sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hương vị đồng xanh - Chương 01 - Phần 2

Đám nhỏ liền khệ nệ đem xoài đi đến một cái lán được lợp lá dừa nhìn thoáng mát vô cùng, phía trên có treo đầy khô mực. Bà Hoa bán khô mực nướng, hay mua xoài sống để làm gỏi cho các bợm nhậu cho nên là mục tiêu đầu tiên mà tụi nó muốn bán số xoài này. Bà Hoa chỉ ngoài 40 tuổi, nhìn bà cũng còn trẻ trung phơi phới do biết sửa soạn, nhưng không hiểu vì sao đến giờ vẫn chưa có chồng con gì cả. Cũng nhờ vậy, hàng quán của bà luôn đông khách.

- Nè, một trăm rưỡi nè, cầm lấy! - Bà Hoa chìa ra hai tờ polymer màu xanh và đỏ trước mặt sáu đứa trẻ. - Cầm lấy mà mua bánh ăn.

- Cái gì? Nhiêu đây xoài mà chỉ có một trăm rưỡi thôi á? - Con Thảo giật mình kêu lên. - Dì Tư có tính lầm không đó?

Bà Hoa lườm con Thảo một cái rồi cong môi đanh đá bảo:

- Lầm gì mà lầm. Chỉ có 16 ký xoài thôi. Mà xoài chỉ có mười ngàn đồng một ký, đây lại là xoài tụi bây ăn cắp, tao tính như vậy là đúng rồi.

- Rõ ràng tụi con cân là 22,6 ký mà. Sao giờ lại thành 16 ký được chứ? - Con Thắm phẫn nộ bảo. - Cái cân của dì Tư có vấn đề rồi.

- Ối giời đất ơi! Xoài có nhiêu đây mà đòi hơn 20 ký à? Tụi bây định lừa tao chắc? Thôi mau cầm lấy tiền rồi đi mua bánh ăn đi!

- ba mươi0 ngàn chắc giá! - Việt Phương nãy giờ nín thinh bỗng lên tiếng, cô bé nhìn bà Hoa với ánh mắt cương quyết đáp.

Bà Hoa nhìn thấy Việt Phương nói thế thì trề môi bảo:

- Thôi thấy tụi bây cần tiền như vậy, dì Tư đây thêm cho tụi bây 50 ngàn nữa, vậy là chẵn hai trăm. Đừng có đòi hỏi nữa nếu không tao không thèm mua nữa đâu.

- Không mua thì thôi, tụi tui cũng không muốn bán cho bà nữa. - Việt Phương cao giọng đáp rồi ra lệnh cho tụi trẻ. - Mang xoài đi tụi bây!

Tụi trẻ nghe lời ngay lập tức, lại khệ nệ bê xoài đi. Bà Hoa thấy vậy có chút chột dạ, bèn gọi với theo:

- Nè, tao thêm cho tụi bây 50 ngàn nữa được không?

Tụi nhỏ vẫn không thèm quay đầu lại. Bà Hoa càng bấn lên, ba mươi0 ngàn so với 22,6 ký xoài vẫn còn rẻ chán. Nếu bà phải đi mua đừng nói ba mươi0, 500 ngàn vẫn không mua đủ; cho nên bà liền gọi theo lần nữa:

- Được rồi. ba mươi0 thì ba mươi0. Mang xoài lại đây đi!

- Ai thèm bán cho dì nữa chứ. Dì keo như vậy hèn chi đến giờ vẫn ế là phải. - Thằng Hải quay đầu cười đáp trêu tức bà Hoa. Nó vừa nói xong cả bọn cười vang rồi kéo nhau bỏ chạy.

Bà Hoa bị tụi nhỏ trêu lại nói trúng tim đen của bà ta thì tức giận đùng đùng nhìn theo tụi nó mắng chửi không ngớt lời.

Cả bọn chạy xa rồi thì con Thảo mới nhìn Việt Phương hỏi:

- Bây giờ tụi mình phải làm sao?

- Thì đem ra chợ ngồi bán chứ sao nữa. - Việt Phương đáp gọn.

Cả bọn nhìn nhau im lặng một hồi rồi nghe theo lời Việt Phương đem số xoài ra chợ bán.

Chợ chiều tuy nói là vậy nhưng so với ban ngày nó còn xôm tụ nhiều hơn, bởi vì giờ đó công nhân bắt đầu ùa ra đi chợ về nhà nấu cơm, còn ban ngày họ bận lo đi làm nên chợ sáng bán ít hơn. Tụi nhỏ bán xoài vừa mới hái, trái tròn rõ to, nhìn trông ngon mắt, lại bán rẻ hơn so với trong chợ đến 3 ngàn nên người ta cũng lại mua nườm nượp. Tụi trẻ vui vẻ đếm tiền thu được, một số tiền kha khá. Cả bọn cười sung sướng đem đến cho thằng Bảo, thằng trong nhóm chơi cùng tụi nó.

Nhà thằng Bảo nghèo nhất xóm. Ba nó bệnh mất sớm, mẹ nó bỏ đi lấy chồng, nó sống với bà nội già yếu; hàng ngày sống nhờ tình thương của xóm làng và nghề lặt hành của bà nội nó. Nhưng nay bà nó ngã bệnh, tiền lo ăn hàng ngày còn chưa đủ, lấy tiền đâu mà mua thuốc. Khi Việt Phương chìa tiền trước mặt nó, nó hơi ngạc nhiên nhưng cũng cầm lấy, nó cũng hiểu tiền này từ đâu có. Cũng biết tính Việt Phương, nếu không cầm tiền thì từ nay về sau đừng hòng cô bé nói với nó một câu nào.

Sau khi từ nhà thằng Bảo về thì Việt Phương về nhà, trời cũng đã ngả chiều, cũng đến giờ về tắm rửa chuẩn bị ăn cơm rồi. Bây giờ Việt Phương được nghỉ hè nên tha hồ rong chơi khắp nơi. Nào ngờ vừa vào nhà, nó thấy một chiếc xe hơi bóng loáng sang trọng đậu trước nhà. Nó biết là xe của ai, mắt bỗng tối sầm lại rồi bực tức đá vào xe một cái, hầm hầm đi vào nhà.

Nhìn thấy ông bà nội đang cười nói vui vẻ với ba mẹ mình, bên cạnh còn có Việt Tình ăn bận xinh đẹp chẳng khác nào một con búp bê kiêu sa; Việt Phương không nói không rằng, lầm lũi đi vào trong nhà.

- Việt Phương, tại sao con không chào hỏi ai hết vậy hả? - Ông Việt Tuyên thấy con gái thì vui mừng, nhưng cũng khó chịu vì cô bé có chút hỗn láo.

- Con chào ba mẹ! - Việt Phương miễn cưỡng chào rồi tiếp tục bước đi.

- Con... - Ông Việt Tuyên có chút tức giận.

- Con mau lại đây cho mẹ! Dì Hoa vừa đến đây kể lại, con cùng đám trẻ trong xóm đi ăn cắp xoài bán cho dì, dì không chịu mua thì tụi con mắng dì, còn nói dì ế nữa có đúng hay không hả? Ai dạy con cái kiểu mất dạy như thế hả? Bây giờ đi về gặp mọi người còn không biết chào, phải đợi nhắc nữa hay sao!? - Bà Thu Hà đập bàn tức giận quát lớn. - Con hư quá rồi! Dám tự tập chơi với bạn bè xấu.

- Thôi, nó còn nhỏ mà, từ từ dạy dỗ! Cũng tại bây bỏ rơi nó ở đây, nó buồn mới đi chơi với tụi kia mà thôi. - Bà nội vội vàng lên tiếng bênh vực, bà rất thương Việt Phương, đêm nào nằm trong vòng tay của bà cô bé cũng mớ gọi mẹ, khiến bà thương lắm; cho nên hết lòng chiều chuộng, không dám lớn tiếng lấy một lần. - Cũng chỉ là chuyện trẻ con phá phách mà thôi, cũng đâu phải gây chuyện gì độc ác đâu.

Ba mẹ Việt Phương nghe vậy thì đắng lòng, cũng tại họ lo làm ăn bỏ bê Việt Phương. Nhìn lại Việt Tình trắng trẻo xinh xắn, còn Việt Phương thì đen đúa nheo nhóc, hai người cũng thấy hổ thẹn vô cùng. Bà Thu Hà thở dài nói:

- Thôi con mau vào tắm rửa đi rồi ra ba mẹ cho quà! Ba mẹ mua rất nhiều quà cho con, rất đẹp, con nhìn thấy sẽ rất thích.

- Dạ! - Việt Phương khẽ gật đầu rồi cứ thế đi tắm.

Nhưng tắm xong cô bé chui vào phòng của chú Nhân khóa cửa lại nhất quyết không mở, ai gọi thế nào cũng không chịu ra.

Bà Thu Hà thở dài chua xót. Có phải bà quá sai lầm khi bỏ rơi con gái như vậy hay không? Khiến con gái từ một đứa ngoan hiền bỗng như một thằng con trai suốt ngày phá phách. Nhưng lần trước là bất đắc dĩ thôi, lần này về quê bà quyết định rước con lên thành phố, cho con một cuộc sống đủ đầy hơn.

Cả buổi tối, Việt Phương không chịu mở cửa bước ra ăn cơm; dù ông bà nội hết lời nài nỉ, cô bé vẫn bướng bỉnh không chịu ra ngoài.

- Bé Phương, mẹ giận thì trách vài câu thôi chứ có phải ghét bỏ con đâu cơ chứ. Con đừng có buồn mà trốn trong phòng chú Nhân mãi như thế. - Bà nội Việt Phương ra sức dỗ dành cô bé. - Mau ra ăn cơm với bà nội; bà nội chờ cơm con nè, con mà không ra ăn, bà nội cũng không ăn cơm đâu.

- Mẹ à, mặc kệ nó đi! Nếu nó không ăn thì cho nó nhịn đói đi. Nó đúng là cần dạy dỗ lại, còn bé mà cứng đầu cứng cổ như thế, không biết sau này sẽ thế nào nữa đây. - Bà Thu Hà giận dữ nói. - Đợi khi thằng Nhân về mở cửa, con nhất định phải đánh đòn nó mới được.

Việt Phương nghe bà nội bảo thế thì thương bà vô cùng, cô bé biết bà nội rất thương mình, ngoài chú Nhân vẫn chưa lấy vợ ra thì chỉ có nó mới ở chung với ông bà, cho nên tình yêu thương ông bà đều dành hết cho cô bé. Việt Phương tuy ngang bướng nhưng cũng không nỡ để bà nội già cả phải nhịn đói chờ cơm mình, cô bé đang định đưa tay xoay cửa mở ra thì nghe mẹ mình mắng thế. Việt Phương bặm môi, đóng chặt cửa lại rồi bấm khóa, nhất quyết không chịu đi ra ngoài.

Bà nội Việt Phương thấy vậy thì xót cháu bèn quay sang mắng bà Thu Hà:

- Bây cũng thật là, không lên tiếng khuyên con thì thôi, hễ lên tiếng là lại trách mắng con. Bây xem giờ con bé đang định ra thì nghe bây nói vậy lại tiếp tục đóng cửa.

Ông Việt Tuyên nghe mẹ trách vợ thì cũng nói vào:

- Con nó còn nhỏ, từ từ dạy con, sao em cứ đòi đánh nó hoài. Có đứa trẻ nào mà không sợ đòn chứ. Em làm nó hoảng sợ như vậy làm sao nó dám đi ra.

Bà Thu Hà im bặt, vốn chỉ là khẩu xà tâm phật, mà tính bà cũng có chút nóng nảy. Không ngờ lại thành ra thế này. Nhưng vì tự ái, bà bèn bảo:

- Vậy thì anh hãy dỗ nó đi, em mệt quá rồi, con với cái. Việt Tình ngoan là thế, con bé này thì lại...

- Ý con là ba mẹ đây không biết dạy cháu đúng không? - Bà nội Việt Phương cho rằng con dâu trách mình không dạy cháu. - Con bé vốn ngoan ngoãn, chỉ tại tụi bây về nó mới như thế. Hai vợ chồng tụi bây bỏ mặc con cái cho vợ chồng già này nuôi, ba bốn tháng mới về nhà một lần thăm nó, bây nghĩ cứ mua cho nó nhiều quà thì nó sẽ vui sao? Cái nó cần là tình thương của bây kìa. Đêm nó nằm với tao gọi ba gọi mẹ, bây có biết hay không hả? Tao thương cháu tao bị ba mẹ bỏ rơi, một câu mắng cũng không nỡ nói. Tụi bây từ xa về, không xót con thì thôi, vì sao mở miệng là mắng chửi, là đòi đánh hả.

Ông Việt Tuyên thấy mẹ nổi giận mắng thì hổ thẹn, ông nghẹn ngào nói:

- Mẹ, con xin lỗi mẹ! Là tụi con đã sai. Đáng lý dù bận cỡ nào cũng không nên bỏ rơi con bé như thế.

- Mẹ à, con không có ý trách mẹ không biết dạy cháu đâu, con chỉ là nhất thời nóng giận nên mới nói thế. Con biết ba mẹ cực khổ nuôi dạy con gái mình, con mang ơn ba mẹ không hết nữa là. Con cũng biết mình có lỗi với con bé nhiều nên lần này về đây là để rước con bé lên thành phố ở; cho gia đình sum tụ, cho có chị có em với Việt Tình. - Bà Thu Hà thấy mẹ chồng nổi giận thì sợ hãi, vội vã giải thích.

- Con không đi, con không về nhà đâu! Con muốn ở đây với nội thôi. - Việt Phương đang ngồi co rúm trên giường của chú Nhân bên trong bỗng hét lên.

- Bé Phương, con ngoan! Về thành phố có nhiều thứ đẹp lắm, con thích cái gì ba đều mua cho con. - Ông Việt Tuyên bèn lên tiếng khuyên con gái. - Ba sẽ mua cho con nhiều đồ chơi, nhiều quần áo đẹp, nhiều bánh kẹo ngon.

- Con chẳng phải bảo ba mẹ bỏ rơi con hay sao? Bây giờ ba mẹ đưa con về nhà, bù đắp cho con. Ba mẹ sẽ thương con như thương chị Việt Tình.

- Con không cần, con không thèm những thứ đó, con muốn ở đây thôi. - Việt Phương hét lớn tiện tay chụp lấy cái bình nước bằng thủy tinh trên bàn sách của chú Nhân quăng mạnh về phía cửa bày tỏ sự phản đối của mình.

Cả nhà nghe tiếng đổ vỡ thì kinh sợ cuống quýt cả lên, không ai nghĩ một cô bé như Việt Phương lại bày tỏ thái độ quyết liệt như thế.

- Bé Phương, cẩn thận đó con, coi chừng đứt tay đứt chân! - Bà nội hốt hoảng kêu lên .

- Mau gọi điện cho thằng Nhân về bảo nó mở cửa! - Ông nội Việt Phương nãy giờ không lên tiếng cũng hoảng sợ bảo.

Ông Việt Tuyên vội vàng lục tìm điện thoại bấm số em trai gọi.

- Việt Phương, con đứng yên một chỗ nha, coi chừng giẫm phải miểng chai. Con là con của mẹ, mẹ chỉ nói thế thôi chứ không nỡ đánh con đâu. - Bà Thu Hà thấy mình sai nhiều vội vàng nhận lỗi. - Là mẹ sai, mẹ xin lỗi con!

Cũng may ngay lúc đó chú Nhân trở về, lập tức dùng chìa khóa mở cửa vào phòng. Việt Phương nhìn thấy người mở cửa thì co rúm lại, nhưng thấy người bước vào là chú Nhân thì đứng bật dậy lao đến ôm lấy chú. Chú Nhân cũng bế lấy đứa cháu gái nhỏ của mình vỗ về.

- Chú Nhân, con không muốn về nhà đâu, không muốn về đâu.

- Bé Phương ngoan, chú sẽ không để ba mẹ bắt con về đâu, đừng sợ.

- Chú hứa nha! - Việt Phương mếu máo yêu cầu.

- Chú hứa đó.

Được lời hứa của chú Nhân, Việt Phương nguôi ngoai nỗi sợ ngay lập tức. Cô bé vẫn bu lấy chú Nhân không chịu xuống. Từ lúc ở nhà nội, hay nói chính xác hơn từ lúc chú Nhân nhảy xuống hồ cứu Việt Phương, bế Việt Phương khi ba mẹ bỏ cô bé lại, bất giác Việt Phương thấy tin tưởng vòng tay của chú vô cùng. Đôi khi ông bà nói cô bé không nghe nhưng chỉ cần chú Nhân lên tiếng, Việt Phương lập tức nghe lời.

Cho Việt Phương ăn rồi dỗ cô bé ngủ xong thì Cảnh Nhân nhìn anh chị hai mình khẽ nói:

- Em thấy con bé sống ở đây cũng khá tốt. Nó còn nhỏ, không khí dưới quê khá thích hợp với nó. Chị xem, giờ nó hoạt bát hơn xưa nhiều. Thôi thì cứ để nó ở đây thêm một thời gian nữa, đợi nó lớn rồi hiểu chuyện, em sẽ lựa lời bảo nó trở về.

Ông Việt Tuyên và bà Thu Hà nhìn nhau hồi lâu rồi thở dài gật đầu.

- Ê Phương! Tui nghe nói chị gái bà trên phố mới về đúng không, sao không dẫn ra đây chơi? Nghe nói người thành phố đẹp lắm! - Giọng ngọng nghịu của thằng Hiển vang lên khi cả đám đang ngồi chơi bắn bi.

Việt Phương lườm mắt nhìn thằng Hiển không thèm đáp, cô bé tiếp tục nhắm bắn viên bi còn lại cần tiêu diệt.

Póc...

- Thắng rồi... haha... mấy ông mau đưa bi đây! - Con Thắm vui mừng hớn hở chìa tay đòi bi của ba thằng con trai.

Thằng Hiển, thằng Nam, thằng Hải quẹt mũi miễn cưỡng đưa bi cho con Thắm, trong bụng vừa tức vừa không cam tâm. Tức vì bị mất số bi mới mua về tay tụi con gái, vừa không cam tâm vì là con trai mà cả ba thằng chẳng lần nào thắng được Việt Phương cả. Nhưng nói chung vẫn thích chơi với Việt Phương.

Bỗng nhiên một bé gái xinh như búp bê, mặc váy dài quá gối - váy màu hồng kẻ sọc có thắt lưng ngoài sau, đầu cài một cái cài màu xanh hình con bướm rất đẹp; đang cầm trên tay một chiếc bánh khá ngon lành. Con Thắm và con Thảo nhìn thấy thì tỏ vẻ thèm thuồng, xóm quê như tụi nó, dù cha mẹ có tiền nhưng quần áo thôn quê dù mắc đến thế nào cũng không thể so với quần áo đẹp thời trang của thành phố, càng không thể so với hàng hiệu mặc trên người của Việt Tình.

Việt Tình đi đến, nở nụ cười đẹp rạng ngời của mình nhìn mọi người nói:

- Chào các bạn! Chơi gì thế, cho mình chơi chung với! Mình tên Việt Tình, là chị gái của Việt Phương.

Việt Phương nhìn chị gái mình một cách lạnh lùng rồi quay đi, cô bé mãi mãi không quên cái ngày chị gái bỏ rơi mình leo lên xe một cách ích kỷ như thế.

- Chị mặc đẹp như vậy, chơi với tụi này mất công dơ áo đẹp.

- Không sao, dơ thì thay cái khác, dù sao thì chị cũng có nhiều đồ đẹp lắm. - Việt Tình tươi cười đáp.

- Nhưng mà tui không thích chơi với chị. - Việt Phương cộc cằn đáp rồi quay lưng bỏ đi.

Vẻ mặt Việt Tình bỗng xụ xuống, cô bé bặm môi nhìn Việt Phương và đám trẻ con xung quanh. Sau đó nhìn đám trẻ giơ ra hộp bánh trên tay mình, cao giọng nói:

- Nếu chơi với mình, mình sẽ cho các bạn ăn bánh. Đây là loại bánh ngon nhất ở thành phố đó, phải có nhiều tiền mới mua được. Ngon lắm đó. Thế nào mọi người muốn ăn không?

Đám trẻ nghe Việt Tình nói thì đưa mắt nhìn hộp bánh ngay, tuy chúng không biết rằng hộp bánh đó ngon thế nào nhưng ánh mắt thèm thuồng thấy rõ. Tuy vậy, hộp bánh đó không đủ sức quyến rũ để tụi nhóc làm mất lòng Việt Phương. Đối với tụi nhóc Việt Phương chính là thủ lĩnh, tuyệt đối tuân phục.

Tụi nhóc quay lưng bỏ đi theo Việt Phương, Việt Tình càng bực tức, cô bé tháo chiếc nơ cài tóc của mình bảo với hai cô bé Thắm và Thảo:

- Nếu hai bạn chơi với mình, mình sẽ tặng bạn hai bạn rất nhiều đồ đẹp.

Nhưng hai cô bé nhìn chiếc nơ xong thì bĩu môi, chiếc nơ rõ ràng là rất đẹp, nhưng những thứ này cứ vài tháng Việt Phương lại cho chúng hết cả. Toàn là những thứ ba mẹ mua gửi về nhưng Việt Phương chẳng bao giờ ngó ngàng tới. Ba mẹ càng mong cô bé trở thành con gái thì cô bé càng đi ngược ý muốn của họ.

Việt Tình thấy tụi nhóc chẳng bị mình mua chuộc, nhưng ở nơi buồn chán này chỉ có thể chơi với tụi nhóc này mà thôi, đành lẽo đẽo theo sau.

Việt Phương đang đi thì thấy quán hàng khô của bà Hoa trước mặt, nhớ lại chuyện hôm qua bà ta dám đi kể cho ba mẹ cô bé nghe, không khỏi tức giận; bà ta đúng là ăn không được, phá cho hôi mà. Cô bé quyết định phá bà ta một phen. Việt Phương bèn kề tai nói nhỏ với đám nhóc, bọn chúng cười khúc khích khi nghe Việt Phương nói.

Việt Tình cũng tò mò không biết là Việt Phương và đám trẻ định làm gì, cô bé đứng sang một bên chờ đợi.

Lát sau Việt Tình thấy bọn nhỏ chờ cho bà Hoa đi ra ngoài chợ mua đồ, bèn chạy đến mở cửa chuồng vịt nhà bà, sau đó lùa chúng hết vào trong sân quán rồi đóng cửa lại. Bầy vịt hơn ba mươi con, dù chưa bự là bao nhưng với cường độ đào thải của nó, chắc chắn bà Hoa phải mệt nhọc dọn dẹp cho xong mới mong buôn bán được.

- Ê Phương, tao tìm được hai quả trứng vịt hình như bị hư rồi. Để tao thảy lên nóc nhà, cho nó thúi hoắc để bả khỏi bán luôn. - Thằng Nam cười đắc ý đề nghị.

- Thôi đủ rồi, bỏ hai quả trứng đi! Dưới sân bà ấy còn dọn được. Trên nóc làm sao dọn. - Việt Phương cau mày đáp, dù có ghét bà Hoa thế nào đi nữa, cô bé cũng không làm chuyện quá đáng hơn nữa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx