Chương 1
Nét buồn tuổi thơ
Ở bờ hồ, nơi mà những hàng dừa đang rũ bóng in soi dưới mặt nước. Phía xa xa, mấy mươi con vịt đang tung tăng bơi lội lặn hụp dưới nước thật bình yên. Ánh nắng dát xuống mặt hồ phản chiếu lấp lánh đầy màu sắc, chỉ có những cơn gió nhẹ hòa vào làn nước khiến nó lăn tăn.
Đứa bé gái ở dưới hồ vùng quẫy thật lâu, nó trồi lên rồi ngụp xuống, hết lần này đến lần khác, miệng chẳng thể thốt nên lời. Mái tóc dài bị dính nước bết lại phủ lên mặt càng trông nó thảm hại hơn bao giờ hết. Hai hốc mắt bị nước làm đau xót cùng nỗi hoảng sợ đến phát khóc nhanh chóng đỏ ngầu lên. Mặt nước vốn phẳng lặng dưới trưa nắng hè gay gắt đã bị phá vỡ bởi những cú va đập tung tóe một góc hồ.
Đứa bé gái ở phía trên sợ hãi dõi mắt nhìn xuống, nó lui về sau vài bước, tay giữ lấy miệng, hoảng sợ nhìn đứa bé có gương mặt giống mình y hệt đang vẫy vùng dưới hồ đầy hoang mang. Cuối cùng cô bé nhìn thấy đứa bé kia chìm xuống nước lần nữa thì mới kinh hãi hét lên:
- Cứu với... ba ơi, mẹ ơi... cứu với!
Mọi người trong nhà đang bận rộn nấu đồ chuẩn bị đám giỗ, nghe tiếng kêu cứu thì hoảng loạn bỏ hết mọi thứ chạy ra bên ngoài tìm kiếm nơi phát ra tiếng kêu cứu yếu ớt kia. Mọi người thấy đứa bé gái đang khóc thét lên thì chạy đến lo lắng hỏi:
- Chuyện gì vậy, con bị làm sao à? Có phải bị ong đốt rồi hay không? - Bà mẹ lo lắng chạy đến ngó xung quanh con gái hỏi chuyện.
Đứa bé gái đứng trên thấy mọi người đến, trong đó có cả ba mẹ mình thì mặt càng tái mét hơn nữa. Cả thân người nó run lên, ánh mắt lấm lét, chần chừ một lúc rồi cô bé chỉ tay về phía bờ hồ, bị ẩn khuất bởi hàng dừa và lá dừa che phủ nói:
- Chị Việt Tình bị rơi dưới nước.
Mọi người kinh hoàng nhìn ra hồ, thì chỉ còn thấy được những vòng nước đang lan truyền ra khắp phía. Ngay tức khắc, một người thanh niên nhảy xuống hồ, lao nhanh về phía nơi đó rồi lặn hụp xuống, mau chóng ôm lấy đứa bé bị ngất xỉu vì ngộp nước trồi lên mặt nước. Nhanh chóng đưa nó vào bờ với sự trợ giúp của nhiều người nữa.
Mọi người ai cũng hoảng hốt lo lắng, nháo nhào ầm ĩ cả lên, bu quanh người thanh niên và đứa bé gái. Một tiếng hét vang lên:
- Mọi người tránh ra, để thằng Nhân làm hô hấp cho nó, nhanh lên!
Đứa bé gái nhanh chóng được đặt dưới đất. Cả thân người nó ướt nhẹp. Mẹ nó lo lắng nhào đến ôm lấy nó gào thét gọi tên con:
- Việt Tình, Việt Tình con sao rồi? Đừng làm mẹ sợ!
- Em à, mau tránh ra cho thằng Nhân làm hô hấp cho con! - Chồng bà cũng lo lắng cho con gái, ông ôm lấy vợ kéo ra đứng một bên để thằng em họ hô hấp nhân tạo cho con gái mình.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Nhân lập tức áp tay vào ngực ấn mạnh xuống, thao tác tốt từng bước, thổi ngạt ép ngực. Sau vài cái, đứa bé cuối cùng cũng chịu ói nước trong bụng ra. Mọi người vui mừng trào nước mắt khi con bé được cứu sống.
- Mau đem nó vào nhà! Thay quần áo ra kẻo nó bị lạnh. - Bà nội của bé gái lập tức lên tiếng thúc giục.
Ba Việt Tình vội vã cúi xuống ôm chặt lấy đứa con gái bé bỏng vừa mới được 8 tuổi của mình chạy nhanh vào nhà. Mọi người cũng vội vã vào theo, không ai còn chú ý đến đứa bé kia đang hoảng hốt đứng nép một góc kia nữa. Đứa bé gái còn lại nhìn theo mọi người, trong lòng nó phập phồng lo sợ, chuyện gì sẽ xảy ra khi mọi người biết được sự thật đây.
- Việt Phương, chị xin lỗi! - Cô bé nhìn theo bóng mọi người đang khuất dần vào trong nhà mà nhủ thầm.
Trong lúc hoảng sợ, cô bé đã nói dối mọi người. Thật ra người té xuống nước chính là Việt Phương em gái cô bé chứ không phải cô bé - Việt Tình.
Sở dĩ Việt Tình nói dối vì cô bé rất sợ mẹ, mẹ so với ba thì rất hay nổi nóng, hễ giận lên là mẹ lại đánh đòn. Cô bé rất sợ bị mẹ đánh, cô bé rất sợ mẹ không thương mình nữa vì không chịu nghe lời mẹ dặn. Khi về đây, mẹ đã dặn đi dặn lại cả hai chị em rằng: ”Không được ra hồ chơi khi không có người lớn đi cùng!” Vì tính ham vui nên Việt Tình đã rủ Việt Phương lén lút ra hồ chơi, nhân lúc ba mẹ và mọi người lo nấu tiệc làm giỗ.
Việt Tình không thích mấy anh chị em của mình dưới quê tí nào cả bởi vì nhìn chúng dơ bẩn, lôi thôi lếch thếch không chịu nổi. Có đứa cứ chảy mũi lòng thòng nhìn phát gớm, lại thích chơi mấy trò chơi vận động đầy mồ hôi rích trịch khó chịu. Việt Tình chẳng chút hứng thú nào với chúng, vậy mà Việt Phương, em của cô bé lại rất hòa hợp với bọn trẻ dưới quê.
Chán nản, cuối cùng Việt Tình lôi Việt Phương lén lút đi ra ngoài chơi, mặc dù nhìn thấy vẻ mặt luyến tiếc của Việt Phương với bọn trẻ. Từ xưa đến nay, Việt Phương luôn là đứa em ngoan, rất biết nghe lời chị. Việt Tình bảo cái gì Việt Phương đều làm theo cái đó, chưa bao giờ thắc mắc hỏi lại, cũng không làm trái ý bao giờ.
Hai chị em giống nhau y như khuôn đúc, đến nỗi cả ba mẹ nhiều khi còn nhầm lẫn. Có thể nói Việt Tình thông minh hơn Việt Phương, lại khỏe mạnh hơn. Nghe mẹ kể lại, ngày xưa, mẹ sinh Việt Tình xong thì kiệt sức, không thể sinh tiếp Việt Phương ra. Bác sĩ phải lập tức tiến hành mổ, Việt Phương cũng xém tí nữa là bị ngộp chết. Vì thiếu oxi nên khi sinh ra Việt Phương rất yếu, hay bệnh tật, lớn rồi nhưng rất chậm chạp, không thông minh lanh lợi như Việt Tình. Đi đến đâu, người ta cũng khen Việt Tình hết lời, nhiều lúc khiến mẹ cô bé vui mừng hớn hở, có thể ưỡn ngực tự hào. Việt Phương ngoài vẻ ngoài xinh xắn giống chị ra thì mọi thứ đều thua xa, kể cả việc học.
Tuy nhiên, Việt Phương hiền hậu, ngoan ngoãn, lại rất hiếu Thảo, không vòi vĩnh như Việt Tình nên ba cô bé rất thương. Mẹ cô bé thì lại thương Việt Tình nhiều hơn, bởi nhiều lý do. Lý do thứ nhất: Việt Tình có thể khiến mẹ tự hào hãnh diện với mọi người; thứ hai: Việt Phương khờ khạo, bị Việt Tình dụ dỗ, mỗi khi Việt Tình làm sai chuyện gì Việt Phương đều đứng ra nhận lỗi, bởi vì cô bé rất thương chị, sợ chị bị đánh đòn đau, cũng sợ chị giận dỗi không thèm chơi với mình nữa. Cho nên trong mắt người mẹ nghiêm khắc nóng tình của mình, cô bé so với Việt Tình thua xa.
Hai chị em cũng thường chơi trò tráo đổi thân phận cho nhau rất nhiều lần, nhiều lúc khiến ba mẹ điên đầu vì chẳng biết đứa nào là Việt Phương, đứa nào là Việt Tình.
Lần này vì sợ hãi nên Việt Tình cố gắng đổ hết mọi tội lỗi cho Việt Phương, coi như mình mới là nạn nhận.
Việt Phương bị té xuống nước cũng là do Việt Tình nằng nặc đòi bứt lá dừa ở đằng ngọn để chơi. Cô đứng đu tàu dừa cho nó rũ xuống, Việt Phương đi đến mà bứt lấy. Nào ngờ lá dừa quá gần mép bờ hồ, Việt Phương chẳng may bị trượt chân nên rơi tõm xuống hồ như thế.
Khi Việt Phương tỉnh lại, bà Thu Hà hỏi rõ đầu đuôi sự việc. Việt Phương nghe mẹ gọi mình là Việt Tình, cô bé hiểu ra hai người lại tiếp tục chơi trò chơi tráo đổi thân phận cho nên cũng nhận mình là Việt Tình. Vì là ngày giỗ, cũng có nhiều người khuyên giải nên bà Thu Hà không nổi giận la mắng hay phạt đòn Việt Tình. Cô bé thở phào nhẹ nhõm mừng rỡ.
Tuy nhiên đêm đó, bà Thu Hà lại cùng chồng là ông Việt Tuyên bàn bạc chuyện hai cô con gái. Bởi vì công việc của bà dạo gần đây rất bận, bà đang chuẩn bị để được đề bạt thăng tiến, mà hai đứa con lại chiếm gần hết thời gian chăm lo của bà. Bà lại không thích người giúp việc vì dạo gần đây, người giúp việc không trở thành kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người ta thì cũng trộm tiền của chủ nhà bỏ trốn. Vì vậy quyết định gửi Việt Phương ở lại nhà nội.
Mặc dù ông Việt Tuyên không đồng ý để lại Việt Phương nhưng công việc của ông cũng khá bận, công ty ông đang trong giai đoạn đổi mới, bận rộn liên tục cho nên dù không muốn, ông cũng đành chấp nhận nghe theo lời vợ. Nhưng ông không nỡ để Việt Phương một mình dưới quê.
Bà Thu Hà cũng đưa ra nhiều lý do để chọn Việt Tình sống chung thay vì Việt Phương với chồng:
- Việt Phương thật thà, khờ khạo, bình thường phải nhờ Việt Tình chăm sóc; bây giờ tách riêng ra, lấy ai chăm sóc Việt Phương. Chương trình học ở thành phố lại nặng hơn ở dưới quê, Việt Phương sợ rằng khó nắm bắt kịp. Vả lại, hai vợ chồng bận rộn không có thời gian chăm sóc con cái, Việt Tình có thể tự biết đi đến nhà hàng xóm chơi trong khi chờ ba mẹ về; còn Việt Phương từ trước đến giờ chỉ toàn bám theo Việt Tình mà thôi, không có Việt Tình chỉ sợ nó chỉ thui thủi một góc. Ở dưới quê thì còn ba mẹ, cô dì chú bác chăm sóc giúp. Hơn hết là Việt Tình vốn không thích sống dưới quê.
Bà Thu Hà suy tính rất nhiều mới đưa ra quyết định thế này. Không phải bà không thương Việt Phương, bà cũng hiểu là tại mình kiệt sức mới khiến con gái khờ khạo như thế. Bà thấy Việt Phương thích hợp ở dưới quê hơn mới ra quyết định này. Xa con, làm mẹ như bà cũng chua xót, bà nhất định sẽ cố gắng gửi nhiều tiền về bù đắp cho con gái.
Ông Việt Tuyên cuối cùng cũng bị thuyết phục, chấp nhận để Việt Phương ở lại quê. Trước khi trở về thành phố, ông dặn dò Việt Phương rất nhiều, nhìn thấy cô bé khóc lóc đòi theo dù đau lòng cũng đành nhắm mắt quay lưng bỏ đi.
Việt Phương biết ba mẹ bỏ rơi mình ở nhà nội, cô khóc thét nắm chặt lấy áo ba mẹ không buông, cầu xin đừng bỏ rơi mình.
- Con sẽ ngoan mà, ba mẹ đừng bỏ con một mình!
- Bé Phương ngoan! Con đâu có ở một mình, con còn ông bà nội, cô chú và mấy anh chị em mà. Chẳng phải lần nào nói về quê, con đều rất thích hay sao? - Bà Thu Hà dỗ dành con gái.
- Nhưng ở đây không có ba mẹ và chị hai. - Việt Phương nức nở cương quyết lắc đầu đáp rồi nhìn sang chị hai mình cầu cứu. - Chị, chị xin ba mẹ cho em đi chị! Em không muốn xa chị đâu.
Việt Tình cũng thương Việt Phương nhưng cô bé hiểu, nếu bây giờ mình mở miệng cầu xin, nói không chừng cũng bị ba mẹ bắt ở đây luôn với Việt Phương, cho nên quay mặt bước vào trong xe.
Việt Phương đau buồn khi thấy người chị gái thân thương của mình lại bỏ đi như thế. Cô bè gào lên, chạy đến xe đập cửa cầu xin Việt Tình đừng bỏ mình đi.
Chú Nhân thấy vậy thở dài thương cảm vội đến bế Việt Phương lên dỗ dành:
- Việt Phương ngoan! Nghe lời chú Nhân, để ba mẹ trở về thành phố, chú Nhân sẽ dẫn con đi chơi khắp mọi nơi, có được hay không?
- Con không chịu, con không chịu! - Việt Phương khóc thét, vùng vẫy ra khỏi tay chú Nhân đòi xuống.
Ông Việt Tuyên với bà Thu Hà đau lòng nhìn con lần cuối rồi lên xe bỏ đi. Việt Phương nhìn theo xe rời đi, sợ hãi cắn mạnh vào vai chú Nhân, khiến chú đau mà bỏ nó xuống. Nó lập tức chạy đuổi theo, vừa chạy vừa gào khóc, nhưng chiếc xe đã chạy xa rồi. Việt Phương cuối cùng cũng té oạch xuống đất, đau đớn nhìn chiếc xe xa dần.
Chú Nhân thương bèn bế Việt Phương dỗ dành:
- Bé Phương ngoan, ở đây mọi người đều thương con hết mà.
Việt Phương chỉ biết khóc trong lòng chú Nhân. Hàng xóm thấy cô bé khóc thì cũng thương cảm nói nhỏ với nhau:
- Con bé thật tội nghiệp! Đưa con chị đi mà bỏ con em ở lại, đúng là ác thật.
- Tại con em không bằng được con chị. - Một người chép miệng đáp.
Câu nói này lọt vào tai Việt Phương.
Giữa trưa nắng hè nóng bức, một đám trẻ trèo lên cây xoài của một nhà hàng xóm, lặt từng trái xoài sống thả xuống bên dưới cho tụi đồng bọn ở dưới nhặt. Có hai đứa con trai nhưng chỉ có duy nhất một đứa bé gái trèo lên cây.
Đứa bé gái có gương mặt lanh lợi, mái tóc tém trên vầng trán nhô cao, nước da đen nhẻm; nhìn nó chẳng khác nào tụi con trai đang leo cùng. Nếu người ngoài không biết, người ta rất dễ nhận lầm nó là một thằng con trai.
Tuy nó là con gái nhưng trông còn gan dạ hơn cả tụi con trai nữa. Trái xoài xanh to lớn, nhìn bóng loáng ngon vô cùng, nằm tuốt ở đằng ngọn. Hai thằng con trai, chẳng thằng nào dám ra hái; vậy mà con bé đã uyển chuyển đu thân người ra đến đằng ngọn cây, bám chặt vào một nhánh cây nhỏ, chồm người ra trước hái trái xoài. Nhiều lần nó xém chút nữa là rơi xuống đất nhưng nó vẫn gan lì không chịu buông tha cho trái xoài đó. Mấy đứa tụi nó sợ hãi, đứa nhắm mắt, đứa cắn răng lo lắng nhìn. Trái xoài vừa chạm vào tay nó liền ngắt ngay không chút do dự, nó giơ cao chiến lợi phẩm trong tay mình cho tụi bạn; cả bọn vui mừng muốn hoan hô tán thưởng nhưng chỉ dám vỗ nhẹ mà thôi.
- Mấy ông hái nhanh lên đi, kẻo ông Năm thức dậy thì chết. - Mấy đứa con gái bên dưới thu dọn xoài vào bịch rồi thúc giục.
- Nói nhỏ tiếng một chút, ông Năm nghe thấy bây giờ. - Đứa bé gái vội nhắc nhở.
Đáng tiếc là lời nhắc của nó quá muộn rồi, con chó đang cột nhà ông năm nghe động liền ngóc đầu dậy và bắt đầu sủa ầm ĩ. Ông Năm bị phá giấc ngủ trưa bực tức la con chó im miệng, ngăn nó tiếp tục phá giấc ngủ của người trong nhà, rồi xách cây ra vườn xem lũ trẻ phá phách nào vào vườn nhà ông.
Một đứa có nhiệm vụ cảnh giới, nhác thấy bóng ông Năm lập tức gọi báo động cho tụi bạn. Mấy đứa bọn nó hò hét nhau ầm ĩ cả lên rồi kháo nhau chạy:
- Ông Năm ra đến tụi bây ơi, mau mau chạy thôi!
Thế là hai thằng con trai vội vã leo xuống đất, gần chạm đất chúng nhảy xuống luôn, bỏ mặc đứa bé gái vẫn còn đang ở tuốt trên ngọn cây chưa leo xuống kịp. Mà đứa bé gái cũng không ngu dại gì mà leo xuống, nó lẩn nhanh vào trong các tàng cây, núp mình im hơi lặng tiếng trên đó, nhìn đám bạn đang chạy tán loạn của mình mà cười khẽ. Ông Năm hậm hực khi không đuổi kịp tụi nhóc, đứng nhìn tụi nó tháo chạy mất tiêu thì tức giận mắng:
- Tổ cha tụi bây! Tối ngày đi phá làng phá xóm, không cho người ta nghỉ ngơi gì hết!
Ông không tiếc mấy trái xoài, chỉ là tụi này cứ nhằm giờ nghỉ trưa sau một ngày mệt nhọc của ông mà phá rối. Ông Năm quăng cái cây rồi lủi thủi đi vào nhà tiếp tục nghỉ ngơi. Đứa bé gái cười hì hì rồi mới leo xuống dưới đi đến chỗ tụ tập của tụi nó.
Mấy đứa bạn thấy nó thì hớn hở reo lên, chạy đến:
- Việt Phương! Tụi tui cứ tưởng bà bị bắt rồi chứ.
- Hứ, có đồ ngốc mấy người mới lo bị bắt thôi. - Việt Phương kênh mặt đáp, rồi hỏi cộc lốc. - Xoài đâu?
- Ở đây. - Một cô bé gái cột tóc đuôi ngựa, gương mặt có vẻ hiền lành chỉ tay vào đống xoài được giấu dưới một đống rơm.
Việt Phương dùng chân hất hất đống rơm ra ngoài, nhìn số xoài xanh mà cả đám chôm được bắt đầu đếm. Được một lúc nó ra lệnh:
- Hải, mày chạy về nhà bê cái cân của mẹ mày ra đây nhanh lên!
- Để làm gì? - Thằng Hải ngây ngô hỏi lại.
- Để cân chứ để làm gì. - Việt Phương ném ánh mắt tức giận lên thằng Hải rồi mắng. - Mày còn dùng cân để làm gì nữa, chẳng lẽ để cân cái đầu heo của mày à?
Bị mắng nhưng thằng Hải không nổi giận, nó chỉ khụt khịt mũi rồi nhún vai mấy cái quay người chạy nhanh về nhà. Lát sau nó khệ nệ bê một cái cân tới. Cái cân có vẻ hơi quá sức với nó nên bước chân khá chậm chạp khiến Việt Phương sốt ruột, cô bé liền giục hai thằng đang đứng bên cạnh:
- Hai đứa bây lại bê phụ nó đi!
Hai thằng này lập tức chạy đến bê phụ thằng Hải ngay, ba thằng nhanh chóng đem cái cân đến rồi đặt xuống. Hai đứa con gái còn lại lập tức chất xoài lên cân. Việt Phương đứng phe phẩy tay cho mát nhìn tụi nó ra lệnh:
- Tụi bây nhẹ tay thôi, đừng có làm dập nha, làm dập rồi bán không được tiền đâu.
Hai đứa kia bỏ xoài vào bọc cân hết sức cẩn thận, rồi đếm từng kí lô gam một, quyết không để lỗ một tí nào. Thằng Nam bước đến bên Việt Phương nói:
- Bán được tiền rồi tụi mình mua bánh ăn nha Phương!
- Ăn ăn ăn cái đầu mày. - Việt Phương cung tay ký lên đầu thằng Nam một cái mắng. - Về nhà lấy cám heo mà ăn. Tao đã nói tiền này không phải để ăn bánh mà. Muốn ăn bánh thì về xin tiền mẹ mày mà mua.
- Vậy chớ mà lấy tiền này làm gì? Mắc công tao cực khổ trèo cây hái trái. - Thằng Nam vừa xoa xoa đầu vừa nhăn nhó hỏi lại, mặc dù bị Việt Phương ký đau nhưng nó chẳng hề trách gì hết, cứ như đã quen với việc bị Việt Phương thượng cẳng tay hạ cẳng chân rồi.
- Đã bảo tiền xoài này là để giúp cho hai bà cháu thằng Bảo mà. - Nhỏ Thảo, đứa con gái có gương mặt trắng sáng hiền lành thắt tóc hai bím đứng lên lau mồ hôi nói.
- Ờ ha, tao quên mất. - Thằng Nam cười giả lả đáp.
- Cái thằng heo như mày tối ngày chỉ nghĩ đến ăn thôi! - Thằng Hải cũng nhìn thằng Nam mắng.
- Có thực mới vực được đạo chứ. - Thằng Nam hất mặt cười lớn đáp.
- Thôi nhanh lên đi, còn đem bán chứ. - Việt Phương bèn thúc giục.
- Xong rồi, hết 22,6 ký xoài. - Con Thắm đứng lên phủi tay đáp. - Mà mày định bán cho ai hả Phương?
- Thì bán cho cái dì Tư Hoa bán hàng mực đó, chỉ có bả mới mua đồ ăn cắp của tụi mình thôi. - Thằng Hiển nhìn dáng vẻ khờ khờ giọng hơi ngọng đáp.
- Con mẹ đó hay ăn gian lắm nha tụi bây. - Thằng Hải tỏ vẻ như hiểu rõ tính tình của dì Tư Hoa lắm bèn nói giọng khinh khi.
- Bởi vậy tao mới kêu mày về nhà lấy cân ra cân trước xem thế nào. Tao đố bả ăn gian được tụi mình. - Việt Phương nghênh ngang đáp. - Mau đem xoài đến cho bả thôi.
@by txiuqw4