗ tôi phải chịu ấm ức, rên ư ử rơi nước mắt chạy nhào vào lòng Nhậm Hàn tố cáo, Nhậm Hàn vừa vỗ về con chó vừa nheo mắt nói: “Không sao đâu, hôm qua phát hiện ra lông của Ultraman không mượt lắm, chắc là có liên quan đến chế độ ăn của cô dành cho nó, cho nên tiện đường mới mang một chút đến”.

Khóe miệng tôi trề trề ra, chỉ hận nỗi không thể đem luôn cái xương chó trong tay đập luôn đi. Anh ta nói trơn tuột như vậy, cũng không nghĩ xem là ai ép tôi vào cảnh cùng đường này chứ, lại còn mua chiếc laptop chính hãng, rồi khấu trừ tiền lương hằng tháng, hại tôi và Ultraman phải ăn lương khô, thực sự hết cách, đành phải để Ultraman chịu khổ ăn loại thức ăn cho chó chất lượng thấp.

Nhậm Hàn ngồi vắt chân rất tự nhiên nói tiếp: “Hơn nữa, đây là tiền thăm nom công ty gửi cho cô, cho nên thực sự không cần cảm ơn tôi”.

Nói xong, tôi mở trừng mắt ra, nhìn chằm chằm vào tên gay đê tiện nào đó đang ngồi trên sofa, nghiến răng kèn kẹt.

“Anh... nói... cái... gì?”

Nếu như... nếu như tôi không nghe nhầm, trong câu nói của anh ta có ba chữ rất quan trọng: tiền thăm nom?!

Á... á, anh ta lại tự mình quyết định đem tiền thăm nom của tôi để mua thức ăn cho con Ultraman?!

Nhất thời tôi dùng luôn cả ánh mắt thù hận để nhìn con Ultraman, cái đôi cẩu nam nam các người đã liên kết với nhau để lừa tiền thăm nom của tôi? Rồi lại nhìn một đống đồ ăn cho chó, chỗ này phải năm, sáu trăm tệ! Có trời biết bây giờ năm, trăm tệ này có ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với tôi.

Nhậm Hàn nhướn mày. “Những gì tôi nói cô nghe không hiểu? Ultraman là con chó thuần chủng, con chó đáng yêu thế này lại bị cô ngược đãi và bắt nó phải chịu khổ cùng cô, cô không sợ hiệp hội bảo vệ động vật đến bắt cô sao?”

Tôi nghẹn ngào, Nhậm Hàn anh ức hiếp tôi như vậy, cũng không sợ hiệp hội phụ nữ đến bắt anh sao?

Nhậm Hàn tiếp tục nói: “Tôi nghe thím dưới nhà cô nói, hôm đó gặp phải cướp, cũng là do Ultraman đến cứu cô, mua chút đồ ăn để bồi dưỡng vị anh hùng cũng là điều nên làm mà?”.

Nước mắt tôi phun trào mãnh liệt, bồi dưỡng cũng không cần phải lấy tiền sinh hoạt phí cả tháng của tôi đi mua chứ?

Tôi còn chưa kịp phản kháng Nhậm Hàn đã đứng dậy, vỗ vỗ vào đầu con Ultraman vươn vai nói: “Được rồi, cô cho Ultraman ít xương đi, chúng ta đi thôi”.

Tôi líu lưỡi. “Đi đâu?”

Nhậm Hàn cười. “Cô đã làm mất máy ảnh SLR của công ty rồi, không định đền sao? Bây giờ tôi đưa cô đi mua, tiền à, không thành vấn đề, tôi cho cô mượn.”

Tôi bất giác lùi lại phía sau hai bước, nghĩ đến chiếc máy ảnh SLR ở trong ngăn kéo, đến việc muốn chết cũng có rồi, vị Nhậm phó tổng này có phải là kẻ ngộ giúp đỡ người khác không?

“Không cần đâu, hai ngày nữa tôi sẽ tự đi mua.”

“Tôi có người bạn làm đại lý máy ảnh, có lẽ có thể giảm giá, đi thôi.”

Nhậm tổng, anh thật là người giao thiệp rộng, sao chỗ nào cũng có bạn bán hàng giảm giá thế?

“Không cần, thực sự không cần.” Cái gì gọi là cưỡi lên lưng hổ khó xuống chứ, giờ thì tôi đã triệt để hiểu rõ rồi. Vào giờ phút này, cả công ty đều biết việc tôi làm mất máy ảnh, nếu như tôi nói là tìm được rồi, chắc chắn sẽ bị nhìn khinh bỉ. Nhưng nếu như không nói sự thật... nhìn dáng vẻ ép người của Nhậm Hàn, lòng tôi sụp đổ.

“Anh đừng đến đây!”

“Nhậm tổng, anh không cần phải đến thăm tôi thế này đâu, như vậy không hay lắm, anh cứ về công ty làm việc đi.”

Thoáng cái Nhậm Hàn đột nhiên cười lớn nói: “Bạch Ngưng, đầu cô bị hỏng rồi à? Hôm nay là thứ Bảy”.

Thứ Bảy?

Thứ Bảy cũng có nghĩa là, tôi xin nghỉ hai ngày lại chính là ngày nghỉ? Thứ Hai tôi vẫn phải quay lại công ty bán sức, lao lực? Cho nên nói, có tính thế nào cũng không tính lại được ông chủ.

Cái tạp chí ác độc này!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx