sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hương vị đồng xanh - Chương 02 - Phần 4

Thiên Phong tuy chưa từng trải qua nhưng cậu nghe chị Nga nói cũng có thể liên tưởng ra từng hành động ấm áp của người thôn quê.

Chị Nga thấy Thiên Phong im lặng, cho rằng mình nói nhiều quá nên bảo:

- Thôi, tối rồi, chị về đây. Em làm gì thì làm nhưng nhớ là phải đi ngủ sớm biết chưa? Chị khóa cửa nhà xong thì sẽ về.

- Chị! - Thiên Phong đang cảm nhận hương vị đồng quê mà chị Nga vừa vẽ lên thì chị Nga lại ngừng nên cảm thấy hụt hẫng, cậu bé luyến tiếc bèn gọi khẽ, gương mặt Thiên Phong có chút đỏ vì ái ngại, lần đầu tiên cậu bé đưa ra yêu cầu với người xa lạ. - Chị có thể ở lại kể tiếp cho em nghe chuyện ở đây không?

Chị Nga khá bất ngờ trước lời đề nghị của Thiên Phong, chị cứ nghĩ Thiên Phong chán ngán không muốn nghe chuyện chị kể, nào ngờ cậu bé lại đề nghị chị kể tiếp như thế. Chị Nga vui vẻ gật đầu đáp:

- Được chứ, chỉ sợ em nghe phát chán thôi.

- Không có chuyện đó đâu. - Thiên Phong lắc đầu phủ nhận, có người để trò chuyện dù sao vẫn còn hơn một mình buồn chán trong căn nhà quạnh quẽ thế này.

Hai người liền ngồi xuống ghế bắt đầu những câu chuyện thú vị nghịch ngợm của chị Nga thời trẻ con. Thiên Phong như mở ra trong mắt mình cuộc sống sôi động thú vị. Hai người say sưa đến nỗi trời đã bắt đầu vào khuya chị Nga mới kết thúc câu chuyện kể của mình. Chị Nga rất vui vì có người nghe chị kể về quê hương của mình nên chị rất tự hào mà kể không ngừng nghỉ; sau đó chị nhìn Thiên Phong xoa đầu cậu nhóc, yêu thương nói:

- Những điều này là cần phải trải nghiệm mới thú vị. Nếu có dịp thì theo bọn nhóc trong xóm đi đó đi đây, đừng cứ ở trong nhà mãi như thế.

Thiên Phong cười xòa không đáp, cậu bé đã làm bọn nhóc trong xóm ghét bỏ rồi, làm gì có cơ hội được kết bạn với chúng chứ.

Thiên Phong men theo con đường cũ ra bãi đất giáp ranh giữa hai xóm ngày hôm qua, tiếp tục một góc cảnh mới, lưu giữ trên nét vẽ của mình. Cảnh vật vùng quê lúc nào cũng lay chuyển sinh động, chẳng bù với những tòa nhà bất động chán phèo nhạt nhẽo. Chỉ thay đổi một khoảng thời gian, sẽ thu lại được những khung cảnh tuyệt đẹp khác nhau.

Hôm nay cậu bé đi vẽ vào buổi sáng sớm, ánh bình minh chiếu sáng mọi vật trở nên sinh động rực rỡ tuyệt đẹp. Thiên Phong say mê ngồi vẽ cho đến khi trời nắng lên cao. Nhìn đồng hồ, mới hơn 8 giờ nhưng cũng đành gác lại trong luyến tiếc, để ngày mai lại tiếp tục hoàn thành bức vẽ cảnh bình minh.

Thiên Phong vừa đi được nửa đường thì bị một đám nhóc quây quanh. Cầm đầu đám nhóc đó chính là thằng mập ăn hiếp thằng nhóc nhỏ ngày hôm qua. Hôm qua, nó thấy Thiên Phong cầm cây thủ thế, lại thấy Thiên Phong cao hơn mình cho nên có chút e ngại; nhưng hôm nay thì khác, nó đã có trợ thủ, đám nhóc bạn nó sẽ giúp nó. Hơn nữa, lần này tụi nó đều cầm trên tay một cái cây. Thằng mập bước đến trước mặt Thiên Phong hất gương mặt béo tròn nung núc của nó bảo:

- Ê cái thằng kia, mày còn nhớ tao chứ.

Thiên Phong nhìn nó nhíu mày, tất nhiên cậu bé vẫn còn nhớ ra nó, chuyện chỉ mới hôm qua mà thôi. Thiên Phong nhìn cả đám như một lũ đầu gấu nguy hiểm cảnh giác hỏi:

- Tụi bây muốn gì?

- Muốn trả thù vụ ngày hôm qua. - Thằng mập đáp ngay lập tức, vẻ mặt đầy căm tức.

- Hôm qua tao có làm gì mày đâu. - Thiên Phong hừ mũi đáp. - Hơn nữa người sai là mày.

- Tao có sai hay không, ai mượn mày đến dạy đời tao hả? Nói tóm lại, ngày hôm qua mày làm tao mất mặt, hôm nay tao nhất định đòi lại. - Nó nhìn ba thằng bạn của mình rồi cười.

- Có ngon thì đánh tay đôi với tao, đừng có bày đặt ỷ đông hiếp yếu. - Thiên Phong hừ mũi nhìn thằng Mập đầy khinh bỉ.

- Tụi tao thích ỷ đông hiếp yếu đó. Vậy thì sao hả? - Thằng mập ngang ngược đáp.

Thiên Phong e ngại lùi lại vài bước, chộp lấy ống vẽ lần nữa thủ thế nhìn bọn trẻ hung hăng trước mặt mình. Cậu bé biết, khó lòng mà thoát được tụi trẻ ở đây, nhưng quyết không khiếp sợ tụi nó.

- Nhào vô đập nó cho tao tụi bây! - Thằng mập hô lớn.

Đám trẻ liền nhào vô dùng cây đánh Thiên Phong, nhưng một tiếng kêu to phía sau vang lên:

- Bảo ơi, ở chỗ này nè!

Đám trẻ đang hung hăng lao đến nghe vậy thì khựng lại. Quay phắt nhìn ra nơi phát ra tiếng kêu kia.

Việt Phương và đám bạn của mình đang lục tục kéo đến ở phía sau, vẻ mặt đứa nào đứa nấy đều ngạo nghễ đắc ý cười khi thấy đám trẻ xóm bên cạnh có vẻ e sợ. Trong đám còn có thằng nhóc gầy gò ngày hôm qua, xem chừng cả đám kéo đến chỉ để trả thù thay cho thằng nhóc bị ức hiếp.

- Mập, mày lại qua xóm tao gây sự nữa à? - Thằng Hiển ngọng nghịu cười lớn hỏi. - Xem ra lần trước mày bị đánh vẫn chưa chừa thì phải, lần này dám qua đây đánh em trai tao.

- Tao đánh em trai mày đó thì sao? Ai bảo nó dám câu cá trên phần đất xóm tao làm chi! - Thằng Mập nhìn thấy mấy đám nhóc tụi nó thì trấn tĩnh lại.

- Nằm trên phần đất của xóm mày chứ có phải của mày đâu. Huống gì cái hồ đó là của chung, không của riêng ai hết. - Con Thắm bực tức nói.

Cái hồ đó vốn nằm giữa lằn ranh hai xóm, mà cũng chẳng có ai phân chia lằn ranh gì hết, chỉ đơn giản là vì ở đó có trồng một cây bạch đàn lớn. Đám trẻ hai xóm tự cho cây bạch đàn đó là lằn ranh giữa hai xóm mà thôi. Cái hồ cũng nằm trên lằn ranh đó, nhưng bên phần đất xóm thằng mập nhiều hơn nên tụi nó cứ mặc định là của tụi nó.

- Tao nói của tao là của tao. Ở đây tao lớn nhất, tụi bây phải nghe tao! - Thằng mập vỗ ngực bảo. Thằng mập nói hoàn toàn đúng, so về tuổi tác, nó mười 13 tuổi, lại mập mạp to lớn; trong khi xóm toàn những đứa trẻ gầy còm nên nhiều đứa con nít đều sợ nó.

- Tụi tao không nghe đó thì sao? Tụi tao cứ câu cá ở đây, mày dám làm gì tụi tao? - Thằng Nam cộc lốc nói.

- Tụi bây đừng ỷ vào thằng Bảo thì tụi tao sợ. Hôm nay nó không có ở đây, để xem tụi tao xử tụi bây thế nào! - Một thằng nhóc đàn em của thằng mập bước ra hùng hổ bảo. - Tao chấp hết cả đám bảy đứa tụi bây, bốn thằng tao xử đẹp hết.

- Vậy thì nhào vô đây! - Thằng Hải nóng máu đáp.

Tụi thằng mập vừa nghe xong là lập tức nhào đến ngay; trên tay tụi nó là những cây gậy gỗ. Tụi thằng Hiển, thằng Hải, con Thắm đứa nào đứa nấy cũng đưa tay vào túi sẵn sàng chờ đợi. Khi tụi thằng mập sắp đến gần thì Việt Phương lên tiếng ngăn lại:

- Khoan đã!

- Gì? Không phải tụi bây sợ rồi chứ? Sợ rồi quỳ xuống xin mấy anh tụi mày tha cho đi! - Thằng mập cùng đám bạn đứng lại bắt đầu cười nhạo đám trẻ.

- Ai thèm sợ tụi mày chứ. - Thằng Hải vênh mặt đáp lời.

- Sợ chó sợ mèo chứ không thèm sợ tụi bây đâu. - Con Thắm bĩu môi chế giễu.

- Vậy tụi bây kêu khoan là khoan cái gì?

Đám trẻ đồng loạt quay đầu nhìn về người kêu dừng lại là Việt Phương. Việt Phương bây giờ bước lên ung dung nói:

- Tao muốn chơi công bằng.

- Công bằng... hahaha... công bằng cái con khỉ mốc. Đời này làm gì có hai chữ công bằng mà tụi bây bày đặt đòi. Nhưng nói xem, tụi bây muốn công bằng thế nào!?

- Chơi quân tử đi! Tụi bây lớn lại mạnh khỏe cho nên bốn thằng tụi bây đánh nhau với bảy đứa nhóc tụi tao, nhưng chơi tay không. Có sức chơi có sức chịu. Đau thì ráng chịu, cấm không khóc! - Việt Phương nhìn bốn đứa bọn kia đáp.

- Ý tụi mày là bảo tụi tao quăng mấy cái cây này đi chứ gì? - Thằng mập cầm cái cây vỗ vỗ vào tay trái của mình đắc ý hỏi lại.

- Đúng vậy.

- Mày nghĩ tụi tao là đồ ngu à? Nói cho tụi bây biết, dù tụi bây muốn hay không muốn cũng phải đánh nhau với tụi tao phen này, còn tụi tao sẽ không để tụi bây yên lành ra khỏi nơi này đâu.

- Thắm ơi! Tao sợ quá, cái cây đó đánh đau lắm! - Nhỏ Thảo co người nắm lấy vạt áo của con Thắm run run nói.

- Tao cũng sợ. Hay tụi mình về thôi! - Con Thắm cũng tỏ vẻ sợ sệt đáp.

- Tao cũng sợ quá tụi bây! - Thằng Hiển cũng nhăn nhó nói.

- Sợ rồi à, hóa ra tụi bây không có thằng Bảo ở đây đều là một lũ chết nhát cả. - Thằng mập nghe thế thì đắc ý cười. - Được thôi, lạy anh mày ba lạy, anh mày tha cho, từ nay cứ nghe lời anh mày sai bảo là được.

- Ai nói là tụi tao sợ mày, không có thằng Bảo ở đây, cũng không có nghĩa là tụi mày có thể thắng tụi tao đâu. - Thằng Nam vênh mặt, làn da rám nắng của nó lúc này cùng cái đầu cháy khét trông chẳng khác nào một cây cỏ cháy ngoài đồng.

- Tụi bây định lừa tao à?

Tụi nhóc chẳng ai thèm nghe lời thằng mập nói cả, tụi nó nhìn nhau bắt đầu cảm thán.

- Ai thèm lừa mấy cái thằng đầu óc ngu si tứ chi phát triển như tụi bây. Tao cũng sợ, nhưng là sợ bốn thằng bây chết. - Thằng Hải lắc đầu nhăn răng le lưỡi giễu.

- Ừ, tao sợ má nó nhìn nó hổng ra quá. - Việt Phương mỉa mai nói.

Nói xong cả đám tụi nó nhìn nhau phá ra cười khiến thằng mập đang đắc ý thì tái mặt, nó giận dữ gầm lên:

- Không thèm nói với tụi bây nữa. Đánh thôi!

Nói xong nó ra lệnh đàn em xúm lại đánh. Thiên Phong thấy đánh nhau thì sợ hãi, cậu bé lo lắng mấy đứa con nít này sẽ bị nhừ tử cho xem. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lầm lì của tụi nhỏ, Thiên Phong biết khó lòng mà ngăn cản. Chỉ biết gào lên:

- Đừng đánh mà! Mấy đứa không sợ về nhà ba mẹ la hay sao?

Bốn thằng kia chẳng khác nào bão dữ đối với mấy đứa trẻ còm nhom. Thiên Phong bất chấp tất cả liều mạng ra kéo tụi trẻ lại.

Nhưng mặc kệ Thiên Phong, đám trẻ giờ đâu mà thèm để ý, tụi nó đứa nào đứa nấy thọc tay vào túi của mình rồi nhanh chóng rút ra, quăng vào mặt của bốn cái thằng đang lao đến như bốn con sài lang hổ báo kia; sau đó nhanh chóng bước thụt lùi lại ra sau.

Thiên Phong không biết đám nhóc ném cái gì, cậu bé chỉ thấy như có bụi rơi trong không khí bám vào mặt của mấy thằng nhóc kia, sau đó bốn thằng bỗng la lên oai oái:

- Cay mắt quá tụi bây ơi, cứu tao với...

- Tao cũng bị cay...

- Tụi nó quăng bột ớt!

- Cay quá đi mất... huhu...

- Tao bị quăng tiêu! Có mùi tiêu trong mũi tao!

- Tụi tao đâu có ngu mà đối chọi tay đôi với tụi bây! - Thằng Hiển thích thú reo lên.

- Tất cả là do tụi bây, tụi tao đã bảo đấu công bằng mà tụi bây không chịu. - Con Thắm phủi phủi tay đắc ý bảo.

- Ông nội tao đã dạy, chớ nên làm châu chấu đá xe, lấy đá chọi trứng chỉ thiệt về mình. Người khôn lanh phải dùng mưu lược, tụi mày nghĩ tụi tao không chuẩn bị gì mà đến đây tìm tụi bây đòi công đạo sao? - Việt Phương nhìn bốn cái thằng nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, đang cố gắng lau chùi, phun nước bọt đầy rẫy trước mặt mình cười gian nói.

Cả đám nhỏ nhìn nhau phá ra cười lớn. Thiên Phong nhìn thế trận dường như thay đổi quá ư đột ngột thì thộn cả mặt đứng im há hốc miệng, bộ dạng của cậu lúc này vô cùng thú vị. Không ngờ đám nhóc quê này lại thông minh như thế, tuy thủ đoạn có chút quá đáng nhưng mà cái bọn kia cũng xem như đáng đời.

Thằng nhóc bị đánh ngày hôm qua, nhân cơ hội tụi nó vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, luồn ra sau lưng, đạp cho thằng mập một cái chúi nhủi về phía trước trả thù cho việc bị đánh ngày hôm qua.

Thằng mập bị té, nó vội lồm cồm ngồi dậy, quơ quào cái cây khắp nơi để đánh tụi nhỏ. Tụi nhỏ vừa né tránh vừa đánh du kích bốn thắng lớn đầu kia. Thằng Nam không xáp vào như tụi bạn, nó đứng bên ngoài lề nheo mắt nhìn, trong tay nó là một cây ná. Nó nheo mắt giương ná, trong ná là một viên sỏi; nó bắn về phía sau lưng tụi kia, cho tụi kia quay đầu nhìn lại, bọn nhóc nhân dịp tung cước chân hạ tay đấm bọn kia.

- Bên này, tao ở bên này! - Tụi nhóc thi nhau hò hét trêu chọc bốn thằng kia.

Băng thằng mập bị đám nhóc chơi thảm thương, mình mẩy thương tích, tụi nó tức khí, phẫn nộ hét lên:

- Tao liều mạng với tụi bây!

Nó cùng đường nên dùng hết sức quơ cây vào không trung mong là trúng bọn trẻ. Đám trẻ cũng bắt đầu thấm mệt nên ra hiệu cho nhau rút lui.

- Chạy thôi tụi bây!

Cả bọn nháo nhào bỏ chạy trong lúc tụi kia nổi điên liều mạng. Thiên Phong phản ứng chậm chạp nên vẫn đứng yên giậm chân tại chỗ. Việt Phương thấy vậy mới quay lại nắm tay cậu lôi đi.

- Mau chạy đi, lát nữa nó nổi điên, nó đánh chết bây giờ!

Cả bọn chạy thật nhanh. Cuối cùng lẩn trốn vào trong hàng mì của nhà thằng Nam, bắt đầu ngồi xuống thở dốc rồi cười vui vẻ.

Tụi nó đã chiến thắng một cách oanh oanh liệt liệt mà không cần có thằng Bảo. Ông nội Việt Phương nói đúng: ”Kẻ sĩ dùng mưu chứ không dùng sức!“

Hàng mì cao hơn đầu tụi nó rất nhiều, từng tán lá lợp mềm mại tỏa ra che phủ bầu trời trên đầu chúng, ngăn chặn những ánh nắng chói chang đang chiếu rọi vào. Cả bọn vừa thở dốc vừa cười ha ha đầy vui vẻ.

- Nếu tụi mình mà dùng bột ớt thật, chứ không dùng bột ngâm trong nước ớt thì đâu cần sợ tụi nó mà chạy tóe khói như vầy nữa. - Thằng Hải có chút đắc ý cũng có chút tiếc nói. Bởi vì bột ớt và bột nước ướt khác nhau xa lắm; trúng bột ớt thì tụi nó bị cay ít nhất một ngày chứ chẳng bù như bột nước ớt, chỉ chốc lát chảy hết nước mắt là xong ngay. Báo hại đánh bọn kia chưa đã tay. Sợ tụi nó nhanh chóng hết bị đau mắt nên tụi nó chỉ tranh thủ nện mấy cái sướng tay thì lập tức bỏ chạy, chứ đứng lại lơ ngơ là tụi nó đánh chết.

- Dẹp tụi bây đi! Lỡ mắt tụi nó có việc gì, tụi bây đền nổi không? - Việt Phương nạt ngang.

- Đúng đó, ba mẹ tụi mình mà biết được, không đánh tụi mình tét mông thì cũng không mong sống được đâu. - Con Thảo gật đầu đồng ý lời Việt Phương nói.

- Coi như để đức cho sau này đi! Ông nội tao nói: ”Gieo nhân nào gặp quả đó!” Tụi mình mà ở ác, mai mốt xuống địa phủ sẽ bị nhúng vạc dầu sôi đó nha, còn nếu nói dối thì bị cắt lưỡi. Tao còn nghe nói cái gì mà 18 tầng địa ngục, mỗi tầng địa ngục có một hình phạt tàn khốc, đáng sợ lắm! - Thằng Hiển ngọng nghịu le lưỡi làm động tác sợ hãi khi nói.

- Eo ơi, tụi mình lúc nãy có bị cho là làm điều ác hay không vậy ta? Có khi nào bị đày xuống địa ngục hay không? - Con Thắm mặt mày tái mét hỏi. - Nghe nói ở dưới đó toàn ma không hà, mình sợ ma lắm. Hic!

Việt Phương định nói trên đời này không có ma. Thật ra chính bản thân nó cũng không tin vào ma cỏ cho lắm nhưng mà bà nội cô bé thường bảo: “Thánh thần, ma quỷ thà tin là có chứ đừng nghĩ là không,” nhiều lúc bản thân cô bé cũng rất sợ hãi. Tụi bạn nghe lời Việt Phương nên mới như thế, cô bé thấy mình cần an ủi bạn. Nào ngờ chưa kịp lên tiếng thì Thiên Phong đã thay cô bé trả lời:

- Không có đâu. Khoa học đã chứng minh, trên đời này không có ma đâu.

Bọn trẻ giờ mới phát hiện ra sự có mặt của Thiên Phong, từ nãy giờ, cậu bé vẫn im hơi lặng tiếng.

- Có thật trên đời này không có ma không? - Bọn nhóc nhao nhao hỏi.

Thiên Phong thấy vậy bèn hắng giọng giải thích cho chúng nghe:

- Ma là một khái niệm trừu tượng, một phần phi vật chất của một người đã chết.

Theo quan niệm của một số tôn giáo và nền văn hóa, con người gồm thể xác (mang tính chất vật chất) và linh hồn (mang tính chất phi vật chất). Khi thể xác chết, linh hồn xuất khỏi thể xác. Nếu linh hồn đó không có cơ hội đầu thai hoặc nơi trú ngụ chung với các linh hồn khác mà tương tác với cõi thực có con người sẽ gọi là "ma", "hồn ma", "quỷ"; nhưng nếu các phần phi vật chất đó tương tác với cõi thực của con người theo tình cảm, theo trách nhiệm được giao của các tôn giáo thì lại gọi là "hồn", "linh hồn", "thánh", "thần", "thiên sứ". Phật giáo gọi linh hồn người mới mất là hương linh.

Thực tế thì khi nói đến ma người ta chỉ nghĩ đến những vật thể phi hình dáng, khó làm hại người; nhưng khi nói đến "quỷ" thì đó là một khái niệm đáng sợ. Trong truyện kể dân gian các nước thường lưu truyền những câu chuyện về quỷ từng giết và ăn thịt người rất hãi hùng dễ sợ, ma quỷ có thể nhập vào người sống...

Theo tín ngưỡng Việt Nam, trong con người có cái vật chất và tinh thần. Cái tinh thần trừu tượng, khó nắm bắt, nên người xưa đã thần thánh hóa nó thành khái niệm linh hồn, và linh hồn theo người Việt Nam và các nước Đông Nam Á tách ra làm hai phần: hồn và vía. Người Việt cho rằng con người có 3 hồn, nhưng vía thì nam có 7 còn nữ có 9. Như vậy khái niệm ma, đơn giản chính là hồn và vía của con người.

Cả đám nhóc tròn xoe mắt ngồi nghe Thiên Phong giảng về ma, trong lòng cảm thấy ngưỡng mộ cái anh thành phố này vô cùng. Mặc dù chúng cũng không hiểu cho lắm những lời cậu bé nói nhưng trong lòng cũng hình thành được chút khái niệm về ma.

- Vậy có nghĩa là chúng ta khi chết đi sẽ bị biến thành ma đúng không? - Thằng Hải rùng mình, nhưng nó cũng bớt sợ hãi khi nhắc đến ma.

- Nói vậy, khi có ma xuất hiện ở nhà mình, tức là ông bà hay ai đó là người thân của mình đã chết về nhà thôi đúng không? - Con Thảo bâng khuâng hỏi.

- Có thể nói là như vậy. - Thiên Phong gật gù.

- Nhưng mà sao bà nội tao lại nói, nếu tao không ngoan, thì bà nội để cho ma bắt tao đi? - Thằng Nam cau mày, gãi đầu ngẫm nghĩ hỏi tụi nhỏ. - Chẳng lẽ bà nội tao nói láo? Nếu ma là người thân của tao sao lại bắt tao đi chứ.

- Không phải. Ông bà đã khuất của chúng ta sở dĩ hay hiện hồn trở về nhà là vì muốn xem chúng ta có ngoan hay không? Nếu bé nào không ngoan thì sẽ bị bắt đi để dạy dỗ thôi. - Vốn dĩ người lớn nói những lời này ra là để hù dọa khiến bọn nhỏ sợ hãi mà ngoan ngoãn hơn. Thiên Phong cũng không muốn sự việc ma cỏ này lại trở thành lời nói dối của người lớn trong mắt bọn trẻ nên mới nói thế.

- À, thì ra là vậy! Tao nghe nói người thành phố học rất giỏi, quả thật là đúng mà. - Thằng Hải vỗ tay khen ngợi Thiên Phong.

- Chính anh này ngày hôm qua đã cứu em đó mấy anh chị. - Em thằng Hiển chỉ tay vào Thiên Phong nói.

- Ồ! Hóa ra là anh đã cứu em trai em. Em thay mặt em trai cám ơn anh! - Thằng Hiển nhìn Thiên Phong lễ phép nói.

- Chỉ vì anh thấy cái thằng đó ỷ lớn ăn hiếp nhỏ nên mới giúp thôi. - Thiên Phong xua tay mỉm cười đáp.

- Lúc nãy tao đánh tụi nó mỗi thằng mấy chục cái thật là khoái trá. - Thằng Nam đắc ý bảo.

- Tao cũng đánh tụi nó sướng cả tay. - Thằng Hiển gật gù vui sướng.

- Thằng mập chắc chắn không bỏ qua như vậy đâu. - Con Thắm e ngại nhìn bọn trẻ nói.

- Sợ gì, tụi mình cứ đi chung với nhau xem tụi nó dám đánh không, mà đánh không lại tụi nó thì bỏ chạy. Cùng lắm là chờ thằng Bảo đến thì đi trả thù là được. - Việt Phương nhướng mày tỏ vẻ không sợ gì cái bọn kia đáp. - Sau này cứ tụ tập đông đủ thì đi ra đó chơi, không thì chơi trong đình trong miếu là được rồi.

- Ừ, tụi mình cứ đi chung với nhau, đố tụi nó đứa nào dám gây sự. - Thằng Nam gật đầu tán thành ý của Việt Phương.

- Nhưng còn anh ấy thì sao, tụi nó sẽ không tha cho anh ấy đâu. - Con Thảo nhìn Thiên Phong đầy thiện cảm rồi hướng tụi bạn hỏi. - Anh ấy vì giúp thằng Hiên mà gây thù với tụi nó rồi. Không có tụi mình, anh ấy thế nào cũng bị đánh cho xem.

- Vậy cho anh ấy gia nhập băng tụi mình đi! - Thằng Nam đề nghị.

- Tao tán thành, anh ấy cứu em trai tao cho nên tao cũng không muốn anh ấy vì vậy mà bị đánh. - Thằng Hiển đứng lên gật đầu. Bọn trẻ quên mất mối thù của Việt Phương và Thiên Phong.

- Nhưng mà chẳng phải anh ấy làm cho con Phương bị mẹ đánh hay sao? - Con Thắm đột nhiên nhớ ra việc đó bèn nhắc nhở.

Tụi nhỏ bỗng nghẹn lời khi nhớ lại sự việc, lập tức trở nên mâu thuẫn vô cùng. Cả bọn liếc mắt nhìn về Việt Phương, cứ sợ Việt Phương giận tụi nó.

Việt Phương biết tụi bạn e ngại mình. Thật ra sau sự việc cứu cô bé dưới nước, Việt Phương cũng không còn ghét Thiên Phong nữa, nhưng không phải vì vậy mà bỏ qua nên nói:

- Muốn nhập băng cũng được, trải qua thử thách đi!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx